[Hi Nháo Quan Trường Hệ Liệt] Bộ 1 Thức Nhữ Bất Thức Đinh
Chương 50
Tô Du Bính
23/04/2017
CHƯƠNG 50
Cố phủ đèn đuốc sáng trưng.
Khi Đào Mặc nhìn thấy Cố Xạ thì người kia đang pha trà, trước bàn trà phong cách cổ xưa có đặt một chiếc ghế, y quay đầu lại nhìn Cố Tiểu Giáp thì đúng lúc nhìn thấy bóng hắn kéo Hách Quả Tử rời đi.
Cửa đóng lại.
Ánh trăng chiếu xuống một góc trên mặt đất, có chút sáng, có hơi lạnh, lại có chút cảm giác gì đó khiến lòng người hoảng loạn nói không nên lời.
“Ngồi đi.”
Cố Xạ thản nhiên nói. Đào Mặc ngồi xuống ghế, sống lưng thẳng tắp. Ngọn lửa trong bếp lò nhảy nhót tí tách, chút hơi ấm nhỏ bé phả lên mặt. Y nhìn những ngón tay thon dài kiên định của Cố Xạ, nhỏ giọng nói:
“Tìm được xe ngựa rồi.”
“Ừ.”
“Ở ngoài thành.”
“Ừ.”
“Không bị mất thứ gì.”
“Ừ.”
“Nhưng ta sẽ cố gắng tìm được người trộm xe.”
Đào Mặc thề thốt. Cố Xạ liền dừng lại một chút nâng mắt nhìn y:
“Người trộm xe?”
Đào Mặc ngẩn người, không nghĩ ra được chuyện này có chỗ nào không ổn. Cố Xạ lại nói:
“Người ăn cắp không phải cũng gọi là kẻ trộm sao?”
Đào Mặc cúi đầu ngưng thần suy nghĩ, một lúc lâu sau mới cố lấy dũng khí nói:
“Ta nghĩ, người đó trộm xe nhưng không lấy thứ gì mà để lại ngoài thành thì chắc chắn là hắn có lý do.”
Y nhìn sắc mặt của Cố Xạ, sợ rằng nhỡ như mình nói lỡ lời nào thì lại chạm vào kiêng kỵ của hắn. Cố Xạ không giận không nóng nói:
“Ngươi cho rằng là nguyên nhân gì?”
Đào Mặc:
“Có lẽ là hắn cần dùng đến xe ngựa.”
Khóe miệng Cố Xạ khẽ nhếch.
Đào Mặc thật cẩn thận hỏi:
“Ta nói sai rồi.”
“Không, có lý.”
Cố Xạ đáp:
“Xe ngựa vốn là để dùng, chỉ là tâm tính mỗi người quá phức tạp nên cũng nghĩ phức tạp thôi.”
Đào Mặc nghe ra hắn đồng ý với mình, gan cũng lớn hơn chút, lại nói:
“Ta nghĩ rằng có lẽ người kia có việc gì gấp, đã rơi vào đường cùng rồi cho nên mới mượn xe ngựa.”
Cố Xạ:
“Hắn để xe ngựa lại ngoài thành.”
Mắt Đào Mặc sáng lên:
“Có lẽ là vì hắn nóng lòng vào thành!”
Cố Xạ không đáp.
Đào Mặc lại nghiền ngẫm suy nghĩ:
“A, nếu như hắn nóng lòng vào thành thì vì sao lại bỏ xe ngựa lại không đưa vào trong thành chứ?”
Cố Xạ thêm chút nước mới vào trong ấm trà.
Đào Mặc mải miết suy nghĩ hồi lâu.
Cố Xạ đột nhiên mở miệng:
“Ngươi sẽ đi tìm chiếc xe bị mất ở chỗ nào trước?”
“Trong thành, bởi vì Kim sư gia đã nói xe ngựa của Cố phủ nếu đi vào thành thì nhất định sẽ có người nhận ra… A! Hắn cũng biết. Hắn nhận ra được xe ngựa này là của Cố phủ.”
Đào Mặc lập tức cảm thấy mạch suy nghĩ thông suốt.
“Xe ngựa được buộc ở núi Lung, mà hắn lại biết chiếc xe là của huynh. Người đó, người đó là người thôn Tang Đầu?”
Cố Xạ nghiêng đầu nhìn ánh trăng đã di chuyển sang hướng đông ở trước cửa:
“Đêm đã khuya.”
Đào Mặc ngẩn ra, theo bản năng nhìn về phía ấm trà trong tay hắn.
“Ta mệt mỏi, ngươi cũng nên đi nghỉ ngơi.”
Cố Xạ thẳng thắn hạ lệnh tiễn khách.
“À, được. Thật xin lỗi, ta quá nhập tâm nói về vụ án.”
Đào Mặc hoang mang bối rối đứng lên đi ra ngoài, sâu trong lòng lại e mình đã mạo phạm đến hắn.
Cố Xạ nhìn theo bóng Đào Mặc đi ra ngoài, đưa tay nhấc ấm trà bị đun trên bếp lò đến mức nóng rực lên, đổ hết toàn bộ nước bên trong vào thùng nước bên cạnh.
Đầu bên này Đào Mặc mới được Cố Xạ chỉ điểm mà hiểu rõ, đầu bên kia Thôi Quýnh đã trực tiếp áp phạm nhân lên công đường. Đào Mặc nhận được tin tức liền vội vàng thay quan phục chạy từ Cố phủ về huyện nha, đi cùng y còn có Cố Tiểu Giáp đến làm nguyên cáo.
Kim sư gia đã từng được trải nghiệm qua mấy lần Đào Mặc thẩm án, cuối cùng nhịn không được tranh thủ những lúc nhàn rỗi đọc cho y nghe mấy bộ tiểu thuyết truyền kỳ về phá án được lưu truyền trên phố. Tuy rằng không có mấy tin cậy, nhưng trong mắt lão, cho dù mấy thứ kia không nên tin thì vẫn đáng tin cậy hơn Huyện thái gia nhà mình nhiều lắm.Bởi vậy sau đó lúc Đào Mặc thăng đường thì cũng không kích động thất thố giống như lúc trước, không hề gấp gáp mà bình thản tự nhiên hỏi han:
“Người quỳ dưới công đường là ai?”
Người kia run rẩy đang muốn trả lời thì nghe thấy ‘rầm’ một tiếng, kinh đường mộc vỗ xuống, lúc này lại kinh sợ phủ phục xuống bối rối:
“Tiểu nhân Tang Tiểu Thổ, tiểu nhân, tiểu nhân xin đại nhân khai ân! Xin đại nhân khai ân!”
Hắn nói xong liền lập tức dập đầu ba cái.
Đào Mặc vốn là sau khi hỏi xong mới nhớ đến Huyện thái gia trong tiểu thuyết trước lúc hỏi thì sẽ vỗ kinh đường mộc để lấy chút thanh thế cho nên mới cuống quít bổ sung, cũng không ngờ là dọa người ở dưới công đường. Y vội vàng dịu giọng nói:
“Ngươi đừng sợ, trước tiên cứ nói từ đầu đến cuối mọi chuyện ra xem.”
Tang Tiểu Thổ nghe thấy giọng nói của Đào Mặc bình thản mới hơi lấy lại bình tĩnh, thấp giọng nói:
“Tiểu nhân là dân trong thôn Tang Đầu, trong nhà vốn có vài mẫu đất, nhưng mấy năm trước vì kiếm tiền mua thuốc cho cha mà phải bán hết, hiện giờ vẫn đang làm công ngày ở trong thành.”
Cố Tiểu Giáp:
“Ngươi nói làm công ngày chắc không phải là làm đầu trộm đuôi cướp chứ?”
Tang Tiểu Thổ mờ mịt hỏi lại:
“Chưa từng chuyển xà nhà, nhưng cũng đã từng vác rương hòm và thùng lớn.”
(Chú: Đầu trộm đuôi cướp – 梁上君子 – phiên âm [liángshàngjūnzǐ] – câu này xuất phát từ điển cố: ở triều Hán, trong nhà Trần Thực ban đêm có một tên ăn trộm nấp ở trên xà nhà, TrầnThực kêu hắn là ‘lương thượng quân tử’ hay là ‘quân tử leo xà nhà’; bạn Tiểu Thổ chỉ nghe ra mỗi chữ xà nhà (梁) nên hiểu lầm ý =] )
Kim sư gia ho nhẹ hai tiếng. Đào Mặc đang lắng nghe vô cùng tập trung lập tức quan tâm hỏi:
“Sư gia cảm thấy không thoải mái à? Có muốn rời công đường nghỉ ngơi một chút không?”
Kim sư gia buồn bực đáp:
“Cảm ơn đại nhân quan tâm.”
Đào Mặc thấy sắc mặt lão vẫn hồng hào quả thực là không ốm đau gì, mới yên tâm tiếp tục nói với Tang Tiểu Thổ:
“Kim sư gia không ngồi được lâu, ngươi tốt nhất là chọn chỗ quan trọng mà nói.”
…
Cái gì là lão không ngồi được lâu?
Sắc mặt Kim sư gia hết xanh lại trắng, tuy rằng Đào Mặc nói như vậy cũng coi như thuận theo ý muốn ban đầu của lão, nhưng lý do này quả thực khiến cho lão ‘xấu hổ’.
Tang Tiểu Thổ bị dọa đến mức gật đầu liên tục.
“Ngày hôm đó cha tiểu nhân ho rất dữ, tiểu nhân liền cõng cha mình đến thị trấn tìm thầy thuốc, nhưng đi được nửa đường thì cha tiểu nhân không chịu nổi, sắc mặt trắng bệch, tiểu nhân sợ ông ấy không đến thị trấn kịp, cho nên đi được nửa đường liền… liền…”
Hai mắt hắn ướt át khóc nức nở nói:
“Lúc ấy tiểu nhân đã không nghĩ được gì nữa, nhìn thấy bên đường có một chiếc xe ngựa, trên xe lại không có ai nên mới nghĩ cứu cha trước, cùng lắm thì cứu xong sẽ lại đưa xe ngựa về. Sau đó tiểu nhân đặt cha lên xe mới phát hiện xe này lộng lẫy đến mức, đến mức hoa cả mắt. Tiểu nhân đoán là xe ngựa của Cố công tử, nhưng mắt cha tiểu nhân không nhìn thấy gì, tiểu nhân cũng không nghĩ được nhiều hơn liền, liền đánh xe ngựa đi vào trong thị trấn. Tiểu nhân biết Cố công tử là nhân vật lớn trong thành, không dám đi vào nên đành để xe lại bên ngoài. Tiểu nhân nghĩ có lẽ đã bị người khác phát hiện, Cố công tử tìm được xe ngựa về thì sẽ không tính toán nữa. Ai ngờ lúc tiểu nhân quay ra liền nhìn thấy có rất nhiều quan sai, tiểu nhân sợ muốn chết, tiểu nhân không biết, không biết là sẽ đến mức này. Cha đã mất, tiểu nhân, tiểu nhân lại…”
Huyện nha chìm vào yên lặng, chỉ nghe thấy tiếng gào khóc của hắn.Kim sư gia còn thổn thức một hồi rồi quay đầu muốn nhắc nhở Đào Mặc tiếp tục xử án, lại nhìn thấy y đang gục xuống bàn lén lau nước mắt.
“…”
Tiếp đó công đường ngập trong tiếng khóc ầm ĩ, vụ án còn gặp thêm trở ngại khác.
‘Bốp bốp bốp’
Ba tiếng vỗ tay vang lên. Đào Mặc sửng sốt mở to đôi mắt đã đỏ bừng nhìn ra phía ngoài công đường, liền thấy Lư Trấn Học mặt một chiếc áo trường bào màu đỏ sậm đang thản nhiên đi ra từ trong đám người. Kim sư gia thầm nhíu mày nhắc nhở Đào Mặc:
“Đây là công đường, người không có có phận sự không được đi vào.”
Đào Mặc gật gật đầu tỏ vẻ đã hiểu, quay đầu lại nói với Lư Trần Học:
“Ngươi đến công đường làm gì?”
Kim sư gia hận đến mức muốn đấm bàn.
Lư Trấn Học qua vài lần ở chung trong lòng cũng đã sớm hiểu rõ cá tính của Đào Mặc nên kết quả như vậy cũng là trong dự đoán, mỉm cười nói:
“Thưa kiện.”
“Kiện cho ai?”
Đào Mặc ngạc nhiên.
Ngón tay của Lư Trấn Học chỉ về phía Tang Tiểu Thổ đang quỳ rạp trên mặt đất nghẹn ngào khóc thút thít.
“Hắn.”
Kim sư gia nhịn không được tự nhảy ra nói:
“Tụng sư Lư đã có ước định từ trước với Tang Tiểu Thổ?”
Lư Trấn Học:
“Trước đó ta chưa từng gặp qua người này.”
Hắn nghe nói Đào đại nhân thăng đường xử án nên mới tò mò đến xem, không ngờ vụ án này lại có liên quan đến Cố Xạ. Cố Xạ đến huyện Đàm Dương mới được hai năm ngắn ngủi nhưng chưa bao giờ lên công đường một lần nào, danh tiếng lại thoáng chốc trở thành vô song, khiến hắn vốn đã đỗ Trạng nguyên phải đứng xuống dưới, hắn đã sớm muốn tìm một cơ hội đấu với người kia một làn. Lần trước vụ án của Lương phủ và Khâu phủ chỉ là dùng dao mổ trâu giết gà, hiện giờ là cơ hội hiếm có, hắn không tin Cố Xạ bị người đạp xuống đất còn không chịu ra!
Kim sư gia:
“Không có quan hệ?”
Lư Trấn Học lắc đầu:
“Không thân cũng chẳng quen.”
“Như vậy đành phải mời tụng sư Lư đứng ở ngoài công đường chờ phán xét.”
Nếu không phải Lư phủ là phú hộ nhất nhì ở huyện Đàm Dương này, lão tuyệt đối sẽ không nói chuyện khách khí như thế.
Lư Trấn Học không để ý đến lão, chỉ nhìn thẳng về phía Đào Mặc:
“Đào đại nhân, Tang Tiểu Thổ dốt nát không biết chữ, không biết gì về luật pháp của triều ta, xin đại nhân ân chuẩn cho ta làm tụng sư của hắn, biện bạch cho hắn.”
Hắn biết Đào Mặc nhìn thì có vẻ ngu dốt nhưng xử án lại công bằng hiếm có, bởi vậy trong lòng hắn mới nắm chắc mười phần y sẽ đồng ý với việc này.Không ngờ Đào Mặc lại nhíu mày:
“Ngươi không thân chẳng quen hắn, lại không hề có liên quan đến việc này, sao lại đến biện bạch cho hắn?
Lư Trấn Học:
“Làm người phải chú ý đến một chữ quan tâm, không thân chẳng quen, không hề có liên quan gì thì cũng có thể để ý đến người khác.”
Đào Mặc:
“Vậy làm sao ngươi biết ta sẽ không để ý đến người khác?”
Lư Trấn Học sửng sốt.
Đào Mặc:
“Đành mời tụng sư Lư tạm thời đứng sang một bên vậy, nếu bản quan thật sự có chỗ bất công, lúc ấy đi ra biện hộ cũng không muộn.”
Cố Tiểu Giáp nhìn thấy Lư Trấn Học ngượng ngùng đi ra ngoài công đường liền cố ý cười ha ha. Hắn quen biết Đào Mặc lâu như vậy, đây là lần đầu tiên cảm thấy lời y nói lại có thể khiến lòng người cực kỳ vui vẻ như thế. Đăng bởi: admin
Cố phủ đèn đuốc sáng trưng.
Khi Đào Mặc nhìn thấy Cố Xạ thì người kia đang pha trà, trước bàn trà phong cách cổ xưa có đặt một chiếc ghế, y quay đầu lại nhìn Cố Tiểu Giáp thì đúng lúc nhìn thấy bóng hắn kéo Hách Quả Tử rời đi.
Cửa đóng lại.
Ánh trăng chiếu xuống một góc trên mặt đất, có chút sáng, có hơi lạnh, lại có chút cảm giác gì đó khiến lòng người hoảng loạn nói không nên lời.
“Ngồi đi.”
Cố Xạ thản nhiên nói. Đào Mặc ngồi xuống ghế, sống lưng thẳng tắp. Ngọn lửa trong bếp lò nhảy nhót tí tách, chút hơi ấm nhỏ bé phả lên mặt. Y nhìn những ngón tay thon dài kiên định của Cố Xạ, nhỏ giọng nói:
“Tìm được xe ngựa rồi.”
“Ừ.”
“Ở ngoài thành.”
“Ừ.”
“Không bị mất thứ gì.”
“Ừ.”
“Nhưng ta sẽ cố gắng tìm được người trộm xe.”
Đào Mặc thề thốt. Cố Xạ liền dừng lại một chút nâng mắt nhìn y:
“Người trộm xe?”
Đào Mặc ngẩn người, không nghĩ ra được chuyện này có chỗ nào không ổn. Cố Xạ lại nói:
“Người ăn cắp không phải cũng gọi là kẻ trộm sao?”
Đào Mặc cúi đầu ngưng thần suy nghĩ, một lúc lâu sau mới cố lấy dũng khí nói:
“Ta nghĩ, người đó trộm xe nhưng không lấy thứ gì mà để lại ngoài thành thì chắc chắn là hắn có lý do.”
Y nhìn sắc mặt của Cố Xạ, sợ rằng nhỡ như mình nói lỡ lời nào thì lại chạm vào kiêng kỵ của hắn. Cố Xạ không giận không nóng nói:
“Ngươi cho rằng là nguyên nhân gì?”
Đào Mặc:
“Có lẽ là hắn cần dùng đến xe ngựa.”
Khóe miệng Cố Xạ khẽ nhếch.
Đào Mặc thật cẩn thận hỏi:
“Ta nói sai rồi.”
“Không, có lý.”
Cố Xạ đáp:
“Xe ngựa vốn là để dùng, chỉ là tâm tính mỗi người quá phức tạp nên cũng nghĩ phức tạp thôi.”
Đào Mặc nghe ra hắn đồng ý với mình, gan cũng lớn hơn chút, lại nói:
“Ta nghĩ rằng có lẽ người kia có việc gì gấp, đã rơi vào đường cùng rồi cho nên mới mượn xe ngựa.”
Cố Xạ:
“Hắn để xe ngựa lại ngoài thành.”
Mắt Đào Mặc sáng lên:
“Có lẽ là vì hắn nóng lòng vào thành!”
Cố Xạ không đáp.
Đào Mặc lại nghiền ngẫm suy nghĩ:
“A, nếu như hắn nóng lòng vào thành thì vì sao lại bỏ xe ngựa lại không đưa vào trong thành chứ?”
Cố Xạ thêm chút nước mới vào trong ấm trà.
Đào Mặc mải miết suy nghĩ hồi lâu.
Cố Xạ đột nhiên mở miệng:
“Ngươi sẽ đi tìm chiếc xe bị mất ở chỗ nào trước?”
“Trong thành, bởi vì Kim sư gia đã nói xe ngựa của Cố phủ nếu đi vào thành thì nhất định sẽ có người nhận ra… A! Hắn cũng biết. Hắn nhận ra được xe ngựa này là của Cố phủ.”
Đào Mặc lập tức cảm thấy mạch suy nghĩ thông suốt.
“Xe ngựa được buộc ở núi Lung, mà hắn lại biết chiếc xe là của huynh. Người đó, người đó là người thôn Tang Đầu?”
Cố Xạ nghiêng đầu nhìn ánh trăng đã di chuyển sang hướng đông ở trước cửa:
“Đêm đã khuya.”
Đào Mặc ngẩn ra, theo bản năng nhìn về phía ấm trà trong tay hắn.
“Ta mệt mỏi, ngươi cũng nên đi nghỉ ngơi.”
Cố Xạ thẳng thắn hạ lệnh tiễn khách.
“À, được. Thật xin lỗi, ta quá nhập tâm nói về vụ án.”
Đào Mặc hoang mang bối rối đứng lên đi ra ngoài, sâu trong lòng lại e mình đã mạo phạm đến hắn.
Cố Xạ nhìn theo bóng Đào Mặc đi ra ngoài, đưa tay nhấc ấm trà bị đun trên bếp lò đến mức nóng rực lên, đổ hết toàn bộ nước bên trong vào thùng nước bên cạnh.
Đầu bên này Đào Mặc mới được Cố Xạ chỉ điểm mà hiểu rõ, đầu bên kia Thôi Quýnh đã trực tiếp áp phạm nhân lên công đường. Đào Mặc nhận được tin tức liền vội vàng thay quan phục chạy từ Cố phủ về huyện nha, đi cùng y còn có Cố Tiểu Giáp đến làm nguyên cáo.
Kim sư gia đã từng được trải nghiệm qua mấy lần Đào Mặc thẩm án, cuối cùng nhịn không được tranh thủ những lúc nhàn rỗi đọc cho y nghe mấy bộ tiểu thuyết truyền kỳ về phá án được lưu truyền trên phố. Tuy rằng không có mấy tin cậy, nhưng trong mắt lão, cho dù mấy thứ kia không nên tin thì vẫn đáng tin cậy hơn Huyện thái gia nhà mình nhiều lắm.Bởi vậy sau đó lúc Đào Mặc thăng đường thì cũng không kích động thất thố giống như lúc trước, không hề gấp gáp mà bình thản tự nhiên hỏi han:
“Người quỳ dưới công đường là ai?”
Người kia run rẩy đang muốn trả lời thì nghe thấy ‘rầm’ một tiếng, kinh đường mộc vỗ xuống, lúc này lại kinh sợ phủ phục xuống bối rối:
“Tiểu nhân Tang Tiểu Thổ, tiểu nhân, tiểu nhân xin đại nhân khai ân! Xin đại nhân khai ân!”
Hắn nói xong liền lập tức dập đầu ba cái.
Đào Mặc vốn là sau khi hỏi xong mới nhớ đến Huyện thái gia trong tiểu thuyết trước lúc hỏi thì sẽ vỗ kinh đường mộc để lấy chút thanh thế cho nên mới cuống quít bổ sung, cũng không ngờ là dọa người ở dưới công đường. Y vội vàng dịu giọng nói:
“Ngươi đừng sợ, trước tiên cứ nói từ đầu đến cuối mọi chuyện ra xem.”
Tang Tiểu Thổ nghe thấy giọng nói của Đào Mặc bình thản mới hơi lấy lại bình tĩnh, thấp giọng nói:
“Tiểu nhân là dân trong thôn Tang Đầu, trong nhà vốn có vài mẫu đất, nhưng mấy năm trước vì kiếm tiền mua thuốc cho cha mà phải bán hết, hiện giờ vẫn đang làm công ngày ở trong thành.”
Cố Tiểu Giáp:
“Ngươi nói làm công ngày chắc không phải là làm đầu trộm đuôi cướp chứ?”
Tang Tiểu Thổ mờ mịt hỏi lại:
“Chưa từng chuyển xà nhà, nhưng cũng đã từng vác rương hòm và thùng lớn.”
(Chú: Đầu trộm đuôi cướp – 梁上君子 – phiên âm [liángshàngjūnzǐ] – câu này xuất phát từ điển cố: ở triều Hán, trong nhà Trần Thực ban đêm có một tên ăn trộm nấp ở trên xà nhà, TrầnThực kêu hắn là ‘lương thượng quân tử’ hay là ‘quân tử leo xà nhà’; bạn Tiểu Thổ chỉ nghe ra mỗi chữ xà nhà (梁) nên hiểu lầm ý =] )
Kim sư gia ho nhẹ hai tiếng. Đào Mặc đang lắng nghe vô cùng tập trung lập tức quan tâm hỏi:
“Sư gia cảm thấy không thoải mái à? Có muốn rời công đường nghỉ ngơi một chút không?”
Kim sư gia buồn bực đáp:
“Cảm ơn đại nhân quan tâm.”
Đào Mặc thấy sắc mặt lão vẫn hồng hào quả thực là không ốm đau gì, mới yên tâm tiếp tục nói với Tang Tiểu Thổ:
“Kim sư gia không ngồi được lâu, ngươi tốt nhất là chọn chỗ quan trọng mà nói.”
…
Cái gì là lão không ngồi được lâu?
Sắc mặt Kim sư gia hết xanh lại trắng, tuy rằng Đào Mặc nói như vậy cũng coi như thuận theo ý muốn ban đầu của lão, nhưng lý do này quả thực khiến cho lão ‘xấu hổ’.
Tang Tiểu Thổ bị dọa đến mức gật đầu liên tục.
“Ngày hôm đó cha tiểu nhân ho rất dữ, tiểu nhân liền cõng cha mình đến thị trấn tìm thầy thuốc, nhưng đi được nửa đường thì cha tiểu nhân không chịu nổi, sắc mặt trắng bệch, tiểu nhân sợ ông ấy không đến thị trấn kịp, cho nên đi được nửa đường liền… liền…”
Hai mắt hắn ướt át khóc nức nở nói:
“Lúc ấy tiểu nhân đã không nghĩ được gì nữa, nhìn thấy bên đường có một chiếc xe ngựa, trên xe lại không có ai nên mới nghĩ cứu cha trước, cùng lắm thì cứu xong sẽ lại đưa xe ngựa về. Sau đó tiểu nhân đặt cha lên xe mới phát hiện xe này lộng lẫy đến mức, đến mức hoa cả mắt. Tiểu nhân đoán là xe ngựa của Cố công tử, nhưng mắt cha tiểu nhân không nhìn thấy gì, tiểu nhân cũng không nghĩ được nhiều hơn liền, liền đánh xe ngựa đi vào trong thị trấn. Tiểu nhân biết Cố công tử là nhân vật lớn trong thành, không dám đi vào nên đành để xe lại bên ngoài. Tiểu nhân nghĩ có lẽ đã bị người khác phát hiện, Cố công tử tìm được xe ngựa về thì sẽ không tính toán nữa. Ai ngờ lúc tiểu nhân quay ra liền nhìn thấy có rất nhiều quan sai, tiểu nhân sợ muốn chết, tiểu nhân không biết, không biết là sẽ đến mức này. Cha đã mất, tiểu nhân, tiểu nhân lại…”
Huyện nha chìm vào yên lặng, chỉ nghe thấy tiếng gào khóc của hắn.Kim sư gia còn thổn thức một hồi rồi quay đầu muốn nhắc nhở Đào Mặc tiếp tục xử án, lại nhìn thấy y đang gục xuống bàn lén lau nước mắt.
“…”
Tiếp đó công đường ngập trong tiếng khóc ầm ĩ, vụ án còn gặp thêm trở ngại khác.
‘Bốp bốp bốp’
Ba tiếng vỗ tay vang lên. Đào Mặc sửng sốt mở to đôi mắt đã đỏ bừng nhìn ra phía ngoài công đường, liền thấy Lư Trấn Học mặt một chiếc áo trường bào màu đỏ sậm đang thản nhiên đi ra từ trong đám người. Kim sư gia thầm nhíu mày nhắc nhở Đào Mặc:
“Đây là công đường, người không có có phận sự không được đi vào.”
Đào Mặc gật gật đầu tỏ vẻ đã hiểu, quay đầu lại nói với Lư Trần Học:
“Ngươi đến công đường làm gì?”
Kim sư gia hận đến mức muốn đấm bàn.
Lư Trấn Học qua vài lần ở chung trong lòng cũng đã sớm hiểu rõ cá tính của Đào Mặc nên kết quả như vậy cũng là trong dự đoán, mỉm cười nói:
“Thưa kiện.”
“Kiện cho ai?”
Đào Mặc ngạc nhiên.
Ngón tay của Lư Trấn Học chỉ về phía Tang Tiểu Thổ đang quỳ rạp trên mặt đất nghẹn ngào khóc thút thít.
“Hắn.”
Kim sư gia nhịn không được tự nhảy ra nói:
“Tụng sư Lư đã có ước định từ trước với Tang Tiểu Thổ?”
Lư Trấn Học:
“Trước đó ta chưa từng gặp qua người này.”
Hắn nghe nói Đào đại nhân thăng đường xử án nên mới tò mò đến xem, không ngờ vụ án này lại có liên quan đến Cố Xạ. Cố Xạ đến huyện Đàm Dương mới được hai năm ngắn ngủi nhưng chưa bao giờ lên công đường một lần nào, danh tiếng lại thoáng chốc trở thành vô song, khiến hắn vốn đã đỗ Trạng nguyên phải đứng xuống dưới, hắn đã sớm muốn tìm một cơ hội đấu với người kia một làn. Lần trước vụ án của Lương phủ và Khâu phủ chỉ là dùng dao mổ trâu giết gà, hiện giờ là cơ hội hiếm có, hắn không tin Cố Xạ bị người đạp xuống đất còn không chịu ra!
Kim sư gia:
“Không có quan hệ?”
Lư Trấn Học lắc đầu:
“Không thân cũng chẳng quen.”
“Như vậy đành phải mời tụng sư Lư đứng ở ngoài công đường chờ phán xét.”
Nếu không phải Lư phủ là phú hộ nhất nhì ở huyện Đàm Dương này, lão tuyệt đối sẽ không nói chuyện khách khí như thế.
Lư Trấn Học không để ý đến lão, chỉ nhìn thẳng về phía Đào Mặc:
“Đào đại nhân, Tang Tiểu Thổ dốt nát không biết chữ, không biết gì về luật pháp của triều ta, xin đại nhân ân chuẩn cho ta làm tụng sư của hắn, biện bạch cho hắn.”
Hắn biết Đào Mặc nhìn thì có vẻ ngu dốt nhưng xử án lại công bằng hiếm có, bởi vậy trong lòng hắn mới nắm chắc mười phần y sẽ đồng ý với việc này.Không ngờ Đào Mặc lại nhíu mày:
“Ngươi không thân chẳng quen hắn, lại không hề có liên quan đến việc này, sao lại đến biện bạch cho hắn?
Lư Trấn Học:
“Làm người phải chú ý đến một chữ quan tâm, không thân chẳng quen, không hề có liên quan gì thì cũng có thể để ý đến người khác.”
Đào Mặc:
“Vậy làm sao ngươi biết ta sẽ không để ý đến người khác?”
Lư Trấn Học sửng sốt.
Đào Mặc:
“Đành mời tụng sư Lư tạm thời đứng sang một bên vậy, nếu bản quan thật sự có chỗ bất công, lúc ấy đi ra biện hộ cũng không muộn.”
Cố Tiểu Giáp nhìn thấy Lư Trấn Học ngượng ngùng đi ra ngoài công đường liền cố ý cười ha ha. Hắn quen biết Đào Mặc lâu như vậy, đây là lần đầu tiên cảm thấy lời y nói lại có thể khiến lòng người cực kỳ vui vẻ như thế. Đăng bởi: admin
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.