[Hi Nháo Quan Trường Hệ Liệt] Bộ 1 Thức Nhữ Bất Thức Đinh
Chương 60
Tô Du Bính
23/04/2017
CHƯƠNG 60
Đào Mặc bật thốt lên:
“Ta!”
Sau khi nói ra miệng thì trái tim đang đập mạnh không thôi lại chợt bình ổn lại, tựa như sự yên lặng sau bão táp, lại mang theo bất an cùng nôn nóng.
Cố Xạ nhíu mày.
“Ngươi sẽ đến mỗi ngày?”
Vũ bão, tim đập cuồng loạn như vũ bão. Đào Mặc khó nén được sắc mặt vui mừng, gật đầu thật mạnh.
“Đến, nhất định đến, sẽ đến đúng giờ.”
Cố Xạ hạ mắt.
Trong lòng Đào Mặc run lên nhìn hắn, chỉ sợ vui sướng của khoảnh khắc này chỉ là hoa trong gương, trăng dưới nước.
Một lúc lâu sau, Cố Xạ nói:
“Ta kêu người đưa ngươi về.”
Tuy rằng Đào Mặc có xe ngựa, nhưng trong hoàn cảnh này thì y lại không hề muốn từ chối ý tốt của Cố Xạ.
“Ta, vậy mai ta lại đến?”
Cố Xạ thản nhiên nói:
“Không phải ngươi đã cam đoan rồi sao?”
“Cam đoan rồi, cam đoan rồi.”
Đào Mặc cảm thấy bản thân giống như đang bồng bềnh trên mây, trên dưới đều không có chút sức lực nào, chỉ sợ ngã xuống sẽ tỉnh giấc khỏi mộng đẹp. Y nhìn Cố Xạ chằm chằm, miệng nhếch cao tươi cười không thôi, ngay cả Cố Tiểu Giáp đi vào cũng không phát hiện ra.
Cố Tiểu Giáp nhìn dáng vẻ ngốc nghếch của y liền cảm thấy da đầu run lên. Người này… Sao có thể nảy sinh quan hệ như vậy với công tử?
Từ đêm qua sau khi trải qua một hồi hỏi đáp kỳ lạ với Cố Xạ, trong đầu hắn thỉnh thoảng lại xuất hiện vài suy nghĩ đáng sợ.
“Uống trà đi.”
Hắn đặt chén trà lên mặt bàn ở tận bên mép bàn xa xa, muốn mượn việc này để kéo khoảng cách giữa Cố Xạ và Đào Mặc ra.
Trong đầu Đào Mặc đang nở hoa, cũng không để ý mà lắc đầu:
“Ta không khát.”
Cố Tiểu Giáp đặt trà lên bàn học, ánh mắt không ngừng đảo qua đảo lại giữa Cố Xạ và Đào Mặc, là hắn đến chậm nên đã bỏ lỡ điều gì à? Vì sao không khí lại khác trước nhiều như vậy chứ?
Cố Xạ:
“Không phải ngươi muốn thu dọn hành lý sao?”
Cố Tiểu Giáp sửng sốt.
“Hành lý?”
Hắn quay đầu lại nhìn Đào Mặc.
Đào Mặc hoàn hồn:
“A, hành lý của ta không nhiều lắm, không vội.”
Cố Tiểu Giáp cao giọng kêu lên.
“Ngài muốn chuyển đi?”
Đào Mặc gãi đầu:
“Ta rời khỏi huyện nha cũng lâu rồi…”
“Sao ngài lại không nói sớm chứ!”
Vẻ mặt Cố Tiểu Giáp lập tức thay đổi, mặt mày hớn hở.
“Có cần giúp đỡ gì không? Hay là để tiểu nhân tiễn ngài?”
Đào Mặc ngơ ngác:
“Được.”
Cố Tiểu Giáp mừng rỡ đến mức mặt đỏ bừng, hai mắt tỏa sáng, hai bên má gần như là dán lên hai chữ ‘vui sướng’.
“Có rảnh thì thường xuyên quay lại nhé, nhưng Đào đại nhân trăm công nghìn việc, chưa chắc đã nhàn rỗi như vậy.”
“A, không phải. Yên tâm đi, mỗi ngày ta sẽ đều quay lại.”
Đào Mặc cam đoan lần nữa.
Tươi cười của Cố Tiểu Giáp cứng đờ.
“Quay lại? Mỗi ngày?”
Đào Mặc càng gật đầu không ngừng.
“Ta sẽ quay lại chơi cờ.”
“Vất vả qua lại như vậy…”
“Huyện nha cách Cố phủ không xa.”
“Nhưng công việc ở huyện nha bận rộn…”
“Việc bận ta có thể giúp đỡ được cũng không nhiều.”
“…”
Cố Tiểu Giáp ra đòn sát thủ.
“Đào đại nhân không phải còn muốn chăm sóc công tử Y Vũ sao?”
Tuy rằng hắn rất chán ghét Y Vũ, nhưng lúc này Cố Tiểu Giáp lại cảm thấy may mắn vì có một nhân vật chen ngang như vậy tồn tại.
Đào Mặc:
“Ta và hắn là đồng hương, nếu như hắn gặp nạn thì ta sẽ tận lực quan tâm đúng lúc. Nhưng huyện Đàm Dương thật sự rất thái bình, sẽ không xảy ra chuyện gì lớn đâu.”
Cố Tiểu Giáp nghẹn lời.
Cố Xạ cuối cùng cũng mở miệng:
“Ta nghe nói phòng bếp bị giột.”
Cố Tiểu Giáp cảm thấy sống lưng lạnh toát.
Cố Xạ:
“Tối nay ngươi đi canh đi.”
….
Họa đến từ miệng mà. Vì sao hắn cứ không quản được cái miệng của mình chứ?
Cố Tiểu Giáp hối hận không kịp.
Đào Mặc quay về huyện nha.
Lão Đào đứng ở cửa đón y, nhìn thấy y đi từ trên xe ngựa của Cố phủ xuống thì hơi sửng sốt:
“Hách Quả Tử đâu?”
Đào Mặc:
“Đằng sau.”
Quả nhiên, Hách Quả Tử rất nhanh đánh xe ngựa xuất hiện ở cuối ngõ nhỏ.
Lão Đào hơi nhíu mày.
“Chẳng lẽ là vì hành lý của thiếu gia quá nhiều?”
Chắc không đến mức đó đâu. Lúc trước bọn họ rời xa nơi chôn rau cắt rốn, ba người mang theo hành lý cũng chỉ chất lên một chiếc xe ngựa, sao chỉ đến Cố phủ ở nhờ đã biến thành hai chiếc xe ngựa rồi?
Đào Mặc cũng không biết nên giải thích như thế nào, lúng ta lúng túng nói:
“Cố công tử là có ý tốt.”
Lão Đào nhìn sắc mặt của y thì đã thầm đoán ra nguyên nhân, lại càng cảm thấy không thể nhìn thấu tâm tư của Cố Xạ. Ông từng tự hỏi đánh giá vô số người, duy chỉ Cố Xạ là có cảm giác trong ngoài không giống, không phải tệ mà do dự.
Cố Xạ đối xử với Đào Mặc rất đặc biệt, nếu không đặc biệt thì hắn tuyệt đối sẽ không đến khách *** vào lúc nửa đêm như thế. Nhưng loại đặc biệt này rốt cuộc là loại đặc biệt nào? Là tò mò? Là nghi hoặc? Hay là… Tình cảm nam nữ?
Lão Đào chợt rùng mình một cái.
Cho dù tính tình Đào Mặc ôn hòa, nhưng bất kể là từ vẻ bên ngoài đến cử chỉ nói năng cũng đều rất khó coi y là nữ tử. Cố Xạ… chắc không phải là như vậy chứ?
Đào Mặc thấy lão Đào vẻ mặt thay đổi liên tục đứng ở cửa thì không khỏi hỏi:
“Sao vậy?”
Lão Đào vội ho một tiếng, lắc đầu:
“Không có gì, chúng ta đi vào trước đi.”
Bất kể Cố Xạ rốt cuộc nghĩ cái gì, một cây làm chẳng nên non, ông chỉ cần để ý trông chừng Đào Mặc là được rồi.
Tin tức Đào Mặc quay về huyện nha nhanh chóng rơi vào trong tai Y Vũ. Bồng Hương quả nhiên không hề đi đến Cố phủ tìm y nữa mà đến thẳng huyện nha, nói tâm trạng của Y Vũ vẫn u ám không khá lên được, bệnh tình lại nặng thêm vân vân.
Đào Mặc vốn muốn đi xem hắn, nhưng lòng có mà lực lại không đủ.
Một là huyện nha lại xảy ra một vụ án, là một tụng sư kiện cáo nương tử của mình thông *** với một tên đồ tể. Tụng sư kia lưỡi dẻo khéo léo lại hiểu trôi chảy việc phá án ở nha môn, mỗi ngày đều chạy đến làm ầm ĩ quậy cho nha môn không được yên tĩnh.
Hai là mỗi đêm y đều giữ lời hẹn đến Cố phủ chơi cờ, không biết Cố Xạ là cố ý hay vô tình mà luôn hạ đến gần nửa đêm mới xong, Đào Mặc đương nhiên không thể đi xem Y Vũ vào lúc nửa đêm, đành phải kéo dài thời gian ra. Bận rộn hết bảy tám ngày như vậy, Kim sư gia và Thôi Quýnh cuối cùng cũng tra ra nương tử của tụng sư thông *** với đồ tể chỉ là việc bịa đặt không có thật, lúc này Đào Mặc mới thở phào nhẹ nhõm, nhớ đến Y Vũ ốm đau nằm nhà liền kêu Hách Quả Tử chuẩn bị một phần lễ nhỏ đi thăm.
Vừa vào sân nhà Y Vũ, y đã ngửi thấy mùi thuốc đông y luồn vào mũi.
Hách Quả Tử bĩu môi:
“Gặp dịp thì chơi.”
Đào Mặc kinh ngạc.
“Gặp dịp thì chơi là dùng như vậy sao?”
Hách Quả Tử:
“Người khác dùng câu này có lẽ còn phải chia hoàn cảnh, nhưng Y Vũ sao… Chậc chậc.”
Bồng Hương đi phía trước dẫn đường nghe thấy nhưng không nói được một lời, đưa hai người vào trong nhà xong liền vươn một ngón tay chỉ về phía giường:
“Có phải gặp dịp thì chơi không, sao ngươi không tự mình xem xem?”
Đào Mặc chậm rãi đến gần, thấy dáng vẻ Y Vũ lúc này mới lắp bắp:
“Ngươi, sao ngươi lại thành ra thế này?”
Y Vũ vốn đã gầy, lúc này hai gò má gầy đến mức hóp lại, cánh tay lộ ra bên ngoài chăn giống như một que củi, bất kể là ai nhìn vào đều cảm thấy chỉ cần bẻ nhẹ một cái là có thể gãy mất.
Trong lời nói của Bồng Hương mang theo âm khóc.
“Từ lần trước sau khi Đào đại nhân rời đi thì công tử vẫn không ăn được gì, tìm thầy thuốc đến xem thì thầy thuốc nói là tích tụ công tâm, là tâm bệnh, nhưng kê đến mấy phương thuốc rồi cũng không thấy đỡ hơn. Thầy thuốc nói, nếu cứ tiếp tục như vậy thì chỉ e là sẽ phải chuẩn bị hậu sự.”
“Thật hay giả đây?”
Hách Quả Tử lầm bầm, nhưng thấy dáng vẻ của Y Vũ như vậy thì trong lòng cũng đã tin vài phần.
Gương mặt vốn trắng nõn của Y Vũ nhiễm một tầng đen vàng giống như bị tử khí bao phủ, cực kỳ suy yếu.
Đào Mặc buồn bực:
“Sao ngươi không nhìn thoáng ra được?”
Y Vũ cười khổ:
“Nhìn thoáng ra thế nào? Ta thật vất vả mới thoát ra được, nhưng còn không bằng lúc chưa thoát ra. Nếu ta còn chưa thoát ra, trong lòng… trong lòng vẫn là có chút nhớ mong.”
Ánh mắt hắn sáng rực, lại khác với ánh nhìn chăm chú thản nhiên của Cố Xạ, mà là một loại ngóng nhìn đầy thâm ý. Đào Mặc hạ mắt không dám nhìn thẳng.
Y Vũ:
“Ngươi còn nhớ rõ lần đầu tiên chúng ta gặp nhau không?”
Đào Mặc:
“Nhớ rõ. Đó là lần đầu tiên ta đến Đàn Hương Lâu, ngươi mặc một chiếc sa y xanh biếc, bên trong mặc nội y bằng gấm, trên đầu cài một chiếc trâm ngọc bích có đính một viên trân châu.”
Y Vũ yên lặng lắng nghe, chợt hé miệng cười:
“Thật tốt, ngươi còn nhớ rõ.”
Cho dù sắc mặt vàng vọt, nhưng ngũ quan của hắn lại không hề thay đổi, bởi vậy lúc mỉm cười vẫn có thể lờ mờ nhìn ra bóng dáng từng khiến lòng người điên đảo lúc còn ở Đàn Hương Lâu kia.
“Ta không còn nhớ rõ nữa.”
Hắn nhẹ giọng nói.
“Ký ức của ta về ngươi là bắt đầu từ khi ngươi lén nhét ngân phiếu vào trong tay ta.”
Đào Mặc ngượng ngùng.
“Ta, ta chỉ là không muốn để Chương Bao kia cắt xén tiền của ngươi.”
Y Vũ:
“Đáng tiếc là vẫn bị lão phát hiện. Ngươi không biết đâu, chờ ngươi đi rồi lão liền chạy đến tìm ta.”
Hắn không nói ra là khi Chương Bao đến tìm hắn, hắn đã ném thẳng hai mươi hai tờ ngân phiếu đó vào mặt Chương Bao. Hai mươi hai tờ ngân phiếu với hắn khi đó quả thực giống như một trò cười.
Đào Mặc:
“A, vậy, vậy lão cầm đi luôn sao?”
Y Vũ mở to mắt nhìn.
“Đương nhiên không có. Ta nói với lão là lão nhìn nhầm rồi.”
Đào Mặc cười khẽ.
Trong đầu Y Vũ chợt xuất hiện một ý nghĩ.
Nếu, nếu hai mươi hai tờ ngân phiếu kia vẫn còn thì tốt rồi. Đăng bởi: admin
Đào Mặc bật thốt lên:
“Ta!”
Sau khi nói ra miệng thì trái tim đang đập mạnh không thôi lại chợt bình ổn lại, tựa như sự yên lặng sau bão táp, lại mang theo bất an cùng nôn nóng.
Cố Xạ nhíu mày.
“Ngươi sẽ đến mỗi ngày?”
Vũ bão, tim đập cuồng loạn như vũ bão. Đào Mặc khó nén được sắc mặt vui mừng, gật đầu thật mạnh.
“Đến, nhất định đến, sẽ đến đúng giờ.”
Cố Xạ hạ mắt.
Trong lòng Đào Mặc run lên nhìn hắn, chỉ sợ vui sướng của khoảnh khắc này chỉ là hoa trong gương, trăng dưới nước.
Một lúc lâu sau, Cố Xạ nói:
“Ta kêu người đưa ngươi về.”
Tuy rằng Đào Mặc có xe ngựa, nhưng trong hoàn cảnh này thì y lại không hề muốn từ chối ý tốt của Cố Xạ.
“Ta, vậy mai ta lại đến?”
Cố Xạ thản nhiên nói:
“Không phải ngươi đã cam đoan rồi sao?”
“Cam đoan rồi, cam đoan rồi.”
Đào Mặc cảm thấy bản thân giống như đang bồng bềnh trên mây, trên dưới đều không có chút sức lực nào, chỉ sợ ngã xuống sẽ tỉnh giấc khỏi mộng đẹp. Y nhìn Cố Xạ chằm chằm, miệng nhếch cao tươi cười không thôi, ngay cả Cố Tiểu Giáp đi vào cũng không phát hiện ra.
Cố Tiểu Giáp nhìn dáng vẻ ngốc nghếch của y liền cảm thấy da đầu run lên. Người này… Sao có thể nảy sinh quan hệ như vậy với công tử?
Từ đêm qua sau khi trải qua một hồi hỏi đáp kỳ lạ với Cố Xạ, trong đầu hắn thỉnh thoảng lại xuất hiện vài suy nghĩ đáng sợ.
“Uống trà đi.”
Hắn đặt chén trà lên mặt bàn ở tận bên mép bàn xa xa, muốn mượn việc này để kéo khoảng cách giữa Cố Xạ và Đào Mặc ra.
Trong đầu Đào Mặc đang nở hoa, cũng không để ý mà lắc đầu:
“Ta không khát.”
Cố Tiểu Giáp đặt trà lên bàn học, ánh mắt không ngừng đảo qua đảo lại giữa Cố Xạ và Đào Mặc, là hắn đến chậm nên đã bỏ lỡ điều gì à? Vì sao không khí lại khác trước nhiều như vậy chứ?
Cố Xạ:
“Không phải ngươi muốn thu dọn hành lý sao?”
Cố Tiểu Giáp sửng sốt.
“Hành lý?”
Hắn quay đầu lại nhìn Đào Mặc.
Đào Mặc hoàn hồn:
“A, hành lý của ta không nhiều lắm, không vội.”
Cố Tiểu Giáp cao giọng kêu lên.
“Ngài muốn chuyển đi?”
Đào Mặc gãi đầu:
“Ta rời khỏi huyện nha cũng lâu rồi…”
“Sao ngài lại không nói sớm chứ!”
Vẻ mặt Cố Tiểu Giáp lập tức thay đổi, mặt mày hớn hở.
“Có cần giúp đỡ gì không? Hay là để tiểu nhân tiễn ngài?”
Đào Mặc ngơ ngác:
“Được.”
Cố Tiểu Giáp mừng rỡ đến mức mặt đỏ bừng, hai mắt tỏa sáng, hai bên má gần như là dán lên hai chữ ‘vui sướng’.
“Có rảnh thì thường xuyên quay lại nhé, nhưng Đào đại nhân trăm công nghìn việc, chưa chắc đã nhàn rỗi như vậy.”
“A, không phải. Yên tâm đi, mỗi ngày ta sẽ đều quay lại.”
Đào Mặc cam đoan lần nữa.
Tươi cười của Cố Tiểu Giáp cứng đờ.
“Quay lại? Mỗi ngày?”
Đào Mặc càng gật đầu không ngừng.
“Ta sẽ quay lại chơi cờ.”
“Vất vả qua lại như vậy…”
“Huyện nha cách Cố phủ không xa.”
“Nhưng công việc ở huyện nha bận rộn…”
“Việc bận ta có thể giúp đỡ được cũng không nhiều.”
“…”
Cố Tiểu Giáp ra đòn sát thủ.
“Đào đại nhân không phải còn muốn chăm sóc công tử Y Vũ sao?”
Tuy rằng hắn rất chán ghét Y Vũ, nhưng lúc này Cố Tiểu Giáp lại cảm thấy may mắn vì có một nhân vật chen ngang như vậy tồn tại.
Đào Mặc:
“Ta và hắn là đồng hương, nếu như hắn gặp nạn thì ta sẽ tận lực quan tâm đúng lúc. Nhưng huyện Đàm Dương thật sự rất thái bình, sẽ không xảy ra chuyện gì lớn đâu.”
Cố Tiểu Giáp nghẹn lời.
Cố Xạ cuối cùng cũng mở miệng:
“Ta nghe nói phòng bếp bị giột.”
Cố Tiểu Giáp cảm thấy sống lưng lạnh toát.
Cố Xạ:
“Tối nay ngươi đi canh đi.”
….
Họa đến từ miệng mà. Vì sao hắn cứ không quản được cái miệng của mình chứ?
Cố Tiểu Giáp hối hận không kịp.
Đào Mặc quay về huyện nha.
Lão Đào đứng ở cửa đón y, nhìn thấy y đi từ trên xe ngựa của Cố phủ xuống thì hơi sửng sốt:
“Hách Quả Tử đâu?”
Đào Mặc:
“Đằng sau.”
Quả nhiên, Hách Quả Tử rất nhanh đánh xe ngựa xuất hiện ở cuối ngõ nhỏ.
Lão Đào hơi nhíu mày.
“Chẳng lẽ là vì hành lý của thiếu gia quá nhiều?”
Chắc không đến mức đó đâu. Lúc trước bọn họ rời xa nơi chôn rau cắt rốn, ba người mang theo hành lý cũng chỉ chất lên một chiếc xe ngựa, sao chỉ đến Cố phủ ở nhờ đã biến thành hai chiếc xe ngựa rồi?
Đào Mặc cũng không biết nên giải thích như thế nào, lúng ta lúng túng nói:
“Cố công tử là có ý tốt.”
Lão Đào nhìn sắc mặt của y thì đã thầm đoán ra nguyên nhân, lại càng cảm thấy không thể nhìn thấu tâm tư của Cố Xạ. Ông từng tự hỏi đánh giá vô số người, duy chỉ Cố Xạ là có cảm giác trong ngoài không giống, không phải tệ mà do dự.
Cố Xạ đối xử với Đào Mặc rất đặc biệt, nếu không đặc biệt thì hắn tuyệt đối sẽ không đến khách *** vào lúc nửa đêm như thế. Nhưng loại đặc biệt này rốt cuộc là loại đặc biệt nào? Là tò mò? Là nghi hoặc? Hay là… Tình cảm nam nữ?
Lão Đào chợt rùng mình một cái.
Cho dù tính tình Đào Mặc ôn hòa, nhưng bất kể là từ vẻ bên ngoài đến cử chỉ nói năng cũng đều rất khó coi y là nữ tử. Cố Xạ… chắc không phải là như vậy chứ?
Đào Mặc thấy lão Đào vẻ mặt thay đổi liên tục đứng ở cửa thì không khỏi hỏi:
“Sao vậy?”
Lão Đào vội ho một tiếng, lắc đầu:
“Không có gì, chúng ta đi vào trước đi.”
Bất kể Cố Xạ rốt cuộc nghĩ cái gì, một cây làm chẳng nên non, ông chỉ cần để ý trông chừng Đào Mặc là được rồi.
Tin tức Đào Mặc quay về huyện nha nhanh chóng rơi vào trong tai Y Vũ. Bồng Hương quả nhiên không hề đi đến Cố phủ tìm y nữa mà đến thẳng huyện nha, nói tâm trạng của Y Vũ vẫn u ám không khá lên được, bệnh tình lại nặng thêm vân vân.
Đào Mặc vốn muốn đi xem hắn, nhưng lòng có mà lực lại không đủ.
Một là huyện nha lại xảy ra một vụ án, là một tụng sư kiện cáo nương tử của mình thông *** với một tên đồ tể. Tụng sư kia lưỡi dẻo khéo léo lại hiểu trôi chảy việc phá án ở nha môn, mỗi ngày đều chạy đến làm ầm ĩ quậy cho nha môn không được yên tĩnh.
Hai là mỗi đêm y đều giữ lời hẹn đến Cố phủ chơi cờ, không biết Cố Xạ là cố ý hay vô tình mà luôn hạ đến gần nửa đêm mới xong, Đào Mặc đương nhiên không thể đi xem Y Vũ vào lúc nửa đêm, đành phải kéo dài thời gian ra. Bận rộn hết bảy tám ngày như vậy, Kim sư gia và Thôi Quýnh cuối cùng cũng tra ra nương tử của tụng sư thông *** với đồ tể chỉ là việc bịa đặt không có thật, lúc này Đào Mặc mới thở phào nhẹ nhõm, nhớ đến Y Vũ ốm đau nằm nhà liền kêu Hách Quả Tử chuẩn bị một phần lễ nhỏ đi thăm.
Vừa vào sân nhà Y Vũ, y đã ngửi thấy mùi thuốc đông y luồn vào mũi.
Hách Quả Tử bĩu môi:
“Gặp dịp thì chơi.”
Đào Mặc kinh ngạc.
“Gặp dịp thì chơi là dùng như vậy sao?”
Hách Quả Tử:
“Người khác dùng câu này có lẽ còn phải chia hoàn cảnh, nhưng Y Vũ sao… Chậc chậc.”
Bồng Hương đi phía trước dẫn đường nghe thấy nhưng không nói được một lời, đưa hai người vào trong nhà xong liền vươn một ngón tay chỉ về phía giường:
“Có phải gặp dịp thì chơi không, sao ngươi không tự mình xem xem?”
Đào Mặc chậm rãi đến gần, thấy dáng vẻ Y Vũ lúc này mới lắp bắp:
“Ngươi, sao ngươi lại thành ra thế này?”
Y Vũ vốn đã gầy, lúc này hai gò má gầy đến mức hóp lại, cánh tay lộ ra bên ngoài chăn giống như một que củi, bất kể là ai nhìn vào đều cảm thấy chỉ cần bẻ nhẹ một cái là có thể gãy mất.
Trong lời nói của Bồng Hương mang theo âm khóc.
“Từ lần trước sau khi Đào đại nhân rời đi thì công tử vẫn không ăn được gì, tìm thầy thuốc đến xem thì thầy thuốc nói là tích tụ công tâm, là tâm bệnh, nhưng kê đến mấy phương thuốc rồi cũng không thấy đỡ hơn. Thầy thuốc nói, nếu cứ tiếp tục như vậy thì chỉ e là sẽ phải chuẩn bị hậu sự.”
“Thật hay giả đây?”
Hách Quả Tử lầm bầm, nhưng thấy dáng vẻ của Y Vũ như vậy thì trong lòng cũng đã tin vài phần.
Gương mặt vốn trắng nõn của Y Vũ nhiễm một tầng đen vàng giống như bị tử khí bao phủ, cực kỳ suy yếu.
Đào Mặc buồn bực:
“Sao ngươi không nhìn thoáng ra được?”
Y Vũ cười khổ:
“Nhìn thoáng ra thế nào? Ta thật vất vả mới thoát ra được, nhưng còn không bằng lúc chưa thoát ra. Nếu ta còn chưa thoát ra, trong lòng… trong lòng vẫn là có chút nhớ mong.”
Ánh mắt hắn sáng rực, lại khác với ánh nhìn chăm chú thản nhiên của Cố Xạ, mà là một loại ngóng nhìn đầy thâm ý. Đào Mặc hạ mắt không dám nhìn thẳng.
Y Vũ:
“Ngươi còn nhớ rõ lần đầu tiên chúng ta gặp nhau không?”
Đào Mặc:
“Nhớ rõ. Đó là lần đầu tiên ta đến Đàn Hương Lâu, ngươi mặc một chiếc sa y xanh biếc, bên trong mặc nội y bằng gấm, trên đầu cài một chiếc trâm ngọc bích có đính một viên trân châu.”
Y Vũ yên lặng lắng nghe, chợt hé miệng cười:
“Thật tốt, ngươi còn nhớ rõ.”
Cho dù sắc mặt vàng vọt, nhưng ngũ quan của hắn lại không hề thay đổi, bởi vậy lúc mỉm cười vẫn có thể lờ mờ nhìn ra bóng dáng từng khiến lòng người điên đảo lúc còn ở Đàn Hương Lâu kia.
“Ta không còn nhớ rõ nữa.”
Hắn nhẹ giọng nói.
“Ký ức của ta về ngươi là bắt đầu từ khi ngươi lén nhét ngân phiếu vào trong tay ta.”
Đào Mặc ngượng ngùng.
“Ta, ta chỉ là không muốn để Chương Bao kia cắt xén tiền của ngươi.”
Y Vũ:
“Đáng tiếc là vẫn bị lão phát hiện. Ngươi không biết đâu, chờ ngươi đi rồi lão liền chạy đến tìm ta.”
Hắn không nói ra là khi Chương Bao đến tìm hắn, hắn đã ném thẳng hai mươi hai tờ ngân phiếu đó vào mặt Chương Bao. Hai mươi hai tờ ngân phiếu với hắn khi đó quả thực giống như một trò cười.
Đào Mặc:
“A, vậy, vậy lão cầm đi luôn sao?”
Y Vũ mở to mắt nhìn.
“Đương nhiên không có. Ta nói với lão là lão nhìn nhầm rồi.”
Đào Mặc cười khẽ.
Trong đầu Y Vũ chợt xuất hiện một ý nghĩ.
Nếu, nếu hai mươi hai tờ ngân phiếu kia vẫn còn thì tốt rồi. Đăng bởi: admin
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.