[Hi Nháo Quan Trường Hệ Liệt] Bộ 1 Thức Nhữ Bất Thức Đinh
Chương 65
Tô Du Bính
23/04/2017
CHƯƠNG 65
Một đường xóc nảy nhưng Đào Mặc lại ngủ cực kỳ an ổn. Khi xe ngựa dừng lại, Cố Xạ thậm chí còn có thể nghe được tiếng ngáy rất nhỏ.
“Thiếu gia.”
Cửa bị đẩy mạnh ra.
Cố Xạ nhướn mày, Đào Mặc đã giật mình lập tức ngồi dậy, hai mắt mơ màng, một lúc lâu sau mới hồi phục tinh thần.
“A, đến rồi?”
Hách Quả Tử:
“Nghe nói chính là nơi này.”
Đào Mặc co người chui ra khỏi thùng xe, lúc chân vươn ra khỏi xe lại bất chợt quay đầu nhìn Cố Xạ:
“Là ta vừa mới nằm mơ hay là…”
Cố Xạ nhìn y, vẻ mặt không chút xao động.
Đào Mặc thất vọng cười gượng mấy tiếng, nói:
“Quả nhiên chỉ là mơ mà thôi.”
Y vươn hai chân ra, đang muốn nhảy xuống lại chợt nghe thấy người phía sau khoan thai nói:
“Ta giúp ngươi.”
Một chân đã bước xuống, nhưng một chân khác vì những lời này mà vẫn còn lưu luyến ở trong xe như cũ, hai chân lệch nhau khiến Đào Mặc lập tức không giữ được thăng bằng mà nhào xuống. May mắn là Hách Quả Tử đứng ngay bên cạnh y nên vội vàng đưa tay ra đỡ lấy, mới miễn cho y một vố ngã cắm mặt xuống đất, nhưng cho dù là như thế thì y vẫn có chút chật vật.
Một chân Đào Mặc nhảy nhảy mấy cái, hai chân lúc này mới chạm đất vững vàng, ngước mắt lên đã thấy Cố Xạ xuống xe, tư thế tao nhã thoải mái, quả thực là khác sự chật vật của mình một trời một vực. Vui sướng mới dâng lên còn chưa kịp nóng thì đã bị chênh lệch như trời với đất này đông lạnh lại, thật lâu sau vẫn không bình ổn được, cũng may là Cố Tiểu Giáp không có đây, không có ai giễu cợt y nên cuối cùng cũng sóng yên gió lặng mà qua.
Một hàng ba người đi về phía hạ du con sông.
Tang Tiểu Thổ đánh xe ngựa đi theo sau bọn họ.
Hách Quả Tử:
“Nơi này là vùng ngoại ô hoang vu, ngay cả muỗi cũng không có thì sao có người qua đường được chứ? Lại càng không nói đến việc có nổi nhân chứng.”
Đào Mặc:
“Nói không chừng có người đi ngang qua, cũng có thể…”
Cố Xạ:
“Vụ án xảy ra vào canh giờ nào?”
Trí nhớ của Đào Mặc cực kỳ tốt, lập tức nhớ lại nói:
“Lúc Huyện lão gia thẩm án từng nhắc đến, là giờ Tý.”
Hách Quả Tử:
“Ha. Đêm hôm khuya khoắt, càng không có người!”
Cố Xạ:
“Nếu như là đêm hôm khuya khoắt không có người, vì sao tiều phu kia lại mai phục ở trên đường?”
Hách Quả Tử ngẩn ra, lập tức nói:
“Bởi vì ông ta không phải thủ phạm, chỉ là một con dê chịu tội thay người khác.”
Cố Xạ thản nhiên liếc mắt nhìn hắn một cái.
Đào Mặc giật mình:
“Đây là điểm đáng ngờ của của vụ án.”
Hách Quả Tử phấn chấn:
“Hay là dùng nó đến bức Huyện lệnh xử lại?”
Cố Xạ:
“Không đủ.”
Hách Quả Tử buồn bực:
“Đêm hôm khuya khoắt còn ai thèm đến vùng đất hoang vu dã lĩnh này? Cho dù là đến đây thì chỉ e cũng là có việc gì đó không thể cho ai biết, sao lại chịu thừa nhận?”
Đào Mặc giật mình:
“Không thể cho ai biết? Có cao nhân nào chăng?”
Hai tai Hách Quả Tử đỏ lên, lúng ta lúng túng nói:
“Tiểu thuyết không đứng đắn bán trên phố thường viết nửa đêm ở chỗ không người, sâu trong bụi cỏ xanh biếc, dưới ánh trăng lạnh lẽo chiếu rọi, phóng túng quấn quít trắng trợn.”
Đào Mặc mờ mịt:
“Việc này thì có liên quan gì đến chuyện không thể cho ai biết?”
Hách Quả Tử ấp úng không biết đáp lại thế nào, đành phải nhìn về phía Cố Xạ.
Cố Xạ:
“Tiều phu bị kẻ tìm đến làm người chịu tội thay đương nhiên là có lý do ông ta phải làm kẻ chịu tội thay, rất có thể ông ta ở ngay gần đây.”
Hách Quả Tử quay đầu nhìn xung quanh.
“Nếu là tiều phu thì chắc chắn phải ở trên núi, nhưng cho dù tìm được chỗ ở của ông ta thì có ích lợi gì? Nơi như thế này cũng không có mấy nhà ở cùng với nhau đi?”
Đào Mặc:
“Nếu đã đến đây rồi thì không bằng nhìn quanh một lượt, không chừng sẽ có manh mối gì đó xuất hiện.”
Hách Quả Tử nghe y nói như vậy thì đành phải kêu Tang Tiểu Thổ đến, cùng chạy lên trên núi.
Đào Mặc lén nhìn Cố Xạ.
Cố Xạ đứng ở bên sông nhìn dòng sông uốn lượn, không biết là đang suy nghĩ cái gì.
“Hôm nay có hơi lạnh.”
Đào Mặc bật ra một câu không đầu không đuôi.
Cố Xạ nghiêng đầu nhìn y, chậm rãi ‘ừ’ một tiếng.
Trong lòng Đào Mặc có chút rung động, đang muốn nói tiếp câu gì đó thì lại thấy sắc mặt Cố Xạ chợt thay đổi, bất chợt đẩy y ra.
Một luồng sáng bạc lóe lên.
Đào Mặc ngây người nhìn máu bắn tóe ra từ trên cánh tay Cố Xạ!
Là tên!
Đào Mặc toàn thân lạnh buốt, không hề nghĩ ngợi nhào về phía Cố Xạ.
Cố Xạ dường như không ngờ rằng y sẽ quên mình nhào đến, hai tay theo bản năng đón được y rồi hai người cùng ngã xuống.
Lại có thêm hai mũi tên nữa phóng đến, nhưng được nửa đường đã bị người chặn lại.
Cố Xạ cố nén đau nhìn lướt qua bên cạnh. Có một hán tử không biết chạy từ đâu ra đang tấn công kẻ bắn tên kia, hai người đánh bất phân thắng bại.
“Huynh sao rồi?”
Giọng nói của Đào Mặc cũng thay đổi, cực kỳ run rẩy.
Môi Cố Xạ bị cắn đến trắng bệch, cố gắng giữ hơi thở vững vàng.
“Ngươi… đứng lên.”
Lúc này Đào Mặc mới chú ý đến mình đang đè lên đối phương, vội vàng chống đất đứng dậy, sau đó lại đến đỡ Cố Xạ.
Cố Xạ đau đến mức trán rịn ra mồ hôi lạnh. Hắn vẫn luôn sống an nhàn sung sướng thành quen, bị thương ngoài da như vậy đối với hắn mà nói là lần đầu tiên trong đời, nhất thời đau đến mức không nói được gì.
Vẻ mặt hắn như vậy, Đào Mặc nhìn lại thấy lo lắng. Y liều mạng nuốt nước miếng nói:
“Ta đưa huynh đến chỗ thầy thuốc.”
Cố Xạ nhìn về phía thích khách và hiệp khách đang đấu với nhau, chậm rãi gật đầu.
Đào Mặc lập tức lao đến đánh xe ngựa.
Thực ra đây cũng là lần đầu tiên trong đời y đánh xe ngựa, sau khi ngồi lên thầm nhớ lại dáng vẻ của Cố Tiểu Giáp và Hách Quả Tử, cố gắng vung dây cương, ngựa lại không hề di chuyển. Y cảm thấy chưa từng thống hận sự vô dụng của bản thân như bây giờ.
“Nắm chặt dây cương.”
Cố Xạ cau mày ngồi lên càng xe, dùng một cánh tay cố chống leo lên xe ngựa.
Đào Mặc nhìn thấy Cố Xạ gần trong gang tấc, mọi sự nôn nóng chợt lắng xuống, giật mạnh dây cương một cái, hét lớn:
“Giá.”
Ngựa kéo xe chậm rãi đi về phía trước.
Đào Mặc tuy rằng có trí nhớ kinh người, nhưng y ngủ suốt một đường đến đây nên rất nhanh đã bị lạc hướng. May mắn có Cố Xạ ngồi bên cạnh, mỗi khi y luống cuống liền chỉ rõ phương hướng, nhưng cho dù là như thế thì y vẫn vì không đánh xe quen mà đi nhầm đường không ít lần.
Khi đến huyện rồi thì mùi hương thức ăn trên đường hỗn loạn, ngựa xe như nước, người đến người đi càng khiến chân tay Đào Mặc luống cuống hơn, không dám buông ngựa ra. Cũng may y quán ở cách đó không xa, Cố Xạ không đợi y kéo xe ngựa dừng lại đã nhảy thẳng xuống, lại khiến y kinh sợ đến mức tuôn ra một thân mồ hôi lạnh, thật vất vả mới sắp xếp xong xe ngựa dưới sự trợ giúp của những người xung quanh thì vết thương của Cố Xạ đã được băng bó xong xuôi. Thầy thuốc đang cầmđơn bốc thuốc, quay đầu lại nhìn thấy y bước vào liền chấn động, buông thuốc ra chạy đến bắt mạch.
Đào Mặc bị ông ta túm lấy mà sửng sốt.
“Sao thế?”
Thầy thuốc:
“Ta thấy ngài sắc mặt không tốt, mồ hôi tuôn như mưa nên nghĩ là bị bệnh nặng, thì ra chỉ là bị sợ bóng sợ gió thôi.”
Ông ta nói xong liền quay người đi tiếp tục bốc thuốc, lại bị Đào Mặc nắm lấy tay hỏi.
“Huynh ấy thế nào rồi? Vết thương có nặng lắm không?”
Thầy thuốc nhìn qua theo ánh mắt y, thấy Cố Xạ đang thản nhiên ngồi trên ghế nhắm mắt dưỡng thần liền thuận miệng đáp:
“Chỉ bị thương ngoài da thôi, không sao.”
“Nhưng huynh ấy chảy rất nhiều máu.”
Đào Mặc vẫn lo lắng.
Thầy thuốc thản nhiên đáp:
“Thế này thì tính là nhiều máu cái gì? Không chết người được.”
Đào Mặc nhìn sắc mặt ông ta rất ung dung không giống như giả bộ, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
Chờ thầy thuốc bốc thuốc xong rồi, thanh toán tiền xong mới đi đến bên cạnh Cố Xạ, thấp giọng hỏi:
“Huynh có bị nặng lắm không? Muốn nghỉ ngơi thêm một lát hay là đi về trước?”
Cố Xạ từ từ mở mắt ra, chống xuống tay vịn đứng lên:
“Đi thôi.”
Đào Mặc thấy thân mình hắn loạng choạng liền vội đỡ lấy, cánh tay Cố Xạ có hơi rụt lại một chút nhưng cũng không đẩy y ra.
Đào Mặc đưa hắn lên xe ngựa rồi thật cẩn thật đánh xe quay về khách ***.
Kim sư gia, lão Đào đều đã quay về, nhìn thấy Cố Xạ ôm cánh tay đi vào thì đều chấn động.
Kim sư gia:
“Sao lại thế này?”
Cố Xạ:
“Bị mai phục.”
Kim sư gia và lão Đào liếc mắt nhìn nhau, đều nhìn thấy sự lo lắng hiển hiện trong mắt đối phương.
Lão Đào lo lắng nói:
“Thiếu gia và đám Hách Quả Tử đâu?”
Nhỡ như Đào Mặc xảy ra chuyện không hay, ngày sau ông phải ăn nói thế nào với Đào lão gia dưới suối vàng? Nghĩ đến đây ông liền cảm thấy khí huyết dâng lên trong ***g ngực, cố gắng đè nén xúc động khát máu đã thật lâu không xuất hiện nhưng lại giống như sóng cuộn biển gầm dâng lên không ngừng. Đáy lòng ông đang dần trở nên ngoan tuyệt thì thấy Đào Mặc mang theo sắc mặt mệt mỏi đi từ bên ngoài vào.
“Thiếu gia.”
Lão Đào bước lên mấy bước, sau khi xác nhận từ trên xuống dưới một lượt y hoàn toàn không bị thương tổn gì mới thở phào nhẹ nhõm, đến giờ mới nhớ ra y đi vào đây một mình.
“Hách Quả Tử đâu?”
Đào Mặc sửng sốt rồi mới nhớ ra Hách Quả Tử và Tang Tiểu Thổ hãy còn đang trên núi, liền kêu một tiếng không ổn rồi lại chạy ra bên ngoài.
Lão Đào lập tức đuổi theo.
Kim sư gia thấy sắc mặt Cố Xạ tái nhợt liền thấp giọng nói:
“Cố công tử vẫn là nên về phòng nghỉ tạm trước đi.”
Cố Xạ gật gật đầu, giờ phút này cho dù Kim sư gia có hỏi cái gì thì hắn cũng lười trả lời. Đăng bởi: admin
Một đường xóc nảy nhưng Đào Mặc lại ngủ cực kỳ an ổn. Khi xe ngựa dừng lại, Cố Xạ thậm chí còn có thể nghe được tiếng ngáy rất nhỏ.
“Thiếu gia.”
Cửa bị đẩy mạnh ra.
Cố Xạ nhướn mày, Đào Mặc đã giật mình lập tức ngồi dậy, hai mắt mơ màng, một lúc lâu sau mới hồi phục tinh thần.
“A, đến rồi?”
Hách Quả Tử:
“Nghe nói chính là nơi này.”
Đào Mặc co người chui ra khỏi thùng xe, lúc chân vươn ra khỏi xe lại bất chợt quay đầu nhìn Cố Xạ:
“Là ta vừa mới nằm mơ hay là…”
Cố Xạ nhìn y, vẻ mặt không chút xao động.
Đào Mặc thất vọng cười gượng mấy tiếng, nói:
“Quả nhiên chỉ là mơ mà thôi.”
Y vươn hai chân ra, đang muốn nhảy xuống lại chợt nghe thấy người phía sau khoan thai nói:
“Ta giúp ngươi.”
Một chân đã bước xuống, nhưng một chân khác vì những lời này mà vẫn còn lưu luyến ở trong xe như cũ, hai chân lệch nhau khiến Đào Mặc lập tức không giữ được thăng bằng mà nhào xuống. May mắn là Hách Quả Tử đứng ngay bên cạnh y nên vội vàng đưa tay ra đỡ lấy, mới miễn cho y một vố ngã cắm mặt xuống đất, nhưng cho dù là như thế thì y vẫn có chút chật vật.
Một chân Đào Mặc nhảy nhảy mấy cái, hai chân lúc này mới chạm đất vững vàng, ngước mắt lên đã thấy Cố Xạ xuống xe, tư thế tao nhã thoải mái, quả thực là khác sự chật vật của mình một trời một vực. Vui sướng mới dâng lên còn chưa kịp nóng thì đã bị chênh lệch như trời với đất này đông lạnh lại, thật lâu sau vẫn không bình ổn được, cũng may là Cố Tiểu Giáp không có đây, không có ai giễu cợt y nên cuối cùng cũng sóng yên gió lặng mà qua.
Một hàng ba người đi về phía hạ du con sông.
Tang Tiểu Thổ đánh xe ngựa đi theo sau bọn họ.
Hách Quả Tử:
“Nơi này là vùng ngoại ô hoang vu, ngay cả muỗi cũng không có thì sao có người qua đường được chứ? Lại càng không nói đến việc có nổi nhân chứng.”
Đào Mặc:
“Nói không chừng có người đi ngang qua, cũng có thể…”
Cố Xạ:
“Vụ án xảy ra vào canh giờ nào?”
Trí nhớ của Đào Mặc cực kỳ tốt, lập tức nhớ lại nói:
“Lúc Huyện lão gia thẩm án từng nhắc đến, là giờ Tý.”
Hách Quả Tử:
“Ha. Đêm hôm khuya khoắt, càng không có người!”
Cố Xạ:
“Nếu như là đêm hôm khuya khoắt không có người, vì sao tiều phu kia lại mai phục ở trên đường?”
Hách Quả Tử ngẩn ra, lập tức nói:
“Bởi vì ông ta không phải thủ phạm, chỉ là một con dê chịu tội thay người khác.”
Cố Xạ thản nhiên liếc mắt nhìn hắn một cái.
Đào Mặc giật mình:
“Đây là điểm đáng ngờ của của vụ án.”
Hách Quả Tử phấn chấn:
“Hay là dùng nó đến bức Huyện lệnh xử lại?”
Cố Xạ:
“Không đủ.”
Hách Quả Tử buồn bực:
“Đêm hôm khuya khoắt còn ai thèm đến vùng đất hoang vu dã lĩnh này? Cho dù là đến đây thì chỉ e cũng là có việc gì đó không thể cho ai biết, sao lại chịu thừa nhận?”
Đào Mặc giật mình:
“Không thể cho ai biết? Có cao nhân nào chăng?”
Hai tai Hách Quả Tử đỏ lên, lúng ta lúng túng nói:
“Tiểu thuyết không đứng đắn bán trên phố thường viết nửa đêm ở chỗ không người, sâu trong bụi cỏ xanh biếc, dưới ánh trăng lạnh lẽo chiếu rọi, phóng túng quấn quít trắng trợn.”
Đào Mặc mờ mịt:
“Việc này thì có liên quan gì đến chuyện không thể cho ai biết?”
Hách Quả Tử ấp úng không biết đáp lại thế nào, đành phải nhìn về phía Cố Xạ.
Cố Xạ:
“Tiều phu bị kẻ tìm đến làm người chịu tội thay đương nhiên là có lý do ông ta phải làm kẻ chịu tội thay, rất có thể ông ta ở ngay gần đây.”
Hách Quả Tử quay đầu nhìn xung quanh.
“Nếu là tiều phu thì chắc chắn phải ở trên núi, nhưng cho dù tìm được chỗ ở của ông ta thì có ích lợi gì? Nơi như thế này cũng không có mấy nhà ở cùng với nhau đi?”
Đào Mặc:
“Nếu đã đến đây rồi thì không bằng nhìn quanh một lượt, không chừng sẽ có manh mối gì đó xuất hiện.”
Hách Quả Tử nghe y nói như vậy thì đành phải kêu Tang Tiểu Thổ đến, cùng chạy lên trên núi.
Đào Mặc lén nhìn Cố Xạ.
Cố Xạ đứng ở bên sông nhìn dòng sông uốn lượn, không biết là đang suy nghĩ cái gì.
“Hôm nay có hơi lạnh.”
Đào Mặc bật ra một câu không đầu không đuôi.
Cố Xạ nghiêng đầu nhìn y, chậm rãi ‘ừ’ một tiếng.
Trong lòng Đào Mặc có chút rung động, đang muốn nói tiếp câu gì đó thì lại thấy sắc mặt Cố Xạ chợt thay đổi, bất chợt đẩy y ra.
Một luồng sáng bạc lóe lên.
Đào Mặc ngây người nhìn máu bắn tóe ra từ trên cánh tay Cố Xạ!
Là tên!
Đào Mặc toàn thân lạnh buốt, không hề nghĩ ngợi nhào về phía Cố Xạ.
Cố Xạ dường như không ngờ rằng y sẽ quên mình nhào đến, hai tay theo bản năng đón được y rồi hai người cùng ngã xuống.
Lại có thêm hai mũi tên nữa phóng đến, nhưng được nửa đường đã bị người chặn lại.
Cố Xạ cố nén đau nhìn lướt qua bên cạnh. Có một hán tử không biết chạy từ đâu ra đang tấn công kẻ bắn tên kia, hai người đánh bất phân thắng bại.
“Huynh sao rồi?”
Giọng nói của Đào Mặc cũng thay đổi, cực kỳ run rẩy.
Môi Cố Xạ bị cắn đến trắng bệch, cố gắng giữ hơi thở vững vàng.
“Ngươi… đứng lên.”
Lúc này Đào Mặc mới chú ý đến mình đang đè lên đối phương, vội vàng chống đất đứng dậy, sau đó lại đến đỡ Cố Xạ.
Cố Xạ đau đến mức trán rịn ra mồ hôi lạnh. Hắn vẫn luôn sống an nhàn sung sướng thành quen, bị thương ngoài da như vậy đối với hắn mà nói là lần đầu tiên trong đời, nhất thời đau đến mức không nói được gì.
Vẻ mặt hắn như vậy, Đào Mặc nhìn lại thấy lo lắng. Y liều mạng nuốt nước miếng nói:
“Ta đưa huynh đến chỗ thầy thuốc.”
Cố Xạ nhìn về phía thích khách và hiệp khách đang đấu với nhau, chậm rãi gật đầu.
Đào Mặc lập tức lao đến đánh xe ngựa.
Thực ra đây cũng là lần đầu tiên trong đời y đánh xe ngựa, sau khi ngồi lên thầm nhớ lại dáng vẻ của Cố Tiểu Giáp và Hách Quả Tử, cố gắng vung dây cương, ngựa lại không hề di chuyển. Y cảm thấy chưa từng thống hận sự vô dụng của bản thân như bây giờ.
“Nắm chặt dây cương.”
Cố Xạ cau mày ngồi lên càng xe, dùng một cánh tay cố chống leo lên xe ngựa.
Đào Mặc nhìn thấy Cố Xạ gần trong gang tấc, mọi sự nôn nóng chợt lắng xuống, giật mạnh dây cương một cái, hét lớn:
“Giá.”
Ngựa kéo xe chậm rãi đi về phía trước.
Đào Mặc tuy rằng có trí nhớ kinh người, nhưng y ngủ suốt một đường đến đây nên rất nhanh đã bị lạc hướng. May mắn có Cố Xạ ngồi bên cạnh, mỗi khi y luống cuống liền chỉ rõ phương hướng, nhưng cho dù là như thế thì y vẫn vì không đánh xe quen mà đi nhầm đường không ít lần.
Khi đến huyện rồi thì mùi hương thức ăn trên đường hỗn loạn, ngựa xe như nước, người đến người đi càng khiến chân tay Đào Mặc luống cuống hơn, không dám buông ngựa ra. Cũng may y quán ở cách đó không xa, Cố Xạ không đợi y kéo xe ngựa dừng lại đã nhảy thẳng xuống, lại khiến y kinh sợ đến mức tuôn ra một thân mồ hôi lạnh, thật vất vả mới sắp xếp xong xe ngựa dưới sự trợ giúp của những người xung quanh thì vết thương của Cố Xạ đã được băng bó xong xuôi. Thầy thuốc đang cầmđơn bốc thuốc, quay đầu lại nhìn thấy y bước vào liền chấn động, buông thuốc ra chạy đến bắt mạch.
Đào Mặc bị ông ta túm lấy mà sửng sốt.
“Sao thế?”
Thầy thuốc:
“Ta thấy ngài sắc mặt không tốt, mồ hôi tuôn như mưa nên nghĩ là bị bệnh nặng, thì ra chỉ là bị sợ bóng sợ gió thôi.”
Ông ta nói xong liền quay người đi tiếp tục bốc thuốc, lại bị Đào Mặc nắm lấy tay hỏi.
“Huynh ấy thế nào rồi? Vết thương có nặng lắm không?”
Thầy thuốc nhìn qua theo ánh mắt y, thấy Cố Xạ đang thản nhiên ngồi trên ghế nhắm mắt dưỡng thần liền thuận miệng đáp:
“Chỉ bị thương ngoài da thôi, không sao.”
“Nhưng huynh ấy chảy rất nhiều máu.”
Đào Mặc vẫn lo lắng.
Thầy thuốc thản nhiên đáp:
“Thế này thì tính là nhiều máu cái gì? Không chết người được.”
Đào Mặc nhìn sắc mặt ông ta rất ung dung không giống như giả bộ, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
Chờ thầy thuốc bốc thuốc xong rồi, thanh toán tiền xong mới đi đến bên cạnh Cố Xạ, thấp giọng hỏi:
“Huynh có bị nặng lắm không? Muốn nghỉ ngơi thêm một lát hay là đi về trước?”
Cố Xạ từ từ mở mắt ra, chống xuống tay vịn đứng lên:
“Đi thôi.”
Đào Mặc thấy thân mình hắn loạng choạng liền vội đỡ lấy, cánh tay Cố Xạ có hơi rụt lại một chút nhưng cũng không đẩy y ra.
Đào Mặc đưa hắn lên xe ngựa rồi thật cẩn thật đánh xe quay về khách ***.
Kim sư gia, lão Đào đều đã quay về, nhìn thấy Cố Xạ ôm cánh tay đi vào thì đều chấn động.
Kim sư gia:
“Sao lại thế này?”
Cố Xạ:
“Bị mai phục.”
Kim sư gia và lão Đào liếc mắt nhìn nhau, đều nhìn thấy sự lo lắng hiển hiện trong mắt đối phương.
Lão Đào lo lắng nói:
“Thiếu gia và đám Hách Quả Tử đâu?”
Nhỡ như Đào Mặc xảy ra chuyện không hay, ngày sau ông phải ăn nói thế nào với Đào lão gia dưới suối vàng? Nghĩ đến đây ông liền cảm thấy khí huyết dâng lên trong ***g ngực, cố gắng đè nén xúc động khát máu đã thật lâu không xuất hiện nhưng lại giống như sóng cuộn biển gầm dâng lên không ngừng. Đáy lòng ông đang dần trở nên ngoan tuyệt thì thấy Đào Mặc mang theo sắc mặt mệt mỏi đi từ bên ngoài vào.
“Thiếu gia.”
Lão Đào bước lên mấy bước, sau khi xác nhận từ trên xuống dưới một lượt y hoàn toàn không bị thương tổn gì mới thở phào nhẹ nhõm, đến giờ mới nhớ ra y đi vào đây một mình.
“Hách Quả Tử đâu?”
Đào Mặc sửng sốt rồi mới nhớ ra Hách Quả Tử và Tang Tiểu Thổ hãy còn đang trên núi, liền kêu một tiếng không ổn rồi lại chạy ra bên ngoài.
Lão Đào lập tức đuổi theo.
Kim sư gia thấy sắc mặt Cố Xạ tái nhợt liền thấp giọng nói:
“Cố công tử vẫn là nên về phòng nghỉ tạm trước đi.”
Cố Xạ gật gật đầu, giờ phút này cho dù Kim sư gia có hỏi cái gì thì hắn cũng lười trả lời. Đăng bởi: admin
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.