[Hi Nháo Quan Trường Hệ Liệt] Bộ 1 Thức Nhữ Bất Thức Đinh
Chương 71
Tô Du Bính
23/04/2017
CHƯƠNG 71
Lăng Dương Vương?
Đào Mặc chấn động.
Đương kim Hoàng thượng và Lăng Dương Vương tuy rằng là huynh đệ ruột thịt cùng cha cùng mẹ, nhưng trên phố đồn rằng Lăng Dương Vương không phục việc Hoàng thượng lên ngôi nên chiếm cứ Quảng Tây lập mưu Bắc tiến, muốn giành lấy ngôi vị Hoàng đế. Quan hệ của hai người cực kỳ căng thẳng.
Gần đây quan viên có vây cánh dính líu đến bên Quảng Tây đều liên tiếp bị cách chức, không ít người thầm bàn tán đây là điềm báo Hoàng đế chuẩn bị Nam phạt. Nhưng bất kể là thế nào, hiện tại cao thấp trong triều đã là tình thế gió thổi mưa giông trước con bão, trận chiến giữa Hoàng đế và Lăng Dương Vương cũng chỉ là chuyện sớm muộn. Nếu con ngựa ngọc này của Hoàng Quảng Đức thật sự là đến từ chỗ Lăng Dương Vương, vậy thì không khó để giải thích vì sao gã lại sốt ruột như thế.
Đào Mặc ngơ ngác:
“Hoàng Quảng Đức là người của Lăng Dương Vương?”
Trước khi y làm quan thì có một đêm lão Đào từng nhắc đến tình thế trong triều cho y, trong đó Lăng Dương Vương ở Quảng Tây chiếm mất hơn nửa đêm, ký ức của y hãy còn mới mẻ.
Cố Xạ:
“Có lẽ phải, có lẽ không.”
Đào Mặc do dự:
“Vậy, liệu chúng ta có nên đưa chứng cớ này báo lên triều đình hay không?”
Cố Xạ:
“Bằng chứng ở đâu ra?”
Đào Mặc nâng hộp lên:
“Cái này.”
“Cái hộp trong tay ngươi sao có thể chứng minh được tội của Hoàng Quảng Đức?”
Cố Xạ thản nhiên hỏi lại.
Đào Mặc giật mình sững người, một lúc lâu sau, khi y đang muốn mở miệng thì lại nghe thấy Cố Xạ nói:
“Y Vũ sao có thể chứng minh được thứ mình lấy thật sự là từ Hoàng phủ?”
Miệng Đào Mặc vốn đã mở ra lại lặng lẽ ngậm lại.
Cố Xạ chợt đưa tay đặt miếng ngọc vào trong hộp rồi đóng nắp hộp, gói kín lại một lần nữa.
“Suy nghĩ không nhất thiết phải ngồi, ngủ cũng có thể nghĩ được.”
Đào Mặc ngoan ngoãn nằm xuống.
Cố Xạ cầm cái gói kia muốn đi.
“Cố… Huyền Chi.”
Đào Mặc theo bản năng hô to.
Bước chân Cố Xạ dừng lại một chút, quay đầu lại cười như không cười.
“Sợ ta cầm ngựa chạy trốn?”
Đào Mặc dùng khuỷu tay chống thân mình nhổm nửa người lên, lo lắng nói:
“Huynh cẩn thận nhé.”
Đã biết được ý nghĩa của ngựa đỏ, đương nhiên là biết thứ này nằm trong tay bất kỳ kẻ nào cũng là củ khoai sọ bỏng tay.
Cố Xạ nhướn mày:
“Ngươi muốn Hoàng Quảng Đức chết?”
Đào Mặc sửng sốt. Nếu là trước khi đến huyện Đàm Dương, y nhất định sẽ gật đầu không hề do dự, nhưng hiện giờ y đã làm quan, xử án, biết luật pháp, biết rằng xử người theo luật pháp mới là thực sự thay trời hành đạo.
“Ta muốn đưa gã ra công lý.”
Cố Xạ đi rồi, Đào Mặc ngủ từ quá trưa đến tận chiều tối mới tỉnh dậy. Hách Quả Tử ngồi ở gian ngoài, thấy y tỉnh dậy liền vội vàng bưng khay đi vào.
Đào Mặc vừa nhìn đã biết chính là mấy món quà vặt ăn nguội mà trước kia y thích nhất, không khỏi ngạc nhiên hỏi:
“Sao ngươi lại mua được?”
Hách Quả Tử:
“Chuyện này nào có gì đâu? Huyện Đàm Dương này lắm tài nguyên, chạy qua mấy nhà là tự nhiên có thể mua được. Hộp này là tiểu nhân đặt ở Trà Thúy Cư. Ông chủ biết là Huyện thái gia muốn mua, tiền cũng không chịu nhận nữa.”
Đào Mặc nhíu mày:
“Này, này…”
“Nô tài biết là thiếu gia không muốn, cho nên đặt tiền ở trong quầy, chỉ vào mũi ông ta nói: Ông nhận thì nhận, không muốn nhận cũng phải nhận, bằng không ta sẽ nói thiếu gia nhà ta bắt ông nhốt vào trong ngục!”
Đào Mặc:
“…”
Hách Quả Tử cực kỳ đắc ý:
“Vì thế ông ta nhận rồi.”
Đào Mặc nhón lấy một miếng bánh xốp hạnh nhân bỏ vào miệng. Hách Quả Tử cầm cái khay ngồi xuống chiếc ghế cạnh mép giường, nói:
“Hôm nay Y Vũ và Cố Xạ đến làm gì ạ?”
“Khụ.”
Đào Mặc bị nghẹn.
Hách Quả Tử vội vàng buông khay xuống đi rót nước. Đào Mặc uống một ngụm nước rồi mới xuôi xuống.
“Sao ngươi biết là bọn họ đến?”
“Nha dịch ở cửa nói.”
Hách Quả Tử vào đây chiếm giữ huyện nha lâu như vậy, sớm đã được lão Đào dặn dò, những việc nên làm đều đã chuẩn bị hết.
Đào Mặc từ tốn uống một ngụm nước. Y vốn cũng không muốn giấu diếm việc này, nhưng việc lớn quan trọng này nói đến cũng dài, y liền nói:
“Ngươi đi mời lão Đào đến đây.”
Hách Quả Tử thấy vẻ mặt y nghiêm trọng nên không dám chậm trễ, vội vàng đứng dậy đi tìm lão Đào. Đào Mặc ngồi tựa ở đầu giường, im lặng ngẫm lại những chuyện đã xảy ra mấy ngày nay. Nói thực, trong lòng y vẫn là vừa hận vừa sợ Hoàng Quảng Đức. Cảm giác năm đó gã một tay che trời khiến y hít thở không nổi vẫn nằm trong lòng y không bỏ đi được, nhưng không ngờ là nhanh như vậy đã sắp gặp lại gã.
Không biết lần này y và Hoàng Quảng Đức, ai mới là người không trốn được một kiếp.
Nhớ đến lời dặn dò của phụ thân trước lúc lâm chung, kêu y làm một vị quan tốt, đợi đến một ngày kia có thể vào kinh diện thánh dâng Ngự cáo. Y biết, phụ thân đưa ra yêu cầu hà khắc như vậy đơn giản là vì không muốn y chịu chết vô ích. Nghĩ đến khi đó, với sức của một người thì bất kể có làm gì cũng không phạm đến được Hoàng Quảng Đức.
Nhưng mà hiện tại y đã không còn có một mình, bên cạnh y còn có Cố Xạ.
Mái hiên chợt vang lên tiếng mưa rơi tí tách.
Tiếng bước chân của lão Đào và Hách Quả Tử vang lên trong tiếng mưa rơi, vội vã chạy vào.
“Thiếu gia.”
Lão Đào chờ Hách Quả Tử vào nhà rồi mới cẩn thận đóng cửa lại.
“Ta nghe hạ nhân nói Y Vũ mang một cái gói đến?”
Đào Mặc vuốt cằm:
“Bị Cố Xạ mang đi rồi.”
Hách Quả Tử nhíu mày:
“Đồ Y Vũ mang đến sao lại bị Cố Xạ mang đi?”
Lão Đào rõ ràng là cũng biết đồ vật kia sẽ đi đến đâu, ánh mắt sáng ngời nhìn Đào Mặc chằm chằm. Đào Mặc liền dứt khoát kể lại toàn bộ chuyện gặp mặt Y Vũ và nói chuyện với Cố Xạ.
Hách Quả Tử nghe xong lập tức kinh hãi.
“Hoàng Quảng Đức này thật đúng là ăn gan hùm mật gấu! Ngay cả Lăng Dương Vương gì đó cũng dám chạm đến.”
Lão Đào trầm ngâm:
“Nếu nói như vậy thì thật sự có hai khả năng. Một chính là như thiếu gia đoán, vật ấy chính là do Lăng Dương Vương ban thưởng, nhưng như vậy thì Hoàng Quảng Đức chắc chắn là nội gián thân tín của Lăng Dương Vương không thể nghi ngờ. Một khả năng khác, đó là gã dùng một vài thủ đoạn không thể cho ai biết cướp được vật đó. Nếu như vậy thì Lăng Dương Vương đương nhiên sẽ không từ bỏ ý định. Bất kể là loại khả năng nào, lần này Hoàng Quảng Đức cũng sẽ không chịu nổi.”
Hách Quả Tử:
“Nhưng Cố Xạ không phải đã nói đồ vật này ở trên tay chúng ta thì rất khó định được tội cho Hoàng Quảng Đức sao?”
Lão Đào:
“Một khi Hoàng Quảng Đức đã gấp gáp tìm vật đó như thế, chúng ta liền tương kế tựu kế đưa nó về. Như vậy, đồ vật này chẳng phải là đã quay lại trong tay Hoàng Quảng Đức sao?”
Hách Quả Tử vỗ tay hoan hô:
“Cách này dễ làm!”
Đào Mặc:
“Nhưng nếu món đồ này quay lại trong tay Hoàng Quảng Đức thì gã nhất định sẽ giấu nó đi. Đến lúc ấy muốn tìm lại thì chỉ e đã khó lại càng thêm khó.”
Lão Đào cười nói:
“Khó thì chắc là có chút, nhưng cái khó càng thêm khó thì chưa chắc đâu.”
Đào Mặc nhớ đến xuất thân của lão Đào, biết ông chắc chắn có cách nên cũng không nói gì nữa.
Hách Quả Tử:
“Từ từ. Hiện giờ món đồ kia nằm trong tay Cố Xạ, làm sao trả lại đây?”
Lão Đào ngẫm nghĩ rồi nói:
“Cố Xạ cầm đi chắc chắn là có nguyên nhân của hắn.”
Hách Quả Tử:
“Nếu con ngựa ngọc kia là cống phẩm thì chắc chắn là vô giá, ngài nói Cố Xạ liệu có thể nào…”
“Đại nhân!”
Người gác cổng đứng bên ngoài hô to.
Hách Quả Tử bị dọa giật mình, vỗ vỗ ngực quát:
“Cái gì thế?!”
“Cố công tử Cố Xạ cầu kiến.”
“…”
Sắc mặt Hách Quả Tử có hơi trắng. Quả thực là ban ngày không thể nói người, buổi tối không thể nhắc quỷ.
Đào Mặc vội nói:
“Mau mau cho mời!”
Y vừa nói xong liền vội vươn tay lên sửa sang tóc mai của mình.
Hách Quả Tử nhìn không nổi, lấy từ trên bàn gương một cái lược đến giúp y chải tóc sửa sang lại một lần. Khi Cố Xạ đi vào cửa thì tóc Đào Mặc đã được chải vuốt cẩn thận sáng bóngvén sang một bên.
“Cố công tử.”
Lão Đào chào hắn, ánh mắt lại tập trung vào tay hắn.
Trên người Cố Xạ có chút ẩm ướt, trên áo khoác còn dính bọt nước, toàn thân lại càng lộ vẻ trong trẻo lạnh lùng hơn.
Đôi mắt Đào Mặc tràn đầy trong mong nhìn sang, liền thấy hắn lấy từ trong lòng ra một phong thư rồi đưa cho lão Đào.
“Đưa đến Lăng Dương Vương phủ.”
Lão Đào nhận lấy bức thư, sắc mặt kỳ lạ nói:
“Lăng Dương Vương phủ?”
Hách Quả Tử kinh ngạc:
“Chẳng lẽ ngài là người của Lăng Dương Vương?”
Cố Xạ thản nhiên nói:
“Ta chưa từng bán mình.”
Hách Quả Tử tự biết mình nói lỡ, vội vàng bổ sung:
“Tiểu nhân cũng không có ý kia.”
Lão Đào cầm thư nhưng cũng không nhét vào trong ngực, lại có thâm ý khác mà hỏi:
“Ta nhớ rõ Cố phủ cũng không thiếu người truyền tin.”
Cố Xạ:
“Võ công của bọn họ không cao.”
Lão Đào cầm thư không nói gì, giống như đang cân nhắc xem việc này có đáng giá hay không.
Cố Xạ:
“Muốn định tội Hoàng Quảng Đức, một con ngựa là không đủ.”
Nghe được hai chữ định tội, ánh mắt của Hách Quả Tử và lão Đào liền lập tức cùng sáng lên. Đào Mặc ngồi ở một bên nghe mà tim cũng đập thình thịch.
Hách Quả Tử nhịn không được hỏi:
“Ý của ngài là…”
Cố Xạ:
“Một phong thư mật thông đồng với địch chẳng phải là càng có tác dụng hơn sao?”
Lão Đào nhíu mày:
“Hoàng Quảng Đức kia cực kỳ có khả năng là thân tín của ông ta, sao Lăng Dương Vương có thể ngoan ngoãn chịu theo sắp đặt chứ?”
Cố Xạ:
“Lăng Dương Vương trước giờ luôn mặc kệ công việc trong phủ, muốn ông ta ngoan ngoãn đi theo sắp đặt, chỉ cần khơi người bên cạnh ông ta lên là được.”
“Ai?”
Lão Đào hỏi.
Cố Xạ nhìn lướt qua cái tên trên phong thư.
“Nhạc Lăng?”
Lão Đào cảm thấy cái tên này cực kỳ xa lạ.
“Ai?”
Cố Xạ chậm rãi nói:
“Một tên râu ria.” Đăng bởi: admin
Lăng Dương Vương?
Đào Mặc chấn động.
Đương kim Hoàng thượng và Lăng Dương Vương tuy rằng là huynh đệ ruột thịt cùng cha cùng mẹ, nhưng trên phố đồn rằng Lăng Dương Vương không phục việc Hoàng thượng lên ngôi nên chiếm cứ Quảng Tây lập mưu Bắc tiến, muốn giành lấy ngôi vị Hoàng đế. Quan hệ của hai người cực kỳ căng thẳng.
Gần đây quan viên có vây cánh dính líu đến bên Quảng Tây đều liên tiếp bị cách chức, không ít người thầm bàn tán đây là điềm báo Hoàng đế chuẩn bị Nam phạt. Nhưng bất kể là thế nào, hiện tại cao thấp trong triều đã là tình thế gió thổi mưa giông trước con bão, trận chiến giữa Hoàng đế và Lăng Dương Vương cũng chỉ là chuyện sớm muộn. Nếu con ngựa ngọc này của Hoàng Quảng Đức thật sự là đến từ chỗ Lăng Dương Vương, vậy thì không khó để giải thích vì sao gã lại sốt ruột như thế.
Đào Mặc ngơ ngác:
“Hoàng Quảng Đức là người của Lăng Dương Vương?”
Trước khi y làm quan thì có một đêm lão Đào từng nhắc đến tình thế trong triều cho y, trong đó Lăng Dương Vương ở Quảng Tây chiếm mất hơn nửa đêm, ký ức của y hãy còn mới mẻ.
Cố Xạ:
“Có lẽ phải, có lẽ không.”
Đào Mặc do dự:
“Vậy, liệu chúng ta có nên đưa chứng cớ này báo lên triều đình hay không?”
Cố Xạ:
“Bằng chứng ở đâu ra?”
Đào Mặc nâng hộp lên:
“Cái này.”
“Cái hộp trong tay ngươi sao có thể chứng minh được tội của Hoàng Quảng Đức?”
Cố Xạ thản nhiên hỏi lại.
Đào Mặc giật mình sững người, một lúc lâu sau, khi y đang muốn mở miệng thì lại nghe thấy Cố Xạ nói:
“Y Vũ sao có thể chứng minh được thứ mình lấy thật sự là từ Hoàng phủ?”
Miệng Đào Mặc vốn đã mở ra lại lặng lẽ ngậm lại.
Cố Xạ chợt đưa tay đặt miếng ngọc vào trong hộp rồi đóng nắp hộp, gói kín lại một lần nữa.
“Suy nghĩ không nhất thiết phải ngồi, ngủ cũng có thể nghĩ được.”
Đào Mặc ngoan ngoãn nằm xuống.
Cố Xạ cầm cái gói kia muốn đi.
“Cố… Huyền Chi.”
Đào Mặc theo bản năng hô to.
Bước chân Cố Xạ dừng lại một chút, quay đầu lại cười như không cười.
“Sợ ta cầm ngựa chạy trốn?”
Đào Mặc dùng khuỷu tay chống thân mình nhổm nửa người lên, lo lắng nói:
“Huynh cẩn thận nhé.”
Đã biết được ý nghĩa của ngựa đỏ, đương nhiên là biết thứ này nằm trong tay bất kỳ kẻ nào cũng là củ khoai sọ bỏng tay.
Cố Xạ nhướn mày:
“Ngươi muốn Hoàng Quảng Đức chết?”
Đào Mặc sửng sốt. Nếu là trước khi đến huyện Đàm Dương, y nhất định sẽ gật đầu không hề do dự, nhưng hiện giờ y đã làm quan, xử án, biết luật pháp, biết rằng xử người theo luật pháp mới là thực sự thay trời hành đạo.
“Ta muốn đưa gã ra công lý.”
Cố Xạ đi rồi, Đào Mặc ngủ từ quá trưa đến tận chiều tối mới tỉnh dậy. Hách Quả Tử ngồi ở gian ngoài, thấy y tỉnh dậy liền vội vàng bưng khay đi vào.
Đào Mặc vừa nhìn đã biết chính là mấy món quà vặt ăn nguội mà trước kia y thích nhất, không khỏi ngạc nhiên hỏi:
“Sao ngươi lại mua được?”
Hách Quả Tử:
“Chuyện này nào có gì đâu? Huyện Đàm Dương này lắm tài nguyên, chạy qua mấy nhà là tự nhiên có thể mua được. Hộp này là tiểu nhân đặt ở Trà Thúy Cư. Ông chủ biết là Huyện thái gia muốn mua, tiền cũng không chịu nhận nữa.”
Đào Mặc nhíu mày:
“Này, này…”
“Nô tài biết là thiếu gia không muốn, cho nên đặt tiền ở trong quầy, chỉ vào mũi ông ta nói: Ông nhận thì nhận, không muốn nhận cũng phải nhận, bằng không ta sẽ nói thiếu gia nhà ta bắt ông nhốt vào trong ngục!”
Đào Mặc:
“…”
Hách Quả Tử cực kỳ đắc ý:
“Vì thế ông ta nhận rồi.”
Đào Mặc nhón lấy một miếng bánh xốp hạnh nhân bỏ vào miệng. Hách Quả Tử cầm cái khay ngồi xuống chiếc ghế cạnh mép giường, nói:
“Hôm nay Y Vũ và Cố Xạ đến làm gì ạ?”
“Khụ.”
Đào Mặc bị nghẹn.
Hách Quả Tử vội vàng buông khay xuống đi rót nước. Đào Mặc uống một ngụm nước rồi mới xuôi xuống.
“Sao ngươi biết là bọn họ đến?”
“Nha dịch ở cửa nói.”
Hách Quả Tử vào đây chiếm giữ huyện nha lâu như vậy, sớm đã được lão Đào dặn dò, những việc nên làm đều đã chuẩn bị hết.
Đào Mặc từ tốn uống một ngụm nước. Y vốn cũng không muốn giấu diếm việc này, nhưng việc lớn quan trọng này nói đến cũng dài, y liền nói:
“Ngươi đi mời lão Đào đến đây.”
Hách Quả Tử thấy vẻ mặt y nghiêm trọng nên không dám chậm trễ, vội vàng đứng dậy đi tìm lão Đào. Đào Mặc ngồi tựa ở đầu giường, im lặng ngẫm lại những chuyện đã xảy ra mấy ngày nay. Nói thực, trong lòng y vẫn là vừa hận vừa sợ Hoàng Quảng Đức. Cảm giác năm đó gã một tay che trời khiến y hít thở không nổi vẫn nằm trong lòng y không bỏ đi được, nhưng không ngờ là nhanh như vậy đã sắp gặp lại gã.
Không biết lần này y và Hoàng Quảng Đức, ai mới là người không trốn được một kiếp.
Nhớ đến lời dặn dò của phụ thân trước lúc lâm chung, kêu y làm một vị quan tốt, đợi đến một ngày kia có thể vào kinh diện thánh dâng Ngự cáo. Y biết, phụ thân đưa ra yêu cầu hà khắc như vậy đơn giản là vì không muốn y chịu chết vô ích. Nghĩ đến khi đó, với sức của một người thì bất kể có làm gì cũng không phạm đến được Hoàng Quảng Đức.
Nhưng mà hiện tại y đã không còn có một mình, bên cạnh y còn có Cố Xạ.
Mái hiên chợt vang lên tiếng mưa rơi tí tách.
Tiếng bước chân của lão Đào và Hách Quả Tử vang lên trong tiếng mưa rơi, vội vã chạy vào.
“Thiếu gia.”
Lão Đào chờ Hách Quả Tử vào nhà rồi mới cẩn thận đóng cửa lại.
“Ta nghe hạ nhân nói Y Vũ mang một cái gói đến?”
Đào Mặc vuốt cằm:
“Bị Cố Xạ mang đi rồi.”
Hách Quả Tử nhíu mày:
“Đồ Y Vũ mang đến sao lại bị Cố Xạ mang đi?”
Lão Đào rõ ràng là cũng biết đồ vật kia sẽ đi đến đâu, ánh mắt sáng ngời nhìn Đào Mặc chằm chằm. Đào Mặc liền dứt khoát kể lại toàn bộ chuyện gặp mặt Y Vũ và nói chuyện với Cố Xạ.
Hách Quả Tử nghe xong lập tức kinh hãi.
“Hoàng Quảng Đức này thật đúng là ăn gan hùm mật gấu! Ngay cả Lăng Dương Vương gì đó cũng dám chạm đến.”
Lão Đào trầm ngâm:
“Nếu nói như vậy thì thật sự có hai khả năng. Một chính là như thiếu gia đoán, vật ấy chính là do Lăng Dương Vương ban thưởng, nhưng như vậy thì Hoàng Quảng Đức chắc chắn là nội gián thân tín của Lăng Dương Vương không thể nghi ngờ. Một khả năng khác, đó là gã dùng một vài thủ đoạn không thể cho ai biết cướp được vật đó. Nếu như vậy thì Lăng Dương Vương đương nhiên sẽ không từ bỏ ý định. Bất kể là loại khả năng nào, lần này Hoàng Quảng Đức cũng sẽ không chịu nổi.”
Hách Quả Tử:
“Nhưng Cố Xạ không phải đã nói đồ vật này ở trên tay chúng ta thì rất khó định được tội cho Hoàng Quảng Đức sao?”
Lão Đào:
“Một khi Hoàng Quảng Đức đã gấp gáp tìm vật đó như thế, chúng ta liền tương kế tựu kế đưa nó về. Như vậy, đồ vật này chẳng phải là đã quay lại trong tay Hoàng Quảng Đức sao?”
Hách Quả Tử vỗ tay hoan hô:
“Cách này dễ làm!”
Đào Mặc:
“Nhưng nếu món đồ này quay lại trong tay Hoàng Quảng Đức thì gã nhất định sẽ giấu nó đi. Đến lúc ấy muốn tìm lại thì chỉ e đã khó lại càng thêm khó.”
Lão Đào cười nói:
“Khó thì chắc là có chút, nhưng cái khó càng thêm khó thì chưa chắc đâu.”
Đào Mặc nhớ đến xuất thân của lão Đào, biết ông chắc chắn có cách nên cũng không nói gì nữa.
Hách Quả Tử:
“Từ từ. Hiện giờ món đồ kia nằm trong tay Cố Xạ, làm sao trả lại đây?”
Lão Đào ngẫm nghĩ rồi nói:
“Cố Xạ cầm đi chắc chắn là có nguyên nhân của hắn.”
Hách Quả Tử:
“Nếu con ngựa ngọc kia là cống phẩm thì chắc chắn là vô giá, ngài nói Cố Xạ liệu có thể nào…”
“Đại nhân!”
Người gác cổng đứng bên ngoài hô to.
Hách Quả Tử bị dọa giật mình, vỗ vỗ ngực quát:
“Cái gì thế?!”
“Cố công tử Cố Xạ cầu kiến.”
“…”
Sắc mặt Hách Quả Tử có hơi trắng. Quả thực là ban ngày không thể nói người, buổi tối không thể nhắc quỷ.
Đào Mặc vội nói:
“Mau mau cho mời!”
Y vừa nói xong liền vội vươn tay lên sửa sang tóc mai của mình.
Hách Quả Tử nhìn không nổi, lấy từ trên bàn gương một cái lược đến giúp y chải tóc sửa sang lại một lần. Khi Cố Xạ đi vào cửa thì tóc Đào Mặc đã được chải vuốt cẩn thận sáng bóngvén sang một bên.
“Cố công tử.”
Lão Đào chào hắn, ánh mắt lại tập trung vào tay hắn.
Trên người Cố Xạ có chút ẩm ướt, trên áo khoác còn dính bọt nước, toàn thân lại càng lộ vẻ trong trẻo lạnh lùng hơn.
Đôi mắt Đào Mặc tràn đầy trong mong nhìn sang, liền thấy hắn lấy từ trong lòng ra một phong thư rồi đưa cho lão Đào.
“Đưa đến Lăng Dương Vương phủ.”
Lão Đào nhận lấy bức thư, sắc mặt kỳ lạ nói:
“Lăng Dương Vương phủ?”
Hách Quả Tử kinh ngạc:
“Chẳng lẽ ngài là người của Lăng Dương Vương?”
Cố Xạ thản nhiên nói:
“Ta chưa từng bán mình.”
Hách Quả Tử tự biết mình nói lỡ, vội vàng bổ sung:
“Tiểu nhân cũng không có ý kia.”
Lão Đào cầm thư nhưng cũng không nhét vào trong ngực, lại có thâm ý khác mà hỏi:
“Ta nhớ rõ Cố phủ cũng không thiếu người truyền tin.”
Cố Xạ:
“Võ công của bọn họ không cao.”
Lão Đào cầm thư không nói gì, giống như đang cân nhắc xem việc này có đáng giá hay không.
Cố Xạ:
“Muốn định tội Hoàng Quảng Đức, một con ngựa là không đủ.”
Nghe được hai chữ định tội, ánh mắt của Hách Quả Tử và lão Đào liền lập tức cùng sáng lên. Đào Mặc ngồi ở một bên nghe mà tim cũng đập thình thịch.
Hách Quả Tử nhịn không được hỏi:
“Ý của ngài là…”
Cố Xạ:
“Một phong thư mật thông đồng với địch chẳng phải là càng có tác dụng hơn sao?”
Lão Đào nhíu mày:
“Hoàng Quảng Đức kia cực kỳ có khả năng là thân tín của ông ta, sao Lăng Dương Vương có thể ngoan ngoãn chịu theo sắp đặt chứ?”
Cố Xạ:
“Lăng Dương Vương trước giờ luôn mặc kệ công việc trong phủ, muốn ông ta ngoan ngoãn đi theo sắp đặt, chỉ cần khơi người bên cạnh ông ta lên là được.”
“Ai?”
Lão Đào hỏi.
Cố Xạ nhìn lướt qua cái tên trên phong thư.
“Nhạc Lăng?”
Lão Đào cảm thấy cái tên này cực kỳ xa lạ.
“Ai?”
Cố Xạ chậm rãi nói:
“Một tên râu ria.” Đăng bởi: admin
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.