[Hi Nháo Quan Trường Hệ Liệt] Bộ 1 Thức Nhữ Bất Thức Đinh
Chương 83
Tô Du Bính
23/04/2017
CHƯƠNG 83
Đào Mặc giật mình, trong lòng vừa tủi thân lại vừa khổ sở, Cố Xạ thay đổi chủ ý rõ ràng là không phải vì lời nói của y mà là vì lời nói của Cố Tiểu Giáp. Những lời biện giải dâng đầy đến tận cổ lại vì sắc mặt lạnh lùng của Cố Xạ mà lui về, chỉ còn lại chua xót đầy cả trong miệng, y cúi đầu chậm rãi xoay người, vai rụt lại đi ra bên ngoài.
Cố Tiểu Giáp còn đang đắc ý, lại chợt nghe thấy Cố Xạ lạnh nhạt nói:
“Tối nay ngươi không cần hầu hạ ở gian ngoài.”
Cố Tiểu Giáp sửng sốt:
“Vậy nô tài ngủ kiểu gì?”
Cố Xạ:
“Khách *** luôn luôn có phòng bếp.”
Cố Tiểu Giáp:
“…”
Cuối cùng hắn cũng đã biết cái gì gọi là vênh váo đắc ý, cái gì được gọi là tự nhấc đá tảng đập vào chân mình.
Không bao lâu sau, bên ngoài liền có tiếng bước chân lộn xộn bị đè nén đi đến gần. Cố Xạ gắng lấy tinh thần, nói với Cố Tiểu Giáp đang bày ra vẻ đáng thương đứng ở bên giường:
“Đỡ ta đứng lên.”
Cố Tiểu Giáp mở to mắt.
“Công tử, vết thương của ngài còn chưa bình phục.”
Cố Xạ:
“Ta không bị thương ở đầu.”
Cố Tiểu Giáp thấy sắc mặt hắn không vui, đành phải đỡ y vừa quỳ vừa ngồi dậy, thấy đôi mày của Cố Xạ vì đau đớn mà nhíu chặt, trong lòng hắn cũng khổ sở theo, sự chán ghét dành cho Đào Mặc lại càng sâu đậm.
Cố Xạ rất vất vả mới dựa vào sự giúp đỡ của Cố Tiểu Giáp mà buông một chân xuống được, lại chợt nghe thấy tiếng đập cửa rụt rè vang lên bên ngoài.
“Chờ.”
Giọng nói của hắn mang theo suy yếu cùng run rẩy không thể phát hiện.
Cố Tiểu Giáp nghe thấy mà buồn bực trong lòng, nhưng cũng không dám làm bừa mà chỉ có thể kêu ra phía cửa:
“Từ từ!”
Bên ngoài lập tức không còn chút tiếng động.
Lại qua một lúc sau, Cố Xạ đứng ở đầu giường mặc áo khoác.
Cố Tiểu Giáp thấy trán Cố Xạ rịn ra mồ hôi lạnh, sắc mặt trắng bệch gần như không còn chút màu máu bèn thấp giọng nói:
“Công tử, hay là đừng gặp nữa.”
Cố Xạ hít sâu một hơi:
“Lời nói của ta từ lúc nào đã không còn được bận tâm như vậy?”
Cố Tiểu Giáp lặng lẽ thở dài, trong lòng đã thầm lăn qua lăn lại nguyền rủa Đào Mặc vài lần rồi mới ra mở cửa.
Cửa mở, người đầu tiên xuất hiện trước mặt cũng không phải Đào Mặc mà là Liễu Sùng Phẩm. Đào Mặc bị Diêu sư gia túm chặt đứng ở cuối cùng, chỉ lộ ra nửa bả vai. Có một đôi để so sánh như vậy, Cố Tiểu Giáp lại bắt đầu cảm thấy Đào Mặc đáng yêu, gương mặt của những kẻ khác lại càng đáng ghét hơn.
“Tại hạ là Liễu Sùng Phẩm ở thành Đàm, ngưỡng mộ nhân phẩm và tài hoa của Cố công tử đã lâu nên đặc biệt đến bái kiến.”
Liễu Sùng Phẩm nói xong liền vái chào Cố Tiểu Giáp một cái thật sâu.
Cố Tiểu Giáp liếc mắt xem thường, nghiêng người tránh ra rồi cố ý hô về phía Đào Mặc:
“Đào đại nhân đâu?”
Đào Mặc thật vất vả mới gạt được đám người đứng chắn ở cửa ra, lách đến phía trước. Cho dù lực tay của y không lớn, Liễu Sùng Phẩm vẫn bị y đẩy sang bên cạnh.
“Ta đây.”
Hai mắt Đào Mặc mở to nhìn Cố Tiểu Giáp.
Cố Tiểu Giáp quay đầu nhìn Cố Xạ, thấy Cố Xạ đã lại lần nữa nghiêng người nằm xuống, dựa vào gối gật đầu với mình thì mới nhả ra:
“Mời vào.”
Đào Mặc dẫn đầu đi vào, ánh mắt lướt qua đánh giá Cố Xạ từ trên xuống dưới vài lần, sau khi chắc chắn rằng hắn không khó chịu thì mới chuyển ánh mắt đi.
Những người khác nhìn thấy Cố Xạ thì vẫn luôn đánh giá, thấy vẻ mặt của người nằm ở trên giường này vẫn thản nhiên như trước khó nén được khí độ tao nhã, tâm tư cũng bớt đi ba phần, cả đám chắp tay thở dài không nhắc thêm nữa.
Cố Xạ lạnh nhạt nói:
“Thân thể Cố mỗ có chút bệnh nhẹ nên không thể đáp lễ, mong các vị thứ lỗi.”
Nhóm đại nho đều hỏi vì sao lại bị như thế. Lúc Diêu sư gia đến mời bọn họ cũng không nhắc đến từ đầu đến cuối về việc Cố Xạ bị thương, bởi vậy bọn họ chỉ biết là hắn mắc bệnh nên cũng không nghĩ nhiều.
Cố Xạ:
“Là được Tri phủ thành Đàm tiếp đãi.”
Lời nói của hắn không nặng không nhẹ, Diêu sư gia nghe vào lại hết vía, thầm biết chướng ngại này cũng không phải dễ hóa giải.
Nhóm đại nho kinh ngạc không thôi, nhưng bọn họ đều hiểu rõ đạo quân tử phòng thân, bởi vậy dù có kinh ngạc nhưng không một ai tiếp tục truy hỏi.
Ánh mắt Cố Xạ chuyển đi, dừng lại trên người Liễu Sùng Phẩm.
“Ngươi họ Liễu?”
Liễu Sùng Phẩm thấy hắn không hỏi chuyện ai mà chỉ hỏi mình mình, rõ ràng là có vài phần kính trọng, trong lòng kích động không thôi, ngoài mặt lại không hề có chút xao động mà thở dài:
“Tại hạ là Liễu Sùng Phẩm?”
Cố Xạ:
“Sống bằng nghề gì?”
Liễu Sùng Phẩm ngạc nhiên, nhanh chóng trả lời:
“Sống bằng thơ tranh mà thôi.”
Các đại nho ở đây đều biết nhân phẩm của gã nên rất không đồng tính với câu trả lời giả dối này, trên mặt đều lộ ra vẻ khinh thường.
Cố Xạ nhướn mày:
“Ồ? Tranh và thơ của ngươi đáng giá bao nhiêu?”
Liễu Sùng Phẩm cười tự giễu:
“Chỉ là thứ thô kệch, nào dám mua bán.”
“Nếu không mua bán thì sao có thể duy trì cuộc sống bằng thơ tranh?”
Cố Xạ khoan thai hỏi tiếp, nhưng từng chữ lại chọc thẳng vào tim phổi Liễu Sùng Phẩm. Liễu Sùng Phẩm sao có thể nói là bản thân mình cả ngày chỉ sống dựa vào tiếp tế của mẫu thân và kế phụ, đành phải úp úp mở mở đáp:
“Thơ tranh chính là việc ta làm tốt nhất. Có thể làm bạn với thơ tranh thì dù là ăn cơm rau dưa cũng cảm thấy hương vị rất ngọt ngào.”
Lần này không đợi Cố Xạ mở miệng, Cố Tiểu Giáp đã hiểu rõ mà cười nhạo:
“Cơm rau dưa cũng phải dùng tiền vuông*để mua. Thơ tranh không bán được, lại không hề làm thêm việc gì khác ngoài làm thơ vẽ tranh thì kiếm tiền vuông kiểu gì? Nếu không phải đi lừa gạt thì chắc là xuống phố ăn xin?”
(Tiền vuông: là loại tiền đồng hình tròn được đục lỗ hình vuông ở giữa mà người xưa hay dùng – QT)
Lời hắn nói ra chỉ là vô tâm vô tính, Liễu Sùng Phẩm nghe vào lại thành có ý ám chỉ, nghĩ đến đủ loại chuyện về mình bị bọn họ nghe được thì trong lòng vừa lúng túng lại vừa bất an, mặt hết xanh lại trắng thay đổi liên tục, cho dù xưa nay miệng lưỡi gã khéo léo không xương thì lúc này cũng không nói nổi nên lời.
Đám đại nho vốn là hâm mộ cái tên Cố Huyền Chi mà đến, không ngờ Cố Xạ lại có bệnh nhẹ trong người nằm im trên giường, vốn tưởng rằng chuyến này không có thu hoạch gì, chắc chắn phải thất vọng ra về, không ngờ rằng lại có thể xem một hồi trò hay như vậy. Bọn họ sớm đã có lòng chán ghét Liễu Sùng Phẩm, nhưng ngại thể diện lại tự giữ thân phận nên không thể lên tiếng dạy dỗ, hiện tại thấy chủ tớ Cố Xạ làm khó dễ gã thì trong lòng đều có loại cảm giác sảng khoái vì nhả ra được một hơi khó chịu, ngay cả sự thất vọng cũng giảm bớt một chút.
Một đại nho trong đám người lên tiếng:
“Ta nghe nói thơ và tranh của Cố công tử là song tuyệt, nhưng lại có rất ít tác phẩm truyền lại cho hậu thế. Ta từng có vinh hạnh được nhìn thấy một bức ‘Cuối thu’ được đặt ở chùa Chung Linh, đến nay vẫn còn nhớ mãi không quên, không biết hôm nay liệu có thể may mắn được thấy tiếp một danh tác nữa hay không?”
Cố Xạ nâng mắt nhìn ông ta.
Đáy lòng vị đại nho kia dâng lên một chút kinh sợ. Rõ ràng là mình đứng hắn nằm, người nhìn từ trên cao xuống là mình, sao lại có một loại ảo giác mình mới là người bị nhìn xuống?
“Ta chưa từng đi qua chùa Chung Linh.”
Cố Xạ chậm rãi đáp.
Đại nho kia giật mình:
“Vậy ngài vẽ bức tranh đó như thế nào?”
Cố Xạ:
“Ta chưa từng sáng tác ở đó.”
Đại nho sững người. Lão từng thất hồn lạc phách vì một bức ‘Cuối thu’ của Cố Huyền Chi đặt trong chùa Chung Linh mấy năm, không ngờ lại là đồ giả ư?
“Việc này… không thể nào. Nếu người kia có chút tài nghệ như vậy thì việc gì phải giả mạo tên người khác?”
Cố Xạ:
“Bức tranh đâu?”
Đại nho:
“Bức tranh này chính là một trong những bảo vật trấn *** của Minh Kính Trai, vẫn còn ở trong ***.”
Ông ta thầm sốt ruột, vốn muốn mời Cố Xạ đến kiểm tra, nhưng thấy Cố Xạ nằm ở trên giường thì nhớ ra là thân thể hắn không khỏe, liền vô cùng do dự.
Cố Xạ nói với Cố Tiểu Giáp:
“Ngươi đi theo ông ấy. Nhìn xem là Nhạc Lăng hay là Chương Tử Thư.”
Cố Tiểu Giáp lên tiếng nhận lệnh:
“Vâng.”
Đại nho hỏi:
“Nhạc Lăng và Chương Tử Thư là người như thế nào?”
Cố Xạ:
“Người sống.”
Đại nho va phải một cái đinh mềm nên không dám nói tiếp nữa.
Cố Xạ nhắm mắt lại, tỏ vẻ mệt mỏi.
Mỗi người trong đám đại nho cũng có mắt nhìn người, lập tức lần lượt cáo từ rời đi. Đại nho lúc trước cầu được xem bức tranh còn không quên lôi Cố Tiểu Giáp đi theo.
Cố Tiểu Giáp vốn còn lo lắng, sau đó lại thấy Đào Mặc tiến lên mấy bước, tự động đứng vào vị trí của hắn thì mới không cam tâm tình nguyện mà rời đi.
Liễu Sùng Phẩm và Diêu sư gia ở lại.
Diêu sư gia cực kỳ có thành ý mà bày tỏ sự ân hận, lại giải thích về việc ‘sai lầm do vô tình’ của Tri phủ, khẩn thiết cầu mong Cố Xạ thông cảm.
Cố Xạ nhắm mắt lại không đếm xỉa đến.
Liễu Sùng Phẩm vừa rồi chạm mặt đã rước đầy một bụng chán nản, trong lòng còn ghi hận nhưng lại không muốn bỏ qua cơ hội một bước lên mây tốt như thế, cuối cùng vẫn đánh cược thể diện, cố ý bước hai bước lên phía trước rồi dừng lại ở chỗ ngay phía trước giường của Cố Xạ, dịu giọng nói:
“Cố công tử có thể vẽ tranh sao? Liệu có thể vẽ cho tiểu sinh xem được không?
Cố Xạ mở mắt ra.
Liễu Sùng Phẩm mừng vui khôn kể.
“Bức tranh của ta vì sao lại phải cho ngươi xem?”
Cố Xạ hỏi.
Liễu Sùng Phẩm bị hỏi đến sững người, nhưng da mặt gã xưa nay vốn dày nên hoàn hồn rất nhanh:
“Tại hạ kính ngưỡng Cố công tử đã lâu, tấm lòng thành khẩn rõ ràng như mặt trăng mặt trời. Chẳng lẽ Cố công tử không tin lời của tại hạ?”
Gã tự nhận là biểu cảm và ngữ khí của mình đều vô cùng khẩn thiết, cho dù ý chí của Cố Xạ là sắt đá thì cũng sẽ hơi dao động. Ai ngờ Cố Xạ chẳng những có ý chí sắt đá, lại còn là cứng rắn hơn cả sắt đá. Mí mắt hắn còn không thèm chớp một cái đã nói tiếp:
“Vừa rồi đến đều là người kính ngưỡng ta.”
Diêu sư gia là người ngoài cuộc tỉnh táo, người trong cuộc u mê, nhìn ra Liễu Sùng Phẩm chẳng những nhiều lần không lấy lòng được Cố Xạ, ngược lại còn chọc cho hắn ngờ vực, vội tiếp lời:
“Vết thương của Cố công tử chưa lành, không nên vất vả quá mức. Liễu công tử, không bằng để ngày khác chúng ta lại đến thăm.”
Diêu sư gia nhìn ra điều gì, Liễu Sùng Phẩm sao có thể không biết? Gã liền khom người xuống:
“Mong Cố công tử tĩnh dưỡng cẩn thận, Sùng Phẩm cáo từ.”
Gã lại vái chào thật sâu, thái độ thành kính như cung phụng thần linh.
Nhưng Cố Xạ còn lười cả phản ứng mà nhắm hai mắt lại.
Đào Mặc vội vã tiễn hai người ra ngoài.
Ra đến hành lang, Diêu sư gia chợt dừng bước, quay đầu nói với Đào Mặc:
“Đào đại nhân, việc ngày đó thật sự chỉ là hiểu lầm. Vẫn mong Đào đại nhân là đại nhân độ lượng, khoan thứ cho việc này.”
Đào Mặc:
“Lời Tri phủ đại nhân nói là thật, ta đã lơ là nhiệm vụ, còn phải mong Tri phủ đại nhân bỏ qua mới đúng.”
Diêu sư gia nghĩ rằng y là đang mỉa mai lại, nhất thời có loại cảm giác như nuốt phải ruồi bọn, thật lâu sau mới có thể cười nói:
“Chuyện quá khứ đều cho qua đi, Đào đại nhân cần gì phải canh cánh trong lòng? Nhưng lại liên lụy khiến Cố công tử vô duyên vô cớ phải chịu tai bay vạ gió… Ai, còn phải nhờ Đào đại nhân nói tốt giùm.”
Hắn nói xong liền lấy ra một túi gì đó trong tay áo ra.
Đào Mặc đột nhiên lùi về phía sau hai bước, chắp tay:
“Thời gian không còn sớm nữa, mời hai vị đi đi thôi.”
Món đồ của Diêu sư gia cứ như vậy lộ ra giữa không trung, hắn dù sao cũng là người từng trải qua sóng to gió lớn, vẻ mặt thu liễm lại rất nhanh, sắc mặt không hề có chút dị thường cất món đồ trong tay đi, cũng chắp tay đáp lễ:
“Đa tạ Đào đại nhân đưa tiễn.”
Nói xong liền cùng Liễu Sùng Phẩm xoay người đi xuống dưới.
Đào Mặc nghe tiếng bước chân của bọn họ càng lúc càng xa, thở phào một hơi rồi xoay người đi vào phòng Cố Xạ.
Cố Xạ đang cố gắng ngồi dậy. Đào Mặc thấy hắn vất vả liền lập tức bước lên đỡ hắn, lo lắng nói:
“Huynh muốn thứ gì, ta lấy giúp huynh.”
“Cởi áo.”
Cố Xạ đáp.
Đào Mặc từ nãy đã chú ý là hắn có mặc áo khoác, nhớ đến trước đó hắn còn từng không muốn gặp mình, vậy thì việc gặp mấy đại nho này thật sự là rất miễn cưỡng, trong lòng càng cảm thấy áy náy hơn, thấp giọng nói:
“Ta giúp huynh.”
Cố Xạ nâng cánh tay.
Đào Mặc nhẹ tay nhẹ chân cầm áo được cởi ra hộ hắn, đỡ lấy cánh tay hắn giúp hắn nằm sấp xuống lần nữa, sau đó treo quần áo lên rồi quay đầu lại nhìn, Cố Xạ đã điều chỉnh xong tư thế, quay đầu vào bên trong không để ý đến y nữa.
“Huynh… Có thấy đau không?”
Đào Mặc hỏi.
Thật lâu sau vẫn không thấy Cố Xạ trả lời.
Đào Mặc lại hỏi:
“Rất đau à?”
“Ta mệt.”
Cố Xạ đáp.
Đào Mặc đắp kín chăn cho hắn:
“Huynh nghỉ ngơi đi, ta ra bên ngoài canh, có chuyện gì cần thì kêu ta.”
Cố Tiểu Giáp bị bọn họ mời đi xem tranh, Cố Xạ sẽ không có ai để sai bảo, bởi vậy nên y chủ động ở lại.
“Không cần.”
Cố Xạ nói.
“Nó sẽ nhanh quay về thôi.”
Đào Mặc vẫn khăng khăng:
“Đợi nó quay về rồi thì ta sẽ rời đi.”
Cố Xạ quay đầu ra nhìn y.
Nếu đổi lại là lúc trước thì Đào Mặc chắc chắn sẽ thua cuộc trong ánh mắt của hắn. Nhưng giờ khắc này, Cố Xạ nằm ở trên giường, thần sắc như thường nhưng lại thiếu mất vài phần khí thế, lá gan của Đào Mặc cũng to ra. Y nói:
“Nếu huynh không muốn ta ở gian ngoài thì ta sẽ chờ ở cửa, cũng có thể nghe thấy.”
Ánh mắt của Cố Xạ dần trở nên sắc bén.
Đào Mặc nhanh chóng lùi ra phía ngoài cửa, đứng ở bên ngoài đóng cửa lại. Đăng bởi: admin
Đào Mặc giật mình, trong lòng vừa tủi thân lại vừa khổ sở, Cố Xạ thay đổi chủ ý rõ ràng là không phải vì lời nói của y mà là vì lời nói của Cố Tiểu Giáp. Những lời biện giải dâng đầy đến tận cổ lại vì sắc mặt lạnh lùng của Cố Xạ mà lui về, chỉ còn lại chua xót đầy cả trong miệng, y cúi đầu chậm rãi xoay người, vai rụt lại đi ra bên ngoài.
Cố Tiểu Giáp còn đang đắc ý, lại chợt nghe thấy Cố Xạ lạnh nhạt nói:
“Tối nay ngươi không cần hầu hạ ở gian ngoài.”
Cố Tiểu Giáp sửng sốt:
“Vậy nô tài ngủ kiểu gì?”
Cố Xạ:
“Khách *** luôn luôn có phòng bếp.”
Cố Tiểu Giáp:
“…”
Cuối cùng hắn cũng đã biết cái gì gọi là vênh váo đắc ý, cái gì được gọi là tự nhấc đá tảng đập vào chân mình.
Không bao lâu sau, bên ngoài liền có tiếng bước chân lộn xộn bị đè nén đi đến gần. Cố Xạ gắng lấy tinh thần, nói với Cố Tiểu Giáp đang bày ra vẻ đáng thương đứng ở bên giường:
“Đỡ ta đứng lên.”
Cố Tiểu Giáp mở to mắt.
“Công tử, vết thương của ngài còn chưa bình phục.”
Cố Xạ:
“Ta không bị thương ở đầu.”
Cố Tiểu Giáp thấy sắc mặt hắn không vui, đành phải đỡ y vừa quỳ vừa ngồi dậy, thấy đôi mày của Cố Xạ vì đau đớn mà nhíu chặt, trong lòng hắn cũng khổ sở theo, sự chán ghét dành cho Đào Mặc lại càng sâu đậm.
Cố Xạ rất vất vả mới dựa vào sự giúp đỡ của Cố Tiểu Giáp mà buông một chân xuống được, lại chợt nghe thấy tiếng đập cửa rụt rè vang lên bên ngoài.
“Chờ.”
Giọng nói của hắn mang theo suy yếu cùng run rẩy không thể phát hiện.
Cố Tiểu Giáp nghe thấy mà buồn bực trong lòng, nhưng cũng không dám làm bừa mà chỉ có thể kêu ra phía cửa:
“Từ từ!”
Bên ngoài lập tức không còn chút tiếng động.
Lại qua một lúc sau, Cố Xạ đứng ở đầu giường mặc áo khoác.
Cố Tiểu Giáp thấy trán Cố Xạ rịn ra mồ hôi lạnh, sắc mặt trắng bệch gần như không còn chút màu máu bèn thấp giọng nói:
“Công tử, hay là đừng gặp nữa.”
Cố Xạ hít sâu một hơi:
“Lời nói của ta từ lúc nào đã không còn được bận tâm như vậy?”
Cố Tiểu Giáp lặng lẽ thở dài, trong lòng đã thầm lăn qua lăn lại nguyền rủa Đào Mặc vài lần rồi mới ra mở cửa.
Cửa mở, người đầu tiên xuất hiện trước mặt cũng không phải Đào Mặc mà là Liễu Sùng Phẩm. Đào Mặc bị Diêu sư gia túm chặt đứng ở cuối cùng, chỉ lộ ra nửa bả vai. Có một đôi để so sánh như vậy, Cố Tiểu Giáp lại bắt đầu cảm thấy Đào Mặc đáng yêu, gương mặt của những kẻ khác lại càng đáng ghét hơn.
“Tại hạ là Liễu Sùng Phẩm ở thành Đàm, ngưỡng mộ nhân phẩm và tài hoa của Cố công tử đã lâu nên đặc biệt đến bái kiến.”
Liễu Sùng Phẩm nói xong liền vái chào Cố Tiểu Giáp một cái thật sâu.
Cố Tiểu Giáp liếc mắt xem thường, nghiêng người tránh ra rồi cố ý hô về phía Đào Mặc:
“Đào đại nhân đâu?”
Đào Mặc thật vất vả mới gạt được đám người đứng chắn ở cửa ra, lách đến phía trước. Cho dù lực tay của y không lớn, Liễu Sùng Phẩm vẫn bị y đẩy sang bên cạnh.
“Ta đây.”
Hai mắt Đào Mặc mở to nhìn Cố Tiểu Giáp.
Cố Tiểu Giáp quay đầu nhìn Cố Xạ, thấy Cố Xạ đã lại lần nữa nghiêng người nằm xuống, dựa vào gối gật đầu với mình thì mới nhả ra:
“Mời vào.”
Đào Mặc dẫn đầu đi vào, ánh mắt lướt qua đánh giá Cố Xạ từ trên xuống dưới vài lần, sau khi chắc chắn rằng hắn không khó chịu thì mới chuyển ánh mắt đi.
Những người khác nhìn thấy Cố Xạ thì vẫn luôn đánh giá, thấy vẻ mặt của người nằm ở trên giường này vẫn thản nhiên như trước khó nén được khí độ tao nhã, tâm tư cũng bớt đi ba phần, cả đám chắp tay thở dài không nhắc thêm nữa.
Cố Xạ lạnh nhạt nói:
“Thân thể Cố mỗ có chút bệnh nhẹ nên không thể đáp lễ, mong các vị thứ lỗi.”
Nhóm đại nho đều hỏi vì sao lại bị như thế. Lúc Diêu sư gia đến mời bọn họ cũng không nhắc đến từ đầu đến cuối về việc Cố Xạ bị thương, bởi vậy bọn họ chỉ biết là hắn mắc bệnh nên cũng không nghĩ nhiều.
Cố Xạ:
“Là được Tri phủ thành Đàm tiếp đãi.”
Lời nói của hắn không nặng không nhẹ, Diêu sư gia nghe vào lại hết vía, thầm biết chướng ngại này cũng không phải dễ hóa giải.
Nhóm đại nho kinh ngạc không thôi, nhưng bọn họ đều hiểu rõ đạo quân tử phòng thân, bởi vậy dù có kinh ngạc nhưng không một ai tiếp tục truy hỏi.
Ánh mắt Cố Xạ chuyển đi, dừng lại trên người Liễu Sùng Phẩm.
“Ngươi họ Liễu?”
Liễu Sùng Phẩm thấy hắn không hỏi chuyện ai mà chỉ hỏi mình mình, rõ ràng là có vài phần kính trọng, trong lòng kích động không thôi, ngoài mặt lại không hề có chút xao động mà thở dài:
“Tại hạ là Liễu Sùng Phẩm?”
Cố Xạ:
“Sống bằng nghề gì?”
Liễu Sùng Phẩm ngạc nhiên, nhanh chóng trả lời:
“Sống bằng thơ tranh mà thôi.”
Các đại nho ở đây đều biết nhân phẩm của gã nên rất không đồng tính với câu trả lời giả dối này, trên mặt đều lộ ra vẻ khinh thường.
Cố Xạ nhướn mày:
“Ồ? Tranh và thơ của ngươi đáng giá bao nhiêu?”
Liễu Sùng Phẩm cười tự giễu:
“Chỉ là thứ thô kệch, nào dám mua bán.”
“Nếu không mua bán thì sao có thể duy trì cuộc sống bằng thơ tranh?”
Cố Xạ khoan thai hỏi tiếp, nhưng từng chữ lại chọc thẳng vào tim phổi Liễu Sùng Phẩm. Liễu Sùng Phẩm sao có thể nói là bản thân mình cả ngày chỉ sống dựa vào tiếp tế của mẫu thân và kế phụ, đành phải úp úp mở mở đáp:
“Thơ tranh chính là việc ta làm tốt nhất. Có thể làm bạn với thơ tranh thì dù là ăn cơm rau dưa cũng cảm thấy hương vị rất ngọt ngào.”
Lần này không đợi Cố Xạ mở miệng, Cố Tiểu Giáp đã hiểu rõ mà cười nhạo:
“Cơm rau dưa cũng phải dùng tiền vuông*để mua. Thơ tranh không bán được, lại không hề làm thêm việc gì khác ngoài làm thơ vẽ tranh thì kiếm tiền vuông kiểu gì? Nếu không phải đi lừa gạt thì chắc là xuống phố ăn xin?”
(Tiền vuông: là loại tiền đồng hình tròn được đục lỗ hình vuông ở giữa mà người xưa hay dùng – QT)
Lời hắn nói ra chỉ là vô tâm vô tính, Liễu Sùng Phẩm nghe vào lại thành có ý ám chỉ, nghĩ đến đủ loại chuyện về mình bị bọn họ nghe được thì trong lòng vừa lúng túng lại vừa bất an, mặt hết xanh lại trắng thay đổi liên tục, cho dù xưa nay miệng lưỡi gã khéo léo không xương thì lúc này cũng không nói nổi nên lời.
Đám đại nho vốn là hâm mộ cái tên Cố Huyền Chi mà đến, không ngờ Cố Xạ lại có bệnh nhẹ trong người nằm im trên giường, vốn tưởng rằng chuyến này không có thu hoạch gì, chắc chắn phải thất vọng ra về, không ngờ rằng lại có thể xem một hồi trò hay như vậy. Bọn họ sớm đã có lòng chán ghét Liễu Sùng Phẩm, nhưng ngại thể diện lại tự giữ thân phận nên không thể lên tiếng dạy dỗ, hiện tại thấy chủ tớ Cố Xạ làm khó dễ gã thì trong lòng đều có loại cảm giác sảng khoái vì nhả ra được một hơi khó chịu, ngay cả sự thất vọng cũng giảm bớt một chút.
Một đại nho trong đám người lên tiếng:
“Ta nghe nói thơ và tranh của Cố công tử là song tuyệt, nhưng lại có rất ít tác phẩm truyền lại cho hậu thế. Ta từng có vinh hạnh được nhìn thấy một bức ‘Cuối thu’ được đặt ở chùa Chung Linh, đến nay vẫn còn nhớ mãi không quên, không biết hôm nay liệu có thể may mắn được thấy tiếp một danh tác nữa hay không?”
Cố Xạ nâng mắt nhìn ông ta.
Đáy lòng vị đại nho kia dâng lên một chút kinh sợ. Rõ ràng là mình đứng hắn nằm, người nhìn từ trên cao xuống là mình, sao lại có một loại ảo giác mình mới là người bị nhìn xuống?
“Ta chưa từng đi qua chùa Chung Linh.”
Cố Xạ chậm rãi đáp.
Đại nho kia giật mình:
“Vậy ngài vẽ bức tranh đó như thế nào?”
Cố Xạ:
“Ta chưa từng sáng tác ở đó.”
Đại nho sững người. Lão từng thất hồn lạc phách vì một bức ‘Cuối thu’ của Cố Huyền Chi đặt trong chùa Chung Linh mấy năm, không ngờ lại là đồ giả ư?
“Việc này… không thể nào. Nếu người kia có chút tài nghệ như vậy thì việc gì phải giả mạo tên người khác?”
Cố Xạ:
“Bức tranh đâu?”
Đại nho:
“Bức tranh này chính là một trong những bảo vật trấn *** của Minh Kính Trai, vẫn còn ở trong ***.”
Ông ta thầm sốt ruột, vốn muốn mời Cố Xạ đến kiểm tra, nhưng thấy Cố Xạ nằm ở trên giường thì nhớ ra là thân thể hắn không khỏe, liền vô cùng do dự.
Cố Xạ nói với Cố Tiểu Giáp:
“Ngươi đi theo ông ấy. Nhìn xem là Nhạc Lăng hay là Chương Tử Thư.”
Cố Tiểu Giáp lên tiếng nhận lệnh:
“Vâng.”
Đại nho hỏi:
“Nhạc Lăng và Chương Tử Thư là người như thế nào?”
Cố Xạ:
“Người sống.”
Đại nho va phải một cái đinh mềm nên không dám nói tiếp nữa.
Cố Xạ nhắm mắt lại, tỏ vẻ mệt mỏi.
Mỗi người trong đám đại nho cũng có mắt nhìn người, lập tức lần lượt cáo từ rời đi. Đại nho lúc trước cầu được xem bức tranh còn không quên lôi Cố Tiểu Giáp đi theo.
Cố Tiểu Giáp vốn còn lo lắng, sau đó lại thấy Đào Mặc tiến lên mấy bước, tự động đứng vào vị trí của hắn thì mới không cam tâm tình nguyện mà rời đi.
Liễu Sùng Phẩm và Diêu sư gia ở lại.
Diêu sư gia cực kỳ có thành ý mà bày tỏ sự ân hận, lại giải thích về việc ‘sai lầm do vô tình’ của Tri phủ, khẩn thiết cầu mong Cố Xạ thông cảm.
Cố Xạ nhắm mắt lại không đếm xỉa đến.
Liễu Sùng Phẩm vừa rồi chạm mặt đã rước đầy một bụng chán nản, trong lòng còn ghi hận nhưng lại không muốn bỏ qua cơ hội một bước lên mây tốt như thế, cuối cùng vẫn đánh cược thể diện, cố ý bước hai bước lên phía trước rồi dừng lại ở chỗ ngay phía trước giường của Cố Xạ, dịu giọng nói:
“Cố công tử có thể vẽ tranh sao? Liệu có thể vẽ cho tiểu sinh xem được không?
Cố Xạ mở mắt ra.
Liễu Sùng Phẩm mừng vui khôn kể.
“Bức tranh của ta vì sao lại phải cho ngươi xem?”
Cố Xạ hỏi.
Liễu Sùng Phẩm bị hỏi đến sững người, nhưng da mặt gã xưa nay vốn dày nên hoàn hồn rất nhanh:
“Tại hạ kính ngưỡng Cố công tử đã lâu, tấm lòng thành khẩn rõ ràng như mặt trăng mặt trời. Chẳng lẽ Cố công tử không tin lời của tại hạ?”
Gã tự nhận là biểu cảm và ngữ khí của mình đều vô cùng khẩn thiết, cho dù ý chí của Cố Xạ là sắt đá thì cũng sẽ hơi dao động. Ai ngờ Cố Xạ chẳng những có ý chí sắt đá, lại còn là cứng rắn hơn cả sắt đá. Mí mắt hắn còn không thèm chớp một cái đã nói tiếp:
“Vừa rồi đến đều là người kính ngưỡng ta.”
Diêu sư gia là người ngoài cuộc tỉnh táo, người trong cuộc u mê, nhìn ra Liễu Sùng Phẩm chẳng những nhiều lần không lấy lòng được Cố Xạ, ngược lại còn chọc cho hắn ngờ vực, vội tiếp lời:
“Vết thương của Cố công tử chưa lành, không nên vất vả quá mức. Liễu công tử, không bằng để ngày khác chúng ta lại đến thăm.”
Diêu sư gia nhìn ra điều gì, Liễu Sùng Phẩm sao có thể không biết? Gã liền khom người xuống:
“Mong Cố công tử tĩnh dưỡng cẩn thận, Sùng Phẩm cáo từ.”
Gã lại vái chào thật sâu, thái độ thành kính như cung phụng thần linh.
Nhưng Cố Xạ còn lười cả phản ứng mà nhắm hai mắt lại.
Đào Mặc vội vã tiễn hai người ra ngoài.
Ra đến hành lang, Diêu sư gia chợt dừng bước, quay đầu nói với Đào Mặc:
“Đào đại nhân, việc ngày đó thật sự chỉ là hiểu lầm. Vẫn mong Đào đại nhân là đại nhân độ lượng, khoan thứ cho việc này.”
Đào Mặc:
“Lời Tri phủ đại nhân nói là thật, ta đã lơ là nhiệm vụ, còn phải mong Tri phủ đại nhân bỏ qua mới đúng.”
Diêu sư gia nghĩ rằng y là đang mỉa mai lại, nhất thời có loại cảm giác như nuốt phải ruồi bọn, thật lâu sau mới có thể cười nói:
“Chuyện quá khứ đều cho qua đi, Đào đại nhân cần gì phải canh cánh trong lòng? Nhưng lại liên lụy khiến Cố công tử vô duyên vô cớ phải chịu tai bay vạ gió… Ai, còn phải nhờ Đào đại nhân nói tốt giùm.”
Hắn nói xong liền lấy ra một túi gì đó trong tay áo ra.
Đào Mặc đột nhiên lùi về phía sau hai bước, chắp tay:
“Thời gian không còn sớm nữa, mời hai vị đi đi thôi.”
Món đồ của Diêu sư gia cứ như vậy lộ ra giữa không trung, hắn dù sao cũng là người từng trải qua sóng to gió lớn, vẻ mặt thu liễm lại rất nhanh, sắc mặt không hề có chút dị thường cất món đồ trong tay đi, cũng chắp tay đáp lễ:
“Đa tạ Đào đại nhân đưa tiễn.”
Nói xong liền cùng Liễu Sùng Phẩm xoay người đi xuống dưới.
Đào Mặc nghe tiếng bước chân của bọn họ càng lúc càng xa, thở phào một hơi rồi xoay người đi vào phòng Cố Xạ.
Cố Xạ đang cố gắng ngồi dậy. Đào Mặc thấy hắn vất vả liền lập tức bước lên đỡ hắn, lo lắng nói:
“Huynh muốn thứ gì, ta lấy giúp huynh.”
“Cởi áo.”
Cố Xạ đáp.
Đào Mặc từ nãy đã chú ý là hắn có mặc áo khoác, nhớ đến trước đó hắn còn từng không muốn gặp mình, vậy thì việc gặp mấy đại nho này thật sự là rất miễn cưỡng, trong lòng càng cảm thấy áy náy hơn, thấp giọng nói:
“Ta giúp huynh.”
Cố Xạ nâng cánh tay.
Đào Mặc nhẹ tay nhẹ chân cầm áo được cởi ra hộ hắn, đỡ lấy cánh tay hắn giúp hắn nằm sấp xuống lần nữa, sau đó treo quần áo lên rồi quay đầu lại nhìn, Cố Xạ đã điều chỉnh xong tư thế, quay đầu vào bên trong không để ý đến y nữa.
“Huynh… Có thấy đau không?”
Đào Mặc hỏi.
Thật lâu sau vẫn không thấy Cố Xạ trả lời.
Đào Mặc lại hỏi:
“Rất đau à?”
“Ta mệt.”
Cố Xạ đáp.
Đào Mặc đắp kín chăn cho hắn:
“Huynh nghỉ ngơi đi, ta ra bên ngoài canh, có chuyện gì cần thì kêu ta.”
Cố Tiểu Giáp bị bọn họ mời đi xem tranh, Cố Xạ sẽ không có ai để sai bảo, bởi vậy nên y chủ động ở lại.
“Không cần.”
Cố Xạ nói.
“Nó sẽ nhanh quay về thôi.”
Đào Mặc vẫn khăng khăng:
“Đợi nó quay về rồi thì ta sẽ rời đi.”
Cố Xạ quay đầu ra nhìn y.
Nếu đổi lại là lúc trước thì Đào Mặc chắc chắn sẽ thua cuộc trong ánh mắt của hắn. Nhưng giờ khắc này, Cố Xạ nằm ở trên giường, thần sắc như thường nhưng lại thiếu mất vài phần khí thế, lá gan của Đào Mặc cũng to ra. Y nói:
“Nếu huynh không muốn ta ở gian ngoài thì ta sẽ chờ ở cửa, cũng có thể nghe thấy.”
Ánh mắt của Cố Xạ dần trở nên sắc bén.
Đào Mặc nhanh chóng lùi ra phía ngoài cửa, đứng ở bên ngoài đóng cửa lại. Đăng bởi: admin
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.