[Hi Nháo Quan Trường Hệ Liệt] Bộ 1 Thức Nhữ Bất Thức Đinh
Chương 96
Tô Du Bính
23/04/2017
CHƯƠNG 96
Nhạc Lăng mỉm cười nheo mắt, dài giọng nói:
“Chuyện này, cực kỳ không dễ đâu.”
Cố Xạ im lặng uống trà. Dụ và bị dụ cũng giống như đánh cờ, quan trọng là kẻ nào nhận thua trước.Nhạc Lăng kiên trì một lát, thấy Cố Xạ vẫn không chút dao động thì đành thở dài:
“Nhiều năm như vậy, ngươi không hề thay đổi chút nào.”
Cố Tiểu Giáp lầm bầm:
“Cũng không phải nữ nhân, nữ nhân đến mười tám thì đã thay đổi rồi.”
Ánh mắt của Nhạc Lăng liền chuyển qua mặt hắn, đột nhiên mỉm cười.
Cố Tiểu Giáp cảm thấy một luồng khí lạnh buốt chạy dọc sống lưng.
“Thực ra ngài đã thay đổi rất nhiều, lúc mới thấy còn không nhận ra nổi.”
Nhạc Lăng:
“…”
Đào Mặc nghe mà như lọt vào trong sương mù, nhìn trái liếc phải rồi nói:
“Vậy rốt cuộc là như thế nào?”
Nhạc Lăng:
“Chuyện gì như thế nào?”
Đào Mặc mờ mịt:
“Ta cũng không biết.”
Nhạc Lăng cười nói:
“Vậy ngươi muốn biết chuyện gì?”
Đào Mặc ngẫm nghĩ một lát rồi thận trọng hỏi:
“Ngài là người của Lăng Dương Vương?”
Nhạc Lăng nâng chén trà lên, nhấp nhẹ một ngụm rồi lại chậm rãi đặt xuống, rất có phong phạm của bậc cao nhân:
“Như vậy, mấy chữ này của ngươi là có ý gì?”
Đào Mặc ngẩn ra, ánh mắt cầu cứu nhìn về phía Cố Xạ.
Cố Xạ:
“Sự khác nhau giữa phòng ngủ và thư phòng.”
Khóe miệng Nhạc Lăng nhếch lên:
“Không ngờ mới không gặp mấy năm, Cố huynh lại vui tính hơn.”
Cố Xạ:
“Ngươi không nghĩ như vậy?”
Nhạc Lăng:
“Mặc dù ta có đảm nhiệm chức vụ trong phủ Lăng Dương Vương, nhưng cũng chưa từng bán mình cho Vương phủ.”
Cố Xạ:
“Ngươi đảm nhận chức vụ ở phủ Lăng Dương Vương đã nhiều năm, sớm được coi là tâm phúc của Lăng Dương Vương. Ngươi cho là thiên hạ to lớn này vẫn còn chỗ cho ngươi dung thân?”
Nhạc Lăng vươn ngón tay vuốt nhẹ qua râu mép, có thâm ý khác mà nói:
“Ta không rời khỏi phủ Lăng Dương Vương, cũng không phải là thiên hạ không có chỗ để ta dung thân. Đơn giản là thiên hạ to lớn, lại chỉ có một chỗ có thể dung lòng.”
Cố Xạ cười như không cười.
Nhạc Lăng thản nhiên.
Đào Mặc chợt bừng tỉnh:
“Ngài quả thực là trung thành và tận tâm với Lăng Dương Vương.”
Ngón tay của Nhạc Lăng khựng lại, sau khi không nói gì một lúc lâu thì mới quyết định thu tâm tư vòng vo thăm dò lại, nói thẳng vào chủ đề chính.
“Con ngựa trên tay Hoàng Quảng Đức kia đích thật là do Lăng Dương Vương đưa cho gã. Mà không, phải nói là ta đưa cho gã mới đúng.”
Một lời vừa ra, mọi người im lặng.
Lát sau, Cố Tiểu Giáp lẩm bẩm:
“Ngài cấu kết với gã làm việc xấu?”
“… Ai cấu kết với gã làm việc xấu?”
Nhạc Lăng bĩu môi.
“Hơn nữa con ngựa kia chỉ là một phần đáp lễ thôi.”
Cố Tiểu Giáp chậc chậc hai tiếng:
“Còn nhận hối lộ nữa.”
Nhạc Lăng cầm chén trà lên, hất hết nước trà cùng lá trà trong chén xuống đất rồi lại đặt ở trên bàn, nói với Cố Tiểu Giáp:
“Nên đổi trà.”
Cố Tiểu Giáp nghiến răng, cầm cái chén căm giận rời đi.
Nhạc Lăng vội ho một tiếng:
“Bây giờ có thể cẩn thận nói chuyện rồi. Hoàng Quảng Đức thực ra có thể coi như là một nửa người của phủ Lăng Dương Vương, sở dĩ nói là nửa là vì hai năm trước gã từng chủ động đến cửa xin nương nhờ. Khi đó hiềm khích giữa Vương gia với Hoàng đế còn chưa công khai như vậy, gã tự cho là đến nương nhờ Vương gia thì có thể thăng chức rất nhanh, liền ba lần đến tặng lễ hậu hĩ, còn mang vào ba phần văn tụng được bọc kín mà vừa nghe đã khiến da gà người ta rụng đầy đất.”
Cố Xạ:
“Ngươi tán thưởng người như thế?”
Nhạc Lăng:
“Ta tán thưởng ngươi.”
Cố Xạ nhướn mày.
“Nhưng theo nguyên tắc có qua có lại, ta đến phòng chứa của Vương gia chọn một phần lễ vật đưa lại cho gã.”
Nhạc Lăng nói.
“Chính là con ngựa này.”
Cố Xạ:
“Có qua có lại? Không phải là thả cần câu dài câu cá lớn?”
Nhạc Lăng vô cùng hối hận:
“Đáng tiếc là sau khi đưa phần lễ vật này ra thì gã liền bặt vô âm tín!”
Cố Xạ:
“Gã quay về gốc.”
Vẻ mặt Nhạc Lăng buồn bực.
Cố Xạ:
“Nói như vậy thì ngươi hận gã thấu xương?”
Ánh mắt Nhạc Lăng ngưng động, thân thể bỗng dưng lười nhác dựa về phía sau, chậm rãi lắc đầu:
“Mua bán cũng không thể thấu tình đạt lý. Ta với gã nhiều nhất cũng là vô duyên vô phận, ngươi sao lại nói đến mức hận thấu xương?”
Cố Xạ:
“Hửm?”
Nhạc Lăng:
“Nhưng nếu ngươi sẵn lòng ăn nói nhã nhặn thỉnh cầu ta giúp đỡ, ta thật ra không phải là không thể cân nhắc.”
Cố Xạ hờ hững.
Nhạc Lăng:
“Trước khi đến đây ta đã tra xét qua. Không ngờ tên Hoàng Quảng Đức này không lộ núi lọt nước, lại cũng là một nhân vật khó lường! Khi nam cưỡng nữ, hoành hành chốn quê nhà, lừa trên gạt dưới, hiếp đáp bách tính. Chậc chậc, nghe nói việc xấu của gã thực sự có thể xứng với bốn chữ tội lỗi chồng chất.”
Cố Xạ:
“Ngươi muốn cứu giúp dân chúng?”
Khóe miệng Nhạc Lăng nhếch lên, cười cực kỳ gian xảo.
“Ta với gã là nước sông không phạm nước giếng, sao lại đến lượt ta cứu giúp dân chúng được. Ý ta là, nếu như Cố huynh sẵn sàng ăn nói khép nép một chút mà thỉnh cầu ta, ta cũng có thể thuận theo ý ngươi, hãm hại gã một chút mà thôi. Dù sao cũng là thuận tay giúp đỡ.”
Cố Xạ:
“Việc này với ngươi mà nói đích thật là thuận buồm xuôi gió, cưỡi xe nhẹ đi đường quen.”
Nhạc Lăng không giận mà cười.
“Ta chỉ là gần son thì đỏ, gần mực thì đen mà thôi.”
Đúng lúc này thì Cố Tiểu Giáp bưng trà đi vào.
Nhạc Lăng đột ngột đứng lên, từ tốn nói:
“Bây giờ ta hết khát rồi, ta mệt mỏi.”
Cố Tiểu Giáp hừ lạnh:
“Hai bên đường còn nhiều chỗ lắm!”
Nhạc Lăng nhìn về phía Cố Xạ.
“Cố huynh.”
Cố Xạ hỏi Cố Tiểu Giáp:
“Trong phủ còn chỗ không?”
Cố Tiểu Giáp cười hắc hắc không có ý tốt.
“Có nhiều mà. Theo như nô tài biết thì chỗ cạnh nhà xí là hay bị tranh cướp nhất, nô tài có thể giữ trước được.”
Nhạc Lăng liếc xéo hắn một cái:
“Ba hoa ít thôi.”
Cố Tiểu Giáp làm cái mặt quỷ, xoay người dẫn đường.
Hai người đi rồi, Cố Xạ nhìn về phía Đào Mặc. Từ lúc Nhạc Lăng nói ‘hãm hại gã một chút’ thì Đào Mặc vẫn cau mày, mặt có chút ưu tư, giống như đang suy nghĩ việc gì rất phức tạp.
Cố Xạ:
“Để cho Nhạc Lăng ra tay là phương pháp đơn giản nhất rồi.”
Đào Mặc:
“Nhạc Lăng sẽ làm thế nào?”
Cố Xạ:
“Làm giả một bức thư lén lút cấu kết.”
Đào Mặc ngẩn ra:
“Chỉ như vậy?”
“Thế là đủ.”
Cố Xạ nói.
“Nếu nói trong thiên hạ này hiện tại có ai có thể khiến Hoàng thượng không hỏi rõ trắng đen đã hạ lệnh chém giết thì chỉ có Lăng Dương Vương.”
Đào Mặc:
“Không hỏi rõ trắng đen?”
Cố Xạ giải thích:
“Hoàng thượng kiêng kị Lăng Dương Vương đã lâu, trong triều có không ít đại thần trụ cột, chỉ vì từng gặp mặt hoặc có kết giao với Lăng Dương Vương mà đã bị lưu đày sung quân, huống chi có một bức thư làm bằng chứng xác thực như vậy.”
Đào Mặc im lặng không nói gì.
Cố Xạ:
“Ngươi không thích?”
“Đây có lẽ là cách tốt nhất.”
Đào Mặc thấp giọng nói.
“Nhưng mà, làm như vậy có thực sự đúng không?”
Cố Xạ nhìn y.
“Ta, ta không nghĩ quá nhiều, nhưng bỗng dưng ta cảm thấy, gã quả thực là phạm tội chồng chất nhưng lại không phạm vào tội cấu kết với Lăng Dương Vương. Ta vốn muốn dùng pháp luật để trói được gã, là muốn dùng luật pháp để lấy lại công bằng. Nhưng mà bây giờ, chúng ta lại dùng thủ đoạn không minh bạch cũng không công bằng để vu tội cho gã, như vậy, cho dù trừng phạt được gã… Không phải chúng ta cũng làm trái với sự công chính của luật pháp sao?”
Đào Mặc day trán, suy nghĩ của y đang đấu đá nhau dữ dội. Cảm giác muốn báo thù cho cha và lý trí kiên trì sự công bằng giống như hai mũi dao nhỏ không ngừng đấu nhau trong đầu y, khiến đầu y chấn động vang lên ong ong.
Cố Xạ:
“Gã là bị trừng phạt đúng tội.”
“Gã bị trừng phạt đúng tội, nhưng tội danh thì phải là tội mà gã tự gây nên.”
Đào Mặc buông tay, mờ mịt nói:
“Hôm nay, chúng ta dùng hai chữ đơn giản mà giả vờ hãm hại gã. Vậy ngày mai, liệu sẽ có người vì nguyên nhân khác mà giả bộ hãm hại người khác hay không? Đến lúc ấy ta phải giải quyết hắn như thế nào? Lại nên tự xử mình kiểu gì?”
Cố Xạ:
“Gã đích xác là có cấu kết với Lăng Dương Vương.”
Đào Mặc:
“Nhưng thư lại là giả.”
Cố Xạ im lặng nhìn y.
Lúc trước Đào Mặc vì sự đấu tranh dâng đầy trong đầu nên chưa phát hiện, nhưng khi thời gian chầm chậm trôi qua, tầm mắt Cố Xạ lại ngưng đọng không hề di chuyển khiến Đào Mặc từ từ nhận ra điều gì đó, mặt thoáng cái hồng lên.
Cố Xạ bất chợt đứng dậy.
Đào Mặc hỏi theo bản năng:
“Huynh đi đâu?”
Cố Xạ:
“Tìm Nhạc Lăng.”
“A. Vậy à?”
Tâm tình Đào Mặc sa sút.
“Không phải hắn đã nói, chỉ cần ta sẵn lòng ăn nói khép nép thỉnh cầu hắn thì hắn sẽ giúp đỡ sao.”
Cố Xạ nói.
“Về phần giúp đỡ thế nào thì không do hắn định đoạt.”
Hốc mắt Đào Mặc lập tức đỏ lên, bật thốt:
“Vì sao huynh lại tốt với ta như vậy?”
Lời vừa ra khỏi miệng thì Đào Mặc đã hối hận.
Rõ ràng là đã chôn giấu nghi vấn này trong lòng lâu đến vậy rồi, vì sao không thể giấu thêm một chốc? Cho dù là một tháng, nửa tháng, dù chỉ có một ngày cũng là tốt rồi.
Y cúi đầu không dám nhìn thẳng vào mắt Cố Xạ.
Sắc mặt Cố Xạ không đổi dù chỉ một chút:
“Coi như ta cũng đã thả cần câu dài chờ cá lớn đi.” Đăng bởi: admin
Nhạc Lăng mỉm cười nheo mắt, dài giọng nói:
“Chuyện này, cực kỳ không dễ đâu.”
Cố Xạ im lặng uống trà. Dụ và bị dụ cũng giống như đánh cờ, quan trọng là kẻ nào nhận thua trước.Nhạc Lăng kiên trì một lát, thấy Cố Xạ vẫn không chút dao động thì đành thở dài:
“Nhiều năm như vậy, ngươi không hề thay đổi chút nào.”
Cố Tiểu Giáp lầm bầm:
“Cũng không phải nữ nhân, nữ nhân đến mười tám thì đã thay đổi rồi.”
Ánh mắt của Nhạc Lăng liền chuyển qua mặt hắn, đột nhiên mỉm cười.
Cố Tiểu Giáp cảm thấy một luồng khí lạnh buốt chạy dọc sống lưng.
“Thực ra ngài đã thay đổi rất nhiều, lúc mới thấy còn không nhận ra nổi.”
Nhạc Lăng:
“…”
Đào Mặc nghe mà như lọt vào trong sương mù, nhìn trái liếc phải rồi nói:
“Vậy rốt cuộc là như thế nào?”
Nhạc Lăng:
“Chuyện gì như thế nào?”
Đào Mặc mờ mịt:
“Ta cũng không biết.”
Nhạc Lăng cười nói:
“Vậy ngươi muốn biết chuyện gì?”
Đào Mặc ngẫm nghĩ một lát rồi thận trọng hỏi:
“Ngài là người của Lăng Dương Vương?”
Nhạc Lăng nâng chén trà lên, nhấp nhẹ một ngụm rồi lại chậm rãi đặt xuống, rất có phong phạm của bậc cao nhân:
“Như vậy, mấy chữ này của ngươi là có ý gì?”
Đào Mặc ngẩn ra, ánh mắt cầu cứu nhìn về phía Cố Xạ.
Cố Xạ:
“Sự khác nhau giữa phòng ngủ và thư phòng.”
Khóe miệng Nhạc Lăng nhếch lên:
“Không ngờ mới không gặp mấy năm, Cố huynh lại vui tính hơn.”
Cố Xạ:
“Ngươi không nghĩ như vậy?”
Nhạc Lăng:
“Mặc dù ta có đảm nhiệm chức vụ trong phủ Lăng Dương Vương, nhưng cũng chưa từng bán mình cho Vương phủ.”
Cố Xạ:
“Ngươi đảm nhận chức vụ ở phủ Lăng Dương Vương đã nhiều năm, sớm được coi là tâm phúc của Lăng Dương Vương. Ngươi cho là thiên hạ to lớn này vẫn còn chỗ cho ngươi dung thân?”
Nhạc Lăng vươn ngón tay vuốt nhẹ qua râu mép, có thâm ý khác mà nói:
“Ta không rời khỏi phủ Lăng Dương Vương, cũng không phải là thiên hạ không có chỗ để ta dung thân. Đơn giản là thiên hạ to lớn, lại chỉ có một chỗ có thể dung lòng.”
Cố Xạ cười như không cười.
Nhạc Lăng thản nhiên.
Đào Mặc chợt bừng tỉnh:
“Ngài quả thực là trung thành và tận tâm với Lăng Dương Vương.”
Ngón tay của Nhạc Lăng khựng lại, sau khi không nói gì một lúc lâu thì mới quyết định thu tâm tư vòng vo thăm dò lại, nói thẳng vào chủ đề chính.
“Con ngựa trên tay Hoàng Quảng Đức kia đích thật là do Lăng Dương Vương đưa cho gã. Mà không, phải nói là ta đưa cho gã mới đúng.”
Một lời vừa ra, mọi người im lặng.
Lát sau, Cố Tiểu Giáp lẩm bẩm:
“Ngài cấu kết với gã làm việc xấu?”
“… Ai cấu kết với gã làm việc xấu?”
Nhạc Lăng bĩu môi.
“Hơn nữa con ngựa kia chỉ là một phần đáp lễ thôi.”
Cố Tiểu Giáp chậc chậc hai tiếng:
“Còn nhận hối lộ nữa.”
Nhạc Lăng cầm chén trà lên, hất hết nước trà cùng lá trà trong chén xuống đất rồi lại đặt ở trên bàn, nói với Cố Tiểu Giáp:
“Nên đổi trà.”
Cố Tiểu Giáp nghiến răng, cầm cái chén căm giận rời đi.
Nhạc Lăng vội ho một tiếng:
“Bây giờ có thể cẩn thận nói chuyện rồi. Hoàng Quảng Đức thực ra có thể coi như là một nửa người của phủ Lăng Dương Vương, sở dĩ nói là nửa là vì hai năm trước gã từng chủ động đến cửa xin nương nhờ. Khi đó hiềm khích giữa Vương gia với Hoàng đế còn chưa công khai như vậy, gã tự cho là đến nương nhờ Vương gia thì có thể thăng chức rất nhanh, liền ba lần đến tặng lễ hậu hĩ, còn mang vào ba phần văn tụng được bọc kín mà vừa nghe đã khiến da gà người ta rụng đầy đất.”
Cố Xạ:
“Ngươi tán thưởng người như thế?”
Nhạc Lăng:
“Ta tán thưởng ngươi.”
Cố Xạ nhướn mày.
“Nhưng theo nguyên tắc có qua có lại, ta đến phòng chứa của Vương gia chọn một phần lễ vật đưa lại cho gã.”
Nhạc Lăng nói.
“Chính là con ngựa này.”
Cố Xạ:
“Có qua có lại? Không phải là thả cần câu dài câu cá lớn?”
Nhạc Lăng vô cùng hối hận:
“Đáng tiếc là sau khi đưa phần lễ vật này ra thì gã liền bặt vô âm tín!”
Cố Xạ:
“Gã quay về gốc.”
Vẻ mặt Nhạc Lăng buồn bực.
Cố Xạ:
“Nói như vậy thì ngươi hận gã thấu xương?”
Ánh mắt Nhạc Lăng ngưng động, thân thể bỗng dưng lười nhác dựa về phía sau, chậm rãi lắc đầu:
“Mua bán cũng không thể thấu tình đạt lý. Ta với gã nhiều nhất cũng là vô duyên vô phận, ngươi sao lại nói đến mức hận thấu xương?”
Cố Xạ:
“Hửm?”
Nhạc Lăng:
“Nhưng nếu ngươi sẵn lòng ăn nói nhã nhặn thỉnh cầu ta giúp đỡ, ta thật ra không phải là không thể cân nhắc.”
Cố Xạ hờ hững.
Nhạc Lăng:
“Trước khi đến đây ta đã tra xét qua. Không ngờ tên Hoàng Quảng Đức này không lộ núi lọt nước, lại cũng là một nhân vật khó lường! Khi nam cưỡng nữ, hoành hành chốn quê nhà, lừa trên gạt dưới, hiếp đáp bách tính. Chậc chậc, nghe nói việc xấu của gã thực sự có thể xứng với bốn chữ tội lỗi chồng chất.”
Cố Xạ:
“Ngươi muốn cứu giúp dân chúng?”
Khóe miệng Nhạc Lăng nhếch lên, cười cực kỳ gian xảo.
“Ta với gã là nước sông không phạm nước giếng, sao lại đến lượt ta cứu giúp dân chúng được. Ý ta là, nếu như Cố huynh sẵn sàng ăn nói khép nép một chút mà thỉnh cầu ta, ta cũng có thể thuận theo ý ngươi, hãm hại gã một chút mà thôi. Dù sao cũng là thuận tay giúp đỡ.”
Cố Xạ:
“Việc này với ngươi mà nói đích thật là thuận buồm xuôi gió, cưỡi xe nhẹ đi đường quen.”
Nhạc Lăng không giận mà cười.
“Ta chỉ là gần son thì đỏ, gần mực thì đen mà thôi.”
Đúng lúc này thì Cố Tiểu Giáp bưng trà đi vào.
Nhạc Lăng đột ngột đứng lên, từ tốn nói:
“Bây giờ ta hết khát rồi, ta mệt mỏi.”
Cố Tiểu Giáp hừ lạnh:
“Hai bên đường còn nhiều chỗ lắm!”
Nhạc Lăng nhìn về phía Cố Xạ.
“Cố huynh.”
Cố Xạ hỏi Cố Tiểu Giáp:
“Trong phủ còn chỗ không?”
Cố Tiểu Giáp cười hắc hắc không có ý tốt.
“Có nhiều mà. Theo như nô tài biết thì chỗ cạnh nhà xí là hay bị tranh cướp nhất, nô tài có thể giữ trước được.”
Nhạc Lăng liếc xéo hắn một cái:
“Ba hoa ít thôi.”
Cố Tiểu Giáp làm cái mặt quỷ, xoay người dẫn đường.
Hai người đi rồi, Cố Xạ nhìn về phía Đào Mặc. Từ lúc Nhạc Lăng nói ‘hãm hại gã một chút’ thì Đào Mặc vẫn cau mày, mặt có chút ưu tư, giống như đang suy nghĩ việc gì rất phức tạp.
Cố Xạ:
“Để cho Nhạc Lăng ra tay là phương pháp đơn giản nhất rồi.”
Đào Mặc:
“Nhạc Lăng sẽ làm thế nào?”
Cố Xạ:
“Làm giả một bức thư lén lút cấu kết.”
Đào Mặc ngẩn ra:
“Chỉ như vậy?”
“Thế là đủ.”
Cố Xạ nói.
“Nếu nói trong thiên hạ này hiện tại có ai có thể khiến Hoàng thượng không hỏi rõ trắng đen đã hạ lệnh chém giết thì chỉ có Lăng Dương Vương.”
Đào Mặc:
“Không hỏi rõ trắng đen?”
Cố Xạ giải thích:
“Hoàng thượng kiêng kị Lăng Dương Vương đã lâu, trong triều có không ít đại thần trụ cột, chỉ vì từng gặp mặt hoặc có kết giao với Lăng Dương Vương mà đã bị lưu đày sung quân, huống chi có một bức thư làm bằng chứng xác thực như vậy.”
Đào Mặc im lặng không nói gì.
Cố Xạ:
“Ngươi không thích?”
“Đây có lẽ là cách tốt nhất.”
Đào Mặc thấp giọng nói.
“Nhưng mà, làm như vậy có thực sự đúng không?”
Cố Xạ nhìn y.
“Ta, ta không nghĩ quá nhiều, nhưng bỗng dưng ta cảm thấy, gã quả thực là phạm tội chồng chất nhưng lại không phạm vào tội cấu kết với Lăng Dương Vương. Ta vốn muốn dùng pháp luật để trói được gã, là muốn dùng luật pháp để lấy lại công bằng. Nhưng mà bây giờ, chúng ta lại dùng thủ đoạn không minh bạch cũng không công bằng để vu tội cho gã, như vậy, cho dù trừng phạt được gã… Không phải chúng ta cũng làm trái với sự công chính của luật pháp sao?”
Đào Mặc day trán, suy nghĩ của y đang đấu đá nhau dữ dội. Cảm giác muốn báo thù cho cha và lý trí kiên trì sự công bằng giống như hai mũi dao nhỏ không ngừng đấu nhau trong đầu y, khiến đầu y chấn động vang lên ong ong.
Cố Xạ:
“Gã là bị trừng phạt đúng tội.”
“Gã bị trừng phạt đúng tội, nhưng tội danh thì phải là tội mà gã tự gây nên.”
Đào Mặc buông tay, mờ mịt nói:
“Hôm nay, chúng ta dùng hai chữ đơn giản mà giả vờ hãm hại gã. Vậy ngày mai, liệu sẽ có người vì nguyên nhân khác mà giả bộ hãm hại người khác hay không? Đến lúc ấy ta phải giải quyết hắn như thế nào? Lại nên tự xử mình kiểu gì?”
Cố Xạ:
“Gã đích xác là có cấu kết với Lăng Dương Vương.”
Đào Mặc:
“Nhưng thư lại là giả.”
Cố Xạ im lặng nhìn y.
Lúc trước Đào Mặc vì sự đấu tranh dâng đầy trong đầu nên chưa phát hiện, nhưng khi thời gian chầm chậm trôi qua, tầm mắt Cố Xạ lại ngưng đọng không hề di chuyển khiến Đào Mặc từ từ nhận ra điều gì đó, mặt thoáng cái hồng lên.
Cố Xạ bất chợt đứng dậy.
Đào Mặc hỏi theo bản năng:
“Huynh đi đâu?”
Cố Xạ:
“Tìm Nhạc Lăng.”
“A. Vậy à?”
Tâm tình Đào Mặc sa sút.
“Không phải hắn đã nói, chỉ cần ta sẵn lòng ăn nói khép nép thỉnh cầu hắn thì hắn sẽ giúp đỡ sao.”
Cố Xạ nói.
“Về phần giúp đỡ thế nào thì không do hắn định đoạt.”
Hốc mắt Đào Mặc lập tức đỏ lên, bật thốt:
“Vì sao huynh lại tốt với ta như vậy?”
Lời vừa ra khỏi miệng thì Đào Mặc đã hối hận.
Rõ ràng là đã chôn giấu nghi vấn này trong lòng lâu đến vậy rồi, vì sao không thể giấu thêm một chốc? Cho dù là một tháng, nửa tháng, dù chỉ có một ngày cũng là tốt rồi.
Y cúi đầu không dám nhìn thẳng vào mắt Cố Xạ.
Sắc mặt Cố Xạ không đổi dù chỉ một chút:
“Coi như ta cũng đã thả cần câu dài chờ cá lớn đi.” Đăng bởi: admin
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.