Chương 17
Minh Tinh
05/11/2015
Tang Thủy Lan chạy về phòng mình, lăn qua lăn lại vẫn không thể bình tĩnh được.
Cô không hiểu vì lý do gì Nghê Thần nhất quyết muốn biết bí mật của cô. Nếu cô thực sự nói cho anh biết, cô có đôi mắt âm dương, có thể nhìn thấy những cô hồn dã quỷ mà người thường không thể nhìn thấy, liệu anh có coi cô như quái vật, từ nay về sau cả đời không muốn nhìn cô lần nữa?
Nghĩ đến kết cục có thể xảy ra, ngực cô nhói đau, rốt cuộc bắt đầu từ khi nào cô lại sợ không được gặp anh như vậy?
"Chị vì cha tương lai của em mà có khuôn mặt như ăn khổ qua thế này sao?"
Hỉ Oa lại xuất hiện, khiến sắc mặt Tang Thủy Lan càng khó coi, cô đem chăn quấn chặt người chỉ để lộ đôi mắt.
Cách đó không xa, cái mông trắng xóa của Hỉ Oa đang ngồi trên bàn, đung đưa đôi chân trắng mập, khuôn mặt tròn xoe lộ ra nét tươi cười trêu chọc.
"Sao chị lại ngượng? Dù chị thích ba em, em cũng sẽ không cười chị. Huống chi, em thực sự coi trọng chị, muốn chị trở thành mẹ của em..."
"Hừ, em mới chỉ là một đứa trẻ hai tuổi, không cần ngồi đó đoán thế giới nội tâm của người trưởng thành."
Hỉ Oa cười hì hì, "Chị đừng quên, nếu tính tuổi em còn lớn tuổi hơn chị đó."
"Thế thì sao?" Cô tức giận nhấc chăn, không khách khí chỉ vào cái mũi nhỏ của nó: "Một tiểu quỷ hai tuổi đã chết, cho dù em "sống" lâu, trải qua nhiều chuyện cũng không bằng chị".
"Haizz, chị chỉ hôn môi sao?" Nó cười xấu xa nói, "Bị cha em hôn môi cảm giác thế nào?"
Cô thoáng chốc trợn mắt, nói quanh co: "Em... làm sao em biết anh ấy hôn chị?"
"Em không chỉ biết anh ấy hôn chị, còn biết bị chị hôn, rồi cố ý giả bộ hồ đồ, không chịu thừa nhận mình thích anh ấy.”
Bị tiểu quỷ này nói trúng tâm sự, Tang Thủy Lan nhất thời ngẩn mặt, lúc trước ở nhà riêng của Nghê Thần, khi anh hôn cô, sở dĩ cô giả vờ ngủ, vì không biết phải đối mặt với tình huống đó như thế nào.
Cô thực sự sợ hãi, sợ một khi cố tình hỏi "Vì sao" kết quả nhận được sẽ khiến cô đau lòng.
Cô trừng mắt hỏi Hỉ Oa: "Khi đó rõ ràng chị không thấy em, sao em lại biết chuyện đó?"
Hỉ Oa nhàn nhạt nói: "Em đã nói trong viên đá ở khuyên tai anh ấy có một phần hồn phách của em, cho dù em không ở đó, cũng có thể cảm nhận được chuyện phát sinh lúc đó."
"Em không biết cái gì là "Phi lễ chớ nhìn" sao?"
"Em chỉ là quan tâm đến anh chị thôi..." nhóc quỷ kia lấy lòng nhảy xuống ngồi cạnh cô, ngẩng khuôn mặt trẻ thơ đáng yêu lên nhìn cô nói: "Em không thích Tống Dao Dao, lại càng không muốn cô ta trở thành mẹ tương lai của em."
Nhắc tới Tống Dao Dao, Tang Thủy Lan tâm tình thoáng chốc rơi xuống đáy cốc, nếu không vì vị đại tiểu thư kia, nguyện vọng của cha cô đã sớm được hoàn thành.
"Cô ta đúng là không khiến người khác thích." Cô gật đầu.
"Cho nên, chị nhất định phải cố gắng một chút đánh bại cô ta, ngàn vạn lần đừng để cô ta có cơ hội, nếu cô ta trở thành mẹ tương lai của em, em tình nguyện không đầu thai chuyển thế."
Tang Thủy Lan không nhịn được cười: "Em làm gì mà chán ghét người ta như vậy?" Cho dù tính cách Tống Dao Dao thực sự không kiến người ta thích thú, nhưng nếu tương lai thực sự gả cho Nghê Thần, sinh ra cục cưng, thân là mẹ đứa nhỏ cũng không thể không yêu thương con mình.
Hỉ Oa chu miệng, bất mãn nói: "Bởi vì bảy năm trước, vì cô ta mà thiếu chút nữa em bị hồn phi phách tán."
"Sao?"
"Bảy năm trước, cô ta muốn có tín vật của cha em, nên cố ý lấy đi chiếc khuyên tai, nhưng đây là bùa hộ mệnh của cha em do Huyền Trinh đại sư làm ra đã dặn không được tháo xuống, nhưng Tống Dao Dao cố tình không tin quỷ thần, không ngừng làm nũng với cha em nói cha phải tháo chiếc khuyên tai đó xuống, cha em đã nói không thể, nhưng cô ta lại nhân lúc cha em ngủ tháo chiếc khuyên tai đó xuống."
Nói tới đây, sắc mặt Hỉ Oa trở nên khó coi.
"Năm đó khi Huyền Trinh đại sư đem chiếc khuyên tai cho cha em, đã nói với em, nếu chiếc khuyên tai rời khỏi chủ nhân, không chỉ sinh mệnh chủ nhân gặp nguy hiểm, mà em cũng có nguy cơ bị hồn phi phách tán, sau đó nếu không phải cha em kịp thời phát hiện chiếc khuyên tai bị mất, đồng thời cùng Tống Dao Dao khẩu chiến một trận giành lại được, thì kết cục của bọn em không thể tưởng tượng được."
Sau khi nghe xong, Tang Thủy Lan tức giận bất bình: "Tống Dao Dao này quả thật tùy hứng mà."
"Cho nên em không thích cô ta, tuyệt đối không thể để cô ta trở thành mẹ tương lai của em được."
"Chính là... nếu chiếc khuyên tai đối với Nghê Thần mà nói quan trọng như vậy, một khi bị đoạt đi rồi, tính mạng của anh ấy chẳng phải sẽ..."
"Sự tình cũng không hẳn tuyện đối như vậy, chỉ cần anh ấy kết hôn, nhanh chóng giúp em đầu thai chuyển kiếp, hồn phách trên chiếc khuyên tai sẽ biến mất, như vậy chẳng những em có thể được cứu, ngay cả ác vận nhiều năm nay của cha em cũng sẽ được giải trừ."
"Nói cách khác, chỉ cần em sinh ra, mọi chuyện đều sẽ đại cát?"
Hỉ Oa dùng sức gật đầu, "Bởi vậy chị nhất định phải cố lên, nhanh chóng sinh ra em."
"Tiểu quỷ, lời nói của em đúng là khiến người khác chán ghét..." Tang Thủy Lan không thèm để ý tới nó, tức giận kéo chăn trùm đầu thẹn thùng giấu đi hai gò má ửng đỏ.
Trong bóng đêm, Hỉ Oa nhỏ giọng cười nói: "Đúng là khẩu thị tâm phi, kỳ thực chị cũng mong một ngày có thể trở thành mẹ em đúng không?"
Lần này, không đợi cô phản bác, Hỉ Oa liền biến mất trong bóng đêm.
---
Sáng sớm, Tang Thủy Lan bị tiếng chim trong hoa viên đánh thức.
Ngày hôm qua ngủ sớm, cho nên sáng thức dậy cũng sớm, vuốt vuốt mái tóc rối bời, ngáp một cái thật to, đang muốn duỗi người khóe mắt chợt nhìn thấy một túi giấy trên bàn.
Cô tò mò đem túi giấy lại, đáy lòng buồn bực không biết đây là giấy tờ gì, đến khi nhìn thấy là giấy sở hữu nhà đất hiện ra trước mắt, toàn bộ cơn buồn ngủ của cô đều tiêu tan. Nhìn lên nhìn xuống, xem đi xem lại, tỉ mỉ đem giấy chứng nhận quyền sở hữu đất nhìn đến bảy tám lần, nhìn rõ tên người chủ sở hữu là tên cô Tang Thủy Lan ----
Căn nhà của cô, lâu đài của cô, tâm nguyện của cha cô...
Trời ạh! Giấy chứng nhận quyền sở hữu này là như thế nào?
Cô nhớ rõ, Tống Dao Dao vì không muốn để cô có nó, đã buộc người bạn tốt của cha cô không được đem bán lại căn nhà cho cô, chẳng lẽ...
Cô vội vàng nhảy xuống giường, một đường lao đến phòng ngủ của Nghê Thần.
Lúc này mới là sáu giờ sáng, Nghê Thần đương nhiên vẫn chưa tỉnh ngủ, nhưng cô vô cùng khẩn cấp muốn biết sự tình, lập tức bất chấp anh có muốn dậy hay không, vừa vào cửa liền lay anh dậy.
"A Thần a Thần, mau dậy đi..."
Nghê Thần bị cô nàng đầu tóc rối bù này đánh thức, cho dù anh không tình nguyện dời giường, mới sáng sớm đã bị cô dùng phương thức này đánh thức, tâm tính khẳng định không tốt.
Tang Thủy Lan rõ ràng không để ý đến sắc mặt không tốt của anh, hưng phấn giơ giơ gì đó trong tay.
"Anh xem, là giấy chứng nhận quyền sở hữu đất đó, lúc trước Tống Dao Dao còn sống chết không chịu để bác Trần bán lại căn nhà cho em, vậy mà sáng nay em tỉnh dậy đã nhìn thấy thứ này trong phòng, A Thần có phải anh đã giúp em không?"
Nghê Thần híp mắt trừng cô, đối với cô nàng mới sáng sớm đã làm nhiễm bẩn cái buổi sáng trong vắt như thế này đúng là hành vi bất mãn mà.
"Nếu anh nhớ không nhầm, hôm qua em đã lớn tiếng nói từ giờ sẽ không thèm để ý đến sự tồn tại của anh cơ mà?"
Nhớ tới ngữ khí lúc đó của mình, cô thẹn thùng lè lưỡi, cười cười lấy lòng: "hì hì, cám ơn anh đã giúp em, anh tiếp tục ngủ đi, em đi xem lại căn nhà..." cô xoay người muốn chạy, lại bị anh kéo lại. Anh không khách khí nhìn cô chằm chằm, hừ một tiếng: "Nói "Cám ơn" rồi bỏ của chạy lấy người?"
"Vì em sợ làm phiền đến giấc ngủ của anh."
"Đã làm phiền rồi."
"Vậy nên em mới thức thời rời đi..."
"Em có biết căn nhà đó bao nhiêu tiền không?"
"Bao nhiêu?"
Anh nói ra số tiền, mặt cô như con tắc kè hoa, đổi màu liên tục, "Sao anh trả nhiều tiền vậy? Cho dù theo giá trị hiện tại, căn nhà đó cũng không đến số tiền đó."
"Không liên quan, anh không ngại trở thành chủ nợ của em."
"Nhưng số tiền đó... cả đời em cũng không trả nổi..."
"Kiếp sau tiếp tục trả."
"A..." cô kêu một tiếng, vì cô vừa bị người tuyên bố trở thành chủ nợ của mình ôm tới đặt dưới thân. Nghê Thần cúi đầu, trong ánh mắt ngạc nhiên của cô, cuồng dã hôn lên đôi môi cô. Anh triền miên trên đôi môi cô hồi lâu mới buông cô ra, nhẹ nhàng hôn lên cằm cô khẽ hỏi: "Biết vì sao anh hôn em không?"
Cô gật đầu rồi lại lắc đầu.
Anh ảm đạm cười, "Còn muốn tiếp tục giả ngốc?"
Tang Thủy Lan khẽ cụp mắt, rút bàn tay đang bị nắm khẽ chạm lên môi mình, đỏ mặt liều chết không nhận mình giả ngốc.
Thấy cô không chịu nói, Nghê Thần không khách khí đẩy tay cô ra tiếp tục hôn, chẳng qua lần này anh hôm mãnh liệt hơn so với lần trước, khiến cô không khỏi thở gấp, bộ dáng đáng thương.
Một lúc sau, anh ngẩng đầu, ý cười càng sâu, "Lần này biết vì điều gì không?"
Cô cắn môi, hai gò má đỏ hồng không nói chuyện.
"Tốt lắm, em vẫn muốn giả bộ ngốc, anh sẽ hôn em đến khi em nói mới thôi."
Mắt nhìn thấy anh lại cúi xuống, cô vội vàng dùng tay đẩy ngực anh, chớp đôi mắt to vô tội, nhỏ giọng nói: "Em sợ nói ra suy nghĩ của bản thân, anh sẽ cho rằng em tự mình đa tình."
"Được, nói xem suy đoán của em là gì?"
"Anh... anh sẽ không cười em chứ?"
"Còn phải xem suy đoán của em có đúng ý anh không đã."
Tang Thủy Lan mếu máo, cảm thấy người đàn ông này đúng là đáng giận, nhưng đáy lòng đồng thời thầm ân hận, sao bản thân lại không tránh được mị lực hấp dẫn của anh.
Thích anh, bất tri bất giác phát sinh tình cảm với anh,đến khi cô phát hiện thì đã rơi vào tay giặc.
Khó trách người ta nói, tình yêu tựa như sóng thần đột nhiên ập đến khiến người ta trở tay không kịp.
Cô cắn môi dưới, dưới ánh mắt nóng rực của anh nhỏ giọng thừa nhận: "Em cũng thích anh."
Vì sao cô nói vậy ư? cô biết Nghê Thần có thể hiểu được, thay vì nói ra suy đoán của mình, trực tiếp nói ra tình cảm của bản thân tự thừa nhận cũng thích anh.
Anh tươi cười hài lòng, lật người nằm xuống bên cạnh ôm cô vào lòng, "Mệt rồi, em giúp anh ngủ đi."
Cô bị anh ôm chặt bất mãn bĩu môi, "Vậy em đoán có đúng không?" nhưng người bên cạnh không trả lời.
Cô không hiểu vì lý do gì Nghê Thần nhất quyết muốn biết bí mật của cô. Nếu cô thực sự nói cho anh biết, cô có đôi mắt âm dương, có thể nhìn thấy những cô hồn dã quỷ mà người thường không thể nhìn thấy, liệu anh có coi cô như quái vật, từ nay về sau cả đời không muốn nhìn cô lần nữa?
Nghĩ đến kết cục có thể xảy ra, ngực cô nhói đau, rốt cuộc bắt đầu từ khi nào cô lại sợ không được gặp anh như vậy?
"Chị vì cha tương lai của em mà có khuôn mặt như ăn khổ qua thế này sao?"
Hỉ Oa lại xuất hiện, khiến sắc mặt Tang Thủy Lan càng khó coi, cô đem chăn quấn chặt người chỉ để lộ đôi mắt.
Cách đó không xa, cái mông trắng xóa của Hỉ Oa đang ngồi trên bàn, đung đưa đôi chân trắng mập, khuôn mặt tròn xoe lộ ra nét tươi cười trêu chọc.
"Sao chị lại ngượng? Dù chị thích ba em, em cũng sẽ không cười chị. Huống chi, em thực sự coi trọng chị, muốn chị trở thành mẹ của em..."
"Hừ, em mới chỉ là một đứa trẻ hai tuổi, không cần ngồi đó đoán thế giới nội tâm của người trưởng thành."
Hỉ Oa cười hì hì, "Chị đừng quên, nếu tính tuổi em còn lớn tuổi hơn chị đó."
"Thế thì sao?" Cô tức giận nhấc chăn, không khách khí chỉ vào cái mũi nhỏ của nó: "Một tiểu quỷ hai tuổi đã chết, cho dù em "sống" lâu, trải qua nhiều chuyện cũng không bằng chị".
"Haizz, chị chỉ hôn môi sao?" Nó cười xấu xa nói, "Bị cha em hôn môi cảm giác thế nào?"
Cô thoáng chốc trợn mắt, nói quanh co: "Em... làm sao em biết anh ấy hôn chị?"
"Em không chỉ biết anh ấy hôn chị, còn biết bị chị hôn, rồi cố ý giả bộ hồ đồ, không chịu thừa nhận mình thích anh ấy.”
Bị tiểu quỷ này nói trúng tâm sự, Tang Thủy Lan nhất thời ngẩn mặt, lúc trước ở nhà riêng của Nghê Thần, khi anh hôn cô, sở dĩ cô giả vờ ngủ, vì không biết phải đối mặt với tình huống đó như thế nào.
Cô thực sự sợ hãi, sợ một khi cố tình hỏi "Vì sao" kết quả nhận được sẽ khiến cô đau lòng.
Cô trừng mắt hỏi Hỉ Oa: "Khi đó rõ ràng chị không thấy em, sao em lại biết chuyện đó?"
Hỉ Oa nhàn nhạt nói: "Em đã nói trong viên đá ở khuyên tai anh ấy có một phần hồn phách của em, cho dù em không ở đó, cũng có thể cảm nhận được chuyện phát sinh lúc đó."
"Em không biết cái gì là "Phi lễ chớ nhìn" sao?"
"Em chỉ là quan tâm đến anh chị thôi..." nhóc quỷ kia lấy lòng nhảy xuống ngồi cạnh cô, ngẩng khuôn mặt trẻ thơ đáng yêu lên nhìn cô nói: "Em không thích Tống Dao Dao, lại càng không muốn cô ta trở thành mẹ tương lai của em."
Nhắc tới Tống Dao Dao, Tang Thủy Lan tâm tình thoáng chốc rơi xuống đáy cốc, nếu không vì vị đại tiểu thư kia, nguyện vọng của cha cô đã sớm được hoàn thành.
"Cô ta đúng là không khiến người khác thích." Cô gật đầu.
"Cho nên, chị nhất định phải cố gắng một chút đánh bại cô ta, ngàn vạn lần đừng để cô ta có cơ hội, nếu cô ta trở thành mẹ tương lai của em, em tình nguyện không đầu thai chuyển thế."
Tang Thủy Lan không nhịn được cười: "Em làm gì mà chán ghét người ta như vậy?" Cho dù tính cách Tống Dao Dao thực sự không kiến người ta thích thú, nhưng nếu tương lai thực sự gả cho Nghê Thần, sinh ra cục cưng, thân là mẹ đứa nhỏ cũng không thể không yêu thương con mình.
Hỉ Oa chu miệng, bất mãn nói: "Bởi vì bảy năm trước, vì cô ta mà thiếu chút nữa em bị hồn phi phách tán."
"Sao?"
"Bảy năm trước, cô ta muốn có tín vật của cha em, nên cố ý lấy đi chiếc khuyên tai, nhưng đây là bùa hộ mệnh của cha em do Huyền Trinh đại sư làm ra đã dặn không được tháo xuống, nhưng Tống Dao Dao cố tình không tin quỷ thần, không ngừng làm nũng với cha em nói cha phải tháo chiếc khuyên tai đó xuống, cha em đã nói không thể, nhưng cô ta lại nhân lúc cha em ngủ tháo chiếc khuyên tai đó xuống."
Nói tới đây, sắc mặt Hỉ Oa trở nên khó coi.
"Năm đó khi Huyền Trinh đại sư đem chiếc khuyên tai cho cha em, đã nói với em, nếu chiếc khuyên tai rời khỏi chủ nhân, không chỉ sinh mệnh chủ nhân gặp nguy hiểm, mà em cũng có nguy cơ bị hồn phi phách tán, sau đó nếu không phải cha em kịp thời phát hiện chiếc khuyên tai bị mất, đồng thời cùng Tống Dao Dao khẩu chiến một trận giành lại được, thì kết cục của bọn em không thể tưởng tượng được."
Sau khi nghe xong, Tang Thủy Lan tức giận bất bình: "Tống Dao Dao này quả thật tùy hứng mà."
"Cho nên em không thích cô ta, tuyệt đối không thể để cô ta trở thành mẹ tương lai của em được."
"Chính là... nếu chiếc khuyên tai đối với Nghê Thần mà nói quan trọng như vậy, một khi bị đoạt đi rồi, tính mạng của anh ấy chẳng phải sẽ..."
"Sự tình cũng không hẳn tuyện đối như vậy, chỉ cần anh ấy kết hôn, nhanh chóng giúp em đầu thai chuyển kiếp, hồn phách trên chiếc khuyên tai sẽ biến mất, như vậy chẳng những em có thể được cứu, ngay cả ác vận nhiều năm nay của cha em cũng sẽ được giải trừ."
"Nói cách khác, chỉ cần em sinh ra, mọi chuyện đều sẽ đại cát?"
Hỉ Oa dùng sức gật đầu, "Bởi vậy chị nhất định phải cố lên, nhanh chóng sinh ra em."
"Tiểu quỷ, lời nói của em đúng là khiến người khác chán ghét..." Tang Thủy Lan không thèm để ý tới nó, tức giận kéo chăn trùm đầu thẹn thùng giấu đi hai gò má ửng đỏ.
Trong bóng đêm, Hỉ Oa nhỏ giọng cười nói: "Đúng là khẩu thị tâm phi, kỳ thực chị cũng mong một ngày có thể trở thành mẹ em đúng không?"
Lần này, không đợi cô phản bác, Hỉ Oa liền biến mất trong bóng đêm.
---
Sáng sớm, Tang Thủy Lan bị tiếng chim trong hoa viên đánh thức.
Ngày hôm qua ngủ sớm, cho nên sáng thức dậy cũng sớm, vuốt vuốt mái tóc rối bời, ngáp một cái thật to, đang muốn duỗi người khóe mắt chợt nhìn thấy một túi giấy trên bàn.
Cô tò mò đem túi giấy lại, đáy lòng buồn bực không biết đây là giấy tờ gì, đến khi nhìn thấy là giấy sở hữu nhà đất hiện ra trước mắt, toàn bộ cơn buồn ngủ của cô đều tiêu tan. Nhìn lên nhìn xuống, xem đi xem lại, tỉ mỉ đem giấy chứng nhận quyền sở hữu đất nhìn đến bảy tám lần, nhìn rõ tên người chủ sở hữu là tên cô Tang Thủy Lan ----
Căn nhà của cô, lâu đài của cô, tâm nguyện của cha cô...
Trời ạh! Giấy chứng nhận quyền sở hữu này là như thế nào?
Cô nhớ rõ, Tống Dao Dao vì không muốn để cô có nó, đã buộc người bạn tốt của cha cô không được đem bán lại căn nhà cho cô, chẳng lẽ...
Cô vội vàng nhảy xuống giường, một đường lao đến phòng ngủ của Nghê Thần.
Lúc này mới là sáu giờ sáng, Nghê Thần đương nhiên vẫn chưa tỉnh ngủ, nhưng cô vô cùng khẩn cấp muốn biết sự tình, lập tức bất chấp anh có muốn dậy hay không, vừa vào cửa liền lay anh dậy.
"A Thần a Thần, mau dậy đi..."
Nghê Thần bị cô nàng đầu tóc rối bù này đánh thức, cho dù anh không tình nguyện dời giường, mới sáng sớm đã bị cô dùng phương thức này đánh thức, tâm tính khẳng định không tốt.
Tang Thủy Lan rõ ràng không để ý đến sắc mặt không tốt của anh, hưng phấn giơ giơ gì đó trong tay.
"Anh xem, là giấy chứng nhận quyền sở hữu đất đó, lúc trước Tống Dao Dao còn sống chết không chịu để bác Trần bán lại căn nhà cho em, vậy mà sáng nay em tỉnh dậy đã nhìn thấy thứ này trong phòng, A Thần có phải anh đã giúp em không?"
Nghê Thần híp mắt trừng cô, đối với cô nàng mới sáng sớm đã làm nhiễm bẩn cái buổi sáng trong vắt như thế này đúng là hành vi bất mãn mà.
"Nếu anh nhớ không nhầm, hôm qua em đã lớn tiếng nói từ giờ sẽ không thèm để ý đến sự tồn tại của anh cơ mà?"
Nhớ tới ngữ khí lúc đó của mình, cô thẹn thùng lè lưỡi, cười cười lấy lòng: "hì hì, cám ơn anh đã giúp em, anh tiếp tục ngủ đi, em đi xem lại căn nhà..." cô xoay người muốn chạy, lại bị anh kéo lại. Anh không khách khí nhìn cô chằm chằm, hừ một tiếng: "Nói "Cám ơn" rồi bỏ của chạy lấy người?"
"Vì em sợ làm phiền đến giấc ngủ của anh."
"Đã làm phiền rồi."
"Vậy nên em mới thức thời rời đi..."
"Em có biết căn nhà đó bao nhiêu tiền không?"
"Bao nhiêu?"
Anh nói ra số tiền, mặt cô như con tắc kè hoa, đổi màu liên tục, "Sao anh trả nhiều tiền vậy? Cho dù theo giá trị hiện tại, căn nhà đó cũng không đến số tiền đó."
"Không liên quan, anh không ngại trở thành chủ nợ của em."
"Nhưng số tiền đó... cả đời em cũng không trả nổi..."
"Kiếp sau tiếp tục trả."
"A..." cô kêu một tiếng, vì cô vừa bị người tuyên bố trở thành chủ nợ của mình ôm tới đặt dưới thân. Nghê Thần cúi đầu, trong ánh mắt ngạc nhiên của cô, cuồng dã hôn lên đôi môi cô. Anh triền miên trên đôi môi cô hồi lâu mới buông cô ra, nhẹ nhàng hôn lên cằm cô khẽ hỏi: "Biết vì sao anh hôn em không?"
Cô gật đầu rồi lại lắc đầu.
Anh ảm đạm cười, "Còn muốn tiếp tục giả ngốc?"
Tang Thủy Lan khẽ cụp mắt, rút bàn tay đang bị nắm khẽ chạm lên môi mình, đỏ mặt liều chết không nhận mình giả ngốc.
Thấy cô không chịu nói, Nghê Thần không khách khí đẩy tay cô ra tiếp tục hôn, chẳng qua lần này anh hôm mãnh liệt hơn so với lần trước, khiến cô không khỏi thở gấp, bộ dáng đáng thương.
Một lúc sau, anh ngẩng đầu, ý cười càng sâu, "Lần này biết vì điều gì không?"
Cô cắn môi, hai gò má đỏ hồng không nói chuyện.
"Tốt lắm, em vẫn muốn giả bộ ngốc, anh sẽ hôn em đến khi em nói mới thôi."
Mắt nhìn thấy anh lại cúi xuống, cô vội vàng dùng tay đẩy ngực anh, chớp đôi mắt to vô tội, nhỏ giọng nói: "Em sợ nói ra suy nghĩ của bản thân, anh sẽ cho rằng em tự mình đa tình."
"Được, nói xem suy đoán của em là gì?"
"Anh... anh sẽ không cười em chứ?"
"Còn phải xem suy đoán của em có đúng ý anh không đã."
Tang Thủy Lan mếu máo, cảm thấy người đàn ông này đúng là đáng giận, nhưng đáy lòng đồng thời thầm ân hận, sao bản thân lại không tránh được mị lực hấp dẫn của anh.
Thích anh, bất tri bất giác phát sinh tình cảm với anh,đến khi cô phát hiện thì đã rơi vào tay giặc.
Khó trách người ta nói, tình yêu tựa như sóng thần đột nhiên ập đến khiến người ta trở tay không kịp.
Cô cắn môi dưới, dưới ánh mắt nóng rực của anh nhỏ giọng thừa nhận: "Em cũng thích anh."
Vì sao cô nói vậy ư? cô biết Nghê Thần có thể hiểu được, thay vì nói ra suy đoán của mình, trực tiếp nói ra tình cảm của bản thân tự thừa nhận cũng thích anh.
Anh tươi cười hài lòng, lật người nằm xuống bên cạnh ôm cô vào lòng, "Mệt rồi, em giúp anh ngủ đi."
Cô bị anh ôm chặt bất mãn bĩu môi, "Vậy em đoán có đúng không?" nhưng người bên cạnh không trả lời.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.