Chương 22
Minh Tinh
05/11/2015
"Sao? Tống tiểu thư về rồi ư? Tôi vì cô ấy đã nấu một nồi canh dưỡng nhan, cô ấy đi rồi canh này ai uống bây giờ đây?"
Khi Tang Thủy Lan tỉnh dậy đã là buổi chiều, chờ cô làm xong cơm chiều Sở Bác Nam mới nói cho cô biết Tống Dao Dao do nhà có việc bận nên đã về trước, nên không khỏi kinh ngạc. Sở Bác Nam cũng không nói cho cô biết mọi chuyện xảy ra với cô là do Tống Dao Dao gây ra, bọn họ đều nghĩ rằng, dù cô gây ra hành vi như vậy nhưng cô cũng là bạn bè của họ từ lâu nay. Nếu không phải cứ mãi cố chấp tình cảm với Nghê Thần, thì đối với bọn họ cho tới giờ cô vẫn là cô gái nhỏ, vui vẻ tươi cười thân thiện như trước.
Thời gian có thể thay đổi tất cả, có lẽ chờ đến khi Tống Dao Dao tìm thấy một nửa thực sự của mình, cô sẽ tự vì hành vi của mình lúc này mà hối hận, cho nên chân tướng truyện này bọn họ quyết định tạm thời giữ bí mật. Hơn nữa, chuyện ngoài ý muốn kia, Tang Thủy Lan cũng chỉ bị thương ngoài da một chút, may mắn không có chuyện gì lớn, nếu đem sự thật nói ra có thể khiến cô bị tổn thương.
Hai người nói năng đều cẩn thận, cố gắng không đem chuyện đó nói ra, lúc đầu cũng sợ Nghê Thần sẽ phản đối, không ngờ rằng anh cũng thận trọng, không có vạch trần. Nghê Thần cũng biết, mấy người bạn của anh cũng để ý đến danh dự của Tống Dao Dao, đó cũng chỉ là một mặt của vấn đề, chủ yếu anh không muốn Tang Thủy Lan biết được sự thật của cuộc sống khắc nghiệt này.
Trong mắt anh, cô đơn thuần lương thiện, cho dù bị Tống Dao Dao khi dễ cũng chưa bao giờ cô coi Tống Dao Dao như kẻ địch, tấm lòng khoan dung của cô không phải ai cũng có được, anh không muốn vì Tống Dao Dao mà mất đi sự hồn nhiên trong cô.
Trong cuộc sống tương lai, anh sẽ cố gắng đem cô bảo hộ dưới đôi cánh của mình, tin tưởng rằng dù Tống Dao Dao âm độc thế nào cũng không dám khiêu khích giới hạn của anh. Ba người đều giữ tâm sự trong lòng, chỉ có Tang Thủy Lan không biết chuyện gì, ai oán kêu than canh dưỡng nhan của cô không có người dùng.
"Nếu canh đã nấu rồi, đương nhiên không thể lãng phí được. Anh từ nhỏ đã thích ăn canh, dù là canh thịt, canh rau, canh hải sảo, hay canh dưỡng nhan, anh đều có thể uống, tiểu Lan Lan, em không cần lo lắng tâm huyết của mình sẽ bị uổng phí." Kiều Dĩ Thâm vừa đưa Tống Dao Dao lên phi cơ đã quay lại.
Tang Thủy Lan dùng ánh mắt mơ hồ nhìn anh: "Một đại nam nhân có thể uống canh dưỡng nhan, anh... thật sự muốn uống sao?"
"Này, anh muốn giúp em mà, em không cảm kích cũng có cần dùng cái ánh mắt đấy không?"
"Cho dù Tống tiểu thư thực sự có việc phải đi, không có nghĩa trên đảo này không còn cô gái nào khác, tại phòng bếp mấy người giúp em nhặt rau đều rất xinh đẹp, cho dù món canh này Tống tiểu thư không được uống, cũng không đến lượt anh đâu.” Nói xong, cô bê bát canh xoay người đi đến phòng bếp.
Kiều Dĩ Thâm giống như kẻ ngốc đứng ngẩn người tại chỗ, Sở Bác Nam cười cười nhìn bạn, sự lo lắng về chuyện của Tống Dao Dao đã tan thành mây khói.
Tang Thủy Lan không chỉ có tâm địa lương thiện, nấu ăn ngon, còn là một người rất vui vẻ, ở đâu có cô chỗ đó sẽ luôn có tiếng cười.
"A Thần, cậu hãy dạy dỗ lại vợ tương lai của cậu đi, cô ấy thực sự rất kỳ cục, dù tớ là đàn ông, nhưng đàn ông thì sao? Đàn ông cũng cần chú trọng đến dung nhan của mình chứ."
Nghê Thần ngồi cạnh Mark, ngẩng đầu khỏi quyển sách, như cười như không nói:
"Cậu biết tính tớ hay bao che, hơn nữa tớ dạy dỗ vợ tớ là ở trên giường cậu đang muốn tớ nhanh chóng đưa cô ấy về phòng tạo người sao?"
Hai người nghe xong đầu đầy hắc tuyến, bọn họ chưa bao giờ nghĩ Nghê Thần cũng có cái đam mê này.
Sự thật chứng minh, không có Tống Dao Dao ở đây, mọi người trên hòn đảo nhỏ đều rất thoải mái, tùy ý đi du thuyền trên biển, trở lại nướng cá ăn, ngày ngày trôi qua thong dong, mà Tang Thủy Lan tuy không biết bơi lại rất thích cảm giác ngồi trên cano lướt đi trên sóng biển.
Ở trên hòn đải nhỏ gần một tháng, khi cả đám Nghê Thần trở về Bắc Kinh đã là cuối tháng chín.
Tang Thủy Lan bất ngờ nhất, chính là không những ông nội Nghê trở về mà cả cha mẹ cùng hai anh trai của Nghê Thần đều đang ở nhà. Đột nhiên bị nhiều người nhìn như vậy, cô có chút sợ hãi, lo lắng không biết phải làm thế nào.
Cha Nghê là một chính khách lão luyện trên chính trường, nên từ ông phát ra uy nghiêm khiến người khác chỉ nhìn đã thấy run.
Có điều dù trước đây ông cùng mẹ Nghê tự do yêu đương rồi kết hôn, nhà mẹ Nghê cũng là gia đình có gia thế hùng hậu, bối cảnh hiển hách, nên ông cũng để ý đến vấn đề môn đăng hộ đối.
Anh cả Nghê Dương là tổng giám đốc đương nhiệm của tập đoàn Nghê thị, tính tình cẩn thận, xử sự khéo léo, mặc dù địa vị cao nhưng không cao ngạo, đối với người dưới rất để ý.
Anh hai Nghê Kiệt, phụ trách tập đoàn Nghê thị ở nước ngoài, hằng năm đều định cư ở nước ngoài, lần này thấy em trai nói đã có bạn gái còn kiên quyết đòi cưới, nên cũng sắp xếp thời gian trở về Đài Bắc nhìn xem em dâu tương lai là người như thế nào.
Về phần Nghê mẫu, nghe nói địa vị trong giới chính trị cũng không nhỏ, tưởng rằng bà sẽ không để cô vào mắt, vậy mà vừa nhìn thấy Tang Thủy Lan bà liền hết sức vui vẻ, coi cô như con dâu, vô cùng thân thiết nói chuyện cằn nhằn không ngừng.
Tang Thủy Lan đã từng nghe Nghê Thần nhắc tới mẹ Nghê, anh nói mẹ anh muốn sinh con gái, nhưng đáng tiếc sinh liên tục ba người đều là con trai, cũng nghĩ muốn sinh đứa con thứ tư, nhưng vì Nghê Thần từ nhỏ ốm yếu, mẹ anh chăm sóc anh không dời nửa bước nên cũng không còn tâm tư để sinh thêm em bé nữa.
Vất vả cho đến khi anh chín tuổi, gặp được Huyền Trinh đại sư, thân thể Nghê Thần dần dần chuyển biến tốt hơn, nhưng lúc đó, sự nghiệp của cha Nghê đang đi lên đỉnh cao, cũng không muốn nghĩ đến chuyện sinh đứa nhỏ nữa. Vì vẫn muốn có bé gái trong nhà, nên mẹ anh không ngừng thúc giục ba cậu con trai nhanh chóng kết hôn, sinh cháu gái cho bà.
Vậy mà, Nghê Dương lấy sự nghiệp làm trọng, đã ngoài ba mươi vẫn chưa có bạn gái.
Nghê Kiệt ở nước ngoài lâu năm, nhưng cũng không muốn cưới một cô gái tóc vàng mắt xanh, nên vẫn độc thân tung hoành tình trường.
Mẹ Nghê cũng từng muốn thúc giục Nghê Thần, nhưng tiểu tử này mới hai mươi tư tuổi, hơn nữa mọi người trong Nghê gia đều biết, vị tam thiếu gia này tuy rằng bộ dạng xuất chúng, nhưng tính cách lạnh lùng, đạm mạc, từ nhỏ đến lớn chỉ có một người bạn gái là Tống tiểu thư, cũng chưa thấy anh qua lại với cô gái nào khác, nhưng mọi người nhìn vào đều biết hai người không phải là tình yêu.
Vừa lúc mẹ Nghê buông tha không bức bách các con nhanh chóng sinh cháu gái cho bà, thì nghe bố chồng nói con út của bà chẳng những có bạn gái mà còn muốn tính chuyện kết hôn, vì thế vợ chồng Nghê thị liền nhanh chóng gọi điện cho ông nội Nghê không ngừng hỏi thăm cô gái mà Nghê Thần thích là người như thế nào.
Khi Tang Thủy Lan tỉnh dậy đã là buổi chiều, chờ cô làm xong cơm chiều Sở Bác Nam mới nói cho cô biết Tống Dao Dao do nhà có việc bận nên đã về trước, nên không khỏi kinh ngạc. Sở Bác Nam cũng không nói cho cô biết mọi chuyện xảy ra với cô là do Tống Dao Dao gây ra, bọn họ đều nghĩ rằng, dù cô gây ra hành vi như vậy nhưng cô cũng là bạn bè của họ từ lâu nay. Nếu không phải cứ mãi cố chấp tình cảm với Nghê Thần, thì đối với bọn họ cho tới giờ cô vẫn là cô gái nhỏ, vui vẻ tươi cười thân thiện như trước.
Thời gian có thể thay đổi tất cả, có lẽ chờ đến khi Tống Dao Dao tìm thấy một nửa thực sự của mình, cô sẽ tự vì hành vi của mình lúc này mà hối hận, cho nên chân tướng truyện này bọn họ quyết định tạm thời giữ bí mật. Hơn nữa, chuyện ngoài ý muốn kia, Tang Thủy Lan cũng chỉ bị thương ngoài da một chút, may mắn không có chuyện gì lớn, nếu đem sự thật nói ra có thể khiến cô bị tổn thương.
Hai người nói năng đều cẩn thận, cố gắng không đem chuyện đó nói ra, lúc đầu cũng sợ Nghê Thần sẽ phản đối, không ngờ rằng anh cũng thận trọng, không có vạch trần. Nghê Thần cũng biết, mấy người bạn của anh cũng để ý đến danh dự của Tống Dao Dao, đó cũng chỉ là một mặt của vấn đề, chủ yếu anh không muốn Tang Thủy Lan biết được sự thật của cuộc sống khắc nghiệt này.
Trong mắt anh, cô đơn thuần lương thiện, cho dù bị Tống Dao Dao khi dễ cũng chưa bao giờ cô coi Tống Dao Dao như kẻ địch, tấm lòng khoan dung của cô không phải ai cũng có được, anh không muốn vì Tống Dao Dao mà mất đi sự hồn nhiên trong cô.
Trong cuộc sống tương lai, anh sẽ cố gắng đem cô bảo hộ dưới đôi cánh của mình, tin tưởng rằng dù Tống Dao Dao âm độc thế nào cũng không dám khiêu khích giới hạn của anh. Ba người đều giữ tâm sự trong lòng, chỉ có Tang Thủy Lan không biết chuyện gì, ai oán kêu than canh dưỡng nhan của cô không có người dùng.
"Nếu canh đã nấu rồi, đương nhiên không thể lãng phí được. Anh từ nhỏ đã thích ăn canh, dù là canh thịt, canh rau, canh hải sảo, hay canh dưỡng nhan, anh đều có thể uống, tiểu Lan Lan, em không cần lo lắng tâm huyết của mình sẽ bị uổng phí." Kiều Dĩ Thâm vừa đưa Tống Dao Dao lên phi cơ đã quay lại.
Tang Thủy Lan dùng ánh mắt mơ hồ nhìn anh: "Một đại nam nhân có thể uống canh dưỡng nhan, anh... thật sự muốn uống sao?"
"Này, anh muốn giúp em mà, em không cảm kích cũng có cần dùng cái ánh mắt đấy không?"
"Cho dù Tống tiểu thư thực sự có việc phải đi, không có nghĩa trên đảo này không còn cô gái nào khác, tại phòng bếp mấy người giúp em nhặt rau đều rất xinh đẹp, cho dù món canh này Tống tiểu thư không được uống, cũng không đến lượt anh đâu.” Nói xong, cô bê bát canh xoay người đi đến phòng bếp.
Kiều Dĩ Thâm giống như kẻ ngốc đứng ngẩn người tại chỗ, Sở Bác Nam cười cười nhìn bạn, sự lo lắng về chuyện của Tống Dao Dao đã tan thành mây khói.
Tang Thủy Lan không chỉ có tâm địa lương thiện, nấu ăn ngon, còn là một người rất vui vẻ, ở đâu có cô chỗ đó sẽ luôn có tiếng cười.
"A Thần, cậu hãy dạy dỗ lại vợ tương lai của cậu đi, cô ấy thực sự rất kỳ cục, dù tớ là đàn ông, nhưng đàn ông thì sao? Đàn ông cũng cần chú trọng đến dung nhan của mình chứ."
Nghê Thần ngồi cạnh Mark, ngẩng đầu khỏi quyển sách, như cười như không nói:
"Cậu biết tính tớ hay bao che, hơn nữa tớ dạy dỗ vợ tớ là ở trên giường cậu đang muốn tớ nhanh chóng đưa cô ấy về phòng tạo người sao?"
Hai người nghe xong đầu đầy hắc tuyến, bọn họ chưa bao giờ nghĩ Nghê Thần cũng có cái đam mê này.
Sự thật chứng minh, không có Tống Dao Dao ở đây, mọi người trên hòn đảo nhỏ đều rất thoải mái, tùy ý đi du thuyền trên biển, trở lại nướng cá ăn, ngày ngày trôi qua thong dong, mà Tang Thủy Lan tuy không biết bơi lại rất thích cảm giác ngồi trên cano lướt đi trên sóng biển.
Ở trên hòn đải nhỏ gần một tháng, khi cả đám Nghê Thần trở về Bắc Kinh đã là cuối tháng chín.
Tang Thủy Lan bất ngờ nhất, chính là không những ông nội Nghê trở về mà cả cha mẹ cùng hai anh trai của Nghê Thần đều đang ở nhà. Đột nhiên bị nhiều người nhìn như vậy, cô có chút sợ hãi, lo lắng không biết phải làm thế nào.
Cha Nghê là một chính khách lão luyện trên chính trường, nên từ ông phát ra uy nghiêm khiến người khác chỉ nhìn đã thấy run.
Có điều dù trước đây ông cùng mẹ Nghê tự do yêu đương rồi kết hôn, nhà mẹ Nghê cũng là gia đình có gia thế hùng hậu, bối cảnh hiển hách, nên ông cũng để ý đến vấn đề môn đăng hộ đối.
Anh cả Nghê Dương là tổng giám đốc đương nhiệm của tập đoàn Nghê thị, tính tình cẩn thận, xử sự khéo léo, mặc dù địa vị cao nhưng không cao ngạo, đối với người dưới rất để ý.
Anh hai Nghê Kiệt, phụ trách tập đoàn Nghê thị ở nước ngoài, hằng năm đều định cư ở nước ngoài, lần này thấy em trai nói đã có bạn gái còn kiên quyết đòi cưới, nên cũng sắp xếp thời gian trở về Đài Bắc nhìn xem em dâu tương lai là người như thế nào.
Về phần Nghê mẫu, nghe nói địa vị trong giới chính trị cũng không nhỏ, tưởng rằng bà sẽ không để cô vào mắt, vậy mà vừa nhìn thấy Tang Thủy Lan bà liền hết sức vui vẻ, coi cô như con dâu, vô cùng thân thiết nói chuyện cằn nhằn không ngừng.
Tang Thủy Lan đã từng nghe Nghê Thần nhắc tới mẹ Nghê, anh nói mẹ anh muốn sinh con gái, nhưng đáng tiếc sinh liên tục ba người đều là con trai, cũng nghĩ muốn sinh đứa con thứ tư, nhưng vì Nghê Thần từ nhỏ ốm yếu, mẹ anh chăm sóc anh không dời nửa bước nên cũng không còn tâm tư để sinh thêm em bé nữa.
Vất vả cho đến khi anh chín tuổi, gặp được Huyền Trinh đại sư, thân thể Nghê Thần dần dần chuyển biến tốt hơn, nhưng lúc đó, sự nghiệp của cha Nghê đang đi lên đỉnh cao, cũng không muốn nghĩ đến chuyện sinh đứa nhỏ nữa. Vì vẫn muốn có bé gái trong nhà, nên mẹ anh không ngừng thúc giục ba cậu con trai nhanh chóng kết hôn, sinh cháu gái cho bà.
Vậy mà, Nghê Dương lấy sự nghiệp làm trọng, đã ngoài ba mươi vẫn chưa có bạn gái.
Nghê Kiệt ở nước ngoài lâu năm, nhưng cũng không muốn cưới một cô gái tóc vàng mắt xanh, nên vẫn độc thân tung hoành tình trường.
Mẹ Nghê cũng từng muốn thúc giục Nghê Thần, nhưng tiểu tử này mới hai mươi tư tuổi, hơn nữa mọi người trong Nghê gia đều biết, vị tam thiếu gia này tuy rằng bộ dạng xuất chúng, nhưng tính cách lạnh lùng, đạm mạc, từ nhỏ đến lớn chỉ có một người bạn gái là Tống tiểu thư, cũng chưa thấy anh qua lại với cô gái nào khác, nhưng mọi người nhìn vào đều biết hai người không phải là tình yêu.
Vừa lúc mẹ Nghê buông tha không bức bách các con nhanh chóng sinh cháu gái cho bà, thì nghe bố chồng nói con út của bà chẳng những có bạn gái mà còn muốn tính chuyện kết hôn, vì thế vợ chồng Nghê thị liền nhanh chóng gọi điện cho ông nội Nghê không ngừng hỏi thăm cô gái mà Nghê Thần thích là người như thế nào.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.