Hí Quân Nhập Hoài

Chương 10

Duật Kiều

19/10/2017

CHƯƠNG 9

Trở lại quân doanh hai ngày, nguyên nhân có lẽ là do được rèn luyện võ học từ bé, thương thế trên người Hoàng Phủ Chương rất nhanh chóng hồi phục. Tuy rằng hắn đêm đêm đi thám thính tình hình man di là trái với quân quy, nhưng bởi vì đại chiến sắp tới hơn nữa lại bị trọng thương, cho nên vẫn chưa bị xử phạt.

Giờ phút này quân đội triều đình lại loạn nháo không ra gì, vừa nghe thấy quân man di ít ngày nữa sẽ đem quân tiến công, mất đi chủ soái các tướng sĩ lại có vẻ thấp thỏm lo âu, trong quân sĩ khí đại giảm.

Hoàng Phủ Chương hôm nay đã có thể xuống giường đi lại, khi hắn nhìn đến trong quân doanh binh lính như thế không có chút phấn chấn, nhớ tới chuyện Tông Khúc Mặc bị bắt, hắn chống đỡ thương tích trên mình dứt khoát tiến đến doanh trướng Trương phó tướng đợi lệnh.

“Trương phó tướng, xin ngươi cho ta mang quân đánh một trận với quân của Bát Sát Nhĩ đi!” Hoàng Phủ Chương quỳ một đầu gối, hướng Trương phó tướng ôm quyền nói.

“Cái gì? Ngươi nói cái gì?” Trương phó tướng không thể tin trừng lớn hai mắt, khịt mũi nói: “Ngươi lấy thân phận gì, ngươi có tư cách mang binh đi đả chiến sao?”

“Bẩm phó tướng, cuộc chiến ngày mai là do ta cùng Bát Sát Nhĩ đã quy ước trước, nên chính ta phải ứng chiến.” Hoàng Phủ Chương đứng lên, lo lắng nói.

“Hừ, bất quá chỉ là cái vương man di nho nhỏ, dám hạ chiến thư đại quân ta, còn muốn cùng tên tiểu tốt như người giao chiến, hắn tính toán trận này cũng thật là hảo.” Trương phó tướng liếc mắt nhìn nhìn Hoàng Phủ Chương, khinh thường nói: “Khiến một tên tiểu tốt không có kinh nghiệm cùng hắn giao chiến, hắn muốn bắt hạ chúng ta không phải dễ dàng.” (MiKa: t nghét tên phó tướng này –)

“Không, hắn không đơn giản, ta đã từng cùng hắn giao chiến, nếu hắn không đối địch với triều đình, nhất định là một nhân tài. Ta biết ta mạo muội hướng ngươi thỉnh mệnh quá mức đường đột, nhưng trận chiến này tuyệt đối không được khinh địch, tuy nói ta kinh nghiệm chiến trận không bằng ngươi, nhưng dù sao ta cũng đã thấy qua Bát Sát Nhĩ, đối với hắn cũng có chút hiểu biết, lúc trước thời điểm bị hắn nhốt tại địa lao ta còn là đối hắn điều tra một ít.” Trương phó tướng trên mặt hiện lên một tia do dự, Hoàng Phủ Chương tiếp tục nói :“Trận chiến này một khi thất bại, ta sẽ hướng triều đình tạ tội, tuyệt không liên lụy phó tướng, còn nếu thắng trận, công lao cũng là ở phó tướng.”

Trương phó tướng niết niết cằm râu, tự hỏi có nên hay không đáp ứng — hắn tuổi này cũng nên quy ẩn, trên chiến trường khó tránh khỏi sinh tử, hắn cũng thực không nguyện ý lần này ra trận. Hoàng Phủ Chương phân tích cũng có chút hữu lý, chính là nếu như bại chiến…… Bất quá, nếu hắn nguyện ý gánh vác sở hữu đắc tội, nói như vậy……

“Được rồi, bản tướng đem binh quyền tạm giao cho ngươi, hứa thắng không được bại.” Trương phó tướng đến trước mặt Hoàng Phủ Chương, đem “trọng trách” giao cho hắn, cũng muốn cầu đạo.

“Thuộc hạ lĩnh mệnh!”

Rời khỏi doanh trướng của Trương phó tướng, Hoàng Phủ Chương ngẩng đầu nhìn về bầu trời xanh thẳm, mặc mặc trong lòng thề thốt —



Bát Sát Nhĩ, trân chiến ngày mai chúng ta cùng tranh cao thấp!

Mặc, chờ ta……

Hoa viên trong cung vương man di.

Tông Khúc Mặc đứng ở dưới tàng cây, một tay nhàn nhã khe khẽ chiếc quạt, một tay đùa với điểu lung lý chim chóc, so với tình huống của Hoàng Phủ Chương, hắn có vẻ hết sức thích ý.

“Tễ…… Tễ……”

“Ha ha……”

Thỉnh thoảng theo dưới tàng cây truyền đến tiếng cười người, điểu vui vẻ.

Bát Sát Nhĩ xa xa nhìn, không khỏi chìm đắm vào tiếu nhan bong người xuất trần dưới tang cây…… Chỉ cần trận chiến ngày mai, bộ dáng xuất trần kia rất nhanh sẽ vĩnh viễn thuộc về hắn!

“Này điểu hảo ngoạn sao?” Bát Sát Nhĩ tiến gần Tông Khúc Mặc, thủ tự nhiên nhi nhiên (tay tự nhiên) mà vòng quanh thắt lưng hắn, cuối xuống bên tai ôn nhu nói. Có lẽ là lần đầu tiên đối với người khác ôn nhu, nghe như một chút không được tự nhiên.

“Không tốt ngoạn điểu, ta nghĩ ngươi cũng sẽ không đưa ta đi.” Tông Khúc Mặc tùy ý hắn ôm, một bên đùa điểu một bên cười nói.

“Có đôi khi ta thực hận sự thong minh của ngươi.” Bát Sát Nhĩ tựa hồ đã quen với linh nha khéo mồm khéo miệng của hắn, không giận mà cười, siết chặt vòng tay trên eo của hắn, làm cho hắn càng thêm gần sát chính mình.

Tông Khúc Mặc thuận theo tựa vào trong lòng hắn, thu hồi quạt đặt trên cằm mình, nháy mắt cười nói: “Nhưng ưu điểm duy nhất của ta là thông minh a.”

(Mika: làm tới đoạn này mà sôi máu >.Đăng bởi: admin

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Hí Quân Nhập Hoài

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook