Chương 30: Bôi thuốc
Mộ Thành Tuyết
07/05/2021
Tiểu Huyền cặm cụi suốt đêm dùng vải bố tốt nhất để may một cái túi vải bố. Còn Dư ca thì không biết từ đâu mà mang đến một cái chuông nhỏ, dùng dây hồng buộc ở cổ con lừa.
Cho nên đến sáng sớm hôm sau, Hỉ Mi nhìn thấy con lừa mang cái túi vải bố đứng bên cạnh cái giếng. Nó nhẹ nhàng đong đưa cái đầu, tiếng chuông thanh thúy vang lên, dường như nó cũng đang nghiêng tai lắng nghe tiếng chuông. Hỉ Mi thấy thế mừng rỡ, vội chạy qua: "Ah, chuông ở đâu vậy, đẹp nha."
Tiểu Huyền từ nhà bếp đi ra: "Tỷ tỷ, đặt tên cho nó đi."
Hỉ Mi chỉ vào con lừa xám nghĩ nghĩ: "Ta thích nghe tiếng chuông này, vậy gọi ngươi là Hưởng Linh đi."
"Hưởng Linh?" Tiểu Huyền thè lưỡi. Cái này không giống cái tên chút nào.
"Đúng, " Hỉ Mi đi lên sờ tai con lừa, "Hưởng Linh, gọi một tiếng đi."
Dường như con lừa được sờ mà thấy thoải mái, quả nhiên kêu một tiếng. Tiếng lừa kêu vốn là thú vị, chọc cho Hỉ Mi cong lưng cười không ngừng.
Âm Cố ở trong phòng mở màn cửa sổ bằng lụa mỏng ra nghe được tiếng cười của Hỉ Mi, đẩy cửa sổ ra, thấy Tiểu Huyền đang lấy cái túi trên lưng lừa xuống. Còn Hỉ Mi đang vung tay múa chân cười nói: "Tiểu Huyền, sao muội làm to như vậy, đừng nói là để nhiều đồ ha, cái này nhét ta vào còn vừa đấy. Không biết chở có nổi không."
Tiểu Huyền gãi đầu: "Ối, muội quên mà. Nếu không thì sửa nhỏ lại?"
"Người thành thân rồi không còn nhớ cái gì cả, lỡ về sau làm mẹ thì làm sao nữa đây." Hỉ Mi lại nói.
Âm Cố hơi nhướng mày, Hỉ Mi đang đưa lưng về phía Âm Cố, cho nên nàng không biết bây giờ Hỉ Mi có biểu tình gì. Mà Tiểu Huyền thì vi lăng một lát, sau đó thật cẩn thận quan sát sắc mặt của Âm Cố, sau đó nhẹ nhàng thở ra, rồi vội vàng gỡ cái túi trên lưng lừa xuống: "Muội đi sửa đây."
"Không phải nói không cần sao." Khi Hỉ Mi nói xong thì Tiểu Huyền đã mang cái túi đi. Hỉ Mi đành phải nhỏ giọng nói thêm, "Không sao thật mà." Nhưng Tiểu Huyền đã không ở đó mà nghe nữa, Hỉ Mi đành phải xoay người, nhìn có hơi cô đơn.
Vừa quay lại thì nghe được tiếng động, ngẩng đầu lên, là Âm Cố đóng cửa sổ. Không kịp nhìn đến mặt Âm Cố, cũng không biết Âm Cố nghe được hay nhìn thấy gì. Hỉ Mi sờ mặt mình, sau đó cố gắng dắt khóe môi cười lên.
Khi trở lại phòng Âm Cố đã đi đâu mất.
Bởi vì dành ra một phòng cho Tiểu Huyền thành thân, nên mấy ngày nay Hỉ Mi vẫn ở cùng một phòng với Âm Cố. Khi rời đi Khánh phủ, cái gì Hỉ Mi mang theo từ chỗ của Âm Cố cũng mang đi ra. Hỉ Mi chỉ vào bức vẽ hai nữ tử yêu cầu ngủ cùng Âm Cố. Âm Cố phải cố gắng lắm mới kiềm chế không cau mày, nhưng vẫn đánh giá Hỉ Mi từ trên xuống dưới.
Hỉ Mi luôn luôn tin rằng đây là tình nghĩa tỷ muội chốn khuê phòng, còn Âm Cố thì vẫn cảm thấy quái dị. Nhưng đó không phải là nguyên nhân chính. Mà là từ trước đến giờ Âm Cố chỉ ngủ một mình, chưa từng ngủ cùng giường với bất cứ ai.
Cứu Hỉ Mi ra khỏi Khánh gia, đồng ý đi tìm tỷ tỷ Hỉ Mi, trái hứa hẹn, phải thuận theo, chỉ là bởi vì cảm thấy Hỉ Mi bị mình liên lụy. Huống chi cô gái này rất ngây thơ, dễ đối phó hơn so với giết một con gà, cho nên từ đầu tới cuối Âm Cố cũng chẳng phí đầu óc gì. Sau đó, Hỉ Mi lo chuyện hôn sự cho Tiểu Huyền, Âm Cố cũng đồng ý, nhường thư phòng cho Tiểu Huyền luôn. Nhưng không ngờ kể từ đó Hỉ Mi lại dọn vào phòng mình.
Âm Cố tự nhận là một người có tự chủ rất mạnh, nhưng lại không chắc trong lúc ngủ mơ có thể lầm tưởng Hỉ Mi là sát thủ đến ám sát nàng mà hạ chiêu lấy mạng theo bản năng hay không. Âm Cố không dám chắc. Cho nên, Âm Cố đành phải mang cái giường nhỏ mà trước đây Tiểu Huyền đã ngủ ở phòng phía tây lại đây, thêm cái gối và đệm chăn.
Hỉ Mi trơ mắt nhìn Âm Cố không nói lời nào làm việc này, đứng ở trong phòng có hơi luống cuống, cảm thấy tủi thân: "Cô không thích ta hả?"
Âm Cố nhìn Hỉ Mi một cái: "Tối cô ngủ có mộng du không?"
Hỉ Mi chớp mắt mấy cái: "Hình như... không có."
"Ta cũng không, " Âm Cố nghiêm trang nói. "Nhưng có thể sẽ đá cô xuống giường."
"À..." Hỉ Mi suy nghĩ, cảm thấy mình vẫn là không nên quấy rầy người ta thì tốt hơn. Cho nên Hỉ Mi lại ngoan ngoãn đi đến cái giường nhỏ, "Ta ngủ ở đây cũng được."
Âm Cố không nói gì, chỉ là một tay nhấc Hỉ Mi, rồi tự mình hộ tống Hỉ Mi đến cái giường chính.
Hỉ Mi lại chớp mắt mấy cái, lúc này không dám nói thêm gì nữa.
Hai người ở chung mấy ngày, Hỉ Mi cũng từng thức đến quá khuya, nương theo ánh trăng cẩn thận quan sát. Quả nhiên Âm Cố có hai lần ngủ mà đá chân. Một cước kia... làm Hỉ Mi không dám nói chuyện ngủ cùng với Âm Cố nữa. Nhưng ban ngày, người này nhìn có vẻ dễ gần, còn ban đêm khi đi ngủ thì dường như sắc mặt rất âm trầm, giống như tùy thời đều có thể mở to mắt nhảy dựng lên tìm người, rất không được tự nhiên.
Chỉ là Hỉ Mi cũng có chút tiếc nuối, cuốn tranh vẽ ở kế bên, giường hai người, như có thể nghe thấy bọn họ nhỏ giọng nói với nhau. Hỉ Mi rất muốn có một người cũng có thể nói chuyện như vậy. Nhưng, Tiểu Huyền không được. Cho dù Hỉ Mi có giải thích tới cỡ nào, thì Tiểu Huyền xem mình thấp hơn Hỉ Mi. Mà Âm Cố thì lại ngủ kiểu này.
Đặt tên cho con lừa xong, Hỉ Mi trở vào phòng, Âm Cố đi đâu mất. Viện này hơi rộng, nên cũng không biết Âm Cố đã đi đâu.
Hỉ Mi bắt đầu cẩn thận kiểm tra lại đồ đạc để xuất hành. Ngoại trừ y phục ra, còn có đá đánh lửa, la bàn, hai cây dù, vân vân... Hỉ Mi nhìn qua nhìn lại, quyết định bỏ bớt.
Lại xoay người thêm hai cái, mới thấy một cái khăn bọc cái gì đó.
Hỉ Mi đã quên đây là cái gì, tò mò mở ra, nhưng ngay sau khi mở ra Hỉ Mi đỏ mặt ngay. Thậm chí vội xung nhìn xung quanh xem, trên tay cũng không quên nhanh che mấy thứ đó lại.
"Đây là bình ' xanh ngọc', chuyên dùng để bôi, nếu có bất kỳ vết nứt nào thì bảo đảm không để lại dấu vết.... Đây là bình 'hồng nhạt', chờ đến khi không còn đau nữa, dùng tay bôi ở bên trong, có công hiệu buộc chặt. Đây là chí bảo của các thê thiếp."
Đúng vậy, bên trong cái khăn đó chính là hai bình thuốc của Tang Tử để lại.
Âm Cố hỏi, Hỉ Mi, cô không muốn tái giá nữa sao? Còn nói thêm, không lập gia đình, thì sao đứa bé kia đến được?
Hỉ Mi kinh ngạc mở cái khăn ra, cầm bình "Xanh ngọc" lên.
Những lời Âm Cố nói ngày đó vẫn còn văng vẳng ở bên tai. Thế là Hỉ Mi đã quên mình đang làm gì, cầm bình "Xanh ngọc" đứng ở trước bàn.
Trên bàn có một gương đồng, Hỉ Mi điều chỉnh mặt gương thích hợp. Hỉ Mi buông bình "Xanh ngọc " xuống, bắt đầu cởi xiêm y của mình.
Vừa vào tháng năm nên thời tiết hơi nóng, Hỉ Mi mặc cũng không nhiều, lúc cởi ra tay có hơi run, mắt cũng đỏ luôn. Hỉ Mi đứng ở trước gương, cũng không dám nhúc nhích hay cúi đầu nhìn mặt mình. Nàng sợ bị đốt nóng thành màu đỏ, và cũng sợ xấu hổ biến thành màu xanh. Đỏ xanh lẫn lộn, nhất định nhìn cũng giống như quỷ.
Nghĩ đến tái giá, nghĩ đến đứa nhỏ không giữ được, nghĩ nhiều hơn, lại sinh ra cảm giác bất lực. Xiêm y rớt xuống trên mặt đất, cuối cùng chỉ còn áo yếm, bộ ngực kịch liệt phập phồng. Lẳng lặng đứng đó một hồi, Hỉ Mi cảm thấy trong phòng hơi lạnh, nàng rùng mình một cái mới đưa mắt nhìn bình "Xanh ngọc". Cấm nó lên, mở nút, một mùi hương bay vào mũi. Hỉ Mi cắn chặt răng, khiến cho mình trấn định lại, lúc này mới đưa tay...
Miệng bình tuy nhỏ nhưng cũng đủ một ngón tay đi vào. Chấm một miếng đưa lên nhìn, nó có màu trắng sáng, và có mùi thơm. Mùi rất là thơm, mà cũng là mùi ngượng ngùng!
Hỉ Mi hít một hơi thật sâu, sau đó nhấc áo yếm lên, nhìn vào vùng da bụng. Đây không phải là lần đầu tiên nhìn thấy, cũng không phải là lần đầu tiên buồn rầu và khổ sở khi nhìn nó. Khi nàng mang thai, bụng nàng cũng không lớn. Đứa bé chưa đủ tháng lại sinh non, cho nên cũng không có để lại nhiều dấu vết gì. Vết nứt mờ mờ quả thật có hơi ghê người, là ngọn nguồn sự đau khổ của Hỉ Mi.
Nhưng đã đến nước này, thì vẫn phải sống thôi. Hỉ Mi biết, và cũng hiểu.
Cầm bình "Xanh ngọc" bôi lên người, thật lạnh lẽo. Trong phòng rất im ắng, động tác của Hỉ Mi rất nhẹ nhàng.
Bôi bình "Xanh ngọc" loạn xà ngầu lên người, ngay cả bên hông cũng không buông tha. Hỉ Mi cẩn thận đến thế, cho nên có người ở bên ngoài nhìn nãy giờ nàng cũng chưa phát hiện.
Khi Âm Cố đến là lúc Hỉ Mi vừa mới cởi chỉ còn áo yếm. Âm Cố thấy thế vội vàng dừng việc đang làm, hé cửa ra nhìn.
Nhìn lưng Hỉ Mi, trắng như tuyết, được dây đeo yếm làm tôn lên thêm vẻ đẹp nói không nên lời. Âm Cố nhìn trái nhìn phải, mới nhớ tới Dư ca đã đi ra ngoài làm việc. Âm Cố đành thở dài, cũng may mỗi lần bọn họ đến tìm nàng đều là gọi trước xong rồi mới đến đến gõ cửa. Có lẽ là bởi vì như vậy cho nên Hỉ Mi mới lười ngay cả cửa cũng không cài then lại mà ở bên trong cởi áo luôn.
Lại nhìn thêm vài lần, Âm Cố mới hiểu được rốt cuộc Hỉ Mi đang làm cái gì.
Người vẫn phải sống, nếu gặp chuyện thì phải vững bước bước đi. Âm Cố đứng ở trước cửa gật đầu.
Một hồi lâu sau, Âm Cố chỉ thấy Hỉ Mi cầm cái bình khác, không nhúc nhích, chờ đến mức Âm Cố không kiên nhẫn.
Lại đợi thêm một lát, Hỉ Mi vẫn không có phản ứng, Âm Cố đành phải đẩy cửa ra, nói: "Sao không bôi nữa?"
Không biết Âm Cố đẩy cửa, Hỉ Mi sợ tới mức thiếu chút nữa hồn phi phách tán.
Bình "Xanh ngọc" dùng xong rồi, khi mở bình "Hồng nhạt". Mặc dù Tang Tử chưa nói hết dụng ý của bình "hồng nhạt", nhưng Hỉ Mi hoàn toàn hiểu được. Nhưng, hiểu thì hiểu, còn dùng thì rất là ngại ngùng.
Nơi đó mình cũng chưa từng nhìn qua, bây giờ lại có thêm vết thương, nhất định rất khó coi. Nhìn còn không dám thì làm sao mà bôi thuốc được chứ?
Với suy nghĩ đó làm cho Hỉ Mi tiến thoái lưỡng nan, mãi cho đến khi có tiếng nói vang lên.
Phản ứng đầu tiên của Hỉ Mi không phải là nghĩ đến ai đang cất tiếng nói, mà là nhớ tới mình đang khỏa nửa thân trên thì làm sao mà gặp người. Cho nên tiếng nói kia như sấm giữa trời quang, hù Hỉ Mi mất nửa cái mạng. Ngay cả kiểm xiêm y cũng không kịp cầm lên mà bay thẳng về giường, sau đó lấy chăn trùm kín người, đồng thời thét chói tai ——
Âm Cố đứng ở trong phòng, kinh ngạc vạn phần nhìn Hỉ Mi chật vật trùm kín người trừ cái đầu lộ ra ngoài. Có vẻ hoảng sợ, và có thêm tiếng thét thấu tận trời xanh.
Tiếng Tiểu Huyền ở bên ngoài cũng vang lên ngay, một đường kêu "Xảy ra chuyện gì" chạy tới.
Âm Cố xoa xoa vầng trán, sau đó xoay người chặn Tiểu Huyền ngoài cửa, mặc cho Tiểu Huyền gõ cửa không ngừng.
Hỉ Mi đang thét thấy rõ là ai tới, im bặt, sau đó hận không thể chôn luôn ở trong chăn này vĩnh viễn.
Hỉ Mi không thét nữa, Âm Cố nói với Tiểu Huyền ở bên ngoài nói: "Ở đây không có việc gì, ngươi không nên vào."
Tiểu Huyền ở ngoài cửa lắng nghe một hồi, không có nghe động tĩnh gì nữa, cũng không biết chuyện gì đã xảy ra luôn. Nhưng mặc kệ xảy ra chuyện gì, Âm Cố cô nương có ở đó mà.
Chờ Tiểu Huyền rời đi, Âm Cố mới trừng mắt Hỉ Mi. Thế mà Hỉ Mi cũng có dũng khí trừng mắt nhìn ngược lại Âm Cố: "Cô luôn ở bên ngoài?"
"Không." Âm Cố nhíu mày.
Hỉ Mi khẩn trương hỏi: "Vậy nhìn bao lâu?"
"Từ khi cô bắt đầu bôi thuốc." Âm Cố chậm rãi trả lời.
Hỉ Mi suy sụp, vừa thẹn vừa giận: "Tại sao không nói một tiếng, mà lại nhìn trộm."
Âm Cố nhìn Hỉ Mi một cái: "Ta sợ lên tiếng cô sẽ ngại ngùng không bôi nữa."
Hỉ Mi sửng sốt, nhịn không được cãi lại: "Ai nói ta ngại."
"Vậy sao không bôi tiếp đi?"
Hỉ Mi choáng váng, trong tay còn đang cầm bình "hồng nhạt", nhất thời nó giống như lửa cầm bỏng tay.
Âm Cố đi đến bên giường, từ trên cao nhìn xuống nói: "Ngại nữa sao?"
"Cũng không phải..." Hỉ Mi mè nheo. Lúc này mới cúi đầu nói, "Tại... thấy chỗ đó rất xấu."
"Rất xấu?" Âm Cố khụy một đầu gối bên mép giường, thò tay lật chăn Hỉ Mi lên.
Hỉ Mi kinh hãi, vội vàng đậy chăn lại, mà không ngờ lại thất thủ. Hỉ Mi chỉ cảm thấy đột nhiên bị người ta đẩy ngã, hạ thân chợt lạnh, một bàn tay không biết sao lại nằm ở đầu gối nàng, khẽ đẩy một cái liền lệnh hai chân nàng mở rộng ra.
Đây là tư thế gì, mà đây là tình huống gì?
Hỉ Mi lại ngây ra như phỗng một lát, sau đó òa lên.
Động tác Âm Cố liền mạch lưu loát, rất nhanh tay và có công phu. Huống chi đối phương cũng không có chuẩn bị; về phần chuỗi động tác này, thật sự là do có kinh nghiệm làm bà đỡ hai năm, thường xuyên gặp được tình huống cần phải mau lẹ như vầy. Cho nên, Âm Cố cũng không biết là chuyện mình làm có bao nhiêu quá phận. Không hề biết rằng phản ứng của Hỉ Mi còn lợi hại hơn khi nãy, quả thực xứng với kinh thiên động địa.
Hạ thân bị bại lộ ở trước mặt người khác, chẳng sợ đối phương là nữ tử, là Âm Cố, Hỉ Mi vẫn bị dọa. Con tim như muốn rớt ra ngoài. Rốt cục Hỉ Mi cũng giành lại được cái chăn, lập tức quay đầu trùm Âm Cố lại, sau đó nắm tay nện lên hết sức.
Một bên, Hỉ Mi còn không quên kéo quần lên, nhưng vẫn cảm thấy mát mát như vừa rồi. Ngay tức khắc, Hỉ Mi oa oa khóc.
Âm Cố chui ra khỏi chăn, thấy Hỉ Mi vừa khóc, bắt đầu bực bội, liền bụm miệng Hỉ Mi, kéo lại gần: "Không được khóc."
Hai mắt Hỉ Mi đáng thương tròn xoe nhìn, kêu 'ưm ưm' ở trong tay Âm Cố. Hiện tại, Âm Cố cách Hỉ Mi quá gần, dường như có thể nghe được nhịp hô hấp lẫn nhau. Cả người dán vào nhau. Hỉ Mi nhìn Âm Cố, nhìn trong mắt Âm Cố phản chiếu hình ảnh của mình, có một luồng khí nóng từ từ lan từ chân lan thẳng lên trên. Nếu tiếp tục thế này nữa chỉ sợ đầu nàng sẽ bốc khói...
Hỉ Mi vội vàng lui về phía sau, sau đó hai tay ôm đầu gối, u oán nhìn Âm Cố: "Có ai mà giống cô không, giống... giống như hái hoa tặc!" Rốt cục Hỉ Mi cũng tìm được từ ngữ chính xác, nên cũng có thể ngẩng đầu.
Âm Cố dở khóc dở cười, chỉ phải tự kiểm điểm lại mình vừa rồi có lẽ là thật sự làm không đúng. Bằng không không đến mức khiến Hỉ Mi sợ tới mức đến bây giờ hai mắt còn đẫm lệ.
Âm Cố lui ra sau đứng lên, thấp giọng nói: "Cô tự bôi, ta đi ra ngoài."
Hỉ Mi vội vàng gật đầu.
Âm Cố xoay người bước đi, một cước đã ra khỏi cửa, suy nghĩ sao đó mà xoay người lại nói: "Thật ra... Cũng không có xấu đâu."
Hỉ Mi sửng sốt, sau đó lại hét ầm lên.
Cuối cùng, bình "hồng nhạt" vẫn dùng không xong. Chỉ cần Hỉ Mi vừa đưa tay kề vào miệng bình là run rẩy không thôi, trên mặt cũng nóng bừng. Cứ vài lần như vậy đành phải từ bỏ. Nếu không thì vì sao cả ngày, bất luận ở đâu nhìn đến Âm Cố, trong lòng bàn tay Hỉ Mi đều đổ mồ hôi, khẩn trương nói không nên lời. Cũng may hình như Âm Cố đã quên việc sáng nay, đối đãi Hỉ Mi bình thường, mà cũng không nhắc chuyện bôi thuốc, nên Hỉ Mi cũng từ từ được thả lỏng.
Lại qua hai ngày, sáng sớm, rốt cục Hỉ Mi và Âm Cố cũng lên đường.
Ngoại trừ phu thê Tiểu Huyền, còn có nhị cô cô Việt Xảo Chủy của Hỉ Mi. Việt Xảo Chủy chuẩn bị rất nhiều lương khô, sau đó lôi kéo Âm Cố luôn mãi dặn dò phải cẩn thận.
Còn Hỉ Mi thì lại ôm Tiểu Huyền. Hai năm nay hai người chưa bao giờ tách ra, nên không nỡ. Âm Cố giao căn nhà cho phu thê Tiểu Huyền. Nơi này có lẽ là một nơi cho Hỉ Mi đặt chân trong tương lai.
Âm Cố mặc một thân áo trắng, bên ngoài khoác bộ thanh sam, trường thân lập ngọc, lại tuyệt không để ý dắt Hưởng Linh đi bên cạnh. Mà Hỉ Mi thì ngồi trên lưng Hưởng Linh. Nàng đội nón che dung nhan, hai chân lại tự tại đong đưa, một đường đi đến ngoại ô. Chim hót, hoa thơm, giống như là đi ngắm cảnh.
Người đi đường cũng không nhiều, khi đi đến bãi đất ngày xưa thả diều, có một thân ảnh đứng ở ven đường. Nhưng khi các nàng đi qua, lại làm như nghênh đón, mà không hề bước lên.
Hỉ Mi vén màn lụa mỏng nhìn nam tử kia, sau đó hỏi Âm Cố: "Người đó là ai?"
"Không biết." Âm Cố không quay đầu lại, chỉ nhàn nhã đi tới.
Đó là Lý Đông, không biết vì sao y cũng tới tiễn đưa. Cổ trên người y, chẳng những đã giải, mà Âm Cố còn dạy y một bộ quyền pháp. Xem ra y cũng là người biết ơn.
"Chừng nào chúng ta mới đến thành Tố Thanh?" Hỉ Mi không hề quay đầu lại, chỉ nhìn con đường uốn lượn phía trước, nhẹ vỗ lưng Hưởng Linh, lại hỏi.
Cho nên đến sáng sớm hôm sau, Hỉ Mi nhìn thấy con lừa mang cái túi vải bố đứng bên cạnh cái giếng. Nó nhẹ nhàng đong đưa cái đầu, tiếng chuông thanh thúy vang lên, dường như nó cũng đang nghiêng tai lắng nghe tiếng chuông. Hỉ Mi thấy thế mừng rỡ, vội chạy qua: "Ah, chuông ở đâu vậy, đẹp nha."
Tiểu Huyền từ nhà bếp đi ra: "Tỷ tỷ, đặt tên cho nó đi."
Hỉ Mi chỉ vào con lừa xám nghĩ nghĩ: "Ta thích nghe tiếng chuông này, vậy gọi ngươi là Hưởng Linh đi."
"Hưởng Linh?" Tiểu Huyền thè lưỡi. Cái này không giống cái tên chút nào.
"Đúng, " Hỉ Mi đi lên sờ tai con lừa, "Hưởng Linh, gọi một tiếng đi."
Dường như con lừa được sờ mà thấy thoải mái, quả nhiên kêu một tiếng. Tiếng lừa kêu vốn là thú vị, chọc cho Hỉ Mi cong lưng cười không ngừng.
Âm Cố ở trong phòng mở màn cửa sổ bằng lụa mỏng ra nghe được tiếng cười của Hỉ Mi, đẩy cửa sổ ra, thấy Tiểu Huyền đang lấy cái túi trên lưng lừa xuống. Còn Hỉ Mi đang vung tay múa chân cười nói: "Tiểu Huyền, sao muội làm to như vậy, đừng nói là để nhiều đồ ha, cái này nhét ta vào còn vừa đấy. Không biết chở có nổi không."
Tiểu Huyền gãi đầu: "Ối, muội quên mà. Nếu không thì sửa nhỏ lại?"
"Người thành thân rồi không còn nhớ cái gì cả, lỡ về sau làm mẹ thì làm sao nữa đây." Hỉ Mi lại nói.
Âm Cố hơi nhướng mày, Hỉ Mi đang đưa lưng về phía Âm Cố, cho nên nàng không biết bây giờ Hỉ Mi có biểu tình gì. Mà Tiểu Huyền thì vi lăng một lát, sau đó thật cẩn thận quan sát sắc mặt của Âm Cố, sau đó nhẹ nhàng thở ra, rồi vội vàng gỡ cái túi trên lưng lừa xuống: "Muội đi sửa đây."
"Không phải nói không cần sao." Khi Hỉ Mi nói xong thì Tiểu Huyền đã mang cái túi đi. Hỉ Mi đành phải nhỏ giọng nói thêm, "Không sao thật mà." Nhưng Tiểu Huyền đã không ở đó mà nghe nữa, Hỉ Mi đành phải xoay người, nhìn có hơi cô đơn.
Vừa quay lại thì nghe được tiếng động, ngẩng đầu lên, là Âm Cố đóng cửa sổ. Không kịp nhìn đến mặt Âm Cố, cũng không biết Âm Cố nghe được hay nhìn thấy gì. Hỉ Mi sờ mặt mình, sau đó cố gắng dắt khóe môi cười lên.
Khi trở lại phòng Âm Cố đã đi đâu mất.
Bởi vì dành ra một phòng cho Tiểu Huyền thành thân, nên mấy ngày nay Hỉ Mi vẫn ở cùng một phòng với Âm Cố. Khi rời đi Khánh phủ, cái gì Hỉ Mi mang theo từ chỗ của Âm Cố cũng mang đi ra. Hỉ Mi chỉ vào bức vẽ hai nữ tử yêu cầu ngủ cùng Âm Cố. Âm Cố phải cố gắng lắm mới kiềm chế không cau mày, nhưng vẫn đánh giá Hỉ Mi từ trên xuống dưới.
Hỉ Mi luôn luôn tin rằng đây là tình nghĩa tỷ muội chốn khuê phòng, còn Âm Cố thì vẫn cảm thấy quái dị. Nhưng đó không phải là nguyên nhân chính. Mà là từ trước đến giờ Âm Cố chỉ ngủ một mình, chưa từng ngủ cùng giường với bất cứ ai.
Cứu Hỉ Mi ra khỏi Khánh gia, đồng ý đi tìm tỷ tỷ Hỉ Mi, trái hứa hẹn, phải thuận theo, chỉ là bởi vì cảm thấy Hỉ Mi bị mình liên lụy. Huống chi cô gái này rất ngây thơ, dễ đối phó hơn so với giết một con gà, cho nên từ đầu tới cuối Âm Cố cũng chẳng phí đầu óc gì. Sau đó, Hỉ Mi lo chuyện hôn sự cho Tiểu Huyền, Âm Cố cũng đồng ý, nhường thư phòng cho Tiểu Huyền luôn. Nhưng không ngờ kể từ đó Hỉ Mi lại dọn vào phòng mình.
Âm Cố tự nhận là một người có tự chủ rất mạnh, nhưng lại không chắc trong lúc ngủ mơ có thể lầm tưởng Hỉ Mi là sát thủ đến ám sát nàng mà hạ chiêu lấy mạng theo bản năng hay không. Âm Cố không dám chắc. Cho nên, Âm Cố đành phải mang cái giường nhỏ mà trước đây Tiểu Huyền đã ngủ ở phòng phía tây lại đây, thêm cái gối và đệm chăn.
Hỉ Mi trơ mắt nhìn Âm Cố không nói lời nào làm việc này, đứng ở trong phòng có hơi luống cuống, cảm thấy tủi thân: "Cô không thích ta hả?"
Âm Cố nhìn Hỉ Mi một cái: "Tối cô ngủ có mộng du không?"
Hỉ Mi chớp mắt mấy cái: "Hình như... không có."
"Ta cũng không, " Âm Cố nghiêm trang nói. "Nhưng có thể sẽ đá cô xuống giường."
"À..." Hỉ Mi suy nghĩ, cảm thấy mình vẫn là không nên quấy rầy người ta thì tốt hơn. Cho nên Hỉ Mi lại ngoan ngoãn đi đến cái giường nhỏ, "Ta ngủ ở đây cũng được."
Âm Cố không nói gì, chỉ là một tay nhấc Hỉ Mi, rồi tự mình hộ tống Hỉ Mi đến cái giường chính.
Hỉ Mi lại chớp mắt mấy cái, lúc này không dám nói thêm gì nữa.
Hai người ở chung mấy ngày, Hỉ Mi cũng từng thức đến quá khuya, nương theo ánh trăng cẩn thận quan sát. Quả nhiên Âm Cố có hai lần ngủ mà đá chân. Một cước kia... làm Hỉ Mi không dám nói chuyện ngủ cùng với Âm Cố nữa. Nhưng ban ngày, người này nhìn có vẻ dễ gần, còn ban đêm khi đi ngủ thì dường như sắc mặt rất âm trầm, giống như tùy thời đều có thể mở to mắt nhảy dựng lên tìm người, rất không được tự nhiên.
Chỉ là Hỉ Mi cũng có chút tiếc nuối, cuốn tranh vẽ ở kế bên, giường hai người, như có thể nghe thấy bọn họ nhỏ giọng nói với nhau. Hỉ Mi rất muốn có một người cũng có thể nói chuyện như vậy. Nhưng, Tiểu Huyền không được. Cho dù Hỉ Mi có giải thích tới cỡ nào, thì Tiểu Huyền xem mình thấp hơn Hỉ Mi. Mà Âm Cố thì lại ngủ kiểu này.
Đặt tên cho con lừa xong, Hỉ Mi trở vào phòng, Âm Cố đi đâu mất. Viện này hơi rộng, nên cũng không biết Âm Cố đã đi đâu.
Hỉ Mi bắt đầu cẩn thận kiểm tra lại đồ đạc để xuất hành. Ngoại trừ y phục ra, còn có đá đánh lửa, la bàn, hai cây dù, vân vân... Hỉ Mi nhìn qua nhìn lại, quyết định bỏ bớt.
Lại xoay người thêm hai cái, mới thấy một cái khăn bọc cái gì đó.
Hỉ Mi đã quên đây là cái gì, tò mò mở ra, nhưng ngay sau khi mở ra Hỉ Mi đỏ mặt ngay. Thậm chí vội xung nhìn xung quanh xem, trên tay cũng không quên nhanh che mấy thứ đó lại.
"Đây là bình ' xanh ngọc', chuyên dùng để bôi, nếu có bất kỳ vết nứt nào thì bảo đảm không để lại dấu vết.... Đây là bình 'hồng nhạt', chờ đến khi không còn đau nữa, dùng tay bôi ở bên trong, có công hiệu buộc chặt. Đây là chí bảo của các thê thiếp."
Đúng vậy, bên trong cái khăn đó chính là hai bình thuốc của Tang Tử để lại.
Âm Cố hỏi, Hỉ Mi, cô không muốn tái giá nữa sao? Còn nói thêm, không lập gia đình, thì sao đứa bé kia đến được?
Hỉ Mi kinh ngạc mở cái khăn ra, cầm bình "Xanh ngọc" lên.
Những lời Âm Cố nói ngày đó vẫn còn văng vẳng ở bên tai. Thế là Hỉ Mi đã quên mình đang làm gì, cầm bình "Xanh ngọc" đứng ở trước bàn.
Trên bàn có một gương đồng, Hỉ Mi điều chỉnh mặt gương thích hợp. Hỉ Mi buông bình "Xanh ngọc " xuống, bắt đầu cởi xiêm y của mình.
Vừa vào tháng năm nên thời tiết hơi nóng, Hỉ Mi mặc cũng không nhiều, lúc cởi ra tay có hơi run, mắt cũng đỏ luôn. Hỉ Mi đứng ở trước gương, cũng không dám nhúc nhích hay cúi đầu nhìn mặt mình. Nàng sợ bị đốt nóng thành màu đỏ, và cũng sợ xấu hổ biến thành màu xanh. Đỏ xanh lẫn lộn, nhất định nhìn cũng giống như quỷ.
Nghĩ đến tái giá, nghĩ đến đứa nhỏ không giữ được, nghĩ nhiều hơn, lại sinh ra cảm giác bất lực. Xiêm y rớt xuống trên mặt đất, cuối cùng chỉ còn áo yếm, bộ ngực kịch liệt phập phồng. Lẳng lặng đứng đó một hồi, Hỉ Mi cảm thấy trong phòng hơi lạnh, nàng rùng mình một cái mới đưa mắt nhìn bình "Xanh ngọc". Cấm nó lên, mở nút, một mùi hương bay vào mũi. Hỉ Mi cắn chặt răng, khiến cho mình trấn định lại, lúc này mới đưa tay...
Miệng bình tuy nhỏ nhưng cũng đủ một ngón tay đi vào. Chấm một miếng đưa lên nhìn, nó có màu trắng sáng, và có mùi thơm. Mùi rất là thơm, mà cũng là mùi ngượng ngùng!
Hỉ Mi hít một hơi thật sâu, sau đó nhấc áo yếm lên, nhìn vào vùng da bụng. Đây không phải là lần đầu tiên nhìn thấy, cũng không phải là lần đầu tiên buồn rầu và khổ sở khi nhìn nó. Khi nàng mang thai, bụng nàng cũng không lớn. Đứa bé chưa đủ tháng lại sinh non, cho nên cũng không có để lại nhiều dấu vết gì. Vết nứt mờ mờ quả thật có hơi ghê người, là ngọn nguồn sự đau khổ của Hỉ Mi.
Nhưng đã đến nước này, thì vẫn phải sống thôi. Hỉ Mi biết, và cũng hiểu.
Cầm bình "Xanh ngọc" bôi lên người, thật lạnh lẽo. Trong phòng rất im ắng, động tác của Hỉ Mi rất nhẹ nhàng.
Bôi bình "Xanh ngọc" loạn xà ngầu lên người, ngay cả bên hông cũng không buông tha. Hỉ Mi cẩn thận đến thế, cho nên có người ở bên ngoài nhìn nãy giờ nàng cũng chưa phát hiện.
Khi Âm Cố đến là lúc Hỉ Mi vừa mới cởi chỉ còn áo yếm. Âm Cố thấy thế vội vàng dừng việc đang làm, hé cửa ra nhìn.
Nhìn lưng Hỉ Mi, trắng như tuyết, được dây đeo yếm làm tôn lên thêm vẻ đẹp nói không nên lời. Âm Cố nhìn trái nhìn phải, mới nhớ tới Dư ca đã đi ra ngoài làm việc. Âm Cố đành thở dài, cũng may mỗi lần bọn họ đến tìm nàng đều là gọi trước xong rồi mới đến đến gõ cửa. Có lẽ là bởi vì như vậy cho nên Hỉ Mi mới lười ngay cả cửa cũng không cài then lại mà ở bên trong cởi áo luôn.
Lại nhìn thêm vài lần, Âm Cố mới hiểu được rốt cuộc Hỉ Mi đang làm cái gì.
Người vẫn phải sống, nếu gặp chuyện thì phải vững bước bước đi. Âm Cố đứng ở trước cửa gật đầu.
Một hồi lâu sau, Âm Cố chỉ thấy Hỉ Mi cầm cái bình khác, không nhúc nhích, chờ đến mức Âm Cố không kiên nhẫn.
Lại đợi thêm một lát, Hỉ Mi vẫn không có phản ứng, Âm Cố đành phải đẩy cửa ra, nói: "Sao không bôi nữa?"
Không biết Âm Cố đẩy cửa, Hỉ Mi sợ tới mức thiếu chút nữa hồn phi phách tán.
Bình "Xanh ngọc" dùng xong rồi, khi mở bình "Hồng nhạt". Mặc dù Tang Tử chưa nói hết dụng ý của bình "hồng nhạt", nhưng Hỉ Mi hoàn toàn hiểu được. Nhưng, hiểu thì hiểu, còn dùng thì rất là ngại ngùng.
Nơi đó mình cũng chưa từng nhìn qua, bây giờ lại có thêm vết thương, nhất định rất khó coi. Nhìn còn không dám thì làm sao mà bôi thuốc được chứ?
Với suy nghĩ đó làm cho Hỉ Mi tiến thoái lưỡng nan, mãi cho đến khi có tiếng nói vang lên.
Phản ứng đầu tiên của Hỉ Mi không phải là nghĩ đến ai đang cất tiếng nói, mà là nhớ tới mình đang khỏa nửa thân trên thì làm sao mà gặp người. Cho nên tiếng nói kia như sấm giữa trời quang, hù Hỉ Mi mất nửa cái mạng. Ngay cả kiểm xiêm y cũng không kịp cầm lên mà bay thẳng về giường, sau đó lấy chăn trùm kín người, đồng thời thét chói tai ——
Âm Cố đứng ở trong phòng, kinh ngạc vạn phần nhìn Hỉ Mi chật vật trùm kín người trừ cái đầu lộ ra ngoài. Có vẻ hoảng sợ, và có thêm tiếng thét thấu tận trời xanh.
Tiếng Tiểu Huyền ở bên ngoài cũng vang lên ngay, một đường kêu "Xảy ra chuyện gì" chạy tới.
Âm Cố xoa xoa vầng trán, sau đó xoay người chặn Tiểu Huyền ngoài cửa, mặc cho Tiểu Huyền gõ cửa không ngừng.
Hỉ Mi đang thét thấy rõ là ai tới, im bặt, sau đó hận không thể chôn luôn ở trong chăn này vĩnh viễn.
Hỉ Mi không thét nữa, Âm Cố nói với Tiểu Huyền ở bên ngoài nói: "Ở đây không có việc gì, ngươi không nên vào."
Tiểu Huyền ở ngoài cửa lắng nghe một hồi, không có nghe động tĩnh gì nữa, cũng không biết chuyện gì đã xảy ra luôn. Nhưng mặc kệ xảy ra chuyện gì, Âm Cố cô nương có ở đó mà.
Chờ Tiểu Huyền rời đi, Âm Cố mới trừng mắt Hỉ Mi. Thế mà Hỉ Mi cũng có dũng khí trừng mắt nhìn ngược lại Âm Cố: "Cô luôn ở bên ngoài?"
"Không." Âm Cố nhíu mày.
Hỉ Mi khẩn trương hỏi: "Vậy nhìn bao lâu?"
"Từ khi cô bắt đầu bôi thuốc." Âm Cố chậm rãi trả lời.
Hỉ Mi suy sụp, vừa thẹn vừa giận: "Tại sao không nói một tiếng, mà lại nhìn trộm."
Âm Cố nhìn Hỉ Mi một cái: "Ta sợ lên tiếng cô sẽ ngại ngùng không bôi nữa."
Hỉ Mi sửng sốt, nhịn không được cãi lại: "Ai nói ta ngại."
"Vậy sao không bôi tiếp đi?"
Hỉ Mi choáng váng, trong tay còn đang cầm bình "hồng nhạt", nhất thời nó giống như lửa cầm bỏng tay.
Âm Cố đi đến bên giường, từ trên cao nhìn xuống nói: "Ngại nữa sao?"
"Cũng không phải..." Hỉ Mi mè nheo. Lúc này mới cúi đầu nói, "Tại... thấy chỗ đó rất xấu."
"Rất xấu?" Âm Cố khụy một đầu gối bên mép giường, thò tay lật chăn Hỉ Mi lên.
Hỉ Mi kinh hãi, vội vàng đậy chăn lại, mà không ngờ lại thất thủ. Hỉ Mi chỉ cảm thấy đột nhiên bị người ta đẩy ngã, hạ thân chợt lạnh, một bàn tay không biết sao lại nằm ở đầu gối nàng, khẽ đẩy một cái liền lệnh hai chân nàng mở rộng ra.
Đây là tư thế gì, mà đây là tình huống gì?
Hỉ Mi lại ngây ra như phỗng một lát, sau đó òa lên.
Động tác Âm Cố liền mạch lưu loát, rất nhanh tay và có công phu. Huống chi đối phương cũng không có chuẩn bị; về phần chuỗi động tác này, thật sự là do có kinh nghiệm làm bà đỡ hai năm, thường xuyên gặp được tình huống cần phải mau lẹ như vầy. Cho nên, Âm Cố cũng không biết là chuyện mình làm có bao nhiêu quá phận. Không hề biết rằng phản ứng của Hỉ Mi còn lợi hại hơn khi nãy, quả thực xứng với kinh thiên động địa.
Hạ thân bị bại lộ ở trước mặt người khác, chẳng sợ đối phương là nữ tử, là Âm Cố, Hỉ Mi vẫn bị dọa. Con tim như muốn rớt ra ngoài. Rốt cục Hỉ Mi cũng giành lại được cái chăn, lập tức quay đầu trùm Âm Cố lại, sau đó nắm tay nện lên hết sức.
Một bên, Hỉ Mi còn không quên kéo quần lên, nhưng vẫn cảm thấy mát mát như vừa rồi. Ngay tức khắc, Hỉ Mi oa oa khóc.
Âm Cố chui ra khỏi chăn, thấy Hỉ Mi vừa khóc, bắt đầu bực bội, liền bụm miệng Hỉ Mi, kéo lại gần: "Không được khóc."
Hai mắt Hỉ Mi đáng thương tròn xoe nhìn, kêu 'ưm ưm' ở trong tay Âm Cố. Hiện tại, Âm Cố cách Hỉ Mi quá gần, dường như có thể nghe được nhịp hô hấp lẫn nhau. Cả người dán vào nhau. Hỉ Mi nhìn Âm Cố, nhìn trong mắt Âm Cố phản chiếu hình ảnh của mình, có một luồng khí nóng từ từ lan từ chân lan thẳng lên trên. Nếu tiếp tục thế này nữa chỉ sợ đầu nàng sẽ bốc khói...
Hỉ Mi vội vàng lui về phía sau, sau đó hai tay ôm đầu gối, u oán nhìn Âm Cố: "Có ai mà giống cô không, giống... giống như hái hoa tặc!" Rốt cục Hỉ Mi cũng tìm được từ ngữ chính xác, nên cũng có thể ngẩng đầu.
Âm Cố dở khóc dở cười, chỉ phải tự kiểm điểm lại mình vừa rồi có lẽ là thật sự làm không đúng. Bằng không không đến mức khiến Hỉ Mi sợ tới mức đến bây giờ hai mắt còn đẫm lệ.
Âm Cố lui ra sau đứng lên, thấp giọng nói: "Cô tự bôi, ta đi ra ngoài."
Hỉ Mi vội vàng gật đầu.
Âm Cố xoay người bước đi, một cước đã ra khỏi cửa, suy nghĩ sao đó mà xoay người lại nói: "Thật ra... Cũng không có xấu đâu."
Hỉ Mi sửng sốt, sau đó lại hét ầm lên.
Cuối cùng, bình "hồng nhạt" vẫn dùng không xong. Chỉ cần Hỉ Mi vừa đưa tay kề vào miệng bình là run rẩy không thôi, trên mặt cũng nóng bừng. Cứ vài lần như vậy đành phải từ bỏ. Nếu không thì vì sao cả ngày, bất luận ở đâu nhìn đến Âm Cố, trong lòng bàn tay Hỉ Mi đều đổ mồ hôi, khẩn trương nói không nên lời. Cũng may hình như Âm Cố đã quên việc sáng nay, đối đãi Hỉ Mi bình thường, mà cũng không nhắc chuyện bôi thuốc, nên Hỉ Mi cũng từ từ được thả lỏng.
Lại qua hai ngày, sáng sớm, rốt cục Hỉ Mi và Âm Cố cũng lên đường.
Ngoại trừ phu thê Tiểu Huyền, còn có nhị cô cô Việt Xảo Chủy của Hỉ Mi. Việt Xảo Chủy chuẩn bị rất nhiều lương khô, sau đó lôi kéo Âm Cố luôn mãi dặn dò phải cẩn thận.
Còn Hỉ Mi thì lại ôm Tiểu Huyền. Hai năm nay hai người chưa bao giờ tách ra, nên không nỡ. Âm Cố giao căn nhà cho phu thê Tiểu Huyền. Nơi này có lẽ là một nơi cho Hỉ Mi đặt chân trong tương lai.
Âm Cố mặc một thân áo trắng, bên ngoài khoác bộ thanh sam, trường thân lập ngọc, lại tuyệt không để ý dắt Hưởng Linh đi bên cạnh. Mà Hỉ Mi thì ngồi trên lưng Hưởng Linh. Nàng đội nón che dung nhan, hai chân lại tự tại đong đưa, một đường đi đến ngoại ô. Chim hót, hoa thơm, giống như là đi ngắm cảnh.
Người đi đường cũng không nhiều, khi đi đến bãi đất ngày xưa thả diều, có một thân ảnh đứng ở ven đường. Nhưng khi các nàng đi qua, lại làm như nghênh đón, mà không hề bước lên.
Hỉ Mi vén màn lụa mỏng nhìn nam tử kia, sau đó hỏi Âm Cố: "Người đó là ai?"
"Không biết." Âm Cố không quay đầu lại, chỉ nhàn nhã đi tới.
Đó là Lý Đông, không biết vì sao y cũng tới tiễn đưa. Cổ trên người y, chẳng những đã giải, mà Âm Cố còn dạy y một bộ quyền pháp. Xem ra y cũng là người biết ơn.
"Chừng nào chúng ta mới đến thành Tố Thanh?" Hỉ Mi không hề quay đầu lại, chỉ nhìn con đường uốn lượn phía trước, nhẹ vỗ lưng Hưởng Linh, lại hỏi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.