Chương 38: Mùa nước lên
Mộ Thành Tuyết
07/05/2021
Hỉ Mi muốn rời khỏi thành Tú Giang, nhưng trời không chịu. Hôm qua còn nói là mưa xuân triền miên, giờ thì ông trời trở mặt mấy ngày nay như không có ban ngày, mưa to không ngừng. Con sông lớn ở đây dâng lên cao mạnh mẽ, và cũng vừa bị vỡ đê xong, rất nhanh sẽ ngập đến. Thêm tháng năm đang là mùa nước lên, Tú Giang không thể thoát khỏi kiếp này rồi.
Khách điếm nằm ở thành tây, cách xa con sông lớn gần bên thành đông. Mặc dù lũ chưa tới nhưng mưa to cũng đủ để con người phải ở lại, cho nên hiện tại chỉ có thể ở đây.
Bên kia, không biết vì sao Tiền Hữu biết được Lương Chi đi tìm Hỉ Mi, vội vã sai người đến nói chuyện, nói cho Hỉ Mi là hãy yên tâm và đừng nóng nảy. Mà người hầu này không có tuân lời, còn nói thêm công tử đang tranh cãi với người nhà: Tiền gia vừa ý Lương Chi, mà Tiền Hữu lại chỉ nhìn Hỉ Mi. Dưới tình thế đó, Tiền Hữu không có biện pháp nói chuyện Hỉ Mi là thê bị bỏ của người ta, sợ đổ thêm dầu vào lửa. Đúng lúc mưa to ập đến khiến không ít dân chúng ở thành đông trôi dạt khắp nơi. Mấy hôm nay Tiền gia đang bề bộn vừa dựng lều phát cháo cứu trợ cho dân chúng, vừa cứu vớt lại gia sản bị tổn thất ở thành đông. Nghe nói Tú Giang đã có hơn mười năm chưa có thủy tai, Tiền gia không có phòng bị, vài kho thóc ở thành đông mới mở trong một đêm toàn bộ bị hư hại.
Hỉ Mi thở dài, kêu người hầu về nói, ý đi đã quyết. Hai lần bắt được tú cầu kia vốn đã có vấn đề, không phải thật. Người hầu không dám nói gì nữa, chỉ phải đi trở về.
Nhà Hỉ Mi ở vùng núi cao, ngay cả An Chí cũng chỉ là một tòa thành nho nhỏ ở trong núi, nên chưa từng thấy lũ lụt bao giờ, mặc dù là mưa như nước trút thế này mà cũng năn nỉ Âm Cố mang nàng đi xem chơi. Âm Cố không chống lại được Hỉ Mi mè nheo, buộc lòng phải đi mua hai cái áo tơi về. Sau khi Hỉ Mi biết được giá cả cái áo, thì hít vào một hơi, hơn nửa ngày không lên tiếng. Lúc này cho dù trời có rớt mưa đao nữa cũng không thể không đi.
Cùng Âm Cố đi ra thành đông, trên đường nơi nơi đều thảo luận đợt mưa to này. Nghe nói mấy năm nay không có nước dâng, ngân lượng hàng năm để tu sửa đê điều bị tham ô cho nên mới không chịu nổi đợt mưa, khiến bách tính sống trong lũ lụt. Nghe nói thành đông hiện tại nơi nơi đều là tàn ngói tường đổ, đứng ở trên bờ sông thôi biết không chừng sẽ thấy thi thể...
Hỉ Mi nghe được mà kinh hãi sợ hết hồn, cho đến khi đi đến khu thiên tai, nhìn đến một đại dương mênh mông thì hoàn toàn sợ đến ngây người.
Đã không còn nhìn thấy bờ bên kia nữa, ngẫu nhiên còn có vài nóc nhà lẻ loi nằm giữa dòng nước đục ngầu; cây cối xanh ươm tươi tốt lại bị nước nhổ tận gốc, như quỷ không đầu lơ lửng trên mặt nước; trên đó chỉ có vài thuyền nhỏ di chuyển, đó là dân chúng đi tìm kiếm thân nhân.
Hồng thủy ngập trời ở xa xa, còn gần bên đường là những người may mắn còn sống sót khóc than...
Hỉ Mi nhìn, nhịn không được mà rơi lệ, nàng túm tay Âm Cố, thấp giọng hỏi:
"Chúng ta... Có thể giúp họ được hay không?"
Âm Cố nhìn Hỉ Mi: "Cô biết bơi không?"
Hỉ Mi vội vàng gật đầu.
Âm Cố chỉ vào nước sông: "Nước cỡ này cô bơi nổi không?"
Hỉ Mi chần chờ một chút.
"Ta đi về lấy đồ." Âm Cố tạm dừng một lát, "Một mình cô ở đây đừng có lộn xộn, hiểu không?"
"Đã biết." Hỉ Mi vội vàng gật đầu, thúc giục nói, "Cô lấy hòm thuốc tới luôn đi, nhất định hữu dụng."
Âm Cố hiếu kì nhìn Hỉ Mi, không ngờ nàng có thể đoán được mình muốn đi lấy cái gì.
☆☆☆
Khi quay trở lại, có không ít người chạy tới thành đông nhìn lũ lụt. Mà có thể nói ứng với bốn chữ 'oan gia ngõ hẹp' kia.
Âm Cố đi được nửa đường thì phát hiện có người theo dõi, bỏ hai đoạn đường mà vẫn là bị theo đuôi, nàng đơn giản chủ động quẹo vào hẻm.
Nước mưa vẫn còn đọng lạ trong hẻm, rất nhanh đã có vài người chạy như điên đến.
Âm Cố lạnh lùng xoay người, thấy mấy gã này đều là cao lớn thô kệch, mắt sắc mày xéo, nhìn là biết kiểu người ra sao. Còn giọng nói cũng miễn bàn vì rất khó nghe. Trong đó có một gã nhìn Âm Cố từ trên xuống dưới, cùng một giữ huynh đệ đùa cợt cười nói:
"Ha, thấy chưa, đây gọi là thiên đường có ngươi không đi, địa ngục không cửa nhưng ngươi lại tự chui vào."
Âm Cố ngẩng đầu, nhìn trên tường có mấy nhánh cây liền đạp tường đi lên, nhẹ nhàng đặt hòm thuốc trên đó.
Mấy nam nhân trơ mắt nhìn Âm Cố bay lên, tưởng rằng nàng muốn trèo tường chạy trốn, ai ngờ nàng chỉ để đồ gì đó. Kiêu ngạo... quá kiêu ngạo!
Gã đầu lĩnh phun một ngụm nước bọt, ngoan thanh nói: "Có bản lĩnh như vậy chúng ta sẽ không khách khí, ngươi nên biết rằng không nên đắc tội Tiêm Tiêm tiểu thư."
"Tiêm Tiêm?" Khóe môi Âm Cố run rẩy. "Cát Tiêm Tiêm?"
Gã đầu lĩnh cười lạnh nói: "Nếu đã biết phương danh của tiểu thư thì lúc trước đụng phải nên né tránh ba phần, sao dám chọc đến nàng."
"Ngươi biết không?" Âm Cố híp mắt, "Con người của ta ghét nhất chính là từ láy."
Hai chữ "từ láy" vừa ra, Âm Cố liền động.
Khoảng cách giữa Âm Cố và đám người đó không xa, một giọt nước giẫm lên cũng tạo thành như cung tiễn, nháy mắt đã bắn tới gã đầu lĩnh.
Gã đầu lĩnh trợn tròn mắt, rút lui hai bước, buộc thủ hạ phía sau cũng lùi theo. Thân pháp cô gái này quá điêu luyện, nhanh kinh người. Mà không đợi gã đầu lĩnh giật mình xong, Âm Cố đã biến mất trước mặt gã. Đến khi gã tìm ra, nàng đã hạ thân quét chân về phía gã.
Một cú này như lực ngàn cân, gã đầu lĩnh nghe phong thanh vội đè vách tường lộn một vòng về phía sau. Vì thế một thủ hạ đứng sau gã bị dính cú này.
Trong ngõ hẻm vang lên tiếng xương cốt gãy vụn thanh thúy, rồi tiếng thét thảm thiết, người đó quỳ rạp xuống đất, lăn lộn trong vũng nước.
Đám đứng sau nữa hoảng sợ, khi chăm chú nhìn lên thì thấy người mà tiểu thư nghiến răng nghiến lợi muốn giáo huấn một chút đã đứng lên. Chỉ thấy mặt lạnh nàng như băng, và hình nền phía sau nàng thêm u ám nhìn giống như sát thủ của địa ngục...
Rõ ràng chỉ là một con ngõ nhỏ lại không biết gió lạnh thổi tới từ đâu, khiến người ta lạnh lẽo từ sâu thẳm trong lòng. Vậy mà cũng có người không sợ chết, khởi động chân tay, bổ nhào vào Âm Cố.
Âm Cố đỡ lại, qua lại hai chiêu thấy không kiên nhẫn được nữa, trực tiếp vặn luôn cánh tay của hắn. Người này rõ ràng nhìn thấy động tác rất đơn giản của Âm Cố, cũng biết phải thối lui ra sao, hiểu rõ chiêu thức hung hiểm nhưng đánh không lại tốc độ của Âm Cô, và cánh tay trái đã gãy lìa trong nháy mắt.
Mồ hôi tuôn như mưa, ngay cả sức kêu rên người này cũng không có.
Những gã còn lại thì ở xa xa mà nhìn, không dám động thủ, đành phải nhìn đầu lĩnh xin ý kiến. Gã đầu lĩnh thấy thế liền quát lớn một tiếng phi thân lên, lao vào Âm Cố. Đáng tiếc, Âm Cố như đã biết trước, cũng nhảy lên trong không trung đồng thời với gã, tới đỉnh đầu của gã, gã còn chưa kịp trở người thì mũi chân phải của Âm Cố đã nhẹ nhàng điểm vào lưng gã. Như một cái bao bị người ta vứt bỏ, gã đầu lĩnh xụi lơ ngã vào vũng nước đọng, quằn quại như rắn không xương, rốt cuộc không dậy nổi.
Và gã đầu lĩnh đã hôn mê.
Còn lại hai người không dám bước lên một bước, mà hai gã cũng không có dũng khí chạy trốn, chỉ đứng đó mà cảm thấy tử khí bức người, sát ý phong kín, khiến người ta nửa bước khó dời.
Âm Cố phát bực xong, liền phi thân lên lấy hòm thuốc xuống. Nàng sửa sang lại áo tơi, khi đi qua hai gã kia thì liếc mắt lãnh đạm nói:
"Bảo tiểu thư nhà ngươi sửa tên lại đi."
Âm Cố đi rồi, hai gã hai mặt nhìn nhau, sắc mặt cũng không khá hơn ba người nằm trên mặt đất. Một người trong đó lẩm bẩm nói:
"Xong rồi, tiểu thư đã đắc tội ai vậy..."
"Không tốt, " tên còn lại vỗ đùi, "tiểu thư đã đi tìm Việt Hỉ Mi rồi..."
Vừa dứt lời hai gã đều trầm mặc, và quyết định im miệng. Mặc kệ chuyện gì xảy ra đều giả vờ câm điếc là được.
Chỉ là, coi như Cát Tiêm Tiêm may mắn. Nàng vốn muốn cho hai người kia nếm thử chút lợi hại mà đáng tiếc mưa to mấy ngày nay. Thăm dò tin tức thì biết được các nàng ở khách điếm cả ngày, xông vào thì không tốt. Hôm nay nghe được các nàng ra cửa, đương nhiên Cát Tiêm Tiêm sẽ không bỏ qua cơ hội, nhất định phải giáo huấn hai người này dám làm khó mình. Nhưng mà khi Cát Tiêm Tiêm gọi người phân phó người theo dõi Âm Cố xong, chỉ trong chớp mắt vậy mà không thấy Hỉ Mi đâu, sai người cẩn thận tìm lại cũng không thấy, nhất thời tức giận nàng dẹp đường hồi phủ, hoàn toàn không còn hưng trí nữa. Cát Tiêm Tiêm đi lên nhìn hồng thủy, trong lòng không khỏi mong chờ họ Việt kia chết đuối luôn thì tốt.
Rời khỏi con hẻm, Âm Cố như chim yến đi xuyên màn mưa, vô cùng nhẹ nhàng, rất nhanh đã đến bờ sông.
Nhưng mà Âm Cố cũng không thấy Hỉ Mi đâu, nơi vừa rồi các nàng đứng đã bị rất nhiều người thay thế.
Âm Cố ngây người. Mới vừa rồi Hỉ Mi vẫn còn ở đây mà, Âm Cố tuyệt không ngờ khi trở lại lại không thấy người. Hiện tại đám người đi xem lũ lụt ngày càng nhiều, thiên tai thảm thiết nên mọi người dễ xúc động, quan binh đều tới để duy trì trật tự, suýt nữa phát sinh xung đột.
Âm Cố tỉnh táo lại, bắt đầu từ từ tuần tra ở trong đám người, cả người thì bắt đầu lạnh lẽo, thậm chí còn nắm chặt nắm tay của mình.
Vừa rồi, có phải trúng điệu hổ ly sơn rồi không? Quái chỉ đổ thừa cái tên Cát Tiêm Tiêm phạm vào đại kỵ của mình, làm mình quên chính sự. Âm Cố tràn đầy lo lắng đi tìm, thủy chung không thấy bóng dáng Hỉ Mi đâu, liền hạ quyết tâm xoay người đi tìm Cát gia. Nhưng mà nàng mới vừa đi được vài bước thì mơ hồ nghe được một tiếng thét kinh hãi trong một căn phòng. Rõ ràng là tiếng của Hỉ Mi.
Âm Cố vội ra sức mạnh mẽ tách đám đông đang không ngừng chật chội thêm, chen lấn tới trước căn phòng đó. Trước phòng có người gác, hắn thấy có người nổi giận đùng đùng đi lại đây nên bước lên phía trước ngăn trở. Âm Cố gạt hắn ra, đi lên một cước đạp cửa, cánh cửa bị đá văng ra.
Phòng trống không, có lẽ là chủ nhân thấy nước dữ dội quá nên đã đem toàn bộ đồ vật chuyển tới nơi khác.
Còn người ở bên trong tựa hồ đang khẩn trương bận rộn làm gì đó, nghe được động tĩnh mà giật mình, một bà tử không khỏi giơ chân chửi ầm lên:
"Là người nào! Bộ đui hay sao không thấy đang bận h..a..."
Lời mắng mỏ đột nhiên im bặt. Từ trước tới nay, người mà có thể bảo trì trấn định khi Âm Cố tức giận có tỷ lệ cực kỳ nhỏ.
Đáng tiếc, có một người nằm trong tỷ lệ cực kỳ nhỏ đó.
"Âm Cố..." Hỉ Mi lao đến, một tay ôm lấy Âm Cố.
"Cứu nàng đi, cứu đứa nhỏ..."
"Sao lại thế này?" Âm Cố chỉ lạnh giọng hỏi Hỉ Mi.
Hỉ Mi lắc đầu, khóc lóc rối tinh rối mù: "Đừng hỏi nhiều, cứu người quan trọng hơn!"
Âm Cố không để ý, chỉ bắt lấy tay Hỉ Mi lớn tiếng hỏi: "Không phải bảo cô ở đó chờ sao? Sao lại đi lung tung hả?"
Âm Cố chưa hề đối đãi Hỉ Mi như vậy, đáng tiếc bây giờ Hỉ Mi hoàn toàn không có tâm tư đi chú ý Âm Cố đang giận, chỉ biết thấp giọng khóc ròng nói:
"Cứu nàng đi, cứu đứa nhỏ..."
Lúc này Âm Cố mới cúi đầu nhìn. Thì ra ở sâu bên trong có một phụ nhân trẻ tuổi đang nằm trên mặt đất giữa các bà tử. Xiêm y của phụ nhân ướt đẫm, bụng nhô ra, nhìn là biết đã đến ngày lâm bồn. Hơn nữa hai chân của nàng đang đổ máu không ngừng, từ đầu gối trở đi đã trắng bệch, run lẩy bẩy.
Một màn này đâm vào mắt Âm Cố ngay tức khắc, cũng hiểu ra ngay vì sao Hỉ Mi thất thố như thế.
"Từ từ, " một bà tử bên cạnh mở miệng, đứng lên, "Cô nương, cô nói bà đỡ đừng nói là nàng chứ?"
"Đúng vậy, ta chờ chính là nàng..." Hỉ Mi vừa đáp lời, vừa liều mạng kéo Âm Cố đến vị phụ nhân đang mang thai đã hôn mê kia, tiếp tục cầu xin,
"Âm Cố, không phải cô mang hòm thuốc đến sao, cô cứu nàng đi. Cô xem này, ta lấy áo tơi cho nàng nằm rồi mà nàng vẫn rất lạnh, rất lạnh..."
Hỉ Mi ôm hai tay mình, tất cả trong mắt đều là sợ hãi.
Âm Cố biết Hỉ Mi nghĩ gì, nàng cởi áo tơi ướt đẫm của mình phủ thêm cho Hỉ Mi, sau đó nhìn các bà tử khác: "Cửa mình mở chưa?"
Các bà tử đều gật đầu, có người thở dài: "Ôi làm mẹ chính là vĩ đại, nàng ở trên nhánh cây suốt một đêm, may mắn nước chỉ dâng lên chân của nàng. Nghe nói khi cứu lên thuyền thì vẫn chưa có gì xảy ra, sau khi lên bờ có thể buông lỏng thì bắt đầu đổ máu. Lúc ấy gần như thoi thóp rồi."
Bà nhìn Hỉ Mi thất hồn lạc phách, "Chính là cô nương này... Có lẽ có quan hệ với nàng, nổi điên nói phải cứu nàng, cho nên chúng ta mới nâng nàng đến đây."
Âm Cố mở hòm thuốc, lại lấy ra cái hộp đồng nhỏ. Nàng lấy viên thuốc mẹ Hỉ Mi từng dùng nhét vào miệng của phụ nhân, sau đó lấy tay giúp phụ nhân uống viên thuốc đó.
Trong chốc lát, phụ nhân mơ mơ màng màng rên rỉ hai tiếng, tỉnh lại.
Các bà tử vây quanh ở bên cạnh vây quanh nhìn thấy trong cái hộp đồng nhỏ có cây kéo mới tin Âm Cố là bà đỡ. Mỗi nămTú Giang đều có việc lạ, nhưng vụ này thì chưa thấy bao giờ. Đó là nhìn thấy Âm Cố đút cho một viên thuốc, khi phụ nhân hôn mê đã lâu tỉnh lại thì mọi người vẫn giật mình.
"Có ai... giúp... giúp ta v..ớ...i..."
Phụ nhân mở mắt nhưng vẫn chưa thấy rõ là ai, liền đứt quãng nói. Thanh âm của nàng rất yếu, bắt đấu sờ soạng lung tung.
Hỉ Mi kiềm không được nức nở ra tiếng, đi đến bắt được tay nàng: "Chúng ta sẽ giúp ngươi, ngươi sẽ bình an, hài tử của ngươi cũng sẽ!"
Khách điếm nằm ở thành tây, cách xa con sông lớn gần bên thành đông. Mặc dù lũ chưa tới nhưng mưa to cũng đủ để con người phải ở lại, cho nên hiện tại chỉ có thể ở đây.
Bên kia, không biết vì sao Tiền Hữu biết được Lương Chi đi tìm Hỉ Mi, vội vã sai người đến nói chuyện, nói cho Hỉ Mi là hãy yên tâm và đừng nóng nảy. Mà người hầu này không có tuân lời, còn nói thêm công tử đang tranh cãi với người nhà: Tiền gia vừa ý Lương Chi, mà Tiền Hữu lại chỉ nhìn Hỉ Mi. Dưới tình thế đó, Tiền Hữu không có biện pháp nói chuyện Hỉ Mi là thê bị bỏ của người ta, sợ đổ thêm dầu vào lửa. Đúng lúc mưa to ập đến khiến không ít dân chúng ở thành đông trôi dạt khắp nơi. Mấy hôm nay Tiền gia đang bề bộn vừa dựng lều phát cháo cứu trợ cho dân chúng, vừa cứu vớt lại gia sản bị tổn thất ở thành đông. Nghe nói Tú Giang đã có hơn mười năm chưa có thủy tai, Tiền gia không có phòng bị, vài kho thóc ở thành đông mới mở trong một đêm toàn bộ bị hư hại.
Hỉ Mi thở dài, kêu người hầu về nói, ý đi đã quyết. Hai lần bắt được tú cầu kia vốn đã có vấn đề, không phải thật. Người hầu không dám nói gì nữa, chỉ phải đi trở về.
Nhà Hỉ Mi ở vùng núi cao, ngay cả An Chí cũng chỉ là một tòa thành nho nhỏ ở trong núi, nên chưa từng thấy lũ lụt bao giờ, mặc dù là mưa như nước trút thế này mà cũng năn nỉ Âm Cố mang nàng đi xem chơi. Âm Cố không chống lại được Hỉ Mi mè nheo, buộc lòng phải đi mua hai cái áo tơi về. Sau khi Hỉ Mi biết được giá cả cái áo, thì hít vào một hơi, hơn nửa ngày không lên tiếng. Lúc này cho dù trời có rớt mưa đao nữa cũng không thể không đi.
Cùng Âm Cố đi ra thành đông, trên đường nơi nơi đều thảo luận đợt mưa to này. Nghe nói mấy năm nay không có nước dâng, ngân lượng hàng năm để tu sửa đê điều bị tham ô cho nên mới không chịu nổi đợt mưa, khiến bách tính sống trong lũ lụt. Nghe nói thành đông hiện tại nơi nơi đều là tàn ngói tường đổ, đứng ở trên bờ sông thôi biết không chừng sẽ thấy thi thể...
Hỉ Mi nghe được mà kinh hãi sợ hết hồn, cho đến khi đi đến khu thiên tai, nhìn đến một đại dương mênh mông thì hoàn toàn sợ đến ngây người.
Đã không còn nhìn thấy bờ bên kia nữa, ngẫu nhiên còn có vài nóc nhà lẻ loi nằm giữa dòng nước đục ngầu; cây cối xanh ươm tươi tốt lại bị nước nhổ tận gốc, như quỷ không đầu lơ lửng trên mặt nước; trên đó chỉ có vài thuyền nhỏ di chuyển, đó là dân chúng đi tìm kiếm thân nhân.
Hồng thủy ngập trời ở xa xa, còn gần bên đường là những người may mắn còn sống sót khóc than...
Hỉ Mi nhìn, nhịn không được mà rơi lệ, nàng túm tay Âm Cố, thấp giọng hỏi:
"Chúng ta... Có thể giúp họ được hay không?"
Âm Cố nhìn Hỉ Mi: "Cô biết bơi không?"
Hỉ Mi vội vàng gật đầu.
Âm Cố chỉ vào nước sông: "Nước cỡ này cô bơi nổi không?"
Hỉ Mi chần chờ một chút.
"Ta đi về lấy đồ." Âm Cố tạm dừng một lát, "Một mình cô ở đây đừng có lộn xộn, hiểu không?"
"Đã biết." Hỉ Mi vội vàng gật đầu, thúc giục nói, "Cô lấy hòm thuốc tới luôn đi, nhất định hữu dụng."
Âm Cố hiếu kì nhìn Hỉ Mi, không ngờ nàng có thể đoán được mình muốn đi lấy cái gì.
☆☆☆
Khi quay trở lại, có không ít người chạy tới thành đông nhìn lũ lụt. Mà có thể nói ứng với bốn chữ 'oan gia ngõ hẹp' kia.
Âm Cố đi được nửa đường thì phát hiện có người theo dõi, bỏ hai đoạn đường mà vẫn là bị theo đuôi, nàng đơn giản chủ động quẹo vào hẻm.
Nước mưa vẫn còn đọng lạ trong hẻm, rất nhanh đã có vài người chạy như điên đến.
Âm Cố lạnh lùng xoay người, thấy mấy gã này đều là cao lớn thô kệch, mắt sắc mày xéo, nhìn là biết kiểu người ra sao. Còn giọng nói cũng miễn bàn vì rất khó nghe. Trong đó có một gã nhìn Âm Cố từ trên xuống dưới, cùng một giữ huynh đệ đùa cợt cười nói:
"Ha, thấy chưa, đây gọi là thiên đường có ngươi không đi, địa ngục không cửa nhưng ngươi lại tự chui vào."
Âm Cố ngẩng đầu, nhìn trên tường có mấy nhánh cây liền đạp tường đi lên, nhẹ nhàng đặt hòm thuốc trên đó.
Mấy nam nhân trơ mắt nhìn Âm Cố bay lên, tưởng rằng nàng muốn trèo tường chạy trốn, ai ngờ nàng chỉ để đồ gì đó. Kiêu ngạo... quá kiêu ngạo!
Gã đầu lĩnh phun một ngụm nước bọt, ngoan thanh nói: "Có bản lĩnh như vậy chúng ta sẽ không khách khí, ngươi nên biết rằng không nên đắc tội Tiêm Tiêm tiểu thư."
"Tiêm Tiêm?" Khóe môi Âm Cố run rẩy. "Cát Tiêm Tiêm?"
Gã đầu lĩnh cười lạnh nói: "Nếu đã biết phương danh của tiểu thư thì lúc trước đụng phải nên né tránh ba phần, sao dám chọc đến nàng."
"Ngươi biết không?" Âm Cố híp mắt, "Con người của ta ghét nhất chính là từ láy."
Hai chữ "từ láy" vừa ra, Âm Cố liền động.
Khoảng cách giữa Âm Cố và đám người đó không xa, một giọt nước giẫm lên cũng tạo thành như cung tiễn, nháy mắt đã bắn tới gã đầu lĩnh.
Gã đầu lĩnh trợn tròn mắt, rút lui hai bước, buộc thủ hạ phía sau cũng lùi theo. Thân pháp cô gái này quá điêu luyện, nhanh kinh người. Mà không đợi gã đầu lĩnh giật mình xong, Âm Cố đã biến mất trước mặt gã. Đến khi gã tìm ra, nàng đã hạ thân quét chân về phía gã.
Một cú này như lực ngàn cân, gã đầu lĩnh nghe phong thanh vội đè vách tường lộn một vòng về phía sau. Vì thế một thủ hạ đứng sau gã bị dính cú này.
Trong ngõ hẻm vang lên tiếng xương cốt gãy vụn thanh thúy, rồi tiếng thét thảm thiết, người đó quỳ rạp xuống đất, lăn lộn trong vũng nước.
Đám đứng sau nữa hoảng sợ, khi chăm chú nhìn lên thì thấy người mà tiểu thư nghiến răng nghiến lợi muốn giáo huấn một chút đã đứng lên. Chỉ thấy mặt lạnh nàng như băng, và hình nền phía sau nàng thêm u ám nhìn giống như sát thủ của địa ngục...
Rõ ràng chỉ là một con ngõ nhỏ lại không biết gió lạnh thổi tới từ đâu, khiến người ta lạnh lẽo từ sâu thẳm trong lòng. Vậy mà cũng có người không sợ chết, khởi động chân tay, bổ nhào vào Âm Cố.
Âm Cố đỡ lại, qua lại hai chiêu thấy không kiên nhẫn được nữa, trực tiếp vặn luôn cánh tay của hắn. Người này rõ ràng nhìn thấy động tác rất đơn giản của Âm Cố, cũng biết phải thối lui ra sao, hiểu rõ chiêu thức hung hiểm nhưng đánh không lại tốc độ của Âm Cô, và cánh tay trái đã gãy lìa trong nháy mắt.
Mồ hôi tuôn như mưa, ngay cả sức kêu rên người này cũng không có.
Những gã còn lại thì ở xa xa mà nhìn, không dám động thủ, đành phải nhìn đầu lĩnh xin ý kiến. Gã đầu lĩnh thấy thế liền quát lớn một tiếng phi thân lên, lao vào Âm Cố. Đáng tiếc, Âm Cố như đã biết trước, cũng nhảy lên trong không trung đồng thời với gã, tới đỉnh đầu của gã, gã còn chưa kịp trở người thì mũi chân phải của Âm Cố đã nhẹ nhàng điểm vào lưng gã. Như một cái bao bị người ta vứt bỏ, gã đầu lĩnh xụi lơ ngã vào vũng nước đọng, quằn quại như rắn không xương, rốt cuộc không dậy nổi.
Và gã đầu lĩnh đã hôn mê.
Còn lại hai người không dám bước lên một bước, mà hai gã cũng không có dũng khí chạy trốn, chỉ đứng đó mà cảm thấy tử khí bức người, sát ý phong kín, khiến người ta nửa bước khó dời.
Âm Cố phát bực xong, liền phi thân lên lấy hòm thuốc xuống. Nàng sửa sang lại áo tơi, khi đi qua hai gã kia thì liếc mắt lãnh đạm nói:
"Bảo tiểu thư nhà ngươi sửa tên lại đi."
Âm Cố đi rồi, hai gã hai mặt nhìn nhau, sắc mặt cũng không khá hơn ba người nằm trên mặt đất. Một người trong đó lẩm bẩm nói:
"Xong rồi, tiểu thư đã đắc tội ai vậy..."
"Không tốt, " tên còn lại vỗ đùi, "tiểu thư đã đi tìm Việt Hỉ Mi rồi..."
Vừa dứt lời hai gã đều trầm mặc, và quyết định im miệng. Mặc kệ chuyện gì xảy ra đều giả vờ câm điếc là được.
Chỉ là, coi như Cát Tiêm Tiêm may mắn. Nàng vốn muốn cho hai người kia nếm thử chút lợi hại mà đáng tiếc mưa to mấy ngày nay. Thăm dò tin tức thì biết được các nàng ở khách điếm cả ngày, xông vào thì không tốt. Hôm nay nghe được các nàng ra cửa, đương nhiên Cát Tiêm Tiêm sẽ không bỏ qua cơ hội, nhất định phải giáo huấn hai người này dám làm khó mình. Nhưng mà khi Cát Tiêm Tiêm gọi người phân phó người theo dõi Âm Cố xong, chỉ trong chớp mắt vậy mà không thấy Hỉ Mi đâu, sai người cẩn thận tìm lại cũng không thấy, nhất thời tức giận nàng dẹp đường hồi phủ, hoàn toàn không còn hưng trí nữa. Cát Tiêm Tiêm đi lên nhìn hồng thủy, trong lòng không khỏi mong chờ họ Việt kia chết đuối luôn thì tốt.
Rời khỏi con hẻm, Âm Cố như chim yến đi xuyên màn mưa, vô cùng nhẹ nhàng, rất nhanh đã đến bờ sông.
Nhưng mà Âm Cố cũng không thấy Hỉ Mi đâu, nơi vừa rồi các nàng đứng đã bị rất nhiều người thay thế.
Âm Cố ngây người. Mới vừa rồi Hỉ Mi vẫn còn ở đây mà, Âm Cố tuyệt không ngờ khi trở lại lại không thấy người. Hiện tại đám người đi xem lũ lụt ngày càng nhiều, thiên tai thảm thiết nên mọi người dễ xúc động, quan binh đều tới để duy trì trật tự, suýt nữa phát sinh xung đột.
Âm Cố tỉnh táo lại, bắt đầu từ từ tuần tra ở trong đám người, cả người thì bắt đầu lạnh lẽo, thậm chí còn nắm chặt nắm tay của mình.
Vừa rồi, có phải trúng điệu hổ ly sơn rồi không? Quái chỉ đổ thừa cái tên Cát Tiêm Tiêm phạm vào đại kỵ của mình, làm mình quên chính sự. Âm Cố tràn đầy lo lắng đi tìm, thủy chung không thấy bóng dáng Hỉ Mi đâu, liền hạ quyết tâm xoay người đi tìm Cát gia. Nhưng mà nàng mới vừa đi được vài bước thì mơ hồ nghe được một tiếng thét kinh hãi trong một căn phòng. Rõ ràng là tiếng của Hỉ Mi.
Âm Cố vội ra sức mạnh mẽ tách đám đông đang không ngừng chật chội thêm, chen lấn tới trước căn phòng đó. Trước phòng có người gác, hắn thấy có người nổi giận đùng đùng đi lại đây nên bước lên phía trước ngăn trở. Âm Cố gạt hắn ra, đi lên một cước đạp cửa, cánh cửa bị đá văng ra.
Phòng trống không, có lẽ là chủ nhân thấy nước dữ dội quá nên đã đem toàn bộ đồ vật chuyển tới nơi khác.
Còn người ở bên trong tựa hồ đang khẩn trương bận rộn làm gì đó, nghe được động tĩnh mà giật mình, một bà tử không khỏi giơ chân chửi ầm lên:
"Là người nào! Bộ đui hay sao không thấy đang bận h..a..."
Lời mắng mỏ đột nhiên im bặt. Từ trước tới nay, người mà có thể bảo trì trấn định khi Âm Cố tức giận có tỷ lệ cực kỳ nhỏ.
Đáng tiếc, có một người nằm trong tỷ lệ cực kỳ nhỏ đó.
"Âm Cố..." Hỉ Mi lao đến, một tay ôm lấy Âm Cố.
"Cứu nàng đi, cứu đứa nhỏ..."
"Sao lại thế này?" Âm Cố chỉ lạnh giọng hỏi Hỉ Mi.
Hỉ Mi lắc đầu, khóc lóc rối tinh rối mù: "Đừng hỏi nhiều, cứu người quan trọng hơn!"
Âm Cố không để ý, chỉ bắt lấy tay Hỉ Mi lớn tiếng hỏi: "Không phải bảo cô ở đó chờ sao? Sao lại đi lung tung hả?"
Âm Cố chưa hề đối đãi Hỉ Mi như vậy, đáng tiếc bây giờ Hỉ Mi hoàn toàn không có tâm tư đi chú ý Âm Cố đang giận, chỉ biết thấp giọng khóc ròng nói:
"Cứu nàng đi, cứu đứa nhỏ..."
Lúc này Âm Cố mới cúi đầu nhìn. Thì ra ở sâu bên trong có một phụ nhân trẻ tuổi đang nằm trên mặt đất giữa các bà tử. Xiêm y của phụ nhân ướt đẫm, bụng nhô ra, nhìn là biết đã đến ngày lâm bồn. Hơn nữa hai chân của nàng đang đổ máu không ngừng, từ đầu gối trở đi đã trắng bệch, run lẩy bẩy.
Một màn này đâm vào mắt Âm Cố ngay tức khắc, cũng hiểu ra ngay vì sao Hỉ Mi thất thố như thế.
"Từ từ, " một bà tử bên cạnh mở miệng, đứng lên, "Cô nương, cô nói bà đỡ đừng nói là nàng chứ?"
"Đúng vậy, ta chờ chính là nàng..." Hỉ Mi vừa đáp lời, vừa liều mạng kéo Âm Cố đến vị phụ nhân đang mang thai đã hôn mê kia, tiếp tục cầu xin,
"Âm Cố, không phải cô mang hòm thuốc đến sao, cô cứu nàng đi. Cô xem này, ta lấy áo tơi cho nàng nằm rồi mà nàng vẫn rất lạnh, rất lạnh..."
Hỉ Mi ôm hai tay mình, tất cả trong mắt đều là sợ hãi.
Âm Cố biết Hỉ Mi nghĩ gì, nàng cởi áo tơi ướt đẫm của mình phủ thêm cho Hỉ Mi, sau đó nhìn các bà tử khác: "Cửa mình mở chưa?"
Các bà tử đều gật đầu, có người thở dài: "Ôi làm mẹ chính là vĩ đại, nàng ở trên nhánh cây suốt một đêm, may mắn nước chỉ dâng lên chân của nàng. Nghe nói khi cứu lên thuyền thì vẫn chưa có gì xảy ra, sau khi lên bờ có thể buông lỏng thì bắt đầu đổ máu. Lúc ấy gần như thoi thóp rồi."
Bà nhìn Hỉ Mi thất hồn lạc phách, "Chính là cô nương này... Có lẽ có quan hệ với nàng, nổi điên nói phải cứu nàng, cho nên chúng ta mới nâng nàng đến đây."
Âm Cố mở hòm thuốc, lại lấy ra cái hộp đồng nhỏ. Nàng lấy viên thuốc mẹ Hỉ Mi từng dùng nhét vào miệng của phụ nhân, sau đó lấy tay giúp phụ nhân uống viên thuốc đó.
Trong chốc lát, phụ nhân mơ mơ màng màng rên rỉ hai tiếng, tỉnh lại.
Các bà tử vây quanh ở bên cạnh vây quanh nhìn thấy trong cái hộp đồng nhỏ có cây kéo mới tin Âm Cố là bà đỡ. Mỗi nămTú Giang đều có việc lạ, nhưng vụ này thì chưa thấy bao giờ. Đó là nhìn thấy Âm Cố đút cho một viên thuốc, khi phụ nhân hôn mê đã lâu tỉnh lại thì mọi người vẫn giật mình.
"Có ai... giúp... giúp ta v..ớ...i..."
Phụ nhân mở mắt nhưng vẫn chưa thấy rõ là ai, liền đứt quãng nói. Thanh âm của nàng rất yếu, bắt đấu sờ soạng lung tung.
Hỉ Mi kiềm không được nức nở ra tiếng, đi đến bắt được tay nàng: "Chúng ta sẽ giúp ngươi, ngươi sẽ bình an, hài tử của ngươi cũng sẽ!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.