Hỉ Tương Phùng

Chương 17: Bánh rán cuốn hành tây

Thuỷ Nguyệt Minh Châu

26/11/2016

“Đuổi bà Chu đi vậy tối nay làm sao ngủ đây?” Hiện tại trong lòng Hạ Lan Tử Kỳ rất lo lắng, mặc dù phu quân trước mặt nửa tinh nửa ngốc, nhưng dù sao thì hắn vẫn là đàn ông. Chỉ cần hắn không có vấn đề về sinh lí thì vẫn có nhu cầu ấy ấy. Cho nên, Hạ Lan Tử Kỳ sao có thể yên tâm ngủ chung giường với hắn?

Lúc này, Tứ thiếu gia đang mút ngón tay, hắn rút ra thì không có máu, tâm tình cực kỳ vui vẻ chui thẳng vào chăn, mang theo vài phần ý vị hài hước: “Ngươi mau cởi quần áo ra đi, chúng ta cùng đi ngủ!”

Toàn thân Hạ Lan Tử Kỳ cứng lại, làm sao có thể làm theo ý của hắn? Mắt nàng chuyển động chợt nảy ra một ý kiến đề nghị với hắn:

“A, hay chúng ta chơi một trò chơi được không?”

“Trò chơi? Được! Trò chơi gì? Cưỡi ngựa sao?” Ánh mắt Tứ thiếu gia sáng rực lên nhìn nàng.

Hạ Lan Tử Kỳ cau mày: “Ngươi thích chơi cưỡi ngựa sao?”

Tứ thiếu gia nghiêm túc gật đầu: “Ừ, thích lắm!” Nhìn biểu cảm này của hắn rất đáng yêu.

Nghĩ đến câu nói của bà Chu, Hạ Lan Tử Kỳ xích lại gần hắn, bát quái nói: “Nói này, ngươi bình thường đều chơi cưỡi ngựa như nào?”

“Ta không nói, Lan nhi không cho ta nói với người khác.” Lúc này, Tứ thiếu gia liền mím chặt môi lại.

“Lan nhi trong miệng của hắn chỉ sợ chính là Phụng di nương mà bà Chu nói!” Hạ Lan Tử Kỳ nghĩ vậy lại nghe hắn bổ sung một câu: “Nếu ngươi muốn chơi cưỡi ngựa thì cũng không sao, ta có thể dạy ngươi!”

Nhất thời trong đầu Hạ Lan Tử Kỳ đánh “boong” một tiếng: “Không cần! Hôm nay chúng ta không chơi cưỡi ngựa, chúng ta đổi sang một trò chơi khác vui hơn!”

“Vui hơn? Trò gì vậy?” Ánh mắt Tứ thiếu gia lóe lên, làm bộ dạng vô cùng hứng thú.

“Trò này tên là bánh rán bọc hành tây, ngươi qua đây ta dạy ngươi!” Hạ Lan Tử Kỳ kéo chiếc chăn hỉ qua, vuốt lại mặt giường, lấy ngón tay chỉ thẳng vào Tứ thiếu gia: “Ngươi qua đây, nằm ở trên này!”

“Ngươi muốn làm cái gì?” Tứ thiếu gia có chút do dự, đề phòng nói: “Nếu ngươi lại châm kim cho ta, ta sẽ không chơi nữa.” Nghĩ lại cũng là tối nay hắn đã bị châm kim đến ba lần, nên hắn sợ Hạ Lan Tử Kỳ lại đâm thêm mấy lỗ trên người hắn.

“Ngươi yên tâm, ta sẽ không châm kim ngươi đâu!” Hạ Lan Tử Kỳ đảm bảo, từ trên búi tóc rút ra cây ngân châm: “Không tin ngươi xem, ta cất hết rồi.” Vừa dứt lời, nàng liền giấu lại vào trong búi tóc: “Nhanh nằm xuống đây, trò chơi này vui hơn cưỡi ngựa nhiều.”



Hạ Lan Tử Kỳ đích thân ra tay, nàng ấn hắn nằm lên một đầu chăn dù hắn không tình nguyện, hai tay nhấc góc chăn đắp lên người cho hắn, sau đó đẩy hắn lăn hai vòng rưỡi, rồi nàng phát hiện trên giường có một tấm vải vuông trắng.

Nàng hơi ngẩn ra, nhớ đến câu của bà Ngô nói với nàng lúc không có người khiến mặt Hạ Lan Tử Kỳ thoáng chút đỏ giống như tấm vải đó làm nàng bị bỏng tay vậy, sau đó nàng vội vàng vo nó lại nhét xuống dưới gối.

“Này! Ngươi làm gì mà cuốn ta như vậy?” Tứ thiếu gia cảm thấy có gì đó không đúng liền muốn lăn ngược trở lại.

“Đừng động đậy!” Hạ Lan Tử Kỳ dùng hai chân giữ hắn khiến hắn không thể lăn ngược lại, sau đó cười cười lừa hắn: “Cách chơi trò bánh rán cuốn hành tay này là, đầu tiên ta sẽ cuốn ngươi lại, sau đó ngươi lại cuốn ta lại?”

Cũng không quan tâm xem Tứ thiếu gia có đồng ý hay không, Hạ Lan Tử Kì hạ màn xuống xé thành những sợi dây dài, sau đó cuốn một vòng, một vòng, lại một vòng, nàng cuốn hơn hai mươi vòng ngoài chiếc chăn rồi mới buộc lại thật chặt.

Tứ thiếu gia ngây thơ nhìn chằm chằm Hạ Lan Tử Kỳ nói: “Hiện tại ta không cử động được.”

Hạ Lan Tử Kỳ cười cười đẩy hắn lăn hai vòng vào trong: “Trò bánh rán cuốn hành tây đã xong, ngươi hãy ngoan ngoãn ngủ đi!”

“Ngủ thế nào? Không phải ngươi nói ngươi cuốn ta sau đó cho ta cuốn ngươi sao?” Tứ thiếu gia bĩu môi tỏ vẻ không vui.

Hạ Lan Tử Kỳ cười gian xảo, nàng đã phải phí bao người công sức như vậy mới trói được hắn, làm sao có chuyện lại buông tha dễ dàng được? Vì vậy nàng tiếp tục lừa hắn: “Ngươi ngoan ngoãn ngủ đi! Sáng ngày mai ta sẽ để ngươi cuốn, được không?”

“Ta không cần, ta muốn đắp chăn cùng với ngươi!” Tứ thiếu gia bất mãn ăn vạ.

Hạ Lan Tử Kỳ trầm mặc: “Đừng làm ồn, nếu ồn nữa ta sẽ vứt ngươi lên núi để chó sói ăn thịt!”

Mắt Tứ thiếu gia lộ ý rụt rè, nhưng vẫn không cam lòng cãi lại: “Ngươi không thả ta ra, ngày mai ta sẽ mách vú nuôi rằng ngươi ăn hiếp ta!”

“Ngoài việc mách vú nuôi ra ngươi còn có thể làm gì khác?” Hạ Lan Tử Kỳ trầm mặt xuống, để giảm thiếu những phiền phức không đáng có cũng vì muốn hắn ta ngoan ngoan ngủ đi nên cô đưa tay lên búi tóc, lời nói có ý dọa nạt: “Ngươi dám nói với vú nuôi thì bây giờ ta sẽ dùng cái kim này đâm một trăm lỗ trên người ngươi!”

Tứ thiếu gia run lên, đôi mắt mong chờ nhìn nàng, trong ánh mắt còn có vẻ đáng thương khiến Hạ Lan Tử Kỳ có chút không đành lòng gây khó dễ cho hắn. Nàng trấn tĩnh lại tinh thần sau đó nhẹ nhàng nói một câu: “Nhanh ngủ đi!”



Tứ thiếu gia lập tức ngoan ngoãn nhắm mắt lại, hắn chỉ cảm thấy người phụ nữ này có chút thú vị! Hơn nữa chính hắn cũng không muốn động phòng với nàng, tất cả hành vi lúc nãy chỉ là giả ngốc khiến nàng sợ thôi. Nói chung như vậy cũng tốt, cũng rất hợp ý hắn. Chỉ là hắn nghĩ không thông, nếu Hạ Lan Tử Kỳ đã được gả vào đây, tại sao nàng lại không muốn động phòng với hắn? Chẳng lẽ là nàng ghét bỏ hắn vì hắn ngu ngốc? Hay còn có ẩn tình hoặc mưu đồ nào khác?

Loại trừ được uy hiếp tiềm ẩn, Hạ Lan Tử Kỳ thở phào nhẹ nhõm, yên tâm nằm lên chiếc giường bên tủ quần áo ngủ. Vốn là nàng định chọn ngủ trên giường vì nàng nghĩ nếu đổi chỗ ngủ thì nàng sẽ không ngủ được, nhưng vì tối hôm trước nàng đã không ngủ, đến sáng nay lại phải chạy qua chạy lại cả ngày, cho nên vừa đặt lưng xuống là hai mắt nàng đã nhắm tịt lại, nhanh chóng ngủ thiếp đi.

………………………………………………….

“Triệu Tiền Tôn Lý, Chu Ngô Trịnh Vương, Phùng Trần Chử Vệ, Tương trầm Hàn Dương…”

Hạ Lan Tử Kỳ nghe thấy “Bách gia tính” dần dần tỉnh lại. Từ mở mắt ra thì tên Tứ thiếu gia đã dương dương tự đắc, gật đầu đắc ý đọc “Bách tính gia”. Thiếu gia này không cần người cũng có thể chơi rất vui vẻ, rất tốt, rất tốt!

Hạ Lan Tử Kỳ tỉnh lại, vẻ mặt Tứ thiếu gia giống như đứa trẻ lấy lòng: “Này, cánh tay của ta đều mỏi nhừ rồi, có thể thả ta ra được không?”

Được ngủ đẫy giấc, tâm tình của Hạ Lan Tử Kỳ cũng tốt hơn rất nhiều: “Ta không phải tên “này”, tên ta là ‘Tử Kỳ’!”

“Tử Kỳ?” Tứ thiếu gia lập tức nghiêm mặt, nét mặt lộ ra vài phần ngu dại, đôi mắt sáng tròn trên mặt hắn không ngừng di chuyển.

“Làm gì mà nhìn ta như vậy? Ta đâu phải quái vật!” Rốt cuộc thì hắn vẫn là kẻ tâm thần, người không bình thường cho nên đối với những thái độ bất thường này của hắn, Hạ Lan Tử Kỳ không thèm chấp. Nàng cởi hết dây buộc rồi kéo hắn từ trong chăn ra.

Tứ thứ thiếu gia xoay người ngồi dậy, cơ thể không hề có chút cứng ngắc khiến Hạ Lan Tử Kỳ kinh ngạc: “Ngươi không phải nói toàn thân đau mỏi sao? Tại sao lại linh hoạt như vậy?”

Kỳ thực, Tứ thiếu gia vẫn không hề nhúc nhích cả tối qua, hơn nữa chiếc dây buộc rất chặt, sáng dậy mà cơ thể không tê cứng mới là lạ. Chẳng qua là lúc nửa đêm hắn đã tỉnh lại, sau đó vận công để điều hoàn khí huyết, nếu không bây giờ sao có thể có được tinh thần như vậy. Đương nhiên bí mật này hắn không thể nói, hắn giơ hai tay lên làm bộ vận động: “À không, chỉ hơi mỏi một chút. Nhưng trò chơi này quá không vui, sau này ta muốn chơi trò vui hơn. Bằng không chơi cưỡi ngựa cũng được!”

“Cưỡi ngựa cái đầu ngươi ý! Lúc nào cũng chỉ biết cưỡi ngựa!” Hạ Lan Tử Kỳ thật sự muốn gõ mấy cái vào đầu hắn, nhưng vừa nghĩ đến lời tối qua bà Ngô dặn dò nàng không rảnh để nói chuyện tào lào với Tứ thiếu gia, sau đó nàng liền rút tấm vải vuông trắng và con dao nhỏ từ gối ra.

Hạ Lan Tử Kỳ giơ dao lên, trong đầu không ngừng giãy giụa, nàng là người cực kỳ sợ đau, con dao này cắt xuống thì sẽ đau chết đi được! Nhưng cho dù nàng ở trong phủ một ngày, nàng cũng không thể để người khác coi thường, để người ta sau lưng nói xấu nàng.

Nàng vốn có thể dùng châm chích để giảm đau nhưng nếu muốn lấy được mấy huyệt vị đó phải cần có kim châm, bởi vì đang động phòng nên không thể tùy tiệm mang theo nhiều kim châm như vậy, nên không thể dùng kim châm.

Nhìn thấy nàng cầm dao ngồi đó chần chừ, Tứ thiếu gia xông tới: “Ngươi cầm dao làm gì vậy? A! Ta muốn chơi trò chơi, chúng ta chơi cạo đầu được không?” Nói rồi hắn muốn cướp con dao của nàng.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Hỉ Tương Phùng

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook