Chương 57: Bị bắt buộc
Thuỷ Nguyệt Minh Châu
26/11/2016
Tề Dật Phàm lạnh lùng nói: "Lúc ấy tình thế bắt buộc. Ta không còn thời gian đem cô đi."
Kỳ thật sau khi Tề Dật Phàm thoát khỏi đám hộ vệ ngay lập tức quay lại tìm nàng, nhưng lúc đó nàng không còn ở trong bụi cây nữa cho nên không tìm được. Tề Dật Phàm nghĩ rằng nàng đã trở về Thủy Tiên Các. Kết quả sau khi trở về cũng không thấy bóng dáng nàng đâu.
Vốn dĩ Tề Dật Phàm định đi ra ngoài tiếp tục tìm nàng, nhưng việc này đã kinh động đến Hầu gia. Ông hạ lệnh cho toàn bộ phủ tìm kiếm đạo tặc nên hắn liền không thể lại ra khỏi Thủy Tiên Các, đành phải ở trong phòng chờ Hạ Lan Tử Kỳ hy vọng gặp may mắn không để bọn họ bắt được.
Vừa rồi Tề Dật Phàm nghe thấy bên ngoài có động tĩnh, cách cửa phòng vừa vặn nhìn thấy Lục đệ Tề Nhan Thần đưa Hạ Lan Tử Kỳ trở về. Kỳ thật hắn cũng không biết vì sao nhưng khi thấy cảnh này thì tâm lý có chút không thoải mái, vì thế nói chuyện với Hạ Lan Tử Kỳ có chút mất bình tĩnh.
Lúc này, hắn đã thắp sáng ngọn nến nhìn chằm chằm Hạ Lan Tử Kỳ, trong giọng nói tràn đầy trách cứ: "Cô không an phận trốn ở trong bụi cây. Chạy loạn khắp nơi làm cái gì?"
Nghe thấy mấy lời như vậy, Hạ Lan Tử Kỳ vô cùng tủi thân, tức giận trừng mắt hắn: "Nếu không phải bởi vì ta bị nhiễm phong hàn, không nhịn được hắt hơi một cái nên bị phát hiện thì ngươi nghĩ rằng ta muốn bị bọn họ đuổi chạy khắp nơi à?"
Tề Dật Phàm đón nhận ánh mắt của nàng, thấy dung nhan xinh đẹp yêu kiều kia mang vẻ tức giận, tóc mai rối bời trong ánh nến khiến nàng có một vẻ lạ lẫm không tả nổi. Hắn đột nhiên thấy Hạ Lan Tử Kỳ ngược lại có chút đáng yêu. Cứ khiến tim hắn mềm nhũn ra, nhưng ngoài miệng vẫn không lưu tình: "Cái này phải tránh số cô xui xẻo, cô cũng không trách người khác được! Đúng rồi, sao vệ binh lại không bắt được cô vậy?"
Nghe xong lời của hắn, Hạ Lan Tử Kỳ cảm thấy rất ngứa tai, không vui nhíu mày nói : "Sao thế? Ngươi hi vọng bọn họ bắt được ta?"
Tề Dật Phàm thần sắc buồn bã: "Không phải! Ta chỉ là tò mò, cô lại không biết võ công nhưng đám vệ binh đó cũng không bắt nổi cô?"
"Chuyện này. . . . . ." Hạ Lan Tử Kỳ ngập ngừng: "Ừm. . . . . . Cũng không có gì kì lạ cả, tuy rằng bị bọn họ đã phát hiện nhưng ta trốn vào bên trong một nhà kho đựng mấy thứ kinh tinh, bọn họ liền không có tìm ra ta."
Dù sao đêm hôm khuya khoắt cô nam quả nữ ở chung một phòng, nói ra chẳng hay ho gì, khó tránh khỏi khiến cho người ta hiểu lầm! Huống hồ nàng và hắn còn nằm chung trong một cái trong chăn, chuyện này nếu để người khác biết thì phiền phức rất lớn! Cho nên chuyện này có đánh chết cũng không thể nói.
Tề Dật Phàm vừa rồi nhìn thấy Lục đệ đưa Hạ Lan Tử Kỳ về. Cho dù có ngốc, cũng có thể đoán ra là Lục đệ giúp nàng. Mà bây giờ nàng lại trơ mắt nói dối với mình, không nói sự thật, điều này khiến trong lòng Tề Dật Phàm thật sự khó chịu, lạnh giọng nói: "Cô vào nhà kho của viện nào?"
"Trời tối quá mà ta lại đang lo lắng nên quên mất là viện của ai rồi!" Thấy vẻ mặt hắn hoài nghi, Hạ Lan Tử Kỳ trong lòng có quỷ nên không muốn nói sâu hơn vào vấn đề này nữa, đưa tay che miệng ngáp một cái: "Buồn ngủ quá! Ta muốn đi ngủ rồi, ngươi tự sắp xếp đi!" Nói rồi đi vào phòng trong.
Hạ Lan Tử Kỳ biết hắn đêm nay tám phần là muốn ở lại đây, cho nên đi trước một bước. Dù thế nào cũng phải chiếm được giường ngủ trước, để hắn được thưởng thức cảm giác ngủ trên ghế một lần!
Tề Dật Phàm nào biết được tâm tư của nàng như vậy? Nhìn bóng lưng nàng rời đi, trong lòng càng rồi bời, cũng không tránh khỏi thắc mắc.
Lục đệ cứu nàng, đây cũng không phải là chuyện gì sai trái hết. Sao nàng lại không dám nói thật với hắn? Mà càng làm hắn tò mò hơn là Lục đệ rốt cuộc đã cứu nàng như thế nào?
Hạ Lan Tử Kỳ đã có kinh nghiệm từ lần trước. Nàng đã có phòng ngừa cẩn thận, trong phòng lúc nào cũng để thêm một bộ chăn đêm để chuẩn bị cho bất cứ tình huống nào. Xem ra, hôm nay bộ chăn đệm này có thể phát huy tác dụng rồi.
Sau khi đi vào phòng trong, Hạ Lan Tử Kỳ đem thêm một bộ chăn đệm để lên trên ghế sau đó kéo chăn qua, nằm thẳng lên giường.
Cả đêm khổ sở như thế, lúc này rốt cuộc cũng có thể đặt đầu xuống gối rồi, Hạ Lan Tử Kỳ không khỏi thở phào một hơi, thân thể mệt mỏi là khủng khiếp, thật sự rất buồn ngủ .
Đã hai canh giờ, trời sắp sáng. Tề Dật Phàm thấy phòng trong Hạ Lan Tử Kỳ không có động tĩnh gì, liền cầm ngọn nến trên bàn, đi vào buồng trong thì đã thấy Hạ Lan Tử Kỳ chiếm lấy giường trước, còn ra vẻ để trên ghế một bộ chăn gối. Hắn lập tức hiểu được sự nhỏ mọn của Hạ Lan Tử Kỳ.
Trên giường, Hạ Lan Tử Kỳ giả vờ đang ngủ không hề mở mắt, chỉ nằm yên bât động, dựng thẳng lỗ tai nghe ngóng động tĩnh của Tề Dật Phàm.
Dù sao mình cũng chiếm được giường rồi, chẳng lẽ hắn không biết xấu hổ mà dựng mình dậy?
Tề Dật Phàm đứng một lúc rồi nhấc chân đi đến cạnh bàn, tiếp theo lại nghe thấy tiếng động của bàn ghế va vào nhau. Hạ Lan Tử Kỳ lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, xem ra Tề Dật Phàm không tính sẽ tranh giành với mình.
Nhưng mà. Nàng đã vui mừng quá sớm rồi! Sau khi tiếng sắp xếp bàn ghế ngừng lại, thì truyền đến là tiếng bước chân của Tề Dật Phàm hướng về phía mình.
Hắn muốn làm gì? Hay là thật sự muốn đem mình đuổi xuống? Hừ! Thật là một tên nam nhân nhỏ mọn! Hạ Lan Tử Kỳ chợt mở mắt ra, đã thấy một đống chăn đệm trước mặt, ném vào trong cùng giường. Cùng lúc đó, Tề Dật Phàm đã đi tới bên giường, đang cởi giày để lên giường.
Hạ Lan Tử Kỳ thật sự bị dọa sợ: "Ngươi muốn làm gì? Mau đi xuống!" Hạ Lan Tử Kỳ ngồi lên đưa tay đẩy hắn xuống.
Tề Dật Phàm bắt lấy tay Hạ Lan Tử Kỳ đang đẩy trước ngực, sau đó quỳ chân trên giường dùng sức đem nàng áp đảo, cười cợt nói: "Không phải cô đang ngủ à? Sao lại tỉnh rồi?"
"Ngươi, ngươi làm gì? Ngươi mau thả ta ra!" Nhìn khuôn mặt yêu nghiệt trước mắt kia tuy rằng đẹp đến mức khiến người ta hít thở không thông nhưng giờ phút này hai tay bị nắm đến đau, lại bị đè chặt trên giường. Vì thế tất cả cảm giác của nàng chỉ có thể hình dùng bằng hai chữ, đó là: Sợ hãi!
Ánh mắt của nàng giống như một con thỏ bị thương, trong hoảng sợ xen chút yếu đuối. Tề Dật Phàm trong lòng rung động, tránh đi ánh mắt rồi nhanh chóng dùng tay điểm huyệt nàng.
Hạ Lan Tử Kỳ chỉ cảm thấy đầu vai tê rần rồi lập tức không thể động đậy nữa, nhất thời sợ đến hồn phi phách tán. Run giọng nói: "Ngươi muốn làm gì?"
Tề Dật Phàm quay đầu nhìn chằm chằm nàng, mặt như phủ băng, từng điểm chút từng chút kề sát vào mặt nàng.
Nhìn khuôn mặt kia không ngừng đến gần, Hạ Lan Tử Kỳ hoảng hốt tới cực điểm! Trái tim ở trong ngực hoảng loạn không ngừng náo động, đập mạnh đến mức nàng thở không nổi.
"Ngươi đừng lại đây, đừng tới đây, không được đến đây!" Tề Dật Phàm cách nàng càng lúc càng gần, nàng đã cảm nhận được hơi thở của Tề Dật Phàm ngưng trọng, tựa hồ sắp nhào tới trên mặt nàng. Nàng sợ hãi kêu lên, có thể cựa quậy nhưng không nhúc nhích được, đành phải bất đắc dĩ gắt gao nhắm chặt hai mắt lại.
Nhưng mà. Nàng cho rằng hắn sẽ quấy rối mình, nhưng trong lúc nàng nhắm chặt hai mắt lại thì Tề Dật Phàm cũng không hề phi lễ nàng như tưởng tượng.
Nàng từ từ mở mắt ra, thấy Tề Dật Phàm cách mặt của nàng khoảng chừng một thước rồi ngừng lại, cẩn thận nhìn ngắm nàng.
Người nay đang chơi trò hổ rình mồi với mình sao? Hạ Lan Tử Kỳ thần kinh căng thẳng, một khắc cũng không dám thả lỏng! Dùng ánh mắt chán ghét nhìn thẳng hắn, buồn bực nói: "Ngươi nhìn ta như vậy làm gì?"
Tề Dật Phàm thần sắc thoáng mang theo một chút ấm áp, nhẹ giọng nói: "Cô rất giống một người, chẳng những ánh mắt giống đến cả tiếng nói cũng giống!"
Hắn đang làm cái gì vậy? Hạ Lan Tử Kỳ trong lòng giận dữ: "Đừng nói với ta là ngươi cảm thấy ta giống người trong lòng của ngươi né!"
Tề Dật Phàm ngẩn ra, hắn là thật cảm thấy Hạ Lan Tử Kỳ giống người trong lòng của hắn.
Hơn nữa ở chung lâu ngày, từ khi cổ họng Hạ Lan Tử Kỳ dần dần khá lên thì hắn cảm thấy càng lúc càng giống, nhưng mà dung mạo kia. . . . . . Hắn vẫn luôn phủ định bản thân, người trong lòng của hắn không xinh đẹp như cô gái trước mắt này, bọn họ tuyệt đối không thể là cùng một người.
"Đúng, cô và nàng ấy giống nhau." Tề Dật Phàm thành thật đáp.
Nghe xong Hạ Lan Tử Kỳ kinh hãi run sợ, nhưng vẫn cố gắng làm ra vẻ bình tĩnh: "Giống sao? Nói như vậy thì không phải ngươi sẽ yêu ta đó chứ?"
Tề Dật Phàm tim chợt nảy lên, lập tức đổi sắc mặt: "Chỉ là có một chút giống thôi, cô bớt ảo tưởng đi!" Sau đó đưa tay miết nhẹ lên mặt nàng tính trả đũa: "Cô rất sợ ta phi lễ cô sao?"
Hạ Lan Tử Kỳ sợ muốn chết, trong ánh mắt tràn đầy sợ hãi nhưng ở ngoài mặt vẫn tỏ ra chán ghét hếch cái mũi, kiên cường đáp lại: "Bỏ cái tay bẩn thỉu của ngươi ra! Ngươi đừng chạm vào ta!"
Nhìn Hạ Lan Tử Kỳ bộ dạng miệng cọp gan thỏ, không chừng trêu chọc nàng thêm một lúc nữa thì nàng sẽ khóc mất, Tề Dật Phàm cảm thấy tâm tình thật tốt. Bỗng nhiên đứng thẳng người, cởi tất nằm như chết ở trên giường.
"Này, ngươi mau giải huyệt đạo cho ta!" Có hắn nằm ở bên người, Hạ Lan Tử Kỳ cảm thấy áp lực rất lớn.
"Cô muốn ngủ ở trên ghế à? Nhưng mà ghế dựa vừa lạnh lại vừa cứng đấy!" Tề Dật Phàm một tay gối đầu, nghiêng người nhìn nàng.
Hạ Lan Tử Kỳ mạnh mẽ hét lê: "Đúng! Ta thà ngủ ở trên ghế vừa lạnh vừa cứng. Cũng không ngủ cùng với ngươi!"
Mình làm sao? Giống hồng thủy mãnh thú à? Thái độ của nàng đã chọc giận Tề Dật Phàm. Tề Dật Phàm bỗng nhiên dùng thanh âm lạnh lùng nói: "Không muốn ngủ chung với ta sao? Ta hết lần này tới lần khác cho cô ngủ chung với ta! Ngủ một lần cho co biết cho dù cho không cô thì ta cũng không thèm!" Tề Dật Phàm nói xong, cầm cái chăn bên cạnh phủ lên nàng không có ý định giải huyệt.
"Ngươi. . . . . ." Hạ Lan Tử Kỳ chỉ còn cách giương mắt nhìn.
Tề Dật Phàm lại kéo một cái chăn khác đắp lên mình, không khí biến thành vô cùng nặng nề.
Nhưng mà Hạ Lan Tử Kỳ dáng vẻ thấy hắn có lẽ thật sự sẽ không phi lễ mình, tâm tình đang từ vô cùng lo lắng bất an bất đầu từ từ thả lỏng. Dù sao không quá hai canh giờ nữa trời sẽ sáng, chỉ cần hắn không chạm vào mình thì thế nào cũng được. Hạ Lan Tử Kỳ chậm rãi nhắm hai mắt lại.
Nhưng bỗng nhiên Tề Dật Phàm âm thầm mở miệng: "Cô có biết tên trộm định đột nhập vào bảo khố nhà mình là ai không?"
Hạ Lan Tử Kỳ lại mở mắt ra: "Là ai?"
Tiếng của Tề Dật Phàm không lớn, nhưng nghe lại rất rõ ràng: "Sợ là cô không thể ngờ được đâu. Người đó chính là Nam Cung Hoàng ban ngày đến bàn chuyện làm ăn với phụ thân."
"Là hắn?" Hạ Lan Tử Kỳ hoảng sợ, "Ngươi nhận ra hắn?"
"Đương nhiên, đã sớm biết. Cũng may, ta che mặt nên hắn không nhận ra ta." Tề Dật Phàm lạnh giọng nói: "Người này quả nhiên âm hiểm xảo trá, to gan lớn mật, đến làm khách mà dám trộm bảo vật trong phủ, thật sự đáng giận đến cực điểm!"
Hạ Lan Tử Kỳ trong lòng hơi động, thăm dò hỏi : "Nhà hắn không phải cũng là danh môn thế gia sao? Bảo bối gì không có? Không nên đến trộm bảo vật nhà ngươi mới phải chứ?"
Tề Dật Phàm nhìn nàng một cái: "Chuyện này cô không cần biết."
Kỳ thật sau khi Tề Dật Phàm thoát khỏi đám hộ vệ ngay lập tức quay lại tìm nàng, nhưng lúc đó nàng không còn ở trong bụi cây nữa cho nên không tìm được. Tề Dật Phàm nghĩ rằng nàng đã trở về Thủy Tiên Các. Kết quả sau khi trở về cũng không thấy bóng dáng nàng đâu.
Vốn dĩ Tề Dật Phàm định đi ra ngoài tiếp tục tìm nàng, nhưng việc này đã kinh động đến Hầu gia. Ông hạ lệnh cho toàn bộ phủ tìm kiếm đạo tặc nên hắn liền không thể lại ra khỏi Thủy Tiên Các, đành phải ở trong phòng chờ Hạ Lan Tử Kỳ hy vọng gặp may mắn không để bọn họ bắt được.
Vừa rồi Tề Dật Phàm nghe thấy bên ngoài có động tĩnh, cách cửa phòng vừa vặn nhìn thấy Lục đệ Tề Nhan Thần đưa Hạ Lan Tử Kỳ trở về. Kỳ thật hắn cũng không biết vì sao nhưng khi thấy cảnh này thì tâm lý có chút không thoải mái, vì thế nói chuyện với Hạ Lan Tử Kỳ có chút mất bình tĩnh.
Lúc này, hắn đã thắp sáng ngọn nến nhìn chằm chằm Hạ Lan Tử Kỳ, trong giọng nói tràn đầy trách cứ: "Cô không an phận trốn ở trong bụi cây. Chạy loạn khắp nơi làm cái gì?"
Nghe thấy mấy lời như vậy, Hạ Lan Tử Kỳ vô cùng tủi thân, tức giận trừng mắt hắn: "Nếu không phải bởi vì ta bị nhiễm phong hàn, không nhịn được hắt hơi một cái nên bị phát hiện thì ngươi nghĩ rằng ta muốn bị bọn họ đuổi chạy khắp nơi à?"
Tề Dật Phàm đón nhận ánh mắt của nàng, thấy dung nhan xinh đẹp yêu kiều kia mang vẻ tức giận, tóc mai rối bời trong ánh nến khiến nàng có một vẻ lạ lẫm không tả nổi. Hắn đột nhiên thấy Hạ Lan Tử Kỳ ngược lại có chút đáng yêu. Cứ khiến tim hắn mềm nhũn ra, nhưng ngoài miệng vẫn không lưu tình: "Cái này phải tránh số cô xui xẻo, cô cũng không trách người khác được! Đúng rồi, sao vệ binh lại không bắt được cô vậy?"
Nghe xong lời của hắn, Hạ Lan Tử Kỳ cảm thấy rất ngứa tai, không vui nhíu mày nói : "Sao thế? Ngươi hi vọng bọn họ bắt được ta?"
Tề Dật Phàm thần sắc buồn bã: "Không phải! Ta chỉ là tò mò, cô lại không biết võ công nhưng đám vệ binh đó cũng không bắt nổi cô?"
"Chuyện này. . . . . ." Hạ Lan Tử Kỳ ngập ngừng: "Ừm. . . . . . Cũng không có gì kì lạ cả, tuy rằng bị bọn họ đã phát hiện nhưng ta trốn vào bên trong một nhà kho đựng mấy thứ kinh tinh, bọn họ liền không có tìm ra ta."
Dù sao đêm hôm khuya khoắt cô nam quả nữ ở chung một phòng, nói ra chẳng hay ho gì, khó tránh khỏi khiến cho người ta hiểu lầm! Huống hồ nàng và hắn còn nằm chung trong một cái trong chăn, chuyện này nếu để người khác biết thì phiền phức rất lớn! Cho nên chuyện này có đánh chết cũng không thể nói.
Tề Dật Phàm vừa rồi nhìn thấy Lục đệ đưa Hạ Lan Tử Kỳ về. Cho dù có ngốc, cũng có thể đoán ra là Lục đệ giúp nàng. Mà bây giờ nàng lại trơ mắt nói dối với mình, không nói sự thật, điều này khiến trong lòng Tề Dật Phàm thật sự khó chịu, lạnh giọng nói: "Cô vào nhà kho của viện nào?"
"Trời tối quá mà ta lại đang lo lắng nên quên mất là viện của ai rồi!" Thấy vẻ mặt hắn hoài nghi, Hạ Lan Tử Kỳ trong lòng có quỷ nên không muốn nói sâu hơn vào vấn đề này nữa, đưa tay che miệng ngáp một cái: "Buồn ngủ quá! Ta muốn đi ngủ rồi, ngươi tự sắp xếp đi!" Nói rồi đi vào phòng trong.
Hạ Lan Tử Kỳ biết hắn đêm nay tám phần là muốn ở lại đây, cho nên đi trước một bước. Dù thế nào cũng phải chiếm được giường ngủ trước, để hắn được thưởng thức cảm giác ngủ trên ghế một lần!
Tề Dật Phàm nào biết được tâm tư của nàng như vậy? Nhìn bóng lưng nàng rời đi, trong lòng càng rồi bời, cũng không tránh khỏi thắc mắc.
Lục đệ cứu nàng, đây cũng không phải là chuyện gì sai trái hết. Sao nàng lại không dám nói thật với hắn? Mà càng làm hắn tò mò hơn là Lục đệ rốt cuộc đã cứu nàng như thế nào?
Hạ Lan Tử Kỳ đã có kinh nghiệm từ lần trước. Nàng đã có phòng ngừa cẩn thận, trong phòng lúc nào cũng để thêm một bộ chăn đêm để chuẩn bị cho bất cứ tình huống nào. Xem ra, hôm nay bộ chăn đệm này có thể phát huy tác dụng rồi.
Sau khi đi vào phòng trong, Hạ Lan Tử Kỳ đem thêm một bộ chăn đệm để lên trên ghế sau đó kéo chăn qua, nằm thẳng lên giường.
Cả đêm khổ sở như thế, lúc này rốt cuộc cũng có thể đặt đầu xuống gối rồi, Hạ Lan Tử Kỳ không khỏi thở phào một hơi, thân thể mệt mỏi là khủng khiếp, thật sự rất buồn ngủ .
Đã hai canh giờ, trời sắp sáng. Tề Dật Phàm thấy phòng trong Hạ Lan Tử Kỳ không có động tĩnh gì, liền cầm ngọn nến trên bàn, đi vào buồng trong thì đã thấy Hạ Lan Tử Kỳ chiếm lấy giường trước, còn ra vẻ để trên ghế một bộ chăn gối. Hắn lập tức hiểu được sự nhỏ mọn của Hạ Lan Tử Kỳ.
Trên giường, Hạ Lan Tử Kỳ giả vờ đang ngủ không hề mở mắt, chỉ nằm yên bât động, dựng thẳng lỗ tai nghe ngóng động tĩnh của Tề Dật Phàm.
Dù sao mình cũng chiếm được giường rồi, chẳng lẽ hắn không biết xấu hổ mà dựng mình dậy?
Tề Dật Phàm đứng một lúc rồi nhấc chân đi đến cạnh bàn, tiếp theo lại nghe thấy tiếng động của bàn ghế va vào nhau. Hạ Lan Tử Kỳ lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, xem ra Tề Dật Phàm không tính sẽ tranh giành với mình.
Nhưng mà. Nàng đã vui mừng quá sớm rồi! Sau khi tiếng sắp xếp bàn ghế ngừng lại, thì truyền đến là tiếng bước chân của Tề Dật Phàm hướng về phía mình.
Hắn muốn làm gì? Hay là thật sự muốn đem mình đuổi xuống? Hừ! Thật là một tên nam nhân nhỏ mọn! Hạ Lan Tử Kỳ chợt mở mắt ra, đã thấy một đống chăn đệm trước mặt, ném vào trong cùng giường. Cùng lúc đó, Tề Dật Phàm đã đi tới bên giường, đang cởi giày để lên giường.
Hạ Lan Tử Kỳ thật sự bị dọa sợ: "Ngươi muốn làm gì? Mau đi xuống!" Hạ Lan Tử Kỳ ngồi lên đưa tay đẩy hắn xuống.
Tề Dật Phàm bắt lấy tay Hạ Lan Tử Kỳ đang đẩy trước ngực, sau đó quỳ chân trên giường dùng sức đem nàng áp đảo, cười cợt nói: "Không phải cô đang ngủ à? Sao lại tỉnh rồi?"
"Ngươi, ngươi làm gì? Ngươi mau thả ta ra!" Nhìn khuôn mặt yêu nghiệt trước mắt kia tuy rằng đẹp đến mức khiến người ta hít thở không thông nhưng giờ phút này hai tay bị nắm đến đau, lại bị đè chặt trên giường. Vì thế tất cả cảm giác của nàng chỉ có thể hình dùng bằng hai chữ, đó là: Sợ hãi!
Ánh mắt của nàng giống như một con thỏ bị thương, trong hoảng sợ xen chút yếu đuối. Tề Dật Phàm trong lòng rung động, tránh đi ánh mắt rồi nhanh chóng dùng tay điểm huyệt nàng.
Hạ Lan Tử Kỳ chỉ cảm thấy đầu vai tê rần rồi lập tức không thể động đậy nữa, nhất thời sợ đến hồn phi phách tán. Run giọng nói: "Ngươi muốn làm gì?"
Tề Dật Phàm quay đầu nhìn chằm chằm nàng, mặt như phủ băng, từng điểm chút từng chút kề sát vào mặt nàng.
Nhìn khuôn mặt kia không ngừng đến gần, Hạ Lan Tử Kỳ hoảng hốt tới cực điểm! Trái tim ở trong ngực hoảng loạn không ngừng náo động, đập mạnh đến mức nàng thở không nổi.
"Ngươi đừng lại đây, đừng tới đây, không được đến đây!" Tề Dật Phàm cách nàng càng lúc càng gần, nàng đã cảm nhận được hơi thở của Tề Dật Phàm ngưng trọng, tựa hồ sắp nhào tới trên mặt nàng. Nàng sợ hãi kêu lên, có thể cựa quậy nhưng không nhúc nhích được, đành phải bất đắc dĩ gắt gao nhắm chặt hai mắt lại.
Nhưng mà. Nàng cho rằng hắn sẽ quấy rối mình, nhưng trong lúc nàng nhắm chặt hai mắt lại thì Tề Dật Phàm cũng không hề phi lễ nàng như tưởng tượng.
Nàng từ từ mở mắt ra, thấy Tề Dật Phàm cách mặt của nàng khoảng chừng một thước rồi ngừng lại, cẩn thận nhìn ngắm nàng.
Người nay đang chơi trò hổ rình mồi với mình sao? Hạ Lan Tử Kỳ thần kinh căng thẳng, một khắc cũng không dám thả lỏng! Dùng ánh mắt chán ghét nhìn thẳng hắn, buồn bực nói: "Ngươi nhìn ta như vậy làm gì?"
Tề Dật Phàm thần sắc thoáng mang theo một chút ấm áp, nhẹ giọng nói: "Cô rất giống một người, chẳng những ánh mắt giống đến cả tiếng nói cũng giống!"
Hắn đang làm cái gì vậy? Hạ Lan Tử Kỳ trong lòng giận dữ: "Đừng nói với ta là ngươi cảm thấy ta giống người trong lòng của ngươi né!"
Tề Dật Phàm ngẩn ra, hắn là thật cảm thấy Hạ Lan Tử Kỳ giống người trong lòng của hắn.
Hơn nữa ở chung lâu ngày, từ khi cổ họng Hạ Lan Tử Kỳ dần dần khá lên thì hắn cảm thấy càng lúc càng giống, nhưng mà dung mạo kia. . . . . . Hắn vẫn luôn phủ định bản thân, người trong lòng của hắn không xinh đẹp như cô gái trước mắt này, bọn họ tuyệt đối không thể là cùng một người.
"Đúng, cô và nàng ấy giống nhau." Tề Dật Phàm thành thật đáp.
Nghe xong Hạ Lan Tử Kỳ kinh hãi run sợ, nhưng vẫn cố gắng làm ra vẻ bình tĩnh: "Giống sao? Nói như vậy thì không phải ngươi sẽ yêu ta đó chứ?"
Tề Dật Phàm tim chợt nảy lên, lập tức đổi sắc mặt: "Chỉ là có một chút giống thôi, cô bớt ảo tưởng đi!" Sau đó đưa tay miết nhẹ lên mặt nàng tính trả đũa: "Cô rất sợ ta phi lễ cô sao?"
Hạ Lan Tử Kỳ sợ muốn chết, trong ánh mắt tràn đầy sợ hãi nhưng ở ngoài mặt vẫn tỏ ra chán ghét hếch cái mũi, kiên cường đáp lại: "Bỏ cái tay bẩn thỉu của ngươi ra! Ngươi đừng chạm vào ta!"
Nhìn Hạ Lan Tử Kỳ bộ dạng miệng cọp gan thỏ, không chừng trêu chọc nàng thêm một lúc nữa thì nàng sẽ khóc mất, Tề Dật Phàm cảm thấy tâm tình thật tốt. Bỗng nhiên đứng thẳng người, cởi tất nằm như chết ở trên giường.
"Này, ngươi mau giải huyệt đạo cho ta!" Có hắn nằm ở bên người, Hạ Lan Tử Kỳ cảm thấy áp lực rất lớn.
"Cô muốn ngủ ở trên ghế à? Nhưng mà ghế dựa vừa lạnh lại vừa cứng đấy!" Tề Dật Phàm một tay gối đầu, nghiêng người nhìn nàng.
Hạ Lan Tử Kỳ mạnh mẽ hét lê: "Đúng! Ta thà ngủ ở trên ghế vừa lạnh vừa cứng. Cũng không ngủ cùng với ngươi!"
Mình làm sao? Giống hồng thủy mãnh thú à? Thái độ của nàng đã chọc giận Tề Dật Phàm. Tề Dật Phàm bỗng nhiên dùng thanh âm lạnh lùng nói: "Không muốn ngủ chung với ta sao? Ta hết lần này tới lần khác cho cô ngủ chung với ta! Ngủ một lần cho co biết cho dù cho không cô thì ta cũng không thèm!" Tề Dật Phàm nói xong, cầm cái chăn bên cạnh phủ lên nàng không có ý định giải huyệt.
"Ngươi. . . . . ." Hạ Lan Tử Kỳ chỉ còn cách giương mắt nhìn.
Tề Dật Phàm lại kéo một cái chăn khác đắp lên mình, không khí biến thành vô cùng nặng nề.
Nhưng mà Hạ Lan Tử Kỳ dáng vẻ thấy hắn có lẽ thật sự sẽ không phi lễ mình, tâm tình đang từ vô cùng lo lắng bất an bất đầu từ từ thả lỏng. Dù sao không quá hai canh giờ nữa trời sẽ sáng, chỉ cần hắn không chạm vào mình thì thế nào cũng được. Hạ Lan Tử Kỳ chậm rãi nhắm hai mắt lại.
Nhưng bỗng nhiên Tề Dật Phàm âm thầm mở miệng: "Cô có biết tên trộm định đột nhập vào bảo khố nhà mình là ai không?"
Hạ Lan Tử Kỳ lại mở mắt ra: "Là ai?"
Tiếng của Tề Dật Phàm không lớn, nhưng nghe lại rất rõ ràng: "Sợ là cô không thể ngờ được đâu. Người đó chính là Nam Cung Hoàng ban ngày đến bàn chuyện làm ăn với phụ thân."
"Là hắn?" Hạ Lan Tử Kỳ hoảng sợ, "Ngươi nhận ra hắn?"
"Đương nhiên, đã sớm biết. Cũng may, ta che mặt nên hắn không nhận ra ta." Tề Dật Phàm lạnh giọng nói: "Người này quả nhiên âm hiểm xảo trá, to gan lớn mật, đến làm khách mà dám trộm bảo vật trong phủ, thật sự đáng giận đến cực điểm!"
Hạ Lan Tử Kỳ trong lòng hơi động, thăm dò hỏi : "Nhà hắn không phải cũng là danh môn thế gia sao? Bảo bối gì không có? Không nên đến trộm bảo vật nhà ngươi mới phải chứ?"
Tề Dật Phàm nhìn nàng một cái: "Chuyện này cô không cần biết."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.