Hỉ Tương Phùng

Chương 2: Bí mật bị che giấu

Thuỷ Nguyệt Minh Châu

26/11/2016

Hạ Lan Ngu Hoa trầm ngâm một lát, thâm sâu mở miệng: "Hắn dù sao cũng là đệ đệ của ta, giết hắn có chút quá đáng. Ngày mai, hãy chọc mù hai mắt của hắn! Không có mắt, hắn sẽ trở thành một tên phế nhân. Đến lúc đó, người cầm quyền trong phủ vẫn là ta cùng mẫu thân! Đề phòng hắn biết võ công, các ngươi ít nhất phải có hai người."

Nam tử lập tức nhận lời: "Tốt, việc này ta sẽ sai người đi làm, cam đoan bày trí thỏa đáng!"

Giờ khắc này, Hạ Lan Tử Kỳ vô cùng phẫn nộ, Hạ Lan Ngu Hoa nếu chỉ đơn thuần nhìn bề ngoài sẽ thấy bộ dạng xinh đẹp tuyệt trần, nhưng ai có thể nghĩ đến, dưới bề ngoài ấy lại cất giấu tâm địa độc ác như rắn rết! Làm sao có thể vì tài sản mà nhẫn tâm hạ độc thủ đối với đệ đệ ruột của mình như thế?

Hạ Lan Tử Kỳ cắn răng, nhìn chằm chằm Hạ Lan Ngu Hoa mà trong mắt bốc hỏa, thực vì có một tỷ tỷ như vậy mà cảm thấy bi ai!

Lúc này, hai người đã bàn bạc xong mọi chuyện, đứng dậy rời đi, biến mất trong rừng bách không còn thấy gì nữa.

Đã trải qua chuyện tình cả đời khó quên như vậy, mất một hồi lâu, Hạ Lan Tử Kỳ mới chậm rãi từ trong bụi cây đứng lên. Bất kể nói thế nào, Hạ Lan Vân Dũng cũng là đệ đệ của mình! Việc này không biết thì thôi, nếu đã biết, nàng không thể để Hạ Lan Ngu Hoa thực hiện được gian kế !

. . . . . .

Ăn qua cơm chiều, Hạ Lan Tử Kỳ dưới sự dẫn dắt của nha hoàn, đi vào Thanh Trúc hiên nơi đệ đệ Hạ Lan Vân Dũng ở.

"Nhị tỷ, ngồi tự nhiên!" Đối với việc nàng đột nhiên đến thăm , Hạ Lan Vân Dũng mặc dù có chút bất ngờ, nhưng ở mặt ngoài vẫn khách khí hữu lễ, lên tiếng gọi: "Người đâu, mau pha trà!"

Hạ Lan Tử Kỳ thấy trên bàn của hắn để không ít sách, đang bề bộn tính toán sổ sách, vì thế nhẹ giọng nói: "Ta chỉ là cơm nước xong tùy tiện đi dạo, vừa vặn đi qua nơi này của đệ, nên tiến vào thăm! Nếu đệ còn có bận việc, ta lập tức đi ngay."

Bị nàng vừa nói như vậy, Hạ Lan Vân Dũng thật đúng là không biết nên nói gì, một bên gảy bàn tính, một bên âm thầm để ý đến động tĩnh của nàng.

Hạ Lan Tử Kỳ ngồi trên ghế một lát, đứng dậy đi vào trong phòng trên tường treo một bức tranh sơn thủy, bỗng nhiên phát giác bụng hơi đau đau, nàng hơi nhíu nhíu mày, thưởng thức tranh sơn thủy một lát, bụng càng cảm thấy đau đớn, đành phải xoay người nói: "Vân Dũng, đệ cứ làm việc đi, đột nhiên bụng ta có chút đau, đi về trước đây."

Hạ Lan Vân Dũng cảm thấy kì lạ nhìn nàng: "Đang bình thường, sao lại đau bụng? Nếu không để đệ gọi gia nhân mời lang trung xem qua giúp nhị tỷ?"

"Không cần, đây là chỉ là bệnh nhỏ, ngủ một giấc là tốt rồi." Hạ Lan Tử Kỳ xoay người rời đi, vừa mới bắt đầu nghĩ đến nguyệt sự sắp tới rồi, cho nên đau, nhưng mà, càng chạy nàng càng thấy được không ổn, thầm kêu, "Không xong rồi!"

Hạ Lan Vân Dũng nhìn nàng kì kì quái quái đến, lại chẳng biết tại sao rời đi, có chút không hiểu. Hắn xoay người trở về phòng, lại phát hiện trên ghế chỗ Hạ Lan Tử Kỳ vừa rồi ngồi, có một tờ giấy được gấp cẩn thận.



Hắn tò mò mở ra, khi xem hết nội dung trong giấy, nhịn không được bị hù hết hồn. Hắn quay đầu nhìn ra qua ngoài cửa, trong lòng lại nghi hoặc càng tăng thêm.

. . . . . .

Trở lại Cẩm Nguyệt Hiên, Hạ Lan Tử Kỳ phát hiện mình đau bụng, tuyệt đối không phải chỉ đơn giản như vậy.

Đau ẩn ẩn này, không giống khi đau nguyệt sự. Hơn nữa chỉ đau có một chút như vậy, nếu người sơ suất sẽ không để ý tới, nhưng nàng lại khác, thể chất nàng mẫn cảm, không chịu nổi đau đớn. Ngay cả khi chỉ đau một chút nhưng nếu ở trên người nàng sẽ phóng đại lên gấp mấy lần, cho nên đau ngấm ngầm như này, xảy ra trên người nàng sẽ cảm nhận được sâu sắc.

Tiểu nha hoàn không rõ lí do, nhìn thần sắc nàng không tốt, vội la lên: "Nhị tiểu thư, bụng cô không thoải mái, trước tiên nằm lên giường, nô tỳ đi tìm lang trung đến đây cho cô!"

Hạ Lan Tử Kỳ từ nhỏ đi theo sư phụ học y, đối với bệnh trạng trên cơ thể, là bệnh gì, nàng so với người khác luôn hiểu rõ!

Nàng lấy tay ấn nhẹ lên bụng, chỉ cảm thấy bụng ngoài chỗ ngấm ngầm ra, còn có chút phồng lên, ấn ấn, trong bụng nàng"Lộp bộp" một chút, đột nhiên cảm thấy điều gì đó, nội tâm nàng hoảng sợ, không dám xác định, nhẹ giọng nói: "Không cần thỉnh lang trung, đây là bệnh cũ của ta, có chút đầy hơi."

Tiểu nha hoàn khẩn trương, kiên trì nói: "Đầy hơi cũng là bệnh ư? Vẫn là nên thỉnh lang trung đến xem tốt hơn." Dù sao nhị tiểu thư cũng mới đến các có hai ngày, này nếu có chút sơ xuất gì, nàng không thể đam đương nổi.

Hạ Lan Tử Kỳ khoát tay chặn lại: "Không cần thỉnh lang trung, ngươi xuống phòng bếp lấy cho ta nắm đậu đen ."

Tiểu nha hoàn không rõ, hỏi: "Nhị tiểu thư muốn đậu đen làm cái gì?"

Hạ Lan Tử Kỳ thuận miệng nói: "Đây là phương thuốc cổ truyền chuyên trị đầy hơi, mỗi lần ta phát bệnh, ăn hai hạt thì tốt rồi, vô cùng hữu hiệu!"

"Thì ra là vậy! Tốt rồi, nô tỳ lập tức đi lấy." Tiểu nha hoàn vừa mới đi tới cửa, liền nghe Hạ Lan Tử Kỳ ở phía sau lại dặn dò: "Thuận tiện mang tới một bình nước đường!"

"Đã biết." Tiểu nha hoàn làm việc nhanh nhẹn, rất nhanh đem đậu đen cùng nước đường cầm trở về.

Hạ Lan Tử Kỳ với tay lấy ba hạt đậu đen, để vào trong miệng chậm rãi nhấm nuốt, cho đến khi nàng nhai nuốt hạt đậu xuống bụng, cũng không thể cảm giác được mùi của đậu.

Hạ Lan Tử Kỳ trong lòng hoảng hốt, bởi vì đây là phương pháp xem xét có trúng độc hay không, nay nàng không cảm giác được mùi, chứng tỏ nàng đã trúng cổ độc!



Nàng biết trúng cổ phải hóa giải lập tức, nếu không để lâu ngày, hậu quả sẽ rất khó lường. Nàng hít sâu một hơi, mặc dù trong lòng dậy sóng vạn trượng, ngoài mặt lại không mảy may biểu hiện gì, nhẹ nhàng nói: "Ăn đậu đen quả nhiên cảm thấy tốt hơn nhiều, ta bây giờ chuẩn bị ngủ, ngươi cũng trở về đi nghỉ ngơi đi!"

Tiểu nha hoàn cẩn thận hỏi lại: "Thật sự tốt hơn nhiều rồi sao?"

Hạ Lan Tử Kỳ sốt ruột trị cổ, lại gặp tiểu nha hoàn cứ nói đâu đâu, không khỏi giận đến tái mặt: "Thật không có việc gì, ngươi đi xuống trước đi!"

Nhị tiểu thư vừa nãy mới còn tốt, đột nhiên thay đổi sắc mặt, làm tiểu nha hoàn không hiểu, nhưng mà, quả nhiên là không thể nhiều lời rồi, đành phải nghe lệnh lui ra.

Tiểu nha hoàn vừa đi, Hạ Lan Tử Kỳ lập tức nhảy xuống giường, ôm lấy bình nước đường trên kia dùng sức uống.Bởi vì sâu độc gặp phải nước đường, sẽ gặp đánh mất khả năng chống cự, cho nên, ở trong dạ dày có sâu độc sinh tồn, phải uống nước đường mới có thể đem nó phun ra đi.

Một bình nước đường rất nhanh bị nàng uống cạn, nàng thật cẩn thận mở cửa, không thấy xung quanh không có người, chạy đến góc tường vắng, dùng ngón tay móc cổ họng, đem tất cả vật trong dạ dày phun ra hết, nàng phun đến khi trọng bụng không còn gì để nôn nữa chỉ còn nôn khan, mới dừng lại.

Thời điểm nàng ói, tận lực không để cho mình phát ra tiếng vang lớn, sau khi ói xong, nàng muốn nhìn một chút người khác rốt cuộc đã hạ cổ gì với nàng, nhưng nha hoàn phụ trách chiếu cố nàng phát hiện có chút khác thường, mau chạy tới: "Nhị tiểu thư, cô làm sao vậy? Sao lại ói ra?"

"Ta không sao, tại vì đêm nay ăn cơm không tốt."

"Vậy nô tì đưa người trở về phòng trước!" Tiểu nha hoàn cũng không xemHạ Lan Tử Kỳ có đồng ý hay không, đem nàng kéo đi, lại quay đầu hô lớn: "Tiền Xuyến, mau tới đây thu dọn sạch sẽ."

"Ai, không cần!" Hạ Lan Tử Kỳ còn muốn biết mình trúng cổ độc gì, bản năng hô một tiếng.

Tiểu nha hoàn có chút khó xử: "Tiểu thư, ô vật này nếu không dọn dẹp sạch sẽ, để quản gia biết được sẽ phạt chúng ta!"

"Ách. . . . . ." Hạ Lan Tử Kỳ quay đầu liếc nhìn ô vật, biết sẽ không tìm kiếm được sâu độc, đành phải bất đắc dĩ nói: "Vậy các ngươi đào hố ở đây, đem ô vật vùi lấp!"

Tiền Xuyến nghe được tiếng la đã chạy tới, lên tiếng, tuân mệnh làm theo.

Sau khi vào nhà, tiểu nha hoàn giúp đỡ nàng nằm xuống, vẻ mặt lo lắng: "Nhị tiểu thư, cô hôm nay rốt cuộc là làm sao vậy? Có muốn bẩm báo với lão gia để lang trung đến xem qua một chút?"

Hạ Lan Tử Kỳ mặt giãn ra: "Ta không sao, ói ra được là tốt rồi. Đã trễ thế này, không cần nói cho cha ta biết, tránh cho ông lại lo lắng."

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
Nguyên Tôn

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Hỉ Tương Phùng

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook