Hỉ Tương Phùng

Chương 115: cảm xúc nhộn nhạo

Thuỷ Nguyệt Minh Châu

26/11/2016

Lang trung nhận lấy thuốc giải, giơ ra trước mặt quan sát kĩ lưỡng, lại đặt ở dưới mũi hít hà rồi ngẩng đầu chậm rãi nói: "Trong thuốc này có cả Thiên Gia hoa, phèn khô, còn có mùi vị của cỏ âm dương, nếu lão phu không đoán sai! Đây không phải là giải dược, mà là xuân dược!"

"Đây là xuân dược?" Tề Dật Phàm bàng hoàng! Xem ra này Nam Cung Hoàng rất xứng với hai chữ “đê tiện”, dưới tình huống sinh mệnh bị đe dọa, lại dám dùng thuốc giả để lừa hắn! Nhưng mà, cũng may hắn ít nhiều cẩn thận không đem luôn thuốc cho Hạ Lan Tử Kỳ ăn, nếu không nuốt thêm một viên xuân dược nữa thì hậu quả không thể lường hết được.

Tề Dật Phàm hoảng hốt, nhìn chằm chằm lão lang trung vội la lên: "Hiện tại không có giải dược, cũng không thể hợp phòng, chẳng lẽ không còn cách khác sao?"

"Cái này thì. . . . . ." Lão lang trung vuốt chòm râu dê, thần sắc mang theo vài phần khó xử: "Nếu như vẫn cứ kiên quyết thế này..., không có gì cách nào tốt hơn hết, tốt nhất vẫn là phải xoa dịu cảm xúc mãnh liệt của cô ấy, để cô ấy được dễ chịu một chút. Còn nữa, cậu có thể đưa nàng ngâm vào trong nước lạnh, như vậy cũng có thể làm giảm bớt phần nào cảm xúc động tình hiện tại."

"Được được!" Tề Dật Phàm liên tiếp gật đầu, vội vàng nói với tiểu nhị: "Mau chuẩn bị cho ta một chậu nước lạnh, phải nhanh!" Nói xong thuận tay ném cho hắn một thỏi bạc.

"Công tử chờ chút, nước lạnh lập tức sẽ có!" Thấy được thưởng nhiều như vậy, tiểu nhị vui vẻ cười không ngậm được miệng, vô cùng thoải mái đi ra ngoài chuẩn bị giúp hắn.

Lão lang trung nhìn Hạ Lan Tử Kỳ trên giường, lúc này dặn dò thêm: "Vị công tử này, cô nương kia vốn khó chịu lắm rồi, cho nên không thể điểm huyệt quá lâu được đâu. Lát nữa cậu giải huyệt cho cô ấy đi!"

"Được, ta đã biết!" Tề Dật Phàm lấy từ trong túi ra hai lượng bạc, đưa cho lang trung làm phí xem bệnh.

Thấy được trả nhiều như vậy, lão lang trung cảm ơn rối rít rồi vui tươi hớn hở tiêu sái rời đi!

Sợ Hạ Lan Tử Kỳ không chịu đựng nổi nữa! Tề Dật Phàm vội vàng chạy đến bên giường, thấy nàng chính không ngừng chảy nước mắt, bộ dạng hai mắt đẫm lệ kia nhất thời khiến Tề Dật Phàm tim như bị dao cắt.

Hắn không chút do dự giải huyệt cho Hạ Lan Tử Kỳ, ngồi xuống bên giường, an ủi: "Tử Kỳ, gắng lên, lát nữa tắm nước lạnh là tốt rồi!"

"Hoa Tranh, Hoa Tranh. . . . . ." Hạ Lan Tử Kỳ thì thào gọi, lao vào trong lòng Hoa Tranh, ôm chặc hông của hắn: "Chàng đừng rời xa thiếp!"

"Được, ta không rời khỏi nàng, đời này kiếp này cũng không rời bỏ!" Tề Dật Phàm vỗ lưng của nàng, thật hy vọng giờ phút này, nàng vẫn còn thanh tỉnh , có thể hiểu được hết ý của mình.

Hít hà mùi hương trên người Tề Dật Phàm, Hạ Lan Tử Kỳ giống như có lại được động lực, lại bắt đầu ở trong lòng Tề Dật Phàm ôm này, sờ này! Tề Dật Phàm không đành lòng đẩy nàng ra, chỉ có thể ôm lấy nàng, để mặc nàng ở trong ngực mình cứ thế làm bậy. Nhưng mà, chỉ chốc lát sau hắn bắt đầu cảm thấy có gì đó không đúng, chờ đến khi lúc hắn cúi đầu xuống, hốt hoảng. . . . . .

"Trứng thối này, sao nàng lại cởi quần áo của ta?" Đối mặt với cảnh này, Tề Dật Phàm dở khóc dở cười, giận mắng.

"Công tử, nước lạnh đã chuẩn bị xong!" Ngoài cửa truyền tiếng của tiểu nhị.

"Vào đi! Tử Kỳ, nàng mau đứng lên." Cảnh tượng thế này để người ngoài thấy được thì không hay ho gì, Tề Dật Phàm muốn lôi nàng từ trong lòng đứng thẳng lên. Nhưng mà nàng lại cứ như bạch tuộc ôm thật chặt Tề Dật Phàm không buông, hơn nữa còn kêu: "Đừng mà, đừng đẩy thiếp ra. . . . . ."

Thấy Hạ Lan Tử Kỳ dáng vẻ tủi thân, Tề Dật Phàm cuối cùng cũng đành dung túng nàng: "Được rồi! Nàng ngoan ngoãn đừng nhúc nhích nữa, ta sẽ không đẩy nàng ra!"



Hạ Lan Tử Kỳ có vẻ rất sợ bị người ta đẩy ra, câu hiểu câu không gật đầu, lao vào trong ngực hắn rồi nằm yên không động đậy.

Tề Dật Phàm kéo cái chăn mỏng trên giường qua, đem Hạ Lan Tử Kỳ che ở trong chăn, lúc này mới gọi người kia đi vào.

Tiểu nhị dẫn thêm vài người nữa vào, bê bồn, đổ nước, vừa vào phòng đã thấy Tề Dật Phàm ôm một cái bịch chăn mỏng, trước ngực căng phồng, ngoài trừ tiểu nhị dẫn đầu biết thứ mà Tề Dật Phàm đang ôm là nữ tử mà hắn mời lang trung đến xem bệnh thì những người khác đều không biết là xảy ra chuyện gì, trong lòng không khỏi tò mò.

Lúc này, tiểu nhị lên tiếng hỏi: "Công tử, bồn tắm để ở chỗ này được không?"

Tề Dật Phàm vừa định mở miệng, mặt bỗng nhiên biến sắc, thân mình không kìm chế được mà run lên một cái!

"Công tử, công tử sao vậy?" Tiểu nhị có chút nghi ngờ.

Tề Dật Phàm mím môi, thần sắc hơi biến đổi, giống như đang cố gắng kiềm chế, một lúc lâu sau mới ổn định được tinh thần, khó khăn. nói: "Đó, để ở chỗ đó!"

Thì ra, Hạ Lan Tử Kỳ không kiềm chế nổi trước sự mê hoặc của mỹ nam, bất chấp hết cố kỵ mà cắn cắn bụng hắn, kỳ thật cắn cắn một chút cũng không sao, nhưng mà càng lúc càng qua đáng. Cái tay nhỏ bé của Hạ Lan Tử Kỳ còn phối hợp rất ăn ý, vừa cong vừa duỗi xoa xoa cái lưng của hắn.

Trước khi Hạ Lan Tử Kỳ tiếp tục tấn công xuống phía dưới khiến cho những dây thần kinh nhạy cảm trên người hắn sinh ra phản ứng, vốn dĩ hắn chỉ sợ nhột thôi nhưng bị cảm giác tê dại mãnh liệt kia kích thích không rét mà run, trái tim níu hết lại. Có điều, trong phòng có người, lại không muốn để Hạ Lan Tử Kỳ lộ ra hắn chẳng thể có hành động gì, chỉ có thể cứng mình lại tiếp tục chống đỡ. Trong lòng âm thầm kêu khổ: "Bà cô của tôi ơi! Đừng cắn nữa, cứ cắn thế tôi sắp không chịu nổi nữa rồi!"

Hạ Lan Tử Kỳ đâu thèm để ý tới, mình đang vui, cứ cắn không ngừng!

Nhịn, nhịn, tiếp tục nhịn! Tề Dật Phàm ngồi ở đây chẳng khác gì sống một ngày bằng cả một năm! Cầu nguyện đám người ... tiểu nhị kia, đổ nước nhanh một chút.

Lúc này, Tề Dật Phàm cắn càng hung hăng hơn, Tề Dật Phàm thật sự chịu không nổi nữa rồi, lặng lẽ đưa tay vói vào trong chăn mỏng, chặn miệng Hạ Lan Tử Kỳ lại.

Hạ Lan Tử Kỳ theo bản năng đổi chỗ cắn, Tề Dật Phàm đành phải tiếp tục chặn.

"Công tử, ngài làm sao vậy? Trên người thấy ngứa sao?" Tiểu nhị tốt bụng hỏi.

"Hả! Ừ, có chút ngứa!" Tề Dật Phàm mất tự nhiên cười cười, cảm giác Hạ Lan Tử Kỳ có xu hướng chuẩn bị nhào tiếp về phía trước, vội vàng đưa tay đè nàng xuống.

Lúc này, thấy đám tiểu nhị đã đem cái bồn tắm hai người kia đổ đầy nước lạnh, Tề Dật Phàm vội vàng nói : "Các ngươi đều lui xuống hết đi! Không có lệnh của ta, bất luận kẻ nào không được phép tiến vào!"

Sau khi đám tiểu nhị đã lui xuống hết cả, Tề Dật Phàm như trút được gánh nặng, lúc này mới vén cái chăn mỏng lên: "Tử Kỳ, vừa rồi ta bị nàng hại thật thê thảm!"

Hạ Lan Tử Kỳ đối với lời nói của hắn mắt điếc tai ngơ, chỉ đắm chìm trong thế giới tràn đầy dục vọng của bản thân, dùng đôi môi mềm nhẹ như lông vũ vuốt ve lồng ngực hắn, một cảm giác kì dị tuyệt vời lan truyền toàn thân, khiến cho Tề Dật Phàm cứng đờ cả người, ngừng thở, từ từ nhắm mắt lại.



Thấy Hạ Lan Tử Kỳ từng chút từng chút lấn dần lên trên, thân thể Tề Dật Phàm cũng trở nên khô nóng, cho đến tận lúc Hạ Lan Tử Kỳ hôn lên cằm hắn, bắt đầu lần tay xuống cởi y phục của hắn. Lúc này hắn mới tỉnh táo lại, không thể lại dung túng Tử Kỳ nữa rồi, nếu không tiếp tục như vậy, hắn không dám cam đoan mình có nhịn nổi không.

"Tử Kỳ ngoan! Ta biết nàng đang rất khó chịu, hiện tại ta sẽ đưa nàng đến chỗ bồn tắm!" Nói xong ôm lấy nàng, mới vài bước đã đi đến bồn tắm, thả Hạ Lan Tử Kỳ vào đó.

Nước lạnh tràn đến ngực của nàng, nàng nhịn không được run lên mấy cái, thấy Tề Dật Phàm không cùng xuống, lập tức ôm lấy cánh tay của hắn, khẩn trương nói: "Đừng đi đừng đi, thiếp muốn chàng vào đây giúp thiếp!"

Biết Hạ Lan Tử Kỳ bị thuốc khống chế, Tề Dật Phàm giữ lấy cánh tay của nàng, nhẹ dỗ nói : "Ta không đi! Nhưng mà nàng phải ngoan ngoan nghe lời, cứ ở bên trong này tắm nhé. Đợi nàng thanh tỉnh lại rồi nàng muốn gì ta cũng cho!"

Tề Dật Phàm dùng cái tay còn lại vốc nước lạnh, vốc lên trán vảy lên khuôn mặt nàng. Bị nước lạnh tập kích bất ngờ, quả nhiên bệnh trạng của nàng khá hơn rất nhiều rồi, cả người không còn náo loạn như vậy nữa, sắc mặt hình như cũng đã bớt đỏ.

Chiêu này quả nhiên là hữu hiệu, Tề Dật Phàm vui sướng không thôi, ngồi xổm ở ngoài bồn làm bạn với nàng. Có điều, hắn đã hoàn toàn coi thường xuân dược cao cấp mà Nam Cung Hoàng chế tạo, cho nên cao hứng quá sớm. Hạ Lan Tử Kỳ chỉ yên lặng trong tầm khoảng một chén trà thôi, dược hiệu trong cơ thể bắt đầu phát tác, thân thể của nàng lại bắt đầu nóng rực lên, đến mức mà nước lạnh trong bồn cũng bắt đầu biến thành hơi âm ấm.

Lúc này, không thể kìm lại được cảm xúc mãnh liệt nữa, lại bắt đầu từng trận từng trận lướt qua toàn thân. Khuôn mặt trắng nõn không tỳ vết, lại bắt đầu xuất hiện rặng mây đỏ khác thường. Hạ Lan Tử Kỳ ngẩng đầu nhìn Tề Dật Phàm, trong mắt sắc xuân dập dờn bồng bềnh!

Nhìn thấy ánh mắt như vậy, Tề Dật Phàm trong lòng giật mình! Cùng lúc đó, Hạ Lan Tử Kỳ lôi cánh tay của hắn dùng sức đẩy vào trong nước: "Hoa Tranh, thiếp thật sự rất khó chịu, Hoa Tranh. . . . . . Giúp thiếp đi. . . . . ."

Thấy nàng bắt đầu có biểu hiện như vậy, tuy rằng trong lòng đau đớn nhưng Tề Dật Phàm vẫn lý trí tránh ra đứng lên, bởi vì hắn sợ vào trong bồn tắm rồi hắn sẽ không khống chế được hành vi của mình nữa.

Thấy Tề Dật Phàm không phối hợp, Hạ Lan Tử Kỳ bắt đầu ở trong nước lăn qua lộn lại, nàng cảm thấy thân thể như bị lửa thiêu đốt, nóng không chịu nổi, vừa kêu nóng quá vừa không tự chủ được cởi y phục xuống.

Tề Dật Phàm định nhoài người đến ngăn lại, nhưng cũng sợ bị nàng kéo vào trong nước, thật sự khó xử hết sức. Nàng đã đem quần áo cởi ra hết, chỉ còn lại cái yếm và dây lưng.

Thấy nàng sắp cởi cả cái yếm ra, trái tim Tề Dật Phàm không nghe lời chấn động mạnh, chặn lại nói: "Tử Kỳ, không được!" Nhưng mà, hết thảy đều đã muộn rồi! Tề Dật Phàm vừa dứt lời, cái yếm đã bị Hạ Lan Tử Kỳ kéo xuống, ném ra ngoài bồn tắm.

Chuyện này, Hạ Lan Tử Kỳ hình như thoải mái hơn, ngực theo hô hấp mà phập phồng cao thấp, bộ ngực no đủ tròn trịa ở trong nước như ẩn như hiện.

Trong lúc không hề phòng bị mà bắt gặp thân thể không chút che đậy của người trong lòng, cho dù tâm lý Tề Dật Phàm có vững vàng thế nào, hay là cố gắng như không thấy thì cũng phải chịu kích thích không nhỏ! Tề Dật Phàm kìm lòng không nổi mở to hai mắt nhìn, không khỏi hơi thất thần.

"Nóng quá, nóng quá. . . . . ." Hạ Lan Tử Kỳ ngửa đầu, híp nửa hai mắt, sắc mặt hồng như táo chín đỏ. Hai tay vốc nước lạnh, giơ lên, nước lạnh chảy lên trên mặt của nàng, tưới tắt bớt phần nào dục hỏa trên người, nàng sau khi vùng vẫy trong nước được một lúc, thân mình đột nhiên trượt một cái, cả người biến mất khỏi mặt nước, hoàn toàn trìm sâu vào trong nước.

"Tử Kỳ, nàng làm sao vậy?" Tề Dật Phàm hoàn hồn, hắn sợ thân thể Hạ Lan Tử Kỳ không chịu nổi ngất đi nên bất chấp lao đến.

Chỉ thấy Hạ Lan Tử Kỳ nằm ở dưới đáy nước, vẫn không hề nhúc nhích, Tề Dật Phàm bị dọa đến hồn phi phách tán: "Tử Kỳ, Tử Kỳ. . . . . ." Hắn gọi hai tiếng, không nghe thấy đáp lại. Trong lòng hắn trở nên trống rỗng, lập tức nửa quỳ ở ngoài bồn tắm hai tay vươn đến thò vào vớt Hạ Lan Tử Kỳ.

Nhưng mà không ngờ rằng, hắn vừa mới đưa tay chạm vào người Hạ Lan Tử Kỳ thì nàng đột nhiên mở mắt, ôm lấy cổ hắn, trực tiếp kéo hắn ngã vào trong nước rồi xoay người chặn lại.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Hỉ Tương Phùng

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook