Hỉ Tương Phùng

Chương 89: Châu liên bích hợp(hạ)

Thuỷ Nguyệt Minh Châu

26/11/2016

"Công tử, vậy chàng phải nhanh lên đấy! Người ta chờ chàng!" Cô nương kia ôn nhu lời nói nhỏ nhẹ, tình nồng ý mật khiến Hạ Lan Tử Kỳ toàn thân nổi da gà, vội vàng xua tay: "Được rồi, được rồi, ta đã biết! Sẽ không để bảo bối đợi lâu đâu!"

Nói xong những lời này, Hạ Lan Tử Kỳ toàn thân cũng không được tự nhiên, âm thầm tự an ủi mình, chẳng qua đây cũng chỉ là diễn trò thôi! Để ý nhiều như vậy làm gì, dù sao lúc trước mình cũng đã cho bạc cô nương đó rồi.

Cô nương kia xoay người đóng cửa lại, Tề Dật Phàm tự mình đưa cho nàng cái ghế dựa, lại sai gã gia đinh mang lên một chút rượu thịt rồi rót rượu cho nàng.

Sau khi ngồi xuống, Tề Dật Phàm lúc này mới phát hiện trên người Hạ Lan Tử Kỳ có mùi rượu, xem ra trước khi vào nhà nàng đã uống rượu, nhưng mà không biết nàng vì muốn diễn cho giống mới uống rượu hay đơn giản là vì muốn nổi máu anh hùng? Tóm lại bất kể là lí do gì, thì biểu hiện của nàng không tồi!

Lúc này, hắn chỉ vào Tiền chưởng quầy giới thiệu với Hạ Lan Tử Kỳ: "Bạch huynh đệ, vị này là thương nhân bán sỉ dược liệu lớn nhất Cống Nam, Tiền chưởng quầy của hiệu buôn Trịnh gia." Sau đó lại nói với Tiền chưởng quầy: "Vị này là huynh đệ tốt của ta, con trai độc nhất của Bạch Thế Xương phú hộ giâu có bậc nhất Kinh đô được xưng tụng là đứng đầu Kinh đô tam thiếu Bạch Anh Kiệt."

Người khác không biết, nhưng đã làm thương nhân như Tiền trưởng quầy thì ai nổi danh nhất trong thương trường thì phải nắm rõ như lòng bàn tay. Bạch Thế Xương là phú hộ ở kinh thành, vừa có con gái gả cho hoàng thượng được sủng ái vô cùng lại vừa là thương nhân bậc nhất, chưa nói đến gia tài bạc triệu mà sức ảnh hưởng của ông ta cũng lớn đến vô cùng!

Nghe nói hắn chỉ có một con trai độc nhất, tướng mạo anh tuấn, rất thích mặc bạch y, ham mê tửu sức, nhưng có một khuyết điểm là giọng nói ẻo lả, bất nam bất nữ.

Hắn vừa thấy Hạ Lan Tử Kỳ trước mắt hoàn toàn trùng khớp với gã Bạch công tử trong truyền thuyết, khiến cho hắn không thể không tin lời giới thiệu của Tề Dật Phàm. Vì ngoài mặt vẫn luôn tỏ ra kính trọng Bạch Thế Xương, tuy rằng hắn nhìn lớn tuổi hơn Hạ Lan Tử Kỳ, nhưng vẫn chắp tay trước: "Tiểu nhân vẫn luôn sùng kính phụ thân của công tử, hi vọng được quen biết với ông ấy nhưng lại luôn không có duyên gặp mặt. Hôm nay có thể gặp Bạch công tử, quả thật có phúc ba đời!"

Hạ Lan Tử Kỳ biết lúc này thân phận của mình rất tôn quý, đương nhiên phải làm ra vẻ của một Bạch gia thiếu gia được cưng chiều từ nhỏ, nàng phải làm thế nào cho nổi bật được tính cách của đệ nhất Tam thiếu Kinh thành! Nhưng mà nàng chỉ từng làm tiểu thư, chưa từng làm thiếu gia thật đúng là không biết phải biểu hiện thế nào cho đúng.

Nhưng mà, nàng đột nhiên nghĩ đến Lục thiếu gia Tề Nhan Thần, nghĩ đến lời nói và cử chỉ lúc bình thường của hắn Hạ Lan Tử Kỳ trong lòng hiểu rõ, chỉ cần có thể làm ra cái loại công tử kiểu mẫu chuyên ăn chơi trác táng là được, tin chắc loại biểu hiện này sẽ không tồi chút nào. Vì thế, chắp tay đáp lễ, tùy tiện hứa hẹn: "Tiền chưởng quầy đừng quá khách khí, muốn gặp cha ta còn chẳng phải rất dễ sao? Hiện tại chúng ta đã có quen biết thế này, chờ khi nào ông có thời gian đến Kinh thành, ông nhất định phải tới tìm ta, ta sẽ dẫn ông đến gặp phụ thân."

"Vậy cũng thật sự là quá tốt rồi!" Tiền chưởng quầy cười nói: "Bạch công tử thật sự là người hào sảng!"

Vốn Tề Dật Phàm không phải bất đắc dĩ thì sẽ không để cho Hạ Lan Tử Kỳ tham gia chuyện này, nhưng trong những người của hắn chỉ có Hạ Lan Tử Kỳ khí chất phù hợp với hình tượng Bạch công tử, mà chuyện của hắn, nếu không phải cần người nâng đỡ lót đường thì hắn tuyệt đối sẽ không tùy ý giao cho người khác làm, cho nên chỉ có thể ‘không trâu bắt chó đi cày’ .

Thật ra ban đầu hắn còn sợ một tiểu thư khuê các như Hạ Lan Tử Kỳ chưa từng nhìn quen mấy thứ này, sẽ rất luống cuống! Nhưng vừa rồi thấy biểu hiện của Hạ Lan Tử Kỳ, hiện tại lại cùng Tiền chưởng quầy trò chuyện với nhau vui vẻ như thế, Tề Dật Phàm trong lòng vui vẻ biết bao nhiêu.

Chủ động nâng chén nói : "Nhân dịp ta cùng với Bạch huynh gặp lại, cùng với chuyện Tiền chưởng quầy và Bạch huynh làm quen, chúng ta cùng nhau cạn một chén!"

Ba người nâng chén đụng nhau, hào sảng một hơi đem rươu uống cạn.

Hạ Lan Tử Kỳ cầm bầu rượu đứng lên: "Quen biết là duyên, gặp nhau là phận, chúng ta có duyên phận như vậy, uống một chén sao được? Nhất định phải là phải ba chén mới được!"



"Tốt, Bạch công tử đúng là quá hào sảng, vậy chúng ta phải uống đến ba chén!" Tề Dật Phàm cũng đứng lên, nói xong nhìn Tiền chưởng quầy.

Người ta là tiểu công tử yếu đuối còn không sợ uống rượu, mà người lớn tuổi nhất trên bàn rượu như Tiền trưởng quầy há cớ gì lại luống cuống tự làm mất mặt mình? Vì thế cũng đứng lên nâng chén: "Chúng ta cạn ly!"

Ba chén rượu vừa uống xong, bọn họ trở lại trên ghế ngồi Tề Dật Phàm biết Hạ Lan Tử Kỳ tửu lượng không tốt, hắn thật sợ là cứ uống như vậy mãi thì chuyện còn chưa làm xong Hạ Lan Tử Kỳ đã say mất rồi, lập tức hô: "Bạch công tử, đừng chỉ cứ uống rượu mãi, ăn một chút gì đi."

Hạ Lan Tử Kỳ gật đầu, nhưng mà không có ăn, trở lại chuyện chính: "Tề huynh, huynh mới vừa nói cùng Tiền chưởng quầy chỗ này nói chuyện làm ăn, thế nào, bàn xong chưa?" Sau đó dùng cánh tay va vào Tề Dật Phàm, thấp giọng nói: "Tề huynh, lão gia nhà ta luôn nói ta học hành không đến nơi đến chốn, là một đứa phá gia chi tử, kỳ thật ta cũng muốn đem về một mối làm ăn tốt cho ông ấy xem. Nếu huynh có phương pháp phát tài nào, thì trăm ngàn lần phải nhớ đến huynh đệ là ta đấy!"

Tuy là nàng nhỏ giọng nói, nhưng thanh âm kia cũng đủ làm cho Tiền chưởng quầy nghe thấy .

Tề Dật Phàm cười nói: "Chúng ta là đang bàn một cuộc mua bán dược liệu, nhưng là bởi vì nguyên nhân giá cả nên vẫn chưa có bàn xong." Sau đó lại nói: "Bạch huynh, chúng ta quan hệ tốt như vậy nếu có phương pháp làn ăn gì ta lại có thể không nghĩ tới huynh đầu tiên sao? Nhưng mà theo ta biết thì nhà huynh không buôn bán mảng dược liệu này mà!"

Nghe được mấy lời ấy, Hạ Lan Tử Kỳ hai mắt tỏa sáng: "Nhà ta đúng là ban đầu không hề có ý định buôn bán dược liệu, nhưng mà gần đây nhà chúng ta khi thúc giục một khoản nợ tiền hàng thì gặp phai đối phương không quay vòng vốn được, nên bọn họ đã đem đến cầm cố ở nhà ta mười vạn cân Kim Tiền Thảo và năm mươi vạn cân Thục Địa Hoàng để gán nợ. Huynh cũng biết, nhà chúng ta không bán cái này cho nên không có đường xả hàng. Mà cha ta lại không biết trúng cái khỉ gió gì lại nói muốn cho ta luyện tập nên để cho ta đem những thảo dược vớ vẩn này bán tháo hết đi! Huynh nói xem ta có bao nhiêu khổ sở chứ!"

Tề Dật Phàm một phát nắm lấy cổ tay Hạ Lan Tử Kỳ: "Thật vậy sao? Kim tiền thảo của huynh bán bao nhiêu tiền?"

Hạ Lan Tử Kỳ nhìn tay Tề Dật Phàm, trong lòng than thở, cái người này thật biết nắm cơ hội chiếm tiện nghi! Nhưng thần sắc lại cực kỳ tự nhiên , tùy ý nói: "Ta cũng đã nghe ngóng rồi, tuy rằng hiện tại Kim Tiền Thảo ở trên thị trường bán rất chạy, nhưng đó là bởi vì triều đình đề phòng trị ôn dịch nên thu mua mới khiến cho giá tăng vọt, nhưng mà giá đỏ cũng chỉ là lí thuyết thôi."

Thân thể nàng nghiêng tới trước, làm như có thật nói khẽ với hai ngườii: "Ta nói cho các ngươi biết! Người khác không biết, nhưng ta biết cuối tháng này triều đình sẽ không thu mua Kim Tiền Thảo nữa rồi, chỉ cần triều đình không thu thì Kim Tiền Thảo lập tức lại hạ giá xuống, những thương gia đầu cơ tích trữ chắc chắn sẽ vì chuyện này mà thua lỗ nặng! Cho nên, Bạch Chỉ ta không vội bán, chủ yếu là vội bán thảo Kim Tiền Thảo đi!"

Hạ Lan Tử Kỳ ánh mắt sáng quắc nhìn Tề Dật Phàm: "Tề huynh, bây giờ huynh muốn loại dược liệu nào? Nếu muốn Kim Tiền Thảo thì ta có đấy! Giá ấy à! Chúng ta là bằng hữu, ta có thể giảm 30% so với giá thị trường cho huynh, huynh thấy thế nào?"

"Hả. . . . . ." Tề Dật Phàm cố ý do dự một chút, nhìn Tiền chưởng quầy.

Giảm giá 30%? Tiền chưởng quầy bị dọa đến một thân mồ hôi lạnh! Đương nhiên, không ngờ lại biết chuyện bí mật quan trọng như vậy liên quan đến làm ăn, hắn cũng có chút thiếu kiên nhẫn. Dù sao Bạch Anh Kiệt cũng là hoàng thân quốc thích, lời của hắn đương nhiên là có thể tin rồi .

Đương nhiên, nếu đã có thể tin vậy bây giờ đã đến giữa tháng, cách cuối tháng chưa đến mười ngày nữa, nếu triều đình không còn thu mua thì Kim Tiền Thảo hạ giá là tất nhiên, vậy thì nhà kho của hiệu buôn bọn họ sẽ tồn lại hơn mười vạn cân Kim Tiền Thảo! Nếu không bán, bọn họ phải chờ đến ngày nào năm nào mới bán được đây? Cho nên không đợi Tề Dật Phàm mở miệng, liền nói nói : "Bạch công tử có tâm lí nóng lòng muốn bán ra có thể lý giải được, nhưng theo ta được biết Tề thiếu gia muốn là Phục Linh, Hoa Hồng, Ngư Tinh Thảo, chứ không có cần Kim Tiền Thảo."

"Hả? Thật sao?" Hạ Lan Tử Kỳ chưa từ bỏ ý định nói: "Vậy Tề huynh hãy giúp ta hỏi thăm xem. Vì sau mười ngày nữa Kim Tiền Thảo sẽ không còn đáng giá, trong tay ta hàng còn nhiều lắm, rất vội bán ra đấy!"



Tề Dật Phàm vẻ mặt khiêm tốn: "Bạch huynh đệ, hai ta là quan hệ gì chứ? Huynh yên tâm, có thể giúp ta nhất định giúp."

"Huynh đệ tốt, huynh đúng là bạn tâm giao tốt nhất của ta!" Hạ Lan Tử Kỳ giúp hắn rót đầy chén rượu, nâng chén nói : "Huynh đệ chúng ta uống một chén!"

Hai người uống rượu xong, Hạ Lan Tử Kỳ nhìn thoáng qua thần sắc ngưng trọng của Tiền chưởng quầy, cười tủm tỉm nói: "Chắc hẳn Tiền chưởng quầy quen biết rất rộng phải không? Nếu Tiền chưởng quầy có thể giúp ta liên lạc với người mua, chỉ cần không rẻ hơn thị trường 50% thì ta đồng ý chia một phần tiền cho ông, coi như tạ ơn."

Tiền chưởng quầy buồn bực, hắn còn đang không biết làm thế nào với đống hàng trong tay mình? Hơi đâu mà có tinh lực bán giúp người khác nữa đây? Nhưng vẫn cố ngoài cười mà trong không cười: "Không thành vấn đề, nếu ta biết ai có ý mua Kim Tiền Thảo, ta nhất định sẽ giới thiệu cho công tử."

"Vậy đa tạ ." Hạ Lan Tử Kỳ lấy tay ôm trán, làm ra vẻ uống nhiều quá, đầu không thoải mái, sau đó ngẩng đầu: "Đúng rồi, ta bên kia còn có mấy vị khách. Thứ lỗi không thẻ tiếp được nữa! Chờ thêm một lúc nữa, ta sẽ đến cùng các huynh uống….uố..ng!"

Bởi vì trong phòng ánh sáng lờ mờ, Hạ Lan Tử Kỳ giả bộ rất giống, Tiền chưởng quầy thật đúng là không nhìn ra sơ hở gì.

Lúc này, thấy nàng đi rồi Tề Dật Phàm mới bưng chén rượu lên, môi mỏng khẽ nhấp, không nói lời nào.

Tiền chưởng quầy ngồi ở chỗ kia, có vẻ như đang đấu tranh tư tưởng kịch liệt, không khí trong phòng bỗng trở nên im lặng.

Thấy tiền chưởng quầy không ngừng nhìn mình, Tề Dật Phàm rốt cục đặt chén rượu xuống mở miệng nói: "Tiền chưởng quầy, lời của Bạch huynh ông cũng nghe thấy rồi, hay là. . . . . . Đơn đặt hàng của chúng ta. . . . . ."

Tiền chưởng quầy vội vàng xốc lại tinh thần, nói tiếp : "Tề huynh đệ, đơn hàng của chúng ta có thể bàn lại."

Tề Dật Phàm mỉm cười: "Giá vừa rồi không thể đồng ý được, nếu như khiến ông khó xử..., vậy thì ta. . . . . ."

"Giá thôi chứ gì. . . . . . Có thể thương lượng lại!" Tiền chưởng quầy lúc này nói chuyện so với lúc trước dễ chịu hơn nhiều.

"Nhưng Bạch huynh giảm cho ta 30% so với giá thị trường, vậy ông xem bao nhiêu thì được?" Tề Dật Phàm ngẩng đầu nhìn hắn.

"Cái này sao. . . . . ." Tiền chưởng quầy có chút khó khăn: "30% giảm giá quá nhiều, ta không làm chủ được để đi về hỏi Trịnh lão gia nhà ta đã."

"Ông quay về hỏi tốn bao nhiêu thời gian, ta thì còn vội giao hàng không đợi kịp nữa rồi." Tề Dật Phàm trầm tư một chút nói : "Con người của ta làm việc từ trước đến nay đều đến nơi đến chốn, cũng rất coi trọng chữ tín. Bởi vì ngay từ đầu là theo ông đàm phán, cho nên tuy rằng Bạch huynh ra giá thấp nhưng dù sao ông tới trước, hắn đến sau. Nên nếu chúng ta đàm phán bất thành ta đến tìm huynh ấy cũng không muộn."

Cuối cùng quyết định nói : "Như vậy đi! Chúng ta là lần đầu tiên hợp tác, song phương đều đừng nên để ai bị chịu thiệt, nếu bây giờ ông có thể quyết định ta sẽ bớt cho ông 50%, ông thấy thế nào? Nếu không được, vậy không cần nói chuyện nữa. "

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Hỉ Tương Phùng

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook