Hỉ Tương Phùng

Chương 148: Chúng ta sinh một cục cưng đi.

Thuỷ Nguyệt Minh Châu

28/11/2017

Ngũ thiếu gia nhăn mày: “Đệ, bụng của đệ đau quá. . . . . .”

“Sao lại đau bụng? Có phải đệ ăn phải cái gì không tốt cho bụng rồi?” Tề Dật Phàm thấy hắn thần sắc không giống như là giả vờ, cất tiếng hỏi.

“Đệ cũng không biết nữa, hình như là” Ngũ thiếu gia đột nhiên khổ sở gập người: “Ôi, bụng đệ đau như xoắn hết lại rồi, đệ không ổn, đệ muốn đi nhà xí.”

Hắn xoay người, vừa định quay đi, nhưng có vẻ như chợt nghĩ ra điều gì vội xoay người lại đem cuộn tranh cuốn kia nhét vào lòng Tề Dật Phàm, xấu hổ nói: “Tứ ca, hoàng thượng cùng nương nương đang ở trong hoa viên chuẩn bị vẽ tranh, cuộn tranh này là hoàng thượng đích thân nói đem đến, hiện tại đệ không ổn lắm, huynh giúp đệ đem qua đi.”

Không đợi Tề Dật Phàm trả lời, hắn đã ôm bụng, cố gắng lê bước chân đi mất.

Nhìn bóng lưng hắn rời đi, lại nhìn cuộn giấy trong tay, hai người đối mặt nhìn nhau.

“Ngũ thiếu gia hôm nay thật sự là kỳ lạ, đang bình thường sao lại bị tiêu chảy được?” Hạ Lan Tử Kỳ cẩn thận nói : “Dật Phàm, chuyện này không phải có vấn đề gì đấy chứ?”

Tề Dật Phàm cau mày: “Việc này đúng là có chút kỳ quái, nhưng mà nhìn Ngũ đệ không giống như là giả.”

“Ở trước mặt chàng, hắn đương nhiên phải giả bộ rồi nếu không chẳng phải sẽ để lộ dấu vết hay sao?” Hạ Lan Tử Kỳ vừa nói vừa cùng Tề Dật Phàm đi về phía trước : “Dật Phàm, Tam di nương vẫn luôn cố gắng để hạ bệ chúng ta, liệu bọn họ có giở trò gì trên cuộn giấy này không?”

“Nàng nói rất đúng, chúng ta mở ra nhìn xem.” Hai người đem cuộn tranh mở ra, đó là một tấm giấy vẽ trống trơn, dưới ánh mặt trời còn ánh lên màu trắng sáng.

Hai người nhìn kỹ một chút, trên cuộn giấy không có vấn đề gì cả, Tề Dật Phàm nhìn Tử Kỳ: “Chúng ta là không phải quá lo lắng rồi sao? Đây cũng chỉ là một cuộn giấy bình thường, nhìn qua không có vấn đề gì.”

Hạ Lan Tử Kỳ cảm thấy không ổn, ngẫm nghĩ một lát rồi lại phân tích: “Không được có tâm hại người, nhưng nên có tâm phòng người. Tuy rằng chúng ta không nhìn ra chuyện này có ẩn chứa điều gì, nhưng nếu như hắn thật sự có dã tâm muốn hại…, chắc chắn sẽ không để chúng ta nhìn ra sơ hở. Đương nhiên cũng có thể là do chúng ta quá lo lắng, nhưng vì sự an toàn, chúng ta không thể đưa cuộn tranh này.”

“Nàng nói đúng.” Tề Dật Phàm gật đầu tỏ vẻ đồng ý: “Vậy chúng ta tìm người đưa thay chúng ta.”

Hai người đi lên phía trước, qua Tụ Hương đình, ở cửa hoa viên túm lấy một gã gia đình, sai gã đem cuộn tranh qua.

. . . . . .

Đêm, yên tĩnh yên bình, gió lạnh phơ phất, trong phòng Thục phi nương nương có Tam di nương, Ngũ thiếu gia, và Ngũ thiếu phu nhân ngồi cùng một chỗ, trên mặt bàn là một bức tranh màu sắc sặc sỡ, thể hiện sự sang giàu, đó là tranh Mẫu Đơn đồ.

Thục phi nhìn Ngũ thiếu gia, tức giận hỏi: “Ngũ đệ, đệ làm việc thế nào vậy? Sao người lúc sáng đưa bức tranh đến không phải là Tứ thiếu gia mà lại là gã gia đinh?”

Ngũ thiếu gia vẻ mặt vô tội: “Đệ rõ ràng đã giao vào tay Tứ ca rồi, ai biết sau đó hắn lại không đưa đến.”

Ngũ thiếu phu nhân nói: “Tứ thiếu gia này rất giảo hoạt, nhất định là có phòng bị rồi cho nên mới giữa đường đưa cho gã gia đình.”

Thục phi hít sâu một hơi, đem tách trà trong tay hất xuống một chỗ trống trên bức tranh.

Chỗ giấy bị ướt trên bức tranh lập tức biến thành màu trong suốt, cùng lúc đó, một hàng chữ hiện lên trên bức tranh.

Tất cả mọi người đều phát hiện sự kì lạ này, Tam di nương kinh ngạc nói: “Ấy, sao phía trên lại có chữ thé này?” Nàng rướn người lên, nhìn kỹ, đọc ra miệng: Lý đế ngu ngốc vô năng, giang sơn sớm sẽ đổi chủ.

“Ôi” Tam di nương không khỏi hít vào một hơi khí lạnh, bịt miệng, sợ hãi nhìn quanh bốn phía.

Cũng may, Thục phi sớm đã sớm đuổi những tỳ nữ hầu hạ trong phòng ra ngoài hết, trong phòng chỉ còn người nhà bọn họ.

“Cầm nhi, con là. . . . . .”

“Nếu để cho Tứ thiếu gia đem cuộn tranh này dâng lên cho hoàng thượng, con sẽ canh lúc hoàng thượng đang chuẩn bị vẽ tranh, cố tình làm đổ chén trà như vậy sẽ khiến mấy chữ này lộ hẳn ra.” Nàng híp hai mặt lại: “Đến lúc đó, hoàng thượng tất nhiên sẽ giận dữ, trị hắn tội mưu phản. Chúng ta không phải đã diệt được cái gai trong mắt, cái kim trong bao hay sao?”

“Đại tỷ, nhưng hắn là đệ đệ ruột của tỷ đó, tỷ nhẫn tâm đẩy hắn vào chỗ chết sao?” Ngũ thiếu phu nhân vẻ mặt ngạc nhiên.

“Muội yên tâm, hoàng thượng vẫn còn nể mặt gia gia và ta, chắc là sẽ không giết hắn, nhưng nhất định sẽ trị tội hắn.”

Tam di nương không phải không có lo lắng, hỏi lại: “Vậy con có nghĩ tới trường hợp Tứ thiếu gia nói Lăng Phong đưa cho hắn cuộn giấy này không, đây không phải là làm liên lụy đến đệ đệ con hay sao?”

Thục phi cười lạnh nói: “Khi Lăng Phong đưa cuộn giấy cho hắn, không có người ngoài nhìn thấy, Lăng Phong lại nhất định không chịu nhận. Hắn có thể làm gì đây?”

“Cũng đúng” Tam di nương thở dài nói: “Thật tiếc vuột mất cơ hội lần này.”

Ngũ thiếu gia lại chán nản: “Ta ôm bụng đau cả buổi chiều, đúng là chịu khổ phí công rồi.”

“Xem ra Tứ thiếu gia đã có đề phòng với chúng ta rồi, muốn đối phó với hắn thật sự sẽ có chút khó khăn” ngũ thiếu phu nhân thở dài, có chút bế tắc.

Thục phi lại vuốt ve chén trà trong tay, ánh mắt nhìn xa xăm. Thật lâu sau, nàng đem chén nước đặt thật mạnh xuống bàn: “Cho dù khó đối phó chúng ta cũng phải đối phó, chúng ta không thể để bị hắn chèn ép được.”

“Đại tỷ, tỷ có cách gì tốt sao?” Ngũ thiếu gia đưa lại vấn đề cho nàng.

Thục phi lộ vẻ ác độc nói : “Một cây làm chẳng nên non, ba cây chụm lại nên hòn núi cao. Cách gì chỉ cần còn người thì có gì là không nghĩ được, ta không tin chúng ta có nhiều người như vậy mà không diệt được cái tên thân cô thế cô như hắn.”



Ngũ thiếu phu nhân nhắc nhở: “Sai rồi, tỷ đừng quên bên cạnh hắn còn có Tứ thiếu phu nhân.”

“Hừ, cái con nhóc kia muốn chơi với ta còn non lắm.” Thục phi hoàn toàn từ đầut ới giờ chưa từng đem Tử Kỳ đặt vào trong mắt.

Tam di nương lúc này nói: “Cầm nhi, con đừng thấy nha đầu đó còn nhỏ, nàng ta đã rất nhiều lần trải qua đại nạn mà khong chết. Hơn nữa y thuật của nó vô cùng tốt, gần đây đã lấy lòng được lão thái gia rồi. Nó chính là trợ thủ đắc lực của Tứ thiếu gia đó, chuyện cổ độc lần trước cũng chính là vì nó không biết tìm được ở đâu ra một con linh hầu, lôi ta và Đại di nương ra ánh sáng, cho nên đối với nó chúng ta càng phải phòng bị gấp bội.”

“Thật sao?” Xem ra có thể khiến mẫu thân đặt vào trong mắt, thì không thể là một người đơn giản rồi. Thục phi lúc này nói : “Vậy cũng không có gì phải sợ, nhưng mà, có thể thời gian ta ở lại trong phủ không được bao lâu nữa, nhất định phải thừa dịp ta đang ở đây, đem hắn đá ra ngoài để Lăng Phong thuận tiện lên làm thế tử.”

Ngũ thiếu gia vô cùng cảm kích: “Đại tỷ, chúng ta phải gấp gáp nghiên cứu bày ra một kế hoạch bí mật, tranh thủ lần này mới thành công được.”

Bọn họ cùng nhau bàn bạc, nghiên cứu hồi lâu, cuối cùng cũng nghĩ ra một cách tự cho là không thể thất bại được, Thục phi chợt nhớ đến một chuyện khác, vội quay đầu hỏi Ngũ thiếu phu nhân : “Em dâu, muội nói sẽ giúp ta đến chỗ bà dì hỏi lấy thuốc? Đã lấy được thuốc chưa?”

Nghe thấy câu hỏi của Thục phi, Ngũ thiếu phu nhân cúi đầu: “Nương nương, chuyện của tỷ muội đã nói với bà dì rồi, bà ấy nói thuốc của bà ấy chỉ có thể áp dụng với trường hợp kinh nguyệt không đều dẫn đến khó có thai thôi, còn đối với trường hợp do thân thể bị lạnh không có thai thì thuốc này không có tác dụng.”

Thục phi thần sắc trầm xuống , trong mắt tràn đầy thất vọng đến vô tận.

Ngũ thiếu phu nhân nhìn Tam di nương, Tam di nương đau lòng nữ nhi, vội vàng an ủi: “Cầm nhi, con cũng đừng suy nghĩ khổ sở quá, nương sẽ giúp con nghĩ cách.”

Ngũ thiếu phu nhân lúc này thuận miệng đề nghị: “Nương nương, y thuật của tứ thiếu phu nhân rất cao, lúc trước tứ thiếu gia mắc bệnh. trong phủ đã mời rất nhiều lang trung y thuật cao siêu đều không chữa khỏi. Hay là, mời nàng ấy tới xem cho tỷ?”

Ngũ thiếu gia trừng mắt nhìn nàng ta một cái rồi mắng: “Nói bậy, dựa vào quan hệ căng thẳng của hai nhà hiện tại. Nàng nghĩ cô ta sẽ xem bệnh cho Đại tỷ sao?”

“Cũng đúng” Ngũ thiếu phu nhân ỉu xìu cúi đầu.

. . . . . .

Trong Thủy Tiên Các, Tề Dật Phàm cùng Hạ Lan Tử Kỳ biết Ngũ gia muốn làm hại bọn họ, hai người bề ngoài thản nhiên, nhưng mà trong lòng vẫn luôn bất an không yên.

“Tứ thiếu gia, Tứ thiếu phu nhân, đã ngủ chưa?” Bên ngoài truyền đến là tiếng bà Ngô.

Đã trễ thế này, bà Ngô rất ít khi đến quấy rầy bọn họ, nếu đã tới thì chắc là có chuyện gì.

Hạ Lan Tử Kỳ cao giọng nói : “Chưa ngủ, bà Ngô, bà vào đi.”

Bà Ngô đáp lời rồi vào, sau khi đã đóng kĩ cửa, cúi người hành lễ với hai người: “Bái kiến Tứ thiếu gia, Tứ thiếu phu nhân.”

“Bà Ngô, không cần đa lễ.” Hạ Lan Tử Kỳ đáp: “Có chuyện gì, lại đây ngồi xuống nói.”

Bởi vì có Tứ thiếu gia ở đây, bà Ngô vẫn còn có chút quy củ, không dám tự ý quá, Nhưng bị Hạ Lan Tử Kỳ mạnh mẽ ấn xuống ngồi trên ghế.

Thấy Tứ thiếu gia không có ý trách tội, bà Ngô lúc này mới ghé sát vào nhỏ giọng nói: “Tứ thiếu phu nhân, lão nô hôm nay phát hiện ra một bí mật”

“Hả, bí mật gì?” Hạ Lan Tử Kỳ biết bà Ngô đã lớn tuổi, đã trải qua nhiều chuyện, không phải là người thích đưa chuyện lung tung, nên rất tò mò.

Bà Ngô khẽ nói: “Thục phi nương nương hình như không thể sinh con, đã sai Ngũ thiếu phu nhân cùng Tam di nương đi xung quanh tìm bí quyết giúp sinh con đó.”

“Hả?” Hạ Lan Tử Kỳ nhìn Tề Dật Phàm.

Tề Dật Phàm có chút cân nhắc nói : “Chuyện này cũng có thể, đại tỷ xuất giá đã hai ba năm rồi, hoàng thượng cũng rất sủng ái tỷ ấy. Nhưng đến giờ vẫn chưa từng nghe nói có thai.”

Hạ Lan Tử Kỳ quay đầu hỏi lại bà Ngô: “Bà Ngô, sao bà lại biết chuyện này?”

“Lão nô hôm nay trên đường đi mua Hoa Quế cao cho cô, trùng hợp gặp bà Liễu là hàng xón trước kia. Nhà bà ấy chuyển đến Diêm thành từ hai năm trước, hôm nay vừa gặp lão nô thì vô cùng vui vẻ, mời lão nô đến nhà bà ấy ngồi một chút cho biết nhà biết cửa.” Bà Ngô nói chậm lại: “Lão nô vừa mới vào được một lát thì nhà bà ấy có khách quý tới, vì thế, khi bà ấy đi ra ngoài đón khách thì lão ở trong nhà phát hiện, thì ra vị khách kia chính là Ngũ thiếu phu nhân.”

Bà Ngô không hề chớp mắt nhìn Hạ Lan Tử Kỳ: “Ngũ thiếu phu nhân nói nàng ta muốn cái phương thuyết bí truyền trị vô sinh kia, người hàng xóm già kia của ta hỏi ngũ thiếu phu nhân có phải muốn dùng cho bản thân hay không, ngũ thiếu phu nhân nói không phải, nàng hỏi cho người khác. Bà hàng xóm lại hỏi về bệnh trạng của người kia, vì phương thuốc này của bà ấy không phải loại vô sinh nào cũng chữa được, sau đó ngũ thiếu phu nhân nói, là trị bệnh tính hàn.”

Bà Ngô ngẩng đầu: “Tứ thiếu phu nhân, lão nô lại cố tình để ý một chút, các nha hoàn của Tam di nương hôm nay cũng phần lớn bị phái ra khỏi Hầu phủ, không biết đã làm gì? Theo lão nô phỏng đoán, tám phần cũng là tìm phương thuốc rồi, vì sao khi Thục phi nương nương chưa hồi phủ thì bọn họ không đi tìm, mà nàng vừa trở lại, bọn họ lại ngược xuôi đi tìm thế này? Chắc chắn là có uẩn khúc, giải thích duy nhất chính là, bọn họ đang tìm phương thuốc cho Thục phi nương nương.”

“Ôi” Hạ Lan Tử Kỳ hút một hơi khí lạnh: “Bà không nói ta cũng không có chú ý, Thục phi nương nương thoạt nhìn khí sắc rất tốt, nhưng môi của tỷ ấy hơi có màu xanh, có vẻ như không ổn lắm, có thể không phải mắc tính hàn đâu, cái này phải trực tiếp chẩn trị mới biết được.”

Tề Dật Phàm ở bên cạnh nói: “Liệu có phải là do Ngũ thiếu phu nhân ngại không dám nói bản thân mình có bệnh, nên mới nói xin thuốc giùm người khác không?”

Bà Ngô lập tức phủ định: “Bọn họ có quan hệ họ hàng, nếu Ngũ thiếu phu nhân có bệnh, đã sớm xin thuốc rồi, không cần thiết chờ tới bây giờ. Hơn nữa lão nô hỏi qua Triệu lang trung của quý phủ, Triệu lang trung nói Ngũ thiếu phu nhân không có bệnh tật gì, nàng ta nhất định là xin phương thuốc cho người khác, mà người này tám chín phần chính là Thục phi nương nương.”

“Ừm, bà nói cũng có lý. Việc này chúng ta đã biết, bà Ngô về nghỉ ngơi sớm một chút đi. Ngày mai phái thêm vài người nữa theo dõi nhất cử nhất động của Ngũ gia.”

Thấy bà Ngô đi rồi, Tề Dật Phàm nhẹ giọng nói: “Tin tức này đối với chúng ta mà nói không có bao nhiêu tác dụng, mặc dù bẩm báo với hoàng thượng thì cũng chỉ là tỷ ấy có chút bệnh tật mà thôi. Hoàng thượng phi tử nhiều như vậy, cũng không quan tâm tỷ ấy có thể sinh hay không đâu.”

“Thiếp thấy chưa chắc.”

“Hửm, ái thê có ý gì?” Tề Dật Phàm một tay ôm lấy nàng ngồi vào trên đùi mình, nắm lấy cằm nhỏ của nàng, mắt lóng lánh.



“Không có ý gì, chỉ là cảm giác mà thôi.” Hạ Lan Tử Kỳ nhìn thằng vào ánh mắt nóng bỏng của Tề Dật Phàm, trong lòng giật mình, kéo tay hắn ra: “Sao chàng lại nhìn thiếp như vậy? Hay là. . . . . .” Hạ Lan Tử Kỳ nhìn hắn từ trên xuống dưới: “Chàng lại muốn làm chuyện xấu gì đó?”

“Ta nghĩ, ta nghĩ. . . . . .” Tề Dật Phàm miệng nhắc đi nhắc lại, tay trái dùng sức vung một cái ra ngoài, đai lưng theo đó bị Tề Dật Phàm rút sạch, quần áo Hạ Lan Tử Kỳ tức khắc tung ra, để lộ cái yếm xanh nhạt thêu hoa.

Không đợi Hạ Lan Tử Kỳ kịp phản ứng, bàn tay to lớn của Tề Dật Phàm đã nắm lấy ngực của nàng, dùng sức vuốt ve ngọn núi trọn trịa kia. Hạ Lan Tử Kỳ kinh hãi hai tay ôm lấy ngực, giả vờ giận: “Được lắm, quả nhiên chàng muốn làm chuyện xấu.”

Ngực không sờ được, đương nhiên còn có thể sờ chỗ khác, Tề Dật Phàm trượt bàn tay to xuống phía dưới.

“Cái đồ xấu xa này, ngày hôm qua còn cho chàng ăn chưa đủ no sao?” Hạ Lan Tử Kỳ cũng chẳng quan tâm việc che ngực nữa, đưa tay nắm lấy đôi tay đang không thành thật tung hoành phía dưới kia.

Vì thế, bộ ngực của nàng lại lộ ra ngoài, Tề Dật Phàm cúi đầu xuống thấp, cách cái yếm trơn bóng cắn xuống mấy cái, biến ngực thành ướt át một mảng.

Tất cả những vị trí mẫn cảm trên người đều bị hắn chiếm lĩnh, Hạ Lan Tử Kỳ bắt được tay Tề Dật Phàm ở phía dưới, nhưng càng dùng sức đẩy tay hắn ra thì càng lại thành để cho ăn vuốt ve âu yếm nàng, nhẹ giọng nói: “Tử Kỳ, chúng ta không phải đến lúc sinh cục cưng rồi sao, ta muốn có con. . . . . .”

Hắn vừa khẩn cầu, vừa khẽ cắn một cái lên ngực Hạ Lan Tử Kỳ, Hạ Lan Tử Kỳ bởi vì kích động mà ngực lại phập phồng lên xuống, khiến Tề Dật Phàm nhiệt huyết sôi trào. Một tay hắn ôm Hạ Lan Tử Kỳ, tay kia linh hoạt vói vào trong y phục của nàng cởi dây lưng áo yếm ra, sau đó cắn cái yếm, ném sang bên cạnh. Một đôi “thỏ trắng” non mịn căng tròn nảy ra ngoài. Ngay sau đó, đâm thẳng lên, Hạ Lan Tử Kỳ không nhịn nổi bật ra khỏi cổ họng một tiếng rên nỉ non: “Dật Phàm. . . . . .”

Tề Dật Phàm ở phương diện này vẫn luôn thành thục, có thể dễ dàng khơi mào lên dục vọng của Hạ Lan Tử Kỳ, vì thế, sau khi làm tất cả các dây thần kinh mẫn cảm của nàng dựng hết cả lên thì nàng sẽ không hề cự tuyệt nữa, hết thảy đều sẽ nước chảy thành sông, cả đêm triền miên không dứt.

. . . . . .

Trong đình giữa hồ Hà Hương, hoàng thượng cùng Thục phi nương nương đang ngồi ngắm hoa sen, rất vui vẻ.

Ngồi không một lúc, hoàng thượng cảm thấy rất không có ý nghĩa, liền nói với Thục phi nương nương nói: “Trong những người đệ đệ của nàng, ai là có kỳ nghệ tốt nhất? Trẫm đột nhiên muốn chơi cờ, trong cung không có đối thủ, muốn tìm người đến luận bàn một chút.”

Thục phi nương nương cười nói: “Hoàng thượng, trong những đồ đệ của thần thiếp, phải kể tới Tứ đệ, Ngũ đệ, Lục đệ kỳ nghệ đều không tồi, nhưng nếu nói tốt nhất, vậy phải nhắc đến Tứ đệ Tề Dật Phàm.”

“Hả? Hắn rất lợi hại sao?”

“Ít nhất trong phủ chưa ai qua được đệ ấy.”

Hoàng thượng vừa nghe thấy vậy thì rất hứng thú, “Ta đây cũng muốn được lĩnh giáo một chút, người đâu gọi Tứ thiếu gia đến đây cho trẫm.”

Tiểu thái giám tuân lệnh, không dám chậm trễ đi thẳng tới Thủy Tiên Các.

Tề Dật Phàm được gọi đến đình giữa hồ, thấy hoàng thượng cùng Thục phi nương nương ngồi ngay ngắn ở trong đình, bên cạnh là vài cung nữ mặc váy hồng đứng chờ hầu hạ, ngoài ra không còn ai khác.

Trên bàn, đã bày xong bàn cờ từ sớm. Hoàng thượng vừa thấy hắn tới, ngoắc nói : “Nghe nói kỳ nghệ của ngươi không tồi, lại đây bồi ta mấy ván.”

Tề Dật Phàm thấy hoàng thượng tìm hắn chơi cờ thì cảm thấy khó xử. Phải hiểu rằng nếu thắng hoàng thượng thì hoàng thượng tất nhiên sẽ mất hứng còn nếu nhường cho hoàng thượng thẳng thì hoàng thượng lại có cảm giác hắn đang xem thường mình. Dù sao chuyện này có làm thế nào cũng sẽ mất lòng. Nhưng nếu hoàng thượng đã gọi hắn tới thì hắn không thể không chơi, đành phải bất đắc dĩ ngồi xuống.

Hai người đánh cờ, Tề Dật Phàm bề ngoài thì không hề thấy áp lực gì, nhưng đi bước nào cũng ngầm thấp thỏm lo sợ. Nghĩ kĩ, thắng hay là không thắng, hắn vẫn chưa nghĩ ra được.

Thục phi nương nương ngồi ở bên cạnh nhìn quân cờ, cứ một lát lại bóc nho đưa tới bên miệng hoàng thượng, một lát nữa lại bóc hạt dưa, chăm sóc vô cùng cẩn thận.

Tề Dật Phàm liếc mắt trộm nhìn Thục phi, thấy khuôn mặt thong dong ấy trong lòng không khỏi bồn chồn, nếu nói về kỳ nghệ thì Lục đệ là cao nhất, nhưng hoàng thượng không gọi mà lại gọi mình, có thể hiểu hẳn là Thục phi nương nương đã ở giữa giở trò quỷ. Nhưng nàng làm như vậy mục đích là gì chứ? Không phải chỉ đơn giản là muốn thấy mình khó xử sao? Huống hồ, tỷ ấy còn không chắc mình có bị khó xử hay không.

Tề Dật Phàm chẳng nói chẳng rằng cùng hoàng thượng hạ đánh cờ, Thục phi quay đầu hỏi cung nữ bên cạnh: “Trà Long Tỉnh pha xong chưa?”

“Khởi bẩm nương nương…, đã chuẩn bị tốt rồi ạ.”

“Mau, lấy ra.”

Thục phi đem trà ngon mới pha, rót một chén, lại còn thổi một lúc cho đến khi nước trà ấm vừa không lạnh cũng chẳng nóng, lúc này mới đem trà đưa tới trước mặt hoàng thượng, nũng nịu nói : “Hoàng thượng, trời nóng nực, uống chút nước lấy tinh thần nào.”

“Được, vẫn là ái phi biết thương người.” Hoàng thượng đón tay nàng, ngửa đầu uống hết chén trà.

Thục phi đem ấm trà đưa cho cung nữ: “Trà này không tồi, cũng rót cho Tứ thiếu gia đi, để đệ ấy nếm thử.”

Một lát sau, hoàng thượng đột nhiên bắt đầu hắt xì , hơn nữa nhịn không được liên tục mấy cái liền.

“Hoàng thượng, người sao vậy? Không sao chứ?” Thục phi ở bên cạnh, vội vàng vỗ về nhẹ vào lưng ngài.

“Ái phi, trẫm không sao.” Hoàng thượng không cho là đúng, tiếp tục cùng Tề Dật Phàm chơi cờ.

Nhưng vừa ăn “Mã” của Tề Dật Phàm một cái, hắn lại bắt đầu hắt xì, còn chảy cả nước mũi, chỉ một lát sau bắt đầu run lên, mũi đầy nước.

Vừa rồi vẫn còn rất tốt, sao lại thành như vậy rồi? Tề Dật Phàm kinh ngạc nhìn hoàng thượng.

Lúc này, Thục phi nương nương giật mình nhớ ra: “Hoàng thượng, có phải người lại tái phát bệnh hen suyễn không?”

“Ắt xì hơi…” Hoàng thượng nhịn không được lại hắt hơi một cái, nắm lấy khăn lụa trên tay Thục phi nương nương, bịt mũi: “Chắc là vậy rồi, mau lấy thuốc của trẫm ra đây.”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Hỉ Tương Phùng

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook