Hỉ Tương Phùng

Chương 48: Cùng khám phá bí mật

Thuỷ Nguyệt Minh Châu

26/11/2016

Đám Tiểu thiếp đi hết rồi, Hạ Lan Tử Kỳ dẫn theo Tử Đào và Liễu Tâm Vũ đi bộ trong nội viện.

Liễu Tâm Vũ thấy hướng đi của Hạ Lan Tử Kỳ không phải chỗ ở của Tứ di nương, nhịn không được nhắc nhở: "Tứ thiếu phu nhân, đến chỗ Tứ di nương phải đi hướng này mới đúng."

"Ta biết!" Hạ Lan Tử Kỳ ngừng lại, thuận tay hái một bông hoa thược dược kiều diễm ven đường, đặt dưới mũi khẽ ngửi: "Hôm nay thời tiết rất tốt! Cảnh sắc trong hoa viện hiện tại cũng rất đẹp! Hay là chúng ta không đến phòng Tứ di nương nữa mà đi bộ lòng vòng một chút rồi về!"

Liễu Tâm Vũ nghe xong, không nói thêm gì nữa.

Hạ Lan Tử Kỳ đi dạo xung quanh hoa viên một lúc, nhưng vẫn chưa tìm ra cách nghĩ lí do gì để thuận lợi công việc vì nàng không muốn để Liễu Tâm Vũ biết nhiều nên tỏ ra vô tình nói: "Ta thấy trong nội viện này mỗi tòa phòng ốc đều rất đẹp, Liễu Tâm Vũ, ngươi nói xem phòng của vị di nương nào là đẹp nhất?"

Liễu Tâm Vũ cầm trong tay một nhành có, vừa vung trái vung phải vừa tỏ ra hiểu biết mọi chuyện như lòng bàn tay, nói: "Nội viện này! Nếu bàn về xa hoa sang trọng, đương nhiên là nơi ở của phu nhân – Vinh Nhã Cư; nếu bàn về phong cách độc đáo, thì phải là chỗ của Tứ di nương Tố Đông uyển; nếu bàn về mỹ quan hoa lệ, hẳn là Kim Thu Uyển của Tam di nương; đương nhiên, trong toàn bộ nội viện, nô tỳ cho rằng nơi được xây dựng tinh tế, khéo léo nhưng lại thoải mái nhất, phải là nơi mà Ngũ di nương đã qua đời từng ở, chính là Lệ Hương Uyển."

Nghe nàng nhắc tới Ngũ di nương, Hạ Lan Tử Kỳ trong lòng vui mừng, hỏi tới: "Ồ! Đẹp đến mức nào?"

Liễu Tâm Vũ chớp mắt mấy cái, giống như đang nhớ lại: "Lệ Hương uyển có mái nhà là màu lục, nóc nhà là màu đỏ. Mà mặt tường bên hông, dùng thật nhiều đá cuội được lựa chọn kĩ lưỡng, xếp thành các loại hoa văn có quy luật. Xung quanh phòng ở có đủ loại mẫu đơn quý hiếm được Hầu gia vì Ngũ nương mà sưu tầm về, đến mùa mẫu đơn nở thì Lệ Hương Uyển trở thành nơi đẹp nhất trong toàn bộ Hầu phủ."

Ánh mắt của Liễu Tâm Vũ nhìn thẳng về phía trước, giống như lại nhìn thấy cảnh đẹp của Lệ Hương uyển năm đó. Thế nhưng chỉ chớp mắt một cái, nàng đã lại nhẹ nhàng thở dài: "Chẳng qua, đình viện xinh đẹp như vậy thì từ khi Ngũ di nương qua đời đã bị Hầu gia đóng cửa cho đến bây giờ cũng chưa có người ở."

Chưa nói Hạ Lan Tử Kỳ vốn đã có mục đích đến sẵn, kể cả cho dù nàng không muốn đến thì lúc này nghe nàng nói nơi đó tuyệt như thế nào cũng sinh lòng muốn tới xem thử.

Tử Đào lúc này có chút tò mò, hỏi: "Nơi tao nhã lịch sự như vậy sao lại niêm phong? Chẳng lẽ cứ để các di nương khác ở không được à?"

Liễu Tâm Vũ thần sắc biến đổi, nhìn chung quanh một chút, xác nhận trong vườn chỉ có ba người bọn họ không có người ngoài, lúc này mới hạ giọng nói: "Lệ Hương uyển tốt thì tốt, nhưng không ai dám đến ở!"

"Vì sao?" Hạ Lan Tử Kỳ biết rõ vẫn cố tình hỏi, có ý muốn từ trong miệng nàng ấy moi ra được chút manh mối gì đó.

"À. . . . . ." Liễu Tâm Vũ ngập ngừng, nhẹ nhàng nói bâng quơ: "Bởi vì Ngũ di nương chết vô cùng quỷ dị."

"Quỷ dị thế nào?" Hạ Lan Tử Kỳ truy hỏi.

"Chuyện này. . . . . ." Liễu Tâm Vũ có chút khó xử: "Hầu gia từng hạ lệnh, không cho chúng nô tài bàn luận chuyện này, cho nên. . . . . ."

Tử Đào kéo tay Liễu Tâm Vũ lại: "Liễu Tâm Vũ, tỷ sợ cái gì chứ? Đây không phải là tính cách của tỷ! Tỷ yên tâm, ở đây không có ai khác, Tứ thiếu phu nhân hỏi tỷ thì tỷ cứ nói đi! Muội cùng Tứ thiếu phu nhân cũng sẽ không bán đứng tỷ!"

Liễu Tâm Vũ liếc mắt nhìn Hạ Lan Tử Kỳ một cái, thấy Hạ Lan Tử Kỳ vẻ mặt đày tò mò, nàng lại cẩn thận liếc nhìn chung quanh, xác nhận không người rồi mới lên tiếng: "Ngũ di nương cũng không biết tại sao ở tại Lệ Hương uyển chết không rõ ràng, lúc ấy trên người bị cài gì đó cắn có vô số lỗ nhỏ, vì vậy. . . . . ." Liễu Tâm Vũ ôm bả vai, rùng mình một cái: "Thật sự rất đáng sợ, rất rất khủng khiếp! Mọi người nói xem, bà ấy chết ở Lệ Hương uyển, cho dù đây là tòa phòng xa hoa nhất hoàng cung, cũng không có ai dám đến ở!"



Tử Đào cũng bị nàng hù đến nhảy dựng, không tự giác nắm lấy cánh tay Hạ Lan Tử Kỳ: "Thật hay giả, tỷ kể cũng quá kì dị đi?"

"Ta lừa muội làm gì? Đương nhiên đây là sự thật!" Liễu Tâm Vũ vẻ mặt nghiêm túc nói sự thật: "Không dám gạt Tứ thiếu phu nhân, nô tỳ vốn chính là nha đầu trong Lệ Hương uyển, khi Ngũ di nương chết, nô tỳ lúc ấy cũng có mặt ở đó. Những điều này là do tận mắt nhìn thấy! Sau đó Lệ Hương uyển bị niêm phong, vốn dĩ nô tỳ của Lệ Hương uyển đều bị phân công đến những nơi khác, cũng may tứ thiếu gia muốn đem nô tỳ về nên nô tỳ mới có thể tiếp tục chiếu cố tứ thiếu gia!"

Nghe chuyện nàng kể cùng lời Tề Dật Phàm nói không khác nhau lắm, thế nhưng Liễu Tâm Vũ lại chính là người của Lệ Hương uyển, điều này làm cho Hạ Lan Tử Kỳ rất là vui mừng. Ít nhất, những chuyện liên quan đến Ngũ di nương nàng nhất định biết không ít, nhưng trước mắt Hạ Lan Tử Kỳ không có ý định hỏi nhiều vấn đề xung quanh đó, sợ nàng nổi lên tâm lí đề phòng ngược còn phản tác dụng. Tóm lại, thứ Hạ Lan Tử Kỳ có nhiều nhất chính là thời gian, cứ từ từ!

"Thì ra là như vậy, có lẽ Hầu gia niêm phong Lệ Hương uyển là vì tưởng nhớ đến Ngũ di nương rồi!" Hạ Lan Tử Kỳ đột nhiên cảm thấy cánh tay có chút không thoải mái nên cúi đầu nhất nhìn, Tử Đào đang hoảng hốt nắm chặt lấy cảnh tay nàng!

Hạ Lan Tử Kỳ buồn cười nói: "Tử Đào, ban ngày ban mặt, em có cần thiết phải sợ đến như vậy không?"

"A!" Tử Đào hoàn hồn, lúc này mới phát hiện mình đang túm lấy cánh tay Hạ Lan Tử Kỳ, nhất thời giống như bị giật điện, vội vàng buông ra, xin lỗi: "Tứ thiếu phu nhân thực xin lỗi, nô tỳ đã mạo phạm người. Nô tỳ không phải cố ý!"

"Tử Đào, lá gan của muội thật nhỏ!" Liễu Tâm Vũ ở bên cạnh hé miệng cười, nói.

"Ta nào có. . . . . ."

Liễu Tâm Vũ cười lớn hơn nữa: "Tứ thiếu phu nhân, người xem cô ấy còn không thừa nhận!"

Thấy bộ dạng quẫn bách của Tử Đào, Hạ Lan Tử Kỳ cũng cười: "Được rồi! Ta cũng không có ý trách em." Sau đó nói với Liễu Tâm Vũ: "Ngói xanh hồng đỉnh, ta rất hiếu kỳ Lệ Hương uyển kia là một nơi nghỉ ngơi tuyệt vời như thế nào? Dù sao hiện tại cũng không có việc gì, ngươi dẫn đường trước đi, chúng ta tới đó xem sao!"

Liễu Tâm Vũ do dự nói: "Tứ thiếu phu nhân, vẫn là không nên đi đâu! Từ sau khi Ngũ di nương qua đời, hạ nhân trong phủ liền đồn đại, nói có người buổi tối nhìn thấy ở trong phòng của Lệ Hương uyển sáng đèn, mà hễ có người đến gần thì đèn kia tự động tắt, vào nhà kiểm tra thì toàn bộ mọi thứ vẫn y nguyên như vậy, rất là quỷ dị! Còn có người từng vào ban đêm, nhìn thấy trong Lệ Hương uyển có một nữ quỷ áo trắng, máu thịt mơ hồ lúc ẩn lúc hiện, cực kì khủng bố! Từ đó về sau, Lệ Hương uyển được coi là quỷ ốc, người bên trong phủ không ai dám tới gần!"

Nghe những lời ấy, thần sắc Tử Đào thêm căng thẳng, lại vì mới vừa rồi bị hai người chê nhát gan nên không dám nói thêm cái gì.

Hạ Lan Tử Kỳ cũng là thấy sợ, nhưng mà chuyện quỷ thần nàng chưa từng thấy qua nên không tin trên đời có quỷ! Liền hỏi: "Liễu Tâm Vũ, em đã từng thấy rồi sao?"

"Chưa!" Liễu Tâm Vũ lắc đầu.

Hạ Lan Tử Kỳ mỉm cười: "Kỳ thật, quỷ thần cũng chỉ là thứ sinh ra từ lòng người, nếu không phải Ngũ di nương chết ở Lệ Hương uyển, sợ là sẽ không truyền ra những điều này! Nơi đó rất hoang vắng rất thuận tiện cho việc chúng ta đến đó mà không bị ai phát hiện! Còn nữa, các ngươi xem, hiện tại cũng sắp đến buổi trưa rồi, chính là thời điểm vượng dương nhất trong ngày, cho dù là quỷ thần gì cũng không dám ra ngoài hại người cho nên các ngươi không cần sợ !"

Liễu Tâm Vũ thấy Hạ Lan Tử Kỳ không sợ, tuy không muốn nhìn nhưng cũng không có cách nào khác, đành phải đáp: "Được rồi! Nếu Tứ thiếu phu nhân không sợ, vậy thì nô tỳ cũng không sợ!" Liễu Tâm Vũ quay đầu nhìn Tử Đào: "Còn muội!"

Tử Đào sợ nha! Nhưng mà người ta còn không sợ, mình nói sợ xong liệu có phải có chút khác người hay không? Huống hồ, nàng cũng chưa từng thấy Lệ Hương uyển, kỳ thật trong đáy lòng cũng tràn ngập tò mò, đành phải kiên trì nói : "Ta cũng không sợ!"

"Được, chúng ta cùng nhau đi!" Liễu Tâm Vũ nói xong, cất bước đi về phía trước. Hạ Lan Tử Kỳ cùng Tử Đào nhanh chóng đuổi theo.

Lệ Hương uyển ở phía nam, vị trí có chút hẻo lánh. Khi các nàng đi thẳng đến tiểu viện của Lệ Hương uyển, chỉ thấy đại môn đỏ thắm bị mưa gió bào mòn để lại những dấu tích loang lổ, nước sơn phai nhạt. Ổ khóa ở trên cửa có dán giấy niêm phong, không thể vào được.



Hạ Lan Tử Kỳ hơi kéo cửa ra để lộ một khe hở rồi hé mặt nhìn vào, ngoại trừ nhìn thấy tảng đá to làm bình phong chắn ngoài cổng thì không nhìn thấy những cảnh vật gì bên trong nữa.

Hạ Lan Tử Kỳ đứng thẳng người: "Liễu Tâm Vũ, cửa này khóa rồi chúng ta cũng vào không được! Em nghĩ xem có cách nào có thể vào được không?"

Thấy Hạ Lan Tử Kỳ lòng hiếu kỳ quá mạnh mẻ, Liễu Tâm Vũ vẻ mặt đau khổ, suy nghĩ, bỗng nhiên linh cơ vừa động: "Có, Tứ thiếu phu nhân đi theo nô tỳ!"

Liễu Tâm Vũ đưa bọn họ tới phía sau Lệ Hương uyển, nơi đó có hai cái bàn nhỏ dựng song song ở tưởng có đường kính khoảng hơn một thước. Cũng may, tường cũng không cao, chỉ cần trèo lên bàn, tay bám vào đầu tường, dùng sức một chút là có thể leo lên. Vì thế ba người họ giúp đỡ nhau, phóng qua đầu tường để nhảy vào sân.

Hạ Lan Tử Kỳ đứng vững thân mình, thấy viện này vì không có người dọn dẹp nên cỏ hoang mọc thành bụi, các bụi mẫu đơn muôn hồng nghìn tía mọc hỗn loạn lẫn trong đám cỏ hoang, càng làm tăng thêm vẻ đẹp cao ngạo của mẫu đơn.

Trên đường đi trong viện toàn là đá cuội, những cây cỏ nhỏ ở trong các khe sỏi kiên cường vươn lên, liếc mắt nhìn một cái thì thật vẻ đẹp hoang dã.

Phòng ở của Lệ Hương uyển quả như lời Liễu Tâm Vũ nói, ngói xanh hồng đỉnh, gắn đá phủ kín, ở dưới sân cỏ dại và mẫu đơn nổi bật hẳn lên nhìn càng thêm điểm thần bí.

Cái nhà này, Liễu Tâm Vũ đã hơn một năm không có vào rồi, lúc này vừa thấy cảnh sắc trong viện thì tức cảnh sinh tình, trong lòng vô cùng cảm khái.

Hạ Lan Tử Kỳ lúc này cất bước đi đến phòng ở.

Liễu Tâm Vũ nhanh chân đuổi kịp, Tử Đào theo sau, tuy rằng nơi này im ắng nhưng vào ban ngày duố ánh nắng tươi sáng, Tử Đào cũng không cảm thấy quá mức đáng sợ.

Đi vào cửa, cũng vẫn là khóa chặt rồi dán niêm phong, Hạ Lan Tử Kỳ không có cách nào đi vào, đành phải hé cửa ra nhìn vào. Liễu Tâm Vũ cùng Tử Đào cũng hé cửa sổ nhìn nhìn.

Bên ngoài rất sáng, cách cửa sổ nhìn vào trong phòng, khi cách một tầng giấy mỏng nên tuy có thể nhìn vào được nhưng không rõ lắm.

Trong phòng hết thảy bài trí đều bình thường, cứ chỉ nhìn như vậy thì thật sự không nhìn ra cái gì, Hạ Lan Tử Kỳ quay đầu hỏi: "Ngũ di nương mất rồi, trong phòng này vẫn giữ nguyên trạng như vậy sao?"

Liễu Tâm Vũ lắc đầu: "Không ai động vào, những thứ bà ấy từng dùng qua bình thường không ai dám dùng."

"Chìa khóa phòng này bây giờ ở trong tay ai?" Đây là vấn đề mấu chốt, Không có chìa khóa thì nàng không vào được!

"Ở trong tay phu nhân." Liễu Tâm Vũ lại nói thêm một chuyện quan trọng: "Hầu gia từng tìm người xem bói, nói Ngũ di nương là bị quỷ quấn thân mà chết! Những thứ bà ấy đã dùng qua không được để người khác đụng vào, làm lộn xộn. Phải đợi đến khi Ngũ di nương mãn tang ba năm, hết thảy sẽ đem đi đốt hết!"

Đây dù sao cũng là hiện trường vụ án, nếu thiêu hủy thì chẳng phải là ngay cả một chút manh mối cũng không còn hay sao. Đã qua hơn một năm rồi, xem ra chỉ còn thời gian hơn một năm nữa thôi!

Có điều, Hạ Lan Tử Kỳ lại phát hiện một vấn đề, sao những người trong phủ này lại tin vào tướng số như vậy! Sao mà suốt ngày tìm người xem bói vậy! Nếu bọn họ biết mình từng bị người ta nói là sao chổi thì không biết sẽ đối xử với mình như thế nào.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Hỉ Tương Phùng

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook