Hỉ Tương Phùng

Chương 100: Không thể không có nàng

Thuỷ Nguyệt Minh Châu

26/11/2016

Một mình ở trong một căn phòng xa lạ, muốn nói không sợ thì là giả dối, nhưng mà Hạ Lan Tử Kỳ hoàn toàn không thể nhận ý tốt của Tề Dật Phàm được, bởi vì nàng có Hoa Tranh, cho nên nàng phải giữ một khoảng cách nhất định với Tề Dật Phàm. Vì vậy mới không để cho Tề Dật Phàm ở lại với mình.

Canh ba qua đi, bên ngoài gió đã nổi lên, từng cơn gió mạnh từ cửa sổ thổi vào trong phòng làm tung bay tấm rèm, trong bóng đêm có chút quỷ dị. Hạ Lan Tử Kỳ đêm nào cũng bị Tề Dật Phàm nằm cùng quấy rầy đã quen, hiện tại nằm một mình trên giường thì trong lòng sợ hãi, trằn trọc khó ngủ.

Cuối cùng, nàng coi hai gã gia đinh đứng canh cửa thành thần gác cổng, nghĩ như vậy nên cũng an tâm hơn phần nào, ở trong ưu phiền mà từ từ đi vào giấc ngủ.

. . . . . .

Giấy không gói được lửa, Hầu gia tuy rằng muốn gạt lão thái gia, nhưng ngay ngày hôm sau lão thái gia đã biết tin chắt trai mình chết non, ông cực kỳ bi thương, cả ngày hôm đó khổ sở không ăn cơm. Nhưng mà đối với những lời mà người khác nói rằng Hạ Lan Tử Kỳ có thể là hung thủ hại chết đứa nhỏ, lão thái gia trong lòng vẫn luôn nghi ngờ. Xét thấy việc này gây ảnh hưởng rất lớn đến phủ nên ông lệnh cho Hầu gia nhanh chóng tìm ra thủ phạm để trân an tinh thần mọi người.

Không có bất kỳ manh mối nào, muốn tra ra hung thủ hạ độc thực sự quả thật rất khó. Hầu gia đã phái người toàn lực điều tra, khoảng thời gian đó trong cả quý phủ gà chó không yên.

Tề Dật Phàm vì việc này mà gác lại chuyện làm ăn, dùng hết sức lực thẩm vấn người trong Thủy Tiên Các, bao gồm cả hai tiểu thiếp của hắn. Kể cả bà Ngô sau khi về quê nghỉ ngơi cũng được gọi trở về để tiến hành phỏng vấn.

Hạ Lan Tử Kỳ không biết tình huống bên ngoài, ở trong cái hòng này đã chán đến mốc meo rồi. Ba ngày sau, vẫn không có bất kì tin tốt nào truyền tới, xem ra, việc tìm ra được hung thủ là một hi vọng quá xa vời.

Thế nhưng nghi lại cũng tốt, có câu là ‘có mất thì mới có được’, nếu quả thật không tra ra được hung thủ mà buộc phải xử tử nàng..., Tề Dật Phàm tối hôm trước đã đồng ý sẽ cứu nàng ra, đến lúc đó nàng không làm Tứ thiếu phu nhân nữa, và ước định với Tề Dật Phàm cũng sẽ tự động được giải trừ. Như vậy là nàng có thể cùng Hoa Tranh song túc song phi rồi.

Nghĩ tới mặt này, Hạ Lan Tử Kỳ hoàn toàn yên lòng, từ từ đợi tình thế phát triển.

Như vậy mà nhoáng cái đã qua bảy ngày rồi, cho dù Tề Dật Phàm cùng Hầu gia luôn luôn cố gắng nhưng vẫn không tìm ra một manh mối nào.

Ngay từ đầu, người của Nhị gia vẫn luôn chờ đợi kết quả, nhưng cứ chậm chạp không có tin gì thế này bọn họ cũng đã thiếu kiên nhẫn rồi. Dù sao đồ cũng là Hạ Lan Tử Kỳ đưa, trong mắt bọn họ nàng không thoát khỏi có liên quan, giết cũng không oan uổng. Vì thế nhờ Liễu thị bày trò, Vân Nương diễn kịch, ba phen mấy bận gào khóc đòi Hầu gia xử tử tại chỗ hung thủ giết người.

Việc này trên dưới toàn bộ quý phủ đều nhìn thấy! Vội vã sẽ sinh áp lực, Hầu gia cũng sắp không trụ nổi nữa rồi, nhưng mà thấy Tề Dật Phàm quan tâm đến Hạ Lan Tử Kỳ như vậy, đồng thời cũng lo lắng đến chuyện hắn không có mẫu thân che chở, bây giờ nếu xử tử vợ hắn sợ rằng bệnh tình hắn vừa mới tốt lên lại không chịu nổi đả kích.

Hầu gia chịu đựng rất nhiều áp lực, đè chuyện này xuống, chậm chạp không làm hi vọng cho Tề Dật Phàm thêm thời gian nhiều một chút, hi vọng Hạ Lan Tử Kỳ thật sự là bị oan. Không thể để cho hung thủ thật sự nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật.

Lại hai ngày qua đi, Tề Dật Phàm vẫn chưa tìm được manh mối nào, hắn biết rõ một khi Hạ Lan Tử Kỳ đã bị định tội rồi thì khẳng định sẽ phải đền mạng, kể từ hôm đó, không có Hạ Lan Tử Kỳ, ở trong phủ hắn coi như mất đi trợ thủ đặc lực nhất, hắn không muốn thấy việc này xảy ra, nhưng lại không tìm ra hung thủ khiến cả ngày đều trong trạng thái lo lắng không yên.

Mắt thấy Hầu gia áp lực càng lúc càng lớn, Tề Dật Phàm biết Hầu gia cũng sắp không nhịn được nữa rồi, xem ra hắn phải nhanh thêm mới được.

Đêm hôm đó, Tề Dật Phàm lại đánh bất tỉnh gã gia đinh canh cổng, lẻn vào trong phòng mà Hạ Lan Tử Kỳ ở.

Mắt vừa thấy người đến là hắn, Hạ Lan Tử Kỳ đi đến phía trước đóng chặt cửa lại, quay về hỏi hắn tình hình điều tra thế nào, chợt thấy Tề Dật Phàm mặt hơi lạ, cẩn thận nhìn kĩ mới phát hiện thì ra bên má phải của hắn bị sung phồng lên: "Mặt của ngươi làm sao vậy?"

Tề Dật Phàm ngồi vào trên ghế, hình như sợ Hạ Lan Tử Kỳ lo lắng khóe môi nhếch lên, nói : "Không có gì." Kỳ thật hắn định là muốn cười, nhưng bởi vì miệng đau đớn, vì thế vẻ mặt kia bị méo xệch đi, cười cũng như khóc.

"Mặt bị sung phù đến mức này rồi, còn nói không có gì? Ngươi lừa cái gì hả?" Hạ Lan Tử Kỳ đi đến phai trước: "Đừng nhúc nhích, để ta xem xem." Nói xong một tay giữ lấy đầu của hắn, một tay đụng vào gương mặt hắn.



"Ái. . . . . ." Bị nàng chạm vào mặt, Tề Dật Phàm hít một hơi khí lạnh.

Thấy hắn không có bị thương ngoài da, Hạ Lan Tử Kỳ ra lệnh: "Há miệng ra."

"Ta không sao thật." Tề Dật Phàm còn ý đồ trốn tránh.

"Mở ra!" Có lẽ là bệnh nghề nghiệp đi! Hạ Lan Tử Kỳ bất giác lộ ra khí thế của thầy thuốc.

Phàm là chuyện Hạ Lan Tử Kỳ muốn làm, nàng nhất định sẽ nghĩ cách làm cho được, hơn nữa Tề Dật Phàm cũng biết Hạ Lan Tử Kỳ nhìn thấy bệnh tật trước mắt khi không yên tay chân được, luôn muốn chữa khỏi cho người khác nên ngoan ngoãn há miệng ra.

Hạ Lan Tử Kỳ nhìn khắp hai bên trái phải miệng hắn, thấy chỗ lợi trong răng hàm phía bên phải của hắn có dấu hiệu sung lên.

Hạ Lan Tử Kỳ buông hắn ra nói : "Ngươi đau răng?"

Tề Dật Phàm vẻ mặt đau khổ, gật gật đầu.

Thì ra, hắn không điều tra ra được hung thủ thật sự, mà Nhị gia lại cứ từng bước thúc ép, thành ra sốt ruột quá mà bốc hỏa, đầu tiên là đau đau răng rồi hôm sau thì sưng vù.

Ai nói đau răng không phải bệnh, đau đến đòi mạng luôn! Tề Dật Phàm hai ngày nay bị đau răng hành hạ khổ sở, uông cái thuôc gì cũng không đỡ, cả người thoạt nhìn cũng tiều tụy đi rất nhiều.

Sao hắn lại đau răng đến mức thế này? Là vì chuyện của mình mà bốc hỏa sao? Nhìn hắn bộ dạng đáng thương, Hạ Lan Tử Kỳ trong lòng than thở, không khỏi xúc động: "Xe đến trước núi ắt có đường, ngươi bốc hỏa lớn như vậy làm cái gì chứ hả?"

Tề Dật Phàm khẽ thở dài: "Đương nhiên, cô thì có đường nhưng ta chưa chắc đã có đường."

Hạ Lan Tử Kỳ hiểu được ý nghĩa trong lời nói của hắn, nhìn hắn trấn an: "Đây có lẽ là ý trời rồi! Ngươi có năng lực như vậy, thiếu đi một người như ta đối với ngươi mà nói cũng không phải là chuyện to tát gì!"

"Ai nói không là cái gì? Ta không thể không có cô!" Tề Dật Phàm gần như hét lên, nhưng lại nhìn thấy ánh mắt Hạ Lan Tử Kỳ đầy kinh hoàng, hắn lại phải nói đỡ: "Ý của ta là, cô đi rồi sẽ không còn ai giúp ta điều tra chuyện của mẫu thân nữa."

"Ngươi cứ theo manh mối ở cái chuông bạc điều tra tiếp ! Chắc sẽ tìm được hung thủ." Hạ Lan Tử Kỳ nhìn hắn bởi vì đau đớn mà mày nhíu chặt, lại nói tiếp: "Ta cho ngươi biết một mẹo này, dùng một hai chén rượu trắng ngâm mười hạt hoa tiêu (hay còn gọi là tần bì gai), ngâm khoảng một tuần trà thì lấy hoa tiêu ra, cuối cùng ngậm rượu đế ở chỗ đau sẽ rất nhanh khỏi đấy."

"Thật sự là sẽ nhanh chóng khỏi đau răng chứ?" Tề Dật Phàm hai mắt tỏa sáng.

"Thật, không tin ngươi cứ về làm thử xem."

"Được" Tề Dật Phàm tin vào y thuật của nàng, thần sắc cũng thoải mái hơn một chút, chỉnh lại tư thế ngồi, nói: "Cái người âm thầm hạ độc kia thật sự đúng là quá giảo hoạt, làm việc đến giọt nước cũng không để lọt, không hề để lại một dấu vết nào. Hiện tại không tìm được người kia, sợ là cô sẽ không có cách nào thoát tội được!"

Hắn nhìn Hạ Lan Tử Kỳ: "Ta hôm nay đến chính là muốn nói cho cô biết, bên phía Nhị gia đã thúc ép quá rồi, phụ thân sợ là sẽ nhanh chóng đưa ra quyết định, nếu quả thật muốn cô phải đền mạng..., ta sẽ tìm cách cứu cô ra trước, cô phải chuẩn bị sẵn tâm lý."

Hạ Lan Tử Kỳ gật gật đầu, đầy trông mong nhìn hắn: "Đến lúc đó, trong phủ không dung được ta nữa, khế ước của chúng ta cũng sẽ mất đi hiệu lực, ngươi sẽ cho ta hưu thư, thả ta đi đúng không?"

Tề Dật Phàm giật mình một cái, suy nghĩ một chút rồi nói: "Biết rồi."



. . . . . .

Giữa trưa sau hôm đó, trong Tố Đông Uyển. Hầu gia đang ngồi trên ghế dựa nhắm mắt dưỡng thần, Tứ di nương đứng ở phía sau, vừa giúp hắn xoa ấn huyệt Thái Dương, vừa nói: "Lão gia, thật sự không tìm ra chút manh mối nào có lợi cho Tứ thiếu phu nhân sao?"

Hầu gia không nói gì, chỉ thở một hơi thật dài, mày nhíu lại chặt hơn.

Tứ di nương biết ông vì chuyện này mà phiền lòng rất nhiều, cũng không hỏi nhiều thêm nữa chỉ đơn giản là tang thêm lực xoa bóp hai bên đầu, ôn nhu nói: "Lão gia, ấn chỗ này có được không? Mạnh yếu vừa chưa?"

Hầu gia dần dần thả lòng sắc mắt: "Chỉ có nàng là biết chăm sóc ta, đồ mạnh yếu rất vừa, cực kì thoải mái."

Lúc này chợt ngoài cửa có gã gia đinh hô: "Lão gia, Nhị thiếu gia cầu kiến."

Vừa nghe nói là Nhị thiếu gia, Hầu gia đầu càng đau thêm, cũng không hỏi hắn rốt cuộc có chuyện gì, chỉ không kiên nhẫn vẫy tay: "Nói với nó thân thể ta không khoẻ, bảo nó về trước đi!"

Gã gia đinh do dự một lúc, quyết định nói: "Nhưng mà, Nhị thiếu gia nói Vân Nương tự sát!"

"Cái gì?" Hầu gia mở to mắt, lập tức ngồi thẳng người, Tứ di nương cũng hoảng sợ, cùng Hầu gia liếc mắt nhìn nhau, hỏi lại: "Vân Nương tự sát?"

Cũng có thể hiểu được, Vân Nương vẫn luôn đem hết thảy hy vọng đặt lên trên người đứa nhỏ, bây giờ nàng mất con rồi, nhất thời trong lòng nghĩ quẩn nên làm ra loại chuyện này cũng không ngạc nhiên.

Hầu gia có chút buồn bực, nhưng cũng là một mạng người trong phủ, chuyện lớn như vậy ông không thể không quan tâm, đành phải nói: "Gọi nó vào đây."

Nhị thiếu gia vào nhà liền quỳ xuống trước mặt Hầu gia, vô cùng bi thống kêu lên: "Phụ thân, vừa rồi Vân Nương thắt cổ tự sát, xin cha mau cứu lấy Vân Nương đi!"

"Bây giờ con bé thế nào rồi?" Hầu phủ mới có tang sự, hắn cũng không hy vọng có thêm một cái nữa.

"Hiện tại đã được cứu sống rồi, không còn nguy hiểm đến tính mạng nữa."

Tứ di nương ở bên cạnh hỏi: "Vân Nương sao lại nghĩ quẩn như vậy chứ?"

"Từ khi tang con, Vân Nương luôn thương tâm quá độ nên trạng thái tinh thần vẫn không tốt. Thêm nữa là việc trừng phạt hung thủ hạ độc Tiểu Duyệt Thiên vẫn luôn chậm chạp không quyết định, không thể báo thù cho đứa nhỏ của mình người làm mẹ như nàng uất ức thành bệnh. Hôm nay cũng không biết tại sao lại nghi quẩn, lén thắt cổ tìm cái chết. May mà nha hoàn Khuy Thúy phát hiện kịp thời, nếu không không biết hậu quả khó lường đến mức nào." Nhị thiếu gia ngẩng đầu, thành khẩn cầu xin: "Phụ thân, điều tra lâu như vậy mà cũng không tìm ra được có người khác hạ độc, con xin cha đừng do dự nữa, việc này nhân chứng vật chứng đều đủ cả. Tứ thiếu phu nhân hạ độc là điều không thể nghi ngờ, thỉnh phụ thân mau mau đưa ra quyết định, vì cháu trai người báo thù rửa hận!"

Nói đến đây thì Nhị thiếu gia xúc động quỳ lê đên phía trước, cực kỳ bi ai nắm lấy vạt áo Hầu gia, khổ sở van xin: "Chỉ có như vậy, Vân Nương mới có thể khôi phục lại bình thường, nếu không con thực sợ nàng sẽ tiếp tục nghĩ không thông! Phụ thân. . . . . ."

"Tường Thụy, con mau đứng lên." Hầu gia đưa tay kéo hắn đứng dậy.

"Cha không đồng ý với con, con sẽ không đứng dậy." Nhị thiếu gia hôm nay quyết tâm phải nói đến đạt được mục đích mới thôi.

Đối mặt với đứa con thứ hai đang đau khổ cầu xin, đối mặt với Vân Nương lấy cái chết uy hiếp, Hầu gia không chống đỡ nổi nữa rồi, cau mày, trầm ngâm chốc lát, nói: "Được rồi! Ta đồng ý với con!"

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Hỉ Tương Phùng

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook