Chương 78: Liếc mắt đưa tình
Thuỷ Nguyệt Minh Châu
26/11/2016
Từ Vinh Nhã Cư trở về Thủy Tiên Các. Ngẩng đầu thấy Trầm thiếp đang ngồi ở trong sân phơi nắng, Tề Siêu Nhiên đang ngồi ở bên cạnh trò chuyện cùng nàng. Hai người vừa thấy Hạ Lan Tử Kỳ đã về, không hẹn mà cùng đứng
lên. Tề Siêu Nhiên như mọi khi giống như con én nhỏ chạy tới, giữ chặt
tay Hạ Lan Tử Kỳ: "Tứ tẩu đã về rồi! Muội đã chờ tẩu cả nửa ngày!"
"Muội có chuyện gì sao?"
Tề Siêu Nhiên vui tươi hớn hở cười: "Không có chuyện gì, chỉ là muội đã chán đến phát ốm rồi, muốn tìm tẩu nói chuyện một lát!"
Hạ Lan Tử Kỳ yêu chiều vỗ vỗ tay nàng: "Ta cũng đnag cảm thấy buồn chán đây! Vừa lúc muội tới, đi, ta dẫn muội đi xem hoa ta trồng!"
Hạ Lan Tử Kỳ khẽ gật đầu, coi như đã biết. Chợt nhớ tới chuyện Ngũ thiếu gia sắp trở về, quay đầu thuận miệng nói: "Siêu Nhiên, vừa rồi nghe mẹ chồng nói, Ngũ thiếu gia hôm nay trở về."
"Ngũ Ca hôm nay trở về sao?" Tề Siêu Nhiên có chút kinh ngạc: "Khi nào thì huynh ấy về đến nhà?"
"Mẹ chồng nói có thể là giữa trưa!"
Nghe những lời ấy, tinh thần Trầm thiếp chợt run lên, tập trung nghe hai người nói.
Lúc này, Tề Siêu Nhiên tỏ ý khinh thường: "Huynh ấy về thì tiệc đón gió tẩy trần nhất định không thể thiếu được, xem ra trong phủ lại náo nhiệt nữa rồi!"
"Đó là tất nhiên!" Hạ Lan Tử Kỳ ngẩng đầu. Lại vô tình va vào ánh mắt của Trầm thiếp, Trầm thiếp biến sắc vội vàng thu hồi ánh mắt lại, che dấu thần sắc.
Nhưng mà cho dù nàng ta có che dấu thế nào thì Hạ Lan Tử Kỳ vẫn nhận ra hai mắt nàng sáng long lanh, vô cùng vui mừng. Nàng ta sao vậy? Vì sao lại đột nhiên vui vẻ như vậy? Mặc dù đối với chuyện này có nhiều nghi vấn nhưng Hạ Lan Tử Kỳ cũng không đi vào tìm hiểu sâu.
Thân là Tứ thiếu phu nhân của Thủy Tiên Các, cho dù nàng có thích Trầm thiếp hay không thì chuyện cần làm vẫn phải làm, vì thế quan tâm nói : "Gần đây muội uống thuốc của Triệu lang trung kê thế nào rồi, thấy làm sao? Có giảm bớt cảm giác buồn nôn không?"
Trầm thiếp hơi cúi đầu: "Đa tạ Tứ thiếu phu nhân quan tâm, thiếp thân cảm thấy tốt hơn nhiều rồi!"
"Vậy là tốt rồi! Bữa trưa muốn ăn cái gì thì hãy nói với phòng bếp, thiếu cái gì thì tìm bà Ngô. Thân thể muội bây giờ rất quan trọng, phải học được cách tự mình dưỡng thai cho tốt để tương lai còn vì Tứ thiếu gia sinh hạ một bé cưng khỏe mẹnh, để Tứ phòng của chúng ta thêm vẻ vang!"
"Thiếp thân đã biết!" Kỳ thật, từ sau khi tin Trầm thiếp mang thai truyền ra khắp trong phủ, phu nhân đã lập tức phân phó phòng bếp, đặc cách quan tâm đến một mình nàng. Cho nên, cuộc sống gần đây của nàng dễ chịu hơn rất nhiều.
Thấy nàng đáp ứng, Hạ Lan Tử Kỳ lúc này mới thu hồi ánh mắt, dắt tay Tề Siêu Nhiên cùng đến hoa viên.
Trầm thiếp đưa khăn tay chụp vào trước ngực, ngửa đầu nhìn trời xanh thẳm bao la, thở dài phào nhẹ nhõm. Quay đầu trở về gian phòng của mình.
. . . . . .
Ngũ thiếu gia phái người truyền tin nói là buổi trưa có thể về tới nơi, kết quả là đến hết giờ cơm trưa vẫn chưa về, Hầu gia có chút lo lắng, sợ trên đường lại xảy ra chuyện gì nên cố ý phái người ra khỏi thành nghênh đón. Cuối cùng đến tận giờ Thân buổi chiều mới đưa Ngũ thiếu gia trở về. Vì thế, tiệc tẩy trần đổi từ trưa đổi thành tối.
Bên trong Hợp Hương Viên, đèn đuốc sáng trưng, trên cái bàn gỗ lim thật lớn bày cơ man là thao thiết thịnh yến.
Hạ Lan Tử Kỳ nhận được thông báo vội dẫn theo Tề Dật Phàm, cùng tới Hợp Hương Viên.
Lúc bọn họ đến, những người trong các phòng khác cũng đến gần đủ rồi.
Hai người vừa vào, không biết là ai đã hô một tiếng: "Tứ thiếu gia, Tứ thiếu phu nhân đến đây!"
Ánh mắt của mọi người đều hướng đến hai người bọn họ, lúc này một vị nam tử đứng lên, nhìn Tề Dật Phàm vui vẻ kêu một tiếng: "Tứ ca ——"
Tề Dật Phàm lộ ra nụ cười thật thà: "Ngũ đệ, đã lâu không gặp!"
Ngũ thiếu gia giật mình một cái. Nhưng mà nhanh chóng kịp phản ứng, rời khỏi chỗ ngồi nhanh chân đi đến gần, đấm nhẹ một cái vào ngực Tề Dật Phàm, cực kỳ vui sướng nói: "Tứ ca, chúng ta đã không gặp nhau gần hai tháng rồi nhỉ? Bệnh của huynh có phải đã chuyển biến tốt rồi không?"
"Bệnh gì? Ta không có bệnh mà?" Tề Dật Phàm vẻ mặt mờ mịt, ánh mắt nhìn lại bắt đầu có chút ngu si.
Nhìn thấy bộ dạng của hắn, Ngũ thiếu gia có chút không hiểu.
Hầu gia lúc này mở miệng: "Lăng Phong à! Tứ ca con hiện tại khi thì thanh tỉnh, khi thì hồ đồ, cũng chưa hề chuyển biến tốt hoàn toàn. Nhưng mà có thể là tốt hơn trước nhiều rồi."
Hắn nhìn Tề Dật Phàm, vẻ mặt chân thành chúc phúc : "Có chuyển biến tốt thì có hy vọng! Chúc mừng Tứ ca!" Hắn nói xong liếc nhìn Hạ Lan Tử Kỳ đứng phía sau Tề Dật Phàm, trong lòng hắn nảy lên một cái, không khỏi ngây người.
Biết bọn họ chưa bao giờ gặp mặt, phu nhân chủ động giới thiệu: "Lăng Phong, nàng là nhị tiểu thư nhà Thị lang bộ Lễ Hạ Lan Tử Kỳ, bây giờ là Tứ tẩu của con, mau đi đến chào hỏi đi!"
Tề Lăng Phong lấy lại tinh thần, hai bước tiến lên, ôm quyền nói: "Tứ ca cùng Tứ tẩu thành thân thì Lăng Phong không thể quay về kịp lúc được, cảm thấy vô cùng hổ thẹn. Hôm nay Lăng Phong đem lễ đến bổ sung, Lăng Phong bái kiến Tứ tẩu!"
Hạ Lan Tử Kỳ ngẩng đầu lên, chỉ thấy hắn đầu mang kim quan, eo buộc đai ngọc, mặc trường bào thêu hoa xanh viền vàng. Màu da hiện lên là màu mật ong tự nhiên, ngũ quan trời sinh tuyệt mỹ tinh xảo, mặc dù là mắt một mí. Nhưng ánh mắ này t, lại như giống như hùng ưng, mang theo cảm giác lợi hại như chớp, toàn bộ khiến cho Hạ Lan Tử Kỳ có cảm giác rất có khí khái nam tử, vênh váo hung hăng.
Thật không biết người trong Tề gia sinh đẻ thế nào mà trong phủ vô luận là công tử hay là tiểu thư, ai nấy cũng đều tuán tú mĩ lệ. Hạ Lan Tử Kỳ nhịn không được âm thầm cảm thán, ngoài miệng lại nói: "Ngũ đệ xuất phủ làm việc, gặp phải ôn dịch là chuyện không ai mong muốn! Cho nên việc này Ngũ đệ không cần lo lắng, không cần đa lễ."
"Lão thái gia đến. . . . . ." Ở cửa có gã gia đinh hô lớn một tiếng, mọi người lập tức đứng dậy, hành lễ với lão thái gia.
Bởi vì Hạ Lan Tử Kỳ đứng cách cửa không xa, vì thế khi nghênh đón cùng Cẩm Nguyệt đỡ lão thái gia, dưới cái nhìn chăm chú của mọi người, đem lão thái gia dìu đến ngồi xuống vị trí chủ tọa.
Lão thái gia khoát tay, ý bảo mọi người ngồi xuống. Sau đó thanh âm trầm ổn nói: "Tiểu Ngũ đi gần hai tháng rồi, hôm nay rốt cục cũng bình an đã trở lại, thật sự là đáng mừng! Hôm nay một là vì Tiểu Ngũ tẩy trần, thứ hai cũng ăn mừng ta Tề gia sinh thêm con trai. Con cháu thịnh vượng, mọi người cùng nhau ăn bữa cơm đoàn viên." Lão thái gia dừng một chút lại tiếp tục nói: "Còn nữa, các ngươi đều không cần câu nệ. Hi vọng bữa cơm này mọi người hãy thật vui vẻ!"
"Sinh thêm con trai?" Bởi vì Tề Lăng Phong vừa mới về nhà, còn chưa ngồi ấm mông, đã bị kéo tới ăn cơm cho nên đối với chuyện trong nhà không biết nhiều lắm, nghi ngờ nói: "Ta có tiểu chất sao?"
Tam di nương nhanh chóng giải thích thắc mắc của con trai: "Phong nhi! Những ngày gần đây con không có ở nhà nên không biết những chuyện xảy ra trong phủ, tiểu thiếp Vân Nương của nhị ca con trước đây mấy ngày vừa mới sinh được một bé trai. Gọi là Tề Duyệt Thien. Sau đó, tiểu thiếp Trầm thị của Tứ ca con lại mang thai, quý phủ chính là song hỷ lâm môn đấy!"
Nghe đến đó, Tề Lăng Phong trong lòng nhảy dựng, nhưng trên mặt hắn lại bình thản như không: "Thật đúng là song hỷ lâm môn! Phải chúc mừng mới được!" Hắn nở nụ cười hào phóng, khéo léo nói với Tường Thụy: "Nhị ca, trong chúng ta huynh là người giỏi nhất đấy! Là người đầu tiên sinh con trai, chúc mừng!"
Tề Tường Thụy khoát tay chặn lại: "Kỳ thật cũng không có cái gì, vận khí ta tốt thôi mà."
Tề Lăng Phong lại nói với Tề Dật Phàm: "Tứ ca, phúc khí của huynh cũng thật tốt! Tiểu đệ thật sự là hâm mộ các ca ca, đúng rồi, đứa nhỏ mấy tháng rồi?"
Đứa bé kia căn bản là không phải của Tề Dật Phàm, cho nên, lời của hắn làm Tề Dật Phàm vô cùng khó chịu, lúc này không tiện trả lời cho nên đơn giản giả ngu: "Chắc là khoảng mười tám tháng chứ gì!"
Thấy Tề Lăng Phong thần sắc ngạc nhiên, Hạ Lan Tử Kỳ nhanh chóng nói đỡ: "Dật Phàm vẫn chưa hoàn toàn bình phục, Ngũ đệ chớ để ý!" Sau đó trả lời: "Trầm thiếp có bầu có chừng hai tháng!"
Phu nhân lúc này nói tiếp: "Con cũng đừng có vội đi hỏi người ta, con cùng Thiên Vũ và Nhan Thần đều chưa có đứa nhỏ đâu đấy! Ba người các con nhìn vào Tường Thụy cùng Dật Phàm mà học tập, sớm ngày khai chi tán diệp đi mới được."
Ba người liếc mắt nhìn nhau, đều không lên tiếng.
Đại di nương lúc này bỗng nhiên ý thức được một vấn đề, lắm miệng nói : "Phu nhân không biết ngươi phát hiện ra không, có đứa nhỏ như nhị phòng, tứ phòng, tất cả đều cưới thê tử rồi. Không đứa nhỏ là tam phòng, ngũ phòng, lục phòng ngoài thiếp thất ra đều không có thê thất. Phu nhân ngài nói xem, việc này sao lại khéo như vậy? Việc bọn họ không có đứa nhỏ với chưa cưới vợ liệu có liên quan đến nhau không?"
Nhị di nương ở bên cạnh nghe không thuận tai, bĩu môi nói: "Cô cũng liên tưởng thái quá rồi? Nói chứ, Tam thiếu gia còn không phải đã cưới vợ rồi sao?"
Đại di nương lập tức nói: "Vợ của Tam thiếu gia còn không phải đã mất sớm rồi sao? Cái đó không tính!"
Bọn họ chỉ là nói đùa, nhưng lại không phát hiện sắc mặt Tam thiếu gia càng lúc càng khó coi.
Lão thái gia nghe mấy câu đó, cảm thấy rất có đạo lý, vốn rất yêu thương các cháu, ngẩng đầu nói với phu nhân: "Đại di nương đúng, không cưới vợ là chưa hoàn chỉnh. Con cháu đương nhiên không vượng. Từ ngày mai trở đi, con đi gặ mấy bà mối, thu xếp chuyện hôn sự cho những thiếu gia còn chưa cưới vợ trong phủ! Hi vọng bọn họ sớm ngày thành hôn, sớm sinh quý tử."
Mấy di nương trong đám kỳ thật cũng ngóng trông con của mình có thể sớm thành gia, hôm nay đã có lão thái gia làm chủ, bọn họ đương nhiên vô cùng cao hứng.
Hạ Lan Tử Kỳ trộm nhìn ba vị thiếu gia kia, chỉ thấy vẻ mặt bọn họ không đồng nhất. Tam thiếu gia nhíu chặt mày, bộ dạng có vẻ không nguyện ý lắm; Ngũ thiếu gia thần sắc lạnh nhạt, tỏ ra chẳng quan tâm; chỉ có Lục thiếu gia, hỉ nộ không rõ, hoàn toàn nhìn không ra buồn vui.
Một đại gia đình đông người, ngồi cùng một chỗ vừa ăn vừa nói chuyện. Hạ Lan Tử Kỳ bỗng cảm thấy có một ánh mắt nóng rực, thường xuyên hữu ý vô tình nhìn về phía nàng, nàng ngẩng đầu nhìn, lại không bắt được ánh mắt đó nữa nên đành phải làm bộ cúi đầu ăn cơm, chờ đến khi ánh mắt kia nhìn mạnh nhất sẽ ngẩng phắt đầu lên tóm lấy.
Kế sách của nàng thành công, vừa vặn tóm được cái người đang nhìn lén nàng kia, mà người đó không phải ai khác chính là người luôn đối với nàng tỏ ra thầm mến Lục thiếu gia Tề Nhan Thần.
Trước mặt người nhiều như vậy, hắn dám nhìn lén mình làm sao? Đây nếu bị những người khác nhìn ra manh mối gì, lại điều tra ra được chuyện hai người từng nằm cùng trong một cái chăn, Hạ Lan Tử Kỳ sẽ không còn mặt mũi gặp ai nữa. Vì thế bực mình trừng mắt liếc hắn một cái, vùi đầu tiếp tục ăn cơm.
Nhưng không ngờ, một màn này đã bị Tề Dật Phàm ngồi ở bên cạnh Hạ Lan Tử Kỳ phát hiện. Nghĩ đến đêm đó người đưa nàng về Thủy Tiên Các chính là Tề Nhan Thần, mà lúc này trong ánh mắt Tề Nhan Thần nhìn nàng lại tràn ngập tình cảm mở ám, điều này khiến cho Tề Dật Phàm nghĩ lầm bọn họ đang liếc mắt đưa tình, trong lòng nhất thời ghen tuông tràn ngập.
"Muội có chuyện gì sao?"
Tề Siêu Nhiên vui tươi hớn hở cười: "Không có chuyện gì, chỉ là muội đã chán đến phát ốm rồi, muốn tìm tẩu nói chuyện một lát!"
Hạ Lan Tử Kỳ yêu chiều vỗ vỗ tay nàng: "Ta cũng đnag cảm thấy buồn chán đây! Vừa lúc muội tới, đi, ta dẫn muội đi xem hoa ta trồng!"
Hạ Lan Tử Kỳ khẽ gật đầu, coi như đã biết. Chợt nhớ tới chuyện Ngũ thiếu gia sắp trở về, quay đầu thuận miệng nói: "Siêu Nhiên, vừa rồi nghe mẹ chồng nói, Ngũ thiếu gia hôm nay trở về."
"Ngũ Ca hôm nay trở về sao?" Tề Siêu Nhiên có chút kinh ngạc: "Khi nào thì huynh ấy về đến nhà?"
"Mẹ chồng nói có thể là giữa trưa!"
Nghe những lời ấy, tinh thần Trầm thiếp chợt run lên, tập trung nghe hai người nói.
Lúc này, Tề Siêu Nhiên tỏ ý khinh thường: "Huynh ấy về thì tiệc đón gió tẩy trần nhất định không thể thiếu được, xem ra trong phủ lại náo nhiệt nữa rồi!"
"Đó là tất nhiên!" Hạ Lan Tử Kỳ ngẩng đầu. Lại vô tình va vào ánh mắt của Trầm thiếp, Trầm thiếp biến sắc vội vàng thu hồi ánh mắt lại, che dấu thần sắc.
Nhưng mà cho dù nàng ta có che dấu thế nào thì Hạ Lan Tử Kỳ vẫn nhận ra hai mắt nàng sáng long lanh, vô cùng vui mừng. Nàng ta sao vậy? Vì sao lại đột nhiên vui vẻ như vậy? Mặc dù đối với chuyện này có nhiều nghi vấn nhưng Hạ Lan Tử Kỳ cũng không đi vào tìm hiểu sâu.
Thân là Tứ thiếu phu nhân của Thủy Tiên Các, cho dù nàng có thích Trầm thiếp hay không thì chuyện cần làm vẫn phải làm, vì thế quan tâm nói : "Gần đây muội uống thuốc của Triệu lang trung kê thế nào rồi, thấy làm sao? Có giảm bớt cảm giác buồn nôn không?"
Trầm thiếp hơi cúi đầu: "Đa tạ Tứ thiếu phu nhân quan tâm, thiếp thân cảm thấy tốt hơn nhiều rồi!"
"Vậy là tốt rồi! Bữa trưa muốn ăn cái gì thì hãy nói với phòng bếp, thiếu cái gì thì tìm bà Ngô. Thân thể muội bây giờ rất quan trọng, phải học được cách tự mình dưỡng thai cho tốt để tương lai còn vì Tứ thiếu gia sinh hạ một bé cưng khỏe mẹnh, để Tứ phòng của chúng ta thêm vẻ vang!"
"Thiếp thân đã biết!" Kỳ thật, từ sau khi tin Trầm thiếp mang thai truyền ra khắp trong phủ, phu nhân đã lập tức phân phó phòng bếp, đặc cách quan tâm đến một mình nàng. Cho nên, cuộc sống gần đây của nàng dễ chịu hơn rất nhiều.
Thấy nàng đáp ứng, Hạ Lan Tử Kỳ lúc này mới thu hồi ánh mắt, dắt tay Tề Siêu Nhiên cùng đến hoa viên.
Trầm thiếp đưa khăn tay chụp vào trước ngực, ngửa đầu nhìn trời xanh thẳm bao la, thở dài phào nhẹ nhõm. Quay đầu trở về gian phòng của mình.
. . . . . .
Ngũ thiếu gia phái người truyền tin nói là buổi trưa có thể về tới nơi, kết quả là đến hết giờ cơm trưa vẫn chưa về, Hầu gia có chút lo lắng, sợ trên đường lại xảy ra chuyện gì nên cố ý phái người ra khỏi thành nghênh đón. Cuối cùng đến tận giờ Thân buổi chiều mới đưa Ngũ thiếu gia trở về. Vì thế, tiệc tẩy trần đổi từ trưa đổi thành tối.
Bên trong Hợp Hương Viên, đèn đuốc sáng trưng, trên cái bàn gỗ lim thật lớn bày cơ man là thao thiết thịnh yến.
Hạ Lan Tử Kỳ nhận được thông báo vội dẫn theo Tề Dật Phàm, cùng tới Hợp Hương Viên.
Lúc bọn họ đến, những người trong các phòng khác cũng đến gần đủ rồi.
Hai người vừa vào, không biết là ai đã hô một tiếng: "Tứ thiếu gia, Tứ thiếu phu nhân đến đây!"
Ánh mắt của mọi người đều hướng đến hai người bọn họ, lúc này một vị nam tử đứng lên, nhìn Tề Dật Phàm vui vẻ kêu một tiếng: "Tứ ca ——"
Tề Dật Phàm lộ ra nụ cười thật thà: "Ngũ đệ, đã lâu không gặp!"
Ngũ thiếu gia giật mình một cái. Nhưng mà nhanh chóng kịp phản ứng, rời khỏi chỗ ngồi nhanh chân đi đến gần, đấm nhẹ một cái vào ngực Tề Dật Phàm, cực kỳ vui sướng nói: "Tứ ca, chúng ta đã không gặp nhau gần hai tháng rồi nhỉ? Bệnh của huynh có phải đã chuyển biến tốt rồi không?"
"Bệnh gì? Ta không có bệnh mà?" Tề Dật Phàm vẻ mặt mờ mịt, ánh mắt nhìn lại bắt đầu có chút ngu si.
Nhìn thấy bộ dạng của hắn, Ngũ thiếu gia có chút không hiểu.
Hầu gia lúc này mở miệng: "Lăng Phong à! Tứ ca con hiện tại khi thì thanh tỉnh, khi thì hồ đồ, cũng chưa hề chuyển biến tốt hoàn toàn. Nhưng mà có thể là tốt hơn trước nhiều rồi."
Hắn nhìn Tề Dật Phàm, vẻ mặt chân thành chúc phúc : "Có chuyển biến tốt thì có hy vọng! Chúc mừng Tứ ca!" Hắn nói xong liếc nhìn Hạ Lan Tử Kỳ đứng phía sau Tề Dật Phàm, trong lòng hắn nảy lên một cái, không khỏi ngây người.
Biết bọn họ chưa bao giờ gặp mặt, phu nhân chủ động giới thiệu: "Lăng Phong, nàng là nhị tiểu thư nhà Thị lang bộ Lễ Hạ Lan Tử Kỳ, bây giờ là Tứ tẩu của con, mau đi đến chào hỏi đi!"
Tề Lăng Phong lấy lại tinh thần, hai bước tiến lên, ôm quyền nói: "Tứ ca cùng Tứ tẩu thành thân thì Lăng Phong không thể quay về kịp lúc được, cảm thấy vô cùng hổ thẹn. Hôm nay Lăng Phong đem lễ đến bổ sung, Lăng Phong bái kiến Tứ tẩu!"
Hạ Lan Tử Kỳ ngẩng đầu lên, chỉ thấy hắn đầu mang kim quan, eo buộc đai ngọc, mặc trường bào thêu hoa xanh viền vàng. Màu da hiện lên là màu mật ong tự nhiên, ngũ quan trời sinh tuyệt mỹ tinh xảo, mặc dù là mắt một mí. Nhưng ánh mắ này t, lại như giống như hùng ưng, mang theo cảm giác lợi hại như chớp, toàn bộ khiến cho Hạ Lan Tử Kỳ có cảm giác rất có khí khái nam tử, vênh váo hung hăng.
Thật không biết người trong Tề gia sinh đẻ thế nào mà trong phủ vô luận là công tử hay là tiểu thư, ai nấy cũng đều tuán tú mĩ lệ. Hạ Lan Tử Kỳ nhịn không được âm thầm cảm thán, ngoài miệng lại nói: "Ngũ đệ xuất phủ làm việc, gặp phải ôn dịch là chuyện không ai mong muốn! Cho nên việc này Ngũ đệ không cần lo lắng, không cần đa lễ."
"Lão thái gia đến. . . . . ." Ở cửa có gã gia đinh hô lớn một tiếng, mọi người lập tức đứng dậy, hành lễ với lão thái gia.
Bởi vì Hạ Lan Tử Kỳ đứng cách cửa không xa, vì thế khi nghênh đón cùng Cẩm Nguyệt đỡ lão thái gia, dưới cái nhìn chăm chú của mọi người, đem lão thái gia dìu đến ngồi xuống vị trí chủ tọa.
Lão thái gia khoát tay, ý bảo mọi người ngồi xuống. Sau đó thanh âm trầm ổn nói: "Tiểu Ngũ đi gần hai tháng rồi, hôm nay rốt cục cũng bình an đã trở lại, thật sự là đáng mừng! Hôm nay một là vì Tiểu Ngũ tẩy trần, thứ hai cũng ăn mừng ta Tề gia sinh thêm con trai. Con cháu thịnh vượng, mọi người cùng nhau ăn bữa cơm đoàn viên." Lão thái gia dừng một chút lại tiếp tục nói: "Còn nữa, các ngươi đều không cần câu nệ. Hi vọng bữa cơm này mọi người hãy thật vui vẻ!"
"Sinh thêm con trai?" Bởi vì Tề Lăng Phong vừa mới về nhà, còn chưa ngồi ấm mông, đã bị kéo tới ăn cơm cho nên đối với chuyện trong nhà không biết nhiều lắm, nghi ngờ nói: "Ta có tiểu chất sao?"
Tam di nương nhanh chóng giải thích thắc mắc của con trai: "Phong nhi! Những ngày gần đây con không có ở nhà nên không biết những chuyện xảy ra trong phủ, tiểu thiếp Vân Nương của nhị ca con trước đây mấy ngày vừa mới sinh được một bé trai. Gọi là Tề Duyệt Thien. Sau đó, tiểu thiếp Trầm thị của Tứ ca con lại mang thai, quý phủ chính là song hỷ lâm môn đấy!"
Nghe đến đó, Tề Lăng Phong trong lòng nhảy dựng, nhưng trên mặt hắn lại bình thản như không: "Thật đúng là song hỷ lâm môn! Phải chúc mừng mới được!" Hắn nở nụ cười hào phóng, khéo léo nói với Tường Thụy: "Nhị ca, trong chúng ta huynh là người giỏi nhất đấy! Là người đầu tiên sinh con trai, chúc mừng!"
Tề Tường Thụy khoát tay chặn lại: "Kỳ thật cũng không có cái gì, vận khí ta tốt thôi mà."
Tề Lăng Phong lại nói với Tề Dật Phàm: "Tứ ca, phúc khí của huynh cũng thật tốt! Tiểu đệ thật sự là hâm mộ các ca ca, đúng rồi, đứa nhỏ mấy tháng rồi?"
Đứa bé kia căn bản là không phải của Tề Dật Phàm, cho nên, lời của hắn làm Tề Dật Phàm vô cùng khó chịu, lúc này không tiện trả lời cho nên đơn giản giả ngu: "Chắc là khoảng mười tám tháng chứ gì!"
Thấy Tề Lăng Phong thần sắc ngạc nhiên, Hạ Lan Tử Kỳ nhanh chóng nói đỡ: "Dật Phàm vẫn chưa hoàn toàn bình phục, Ngũ đệ chớ để ý!" Sau đó trả lời: "Trầm thiếp có bầu có chừng hai tháng!"
Phu nhân lúc này nói tiếp: "Con cũng đừng có vội đi hỏi người ta, con cùng Thiên Vũ và Nhan Thần đều chưa có đứa nhỏ đâu đấy! Ba người các con nhìn vào Tường Thụy cùng Dật Phàm mà học tập, sớm ngày khai chi tán diệp đi mới được."
Ba người liếc mắt nhìn nhau, đều không lên tiếng.
Đại di nương lúc này bỗng nhiên ý thức được một vấn đề, lắm miệng nói : "Phu nhân không biết ngươi phát hiện ra không, có đứa nhỏ như nhị phòng, tứ phòng, tất cả đều cưới thê tử rồi. Không đứa nhỏ là tam phòng, ngũ phòng, lục phòng ngoài thiếp thất ra đều không có thê thất. Phu nhân ngài nói xem, việc này sao lại khéo như vậy? Việc bọn họ không có đứa nhỏ với chưa cưới vợ liệu có liên quan đến nhau không?"
Nhị di nương ở bên cạnh nghe không thuận tai, bĩu môi nói: "Cô cũng liên tưởng thái quá rồi? Nói chứ, Tam thiếu gia còn không phải đã cưới vợ rồi sao?"
Đại di nương lập tức nói: "Vợ của Tam thiếu gia còn không phải đã mất sớm rồi sao? Cái đó không tính!"
Bọn họ chỉ là nói đùa, nhưng lại không phát hiện sắc mặt Tam thiếu gia càng lúc càng khó coi.
Lão thái gia nghe mấy câu đó, cảm thấy rất có đạo lý, vốn rất yêu thương các cháu, ngẩng đầu nói với phu nhân: "Đại di nương đúng, không cưới vợ là chưa hoàn chỉnh. Con cháu đương nhiên không vượng. Từ ngày mai trở đi, con đi gặ mấy bà mối, thu xếp chuyện hôn sự cho những thiếu gia còn chưa cưới vợ trong phủ! Hi vọng bọn họ sớm ngày thành hôn, sớm sinh quý tử."
Mấy di nương trong đám kỳ thật cũng ngóng trông con của mình có thể sớm thành gia, hôm nay đã có lão thái gia làm chủ, bọn họ đương nhiên vô cùng cao hứng.
Hạ Lan Tử Kỳ trộm nhìn ba vị thiếu gia kia, chỉ thấy vẻ mặt bọn họ không đồng nhất. Tam thiếu gia nhíu chặt mày, bộ dạng có vẻ không nguyện ý lắm; Ngũ thiếu gia thần sắc lạnh nhạt, tỏ ra chẳng quan tâm; chỉ có Lục thiếu gia, hỉ nộ không rõ, hoàn toàn nhìn không ra buồn vui.
Một đại gia đình đông người, ngồi cùng một chỗ vừa ăn vừa nói chuyện. Hạ Lan Tử Kỳ bỗng cảm thấy có một ánh mắt nóng rực, thường xuyên hữu ý vô tình nhìn về phía nàng, nàng ngẩng đầu nhìn, lại không bắt được ánh mắt đó nữa nên đành phải làm bộ cúi đầu ăn cơm, chờ đến khi ánh mắt kia nhìn mạnh nhất sẽ ngẩng phắt đầu lên tóm lấy.
Kế sách của nàng thành công, vừa vặn tóm được cái người đang nhìn lén nàng kia, mà người đó không phải ai khác chính là người luôn đối với nàng tỏ ra thầm mến Lục thiếu gia Tề Nhan Thần.
Trước mặt người nhiều như vậy, hắn dám nhìn lén mình làm sao? Đây nếu bị những người khác nhìn ra manh mối gì, lại điều tra ra được chuyện hai người từng nằm cùng trong một cái chăn, Hạ Lan Tử Kỳ sẽ không còn mặt mũi gặp ai nữa. Vì thế bực mình trừng mắt liếc hắn một cái, vùi đầu tiếp tục ăn cơm.
Nhưng không ngờ, một màn này đã bị Tề Dật Phàm ngồi ở bên cạnh Hạ Lan Tử Kỳ phát hiện. Nghĩ đến đêm đó người đưa nàng về Thủy Tiên Các chính là Tề Nhan Thần, mà lúc này trong ánh mắt Tề Nhan Thần nhìn nàng lại tràn ngập tình cảm mở ám, điều này khiến cho Tề Dật Phàm nghĩ lầm bọn họ đang liếc mắt đưa tình, trong lòng nhất thời ghen tuông tràn ngập.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.