Hỉ Tương Phùng

Chương 134: Linh hầu náo loạn vương phủ.

Thuỷ Nguyệt Minh Châu

14/03/2017

Hai gã gia đinh đồng loạt nhào về phía con khỉ, linh hầu có vẻ như không bị hai gã gia đinh đó dọa sợ nên vẫn đứng ở nơi đó không hề nhúc nhích, trong lúc hai gã gia đinh trong lòng mừng thầm đang mạnh mẽ nhào lên thì linh hầu đột nhiên nhảy xuống bên cạnh.

“Ôi má ơi đau chết ta” hai gã gia đinh kia không kịp thu chân lại, giật mình nhảy loạn khiến đầu va vào nhau, lập tức choáng váng đầu óc.

Việc này khiến hai người nổi giận, quơ lấy cây gậy gỗ đặt ở dưới cửa lao vào đánh linh hầu.

Linh hầu nhảy lên chạy trốn xung quanh, cuối cùng bị hai gã gia đinh ép vào đến góc tường.

“Haha, tiểu súc sinh, ta xem ngươi còn chạy trốn đến đâu được nữa?” Hai người giơ gậy gỗ lên, định bụng sẽ dùng gậy đập chết linh hầu.

Đang trong lúc cấp bách nguy hiểm, bỗng nghe phía sau có người cao giọng hét lớn: “Dừng tay lại cho ta”

Hai gã gia đinh thân mình run lên, đột nhiên quay đầu thì thấy đứng phía sau không phải ai khác mà chính là Tứ thiếu gia của Thủy Tiên các.

“Tứ, tứ thiếu gia? Tại sao là người?”

Đối với việc bọn họ kinh ngạc, Tề Dật Phàm ngoảnh mặt làm ngơ, chỉ lớn tiếng ra lệnh: “Buông gậy gỗ xuống.”

“Nhưng. . . . . .” Hai gã gia đinh có chút do dự: “Con khỉ hoang này không biết ở đâu mò ra, tự nhiên xông vào Đông Sương phòng. Súc sinh này không thể giữa lại được.”

Tề Dật Phàm nhướng mày: “Khỉ hoang cái gì? Đó là sủng vật mà hôm qua ta mang vào phủ.”

Lúc này, linh hầu vốn thông minh đã nhìn ra Tề Dật Phàm là tới cứu nó, thế nên thừa dịp gã gia đinh không đề phòng, “phốc” một cái chạy đến phía sau Tề Dật Phàm, tóm lấy áo bào của hắn. Cứ thế leo thẳng lên cứ như trèo cây, thoải mái bò lên sau lưng Tề Dật Phàm, cuối cùng ngồi lên đầu vai hắn. Nó biết đã có núi dựa vào, bắt đầu nhe răng trợn mắt, giễu võ dương oai với đám gia đinh phía trước.

Không chỉ khiến bọn gia đinh trong phủ kinh ngạc, mà ngay cả Tề Dật Phàm cũng âm thầm lắp bắp kinh hãi. Ngày hôm qua vật nhỏ này còn chán ghét mình, hôm nay đã học được cách ngoan ngoãn như vậy rồi, bởi vậy có thể thấy được nó thật đúng là gió chiều nào xuôi chiều đó. Là một con khỉ rất thức thời, tốt lắm, rất khiến người ta ưa thích.

Nếu là sủng vật của tứ thiếu gia, bọn gia đinh cũng không dám làm càn, đành phải buông gậy gỗ xuống, cất tiếng nhận tội: “Tiểu nhân không biết nó là sủng vật của thiếu gia, đã đắc tội rồi, mong rằng tứ thiếu gia thứ lỗi”

Tề Dật Phàm nhăn mặt: “Lần sau nếu còn nhìn thấy các người làm tổn thương đến nó, ta sẽ không dễ dãi như thế đâu.”

Bọn gia đinh tuy rằng trong lòng không phục, nhưng người ta dù sao cũng là thiếu gia, bọn họ đắc tội không nổi đành phải khúm núm đáp: “Dạ dạ, lần sau chúng tiểu nhân không dám nữa.”

Nhìn bóng lưng của Tề Dật Phàm rời đi, nha hoàn đứng bên cạnh vẫn luôn không dám đi lên bây giờ mới bước ra: “Lạ thật, đang bình thường sao Tứ thiếu gia lại đến Nghênh Xuân Uyển nhỉ?”

Một gã gia đinh trong đó gãi đầu thắc mắc: “Thật kì quái, thiếu gia vào bằng cách nào?”

Nha đầu lúc này bỗng nhiên nghĩ ra gì đó, vỗ ót: “Ôi trời, hy vọng con khỉ kia không làm vỡ cái gì trong Đông Sương phòng, ta phải nhanh chóng về kiểm tra.” Nha hoàn vội vàng chạy như bay về Đông Sương phòng kiểm tra.

. . . . . .

Trong Thủy Tiên các, Hạ Lan Tử Kỳ thấy Tề Dật Phàm khiêng linh hầu đi đến, không khỏi ngạc nhiên nói: “Dật Phàm, chàng lợi hại thật đấy. Làm thế nào mà thu phục được nó vậy?” Hạ Lan Tử Kỳ nói xong, ôm khỉ con từ trên vai hắn xuống.

“Lát nữa nói cho nàng biết, trước tiên nàng thử nhìn xem mắt của con khỉ này có biến sắc không?” Tề Dật Phàm vội nhắc nhở.

“Ừm, đúng đúng” Hạ Lan Tử Kỳ dùng hai tay giơ linh hầu lên, cùng Tề Dật Phàm quan sát.

“Ấy, nhìn xem, có chuyển biến rồi, có chuyển màu.” Hạ Lan Tử Kỳ hưng phấn kêu lên.



Thì ra linh hầu này vốn đã trải qua huấn luyện đặc biệt, đối với độc vật cực kỳ mẫn cảm. Cho nên, chỉ cần trong phòng từng có giấu cổ độc, linh hầu ngửi được một chút mùi hương thôi thì ánh mắt vốn dĩ màu đỏ sẽ lập tức chuyển thành màu vàng.

Ngay từ đầu, Hạ Lan Tử Kỳ nói linh hầu có năng lực đặc biệt Tề Dật Phàm trong lòng còn có nghi ngờ, nhưng sự thật đã thắng hết thảy. Lúc này thấy mắt linh hậu thật sự có chuyển màu, hắn thở dài một hơi nhẹ nhõm: “Tử Kỳ, bây giờ tất cả chứng cớ đều cho thấy Đại di nương chính là người đứng phía sau chuyện hạ độc thủ. Xem ra, đã đến lúc tố giác bà ta rồi.”

“Vâng.” Hạ Lan Tử Kỳ gật gật đầu: “Bây giờ chúng ta đi thôi.”

Tề Dật Phàm giữ chặt nàng lại: “Ngày mai đi”

Hạ Lan Tử Kỳ có chút thắc mắc: “Vì sao?”

“Phụ thân sáng sớm đã đến chỗ nhà tổ đón ông nội rồi, chờ bọn họ trở về chúng ta sẽ đến tốc giác tội ác của Đại di nương.”

. . . . . .

Buổi chiều, Tề Siêu Nhiên đến, bọn họ ngồi ở trong tiểu hoa viên cùng nhau thưởng trà.

Sau khi đã ngồi vào chỗ của mìn, Tề Siêu Nhiên hỏi: “Tứ ca, Tứ tẩu, hai người có mất gì không?”

Hạ Lan Tử Kỳ cùng Tề Dật Phàm liếc nhau, vô cùng khó hiểu hỏi: “Siêu Nhiên sao lại hỏi như vậy? Bọn ta không mất gì hết.”

“Không mất là tốt rồi” Tề Siêu Nhiên nghiêng người về phía trước: “Hai người không biết sao? Buổi sáng trong phủ đã xảy ra một việc rất lạ.”

Hạ Lan Tử Kỳ thuận miệng hỏi: “Việc lạ gì?”

“Trong phủ có trộm, ”

“Ban ngày ban mặt , trộm ở đâu ra?” Tề Dật Phàm có chút không tin.

Tề Siêu Nhiên ngồi thẳng người, kể lại như thật: “Thật mà, muội sao có thể lừa hai người được? Buổi sáng, Nhị di nương đã đánh mất một cái vòng tay, Tam di nương thì đánh mất hai cái nhẫn, chưa hết, vừa rồi khi muội tới nghe nói, phu nhân còn đánh mất việc vòng cổ bằng ngọc thích nhất. lúc này đang phái người điều tra xem trong nội viện ai là kẻ trộm dám càn rỡ như vậy, ở trong phủ thần không biết quỷ không hay liên tục trộm. Hai người nói xem chuyện này có kì lạ quá không?”

“Lại có chuyện này nữa à?” Tề Dật Phàm níu chặt lông mày, cũng vẫn nghĩ mãi không có cách giải.

Tề Siêu Nhiên tiếp tục nói: “Vệ binh trong phủ không phát hiện có người ngoài nào vào, phu nhân nghi ngờ là người trong phủ trộm cho nên hiện tại nội viện đều đã náo loạn ngất trời rồi, nếu không điều tra được manh mối gì trong nội viện, có lẽ sẽ mở rộng điều tra ra khắp cả phủ đấy.”

Tề Siêu Nhiên nói xong, không khí đột nhiên lặng ngắt lại. Đúng lúc này, Hạ Lan Tử Kỳ đột nhiên ngồi thẳng người, nhìn Tề Dật Phàm kêu to: “Thiếp kẻ trộm kia là ai rồi.”

“Là ai thế?” Tề Siêu Nhiên vẻ mặt tò mò

Hạ Lan Tử Kỳ chắc như đinh đóng cột: “Là con khỉ kia”

“Khỉ con là trộm?” Đùa gì vậy? Tề Siêu Nhiên khó có tin nhìn chằm chằm Hạ Lan Tử Kỳ.

“Đúng” nàng vô cùng trịnh trọng gật gật đầu, sau đó buồn bực kể với Tề Dật Phàm nói: “Chàng xem thiếp có hồ đồ không, sao lại quên được chuyện nó là con khỉ tham tiền cơ chứ.”

Tề Dật Phàm lúc ở Minh Nguyệt am đã từng nghe Hạ Lan Tử Kỳ nói qua khuyết điểm của con khỉ này, chẳng qua là nghe thì có nghe nhưng cũng không có để vào trong lòng, ai ngờ rằng con khỉ này sau khi vào phủ lại còn có thể khiến bọn họ không thể không chú ý như vậy chứ? Tề Dật Phàm thật sự cũng bất ngờ.

Tuy rằng hai người bọn họ đã ngầm hiểu rồi, nhưng Tề Siêu Nhiên còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra, ghé sát lại hỏi: “Tứ tẩu, chuyện này rốt cuộc là làm sao ạ? Sao con khỉ này lại là kẻ trộm?”



Hạ Lan Tử Kỳ chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, nói: “Bởi vì nó là một con khỉ tham tiền cứ thấy đồ quý là trộm, đặc biệt vàng bạc châu báu, cái gì đáng tiền thì nó trộm cái đó.”

Tề Siêu Nhiên ngạc nhiên kêu lên: “Hả? Trên đời này còn có một con khỉ như vậy sao? Quả đúng là bất ngờ.”

“Đúng rồi Dật Phàm, linh hầu không phải là bị nhốt ở trong phòng sao? Sao lại chạy ra ngoài trộm đồ được?” Hạ Lan Tử Kỳ ngẩng đầu nghi hoặc.

“Có lẽ là lén đi ra ngoài.” Tề Dật Phàm đặt chén trà xuống nhắc nhở: “Được rồi, chúng ta đừng đoán mò nữa, mau đi tìm những thứ nó đã trộm đi. Nếu không lát nữa đến chỗ chúng ta lục soát thì càng thêm phiền toái.”

Đi đến trước phòng nhốt lin hầu, thấy cửa sổ trong phòng vẫn luôn đóng thật chặt, không giống vẻ có thể trốn ra được. Trên cửa có khóa, Hạ Lan Tử Kỳ gọi gia đinh tới đem ổ khóa mở ra, vào nhà đã thấy linh hầu nằm trên giường ngủ ngon lành, dáng vẻ muốn có bao nhiêu ngoan ngoãn thì có bấy nhiêu.

Hạ Lan Tử Kỳ quay đầu lại hỏi gã gia đinh: “Hôm nay nó có chạy ra ngoài không?”

Cửa này khóa, cho dù nó có mọc cánh cũng không bay ra ngoài được, sao Tứ thiếu phu nhân lại hỏi vấn đề ngớ ngẩn nư vậy? Gã gia đinh tuy nghĩ như thế, nhưng cũng không thế nói ra được, đành phải cung kính đáp: “Bẩm Tứ thiếu phu nhân, nó luôn luôn ở trong này ngủ, không chạy ra ngoài được.”

Thật sự không chạy ra ngoài sao? Chẳng lẽ mình đã hiểu lầm nó? Hạ Lan Tử Kỳ khoát tay với gã gia đình: “Được rồi, ngươi lui xuống trước đi.”

Lúc này, linh hầu bị tiếng người đánh thức. Vừa thấy Hạ Lan Tử Kỳ thì liền vui mừng nhào đầu về phía trước, ôm lấy chân của nàng.

Hạ Lan Tử Kỳ ôm lấy nó, hỏi: “Tiểu tham tiền, ngươi có chạy ra ngoài trộm cái gì không đấy?”

Linh hầu đùa nghịch một lọn tóc rủ xuống ngực Hạ Lan Tử Kỳ, đùa rất vui vẻ, cứ như không nghe thấy câu hỏi của nàng.

Tề Siêu Nhiên vẫn không tin con khỉ có thể trộm này nọ, vì thế cười nói: “Tứ tẩu, tẩu không sao đấy chứ? Con khỉ này nghe không hiểu tiếng người, tẩu hỏi nó, nó cũng sẽ không thừa nhận đâu. Huống hồ, tẩu đã khóa cửa phòng kĩ như thế này, cho dù con khỉ đó có bản lĩnh cỡ nào cũng không thể ra ngoài được, muội thấy tẩu đừng trách lầm nó.”

“Ta thấy chưa chắc.” Tề Dật Phàm lúc này mới mở miệng.

“Dựa vào cái gì mà thấy được?” Tề Siêu Nhiên càng thêm tò mò.

“Hai người xem chỗ này.” Tề Dật Phàm chỉ một ngón tay về phía cài cửa sổ.

Chỉ thấy, cái cài cửa sổ bằng gỗ lúc bình thường thì đặt dọc tức là cửa sổ đã khóa, không thể mở ra được, trái lại, nếu cài cửa nằm ngang nghĩa là có thể mở cửa sổ ra. Nói cách khác, cánh cửa sổ kia không hề khóa.

Mọi người tiến đến xem xét tỉ mỉ, chỉ thấy chỗ giấy ở bên cạnh cái cài cửa bị hỏng một chút, chắc chắn là lúc mở không cẩn thận đã làm rách mất.

Tề Siêu Nhiên bấy giờ mới kịp phản ứng: “Trời ạ, con khỉ này sao lại thông minh như vậy chứ, nó còn có thể tự mở cửa sổ sao?”

Tề Dật Phàm mỉm cười, nói với Hạ Lan Tử Kỳ: “Xem ra con khỉ tham tiền này của nàng không thoát nổi liên quan rồi.”

“Chàng xem, không phải thiếp đã nói là nó rồi sao?” Hạ Lan Tử Kỳ đặt linh hầu lên trên bàn: “Chúng ta mau đi tìm các thứ đi, xem xem nó giấu ở đâu.”

Hạ Lan Tử Kỳ cho linh hầu ở trong một căn phòng nhỏ sát vách, bên trong vật dụng lộn xộn hết cả lên. Bọn họ lục tung tìm kiếm, linh hầu thấy bọn họ lật hết đồ đạc này nọ thì cũng nhảy xuống khỏi cái bàn, vây trước vây sau đi theo gây sự.

Chỉ trong chốc lát, Tề Siêu Nhiên mở ra chăn, mừng rỡ kêu lên: “Mau nhìn xem, ở đây có một cái vòng tay.”

Hạ Lan Tử Kỳ chạy tới, thấy một cái vòng tay đen sì sì, đúng là vòng tay Mặc Ngọc mà Nhị di nương từng đeo.

Nếu tìm được một vật rồi thì có thể chứng minh tất cả là do linh hầu trộm. Vì thế, bọn họ dồn hết sức lực bắt đầu tìm kiếm một vài món khác.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Hỉ Tương Phùng

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook