Chương 42: Một giấc mộng yểm
Thuỷ Nguyệt Minh Châu
26/11/2016
Trời tối sầm xuống rồi, Hạ Lan Tử Kỳ đã sớm đói bụng, mặc dù buồn bực, tức
giận cỡ nào cũng không thể ủy khuất cái bụng được! Nàng tức giận hừ hừ
ngồi đối diện với Tề Dật Phàm: "Trước hết ngươi phải nói cho ta biết,
mẫu thân của ngươi rốt cuộc là đã qua đời như thế nào?"
Nhắc tới mẫu thân, trên khuôn mặt lãnh tuấn của Tề Dật Phàm nhất thời hiện lên vẻ thương tâm, tự mình rót một chén rượu ngửa đầu uống cạn. Đó là chuyện khiến hắn cả đời này không thể quên.
Chuyện xảy ra vào mùa xuân năm ngoái, tại Thọ thành phát hiện ta một mỏ quặng sắt. Ai cũng hiểu rõ nếu có được mỏ quặng sắt thì sẽ kiếm được bội tiền, cho nên tam đại thế gia đối với quyền khai thác mỏ sắt này đều như hổ rình mồi. Có điều, viên quan phụ trách đấu thầu của triều đình từng có va chạm với Tề gia, cho nên việc bọn họ muốn có được cuộc mua bán này có chút khó khăn.
Lúc ấy, bệnh cũ viêm khớp của Hầu gia tái phát nên không tiện xuất hành, Hầu gia giao cho Nhị thiếu gia cùng Tam thiếu gia đi đàm phán. Nhưng, bọn họ lại tay trắng trở về. Kết quả này không theo dự đoán của Hầu gia, ông biết việc này khó càng thêm khó, đã tính không hy vọng gì nữa rồi. Sau đó Ngũ di nương biết được việc này, liền cực lực tiến cử với Hầu gia cho con trai của mình thử đi đàm phán một lần nữa xem sao.
Ngũ di nương vẫn luôn “vọng tử thành long”[1], suy tính đến tương lai của con trai. Sau khi Đại thiếu gia qua đời, trong phủ không có con trai trưởng, như vậy vị trí thế tử nhất định sẽ chọn lựa trong mấy người con của vợ kế. Cho nên bà luôn nghĩ cách làm sao để con trai mình ngày càng tiến gần hơn đến cái ghế thế tử này.
[1]“Vọng tử thành long”: 望子成龙 – “Mong con hóa rồng” (là một câu thành ngữ của Trung Quốc có ý nghĩa mong con mình trở thành nhân tài nổi bật, xuất chúng.)
Dưới lời khuyên nhủ của Ngũ di nương, Hầu gia rốt cục cũng đáp ứng để cho Tề Dật Phàm thử đi một lần. Trước khi đi, mẫu thân ngàn dặn vạn dò là hắn phải cố gắng hết sức nghĩ ra biện pháp để đàm phán thành công. Tề Dật Phàm đáp ứng mẫu thân, nói bà cứ yên tâm ở nhà chờ tin tốt của hắn.
Vì không muốn phụ lòng mong đợi của mẫu thân, hắn nghĩ ra trăm phương ngàn kế, nghĩ ra nhiều kế hoạch, thật sự tốn không ít sức lực. Cũng may, trời không phụ lòng người có công cuối cùng cũng đoạt được cuộc làm ăn này.
Nhưng khi hắn lòng đầy hân hoan về nhà báo tin mừng cho mẫu thân thì thứ chờ đợi hắn lại là linh đường mới dựng của mẫu thân!
Nhìn linh đường trang nghiêm lạnh như băng kia, cả người hắn đều ngây ngốc! Hắn thật sự không thể tin được, lúc đi mẫu thân vẫn còn rất khỏe mạnh vậy mà hiện tại đã âm dương cách biệt với mình.
Đến khi hắn lê bước vào linh đường, muốn thấy mặt mẫu thân lần cuối cùng thì mọi người lại ngăn cản không cho hắn gặp.
Thì ra mẫu thân không hề nhắm mắt, việc đột nhiên qua đời cũng rất đáng nghi. Lúc này mọi người lại hành động bất thường như vậy, hắn có cảm giác chuyện này không hề bình thường. Vì thế, hắn gạt mọi người sang một bên rồi tiến đến dùng sức đẩy nắp quan tài ra.
Tuy rằng Ngũ di nương đã được thay quần áo mới, dung mạo cũng được người ta trang điểm lại, nhưng ở những phần da lộ ra bên ngoài của Ngũ di nương bao gồm tay, mặt, cổ, dầy đặc những lỗ máu to bằng hạt đậu. Lúc này máu đã kết vảy, thật sự là nhìn rất rợn người! Khi thấy dáng vẻ đã bị biến dạng của mẫu thân, trong đầu Tề Dật Phàm nổ “oanh” một cái. Hắn trợn mắt quay đầu nhìn chằm chằm mọi người, quát lên như sư tử rống: "Tại sao trên người mẹ ta lại có nhiều lỗ thủng như vậy? Mẹ ta rốt cuộc là đã chết như thế nào?"
Tề Dật Phàm nổi giận khiến cho ai nấy sợ hãi, trong linh đường nhất thời an tĩnh lại, không ai dám lên tiếng trả lời, không khí vô cùng quỷ dị.
Lúc này, nghe được tin báo lập tức Hầu gia và phu nhân cùng các vị di nương đều tới đủ. Biết Tề Dật Phàm đã nhìn thấy bộ dạng thảm thương của mẹ hắn khi chết, Hầu gia vẻ mặt đau lòng, nói: "Dật Phàm, buổi sáng hôm nay bọn hạ nhân thấy mẹ con muộn vẫn chưa dậy, gọi đến nửa ngày cũng không có ra mở cửa. Mọi người cảm thấy không ổn mới xô cửa vào." Hầu gia nói tới đây, nhắm mắt lại, hít sâu một hơi: "Mẹ con đã tắt thở nằm ở trên giường! Hơn nữa trên người còn dày kín lỗ máu. . . . . ." Hầu gia nghẹn ngào có chút nói không nên lời.
"Tại sao có thể như vậy? Tại sao có thể như vậy?" Tề Dật Phàm trăm triệu lần cũng không thể ngờ được,mẫu thân không rõ lí do chết đi, lại còn là chết thảm không minh bạch! Nhìn di thể Ngũ di nương, hắn đột nhiên lớn tiếng: "Mẹ ta nhất định là bị người khác hại chết ! Nhất định là như vậy!" Hắn dùng ánh mắt sắc bén đảo qua nhóm các vị di nương một lượt, đến mức cả đám bị khí thế của hắn dọa đến mức không dám nhìn thẳng.
Hầu gia đương nhiên cũng nghi ngờ có người hại chết Ngũ di nương. Nhưng dù sao Ngũ di nương chết cũng quá mức quỷ dị, ông không muốn làm lớn chuyện ra bên ngoài dễ gây ra bàn tán xôn xao, vì vậy đã nghiêm lệnh người trong phủ không được lén lút bàn luận chuyện Ngũ di nương. Đương nhiên, Hầu gia đã âm thầm phái người điều tra, nhưng sau đó không thể tra ra được điều gì.
Thân mẫu gặp tai họa như vậy! Người làm con nào khi còn chưa biết sự thật mà trong lòng có thể an bình? Nghe xong lời kể lại, Hạ Lan Tử Kỳ ngược lại rất đồng tình với của hắn, mở miệng phân tích: "Có một loại cổ, tên là sắt cổ. Người sau khi trúng cổ này, sâu độc sẽ ở trong cơ thể sinh sôi nẩy nở một lượng lớn. Đến khi cổ độc phát tác, sâu độc này sẽ cắn nát da người, hóa kén thành bướm bay đi không rõ tung tích. Cho nên, nghe ngươi miêu tả về bộ dạng mẫu thân ngươi khi chết thì hẳn là trúng cổ độc. ."
Tề Dật Phàm nhìn chằm chằm Hạ Lan Tử Kỳ, vẻ mặt thành thật: "Không sai, ta cũng vậy từng tìm hiểu nhiều lần quả thật là có một loại cổ như vậy."
"Tuy rằng chúng ta đoán là trúng độc, nhưng rốt cuộc là ai hạ cổ mẹ ngươi, chuyện này phải điều tra rõ ràng!" Hạ Lan Tử Kỳ cũng không phải chuyên gia phá án, nhiệm vụ gian khổ như vậy nàng phải hoàn thành như thế nào đây!
Tề Dật Phàm nghe ra ý tại ngôn ngoại, vui mừng hỏi: "Nói cách khác, người đã đồng ý điều kiện của ta?"
Hạ Lan Tử Kỳ vô cùng hiểu rõ tình hình lúc này của mình, nay nàng đã biết được bí mật của Tề Dật Phàm, nếu nàng nói không đồng ý thì Tề Dật Phàm có thể buông tha nàng sao? Cho nên, hiện tại trước mặt nàng chỉ có một con đường đó là giúp Tề Dật Phàm tìm ra hung thủ sát hại mẫu thân hắn đổi lấy hưu thư và tự do.
Hạ Lan Tử Kỳ ngẩng đầu lên nói: "Cho dù ta đồng ý, nhưng một chút manh mối ngươi cũng không có. Ta tìm giúp ngươi như thế nào? Còn nữa, đối với chuyện phá án ta không biết gì cả, sao ngươi không tìm người khác? Thật sự là không nên tìm ta giúp đỡ."
"Bởi vì ngươi là người chọn lựa thích hợp nhất!"
"Hả, sao lại như vậy?"
"Bởi vì ta nghi ngờ nguyên nhân cái chết của mẫu thân cùng phụ thân và mấy vị di nương khác có liên quan! Tuy rằng ở bề ngoài nhìn vào đều thấy mọi người sống hòa thuận với nhau, nhưng trên thực tế các bà đều có con trai, đều muốn vì con trai mình mà tranh đoạt vị trí thế tử!" Tề Dật Phàm lại uống thêm một ngụm rượu, tiếp tục nói: "Lúc mẫu thân còn sống, phụ thân yêu chiều mẫu thân nhất. Cho nên bọn họ đều vô cùng đỏ mắt, nhất là Đại di nương vẫn luôn thường xuyên cùng mẫu thân đối địch. Còn có Tam di nương thường xuyên đâm dao sau lưng, nói mẫu thân hư hỏng. Có điều, bọn họ đều ở trong nội viện dùng thân phận của ta không tiện ra vào điều tra. Nhưng cô không giống như vậy, thường xuyên đến nội viện đi lại là chuyện bình thường, làm việc sẽ dễ dàng hơn."
Hạ Lan Tử Kỳ không cho là đúng: "Việc này, đám thiếp thất của ngươi cũng có thể giúp được! Không nhất thiết phải là ta!"
Tề Dật Phàm ngẩng đầu nhìn chăm chú vào nàng: "Thiếp thất không được, thiếp thất nếu không có việc gì thì không thể đến nội viện. Hơn nữa có đi cũng không thể ở lại lâu, huống chi ba tiểu thiếp kia của ta đều là nững người không tin tưởng được, nếu làm không tốt sẽ hỏng đại sự! Còn nếu như trong các nàng có người may mắn hoàn thành tốt nhiệm vụ thù tám phần sẽ dùng việc này làm lợi thế, yêu cầu vị trí chính thê." Tề Dật Phàm mày chau lên: "Mà cô thì không như thế, cô sẽ không chiếm vị trí thê tử của cho nên cô là sự lựa chọn thích hợp nhất!"
Nghe như vậy ý là trong lòng hắn cũng có người thương! Vị trí thê tử này là để giữ lại cho người khác, như vậy thì tốt rồi! Hạ Lan Tử Kỳ trầm tĩnh lại, vẻ mặt cười xấu xa: "Vậy ngươi không sợ ta làm hỏng chuyện sao?"
Tề Dật Phàm trong mắt ánh lên sự tự tin: "Cô là người thông minh, đối với chuyện gây ra bất lợi cho mình thì cô nhất định sẽ không làm!"
Hạ Lan Tử Kỳ nở nụ cười, lại hỏi: "Tại sao ngươi lại giả ngốc?"
"Bởi vì cha từng rất sủng ái mẫu thân, mà ta lại đàm phán thành công quyền khai thác mỏ sắt nên phụ thân đối với ta bắt đầu có sự coi trọng . Đại khái cũng là vì chuyện này, những phòng khác sợ phụ thân sẽ chọn ta làm thế tử nên ngoài sáng trong tối luôn ngầm tìm cách ngáng chân ta. Lúc ấy cũng không biết là vị di nương nào đã nghĩ ra biện pháp, đề nghị phụ thân để ta đến sống ở Vân Hương châu có ý đồ đuổi ta ra khỏi phủ!"
Tề Dật Phàm nắm chặt chén rượu, ánh mắt thâm trầm: "Ta không muổn rời khỏi nhà, phải điều tra được nguyên nhân mất đi của mẫu thân. Thế nên dù thế nào cũng phải nghĩ ra biện pháp ở lại, vì vậy mới tạo ra chuyện ngã núi giả làm ngốc tử. Lúc ấy có thể danh chính ngôn thuận ở lại trong nhà, để bọn họ mất cảnh giác."
Nhắc tới mẫu thân, trên khuôn mặt lãnh tuấn của Tề Dật Phàm nhất thời hiện lên vẻ thương tâm, tự mình rót một chén rượu ngửa đầu uống cạn. Đó là chuyện khiến hắn cả đời này không thể quên.
Chuyện xảy ra vào mùa xuân năm ngoái, tại Thọ thành phát hiện ta một mỏ quặng sắt. Ai cũng hiểu rõ nếu có được mỏ quặng sắt thì sẽ kiếm được bội tiền, cho nên tam đại thế gia đối với quyền khai thác mỏ sắt này đều như hổ rình mồi. Có điều, viên quan phụ trách đấu thầu của triều đình từng có va chạm với Tề gia, cho nên việc bọn họ muốn có được cuộc mua bán này có chút khó khăn.
Lúc ấy, bệnh cũ viêm khớp của Hầu gia tái phát nên không tiện xuất hành, Hầu gia giao cho Nhị thiếu gia cùng Tam thiếu gia đi đàm phán. Nhưng, bọn họ lại tay trắng trở về. Kết quả này không theo dự đoán của Hầu gia, ông biết việc này khó càng thêm khó, đã tính không hy vọng gì nữa rồi. Sau đó Ngũ di nương biết được việc này, liền cực lực tiến cử với Hầu gia cho con trai của mình thử đi đàm phán một lần nữa xem sao.
Ngũ di nương vẫn luôn “vọng tử thành long”[1], suy tính đến tương lai của con trai. Sau khi Đại thiếu gia qua đời, trong phủ không có con trai trưởng, như vậy vị trí thế tử nhất định sẽ chọn lựa trong mấy người con của vợ kế. Cho nên bà luôn nghĩ cách làm sao để con trai mình ngày càng tiến gần hơn đến cái ghế thế tử này.
[1]“Vọng tử thành long”: 望子成龙 – “Mong con hóa rồng” (là một câu thành ngữ của Trung Quốc có ý nghĩa mong con mình trở thành nhân tài nổi bật, xuất chúng.)
Dưới lời khuyên nhủ của Ngũ di nương, Hầu gia rốt cục cũng đáp ứng để cho Tề Dật Phàm thử đi một lần. Trước khi đi, mẫu thân ngàn dặn vạn dò là hắn phải cố gắng hết sức nghĩ ra biện pháp để đàm phán thành công. Tề Dật Phàm đáp ứng mẫu thân, nói bà cứ yên tâm ở nhà chờ tin tốt của hắn.
Vì không muốn phụ lòng mong đợi của mẫu thân, hắn nghĩ ra trăm phương ngàn kế, nghĩ ra nhiều kế hoạch, thật sự tốn không ít sức lực. Cũng may, trời không phụ lòng người có công cuối cùng cũng đoạt được cuộc làm ăn này.
Nhưng khi hắn lòng đầy hân hoan về nhà báo tin mừng cho mẫu thân thì thứ chờ đợi hắn lại là linh đường mới dựng của mẫu thân!
Nhìn linh đường trang nghiêm lạnh như băng kia, cả người hắn đều ngây ngốc! Hắn thật sự không thể tin được, lúc đi mẫu thân vẫn còn rất khỏe mạnh vậy mà hiện tại đã âm dương cách biệt với mình.
Đến khi hắn lê bước vào linh đường, muốn thấy mặt mẫu thân lần cuối cùng thì mọi người lại ngăn cản không cho hắn gặp.
Thì ra mẫu thân không hề nhắm mắt, việc đột nhiên qua đời cũng rất đáng nghi. Lúc này mọi người lại hành động bất thường như vậy, hắn có cảm giác chuyện này không hề bình thường. Vì thế, hắn gạt mọi người sang một bên rồi tiến đến dùng sức đẩy nắp quan tài ra.
Tuy rằng Ngũ di nương đã được thay quần áo mới, dung mạo cũng được người ta trang điểm lại, nhưng ở những phần da lộ ra bên ngoài của Ngũ di nương bao gồm tay, mặt, cổ, dầy đặc những lỗ máu to bằng hạt đậu. Lúc này máu đã kết vảy, thật sự là nhìn rất rợn người! Khi thấy dáng vẻ đã bị biến dạng của mẫu thân, trong đầu Tề Dật Phàm nổ “oanh” một cái. Hắn trợn mắt quay đầu nhìn chằm chằm mọi người, quát lên như sư tử rống: "Tại sao trên người mẹ ta lại có nhiều lỗ thủng như vậy? Mẹ ta rốt cuộc là đã chết như thế nào?"
Tề Dật Phàm nổi giận khiến cho ai nấy sợ hãi, trong linh đường nhất thời an tĩnh lại, không ai dám lên tiếng trả lời, không khí vô cùng quỷ dị.
Lúc này, nghe được tin báo lập tức Hầu gia và phu nhân cùng các vị di nương đều tới đủ. Biết Tề Dật Phàm đã nhìn thấy bộ dạng thảm thương của mẹ hắn khi chết, Hầu gia vẻ mặt đau lòng, nói: "Dật Phàm, buổi sáng hôm nay bọn hạ nhân thấy mẹ con muộn vẫn chưa dậy, gọi đến nửa ngày cũng không có ra mở cửa. Mọi người cảm thấy không ổn mới xô cửa vào." Hầu gia nói tới đây, nhắm mắt lại, hít sâu một hơi: "Mẹ con đã tắt thở nằm ở trên giường! Hơn nữa trên người còn dày kín lỗ máu. . . . . ." Hầu gia nghẹn ngào có chút nói không nên lời.
"Tại sao có thể như vậy? Tại sao có thể như vậy?" Tề Dật Phàm trăm triệu lần cũng không thể ngờ được,mẫu thân không rõ lí do chết đi, lại còn là chết thảm không minh bạch! Nhìn di thể Ngũ di nương, hắn đột nhiên lớn tiếng: "Mẹ ta nhất định là bị người khác hại chết ! Nhất định là như vậy!" Hắn dùng ánh mắt sắc bén đảo qua nhóm các vị di nương một lượt, đến mức cả đám bị khí thế của hắn dọa đến mức không dám nhìn thẳng.
Hầu gia đương nhiên cũng nghi ngờ có người hại chết Ngũ di nương. Nhưng dù sao Ngũ di nương chết cũng quá mức quỷ dị, ông không muốn làm lớn chuyện ra bên ngoài dễ gây ra bàn tán xôn xao, vì vậy đã nghiêm lệnh người trong phủ không được lén lút bàn luận chuyện Ngũ di nương. Đương nhiên, Hầu gia đã âm thầm phái người điều tra, nhưng sau đó không thể tra ra được điều gì.
Thân mẫu gặp tai họa như vậy! Người làm con nào khi còn chưa biết sự thật mà trong lòng có thể an bình? Nghe xong lời kể lại, Hạ Lan Tử Kỳ ngược lại rất đồng tình với của hắn, mở miệng phân tích: "Có một loại cổ, tên là sắt cổ. Người sau khi trúng cổ này, sâu độc sẽ ở trong cơ thể sinh sôi nẩy nở một lượng lớn. Đến khi cổ độc phát tác, sâu độc này sẽ cắn nát da người, hóa kén thành bướm bay đi không rõ tung tích. Cho nên, nghe ngươi miêu tả về bộ dạng mẫu thân ngươi khi chết thì hẳn là trúng cổ độc. ."
Tề Dật Phàm nhìn chằm chằm Hạ Lan Tử Kỳ, vẻ mặt thành thật: "Không sai, ta cũng vậy từng tìm hiểu nhiều lần quả thật là có một loại cổ như vậy."
"Tuy rằng chúng ta đoán là trúng độc, nhưng rốt cuộc là ai hạ cổ mẹ ngươi, chuyện này phải điều tra rõ ràng!" Hạ Lan Tử Kỳ cũng không phải chuyên gia phá án, nhiệm vụ gian khổ như vậy nàng phải hoàn thành như thế nào đây!
Tề Dật Phàm nghe ra ý tại ngôn ngoại, vui mừng hỏi: "Nói cách khác, người đã đồng ý điều kiện của ta?"
Hạ Lan Tử Kỳ vô cùng hiểu rõ tình hình lúc này của mình, nay nàng đã biết được bí mật của Tề Dật Phàm, nếu nàng nói không đồng ý thì Tề Dật Phàm có thể buông tha nàng sao? Cho nên, hiện tại trước mặt nàng chỉ có một con đường đó là giúp Tề Dật Phàm tìm ra hung thủ sát hại mẫu thân hắn đổi lấy hưu thư và tự do.
Hạ Lan Tử Kỳ ngẩng đầu lên nói: "Cho dù ta đồng ý, nhưng một chút manh mối ngươi cũng không có. Ta tìm giúp ngươi như thế nào? Còn nữa, đối với chuyện phá án ta không biết gì cả, sao ngươi không tìm người khác? Thật sự là không nên tìm ta giúp đỡ."
"Bởi vì ngươi là người chọn lựa thích hợp nhất!"
"Hả, sao lại như vậy?"
"Bởi vì ta nghi ngờ nguyên nhân cái chết của mẫu thân cùng phụ thân và mấy vị di nương khác có liên quan! Tuy rằng ở bề ngoài nhìn vào đều thấy mọi người sống hòa thuận với nhau, nhưng trên thực tế các bà đều có con trai, đều muốn vì con trai mình mà tranh đoạt vị trí thế tử!" Tề Dật Phàm lại uống thêm một ngụm rượu, tiếp tục nói: "Lúc mẫu thân còn sống, phụ thân yêu chiều mẫu thân nhất. Cho nên bọn họ đều vô cùng đỏ mắt, nhất là Đại di nương vẫn luôn thường xuyên cùng mẫu thân đối địch. Còn có Tam di nương thường xuyên đâm dao sau lưng, nói mẫu thân hư hỏng. Có điều, bọn họ đều ở trong nội viện dùng thân phận của ta không tiện ra vào điều tra. Nhưng cô không giống như vậy, thường xuyên đến nội viện đi lại là chuyện bình thường, làm việc sẽ dễ dàng hơn."
Hạ Lan Tử Kỳ không cho là đúng: "Việc này, đám thiếp thất của ngươi cũng có thể giúp được! Không nhất thiết phải là ta!"
Tề Dật Phàm ngẩng đầu nhìn chăm chú vào nàng: "Thiếp thất không được, thiếp thất nếu không có việc gì thì không thể đến nội viện. Hơn nữa có đi cũng không thể ở lại lâu, huống chi ba tiểu thiếp kia của ta đều là nững người không tin tưởng được, nếu làm không tốt sẽ hỏng đại sự! Còn nếu như trong các nàng có người may mắn hoàn thành tốt nhiệm vụ thù tám phần sẽ dùng việc này làm lợi thế, yêu cầu vị trí chính thê." Tề Dật Phàm mày chau lên: "Mà cô thì không như thế, cô sẽ không chiếm vị trí thê tử của cho nên cô là sự lựa chọn thích hợp nhất!"
Nghe như vậy ý là trong lòng hắn cũng có người thương! Vị trí thê tử này là để giữ lại cho người khác, như vậy thì tốt rồi! Hạ Lan Tử Kỳ trầm tĩnh lại, vẻ mặt cười xấu xa: "Vậy ngươi không sợ ta làm hỏng chuyện sao?"
Tề Dật Phàm trong mắt ánh lên sự tự tin: "Cô là người thông minh, đối với chuyện gây ra bất lợi cho mình thì cô nhất định sẽ không làm!"
Hạ Lan Tử Kỳ nở nụ cười, lại hỏi: "Tại sao ngươi lại giả ngốc?"
"Bởi vì cha từng rất sủng ái mẫu thân, mà ta lại đàm phán thành công quyền khai thác mỏ sắt nên phụ thân đối với ta bắt đầu có sự coi trọng . Đại khái cũng là vì chuyện này, những phòng khác sợ phụ thân sẽ chọn ta làm thế tử nên ngoài sáng trong tối luôn ngầm tìm cách ngáng chân ta. Lúc ấy cũng không biết là vị di nương nào đã nghĩ ra biện pháp, đề nghị phụ thân để ta đến sống ở Vân Hương châu có ý đồ đuổi ta ra khỏi phủ!"
Tề Dật Phàm nắm chặt chén rượu, ánh mắt thâm trầm: "Ta không muổn rời khỏi nhà, phải điều tra được nguyên nhân mất đi của mẫu thân. Thế nên dù thế nào cũng phải nghĩ ra biện pháp ở lại, vì vậy mới tạo ra chuyện ngã núi giả làm ngốc tử. Lúc ấy có thể danh chính ngôn thuận ở lại trong nhà, để bọn họ mất cảnh giác."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.