Chương 143: Mưu kế nhỏ
Thuỷ Nguyệt Minh Châu
02/10/2017
“Có phải rất ngưỡng mộ không?” Phía sau đột nhiên truyền đến giọng nói dịu dàng của một người con gái.
Nghe tiếng nhận ra người, Tề Nhan Thần không quay đầu, chỉ thở dài thật sâu.
“Kỳ thật không cần phải ngưỡng mộ hạnh phúc của người khác, huynh cũng có thể có được hạnh phúc thuộc về mình.” Yến Tiểu Tiểu đi lên phía trước, xoay người nhìn vào mắt hắn.
Tề Nhan Thần cười khổ nói: “Hạnh phúc vẫn luôn cách xa ta, cho tới bây giờ cũng chưa từng chạm đến.”
“Biểu ca huynh sai rồi. Cảnh tùy tâm chuyển[1], chỉ cần huynh có thể thật sự buông một số người cùng một việc thì muội tin huynh sẽ không phải khổ sở như hiện tại.” Yến Tiểu Tiểu trong mắt dâng lên cảm xúc khó hiểu: “Đôi khi, nếu như đi về phía trước quá mệt mỏi, vậy thì đừng ngại quay đầu. Có lẽ huynh sẽ phát hiện, nơi đó có hạnh phúc huynh từng bỏ lại.”
Hai người cứ thế đừng đối diện nhìn nhau, sau một lúc lâu, Tề Nhan Thần thản nhiên nói: “Nếu là đã bỏ quên, vậy đó không phải hạnh phúc”
Tại một khắc kia, Yến Tiểu Tiểu cảm thấy trái tim thắt lại. Nàng cảm thấy Tề Nhan Thần hẳn là hiểu những gì nàng nói…, cho nên mới nói những lời như vậy để cự tuyệt nàng. Nhìn bóng lưng gày gò cô độc kia, Yến Tiểu Tiểu nảy sinh cảm giác muốn ôm lấy hắn, nhưng mà, nàng nhịn được. Nàng không muốn khiến Tề Nhan Thần chán ghét, bởi vì, nàng phải nghĩ cách khiến cho Tề Nhan Thần yêu nàng.
. . . . . .
Hôm nay sức khỏe của lão thái gia đã tốt hơn nhiều, dùng xong cơm chiều, bên ngoài cũng mát mẻ nên ông không ngủ sớm như bình thường. Nên ngồi thưởng trà trong viện cùng Cẩm Nguyệt, hưởng gió đêm, chờ Hạ Lan Tử Kỳ cùng Tề Dật Phàm đến.
Ước chừng qua hai tuần trà, Cẩm Nguyệt chỉ về phía cửa, kêu lên: “Lão gia mau nhìn xem, bọn họ đến rồi.”
“Gia gia. . . . . .” Nhìn thấy lão thái gia đang ngồi bên chiếc bàn đá cẩm thạch trong viện, Tề Dật Phàm hưng phấn gọi một tiếng.
Lão thái gia nhìn thấy bọn họ, tâm tình tốt vô cùng: “Sao bây giờ hai đứa mới đến? Ta với Cẩm Nguyệt chờ ở đây đến nửa ngày rồi.”
Hạ Lan Tử Kỳ chỉ vào Tề Dật Phàm trách cứ: “Gia gia, việc này phải mắng chàng ấy.”
“Mắng ta? Sao lại mắng ta?” Tề Dật Phàm khó hiểu nhìn nàng.
Hạ Lan Tử Kỳ cười nói tự nhiên: “Bởi vì chàng ăn cơm chậm làm trễ thời gian ”
Nghe được những lời ấy, Tề Dật Phàm dở khóc dở cười: “Nếu không phải nàng đem hết cơm không ăn hết đưa hết cho ta thì ta sẽ ăn mãi không xong hay sao?”
“Hả. . . . . .” Hạ Lan Tử Kỳ cứng họng một chút rồi già mồm cãi lại: “Không phải thiếp sợ chàng ăn không đủ no sao?”
Tề Dật Phàm nhìn chằm chằm nàng: “Nói như vậy thì ta còn phải cảm ơn nàng?”
“Hai ta còn cần phân biệt gì sao? Đương nhiên là không cần cảm ơn rồi, nhưng nếu chàng cứ muốn cảm tạ thiếp ở đây, thiếp cũng không có ý kiến.” Thấy Tề Dật Phàm không phản bác được, nàng hé miệng nở nụ cười, thật là sung sướng.
“Lão gia, ngài nhìn xem, tân nương có khác, ân ái quá.” Cẩm Nguyệt nhìn bọn họ, trong ánh mắt tràn đầy vẻ hâm mộ .
Nhìn đám tiểu bối hạnh phúc, lão thái gia cũng rất vui mừng, mở miệng nói: “Phu thê đồng tâm, kì lợi đoạn kim[2]. Gia gia tin tưởng các con càng về sau sẽ càng phát triển.”
Hai người trăm miệng một lời: “Cám ơn gia gia.”
Lúc này, Kim nha đầu thấy nhiều người thì hưng phấn chạy đến bên chân mọi người cọ tới cọ lui, lão thái gia lúc này mới chú ý tới nó, sâu sắc chỉ dạy Tề Dật Phàm: “Lão Tứ, đầu óc của con bây giờ đã ổn lám rồi. Nên giúp cha con làm việc đi, đừng chỉ có suốt ngày chơi đùa với cho nữa.”
“Dạ, Tôn nhi đã biết.” Tề Dật Phàm không hề phản bác, vâng theo .
Hạ Lan Tử Kỳ ở bên cạnh giải thích: “Gia gia, không phải Dật Phàm thích chơi với chó đâu, mà vì trong phủ chẳng có việc gì cho chàng ấy làm.”
Lão thái gia ngẩng đầu hỏi: “Trong phủ nhiều việc như vậy, sao có thể nói là không có việc gì làm?”
Hạ Lan Tử Kỳ đẩy Kim nha đầu đang cắn mép váy nàng ra, đứng lên nói: “Gia gia, là thế này, những việc cha chồng giao cho Dật Phàm làm chàng ấy đã hoàn thành xong hết. Rảnh rỗi không có việc gì, chỉ có cách chơi với chó.”
Cẩm Nguyệt ở bên cạnh như có như không nói: “Cũng khó trách, khi Tứ thiếu gia chưa gặp chuyện không may đã có năng lực ưu việt. Hiện tại sức khỏe đã hồi phục, chuyện xử lý mấy việc vặt trong phủ này không phải là rất thành thạo hay sao?” Cẩm Nguyệt cười nhìn Hạ Lan Tử Kỳ: “Tứ thiếu phu nhân, cô phải thấy thế làm may mắn chứ. Tứ thiếu gia như vậy không phải có thêm nhiều thời gian bên cạnh cô sao?”
Hạ Lan Tử Kỳ giả bộ hờn giận: “Không phải đâu, Cẩm Nguyệt cô không biết đấy thôi. Chàng ấy hễ rảnh rỗi là lại bắt nạy ta, ta ước gì ngày nào cũng có việc cho chàng làm.”
Hạ Lan Tử Kỳ nhìn về phía lão thái gia: “Đúng rồi gia gia, trong phủ có việc gì bẩn nhất, vất vả nhất thì cứ giao hết cho chàng ấy đi, dù sao cũng biết lắm khổ nhiều cho chàng ấy đỡ có thời gian đi quầy rầy con.”
“Cô nỡ sao?” Cẩm Nguyệt nói xen vào.
“Có gì mà không nỡ? Dù sao huynh ấy cũng là một người chẳng chịu ngồi yên, so với việc suốt ngyà chơi với chó còn tốt hơn nhiều chứ.”
“Cô đấy.” Cẩm Nguyệt bất đắc dĩ lắc đầu, sau đó nhìn về phía lão thái gia.
Lão thái gia đại khái là có chút mệt mỏi, ngáp một cái rồi nói : “Yên tâm, sẽ không để nó nhàn rỗi đâu. Ông nội sẽ có sắp xếp.”
. . . . . .
Mấy ngày nay thì khí trời không tốt lắm, thường xuyên mưa, không khí ẩm ướt khiến bệnh đau đầu kinh niên của lão thái gia mới khỏi không lâu thì bệnh thấp khớp đã tái phát. Hạ Lan Tử Kỳ không lúc nào rảnh rỗi, ngày nào cũng đến Dưỡng Sinh uyển.
Một hôm, Hạ Lan Tử Kỳ vừa mới vào phòng đã thấy lão thái gia đang tự xỏ giày định xuống giường.
Hạ Lan Tử Kỳ vội nhanh chân đến đỡ lấy: “Ông nội, ông muốn làm gì thì sai bảo một câu là được rồi. Chân của người không thoải mái, vẫn nên nghỉ ngơi thật nhiều sẽ tốt hơn.”
Lão thái gia vẫn không có ý định dừng chân, vừa đi ra ngoài, vừa nói: “Ta không sao. Đúng rồi, Tử Kỳ này mới phát hiện ra Cẩm Nguyệt ngày nào cũng cứ giờ này là không có ở trong viện. Ta hỏi nha hoàn khác thì tất cả mọi người nói không biết nàng đi đâu? Con nói xem nàng ấy cứ cõng ta ra ngoài suốt, có phải sẽ ảnh hưởng gì không?”
“Cô ấy sao có thể có chuyện gì chứ? Có lẽ là đi ra ngoài đi bộ thôi.” Hạ Lan Tử Kỳ cố gắng nói sang chuyện khác: “Ông nội, không nói nhắc đến nàng nữa. Bên ngoài rất ấm áp, chúng ta đi ra ngoài tắm ánh nắng mặt trời chút đi.”
“Không phải, mỗi lần nàng ấy quay về thì mặt lại đỏ bừng.” Lão thái gia nghi thần nghi quỷ đứng lên: “Tử Kỳ, con giúp ta đi ra ngoài nhìn xem.”
“Hả” Hạ Lan Tử Kỳ do dự một chút, đành nói: “Ông nội, thật ra là lúc nãy con có gặp cô ấy.”
“Con nhìn thấy nàng? Ở đâu, mau dẫn ta đi.”
Thấy lão thái gia gấp như vậy, đủ để chứng minh Cẩm Nguyệt trong lòng ông chiếm không hề ít.
Hạ Lan Tử Kỳ lên tiếng, không dẫn theo nha hoàn giúp đỡ lão thái gia rời viện, đi thẳng đến Phật đường.
Bên ngoài Phật đường, có bà người ở già nua đang quét sân vừa thấy bọn họ đến thì ném vội cái chội đi chạy đến hành lễ, nhưng lại bị ánh mắt sắc bén của Hạ Lan Tử Kỳ ra hiệu ngăn lại.
Giương mắt nhìn lên, từ cửa sổ mở rộng của Phật đường thấy rõ bên trong là một bóng dáng quen thuộc đang bái phật.
Lão thái gia nhìn kỹ, không phải ai khác mà người kia đúng là Cẩm Nguyệt. Lúc này Cẩm Nguyệt đang cầm trong tay một quyển kinh Phật, giống như không hề mệt mỏi cứ như vậy lặp đi lặp lại động tác hành lễ.
Lão thái gia đứng nhìn trong chốc lát, thắc mắc hỏi bà già quét sân: “Nàng ấy đang làm gì đây?”
Bà lão cung kính đáp: “Đây là đang bái kinh, một chữ cúi đầu. Nói cách khác quyển kinh kia có bao nhiêu chữ thì nàng dập đầu bấy nhiêu lần.”
Nghe tiếng nhận ra người, Tề Nhan Thần không quay đầu, chỉ thở dài thật sâu.
“Kỳ thật không cần phải ngưỡng mộ hạnh phúc của người khác, huynh cũng có thể có được hạnh phúc thuộc về mình.” Yến Tiểu Tiểu đi lên phía trước, xoay người nhìn vào mắt hắn.
Tề Nhan Thần cười khổ nói: “Hạnh phúc vẫn luôn cách xa ta, cho tới bây giờ cũng chưa từng chạm đến.”
“Biểu ca huynh sai rồi. Cảnh tùy tâm chuyển[1], chỉ cần huynh có thể thật sự buông một số người cùng một việc thì muội tin huynh sẽ không phải khổ sở như hiện tại.” Yến Tiểu Tiểu trong mắt dâng lên cảm xúc khó hiểu: “Đôi khi, nếu như đi về phía trước quá mệt mỏi, vậy thì đừng ngại quay đầu. Có lẽ huynh sẽ phát hiện, nơi đó có hạnh phúc huynh từng bỏ lại.”
Hai người cứ thế đừng đối diện nhìn nhau, sau một lúc lâu, Tề Nhan Thần thản nhiên nói: “Nếu là đã bỏ quên, vậy đó không phải hạnh phúc”
Tại một khắc kia, Yến Tiểu Tiểu cảm thấy trái tim thắt lại. Nàng cảm thấy Tề Nhan Thần hẳn là hiểu những gì nàng nói…, cho nên mới nói những lời như vậy để cự tuyệt nàng. Nhìn bóng lưng gày gò cô độc kia, Yến Tiểu Tiểu nảy sinh cảm giác muốn ôm lấy hắn, nhưng mà, nàng nhịn được. Nàng không muốn khiến Tề Nhan Thần chán ghét, bởi vì, nàng phải nghĩ cách khiến cho Tề Nhan Thần yêu nàng.
. . . . . .
Hôm nay sức khỏe của lão thái gia đã tốt hơn nhiều, dùng xong cơm chiều, bên ngoài cũng mát mẻ nên ông không ngủ sớm như bình thường. Nên ngồi thưởng trà trong viện cùng Cẩm Nguyệt, hưởng gió đêm, chờ Hạ Lan Tử Kỳ cùng Tề Dật Phàm đến.
Ước chừng qua hai tuần trà, Cẩm Nguyệt chỉ về phía cửa, kêu lên: “Lão gia mau nhìn xem, bọn họ đến rồi.”
“Gia gia. . . . . .” Nhìn thấy lão thái gia đang ngồi bên chiếc bàn đá cẩm thạch trong viện, Tề Dật Phàm hưng phấn gọi một tiếng.
Lão thái gia nhìn thấy bọn họ, tâm tình tốt vô cùng: “Sao bây giờ hai đứa mới đến? Ta với Cẩm Nguyệt chờ ở đây đến nửa ngày rồi.”
Hạ Lan Tử Kỳ chỉ vào Tề Dật Phàm trách cứ: “Gia gia, việc này phải mắng chàng ấy.”
“Mắng ta? Sao lại mắng ta?” Tề Dật Phàm khó hiểu nhìn nàng.
Hạ Lan Tử Kỳ cười nói tự nhiên: “Bởi vì chàng ăn cơm chậm làm trễ thời gian ”
Nghe được những lời ấy, Tề Dật Phàm dở khóc dở cười: “Nếu không phải nàng đem hết cơm không ăn hết đưa hết cho ta thì ta sẽ ăn mãi không xong hay sao?”
“Hả. . . . . .” Hạ Lan Tử Kỳ cứng họng một chút rồi già mồm cãi lại: “Không phải thiếp sợ chàng ăn không đủ no sao?”
Tề Dật Phàm nhìn chằm chằm nàng: “Nói như vậy thì ta còn phải cảm ơn nàng?”
“Hai ta còn cần phân biệt gì sao? Đương nhiên là không cần cảm ơn rồi, nhưng nếu chàng cứ muốn cảm tạ thiếp ở đây, thiếp cũng không có ý kiến.” Thấy Tề Dật Phàm không phản bác được, nàng hé miệng nở nụ cười, thật là sung sướng.
“Lão gia, ngài nhìn xem, tân nương có khác, ân ái quá.” Cẩm Nguyệt nhìn bọn họ, trong ánh mắt tràn đầy vẻ hâm mộ .
Nhìn đám tiểu bối hạnh phúc, lão thái gia cũng rất vui mừng, mở miệng nói: “Phu thê đồng tâm, kì lợi đoạn kim[2]. Gia gia tin tưởng các con càng về sau sẽ càng phát triển.”
Hai người trăm miệng một lời: “Cám ơn gia gia.”
Lúc này, Kim nha đầu thấy nhiều người thì hưng phấn chạy đến bên chân mọi người cọ tới cọ lui, lão thái gia lúc này mới chú ý tới nó, sâu sắc chỉ dạy Tề Dật Phàm: “Lão Tứ, đầu óc của con bây giờ đã ổn lám rồi. Nên giúp cha con làm việc đi, đừng chỉ có suốt ngày chơi đùa với cho nữa.”
“Dạ, Tôn nhi đã biết.” Tề Dật Phàm không hề phản bác, vâng theo .
Hạ Lan Tử Kỳ ở bên cạnh giải thích: “Gia gia, không phải Dật Phàm thích chơi với chó đâu, mà vì trong phủ chẳng có việc gì cho chàng ấy làm.”
Lão thái gia ngẩng đầu hỏi: “Trong phủ nhiều việc như vậy, sao có thể nói là không có việc gì làm?”
Hạ Lan Tử Kỳ đẩy Kim nha đầu đang cắn mép váy nàng ra, đứng lên nói: “Gia gia, là thế này, những việc cha chồng giao cho Dật Phàm làm chàng ấy đã hoàn thành xong hết. Rảnh rỗi không có việc gì, chỉ có cách chơi với chó.”
Cẩm Nguyệt ở bên cạnh như có như không nói: “Cũng khó trách, khi Tứ thiếu gia chưa gặp chuyện không may đã có năng lực ưu việt. Hiện tại sức khỏe đã hồi phục, chuyện xử lý mấy việc vặt trong phủ này không phải là rất thành thạo hay sao?” Cẩm Nguyệt cười nhìn Hạ Lan Tử Kỳ: “Tứ thiếu phu nhân, cô phải thấy thế làm may mắn chứ. Tứ thiếu gia như vậy không phải có thêm nhiều thời gian bên cạnh cô sao?”
Hạ Lan Tử Kỳ giả bộ hờn giận: “Không phải đâu, Cẩm Nguyệt cô không biết đấy thôi. Chàng ấy hễ rảnh rỗi là lại bắt nạy ta, ta ước gì ngày nào cũng có việc cho chàng làm.”
Hạ Lan Tử Kỳ nhìn về phía lão thái gia: “Đúng rồi gia gia, trong phủ có việc gì bẩn nhất, vất vả nhất thì cứ giao hết cho chàng ấy đi, dù sao cũng biết lắm khổ nhiều cho chàng ấy đỡ có thời gian đi quầy rầy con.”
“Cô nỡ sao?” Cẩm Nguyệt nói xen vào.
“Có gì mà không nỡ? Dù sao huynh ấy cũng là một người chẳng chịu ngồi yên, so với việc suốt ngyà chơi với chó còn tốt hơn nhiều chứ.”
“Cô đấy.” Cẩm Nguyệt bất đắc dĩ lắc đầu, sau đó nhìn về phía lão thái gia.
Lão thái gia đại khái là có chút mệt mỏi, ngáp một cái rồi nói : “Yên tâm, sẽ không để nó nhàn rỗi đâu. Ông nội sẽ có sắp xếp.”
. . . . . .
Mấy ngày nay thì khí trời không tốt lắm, thường xuyên mưa, không khí ẩm ướt khiến bệnh đau đầu kinh niên của lão thái gia mới khỏi không lâu thì bệnh thấp khớp đã tái phát. Hạ Lan Tử Kỳ không lúc nào rảnh rỗi, ngày nào cũng đến Dưỡng Sinh uyển.
Một hôm, Hạ Lan Tử Kỳ vừa mới vào phòng đã thấy lão thái gia đang tự xỏ giày định xuống giường.
Hạ Lan Tử Kỳ vội nhanh chân đến đỡ lấy: “Ông nội, ông muốn làm gì thì sai bảo một câu là được rồi. Chân của người không thoải mái, vẫn nên nghỉ ngơi thật nhiều sẽ tốt hơn.”
Lão thái gia vẫn không có ý định dừng chân, vừa đi ra ngoài, vừa nói: “Ta không sao. Đúng rồi, Tử Kỳ này mới phát hiện ra Cẩm Nguyệt ngày nào cũng cứ giờ này là không có ở trong viện. Ta hỏi nha hoàn khác thì tất cả mọi người nói không biết nàng đi đâu? Con nói xem nàng ấy cứ cõng ta ra ngoài suốt, có phải sẽ ảnh hưởng gì không?”
“Cô ấy sao có thể có chuyện gì chứ? Có lẽ là đi ra ngoài đi bộ thôi.” Hạ Lan Tử Kỳ cố gắng nói sang chuyện khác: “Ông nội, không nói nhắc đến nàng nữa. Bên ngoài rất ấm áp, chúng ta đi ra ngoài tắm ánh nắng mặt trời chút đi.”
“Không phải, mỗi lần nàng ấy quay về thì mặt lại đỏ bừng.” Lão thái gia nghi thần nghi quỷ đứng lên: “Tử Kỳ, con giúp ta đi ra ngoài nhìn xem.”
“Hả” Hạ Lan Tử Kỳ do dự một chút, đành nói: “Ông nội, thật ra là lúc nãy con có gặp cô ấy.”
“Con nhìn thấy nàng? Ở đâu, mau dẫn ta đi.”
Thấy lão thái gia gấp như vậy, đủ để chứng minh Cẩm Nguyệt trong lòng ông chiếm không hề ít.
Hạ Lan Tử Kỳ lên tiếng, không dẫn theo nha hoàn giúp đỡ lão thái gia rời viện, đi thẳng đến Phật đường.
Bên ngoài Phật đường, có bà người ở già nua đang quét sân vừa thấy bọn họ đến thì ném vội cái chội đi chạy đến hành lễ, nhưng lại bị ánh mắt sắc bén của Hạ Lan Tử Kỳ ra hiệu ngăn lại.
Giương mắt nhìn lên, từ cửa sổ mở rộng của Phật đường thấy rõ bên trong là một bóng dáng quen thuộc đang bái phật.
Lão thái gia nhìn kỹ, không phải ai khác mà người kia đúng là Cẩm Nguyệt. Lúc này Cẩm Nguyệt đang cầm trong tay một quyển kinh Phật, giống như không hề mệt mỏi cứ như vậy lặp đi lặp lại động tác hành lễ.
Lão thái gia đứng nhìn trong chốc lát, thắc mắc hỏi bà già quét sân: “Nàng ấy đang làm gì đây?”
Bà lão cung kính đáp: “Đây là đang bái kinh, một chữ cúi đầu. Nói cách khác quyển kinh kia có bao nhiêu chữ thì nàng dập đầu bấy nhiêu lần.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.