Hỉ Tương Phùng

Chương 61: Nhịn ngươi một lần​

Thuỷ Nguyệt Minh Châu

26/11/2016

"Ai?" Tề Dật Phàm hét lớn một tiếng. Nhìn ra phía ngoài.

Sau một lúc lâu, không ai trả lời.

Thật rõ ràng, cục đá đó là người khác cố ý ném vào. Tề Dật Phàm một tay đẩy Hạ Lan Tử Kỳ ngồi lại trên ghế: "Cô yên ổn chờ ở đây cho ta, không được nhúc nhích!" Sau đó tung người bay ra ngoài.

Hạ Lan Tử Kỳ dựa lưng vào ghế dựa, khóe miệng nhếch lên, nhẹ nhàng xoa cánh tay bị đau, trong lòng hết sức bất mãn: Người này thật đúng là, trở mặt còn nhanh hơn lật sách! Ôi! Đau chết người!

Một lát sau, Tề Dật Phàm mặt như phủ băng, nổi giận đùng đùng tiêu sái đi vào. Nhìn đến khuôn mặt tràn đầy vẻ lo lắng kia, Hạ Lan Tử Kỳ biết là hắn ra ngoài vô ích rồi, phỏng chừng không thu hoạch được gì.

Hạ Lan Tử Kỳ sợ hắn trong cơn thịnh nộ, sẽ lại coi mình là búp bê vải mà lắc tới lắc lui theo bản năng đứng lên, lui về phía sau.

Tề Dật Phàm có vẻ như là không định tha cho nàng, từng bước tới gần phía nàng.

"Ngươi. . . . . . Ngươi muốn làm gì? Ta không phải cố ý làm mất chuông bạc. . . . . ." Hạ Lan Tử Kỳ biết mình đánh mất chuông thì là chọc giận đến hắn , nhưng mà không ngờ rằng hắn sẽ nổi giận đến mức này. Lúc này, bị khí thế bá đạo kìa hù dọa, không ngừng lui về phía sau.

"Ầm" Hạ Lan Tử Kỳ đụng phải cái gì đó, nàng quay đầu nhìn lại. Thì ra nàng đụng phải cái giá đựng bảo vật, nhưng mà trong lúc giãy dụa nàng nghe thấy đỉnh đầu truyền tiếng động nhỏ vang lên, ngẩng đầu lên nhìn một cái nhất thời khiến nàng hồn phi phách tán.

Vốn dĩ trên tầng cao nhất của giá để đồ có một cái bình vẽ hoa mai được treo dây kết màu Hỉ Thước, bởi vì cái giá bị va chạm khiến cho bình kia lung lay, có vẻ như muốn rơi xuống đầu nàng.

Đây quả thực đúng là tai họa bất ngờ! Bây giờ có muốn tránh cũng tránh không kịp rồi, Hạ Lan Tử Kỳ khóc không ra nước mắt, theo bản năng ôm lấy đầu. Đúng lúc này, chỉ cảm thấy một cơn gió lớn phất thẳng vào mặt, mà bình gỗ trên giá cũng không hề rơi xuống.

Nàng nghi hoặc mở to mắt nhìn thấy bao phủ trước mắt là một trang quần áo màu trắng. Nàng từ dưới quần áo nhìn thẳng lên, quả nhiên là thấy dung nhan tuấn lãnh của Tề Dật Phàm. Trong lòng nàng càng lạnh, thu hồi ánh mắt rồi lại cẩn thận ngước mắt lên nhìn lại cái bình.

Bình gỗ kia vẫn còn lơ lửng phía trên đầu, vốn dĩ không có rơi xuống nàng là bởi vì Tề Dật Phàm tiếp được.

Hắn không phải đang rất giận mình sao? Không ngờ hắn vẫn còn có thể có lương tâm mà cứu mình! Hạ Lan Tử Kỳ cố gắng nở một nụ cười thật tươi với hắn: "Cám ơn, cám ơn ngươi!"

Hạ Lan Tử Kỳ nào biết đâu rằng. Vì nàng đang hoảng sợ lo lắng, lại còn phải giả bộ tươi cười nên lúc này vẻ mặt khóc so với cười còn dễ nhìn hơn.

Tề Dật Phàm "Hừ" nhẹ một tiếng, đem bình gỗ đặt lại lên giá để đồ rồi tiếp tục cực kỳ tàn ác túm áo nàng: "Cô chạy cái gì? Ta ghét nhất là người đã làm sai còn trốn tránh!"

"Ai trốn tránh trách nhiệm! Ta đã nói với ngươi rồi, đây không phải là chủ động nhận trách nhiệm hay sao?" Hạ Lan Tử Kỳ bắt lấy tay hắn: "Chúng ta hãy cứ từ từ thương lượng, ngươi đừng thô lỗ như vậy được không? Mau thả ta ra!"

Tề Dật Phàm cũng không buông nàng ra, mà mắt vẫn không rời khỏi nàng: "Chịu trách nhiệm? Cô chịu trách nhiệm thế nào?"

Chuyện cho tới bây giờ, nếu không vuốt cho mượt lông “con sói” này thì hắn là sẽ không dễ dàng tha của mình. Hạ Lan Tử Kỳ đành phải dùng thanh âm mềm mại, nhẹ nhàng khuyên bảo: "Ngươi đừng kích động nhé! Ngươi yên tâm, cho dù không có chuông bạc ta cũng sẽ có cách giúp ngươi tìm được hung thủ giết mẹ! Hơn nữa, chuông bạc này cũng không đáng giá bao nhiêu tiền, ta đoán là nó cũng chỉ rơi ở đâu đó thôi. Chỉ cần còn ở trong phủ thì chúng ta vẫn còn có cơ hội tìm được."

Thấy ánh mắt Tề Dật Phàm không còn sắc nhọn nữa, nhưng vẫn không có ý buông tay. Hạ Lan Tử Kỳ đành phải tiếp tục khuyên bảo: "Ta biết, vật chứng đã mất, ngươi rất tức giận nhưng kỳ thật ta so với ngươi còn giận hơn! Ta rất muốn nhanh chóng giúp ngươi tìm ra hung thủ, để có thể sớm rời khỏi nơi này một chút! Cho nên, ta thật sự không hề cố ý, việc này muốn trách thì phải trách cái tên Nam Cung Hoàng kia, nếu không vì đụng phải hắn thì cũng không xảy ra chuyện này? Ngươi nói đúng không?"

Thấy hắn vẻ mặt đã hòa hoãn lại vài phần, Hạ Lan Tử Kỳ bắt đầu gỡ tay hắn: "Ngươi mau thả ta ra đi! Ngươi nắm như vậy khiến ta rất khó chịu!"

Chỉ cần là chuyện có liên quan đến Ngũ di nương, tất cả đều khiến Tề Dật Phàm dễ dàng kích động. Có điều khi nghe Hạ Lan Tử Kỳ ôn tồn giải thích như vậy, lại còn rất đáng thương nhìn hắn khiến cơn giận của hắn lúc này cũng hạ xuống rất nhiều. Từ từ buông tay thả nàng, xoay người đi đến chỗ bàn ăn.



Người xấu, đúng là người xấu! Hạ Lan Tử Kỳ sửa sang lại quần áo bị hắn túm đến nhăn nhúm, nhìn về phía bóng lưng hắn làm mặt quỷ, nhưng không ngờ đúng lúc đó Tề Dật Phàm xoay người lại vừa kịp nhìn thấy.

"Cô làm cái gì đấy?"

"A. . . . . . Không. . . . . . Không làm cái gì, mặt ta có chút khó chịu!" Hạ Lan Tử Kỳ hai gò má phiếm hồng, xấu hổ nhăn nhăn mặt.

Tề Dật Phàm quay đầu về, đi đến bên bàn ăn ngồi xuống, nói : "Cô còn đứng đấy làm gì, còn không mau tới đây dùng cơm đi!"

Náo loạn một trận như vậy, còn tâm trạng gì mà ăn cơm đây? Nhưng chẳng còn cách nào khác, Hạ Lan Tử Kỳ đành phải kiên trì đi đến.

Nếu không phải nàng đánh mất vật chứng. Bị đuối lý, thì còn lâu nàng mới phải nghe lời như thế! Ai nói nàng phạm phải sai lầm cơ chứ! Ta tạm thời nhịn.

"Những nơi nên tìm cô đã tìm hết chưa?" Tề Dật Phàm nhìn chằm chằm nàng hỏi.

"Tìm khắp rồi, ngày mai ta lại sai bà Ngô âm thầm đi hỏi thăm lần nữa, để xem có phải có ai lấy đi rồi không." Hạ Lan Tử Kỳ không muốn tiếp tục nói chuyện này, đành phải lảng sang chuyện khác: "Đúng rồi, vừa nãy là từ bên ngoài ném vào sao?"

Tề Dật Phàm nhíu mày: "Ừ"

Hạ Lan Tử Kỳ lo lắng nói: "Những lời nói của chúng ta, liệu có bị người khác nghe lén không?"

"Chúng ta lúc đó đang nói chuyện làm mất chuông bạc, không nói chuyện khác, không sao!" Tề Dật Phàm nói như vậy nhưng trong lòng lại nổi lên nghi ngờ, người kia nghe lén rốt cuộc có mục đích gì? Vì sao lại chủ động ném cục đá vào để đánh rắn động cỏ? Thật sự là rất kỳ quái.

Bởi vì chuyện làm mất chuông, náo loạn khiến cho tâm trạng hai người không hề tốt chút nào. Tùy tiện ăn vài miếng cơm rồi gọi bọn nha hoàn vào dọn bàn.

Ngồi ở bên cạnh bàn, Hạ Lan Tử Kỳ vừa cầm chén trà vừa nhìn trộm thấy Tề Dật Phàm một tay nâng trán, nhắm mắt lại không biết đang suy nghĩ cái gì. Nhưng chính vì không rõ suy nghĩ của hắn, vì thế mới âm thầm kêu khổ, hay là hắn hôm nay còn định ở nơi này đánh mình một trận sao?

Lúc này, ngoài cửa truyền đến tiếng của Liễu Tâm Vũ: "Tứ thiếu gia. Tứ thiếu phu nhân, Tam tiểu thư đến!"

Đã trễ thế này, nàng còn tới làm cái gì? Hạ Lan Tử Kỳ ngẩng đầu, cao giọng nói : "Nói Tam tiểu thư vào đi."

Cửa vừa mở ra, Tề Siêu Nhiên đã cười khanh khách đi vào trong phòng: "Ca, tẩu tử, hai người còn chưa ngủ sao?"

Có người ngoài bước vào phòng, Hạ Lan Tử Kỳ cùng Tề Dật Phàm cùng điểu chỉnh lại tâm trạng, vẻ mặt cũng đổi lại.

"Siêu Nhiên, muội là đến tìm ca đi chơi phải không?" Tề Dật Phàm lập tức đứng lên, vẻ mặt lóe sáng.

"Ca. Trời đã muộn thế này rồi, còn chơi cái gì nữa? Lát nữa ca cùng tẩu nghỉ ngơi thật tốt là được rồi!" Tề Siêu Nhiên tiến đến đưa tay đặt lên vai Tề Dật Phàm, dùng sức ấn hắn ngồi lại xuống ghế.

Hạ Lan Tử Kỳ thấy thế, hỏi: "Siêu Nhiên, đã muộn thế này rồi muội còn đến đây, có chuyện gì không?"

Tề Siêu Nhiên quay đầu nhìn Tề Dật Phàm, vẻ mặt có chút do dự.



Hạ Lan Tử Kỳ nhìn ra chuyện gì, khuyên nói : "Chàng là ca ca ruột thịt của muội, có chuyện gì mà không thể nói cho chàng biết sao?"

Tề Siêu Nhiên ngồi vào trên ghế bên cạnh Hạ Lan Tử Kỳ, ghé sát vào bên tai nàng, thấp giọng nói: "Nếu ca ca muội bình thường thì có vài chuyện muội còn có thể thương lượng với huynh ấy. Nhưng bây giờ đầu óc của huynh ấy không bình thường, chỉ sợ vô tình nói lộ ra ngoài."

Tề Dật Phàm thấy hai người trước mặt hắn mặt kề tai nói nhỏ, kháng nghị nói: "Hai người các ngươi nói cái gì, còn định trừ ta ra?"

Hạ Lan Tử Kỳ không ngờ rằng Tề Dật Phàm ẩn mình thật giỏi như vậy, chuyện giả ngây giả dại này ngay cả muội muội ruột cũng không nói cho biết. Mà bây giờ Tề Siêu Nhiên không biết tình trạng thật sự của ca ca mình, nên bây giờ có chút băn khoăn cũng là chuyện thường tình. Vì thế, Hạ Lan Tử Kỳ nhẹ giọng dàn xếp hợp lí nói với Tề Dật Phàm: "Dật Phàm, Siêu Nhiên có chuyện muốn nói với thiếp, chàng đến phòng của Trầm thiếp một lúc. Lát nữa thiếp gọi chàng về."

"Tại sao phải đuổi ta đi? Ta không đi!" Tề Dật Phàm xấu tính ngồi lì ở đó.

Nhìn bộ dạng bây giờ của hắn, cùng với sự mạnh mẽ vừa rồi giống như là hai người. Hạ Lan Tử Kỳ không thể không bội phục hành động của hắn. Chẳng qua, lo lắng đến việc Tề Siêu Nhiên có chuyện tìm mình, liền ôn nhu làm dịu: "Dật Phàm ngoan ngoãn nghe lời, ngày mai sẽ làm món ngon cho chàng!"

Thấy Hạ Lan Tử Kỳ nháy mắt với mình mấy cái, Tề Dật Phàm hiểu là hắn cần phải tránh đi đâu đó! Nhưng mà chuyện liên quan đến muội muội, hắn vẫn rất để bụng , suy nghĩ một chút rồi nói: "Vậy các ngươi cứ nói chuyện của các ngươi đi. Ta vào buồng trong ngủ được chứ!" Nói xong liền đi vào trong phòng.

Hắn ở trong nhà, hai người nhỏ giọng nói chuyện hẳn là nghe không thấy, Hạ Lan Tử Kỳ cũng không làm khó hắn nữa, ngẩng đầu hỏi: "Siêu Nhiên, có chuyện gì, muội cứ nói đi!"

Thấy ca ca mình rất ỷ lại tẩu tử, đuổi hắn đến chỗ Trầm thiếp hắn cũng không đi. Tề Siêu Nhiên từ trong lòng, đối với Hạ Lan Tử Kỳ thân thiết hơn mấy phần

Nàng tiến đến trước mặt Hạ Lan Tử Kỳ, nhỏ giọng nói: "Tứ tẩu, muội ở đây có hai cái hà bao, tẩu giúp muội chọn xem cái nào đẹp hơn!" Nói xong từ trong tay áo lấy ra hai cái hà bao, bỏ vào trong tay Hạ Lan Tử Kỳ.

Cầm lấy hà bao nhìn kỹ thì một cái màu hồng nhạt thêu bức uyên ương hí thủy, một cái màu đỏ thêu bức tịnh đế liên hoa. Từng mũi kim đều mịn màng tỉ mì, mặt thều bằng phẳng trơn bóng, màu sắc diễm lệ, vừa thấy liền biết là được làm từ tay nữ tử thông thạo nữ công.

Hạ Lan Tử Kỳ vuốt ve mặt thêu sáng bóng, tán dương: "Tay nghề Siêu Nhiên thật tinh xảo, thêu không tồi nha! Thật là đẹp mắt!"

"Để Tứ tẩu chê cười rồi!" Tề Siêu Nhiên hơi hơi vuốt cằm, vẻ mặt của tiểu nữ nhi đáng yêu.

Nha đầu này sao lại như vậy? Bình thường là một người ăn to nói lớn, sao bây giờ lại biến thành người e lệ như vậy? Hạ Lan Tử Kỳ nhìn nàng, hỏi: "Muội muốn tặng hà bao này cho ai sao?"

"Đúng vậy!" Tề Siêu Nhiên ngẩng đầu, ánh mắt sáng quắc: "Tứ tẩu, tẩu xem cái nào đẹp hơn?"

"Cái nào cũng đẹp!"

Tề Siêu Nhiên cũng chính là vì thế nên không chọn được, mới đến tìm nàng , bởi vậy làm nũng nói : "Tứ tẩu, tẩu giup muội chọn một cái đi!"

"Muội muốn tặng hà bao cho ai?" Đây mới là mấu chốt nhất .

"Chuyện này. . . . . ." Tề Siêu Nhiên hai má nóng lên, có chút ngượng ngùng khó nói

Hạ Lan Tử Kỳ trong lòng trầm xuống, trực tiếp hỏi: "Có phải là Nam Cung Hoàng không?"

Tề Siêu Nhiên lí nhí như muỗi kêu: "Đúng"

Nha đầu ngốc này, quả nhiên là thích cái tên ngụy quân tử kia! Hạ Lan Tử Kỳ thay nàng lo lắng, nhịn không được nhắc nhở nàng: "Siêu Nhiên, muội hiểu hắn được bao nhiêu? Hắn đã có thê thất chưa?"

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Hỉ Tương Phùng

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook