Chương 80: Thật xin lỗi ta yêu nàng.
Thuỷ Nguyệt Minh Châu
26/11/2016
Hạ Lan Tử Kỳ nhẹ nhàng thở ra. Nhỏ giọng nói: "Xin lỗi nhé! Hai người
các ngươi cứ ở đây trước đi, đợi ta đi gửi thư về rồi thì sẽ nhanh chóng trở về cùng các ngươi."
Thì ra, cái kia khăn tay là Hạ Lan Tử Kỳ đặc chế ra. Ai ngửi phải mùi hương trên khăn sẽ lập tức hôn mê. Nàng tuy rằng không muốn đối xử như vậy với bọn họ, nhưng không còn cách nào khác, nàng phải gửi thư cho Hoa Tranh. Đây là chuyện cơ mật, không thể để ai biết.
Đi vào rừng trúc, ánh sáng so với ngoài rừng càng thêm mờ mịt. Phóng mặt nhìn lại là một màn đem u tối không có điểm giới hạn.
Lúc này, Hạ Lan Tử Kỳ bất chấp sợ hãi, tựa vào một cấy chúc thân to bằng miệng bát, lấy ra cái còi Bạch Ngọc, dùng sức thổi lên.
Tiếng còi vang dội phá tan không gian tĩnh lặng, nghe thấy Hạ Lan Tử Kỳ không nhịn được rùng mình một cái. Thổi còi xong, nàng hai tay ôm ngực lo lắng đợi người đưa tin đến.
Nhưng mà điều khiến nàng mừng nhất chính là con chim bồ câu nhỏ không để nàng đợt quá lâu. Nhanh chóng bay vào rừng trúc.
Đem thư để vào ống trúc nhỏ, nàng sung sướng đem chim bồ câu trắng nhỏ thả về phía chân trời, tâm tình vui vẻ từ trong rừng trúc đi ra.
Hạ Lan Tử Kỳ đỡ Tử Đào cùng Liễu Tâm Vũ lên, cho hai người ăn giải dược, một lúc sau bọn họ bắt đầu tỉnh lại.
Tử Đào ôm đầu, nhìn chung quanh một chút phát hiện mình và Liễu Tâm Vũ đều ngồi dưới đất, vẻ mặt khó hiểu: "Tứ thiếu phu nhân, chúng ta bị làm sao vậy?"
Liễu Tâm Vũ cũng thấy kỳ lạ: "Có phải bọn nô tỳ bị hôn mê không?"
Hạ Lan Tử Kỳ vẻ mặt nghiêm túc: "Đúng vậy! Ta cũng bị hôn mê! Chẳng qua là ta tỉnh lại sớm hơn các ngươi một chút!"
"Cái gì? Tứ thiếu phu nhân cũng hôn mê?" Hai nha hoàn cảm thấy không thể ngờ nổi, Liễu Tâm Vũ nói : "Đây chắc chắn có chuyện bất thường rồi, chứ chúng ta đang bình thường sao có thể bị hôn mê được?"
Thuốc của Hạ Lan Tử Kỳ có thể khiến người ta khi tỉnh dậy quên hết chuyện xảy ra trước khi hôn mê, cho nên hai người bọn họ đều quên chuyện Hạ Lan Tử Kỳ từng để bọn họ ngửi qua khăn tay.
"Đúng thế! Ta cũng không hiểu nổi!" Hạ Lan Tử Kỳ làm bộ vô tội.
Tử Đào từ trước đến nay luôn nhát gan, nghe xong hai người nói chuyện như vậy thì dựng hết cả tóc gáy, nhất thời nắm lấy tay Hạ Lan Tử Kỳ: "Tứ thiếu phu nhân, nơi này tĩnh lặng như vậy, sợ là sẽ có cái gì đó không đước ạch sẽ! Hay là chúng ta trúng tà rồi! Chúng ta, chúng ta mau đi nhanh đi!" Tử Đào hoảng sợ nhìn chung quanh, sau đó thanh âm không kìm nén được lộ ra sự run rẩy.
Liễu Tâm Vũ vốn rất can đảm nhưng nghe Tử Đào nói như vậy, hơn nữa kinh nghiệm bản thân đã từng được nghe nhiều chuyện quỷ dị ly kì nên trong lòng cũng lo sợ bất an: "Đúng vậy đó tứ thiếu phu nhân! Chúng ta mau rời khỏi đây thôi!"
"Được" Hạ Lan Tử Kỳ cũng giả bộ tỏ ra sợ hãi, ba người cùng dắt lấy nhau, vội vã trở về.
. . . . . .
Vào Thủy Tiên Các, phát hiện phòng ngủ của mình tối đèn, Hạ Lan Tử Kỳ trong lòng vui vẻ. Hay là Tề Dật Phàm đang giận mình nên đêm nay không có ý định ở đây nữa? Nếu quả thật là như vậy, thì thật tốt quá!
Hạ Lan Tử Kỳ sợ mình về phòng thắp đèn lên sẽ bị Tề Dật Phàm phát hiện, lại đến gây phiền phức cho nàng. Vì thế quay người lại cho hai nha hoàn kia về nghỉ, nhưng lại sợ bản thân đoán sai, Tề Dật Phàm uống nhiều lại lặng lẽ trốn ở trong phòng gây bất lợi cho minh. Vì thế từ trong tay áo lấy ra một cái khắn tay, đã trong tư thế chuẩn bị.
Nàng cầm khăn tay thật chặt, đưa tay để ra sau lưng cẩn thận đẩy cửa phòng ra. Trong bóng tối, cũng không phát hiện có điều gì dị thường, nàng thở phao. Xem ra Tề Dật Phàm đúng là đang tức giận nên không tới nơi này của nàng, lúc này mới thật cẩn thận đóng chặt cửa vào. Nhưng mà còn chưa xoay người đi vào trong! Cánh tay đột nhiên bị ai đó giữ chặt, ngay sau đó nàng bị một lực kéo mạnh mẽ lôi vào lòng một nam nhân. Bị ôm chặt lấy.
Mùi nam tử đặc trưng hòa cùng với hương rượu nồng đậm, trong nháy mắt đã bao quanh lấy nàng. Nàng sợ hãi không thôi, không cần hỏi nàng cũng biết nam nhân đang ôm mình thật chặt này chính là cái tên oan gia mà mình ghét nhất – Tề Dật Phàm.
"Khốn kiếp, ngươi buông ra!" Hạ Lan Tử Kỳ liều mạng vung cánh tay đang cầm khăn tay tẩm mê hương ra, cố sức đưa tay về phía mặt Tề Dật Phàm.
Tề Dật Phàm nhanh tay nhanh mắt, một phát đã bắt được cổ tay nàng, dùng sức đè xuống, đem nàng ôm sát lại rồi mạnh mẽ hôn lên .
"Ngươi làm gì thế! Ngươi điên rồi sao?" Hạ Lan Tử Kỳ kinh hãi hồn phi phách tán, cố hết sức tránh né môi của hắn, toàn bộ trái tim đều đập nhanh đến mức muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.
Thì ra lúc ở yến tiệc, Tề Dật Phàm sau khi ăn rất nhiều dấm chua thì uống quá nhiều, khi hắn trở lại phòng, nhìn trái nhìn phải cũng không thấy Hạ Lan Tử Kỳ trở về, hắn lại bắt đầu miên man suy nghĩ, sau đó uống thêm rượu. Bởi vì có hơi men nên tình cảm của hắn đối Hạ Lan Tử Kỳ bị đè nén từ lâu được thể bộc phát : "Ta không điên! Nàng là của ta, ai cũng đừng mong cướp được nàng khỏi ta!" Hắn nói xong, bỗng nhiên đem Hạ Lan Tử Kỳ từ chỗ ngồi bế lên, đi về phía giường!
Đối mặt với việc hắn bất thình thình trở nên cuồng dã, Hạ Lan Tử Kỳ bị dọa sợ đến mức không thở nổi. Mà càng đáng sợ hơn nữa là khi Tề Dật Phàm trong nháy mắt bế nàng lên khiến thân thể nàng bị mất thăng bằng, trong lúc bối rối nàng theo bản năng nắm lấy quần áo Tề Dật Phàm, vì thế khăn có tẩm mê hương trong tay bị rơi xuống đất, mất đi vũ khí phòng thân cuối cùng.
Tề Dật Phàm không để ý đến sự phản kháng mãnh liệt của nàng. Trong bóng đêm đi vài bước tới trước giường, đem Hạ Lan Tử Kỳ ném tới trên giường.
Nguy hiểm bất thình lình xảy ra, mắt thấy trinh tiết khó giữ được. Hạ Lan Tử Kỳ vừa mới ngồi bật dậy, nhưng nàng còn chưa kịp chạy trốn! Tề Dật Phàm đã cới phăng giầy, lại đem nàng đè xuống giường, dùng sức ngăn lại. Mang theo mùi rượu nồng đậm mà hôm xuống, những nụ hôn như vũ bão ào ào rơi xuống hai má và cổ nàng.
Môi của hắn mềm mại cực nóng, mỗi lần rơi xuống trên mặt Hạ Lan Tử Kỳ thì nháy mắt có một cảm giác tê dại chạy khắp toàn thân, khiến cho nàng cả người bị vây trong cảm giác sợ hãi tột độ, khàn cả giọng kêu thầm, đem hết toàn bộ sức lực giãy giụa. Nhưng mà, thân hình Tề Dật Phàm cứ như là một ngọn núi nhỏ, cao lớn lại nặng, cho dù có giãy dụa thế nào thì cũng vô ích!
Biết hắn uống nhiều quá, đã hoàn toàn mất đi lý tính, cho nên chuyện gì hắn cũng sẽ làm ra được. Giờ phút này, Hạ Lan Tử Kỳ thực sự cảm thấy trời sụp đất sập rồi, tim nàng đập mạnh liên hôi khiến cho hơi thở cũng khó khăn: "Khốn kiếp. Ngươi bình tĩnh một chút đi! Ta là Hạ Lan Tử Kỳ, không phải thê tử của ngươi!"
"Tử Kỳ, nàng là thê tử của ta, vĩnh viễn luôn là thê tử của ta." Tề Dật Phàm nhắm mắt lại vẻ mặt si mê, vừa hôn vừa mơ hồ lầm bẩm gì đó.
Hắn đang muốn diễn giả thành thật sao! Hạ Lan Tử Kỳ nhanh chóng phát điên, dùng sức kéo lấy đai lưng hắn, nhưng căn bản không thể nhắc hắn ra.
Giờ phút này, Tề Dật Phàm tim đập nhanh như nhảy múa, ôm ấp người con gái mình yêu thương, lại thêm chất men gây tê. Khiến cho hắn lâm vào trạng thái si mê không thoát ra nổi. Hắn từng ngụm từng ngụm cắn lên da thịt Hạ Lan Tử Kỳ, cứ thể đi thẳng xuống phía dưới. Mà lòng Hạ Lan Tử Kỳ cũng từng bước từng bước rơi xuống đáy vực.
"Xoạt. . . . . ." Hạ Lan Tử Kỳ cảm thấy trước ngực chợt lạnh, quần áo đã bị Tề Dật Phàm xé ra.
Không đợi nàng kịp phản ứng, Tề Dật Phàm đã vùi mặt vào trong ngực nàng. Tuy rằng bên trong nàng còn có áo ngực, nhưng mà đây chẳng qua chỉ là một lớp vải mỏng manh! Hắn nằm úp sấp lên nhơ vậy, cảm giác đó trên cơ bản là cũng chẳng kém cởi sạch là bao nhiêu!
Hạ Lan Tử Kỳ cho tới bây giờ chưa từng trải qua chuyện đáng sợ như thế này, nàng không còn cách nào khác chỉ có thể kêu lên: "Có ai không! Cứu mạng! Người đâu. . . . . ."
Tiếng kêu của nàng xuyên qua cửa sổ, truyền đến khắp toàn viện.
Tử Đào cùng Liễu Tâm Vũ ở trong phòng, nghe thấy tiếng kêu cứu, mặc quần áo chạy tới, gõ cửa lo lắng: "Tứ thiếu phu nhân, người làm sao vậy? Xảy ra chuyện gì?"
Chuyện tốt bị quấy rầy, Tề Dật Phàm sợ Hạ Lan Tử Kỳ lại gọi bậy, một phen bụm miệng nàng lại, không kiên nhẫn quát: "Có thể xảy ra chuyện gì? Tránh ra! Đi về ngủ đi!"
Nghe thấy tiếng của Tề Dật Phàm, hai cái nha hoàn tin là sẽ không có người ngoài làm hại tứ thiếu phu nhân, tuy rằng không rõ hai người kia ở bên trong phòng làm những thứ gì, nhưng đêm hôm khuya khoắc, tiểu vợ chồng ở bên trong phòng còn có thể làm được gì đây? Huống hồ tứ thiếu gia lên tiếng, bọn nha hoàn đương nhiên không dám nhiều lời xen vào, vội vàng rời đi.
Mắt thấy cứu binh bị đuổi đi rồi, trái tim Hạ Lan Tử Kỳ nhất thời cảm thấy như rơi xuống núi băng, chẳng lẽ trong sạch của mình đêm nay cứ như vậy bị hủy sao? Tề Dật Phàm ghé vào lồng ngực của nàng, chìm đắm cảm giác mềm mại ôn hương nhuyễn ngọc không thể chối từ kia.
Lúc này, hắn đột nhiên đứng dậy, đưa tay nắm lấy cái áo lót trước ngực nàng. Chỉ cần nhẹ nhàng kéo một cái thì việc cảnh xuân lộ ra ngoài là không thể nghi ngờ. Hạ Lan Tử Kỳ ù đi, biết phản kháng chỉ biết tăng thêm thú tính của hắn, nên ngừng giãy dụa nhưng đồng thời những giọt nước mắt sợ hãi cũng rơi xuống.
Thấy Hạ Lan Tử Kỳ thái độ khác thường. Khiến hắn đột nhiên tỉnh táo lại, cũng không có tiến thêm một bước đi áo ngực xuống.
Thấy vậy chiêu này hữu hiệu, Hạ Lan Tử Kỳ một lòng tủi thân òa lên khóc nức nở.
Thấy nàng khóc khổ sở như vậy, Tề Dật Phàm bỗng tỉnh rượu phần nào, đã nhận ra mình đang làm gì? Không phải muốn thay đổi cảm nhận không tốt về hình tượng của mình đối với nàng sao? Bây giờ lại làm chuyện giống như cưỡng đoạt nàng thế này? Tề Dật Phàm buồn rầu không thôi, chợt cảm thấy mình là tự mình chôn mình rồi!
Hắn chậm rãi buông lỏng bàn tay đang túm áo ngực kia, dùng ngón cái nhẹ nhàng lau đi nước mắt của Hạ Lan Tử Kỳ, cúi người ôm lấy rồi vừa hổ thẹn lại vừa thâm tình nói: "Thực xin lỗi, ta yêu nàng!"
Hạ Lan Tử Kỳ trợn tròn mắt, ánh mắt mờ mịt: "Ngươi yêu ta? Ngươi có lầm hay không? Chúng ta là hợp tác, ta không phải người trong lòng của ngươi, ngươi làm như vậy có phải sẽ rất có lỗi với nàng không?"
Tề Dật Phàm có biết bao nhiêu muốn nói, người ta yêu chính là nàng. Nhưng đối mặt với người yêu trước mắt, hắn lại không thể nhận, đành phải nói : "Ta thật có lỗi với nàng ấy, cũng không đúng với cô! Hôm nay ta uống nhiều qua, cô tha lỗi cho ta!"
Nguy hiểm qua đi, Hạ Lan Tử Kỳ nhắm mắt lại, thở phào một hơi dài: "Vậy ngươi xuống khói người ta trước đi."
Tề Dật Phàm không muốn xuống, xấu xa nói : "Vậy cô đáp ứng ta trước."
Hạ Lan Tử Kỳ bất đắc dĩ, gật đầu nói: "Được rồi! Ta tha thứ cho ngươi, nhưng chỉ lần này, không có lần sau! Nếu tái phạm, ngươi trực tiếp lấy hưu thư đến gặp ta là vừa!"
Tề Dật Phàm khóe miệng nhếch lên, rất không tình nguyện vật người sang một bên.
Hắn uống nhiều quá, bây giờ thanh tỉnh rồi nhưng ai biết nữa có thể lại phát điên nữa hay không? Hạ Lan Tử Kỳ như chim sợ cành cong, cảm thấy việc này không thể không phòng, nàng ngồi dậy, đem quần áo hỗn độn sửa sang lại. Cũng may, lúc này trong phòng không đốt đèn, trong bóng tối cũng tránh đỡ xấu hổ.
Sửa sang lại quần áo xong, Hạ Lan Tử Kỳ ôm lấy chăn mền của mình, chuẩn bị ngả ra đất nghỉ ngơi.
Thì ra, cái kia khăn tay là Hạ Lan Tử Kỳ đặc chế ra. Ai ngửi phải mùi hương trên khăn sẽ lập tức hôn mê. Nàng tuy rằng không muốn đối xử như vậy với bọn họ, nhưng không còn cách nào khác, nàng phải gửi thư cho Hoa Tranh. Đây là chuyện cơ mật, không thể để ai biết.
Đi vào rừng trúc, ánh sáng so với ngoài rừng càng thêm mờ mịt. Phóng mặt nhìn lại là một màn đem u tối không có điểm giới hạn.
Lúc này, Hạ Lan Tử Kỳ bất chấp sợ hãi, tựa vào một cấy chúc thân to bằng miệng bát, lấy ra cái còi Bạch Ngọc, dùng sức thổi lên.
Tiếng còi vang dội phá tan không gian tĩnh lặng, nghe thấy Hạ Lan Tử Kỳ không nhịn được rùng mình một cái. Thổi còi xong, nàng hai tay ôm ngực lo lắng đợi người đưa tin đến.
Nhưng mà điều khiến nàng mừng nhất chính là con chim bồ câu nhỏ không để nàng đợt quá lâu. Nhanh chóng bay vào rừng trúc.
Đem thư để vào ống trúc nhỏ, nàng sung sướng đem chim bồ câu trắng nhỏ thả về phía chân trời, tâm tình vui vẻ từ trong rừng trúc đi ra.
Hạ Lan Tử Kỳ đỡ Tử Đào cùng Liễu Tâm Vũ lên, cho hai người ăn giải dược, một lúc sau bọn họ bắt đầu tỉnh lại.
Tử Đào ôm đầu, nhìn chung quanh một chút phát hiện mình và Liễu Tâm Vũ đều ngồi dưới đất, vẻ mặt khó hiểu: "Tứ thiếu phu nhân, chúng ta bị làm sao vậy?"
Liễu Tâm Vũ cũng thấy kỳ lạ: "Có phải bọn nô tỳ bị hôn mê không?"
Hạ Lan Tử Kỳ vẻ mặt nghiêm túc: "Đúng vậy! Ta cũng bị hôn mê! Chẳng qua là ta tỉnh lại sớm hơn các ngươi một chút!"
"Cái gì? Tứ thiếu phu nhân cũng hôn mê?" Hai nha hoàn cảm thấy không thể ngờ nổi, Liễu Tâm Vũ nói : "Đây chắc chắn có chuyện bất thường rồi, chứ chúng ta đang bình thường sao có thể bị hôn mê được?"
Thuốc của Hạ Lan Tử Kỳ có thể khiến người ta khi tỉnh dậy quên hết chuyện xảy ra trước khi hôn mê, cho nên hai người bọn họ đều quên chuyện Hạ Lan Tử Kỳ từng để bọn họ ngửi qua khăn tay.
"Đúng thế! Ta cũng không hiểu nổi!" Hạ Lan Tử Kỳ làm bộ vô tội.
Tử Đào từ trước đến nay luôn nhát gan, nghe xong hai người nói chuyện như vậy thì dựng hết cả tóc gáy, nhất thời nắm lấy tay Hạ Lan Tử Kỳ: "Tứ thiếu phu nhân, nơi này tĩnh lặng như vậy, sợ là sẽ có cái gì đó không đước ạch sẽ! Hay là chúng ta trúng tà rồi! Chúng ta, chúng ta mau đi nhanh đi!" Tử Đào hoảng sợ nhìn chung quanh, sau đó thanh âm không kìm nén được lộ ra sự run rẩy.
Liễu Tâm Vũ vốn rất can đảm nhưng nghe Tử Đào nói như vậy, hơn nữa kinh nghiệm bản thân đã từng được nghe nhiều chuyện quỷ dị ly kì nên trong lòng cũng lo sợ bất an: "Đúng vậy đó tứ thiếu phu nhân! Chúng ta mau rời khỏi đây thôi!"
"Được" Hạ Lan Tử Kỳ cũng giả bộ tỏ ra sợ hãi, ba người cùng dắt lấy nhau, vội vã trở về.
. . . . . .
Vào Thủy Tiên Các, phát hiện phòng ngủ của mình tối đèn, Hạ Lan Tử Kỳ trong lòng vui vẻ. Hay là Tề Dật Phàm đang giận mình nên đêm nay không có ý định ở đây nữa? Nếu quả thật là như vậy, thì thật tốt quá!
Hạ Lan Tử Kỳ sợ mình về phòng thắp đèn lên sẽ bị Tề Dật Phàm phát hiện, lại đến gây phiền phức cho nàng. Vì thế quay người lại cho hai nha hoàn kia về nghỉ, nhưng lại sợ bản thân đoán sai, Tề Dật Phàm uống nhiều lại lặng lẽ trốn ở trong phòng gây bất lợi cho minh. Vì thế từ trong tay áo lấy ra một cái khắn tay, đã trong tư thế chuẩn bị.
Nàng cầm khăn tay thật chặt, đưa tay để ra sau lưng cẩn thận đẩy cửa phòng ra. Trong bóng tối, cũng không phát hiện có điều gì dị thường, nàng thở phao. Xem ra Tề Dật Phàm đúng là đang tức giận nên không tới nơi này của nàng, lúc này mới thật cẩn thận đóng chặt cửa vào. Nhưng mà còn chưa xoay người đi vào trong! Cánh tay đột nhiên bị ai đó giữ chặt, ngay sau đó nàng bị một lực kéo mạnh mẽ lôi vào lòng một nam nhân. Bị ôm chặt lấy.
Mùi nam tử đặc trưng hòa cùng với hương rượu nồng đậm, trong nháy mắt đã bao quanh lấy nàng. Nàng sợ hãi không thôi, không cần hỏi nàng cũng biết nam nhân đang ôm mình thật chặt này chính là cái tên oan gia mà mình ghét nhất – Tề Dật Phàm.
"Khốn kiếp, ngươi buông ra!" Hạ Lan Tử Kỳ liều mạng vung cánh tay đang cầm khăn tay tẩm mê hương ra, cố sức đưa tay về phía mặt Tề Dật Phàm.
Tề Dật Phàm nhanh tay nhanh mắt, một phát đã bắt được cổ tay nàng, dùng sức đè xuống, đem nàng ôm sát lại rồi mạnh mẽ hôn lên .
"Ngươi làm gì thế! Ngươi điên rồi sao?" Hạ Lan Tử Kỳ kinh hãi hồn phi phách tán, cố hết sức tránh né môi của hắn, toàn bộ trái tim đều đập nhanh đến mức muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.
Thì ra lúc ở yến tiệc, Tề Dật Phàm sau khi ăn rất nhiều dấm chua thì uống quá nhiều, khi hắn trở lại phòng, nhìn trái nhìn phải cũng không thấy Hạ Lan Tử Kỳ trở về, hắn lại bắt đầu miên man suy nghĩ, sau đó uống thêm rượu. Bởi vì có hơi men nên tình cảm của hắn đối Hạ Lan Tử Kỳ bị đè nén từ lâu được thể bộc phát : "Ta không điên! Nàng là của ta, ai cũng đừng mong cướp được nàng khỏi ta!" Hắn nói xong, bỗng nhiên đem Hạ Lan Tử Kỳ từ chỗ ngồi bế lên, đi về phía giường!
Đối mặt với việc hắn bất thình thình trở nên cuồng dã, Hạ Lan Tử Kỳ bị dọa sợ đến mức không thở nổi. Mà càng đáng sợ hơn nữa là khi Tề Dật Phàm trong nháy mắt bế nàng lên khiến thân thể nàng bị mất thăng bằng, trong lúc bối rối nàng theo bản năng nắm lấy quần áo Tề Dật Phàm, vì thế khăn có tẩm mê hương trong tay bị rơi xuống đất, mất đi vũ khí phòng thân cuối cùng.
Tề Dật Phàm không để ý đến sự phản kháng mãnh liệt của nàng. Trong bóng đêm đi vài bước tới trước giường, đem Hạ Lan Tử Kỳ ném tới trên giường.
Nguy hiểm bất thình lình xảy ra, mắt thấy trinh tiết khó giữ được. Hạ Lan Tử Kỳ vừa mới ngồi bật dậy, nhưng nàng còn chưa kịp chạy trốn! Tề Dật Phàm đã cới phăng giầy, lại đem nàng đè xuống giường, dùng sức ngăn lại. Mang theo mùi rượu nồng đậm mà hôm xuống, những nụ hôn như vũ bão ào ào rơi xuống hai má và cổ nàng.
Môi của hắn mềm mại cực nóng, mỗi lần rơi xuống trên mặt Hạ Lan Tử Kỳ thì nháy mắt có một cảm giác tê dại chạy khắp toàn thân, khiến cho nàng cả người bị vây trong cảm giác sợ hãi tột độ, khàn cả giọng kêu thầm, đem hết toàn bộ sức lực giãy giụa. Nhưng mà, thân hình Tề Dật Phàm cứ như là một ngọn núi nhỏ, cao lớn lại nặng, cho dù có giãy dụa thế nào thì cũng vô ích!
Biết hắn uống nhiều quá, đã hoàn toàn mất đi lý tính, cho nên chuyện gì hắn cũng sẽ làm ra được. Giờ phút này, Hạ Lan Tử Kỳ thực sự cảm thấy trời sụp đất sập rồi, tim nàng đập mạnh liên hôi khiến cho hơi thở cũng khó khăn: "Khốn kiếp. Ngươi bình tĩnh một chút đi! Ta là Hạ Lan Tử Kỳ, không phải thê tử của ngươi!"
"Tử Kỳ, nàng là thê tử của ta, vĩnh viễn luôn là thê tử của ta." Tề Dật Phàm nhắm mắt lại vẻ mặt si mê, vừa hôn vừa mơ hồ lầm bẩm gì đó.
Hắn đang muốn diễn giả thành thật sao! Hạ Lan Tử Kỳ nhanh chóng phát điên, dùng sức kéo lấy đai lưng hắn, nhưng căn bản không thể nhắc hắn ra.
Giờ phút này, Tề Dật Phàm tim đập nhanh như nhảy múa, ôm ấp người con gái mình yêu thương, lại thêm chất men gây tê. Khiến cho hắn lâm vào trạng thái si mê không thoát ra nổi. Hắn từng ngụm từng ngụm cắn lên da thịt Hạ Lan Tử Kỳ, cứ thể đi thẳng xuống phía dưới. Mà lòng Hạ Lan Tử Kỳ cũng từng bước từng bước rơi xuống đáy vực.
"Xoạt. . . . . ." Hạ Lan Tử Kỳ cảm thấy trước ngực chợt lạnh, quần áo đã bị Tề Dật Phàm xé ra.
Không đợi nàng kịp phản ứng, Tề Dật Phàm đã vùi mặt vào trong ngực nàng. Tuy rằng bên trong nàng còn có áo ngực, nhưng mà đây chẳng qua chỉ là một lớp vải mỏng manh! Hắn nằm úp sấp lên nhơ vậy, cảm giác đó trên cơ bản là cũng chẳng kém cởi sạch là bao nhiêu!
Hạ Lan Tử Kỳ cho tới bây giờ chưa từng trải qua chuyện đáng sợ như thế này, nàng không còn cách nào khác chỉ có thể kêu lên: "Có ai không! Cứu mạng! Người đâu. . . . . ."
Tiếng kêu của nàng xuyên qua cửa sổ, truyền đến khắp toàn viện.
Tử Đào cùng Liễu Tâm Vũ ở trong phòng, nghe thấy tiếng kêu cứu, mặc quần áo chạy tới, gõ cửa lo lắng: "Tứ thiếu phu nhân, người làm sao vậy? Xảy ra chuyện gì?"
Chuyện tốt bị quấy rầy, Tề Dật Phàm sợ Hạ Lan Tử Kỳ lại gọi bậy, một phen bụm miệng nàng lại, không kiên nhẫn quát: "Có thể xảy ra chuyện gì? Tránh ra! Đi về ngủ đi!"
Nghe thấy tiếng của Tề Dật Phàm, hai cái nha hoàn tin là sẽ không có người ngoài làm hại tứ thiếu phu nhân, tuy rằng không rõ hai người kia ở bên trong phòng làm những thứ gì, nhưng đêm hôm khuya khoắc, tiểu vợ chồng ở bên trong phòng còn có thể làm được gì đây? Huống hồ tứ thiếu gia lên tiếng, bọn nha hoàn đương nhiên không dám nhiều lời xen vào, vội vàng rời đi.
Mắt thấy cứu binh bị đuổi đi rồi, trái tim Hạ Lan Tử Kỳ nhất thời cảm thấy như rơi xuống núi băng, chẳng lẽ trong sạch của mình đêm nay cứ như vậy bị hủy sao? Tề Dật Phàm ghé vào lồng ngực của nàng, chìm đắm cảm giác mềm mại ôn hương nhuyễn ngọc không thể chối từ kia.
Lúc này, hắn đột nhiên đứng dậy, đưa tay nắm lấy cái áo lót trước ngực nàng. Chỉ cần nhẹ nhàng kéo một cái thì việc cảnh xuân lộ ra ngoài là không thể nghi ngờ. Hạ Lan Tử Kỳ ù đi, biết phản kháng chỉ biết tăng thêm thú tính của hắn, nên ngừng giãy dụa nhưng đồng thời những giọt nước mắt sợ hãi cũng rơi xuống.
Thấy Hạ Lan Tử Kỳ thái độ khác thường. Khiến hắn đột nhiên tỉnh táo lại, cũng không có tiến thêm một bước đi áo ngực xuống.
Thấy vậy chiêu này hữu hiệu, Hạ Lan Tử Kỳ một lòng tủi thân òa lên khóc nức nở.
Thấy nàng khóc khổ sở như vậy, Tề Dật Phàm bỗng tỉnh rượu phần nào, đã nhận ra mình đang làm gì? Không phải muốn thay đổi cảm nhận không tốt về hình tượng của mình đối với nàng sao? Bây giờ lại làm chuyện giống như cưỡng đoạt nàng thế này? Tề Dật Phàm buồn rầu không thôi, chợt cảm thấy mình là tự mình chôn mình rồi!
Hắn chậm rãi buông lỏng bàn tay đang túm áo ngực kia, dùng ngón cái nhẹ nhàng lau đi nước mắt của Hạ Lan Tử Kỳ, cúi người ôm lấy rồi vừa hổ thẹn lại vừa thâm tình nói: "Thực xin lỗi, ta yêu nàng!"
Hạ Lan Tử Kỳ trợn tròn mắt, ánh mắt mờ mịt: "Ngươi yêu ta? Ngươi có lầm hay không? Chúng ta là hợp tác, ta không phải người trong lòng của ngươi, ngươi làm như vậy có phải sẽ rất có lỗi với nàng không?"
Tề Dật Phàm có biết bao nhiêu muốn nói, người ta yêu chính là nàng. Nhưng đối mặt với người yêu trước mắt, hắn lại không thể nhận, đành phải nói : "Ta thật có lỗi với nàng ấy, cũng không đúng với cô! Hôm nay ta uống nhiều qua, cô tha lỗi cho ta!"
Nguy hiểm qua đi, Hạ Lan Tử Kỳ nhắm mắt lại, thở phào một hơi dài: "Vậy ngươi xuống khói người ta trước đi."
Tề Dật Phàm không muốn xuống, xấu xa nói : "Vậy cô đáp ứng ta trước."
Hạ Lan Tử Kỳ bất đắc dĩ, gật đầu nói: "Được rồi! Ta tha thứ cho ngươi, nhưng chỉ lần này, không có lần sau! Nếu tái phạm, ngươi trực tiếp lấy hưu thư đến gặp ta là vừa!"
Tề Dật Phàm khóe miệng nhếch lên, rất không tình nguyện vật người sang một bên.
Hắn uống nhiều quá, bây giờ thanh tỉnh rồi nhưng ai biết nữa có thể lại phát điên nữa hay không? Hạ Lan Tử Kỳ như chim sợ cành cong, cảm thấy việc này không thể không phòng, nàng ngồi dậy, đem quần áo hỗn độn sửa sang lại. Cũng may, lúc này trong phòng không đốt đèn, trong bóng tối cũng tránh đỡ xấu hổ.
Sửa sang lại quần áo xong, Hạ Lan Tử Kỳ ôm lấy chăn mền của mình, chuẩn bị ngả ra đất nghỉ ngơi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.