Chương 92: Tình cảm nảy sinh
Thuỷ Nguyệt Minh Châu
26/11/2016
"Mau vào đây, ta giới thiệu cho huynh một người bằng hữu!" Tề Dật Phàm kéo
Hạ Lan Tử Kỳ vào phòng, tuy rằng không biết Trịnh lão gia có quen Bạch
công tử hay không, nhưng sự tình bị buộc đến này mức này rồi thì cũng
chỉ có thể diễn cố cho xong, vì thế nói với Hạ Lan Tử Kỳ: "Bạch huynh
đệ, vị này chính là ông của hiệu buôn Trịnh gia lớn nhất Cống Nam, Trịnh lão gia."
Sau đó giới thiệu với Trịnh lão gia: "Huynh ấy là con trai độc nhất của người giàu nhất kinh thành Bạch Thế Xương, được xưng tụng là Kinh thành Tam thiếu Bạch Anh Kiệt cũng là bằng hữu của ta."
"Thì ra là nhi tử của Bạch Thế Xương, quả nhiên là thanh niên tài giỏi đẹp trai, tuấn tú trang nhã!" Trịnh lão gia lập tức đứng lên, cười: "Hạnh ngộ hạnh ngộ!"
Hạ Lan Tử Kỳ cũng vội vàng đi về phía trước mấy bước, ôm quyền nói: "Trịnh lão gia quá khách khí! Anh Kiệt thường xuyên nghe gia phụ nói ông chủ của hiệu buôn Trịnh gia hiệu buôn là lá cờ đầu của ngành buôn bán ở vùng Cống Nam, đứng đầu một trong hai thương nhân lớn nhất. Anh Kiệt vẫn luôn đem lòng ngưỡng mộ, không ngờ hôm nay lại được gặp mặt, thật sự là tu được ba kiếp."
Nhìn thấy Trịnh lão gia đột nhiên xuất hiện, biết tình thế có biến Hạ Lan Tử Kỳ vừa nói vừa lo lắng cho vụ làm ăn này của Tề Dật Phàm.
Nghe được Hạ Lan Tử Kỳ ca ngợi, Trịnh lão gia trên mặt lộ ra nụ cười: "Bạch công tử khen sai rồi, cửa hàng nhỏ của ta nếu so với nhà của công tử, thật sự là gặp sư phụ rồi!"
Trước khi đến, Tề Dật Phàm đúng là có huấn luyện qua Hạ Lan Tử Kỳ một lượt rồi, nhưng mà đã có câu: “nói nhiều tất nói hớ” cho nên Tề Dật Phàm nhanh chóng tiến đến: "Được rồi, hai người các vị cũng đừng khiêm tốn nữa."
Tiền chưởng quầy cũng nói: "Đúng vậy! Bạch công tử mau mau mời ngồi!"
Kỳ thật, Hạ Lan Tử Kỳ không hề muốn phải ứng phó với trường hợp này, dù sao cảm giác trợn mắt nói dối cũng rất không thoải mái. Hơn nữa, thấy ngồi bên cạnh Trịnh lão gia còn có hồng bài cô nương Lâm San Nhi, nàng cảm thấy không được tự nhiên, thần sắc hơi có vẻ do dự: "Ta cũng chỉ định đến đây để cáo biệt thôi, bằng hữu của ta vẫn đang chờ ta ngoài kia!"
Trịnh lão gia lập tức mở miệng: "Không nên vừa vào đã đi như vậy! Dù thế nào cũng phải ở lại uống hai chén!"
"Đúng thế! Ngồi xuống uống hai chén đi!" Tiền chưởng quầy cũng lên tiếng nói theo.
Hạ Lan Tử Kỳ quay đầu lại nhìn Tề Dật Phàm, dưới tình huống như bây giờ Tề Dật Phàm đành phải giữ lại: "Bạch huynh đệ, dù phải đi thì cũng nên ở lại thêm một chút, hay là ta phái người đi thông báo với bằng hữu của huynh một tiếng để bọn họ đi trước." Kỳ thật, dám giữ nàng ở lại còn có một nguyên nhân khác, nhìn cuộc đối thoại này thì Trịnh lão gia có vẻ không quen biết Bạch Anh Kiệt, cho nên trong lòng cũng buông lỏng không ít.
"Cũng tốt, vậy nghe theo Tề huynh ." Hạ Lan Tử Kỳ tiến đến ngồi xuống ghế mà Tiền chưởng quầy đã kéo ra từ trước.
Lúc này, Trịnh lão gia vỗ vỗ tay Lâm San Nhi: "San Nhi! Mau rót rượu cho mọi người."
"Vâng!" Lâm San Nhi vui vẻ đáp ứng, đứng dậy cầm lấy bầu rượu rót đầy cho Trịnh lão gia trước, rồi theo trình tự quay sang rót cho Tiền chưởng quầy, Tiền chưởng quầy hai tay nâng chén rượu, vui vẻ cười, trên mặt chất đầy nếp nhăn lộ ra vẻ thụ sủng nhược kinh.
Khi nàng đi đến bên cạnh Tề Dật Phàm, lúc rót rượu nhìn từ trên cao xuống, nhìn thấy ngũ quan thập phần tinh tế Lâm San Nhi không khỏi tâm trí dao động. Nhưng Tề Dật Phàm chỉ lo nói chuyện cùng những người khác trên bàn không hề liếc mắt nhìn nàng một cái điều này khiến nàng cảm thấy rất khó chịu.
Mặc dù như vậy, nàng vẫn đem rượu rót rất chậm, đến tận khi chén rượu đầy rồi mới lưu luyến thu bầu rượu láih, đi tới rót cho Hạ Lan Tử Kỳ.
Nàng vừa đi đến, Tề Dật Phàm lúc này quay đầu nhìn Hạ Lan Tử Kỳ: "Bạch huynh đệ, chờ mấy ngày nữa ta rảnh sẽ chuẩn bị đi lên kinh thành tìm huynh, huynh cũng đừng quên lời hứa của chúng ta đấy nhé!"
Hết thảy đều là diễn trò cả, biết hắn là muốn thể hiện rằng quan hệ của hai người rất tốt nên mới nói như thế, Hạ Lan Tử Kỳ cũng hùa theo: "Ta và huynh quen biết lâu như vậy chẳng lẽ còn không biết sao? Tiểu đệ cũng không phải là loại người không giữ lời hứa như vậy! Ta ở kinh thành luôn hoan nghênh huynh tới chơi."
Tề Dật Phàm cùng Hạ Lan Tử Kỳ nói chuyện, hai người bọn họ đúng là mặt đối mặt. Cho nên, nhìn thấy tuấn nhan của Tề Dật Phàm, Lâm San Nhi thất thần suy nghĩ, nhất thời quên mất rằng mình đang rót rượu.
Rượu từ trong chén tràn ra, lướt qua ngón tay Hạ Lan Tử Kỳ đổ lên quần áo nàng, khiến cho nàng không nhịn được kêu lên một tiếng: "Ai nha!"
Nghe thấy tiếng kêu, Lâm San Nhi lúc này mới hoàn hồn, nhưng nàng còn chưa kịp thu lại bầu rượu, Tề Dật Phàm nhìn Hạ Lan Tử Kỳ bị ướt quần áo, đã rất tức giận giật lại bầu rượu, đập thật mạnh lên bàn, trách cứ: "Cô làm cái gì vậy? Rót rượu mà cũng làm đổ như thế này sao?"
Lâm San Nhi không ngờ tới có thể như vậy, nhất thời xấu hổ không thôi mặt phấn đỏ bừng: "Ôi, thật xin lỗi, ta không phải cố ý!"
"Tề huynh, nhìn huynh xem, sao lại hung dữ với mĩ nhân như vậy!" Hạ Lan Tử Kỳ cười trêu chọc, sau đó ngẩng đầu đưa tay: "Có khăn tay không?"
"Có" Lâm San Nhi lộ ra ánh mắt cảm kích đối với Hạ Lan Tử Kỳ, từ trong tay áo lấy khăn tay ra giúp Hạ Lan Tử Kỳ lau.
"Không sao, ta tự mình làm." Hạ Lan Tử Kỳ sao có thể để nàng giúp, đưa tay túm lấy khăn tay, tự mình chà lau vạt áo.
Lâm San Nhi cứ như vậy mà lo lắng không yên đứng ở bên cạnh, theo trực giác của nữ nhân chợt phát hiện ánh mắt Tề Dật Phàm nhìn Hạ Lan Tử Kỳ tràn ngập tình cảm không nói nên lời, tựa hồ vượt ra khỏi sự quan tâm giữa huynh đệ. Nàng hơi hơi nhăn mày, có chút không hiểu nổi, thậm chí có chút ghen tị Hạ Lan Tử Kỳ.
Lúc này, Hạ Lan Tử Kỳ đưa tay trả lại khăn cho Lâm San Nhi nói : "Được rồi, không có việc gì nữa, cô quay về chỗ ngồi đi!"
"San Nhi, lại đây!" Trịnh lão gia quát lớn.
Lâm San Nhi đành phải trở về, lại bị Trịnh lão gia một phen kéo vào trong lòng, ôm lấy rồi nói : "San Nhi cô nương, không sao chứ?"
Tuy rằng Tề Dật Phàm không để ý nàng, nhưng khi ở trước mặt Tề Dật Phàm nàng vẫn không muốn để hắn thấy một màn này, thế nhưng nàng chỉ vung người một cái, cũng không có giãy ra.
Ánh mắt Trịnh lão gia lúc này, mang theo thần thái kì quái khó hiểu, dùng ngữ khí nửa giả nửa thật nói đùa : "Mọi người đến Ngọc Đại Lâu chơi, mục đích cũng chỉ là để vui vẻ, Tề công tử, công tử làm lão bản mà chẳng có chút phong cách nào vậy? Mấy người các vị cũng đùa giỡn cô nương đi chứ, ai lại để một lão già như ta cứ không biết xấu hổ như thế này?"
Hiểu rõ đạo lí nếu như không tiếp đãi khách hàng tử tế thì đừng mong có cửa kí được đơn hàng. Cho dù Tề Dật Phàm đối với tác phong của hắn vô cùng khinh bỉ, nhưng ở hoan cảnh thế này hắn cũng chẳng còn biện pháp nào nữa, đành phải cười theo: "Không phải bọn ta không muốn chơi đùa với cô nương, chủ yếu là vì bọn ta đến đây đều là vì San Nhi cô nương, nhưng chẳng qua là bọn ta không được may mắn như Trình lão gia mà thôi."
"Ha ha. . . . . ." Trịnh lão gia vừa nghe thấy liền thoải mái cười to, cuối cùng lên tiếng: "San Nhi cô nương tối nay là của ta, đây là không sự thật không thể thay đổi. Các vị đừng cứ ngồi yên như vậy, trong Ngọc Đại Lâu còn rất nhiều cô nương khác chắc chắn sẽ có người hợp khẩu vị, mau, mỗi người gọi một cô nương, chơi đã rồi thì sẽ kí đơn cũng không muộn!"
Cũng đã nói đến nước này, xem ra không gọi là không được. Tề Dật Phàm đành phải đứng dậy, kêu gã tiểu nhị trong Ngọc Đại Lâu gọi thêm ba cô nương đến.
Ba cô nương kia tuy rằng không xinh đẹp bằng Lâm San Nhi, nhưng nhìn tổng thể thì dáng người rất khá, lớn lên nhìn rất vừa mắt. Sau khi các nàng vào trong phòng thì không hề có chút bộ dáng thẹn thùng nào, cũng không hề nhăn nhó, nhanh nhẹn như ba con bướm nhỏ nhao vào đóa hoa, cứ như là đã quen biết từ lâu thành thục ngồi lên đùi Tề Dật Phàm và Tiền chưởng quầy, ôm lấy cổ của bọn họ, tiếng ngắn tiếng dài ngâm nga oanh oanh yến yến ríu rít khắp nơi.
Lao về phía Hạ Lan Tử Kỳ là một cô gái áo tím cũng không khác gì các nàng kia, thấy bọn họ mãnh liệt như vậy Hạ Lan Tử Kỳ thật sự không chấp nhận nổi, mắt thấy các nàng đi đến bên cạnh mình, lập tức đưa tay che mũi cau mày hỏi: "Có phải cô dùng huân hương Mân Côi không?"
Cô gái áo tím đứng lại, gật đầu nói: "Đúng vậy! Công tử, sao thế?"
"Ta ngửi thấy mùi này đầu sẽ bị choáng, ừ. . . . . . cô ngồi bên cạnh ta là được rồi." Hạ Lan Tử Kỳ chỉ chỉ vào cái ghế bên cạnh.
"Sao phải khổi như vậy, đổi một người khác tới không được à?" Tiền chưởng quầy mở miệng nói.
Hạ Lan Tử Kỳ khoát khoát tay: "Vừa rồi ta rất thích Tiểu Yến cô nương, nhưng mà nàng ấy bây giờ đã đi tiếp khách khác, cho nên không cần đổi nữa ta chỉ ngồi một chút rồi đi, ai đến cũng như nhau cả thôi."
Bị khách ghét bỏ sắc mặt cô nương áo tím kia đỏ lên rồi tái đi, ngượng ngùng ngồi ở bên cạnh Hạ Lan Tử Kỳ cử chỉ rất dè dặt.
Hạ Lan Tử Kỳ liếc nhìn trộm Tề Dật Phàm, thấy ngồi trên đùi Tề Dật Phàm là một nữ tử dáng người thon thả, dung mạo xinh đẹp, vừa bóc lạc vừa đút cho hắn ăn, bộ dạng có vẻ như rất là hưởng thụ.
Thấy tình cảnh này, Hạ Lan Tử Kỳ không hiểu sao trong lòng lại dâng lên cảm xúc không thoải mái. Nhưng khi cảm giác này vừa dâng lên, nàng lập tức giật mình, nàng và Tề Dật Phàm chỉ là quan hệ hợp tác cho nên hắn muốn làm gì với các nữ tử nào khác cũng chẳng liên quan gì đến nàng, tại sao nàng phải để ý chứ? Đúng là ăn no rỗi việc!
Sau khi nàng âm thầm khinh bỉ bản thân xong, đem ánh mắt dời khỏi người bọn họ, lại phát hiện những người đang ngồi ở đây ai cũng ôm một cô nương trong lòng, đây mà là bàn chuyện làm ăn sao? Quả thực đúng là một đám người bại hoại! Ngồi ở trên bàn lớn này, nàng cảm thấy mắt không biết nên để vào đâu mà cũng không được biểu hiện ra tâm trạng quẫn bách của mình, đành phải cúi đầu uống rượu.
Cô gái áo tím bên cạnh nàng biết Hạ Lan Tử Kỳ không thích mùi của nàng, nhưng mà Hạ Lan Tử Kỳ lại không hề đuổi nàng đi giữ lại mặt mũi cho nàng, cho nên trong lòng mang theo cảm kích ngoan ngoãn ngồi bên cạnh Hạ Lan Tử Kỳ, rót rượu hầu nàng.
Lúc này, ngồi ở trên người Tiền chưởng quầy là một cô nương mặc áo xanh, nhìn ngón tay Hạ Lan Tử Kỳ, cười duyên nói : "Ôi! Tay vị tiểu công tử này, sao lại giống nữ nhân như vậy chứ, trắng noãn, cân xứng, nhỏ dài, thật là đẹp!"
Hạ Lan Tử Kỳ trong lòng lo lắng, ngoài miệng lại đánh trống lảng: "Không phải chỉ một mình cô nói như vậy, có rất nhiều người cũng nói như thế! Hừm, ta cũng không muốn tay mình như thế này, rất thiếu khí khái của nam nhân."
Trịnh lão gia nhắm hờ con ngươi sâu thẳm, cẩn thận đánh giá nàng một lượt, bỗng nhiên đưa tay chỉ vào ba cô nương kia: "Ba người các ngươi đi ra ngoài trước đi."
Vừa mới đi vào, sao lại đã đuổi đi rồi? Ba cô gái kia nhìn nhau có chút khó hiểu, nhưng mà thấy hắn ngồi ở vị trí chủ tọa, đương nhiên là thân phận không nhẹ nên đứng dậy nghe lời đi ra ngoài.
Trịnh lão gia lại chỉ vào Tiền chưởng quầy cùng Lâm San Nhi: "Ngươi, còn ngươi nữa, đến phòng số mười chờ ta."
"Lão gia, ngài đây là?" Tiền chưởng quầy không hiểu chuyện gì, nhịn không được đặt câu hỏi.
"Người đừng nhiều lời, kêu ngươi ra ngoài thì cứ đi đi!" Trịnh lão gia hơi có vẻ mất kiên nhẫn.
Sau đó giới thiệu với Trịnh lão gia: "Huynh ấy là con trai độc nhất của người giàu nhất kinh thành Bạch Thế Xương, được xưng tụng là Kinh thành Tam thiếu Bạch Anh Kiệt cũng là bằng hữu của ta."
"Thì ra là nhi tử của Bạch Thế Xương, quả nhiên là thanh niên tài giỏi đẹp trai, tuấn tú trang nhã!" Trịnh lão gia lập tức đứng lên, cười: "Hạnh ngộ hạnh ngộ!"
Hạ Lan Tử Kỳ cũng vội vàng đi về phía trước mấy bước, ôm quyền nói: "Trịnh lão gia quá khách khí! Anh Kiệt thường xuyên nghe gia phụ nói ông chủ của hiệu buôn Trịnh gia hiệu buôn là lá cờ đầu của ngành buôn bán ở vùng Cống Nam, đứng đầu một trong hai thương nhân lớn nhất. Anh Kiệt vẫn luôn đem lòng ngưỡng mộ, không ngờ hôm nay lại được gặp mặt, thật sự là tu được ba kiếp."
Nhìn thấy Trịnh lão gia đột nhiên xuất hiện, biết tình thế có biến Hạ Lan Tử Kỳ vừa nói vừa lo lắng cho vụ làm ăn này của Tề Dật Phàm.
Nghe được Hạ Lan Tử Kỳ ca ngợi, Trịnh lão gia trên mặt lộ ra nụ cười: "Bạch công tử khen sai rồi, cửa hàng nhỏ của ta nếu so với nhà của công tử, thật sự là gặp sư phụ rồi!"
Trước khi đến, Tề Dật Phàm đúng là có huấn luyện qua Hạ Lan Tử Kỳ một lượt rồi, nhưng mà đã có câu: “nói nhiều tất nói hớ” cho nên Tề Dật Phàm nhanh chóng tiến đến: "Được rồi, hai người các vị cũng đừng khiêm tốn nữa."
Tiền chưởng quầy cũng nói: "Đúng vậy! Bạch công tử mau mau mời ngồi!"
Kỳ thật, Hạ Lan Tử Kỳ không hề muốn phải ứng phó với trường hợp này, dù sao cảm giác trợn mắt nói dối cũng rất không thoải mái. Hơn nữa, thấy ngồi bên cạnh Trịnh lão gia còn có hồng bài cô nương Lâm San Nhi, nàng cảm thấy không được tự nhiên, thần sắc hơi có vẻ do dự: "Ta cũng chỉ định đến đây để cáo biệt thôi, bằng hữu của ta vẫn đang chờ ta ngoài kia!"
Trịnh lão gia lập tức mở miệng: "Không nên vừa vào đã đi như vậy! Dù thế nào cũng phải ở lại uống hai chén!"
"Đúng thế! Ngồi xuống uống hai chén đi!" Tiền chưởng quầy cũng lên tiếng nói theo.
Hạ Lan Tử Kỳ quay đầu lại nhìn Tề Dật Phàm, dưới tình huống như bây giờ Tề Dật Phàm đành phải giữ lại: "Bạch huynh đệ, dù phải đi thì cũng nên ở lại thêm một chút, hay là ta phái người đi thông báo với bằng hữu của huynh một tiếng để bọn họ đi trước." Kỳ thật, dám giữ nàng ở lại còn có một nguyên nhân khác, nhìn cuộc đối thoại này thì Trịnh lão gia có vẻ không quen biết Bạch Anh Kiệt, cho nên trong lòng cũng buông lỏng không ít.
"Cũng tốt, vậy nghe theo Tề huynh ." Hạ Lan Tử Kỳ tiến đến ngồi xuống ghế mà Tiền chưởng quầy đã kéo ra từ trước.
Lúc này, Trịnh lão gia vỗ vỗ tay Lâm San Nhi: "San Nhi! Mau rót rượu cho mọi người."
"Vâng!" Lâm San Nhi vui vẻ đáp ứng, đứng dậy cầm lấy bầu rượu rót đầy cho Trịnh lão gia trước, rồi theo trình tự quay sang rót cho Tiền chưởng quầy, Tiền chưởng quầy hai tay nâng chén rượu, vui vẻ cười, trên mặt chất đầy nếp nhăn lộ ra vẻ thụ sủng nhược kinh.
Khi nàng đi đến bên cạnh Tề Dật Phàm, lúc rót rượu nhìn từ trên cao xuống, nhìn thấy ngũ quan thập phần tinh tế Lâm San Nhi không khỏi tâm trí dao động. Nhưng Tề Dật Phàm chỉ lo nói chuyện cùng những người khác trên bàn không hề liếc mắt nhìn nàng một cái điều này khiến nàng cảm thấy rất khó chịu.
Mặc dù như vậy, nàng vẫn đem rượu rót rất chậm, đến tận khi chén rượu đầy rồi mới lưu luyến thu bầu rượu láih, đi tới rót cho Hạ Lan Tử Kỳ.
Nàng vừa đi đến, Tề Dật Phàm lúc này quay đầu nhìn Hạ Lan Tử Kỳ: "Bạch huynh đệ, chờ mấy ngày nữa ta rảnh sẽ chuẩn bị đi lên kinh thành tìm huynh, huynh cũng đừng quên lời hứa của chúng ta đấy nhé!"
Hết thảy đều là diễn trò cả, biết hắn là muốn thể hiện rằng quan hệ của hai người rất tốt nên mới nói như thế, Hạ Lan Tử Kỳ cũng hùa theo: "Ta và huynh quen biết lâu như vậy chẳng lẽ còn không biết sao? Tiểu đệ cũng không phải là loại người không giữ lời hứa như vậy! Ta ở kinh thành luôn hoan nghênh huynh tới chơi."
Tề Dật Phàm cùng Hạ Lan Tử Kỳ nói chuyện, hai người bọn họ đúng là mặt đối mặt. Cho nên, nhìn thấy tuấn nhan của Tề Dật Phàm, Lâm San Nhi thất thần suy nghĩ, nhất thời quên mất rằng mình đang rót rượu.
Rượu từ trong chén tràn ra, lướt qua ngón tay Hạ Lan Tử Kỳ đổ lên quần áo nàng, khiến cho nàng không nhịn được kêu lên một tiếng: "Ai nha!"
Nghe thấy tiếng kêu, Lâm San Nhi lúc này mới hoàn hồn, nhưng nàng còn chưa kịp thu lại bầu rượu, Tề Dật Phàm nhìn Hạ Lan Tử Kỳ bị ướt quần áo, đã rất tức giận giật lại bầu rượu, đập thật mạnh lên bàn, trách cứ: "Cô làm cái gì vậy? Rót rượu mà cũng làm đổ như thế này sao?"
Lâm San Nhi không ngờ tới có thể như vậy, nhất thời xấu hổ không thôi mặt phấn đỏ bừng: "Ôi, thật xin lỗi, ta không phải cố ý!"
"Tề huynh, nhìn huynh xem, sao lại hung dữ với mĩ nhân như vậy!" Hạ Lan Tử Kỳ cười trêu chọc, sau đó ngẩng đầu đưa tay: "Có khăn tay không?"
"Có" Lâm San Nhi lộ ra ánh mắt cảm kích đối với Hạ Lan Tử Kỳ, từ trong tay áo lấy khăn tay ra giúp Hạ Lan Tử Kỳ lau.
"Không sao, ta tự mình làm." Hạ Lan Tử Kỳ sao có thể để nàng giúp, đưa tay túm lấy khăn tay, tự mình chà lau vạt áo.
Lâm San Nhi cứ như vậy mà lo lắng không yên đứng ở bên cạnh, theo trực giác của nữ nhân chợt phát hiện ánh mắt Tề Dật Phàm nhìn Hạ Lan Tử Kỳ tràn ngập tình cảm không nói nên lời, tựa hồ vượt ra khỏi sự quan tâm giữa huynh đệ. Nàng hơi hơi nhăn mày, có chút không hiểu nổi, thậm chí có chút ghen tị Hạ Lan Tử Kỳ.
Lúc này, Hạ Lan Tử Kỳ đưa tay trả lại khăn cho Lâm San Nhi nói : "Được rồi, không có việc gì nữa, cô quay về chỗ ngồi đi!"
"San Nhi, lại đây!" Trịnh lão gia quát lớn.
Lâm San Nhi đành phải trở về, lại bị Trịnh lão gia một phen kéo vào trong lòng, ôm lấy rồi nói : "San Nhi cô nương, không sao chứ?"
Tuy rằng Tề Dật Phàm không để ý nàng, nhưng khi ở trước mặt Tề Dật Phàm nàng vẫn không muốn để hắn thấy một màn này, thế nhưng nàng chỉ vung người một cái, cũng không có giãy ra.
Ánh mắt Trịnh lão gia lúc này, mang theo thần thái kì quái khó hiểu, dùng ngữ khí nửa giả nửa thật nói đùa : "Mọi người đến Ngọc Đại Lâu chơi, mục đích cũng chỉ là để vui vẻ, Tề công tử, công tử làm lão bản mà chẳng có chút phong cách nào vậy? Mấy người các vị cũng đùa giỡn cô nương đi chứ, ai lại để một lão già như ta cứ không biết xấu hổ như thế này?"
Hiểu rõ đạo lí nếu như không tiếp đãi khách hàng tử tế thì đừng mong có cửa kí được đơn hàng. Cho dù Tề Dật Phàm đối với tác phong của hắn vô cùng khinh bỉ, nhưng ở hoan cảnh thế này hắn cũng chẳng còn biện pháp nào nữa, đành phải cười theo: "Không phải bọn ta không muốn chơi đùa với cô nương, chủ yếu là vì bọn ta đến đây đều là vì San Nhi cô nương, nhưng chẳng qua là bọn ta không được may mắn như Trình lão gia mà thôi."
"Ha ha. . . . . ." Trịnh lão gia vừa nghe thấy liền thoải mái cười to, cuối cùng lên tiếng: "San Nhi cô nương tối nay là của ta, đây là không sự thật không thể thay đổi. Các vị đừng cứ ngồi yên như vậy, trong Ngọc Đại Lâu còn rất nhiều cô nương khác chắc chắn sẽ có người hợp khẩu vị, mau, mỗi người gọi một cô nương, chơi đã rồi thì sẽ kí đơn cũng không muộn!"
Cũng đã nói đến nước này, xem ra không gọi là không được. Tề Dật Phàm đành phải đứng dậy, kêu gã tiểu nhị trong Ngọc Đại Lâu gọi thêm ba cô nương đến.
Ba cô nương kia tuy rằng không xinh đẹp bằng Lâm San Nhi, nhưng nhìn tổng thể thì dáng người rất khá, lớn lên nhìn rất vừa mắt. Sau khi các nàng vào trong phòng thì không hề có chút bộ dáng thẹn thùng nào, cũng không hề nhăn nhó, nhanh nhẹn như ba con bướm nhỏ nhao vào đóa hoa, cứ như là đã quen biết từ lâu thành thục ngồi lên đùi Tề Dật Phàm và Tiền chưởng quầy, ôm lấy cổ của bọn họ, tiếng ngắn tiếng dài ngâm nga oanh oanh yến yến ríu rít khắp nơi.
Lao về phía Hạ Lan Tử Kỳ là một cô gái áo tím cũng không khác gì các nàng kia, thấy bọn họ mãnh liệt như vậy Hạ Lan Tử Kỳ thật sự không chấp nhận nổi, mắt thấy các nàng đi đến bên cạnh mình, lập tức đưa tay che mũi cau mày hỏi: "Có phải cô dùng huân hương Mân Côi không?"
Cô gái áo tím đứng lại, gật đầu nói: "Đúng vậy! Công tử, sao thế?"
"Ta ngửi thấy mùi này đầu sẽ bị choáng, ừ. . . . . . cô ngồi bên cạnh ta là được rồi." Hạ Lan Tử Kỳ chỉ chỉ vào cái ghế bên cạnh.
"Sao phải khổi như vậy, đổi một người khác tới không được à?" Tiền chưởng quầy mở miệng nói.
Hạ Lan Tử Kỳ khoát khoát tay: "Vừa rồi ta rất thích Tiểu Yến cô nương, nhưng mà nàng ấy bây giờ đã đi tiếp khách khác, cho nên không cần đổi nữa ta chỉ ngồi một chút rồi đi, ai đến cũng như nhau cả thôi."
Bị khách ghét bỏ sắc mặt cô nương áo tím kia đỏ lên rồi tái đi, ngượng ngùng ngồi ở bên cạnh Hạ Lan Tử Kỳ cử chỉ rất dè dặt.
Hạ Lan Tử Kỳ liếc nhìn trộm Tề Dật Phàm, thấy ngồi trên đùi Tề Dật Phàm là một nữ tử dáng người thon thả, dung mạo xinh đẹp, vừa bóc lạc vừa đút cho hắn ăn, bộ dạng có vẻ như rất là hưởng thụ.
Thấy tình cảnh này, Hạ Lan Tử Kỳ không hiểu sao trong lòng lại dâng lên cảm xúc không thoải mái. Nhưng khi cảm giác này vừa dâng lên, nàng lập tức giật mình, nàng và Tề Dật Phàm chỉ là quan hệ hợp tác cho nên hắn muốn làm gì với các nữ tử nào khác cũng chẳng liên quan gì đến nàng, tại sao nàng phải để ý chứ? Đúng là ăn no rỗi việc!
Sau khi nàng âm thầm khinh bỉ bản thân xong, đem ánh mắt dời khỏi người bọn họ, lại phát hiện những người đang ngồi ở đây ai cũng ôm một cô nương trong lòng, đây mà là bàn chuyện làm ăn sao? Quả thực đúng là một đám người bại hoại! Ngồi ở trên bàn lớn này, nàng cảm thấy mắt không biết nên để vào đâu mà cũng không được biểu hiện ra tâm trạng quẫn bách của mình, đành phải cúi đầu uống rượu.
Cô gái áo tím bên cạnh nàng biết Hạ Lan Tử Kỳ không thích mùi của nàng, nhưng mà Hạ Lan Tử Kỳ lại không hề đuổi nàng đi giữ lại mặt mũi cho nàng, cho nên trong lòng mang theo cảm kích ngoan ngoãn ngồi bên cạnh Hạ Lan Tử Kỳ, rót rượu hầu nàng.
Lúc này, ngồi ở trên người Tiền chưởng quầy là một cô nương mặc áo xanh, nhìn ngón tay Hạ Lan Tử Kỳ, cười duyên nói : "Ôi! Tay vị tiểu công tử này, sao lại giống nữ nhân như vậy chứ, trắng noãn, cân xứng, nhỏ dài, thật là đẹp!"
Hạ Lan Tử Kỳ trong lòng lo lắng, ngoài miệng lại đánh trống lảng: "Không phải chỉ một mình cô nói như vậy, có rất nhiều người cũng nói như thế! Hừm, ta cũng không muốn tay mình như thế này, rất thiếu khí khái của nam nhân."
Trịnh lão gia nhắm hờ con ngươi sâu thẳm, cẩn thận đánh giá nàng một lượt, bỗng nhiên đưa tay chỉ vào ba cô nương kia: "Ba người các ngươi đi ra ngoài trước đi."
Vừa mới đi vào, sao lại đã đuổi đi rồi? Ba cô gái kia nhìn nhau có chút khó hiểu, nhưng mà thấy hắn ngồi ở vị trí chủ tọa, đương nhiên là thân phận không nhẹ nên đứng dậy nghe lời đi ra ngoài.
Trịnh lão gia lại chỉ vào Tiền chưởng quầy cùng Lâm San Nhi: "Ngươi, còn ngươi nữa, đến phòng số mười chờ ta."
"Lão gia, ngài đây là?" Tiền chưởng quầy không hiểu chuyện gì, nhịn không được đặt câu hỏi.
"Người đừng nhiều lời, kêu ngươi ra ngoài thì cứ đi đi!" Trịnh lão gia hơi có vẻ mất kiên nhẫn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.