Chương 146: Tính toán của Ngũ phòng
Thuỷ Nguyệt Minh Châu
02/10/2017
Hoàng thượng vừa rời đi, những người khác nhẹ nhàng thở phào, không khí chốc lát dịu đi rất nhiều.
“Cầm nhi, thời gian qua con ở trong cung có khỏe không?” Phu nhân mở miệng hỏi.
Thục phi nương nương tươi cười đúng lễ: “Con sống tốt lắm, hoàng thượng cũng đối xử rất tốt với con. Nương gần đây thế nào? Sức khỏe vẫn ổn chứ ạ?”
Bởi vì phu nhân ở đây, e ngại cấp bậc lễ nghĩa nên Thục phi không thể trò chuyện thoải với mẹ đẻ trước được, vì thế khách sáo đáp lời.
“Aizz, già rồi, không tránh được mấy bệnh văt vãnh, nhưng mà cũng không có gì đáng lo cả. Cầm nhi không cần phải lo.”
“Vậy là tốt rồi, bình thường phải chú ý nghỉ ngơi nhiều hơn và ăn uống nữa ạ.” Thục phi nói xong ngẩng đầu, quét mắt liếc một cái nhìn đám huynh đệ tỷ muội đã lâu không gặp, sinh lòng cảm đôngh: “Mọi người gần đây đều sống tốt chứ?”
“Nhận được sự chiếu cố của nương nương, chúng thần đều rất khỏe.” Mọi người đồng loạt đáp lời.
Thục phi vẫn thể hiện sự hào phòng, khéo léo tươi cười. Liếc nhìn thấy trong đám người hát hiện Hạ Lan Tử Kỳ đứng cạnh Tề Dật Phàm, hơi nâng cằm nói: “Tứ đệ, sớm đã nghe nói đệ lấy vợ, đó là Tứ đệ muội sao?”
“Thưa nương nương…, nàng là thê tử của thần.” Tề Dật Phàm dùng cánh tay chạm nhẹ vào Hạ Lan Tử Kỳ.
Hạ Lan Tử Kỳ hiểu ý, lập tức tiến lên cúi người: “Tử Kỳ bái kiến Thục phi nương nương.”
Thục phi nương nương đánh giá nàng từ trên xuống dưới, thoáng gật đầu: “Ừ, ngoan, đều là người một nhà, không cần đa lễ.” Sau đó nàng rất chu đáo nói với Dật Phàm: “Tứ đệ, năm trước nghe nói đệ gặp sự cố bị thương đầu óc, tỷ tỷ còn rất lo lắng cho đệ một thời gian, bây giờ nhìn thấy đệ chẳng những hết bệnh rồi lại còn cưới được một cô dâu tốt thế này, tỷ tỷ thực cảm thấy vui vẻ thay đệ.”
Lúc này, ánh mắt Thục phi từ Tề Dật Phàm, dời đến trên mặt Tề Nhan Thần: “Lục đệ so với lúc ta mới đi đã trưởng thành hơn rất nhiều rồi, càng ngày càng anh tuấn .”
Tề Nhan Thần chắp tay: “Nương nương cũng càng thêm xinh đẹp rực rỡ.”
“Lục đệ thật biết ăn nói.” Thục phi thấy huynh đệ tỷ muội cơ bản tất cả đều ở đây cả, duy chỉ có thiếu tam thiếu gia, không khỏi thắc mắc: “Tam đệ đi đâu vậy? Sao lại không thấy bóng dáng đệ ấy đâu?”
Phu nhân giải thích nói: “Mấy ngày trước nó mới xuất môn làm việc, cha con đã phái người đưa thư tới, hắn nói sẽ cố gắng trở về nhanh nhất, ai biết sao đến giờ vẫn còn chưa thấy mặt. Nhưng mà không sao, chẳng mấy chốc là về tới nơi thôi.”
Thục phi gật đầu, nhưng mà vẻ mặt có chút tiếc nuối, lúc này ánh mắt nàng cùng Tam di nương chạm vào nhau. Nhìn thấy bộ dạng mẫu thân đang kích động, gấp gáp muốn được cùng nàng hàn huyên, Thục phi không muốn cứ ở đây mà lãng phí thời gian nữa, vì thế mở miệng nói: “Lúc ta tới đã mang từ trong cung ra cho mỗi người một phần lễ vật, mọi người ra ngoài cửa lĩnh đi. Ta có chút mệt mỏi, hôm nay khi nào ăn tiệc tối thì người một nhà chúng ta lại tiếp tục nói chuyện tiếp.”
“Nương nương khởi giá” tiểu thái giám cao giọng hô.
Mọi người nhất loạt quỳ xuống đất: “Đa tạ ân điển của nương nương, cung tiễn Thục phi nương nương”
Thục phi trở về hành cung mà Hầu phủ cố ý chuẩn bị cho nàng, sau đó khẩn cấp lệnh Tam di nương và Ngũ thiếu gia tới yết kiến.
. . . . . .
“Nương nương, Lệ Quận phu nhân cùng Ngũ thiếu gia và Ngũ thiếu phu nhân đến.”
“Cho vào, mau cho vào.” Thục phi nhanh chóng buông chén trà xuống, bọn họ được đưa vào. Vừa định hành lễ với Thục phi thì Thục phi đã đỡ lấy bọn họ, sau đó kéo Tam di nương nói: “Nương, vừa rồi có phu nhân ở đấy, con không thể cùng nương nói chuyện, những thức khác con không lo, chỉ sợ đắc tội với bà ấy rồi khi con đi rồi bà ấy lại làm khó nương.”
“Điều này nương biết, biết con vì muốn tốt cho nương, nương sẽ không trách con đâu.”
“Nương, hai năm qua con nhớ người muốn chết, người có khỏe không?” Thục phi ôm lấy bà, mắt ửng đỏ.
“Khỏe, con yên tâm, nương ổn lắm. Chỉ là rất nhớ con.” Tam di nương vỗ vỗ lưng của nàng, kích động không thôi.
“Tỷ, sống trong cung đi mỗi bước đều gian khổ, bọn họ có bắt nạt tỷ không?” Ngũ thiếu gia quan tâm nói.
Thục phi buông ra Tam di nương cười lạnh nói: “Tỷ tỷ đệ là người dễ bị người ta bắt nạt sao? Ai dám bắt nạt ta, ta sẽ khiến bọn họ nhận lại gấp bội lần, huống hồ hoàng thượng lại đang rất sủng ái ta, các nàng dám đắc tội ta, đó là muốn chết”
“Tốt, rất tốt, đây mới là con gái của ta” Tam di nương đối với con gái càng thêm tán thưởng.
“Đại tỷ, minh thương dễ tránh, ám tiễn khó phòng[1], tỷ không thể quá lơ là, ở đâu cũng đều phải cẩn thận một chút.” Ngũ thiếu phu nhân dặn dò.
Thục phi gật đầu: “Ta biết rồi, ta sẽ phòng bị .”
Tam di nương nắm lấy tay con gái, thấy con gái được hưởng thánh ân, vinh sủng vô hạn thì trong lòng không cần nói nhiều vui vẻ, nhưng loại vinh sủng này rốt cuộc sẽ kéo dài bao lâu? Trong lòng bà ta hiểu rõ, đều là thân phận đàn bà cả, không khỏi lo lắng cho con gái: “Cầm nhi, không có ai là hoàn hảo mãi được tuổi trẻ sẽ qua rất nhanh, trong cung cho tới nay vẫn luôn là nơi chỉ thấy người mới cười, không thấy người xưa khóc. Nếu đến một ngày con không còn đắc sủng nữa, tức khắc sẽ bị người ta dẫm nát dưới chân, cho nên, thừa dịp bây giờ còn được sủng ái, mau chóng sinh một đứa trẻ để đảm bảo tương lai cho mình. Sinh một đứa con trai hay cùng làm là con gái thì về sau mặc dù thất sủng cũng có một đứa nhỏ để mà dựa vào vẫn tốt hơn.”
Nghe thấy lời khuyên của mẫu thân, Thục phi thần sắc chợt ảm đạm hẳn xuống: “Nương, con cũng biết như vậy, tuy rằng hoàng thượng rất sủng ái con nhưng con cũng không biết tại sao bụng con một chút động tĩnh cũng không có.” Khi nói những lời này vẻ mặt của Thục phi là vẻ không biết phải làm sao.
“Vậy con có từng thỉnh ngự y xem qua chưa? Có phải trong người có bệnh tật gì không?” Tam di nương lo lắng.
“Con khám qua rồi, ngự y nói con tính hàn nên rất khó thụ thai.” Trong phòng đều là người nhà, nàng cũng không muốn giấu bọn họ nên nói chi tiết.
Ngũ thiếu phu nhân ở bên cạnh nói : “Như vậy thì có điều trị được không?”
Thục phi cười khổ: “Nào có dễ dàng như vậy? Ta vẫn luôn điều trị đó chứ, nhưng mà hiệu quả trị liệu không tốt lắm. Lần này ta xuất cung thứ nhất là để về thăm mọi người, thứ hai là tìm kiếm phương thuốc dân gian nào đó có thể trị được bệnh của ta. Đúng rồi, nương, em dâu, mọi người có biết ở đâu có thuốc như vậy không?”
Tam di nương mặt co mày cáu, mà Ngũ thiếu phu nhân lại hai mắt sáng bừng: “Ấy, bà dì của muội có một bài thuốc kia, nghe nói có thể chữa được bệnh khó có con của phụ nữ.”
“Thật sao? Vậy thì tốt quá, em dâu, nhất định phải giúp tỷ tỷ.”
Ngũ thiếu phu nhân gật đầu: “Muội sẽ, nhưng mà muội không biết cái bài thuốc đó của bà ấy đối với bệnh do cơ thể mang tính hàn mà khó hoài thai thì có công hiệu không. ”
Ngũ thiếu gia nói : “Như vậy, muốn biết nó có hữu hiệu hay không ngày mai nàng cũng về hỏi thăm một chút, nếu bà dì nói chữa được thì chẳng phải là rất tốt sao. ”
“Được, ngày mai thiếp sẽ về.”
Tam di nương thấy con gái rũ mắt xuống, vẻ mặt ưu thương, an ủi;”Cầm nhi yên tâm, nếu phương thuốc của bà dì nhà Đông Tuyết không dùng được thì nương cũng sẽ nghĩ những cách khác, nhất định giúp con đạt thành tâm nguyện.” Tam di nương nói tới đây thì có chút ngồi không yên, đành phải đứng lên.
“Nương, người đứng lên làm gì? Người làm sao vậy?” Thục phi thấy mẫu thân cau mày, bộ dạng có vẻ rất khó chịu thì ân cần nói.
“À. . . . . .” Tam di nương chưa kịp nói, Ngũ thiếu phu nhân đã giành nói: “Đại tỷ, tỷ không biết đó thôi, nương bị người ta hại thảm lắm. Nếu không phải lần này có tỷ về, chỉ sợ tính mạng của nương cũng khó mà bảo toàn được.”
Thục phi nghe thấy như vậy, giận đến tái mặt: “Là ai? Là ai dám hại nương ta?”
Ngũ thiếu phu nhân đem những chuyện xảy ra mấy hôm nay kể lại cho Thục phi nghe. Đương nhiên, bởi vì lập trường bất đồng nên Ngũ thiếu phu nhân chỉ kể những thứ có lợi cho bọn họ.
Thục phi trong cung cũng đã quen với việc thấy nữ nhân tranh đoạt với nhau, cho nên, dưới con mắt nàng việc mà mẫu thân làm với Ngũ di nương, cũng không tính là gì. Mà nàng nghe nói mẫu thân bởi vậy bị đánh tới hơn ba mươi trượng phải nằm chừng mười ngày, đến nay vẫn chưa hoàn toàn khỏi hẳn thì không khỏi sinh lòng cáu giận: “Thắng làm vua, kẻ bại trận làm giặc như Tứ phòng định làm gì? Không phục sao?”
Ngũ thiếu phu nhân nói : “Bọn họ muốn báo thù cho Ngũ di nương, lần này cha chồng đối với nương tội nặng mà lại phạt nhẹ, không biết bọn họ có không nuốt trôi cục tức này không, rồi sau này lại gây phiền phức cho nương.”
“Bọn họ dám? Nếu sau này bọn họ chịu nhịn thì thôi còn nếu dám gây sóng gió, ta tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho bọn họ” Ngũ thiếu gia điên tiết, hung hăng nói.
Ngũ thiếu phu nhân ở bên cạnh, không phải không lo lắng, mở lời: “Đại tỷ, hiện tại Tứ thiếu gia đầu óc đã khỏi rồi, gần đấy rất được cha chồng khen ngợi. Tuy rằng Lăng Phong đã vào Kim Lâu rồi, nhưng mà phần trăm khả năng chàng ấy có thể lên làm Thế Tử thì vẫn chưa biết được là bao nhiêu. Hiện tại, người của hai phòng lại đang náo loạn thế này, nếu để Tứ thiếu gia chiếm ưu thế lên làm thế tử, về sau tiếp quản gia nghiệp Hầu phủ thì chỉ sợ phòng chúng ta sẽ gặp tai ương.”
Thục phi đã lâu không quay về Hầu phủ, không ngờ rằng trong phủ lại đã xảy ra nhiều chuyện như vậy, không thể coi thường: “Ngũ di nương đã chết hơn một năm rồi, mọi người cơ bản đều đã quên chuyện này, không ngờ rằng Tứ đệ lại trở mình trả nợ cũ. Xem ra, hắn cũng là là người rất có tâm cơ.”
Ngũ thiếu phu nhân đáp: “Ai nói không phải chứ, bệnh của hắn lúc trước nhất định là chỉ giả vờ, mục đích là để điều tra chúng ta.”
Thục phi ngắt lời: “Người như vậy, xem ra thật sự không thể để cho hắn lên làm thế tử.”
Tam di nương nói : “Sau khi xảy ra việc này, người cha con ghen nhất chính là ta, ta không thể nói chuyện thay đệ con được nữa, chỉ có thể để đệ đệ con một mình chiến đấu. Đúng rồi Cầm nhi, hay là con nghĩ cách nào đó để cho cha con dựng luôn đệ đệ con lên làm thế tử đi, như vậy nhà chúng ta cũng sẽ an toàn hơn.”
Thục phi hít sâu một hơi, vẻ mặt nghiêm lại: “Có một số việc nữ nhân không tiện tham dự, nhưng mà con sẽ nghĩ cách. Còn nữa, mọi người cũng đừng quá lo lắng, với năng lực cũng được coi là vạn dặm có một của của đệ đệ con tin rằng sẽ đoạt được về vị trí Thê tử. Con cũng tin, vẫn còn có con ở đây, hắn sẽ không dám làm gì mọi người. Đến lúc đó, con sẽ giúp đệ đệ thăng quan tiến chức trong triều, chúng ta cho dù có không thừa kế gia nghiệp trong phủ thì cũng có thể nổi gió chuyển nước như thường.”
Ngũ thiếu phu nhân nói : “Tuy rằng nói như vậy, nhưng chúng ta cũng không phải con giun trong bụng bọn họ, ai biết bọn họ đến lúc đó sẽ làm ra chuyện gì chứ? Nương chính là kẻ thù giết mẹ bọn họ, liệu bọn họ sẽ bỏ qua sao? Hơn nữa, đều là con cháu Tề gia, đương nhiên việc kế thừa gia nghiệp là vinh quang nhất, cho nên đại tỷ à, tỷ trăm ngàn lần đừng xem nhẹ, phải gắng hết sức giúp chúng ta.”
Thục phi gật gật đầu: “Mọi người yên tâm, ta sẽ cố gắng hết sức.”
. . . . . .
Buổi tối yến hội được mở ở phía sau hoa viên, cả nhà đều tới cả, cũng có sênh ca diễm vũ[2] đến góp vui.
Có hoàng thượng cùng nương nương nên mọi người hết sức câu nệ, không tập trung ăn cơm lắm, phần lớn đều là diễn trò, chỉ cần khiến hoàng thượng và nương nương hài lòng là được, nếu chưa ăn no, khi trở về viện mình ăn tiếp cũng được.
Chú thích:
[1] Ám tiễn khó phòng: Mũi tên bắn lén khó phòng bị. Ý nói đến hành động đâm sau lưng.
[2] Sênh ca diễm vũ: Bài hát hay, điệu múa đẹp.
“Cầm nhi, thời gian qua con ở trong cung có khỏe không?” Phu nhân mở miệng hỏi.
Thục phi nương nương tươi cười đúng lễ: “Con sống tốt lắm, hoàng thượng cũng đối xử rất tốt với con. Nương gần đây thế nào? Sức khỏe vẫn ổn chứ ạ?”
Bởi vì phu nhân ở đây, e ngại cấp bậc lễ nghĩa nên Thục phi không thể trò chuyện thoải với mẹ đẻ trước được, vì thế khách sáo đáp lời.
“Aizz, già rồi, không tránh được mấy bệnh văt vãnh, nhưng mà cũng không có gì đáng lo cả. Cầm nhi không cần phải lo.”
“Vậy là tốt rồi, bình thường phải chú ý nghỉ ngơi nhiều hơn và ăn uống nữa ạ.” Thục phi nói xong ngẩng đầu, quét mắt liếc một cái nhìn đám huynh đệ tỷ muội đã lâu không gặp, sinh lòng cảm đôngh: “Mọi người gần đây đều sống tốt chứ?”
“Nhận được sự chiếu cố của nương nương, chúng thần đều rất khỏe.” Mọi người đồng loạt đáp lời.
Thục phi vẫn thể hiện sự hào phòng, khéo léo tươi cười. Liếc nhìn thấy trong đám người hát hiện Hạ Lan Tử Kỳ đứng cạnh Tề Dật Phàm, hơi nâng cằm nói: “Tứ đệ, sớm đã nghe nói đệ lấy vợ, đó là Tứ đệ muội sao?”
“Thưa nương nương…, nàng là thê tử của thần.” Tề Dật Phàm dùng cánh tay chạm nhẹ vào Hạ Lan Tử Kỳ.
Hạ Lan Tử Kỳ hiểu ý, lập tức tiến lên cúi người: “Tử Kỳ bái kiến Thục phi nương nương.”
Thục phi nương nương đánh giá nàng từ trên xuống dưới, thoáng gật đầu: “Ừ, ngoan, đều là người một nhà, không cần đa lễ.” Sau đó nàng rất chu đáo nói với Dật Phàm: “Tứ đệ, năm trước nghe nói đệ gặp sự cố bị thương đầu óc, tỷ tỷ còn rất lo lắng cho đệ một thời gian, bây giờ nhìn thấy đệ chẳng những hết bệnh rồi lại còn cưới được một cô dâu tốt thế này, tỷ tỷ thực cảm thấy vui vẻ thay đệ.”
Lúc này, ánh mắt Thục phi từ Tề Dật Phàm, dời đến trên mặt Tề Nhan Thần: “Lục đệ so với lúc ta mới đi đã trưởng thành hơn rất nhiều rồi, càng ngày càng anh tuấn .”
Tề Nhan Thần chắp tay: “Nương nương cũng càng thêm xinh đẹp rực rỡ.”
“Lục đệ thật biết ăn nói.” Thục phi thấy huynh đệ tỷ muội cơ bản tất cả đều ở đây cả, duy chỉ có thiếu tam thiếu gia, không khỏi thắc mắc: “Tam đệ đi đâu vậy? Sao lại không thấy bóng dáng đệ ấy đâu?”
Phu nhân giải thích nói: “Mấy ngày trước nó mới xuất môn làm việc, cha con đã phái người đưa thư tới, hắn nói sẽ cố gắng trở về nhanh nhất, ai biết sao đến giờ vẫn còn chưa thấy mặt. Nhưng mà không sao, chẳng mấy chốc là về tới nơi thôi.”
Thục phi gật đầu, nhưng mà vẻ mặt có chút tiếc nuối, lúc này ánh mắt nàng cùng Tam di nương chạm vào nhau. Nhìn thấy bộ dạng mẫu thân đang kích động, gấp gáp muốn được cùng nàng hàn huyên, Thục phi không muốn cứ ở đây mà lãng phí thời gian nữa, vì thế mở miệng nói: “Lúc ta tới đã mang từ trong cung ra cho mỗi người một phần lễ vật, mọi người ra ngoài cửa lĩnh đi. Ta có chút mệt mỏi, hôm nay khi nào ăn tiệc tối thì người một nhà chúng ta lại tiếp tục nói chuyện tiếp.”
“Nương nương khởi giá” tiểu thái giám cao giọng hô.
Mọi người nhất loạt quỳ xuống đất: “Đa tạ ân điển của nương nương, cung tiễn Thục phi nương nương”
Thục phi trở về hành cung mà Hầu phủ cố ý chuẩn bị cho nàng, sau đó khẩn cấp lệnh Tam di nương và Ngũ thiếu gia tới yết kiến.
. . . . . .
“Nương nương, Lệ Quận phu nhân cùng Ngũ thiếu gia và Ngũ thiếu phu nhân đến.”
“Cho vào, mau cho vào.” Thục phi nhanh chóng buông chén trà xuống, bọn họ được đưa vào. Vừa định hành lễ với Thục phi thì Thục phi đã đỡ lấy bọn họ, sau đó kéo Tam di nương nói: “Nương, vừa rồi có phu nhân ở đấy, con không thể cùng nương nói chuyện, những thức khác con không lo, chỉ sợ đắc tội với bà ấy rồi khi con đi rồi bà ấy lại làm khó nương.”
“Điều này nương biết, biết con vì muốn tốt cho nương, nương sẽ không trách con đâu.”
“Nương, hai năm qua con nhớ người muốn chết, người có khỏe không?” Thục phi ôm lấy bà, mắt ửng đỏ.
“Khỏe, con yên tâm, nương ổn lắm. Chỉ là rất nhớ con.” Tam di nương vỗ vỗ lưng của nàng, kích động không thôi.
“Tỷ, sống trong cung đi mỗi bước đều gian khổ, bọn họ có bắt nạt tỷ không?” Ngũ thiếu gia quan tâm nói.
Thục phi buông ra Tam di nương cười lạnh nói: “Tỷ tỷ đệ là người dễ bị người ta bắt nạt sao? Ai dám bắt nạt ta, ta sẽ khiến bọn họ nhận lại gấp bội lần, huống hồ hoàng thượng lại đang rất sủng ái ta, các nàng dám đắc tội ta, đó là muốn chết”
“Tốt, rất tốt, đây mới là con gái của ta” Tam di nương đối với con gái càng thêm tán thưởng.
“Đại tỷ, minh thương dễ tránh, ám tiễn khó phòng[1], tỷ không thể quá lơ là, ở đâu cũng đều phải cẩn thận một chút.” Ngũ thiếu phu nhân dặn dò.
Thục phi gật đầu: “Ta biết rồi, ta sẽ phòng bị .”
Tam di nương nắm lấy tay con gái, thấy con gái được hưởng thánh ân, vinh sủng vô hạn thì trong lòng không cần nói nhiều vui vẻ, nhưng loại vinh sủng này rốt cuộc sẽ kéo dài bao lâu? Trong lòng bà ta hiểu rõ, đều là thân phận đàn bà cả, không khỏi lo lắng cho con gái: “Cầm nhi, không có ai là hoàn hảo mãi được tuổi trẻ sẽ qua rất nhanh, trong cung cho tới nay vẫn luôn là nơi chỉ thấy người mới cười, không thấy người xưa khóc. Nếu đến một ngày con không còn đắc sủng nữa, tức khắc sẽ bị người ta dẫm nát dưới chân, cho nên, thừa dịp bây giờ còn được sủng ái, mau chóng sinh một đứa trẻ để đảm bảo tương lai cho mình. Sinh một đứa con trai hay cùng làm là con gái thì về sau mặc dù thất sủng cũng có một đứa nhỏ để mà dựa vào vẫn tốt hơn.”
Nghe thấy lời khuyên của mẫu thân, Thục phi thần sắc chợt ảm đạm hẳn xuống: “Nương, con cũng biết như vậy, tuy rằng hoàng thượng rất sủng ái con nhưng con cũng không biết tại sao bụng con một chút động tĩnh cũng không có.” Khi nói những lời này vẻ mặt của Thục phi là vẻ không biết phải làm sao.
“Vậy con có từng thỉnh ngự y xem qua chưa? Có phải trong người có bệnh tật gì không?” Tam di nương lo lắng.
“Con khám qua rồi, ngự y nói con tính hàn nên rất khó thụ thai.” Trong phòng đều là người nhà, nàng cũng không muốn giấu bọn họ nên nói chi tiết.
Ngũ thiếu phu nhân ở bên cạnh nói : “Như vậy thì có điều trị được không?”
Thục phi cười khổ: “Nào có dễ dàng như vậy? Ta vẫn luôn điều trị đó chứ, nhưng mà hiệu quả trị liệu không tốt lắm. Lần này ta xuất cung thứ nhất là để về thăm mọi người, thứ hai là tìm kiếm phương thuốc dân gian nào đó có thể trị được bệnh của ta. Đúng rồi, nương, em dâu, mọi người có biết ở đâu có thuốc như vậy không?”
Tam di nương mặt co mày cáu, mà Ngũ thiếu phu nhân lại hai mắt sáng bừng: “Ấy, bà dì của muội có một bài thuốc kia, nghe nói có thể chữa được bệnh khó có con của phụ nữ.”
“Thật sao? Vậy thì tốt quá, em dâu, nhất định phải giúp tỷ tỷ.”
Ngũ thiếu phu nhân gật đầu: “Muội sẽ, nhưng mà muội không biết cái bài thuốc đó của bà ấy đối với bệnh do cơ thể mang tính hàn mà khó hoài thai thì có công hiệu không. ”
Ngũ thiếu gia nói : “Như vậy, muốn biết nó có hữu hiệu hay không ngày mai nàng cũng về hỏi thăm một chút, nếu bà dì nói chữa được thì chẳng phải là rất tốt sao. ”
“Được, ngày mai thiếp sẽ về.”
Tam di nương thấy con gái rũ mắt xuống, vẻ mặt ưu thương, an ủi;”Cầm nhi yên tâm, nếu phương thuốc của bà dì nhà Đông Tuyết không dùng được thì nương cũng sẽ nghĩ những cách khác, nhất định giúp con đạt thành tâm nguyện.” Tam di nương nói tới đây thì có chút ngồi không yên, đành phải đứng lên.
“Nương, người đứng lên làm gì? Người làm sao vậy?” Thục phi thấy mẫu thân cau mày, bộ dạng có vẻ rất khó chịu thì ân cần nói.
“À. . . . . .” Tam di nương chưa kịp nói, Ngũ thiếu phu nhân đã giành nói: “Đại tỷ, tỷ không biết đó thôi, nương bị người ta hại thảm lắm. Nếu không phải lần này có tỷ về, chỉ sợ tính mạng của nương cũng khó mà bảo toàn được.”
Thục phi nghe thấy như vậy, giận đến tái mặt: “Là ai? Là ai dám hại nương ta?”
Ngũ thiếu phu nhân đem những chuyện xảy ra mấy hôm nay kể lại cho Thục phi nghe. Đương nhiên, bởi vì lập trường bất đồng nên Ngũ thiếu phu nhân chỉ kể những thứ có lợi cho bọn họ.
Thục phi trong cung cũng đã quen với việc thấy nữ nhân tranh đoạt với nhau, cho nên, dưới con mắt nàng việc mà mẫu thân làm với Ngũ di nương, cũng không tính là gì. Mà nàng nghe nói mẫu thân bởi vậy bị đánh tới hơn ba mươi trượng phải nằm chừng mười ngày, đến nay vẫn chưa hoàn toàn khỏi hẳn thì không khỏi sinh lòng cáu giận: “Thắng làm vua, kẻ bại trận làm giặc như Tứ phòng định làm gì? Không phục sao?”
Ngũ thiếu phu nhân nói : “Bọn họ muốn báo thù cho Ngũ di nương, lần này cha chồng đối với nương tội nặng mà lại phạt nhẹ, không biết bọn họ có không nuốt trôi cục tức này không, rồi sau này lại gây phiền phức cho nương.”
“Bọn họ dám? Nếu sau này bọn họ chịu nhịn thì thôi còn nếu dám gây sóng gió, ta tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho bọn họ” Ngũ thiếu gia điên tiết, hung hăng nói.
Ngũ thiếu phu nhân ở bên cạnh, không phải không lo lắng, mở lời: “Đại tỷ, hiện tại Tứ thiếu gia đầu óc đã khỏi rồi, gần đấy rất được cha chồng khen ngợi. Tuy rằng Lăng Phong đã vào Kim Lâu rồi, nhưng mà phần trăm khả năng chàng ấy có thể lên làm Thế Tử thì vẫn chưa biết được là bao nhiêu. Hiện tại, người của hai phòng lại đang náo loạn thế này, nếu để Tứ thiếu gia chiếm ưu thế lên làm thế tử, về sau tiếp quản gia nghiệp Hầu phủ thì chỉ sợ phòng chúng ta sẽ gặp tai ương.”
Thục phi đã lâu không quay về Hầu phủ, không ngờ rằng trong phủ lại đã xảy ra nhiều chuyện như vậy, không thể coi thường: “Ngũ di nương đã chết hơn một năm rồi, mọi người cơ bản đều đã quên chuyện này, không ngờ rằng Tứ đệ lại trở mình trả nợ cũ. Xem ra, hắn cũng là là người rất có tâm cơ.”
Ngũ thiếu phu nhân đáp: “Ai nói không phải chứ, bệnh của hắn lúc trước nhất định là chỉ giả vờ, mục đích là để điều tra chúng ta.”
Thục phi ngắt lời: “Người như vậy, xem ra thật sự không thể để cho hắn lên làm thế tử.”
Tam di nương nói : “Sau khi xảy ra việc này, người cha con ghen nhất chính là ta, ta không thể nói chuyện thay đệ con được nữa, chỉ có thể để đệ đệ con một mình chiến đấu. Đúng rồi Cầm nhi, hay là con nghĩ cách nào đó để cho cha con dựng luôn đệ đệ con lên làm thế tử đi, như vậy nhà chúng ta cũng sẽ an toàn hơn.”
Thục phi hít sâu một hơi, vẻ mặt nghiêm lại: “Có một số việc nữ nhân không tiện tham dự, nhưng mà con sẽ nghĩ cách. Còn nữa, mọi người cũng đừng quá lo lắng, với năng lực cũng được coi là vạn dặm có một của của đệ đệ con tin rằng sẽ đoạt được về vị trí Thê tử. Con cũng tin, vẫn còn có con ở đây, hắn sẽ không dám làm gì mọi người. Đến lúc đó, con sẽ giúp đệ đệ thăng quan tiến chức trong triều, chúng ta cho dù có không thừa kế gia nghiệp trong phủ thì cũng có thể nổi gió chuyển nước như thường.”
Ngũ thiếu phu nhân nói : “Tuy rằng nói như vậy, nhưng chúng ta cũng không phải con giun trong bụng bọn họ, ai biết bọn họ đến lúc đó sẽ làm ra chuyện gì chứ? Nương chính là kẻ thù giết mẹ bọn họ, liệu bọn họ sẽ bỏ qua sao? Hơn nữa, đều là con cháu Tề gia, đương nhiên việc kế thừa gia nghiệp là vinh quang nhất, cho nên đại tỷ à, tỷ trăm ngàn lần đừng xem nhẹ, phải gắng hết sức giúp chúng ta.”
Thục phi gật gật đầu: “Mọi người yên tâm, ta sẽ cố gắng hết sức.”
. . . . . .
Buổi tối yến hội được mở ở phía sau hoa viên, cả nhà đều tới cả, cũng có sênh ca diễm vũ[2] đến góp vui.
Có hoàng thượng cùng nương nương nên mọi người hết sức câu nệ, không tập trung ăn cơm lắm, phần lớn đều là diễn trò, chỉ cần khiến hoàng thượng và nương nương hài lòng là được, nếu chưa ăn no, khi trở về viện mình ăn tiếp cũng được.
Chú thích:
[1] Ám tiễn khó phòng: Mũi tên bắn lén khó phòng bị. Ý nói đến hành động đâm sau lưng.
[2] Sênh ca diễm vũ: Bài hát hay, điệu múa đẹp.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.