Chương 112: trên đầu chữ “sắc”là chữ “đao”(thượng)
Thuỷ Nguyệt Minh Châu
26/11/2016
Thấy Hạ Lan Tử Kỳ đã nuốt hết thuốc xuống, Nam Cung Hoàng nới lỏng tay đang bịt miệng nàng.
"Khụ khụ khụ" Hạ Lan Tử Kỳ lấy hết sức để ho, tiếc rằng thuốc đã muốn tan hết, có muốn nhổ ra cũng không được.
Không xong rồi, làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ? Loại này thuốc xuân dược này phát tác rất nhanh ! Hạ Lan Tử Kỳ bối rối không thôi, oán hận chất vấn: "Ngươi đang làm cái trò gì vậy? Chẳng lẽ ngươi không muốn chén Bạch Linh Lung sao? Mau đưa giải dược cho ta!"
Nam Cung Hoàng khóe môi trái hơi nhếch lên, trong ánh mắt không nén nổi dục vọng, nụ cười nhạt nhẽo mang theo vài phần tà mị: "Nàng cho là ta không biết nàng chỉ đang đối phó ta thôi sao? Ai biết sau khi thả nàng về sẽ xảy ra chuyện gì?" Hắn duỗi ngón tay ra, ở trên khuôn mặt Hạ Lan Tử Kỳ cọ qua cọ lại, tiện đà nhẹ nhàng nhéo nhéo, ghé sát vào cười nói: "Tiểu mỹ nhân, muốn tính kế với ta, nàng còn non lắm!"
Không ngờ tên này lại cặn bã đến như vậy ! Xem ra, nếu hắn không đạt được mục đích chắc chắn sẽ không bỏ qua! Nhưng mà, nếu bị hắn làm nhục thì mình còn mặt mũi nào mà sống trên đời nữa chứ, làm sao đối mặt với Hoa Tranh đây? Tình huống nguy cấp thế này, vì bảo toàn trong sạch của mình, Hạ Lan Tử Kỳ không nghĩ nhiều được nữa, vội kêu lên: "Nam Cung Hoàng, ngươi không thể làm thế này với ta!"
"Sao lại không thể? Có bao nhiêu nữ tử xinh đẹp trẻ trung đều tranh giành nhau mà nhớ thương ta nhưng ta khinh thường không thèm để ý! Được lọt vào mắt ta, đây là phúc của nàng!"
Chết mất! Tên này chẳng những ảo tưởng che cả trời, mà lại là một kẻ cuồng vọng tự cao tự đại! Hạ Lan Tử Kỳ cắn răng buồn khổ nói : "Ngươi đối xử với ta như vậy, không sợ khiến tỷ tỷ của ta thất vọng sao?"
Không có lửa làm sao có khói, vô duyên vô cớ sao nàng lại nhắc tới Hạ Lan Ngu Hoa? Nam Cung Hoàng cứng lại, nheo đôi mắt hoa đào: "Nàng. . . . . . Chẳng lẽ nàng biết chuyện của ta và Ngu Hoa sao?"
Lúc này mới chỉ mới nói một hai câu, Hạ Lan Tử Kỳ đã cảm thấy thân mình khô nóng, ý chí mê loạn, xem ra dược hiệu phát tác rất nhanh. Cho nên, phải nhanh chóng khuyên hắn giao ra giải dược, Hạ Lan Tử Kỳ cố gắng giữ mình bình tĩnh, đương nhiên không thể nói là mình rình coi được, đành phải nói: "Là tỷ tỷ nói cho ta biết !"
Nam Cung Hoàng nghi ngờ: "Hai người từ nhỏ đến lớn không sống cùng nhau, nàng lại xuất giá trước, ở nhà mẹ đẻ nhiều lắm cũng chỉ có ba ngày. Giữa hai người chắc chắn không thể có cái gọi là tình nghĩa tỷ muội, sao nàng ấy có thể nói chuyện bí mật đó cho nàng biết được? Tiểu mỹ nhân, đừng gạt ta nữa!" Nói xong cúi người hôn lên hai má Hạ Lan Tử Kỳ, đầy vẻ trêu chọc. Đồng thời âm thầm tính toán, hắn cũng muốn nhìn xem mỹ nhân quật cường này sẽ từ chống cự trở thành xuôi theo như thế nào? Sẽ ngoan ngoãn cầu xin mình sủng hạnh nàng như thế nào?
Vốn dĩ, Hạ Lan Tử Kỳ vô cùng ghê tởm việc hắn chạm vào mình, nhưng mà lúc này cảm giác ghê tởm đã biến mất, các dây thần kinh khắp trên dưới cơ thể hiện tại trở nên mẫn cảm. Vì thể chỉ cái hôn khẽ phớt qua của hắn, tựa như mang theo dòng điện nhanh chóng kích hoạt tất cả các tế bào nhạt cảm, cả người trở nên hưng phấn dị thường, càng lúc càng tăng lên cảm giác khát vọng tuyệt vời.
Hỏng rồi, xuân dược đã bắt đầu phát huy tác dụng. Bị hạ dược, lại phải đối mặt với tên sắc lang đốn mạt hạ lưu như thế, tiếp sau đó sẽ có những chuyện gì xảy ra, thật sự không thể lường trước được!
Hạ Lan Tử Kỳ cố gắng khống chế tình trạng của mình, vừa tránh né nụ hôn của hắn, vừa cố gắng bịa chuyện: "Ngươi nói đúng, nhưng ngươi có biết không? Cái hôm ta lại mặt sau ngày xuất giá, tỷ ấy đã gọi một mình ta đến phòng, muốn ta giúp lấy trộm chén Bạch Linh Lung. Ta không đồng ý, tỷ ấy lập tức quỳ xuống cầu xin ta, kể hết chuyện của các ngươi cho ta biết. Muốn ta nể mặt chút tình nghĩa tỷ muội mà giúp tỷ ấy, cũng bởi vậy mà ta mới biết chuyện ngươi muốn tìm chén Bạch Linh Lung."
Thấy Nam Cung Hoàng ngừng lại, Hạ Lan Tử Kỳ nói tiếp: "Tỷ tỷ còn là một cô nương chưa lấy chồng đã cùng ngươi làm chuyện mờ ám như thế, ngươi nói không có được chén Bạch Linh Lung thì sẽ không cưới tỷ ấy, đã đến đường cùng rồi mới đến cầu xin ta. Nam Cung Hoàng, ngươi và tỷ tỷ ta đã là loại quan hệ này rồi, theo lý, ta hẳn là phải gọi ngươi một tiếng tỷ phu. Sao ngươi có thể làm chuyện này với ta?"
Hạ Lan Tử Kỳ dựa vào nghị lực, đè nén những khát vọng nguyên thủy trong cơ thể: "Chỉ cần ngươi đưa giải dược cho ta, ta sẽ coi như chưa từng có chuyện gì xảy ra, cũng không kể với bất kì ai về chuyện này. Hơn nữa ta còn giúp ngươi trộm chén Bạch Linh Lung, ngươi thấy thế nào?"
Hạ Lan Ngu Hoa đúng là đã từng nói qua chắc chắn sẽ giúp hắn trộm dd[]cjc hén Bạch Linh Lung, chẳng lẽ đúng là nàng ta đã kể hết mọi chuyện với nàng ấy rồi? Nếu không, sao chuyện gì nàng cũng biết như thế?
Thấy Nam Cung Hoàng xòe bàn tay to lớn ra, che khuôn mặt của mình, giống như đang trầm tư. Hạ Lan Tử Kỳ hai gò má ửng hồng, thở hổn hển, vừa cố gắng chống cự lại dục vọng mãnh liệt trong cơ thể, vừa mong rằng Nam Cung Hoàng có thể nhớ đén tình yêu với tỷ tỷ, biết quay đầu lại trong lúc lầm đường lạc lối.
Lúc này, Nam Cung Hoàng dùng sức lau một cái mặt, giống như hạ quyết tâm, đột nhiên cúi người xuống dưới, một tay chống thân mình, dừng ở Hạ Lan Tử Kỳ, tà tà cười: "Ngươi so với nàng xinh đẹp, nhanh hơn nàng có nữ nhân vị! Làm ra vẻ như thế kiều diễm hoa tươi không thái, ta đây cũng không phải là nam nhân!"
Xem Nam Cung Hoàng như thế quyết đoán, Hạ Lan Tử Kỳ nhịn không được vì Hạ Lan ngu hoa bi ai. Này tỷ tỷ ánh mắt cùng nàng nhân phẩm giống nhau tốn! Cư nhiên hội ủy thân như thế cặn bã biến chất, cảm tình phụ ra thật sự không đáng giá! Nếu có một ngày, tỷ tỷ nếu là thấy rõ Nam Cung Hoàng đích thực thực bộ mặt, không bị tức điên mới là lạ!
Lúc này, Nam Cung Hoàng không kháng cự nổi trước sắp đẹp mê hoắc, chẳng còn quan tâm đến thứ gì nữa, mạnh mẽ tóm lấy nàng.
Kỳ thật trong mắt Nam Cung Hoàng một nữ nhân sau khi bị nam nhân giữ lấy thì đa phần là chịu số phận rồi! Hắn vẫn còn hy vọng xa vời, sau khi Hạ Lan Tử Kỳ đã đồng ý trao thân cho hắn xong, hắn sẽ đưa Hạ Lan Tử Kỳ quay về bên cạnh Tề Dật Phàm rồi lợi dụng nàng trộm chén Bạch Linh Lung cho mình. Tới lúc đó mỹ nhân, bảo bối đều thu về hé, viễn cảnh chẳng phải rất đẹp sao?
Nam Cung Hoàng ngắm nhìn dung mạo Hạ Lan Tử Kỳ, càng nhìn càng thì thích, tđưa tay vuốt ve mi tâm nàng, bỗng nhiên khó tin thốt lên kinh ngạc: "Tiểu mỹ nhân, nàng. . . . . . Nàng vẫn còn là một hoàng hoa khuê nữ?" Hắn ngửa mặt lên trời cười dài: "Ha ha ha, cái tên ngu ngốc Tề Dật Phàm kia quả nhiên chưa chạm vào nàng, ta thật sự là quá may mắn!"
Có lầm hay không! Chuyện này mà hắn cũng nhìn ra được? Hạ Lan Tử Kỳ trong lúc nước sôi lửa bỏng cơ thể bị tra tấn, nghe thấy lời của hắn thì vô cùng kinh ngạc.
Nam Cung Hoàng cười đắc ý nói : "Không cần nghi ngờ nhãn lực của ta, ta đã từng hưởng qua vô số nữ nhân rồi! Vừa nhìn qua thấy lông mi của nàng không hề tản ra, tất cả đều xếp bằng hết thì ta đã biết là người trưa từng trải! Nhưng mà đây cũng chỉ là dựa trên lý thuyết, rốt cuộc là có đúng hay không thì ta phải tự mình xem xét!"
"Khốn nạn! Đừng đụng vào ta, cút mau!" thấy Nam Cung Hoàng sắp chuẩn bị cưỡng hiếp mình, Hạ Lan Tử Kỳ trong lòng khó chịu vô cùng, nhân lúc dược hiệu còn chưa phát tác hoàn toàn, nàng còn còn sót lại chút lý trí, cố gắng quay đầu chống cự. Nhưng thân thể lại không nghe theo sai khiển, mãnh liệt khao khát cảm giác được hôn.
Nàng hoảng sợ, nàng sợ hãi, nàng không cho phép tên cầm thú này làm ô nhục thân thể của mình, nhưng mà nàng cũng không biết mình còn có thể chống cự bao lâu! Nàng chỉ biết là nếu cứ tiếp tục như vậy thì nàng sắp không xong rồi!
Lúc này, Nam Cung Hoàng phát hiện, Hạ Lan Tử Kỳ đang mãnh liệt giãy dụa đột nhiên bất động, ngẩng đầu nhìn lên phát hiện nàng chuẩn bị cắn lưỡi tự sát, Nam Cung Hoàng nhanh chóng ra tay, bóp lấy miệng Hạ Lan Tử Kỳ. đè lấy hai cánh tay đang buông thõng của nàng, từ trong ngực mình lấy ra một cái khăn gấm rồi trực tiếp nhét vào trong miệng của nàng, cười lạnh nói: "Con đàn bà này đúng là cứng đầu cứng cổ! Muốn chết phải không? Không dễ dàng như vậy đâu! Chờ dược hiệu phát tác hoàn toàn để xem nàng còn có thể rụt rè được nữa không!"
Hạ Lan Tử Kỳ tuy vẫn duy trì tư thế chống cự, nhưng bởi vì bị đè quá lâu hai tay đã trở nên tê dại, nhất thời không thể nhúc nhích được. Mà thân thể của nàng, cứ như bị thiêu trong lửa nóng, nóng đến đòi mạng!
Nhiều lần cố gắng, nghĩ hết cách này đến cách khác nàng cũng không tài nào thoát khỏi tay Nam Cung Hoàng! Chẳng lẽ đây là số mệnh sao? Nhất định phải trải qua kiếp nạn này ư? Hạ Lan Tử Kỳ mất hết can đảm, tuyệt vọng nhắm mắt lại, nước mắt đau khổ như một sợi vòng ngọc bị đứt dây, từng giọt từng giọt không ngừng chảy xuống má.
Tuy rằng nhìn thấy nước mắt của Hạ Lan Tử Kỳ, Nam Cung Hoàng cũng có chút thương tiếc, có chút động lòng nhưng nước mắt của nữ nhân cũng không dập tắt nổi dục hỏa đang cháy hừng hực trong hắn lúc này! Hắn đánh tiếp, ôm chặt thấy thân thể mềm mại kia của Hạ Lan Tử Kỳ, liếm láp từ vành tai xuống cổ cứ như đang thưởng thức mĩ vị tuyệt vời nhất thế gian. . . . . . .
"Phanh" ngay khi Nam Cung Hoàng đang trầm luân trong dục vọng, quên hết tất cả cửa phòng đột nhiên bị ai đó mở toan ra, một luồng sáng chói chiếu thẳng vào phòng. Nam Cung Hoàng quay đầu nhìn, còn chưa thấy rõ là ai tới thì đã bị một lực lớn nhấc bổng lên, ngay sau đó, miệng đột nhiên bị đánh một quyền rồi cả người bị ném tung lên, cùng lúc, cái ót đập mạnh xuống mép bàn, chén trà trên bàn lăn mấy cái xuống đất, vỡ nát.
"Tử Kỳ đừng sợ, ta tới rồi!" Người tới ôm lấy Hạ Lan Tử Kỳ nằm trên giường, vừa thấy áo nàng hỗn độn, bộ dạng chật vật không chịu nổi thì trong lòng như bị đâm một dao, đau đến không thở nổi, vội vàng giúp nàng đóng quần áo lại.
"Khụ khụ khụ" Hạ Lan Tử Kỳ lấy hết sức để ho, tiếc rằng thuốc đã muốn tan hết, có muốn nhổ ra cũng không được.
Không xong rồi, làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ? Loại này thuốc xuân dược này phát tác rất nhanh ! Hạ Lan Tử Kỳ bối rối không thôi, oán hận chất vấn: "Ngươi đang làm cái trò gì vậy? Chẳng lẽ ngươi không muốn chén Bạch Linh Lung sao? Mau đưa giải dược cho ta!"
Nam Cung Hoàng khóe môi trái hơi nhếch lên, trong ánh mắt không nén nổi dục vọng, nụ cười nhạt nhẽo mang theo vài phần tà mị: "Nàng cho là ta không biết nàng chỉ đang đối phó ta thôi sao? Ai biết sau khi thả nàng về sẽ xảy ra chuyện gì?" Hắn duỗi ngón tay ra, ở trên khuôn mặt Hạ Lan Tử Kỳ cọ qua cọ lại, tiện đà nhẹ nhàng nhéo nhéo, ghé sát vào cười nói: "Tiểu mỹ nhân, muốn tính kế với ta, nàng còn non lắm!"
Không ngờ tên này lại cặn bã đến như vậy ! Xem ra, nếu hắn không đạt được mục đích chắc chắn sẽ không bỏ qua! Nhưng mà, nếu bị hắn làm nhục thì mình còn mặt mũi nào mà sống trên đời nữa chứ, làm sao đối mặt với Hoa Tranh đây? Tình huống nguy cấp thế này, vì bảo toàn trong sạch của mình, Hạ Lan Tử Kỳ không nghĩ nhiều được nữa, vội kêu lên: "Nam Cung Hoàng, ngươi không thể làm thế này với ta!"
"Sao lại không thể? Có bao nhiêu nữ tử xinh đẹp trẻ trung đều tranh giành nhau mà nhớ thương ta nhưng ta khinh thường không thèm để ý! Được lọt vào mắt ta, đây là phúc của nàng!"
Chết mất! Tên này chẳng những ảo tưởng che cả trời, mà lại là một kẻ cuồng vọng tự cao tự đại! Hạ Lan Tử Kỳ cắn răng buồn khổ nói : "Ngươi đối xử với ta như vậy, không sợ khiến tỷ tỷ của ta thất vọng sao?"
Không có lửa làm sao có khói, vô duyên vô cớ sao nàng lại nhắc tới Hạ Lan Ngu Hoa? Nam Cung Hoàng cứng lại, nheo đôi mắt hoa đào: "Nàng. . . . . . Chẳng lẽ nàng biết chuyện của ta và Ngu Hoa sao?"
Lúc này mới chỉ mới nói một hai câu, Hạ Lan Tử Kỳ đã cảm thấy thân mình khô nóng, ý chí mê loạn, xem ra dược hiệu phát tác rất nhanh. Cho nên, phải nhanh chóng khuyên hắn giao ra giải dược, Hạ Lan Tử Kỳ cố gắng giữ mình bình tĩnh, đương nhiên không thể nói là mình rình coi được, đành phải nói: "Là tỷ tỷ nói cho ta biết !"
Nam Cung Hoàng nghi ngờ: "Hai người từ nhỏ đến lớn không sống cùng nhau, nàng lại xuất giá trước, ở nhà mẹ đẻ nhiều lắm cũng chỉ có ba ngày. Giữa hai người chắc chắn không thể có cái gọi là tình nghĩa tỷ muội, sao nàng ấy có thể nói chuyện bí mật đó cho nàng biết được? Tiểu mỹ nhân, đừng gạt ta nữa!" Nói xong cúi người hôn lên hai má Hạ Lan Tử Kỳ, đầy vẻ trêu chọc. Đồng thời âm thầm tính toán, hắn cũng muốn nhìn xem mỹ nhân quật cường này sẽ từ chống cự trở thành xuôi theo như thế nào? Sẽ ngoan ngoãn cầu xin mình sủng hạnh nàng như thế nào?
Vốn dĩ, Hạ Lan Tử Kỳ vô cùng ghê tởm việc hắn chạm vào mình, nhưng mà lúc này cảm giác ghê tởm đã biến mất, các dây thần kinh khắp trên dưới cơ thể hiện tại trở nên mẫn cảm. Vì thể chỉ cái hôn khẽ phớt qua của hắn, tựa như mang theo dòng điện nhanh chóng kích hoạt tất cả các tế bào nhạt cảm, cả người trở nên hưng phấn dị thường, càng lúc càng tăng lên cảm giác khát vọng tuyệt vời.
Hỏng rồi, xuân dược đã bắt đầu phát huy tác dụng. Bị hạ dược, lại phải đối mặt với tên sắc lang đốn mạt hạ lưu như thế, tiếp sau đó sẽ có những chuyện gì xảy ra, thật sự không thể lường trước được!
Hạ Lan Tử Kỳ cố gắng khống chế tình trạng của mình, vừa tránh né nụ hôn của hắn, vừa cố gắng bịa chuyện: "Ngươi nói đúng, nhưng ngươi có biết không? Cái hôm ta lại mặt sau ngày xuất giá, tỷ ấy đã gọi một mình ta đến phòng, muốn ta giúp lấy trộm chén Bạch Linh Lung. Ta không đồng ý, tỷ ấy lập tức quỳ xuống cầu xin ta, kể hết chuyện của các ngươi cho ta biết. Muốn ta nể mặt chút tình nghĩa tỷ muội mà giúp tỷ ấy, cũng bởi vậy mà ta mới biết chuyện ngươi muốn tìm chén Bạch Linh Lung."
Thấy Nam Cung Hoàng ngừng lại, Hạ Lan Tử Kỳ nói tiếp: "Tỷ tỷ còn là một cô nương chưa lấy chồng đã cùng ngươi làm chuyện mờ ám như thế, ngươi nói không có được chén Bạch Linh Lung thì sẽ không cưới tỷ ấy, đã đến đường cùng rồi mới đến cầu xin ta. Nam Cung Hoàng, ngươi và tỷ tỷ ta đã là loại quan hệ này rồi, theo lý, ta hẳn là phải gọi ngươi một tiếng tỷ phu. Sao ngươi có thể làm chuyện này với ta?"
Hạ Lan Tử Kỳ dựa vào nghị lực, đè nén những khát vọng nguyên thủy trong cơ thể: "Chỉ cần ngươi đưa giải dược cho ta, ta sẽ coi như chưa từng có chuyện gì xảy ra, cũng không kể với bất kì ai về chuyện này. Hơn nữa ta còn giúp ngươi trộm chén Bạch Linh Lung, ngươi thấy thế nào?"
Hạ Lan Ngu Hoa đúng là đã từng nói qua chắc chắn sẽ giúp hắn trộm dd[]cjc hén Bạch Linh Lung, chẳng lẽ đúng là nàng ta đã kể hết mọi chuyện với nàng ấy rồi? Nếu không, sao chuyện gì nàng cũng biết như thế?
Thấy Nam Cung Hoàng xòe bàn tay to lớn ra, che khuôn mặt của mình, giống như đang trầm tư. Hạ Lan Tử Kỳ hai gò má ửng hồng, thở hổn hển, vừa cố gắng chống cự lại dục vọng mãnh liệt trong cơ thể, vừa mong rằng Nam Cung Hoàng có thể nhớ đén tình yêu với tỷ tỷ, biết quay đầu lại trong lúc lầm đường lạc lối.
Lúc này, Nam Cung Hoàng dùng sức lau một cái mặt, giống như hạ quyết tâm, đột nhiên cúi người xuống dưới, một tay chống thân mình, dừng ở Hạ Lan Tử Kỳ, tà tà cười: "Ngươi so với nàng xinh đẹp, nhanh hơn nàng có nữ nhân vị! Làm ra vẻ như thế kiều diễm hoa tươi không thái, ta đây cũng không phải là nam nhân!"
Xem Nam Cung Hoàng như thế quyết đoán, Hạ Lan Tử Kỳ nhịn không được vì Hạ Lan ngu hoa bi ai. Này tỷ tỷ ánh mắt cùng nàng nhân phẩm giống nhau tốn! Cư nhiên hội ủy thân như thế cặn bã biến chất, cảm tình phụ ra thật sự không đáng giá! Nếu có một ngày, tỷ tỷ nếu là thấy rõ Nam Cung Hoàng đích thực thực bộ mặt, không bị tức điên mới là lạ!
Lúc này, Nam Cung Hoàng không kháng cự nổi trước sắp đẹp mê hoắc, chẳng còn quan tâm đến thứ gì nữa, mạnh mẽ tóm lấy nàng.
Kỳ thật trong mắt Nam Cung Hoàng một nữ nhân sau khi bị nam nhân giữ lấy thì đa phần là chịu số phận rồi! Hắn vẫn còn hy vọng xa vời, sau khi Hạ Lan Tử Kỳ đã đồng ý trao thân cho hắn xong, hắn sẽ đưa Hạ Lan Tử Kỳ quay về bên cạnh Tề Dật Phàm rồi lợi dụng nàng trộm chén Bạch Linh Lung cho mình. Tới lúc đó mỹ nhân, bảo bối đều thu về hé, viễn cảnh chẳng phải rất đẹp sao?
Nam Cung Hoàng ngắm nhìn dung mạo Hạ Lan Tử Kỳ, càng nhìn càng thì thích, tđưa tay vuốt ve mi tâm nàng, bỗng nhiên khó tin thốt lên kinh ngạc: "Tiểu mỹ nhân, nàng. . . . . . Nàng vẫn còn là một hoàng hoa khuê nữ?" Hắn ngửa mặt lên trời cười dài: "Ha ha ha, cái tên ngu ngốc Tề Dật Phàm kia quả nhiên chưa chạm vào nàng, ta thật sự là quá may mắn!"
Có lầm hay không! Chuyện này mà hắn cũng nhìn ra được? Hạ Lan Tử Kỳ trong lúc nước sôi lửa bỏng cơ thể bị tra tấn, nghe thấy lời của hắn thì vô cùng kinh ngạc.
Nam Cung Hoàng cười đắc ý nói : "Không cần nghi ngờ nhãn lực của ta, ta đã từng hưởng qua vô số nữ nhân rồi! Vừa nhìn qua thấy lông mi của nàng không hề tản ra, tất cả đều xếp bằng hết thì ta đã biết là người trưa từng trải! Nhưng mà đây cũng chỉ là dựa trên lý thuyết, rốt cuộc là có đúng hay không thì ta phải tự mình xem xét!"
"Khốn nạn! Đừng đụng vào ta, cút mau!" thấy Nam Cung Hoàng sắp chuẩn bị cưỡng hiếp mình, Hạ Lan Tử Kỳ trong lòng khó chịu vô cùng, nhân lúc dược hiệu còn chưa phát tác hoàn toàn, nàng còn còn sót lại chút lý trí, cố gắng quay đầu chống cự. Nhưng thân thể lại không nghe theo sai khiển, mãnh liệt khao khát cảm giác được hôn.
Nàng hoảng sợ, nàng sợ hãi, nàng không cho phép tên cầm thú này làm ô nhục thân thể của mình, nhưng mà nàng cũng không biết mình còn có thể chống cự bao lâu! Nàng chỉ biết là nếu cứ tiếp tục như vậy thì nàng sắp không xong rồi!
Lúc này, Nam Cung Hoàng phát hiện, Hạ Lan Tử Kỳ đang mãnh liệt giãy dụa đột nhiên bất động, ngẩng đầu nhìn lên phát hiện nàng chuẩn bị cắn lưỡi tự sát, Nam Cung Hoàng nhanh chóng ra tay, bóp lấy miệng Hạ Lan Tử Kỳ. đè lấy hai cánh tay đang buông thõng của nàng, từ trong ngực mình lấy ra một cái khăn gấm rồi trực tiếp nhét vào trong miệng của nàng, cười lạnh nói: "Con đàn bà này đúng là cứng đầu cứng cổ! Muốn chết phải không? Không dễ dàng như vậy đâu! Chờ dược hiệu phát tác hoàn toàn để xem nàng còn có thể rụt rè được nữa không!"
Hạ Lan Tử Kỳ tuy vẫn duy trì tư thế chống cự, nhưng bởi vì bị đè quá lâu hai tay đã trở nên tê dại, nhất thời không thể nhúc nhích được. Mà thân thể của nàng, cứ như bị thiêu trong lửa nóng, nóng đến đòi mạng!
Nhiều lần cố gắng, nghĩ hết cách này đến cách khác nàng cũng không tài nào thoát khỏi tay Nam Cung Hoàng! Chẳng lẽ đây là số mệnh sao? Nhất định phải trải qua kiếp nạn này ư? Hạ Lan Tử Kỳ mất hết can đảm, tuyệt vọng nhắm mắt lại, nước mắt đau khổ như một sợi vòng ngọc bị đứt dây, từng giọt từng giọt không ngừng chảy xuống má.
Tuy rằng nhìn thấy nước mắt của Hạ Lan Tử Kỳ, Nam Cung Hoàng cũng có chút thương tiếc, có chút động lòng nhưng nước mắt của nữ nhân cũng không dập tắt nổi dục hỏa đang cháy hừng hực trong hắn lúc này! Hắn đánh tiếp, ôm chặt thấy thân thể mềm mại kia của Hạ Lan Tử Kỳ, liếm láp từ vành tai xuống cổ cứ như đang thưởng thức mĩ vị tuyệt vời nhất thế gian. . . . . . .
"Phanh" ngay khi Nam Cung Hoàng đang trầm luân trong dục vọng, quên hết tất cả cửa phòng đột nhiên bị ai đó mở toan ra, một luồng sáng chói chiếu thẳng vào phòng. Nam Cung Hoàng quay đầu nhìn, còn chưa thấy rõ là ai tới thì đã bị một lực lớn nhấc bổng lên, ngay sau đó, miệng đột nhiên bị đánh một quyền rồi cả người bị ném tung lên, cùng lúc, cái ót đập mạnh xuống mép bàn, chén trà trên bàn lăn mấy cái xuống đất, vỡ nát.
"Tử Kỳ đừng sợ, ta tới rồi!" Người tới ôm lấy Hạ Lan Tử Kỳ nằm trên giường, vừa thấy áo nàng hỗn độn, bộ dạng chật vật không chịu nổi thì trong lòng như bị đâm một dao, đau đến không thở nổi, vội vàng giúp nàng đóng quần áo lại.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.