Chương 110: Trúng bẫy (Thượng)
Thuỷ Nguyệt Minh Châu
26/11/2016
Người cầm đầu bay người lao đến phía trước, tóm lấy Hạ Lan Tử Kỳ.
Trịnh Thiên Hổ tuy rằng không biết võ công, nhưng cũng rất dũng cảm dùng thân thể của mình che phía trước Hạ Lan Tử Kỳ. Kết quả bị người nắm lấy vạt áo trước ngực, trực tiếp ném xuống xe.
Thấy con trai bị ngã, bà Ngô đau lòng không thôi, nhưng trong lúc nước sôi lửa bỏng thế này, bà chẳng thể quan tâm con trai được. Thấy người kia lại định lao về phía Hạ Lan Tử Kỳ thì bỗng nhiên nhào tới, hung hăng cắn xuống tay nam tử.
Nam tử cau chặt mày, vung tay đánh bà Ngô rơi ra khỏi xe, ngã xuống đất.
"Con mụ già này, dám cắn ta? Ta thấy bà không muốn sống nữa rồi!" Nam tử nhấc chân định đá bà Ngô đang nằm sóng soài dưới đất.
Bà Ngô đã lớn tuổi như vậy rồi, nếu bị đạp một cái thì sợ không chịu được! Thấy cảnh này, Hạ Lan Tử Kỳ hoảng hốt! Đột nhiên từ trong xe nhảy lên ra, hô lớn: "Dừng tay!"
Nam tử thu chân, khinh bỉ nhìn nàng: "Sao? Bây giờ đã nghĩ thông suốt rồi?"
Bà Ngô bình thường moi tim móc phổi ra đối đãi với nàng, sao nàng có thể nhẫn tâm làm liên lụy đến mẹ con bà Ngô? Hạ Lan Tử Kỳ từ trên xe nhảy xuống, đưa tay đỡ bà Ngô dậy, ngẩng đầu nói với nam tử kia: "Chỉ cần các ngươi không làm bị thương hai người bọn họ, ta sẽ đi cùng các ngươi!"
"Được!" Mục tiêu công việc của gã chính là bắt nàng, cho nên đối với yêu cầu của nàng không chút do dự đáp ứng, quay lại nói với đồng bọn phía sau: "Trói hai người bọn họ lại!"
Vì thế, bà Ngô cùng Trịnh Thiên Hổ bị người ta bịt miệng, trói vào một thân cây to.
"Chúng ta đi!" Nam tử ra lệnh một tiếng, Hạ Lan Tử Kỳ cần cổ nhói đau, thoáng cái đã bị người ta đánh ngất xỉu. Bị một người trong đó khiêng lên, sử dụng khinh công hai ba bước đã biến mất không thấy gì nữa.
. . . . . .
Không biết là đã bao lâu sau khi ý thức dần dần tỉnh lại, Hạ Lan Tử Kỳ mới chậm rãi mở to mắt ra, đập vào mắt là những thứ xa lạ , màn chướng sa hoa, đồ dùng trong phòng tinh mỹ.
Đây là nơi nào? Tại sao ta lại ở đây? Đột nhiên, nàng nhớ ra những chuyện đã xảy ra trước khi ngất xỉu, đột nhiên xoay người ngồi dậy, hoảng sợ đánh giá mọi thứ trong phòng.
Khi phát hiện trong phòng không có ai thì ý niệm đầu tiên hiện lên trong đầu là tìm cách trốn thoát, mình gặp cướp thế này chắc chắn Hoa Tranh sẽ lo lắng lắm! Không được, nàng phải nhanh chạy trốn.
Hạ Lan Tử Kỳ nhảy xuống giường, đi ra gian ngoài rồi mới phát hiện cửa có gã gia đinh gác. Nàng dừng chân, tỉnh táo lại, nếu cứ cương quyết muốn chạy thì chẳng nhữn chạy không thoát mà ngược lại còn bị bọn họ giám sát chặt hơn.
Nàng hít một hơi thật sâu, quay đầu nhìn cửa sổ.
Tất cả cửa sổ trong phòng đều đóng kín, nàng nhẹ tay nhẹ chân đi đến cửa sổ định mở, nhưng phát hiện cố gắng thế nào cũng không mở được. Xem ra bọn họ đã đóng đinh ở bên ngoài cửa sổ rồi!
Rốt cuộc là ai bắt cóc nàng? Nàng thì có gì mà cướp đâu? Chạy cũng chạy không thoát, bây giờ phải làm sao cho phải? Hạ Lan Tử Kỳ trong lòng lo âu nhưng không ngừng khuyên bản thân mình phải bình tĩnh, nhưng mà lúc này thật sự không nghĩ ra biện pháp nào tốt cả, lại sợ là lát nữa sẽ có người đến. Quyết định rồi, nàng quơ cái đế nến bằng đồng trên bàn, không làm thì thôi đã làm thì phải làm đến cùng, liều mạng vẫn còn tốt hơn là nằm chờ chết!
Nàng nhẹ chân nhẹ tay đi tới cạnh cửa, vừa định mở miệng thì chợt nghe ngoài cửa có tiếng bước chân nặng nề, cùng lúc đó gã gia đinh gác cửa, không hẹn mà cùng ôm quyền nói: "Bái kiến công tử!"
"Ừ, mở cửa ra." Giọng của người kia vừa phải, vô cùng nhẹ nhàng. Nhưng mà lọt vào lỗ tai Hạ Lan Tử Kỳ thì lại tựa như tiếng ma quỷ, trong phút chốc, tim đập thình thịch.
Giọng nói này đã từng khắc vào lòng Hạ Lan Tử Kỳ ấn tượng sâu sắc, cho nên bây giờ vừa nghe đã nhận ra đây chính là người có quan hệ vô cùng mờ ám với Hạ Lan Ngu Hoa – Nam Cung Hoàng.
"Phanh" cửa bị ai đó đẩy ra, Hạ Lan Tử Kỳ không kịp trốn, chỉ có thể cứng người lại, đứng dựa vào tường.
Lúc này, Nam Cung Hoàng bước vào trong, cũng may không phát hiện Hạ Lan Tử Kỳ đứng ở bên cạnh, cứ thế đi thẳng vào trong phòng.
Hạ Lan Tử Kỳ may mắn không thôi, khong dám thở mạnh chỉ có thể nhìn hắn đi vào trong buồng, để mình nhân cơ hội mà chạy trốn.
Nhưng trời không để người toại nguyện, Nam Cung đi lên phía trước vài bước, bất tri bất giác cảm thấy bên cạnh có người, vì thế dừng bước.
Thấy hắn dừng lại, Hạ Lan Tử Kỳ trong lòng biết không ổn, không chút suy nghĩ chạy vọt ra ngoài.
Thế nhưng chân trước nàng vừa mới bước qua cửa, đã thấy không thể chạy được nữa. Lúc này mới giật mình phát hiện có người kéo vạt áo phía sau nàng.
"Đáng chết! Buông ra!" Hạ Lan Tử Kỳ vừa dứt lời, bên hông đột nhiên cứng lại, cả người bị Nam Cung Hoàng kẹp ở dưới nách, sải từng bước dài phía buồng trong, đi đến chỗ giường lớn.
Dưới sự hoảng sợ ngập tràn, Hạ Lan Tử Kỳ lúc này mới nhớ là trong tay còn một cái đế nên bằng đồng. Nàng dùng hết sức vung nến lên, đánh lên mặt Nam Cung Hoàng.
Nam Cung Hoàng nhanh chóng bắt láy cánh tay đang giơ lên của nàng, hơi vặn, "Leng keng" nến rơi xuống đất.
Hạ Lan Tử Kỳ cũng không yếu thế, đúng lúc này, vươn hai ngón tay định chọc vào mặt hắn.
Nam Cung Hoàng kinh hãi, tay che lấy mắt. Hạ Lan Tử Kỳ nhân cơ hội này dùng hết khí lực toàn thân mà giãy khỏi vòng ôm của hắn, quay người chạy ra phía cửa, tiếc rằng vừa mới chạy tới nơi đã có mấy gã gia đinh ở ngoài đóng chặt cửa lại, nàng không thẻ ra ngoài được.
Nhìn Nam Cung Hoàng trên mặt cười gian đang từng bước đi về phía nàng, mà nàng mặc dù có mọc thêm hai cánh cũng không thoát khỏi bàn tay hắn, Hạ Lan Tử Kỳ dùng hết sức mình đập vào cửa phòng, trên trán đã rịn ra mồ hôi.
"Đã đến chỗ này của ta rồi còn muốn chạy sao?" Nam Cung Hoàng kia giọng điệu kiêu ngạo, vẻ mặt trêu tức khiến Hạ Lan Tử Kỳ hoảng sợ vô cùng, lúc này lại thấy Nam Cung Hoàng nhanh như hổ đói vồ mồi lao tới.
Hạ Lan Tử Kỳ lắc mình chạy trốn tới bên cạnh bàn, thấy hắn chuẩn bị đến gần lập tức giơ bàn tay lên: "Này! Đợi chút!"
Hạ Lan Tử Kỳ nằm mơ cũng không ngờ được rằng người bắt cóc nàng lại sẽ là Nam Cung Hoàng, có điều sao hắn lại muốn bắt mình? Chẳng lẽ Hạ Lan Ngu Hoa đã nói hết cho hắn biết rồi? Cho nên hắn vì lấy lòng người yêu mà quyết định tóm lấy mình rồi giao nộp cho Hạ Lan Ngu Hoa sao?
Mang theo đầy bụng nghi hoặc, Hạ Lan Tử Kỳ tự nhiên quát lớn: "Nam Cung Hoàng, sao ngươi lại bắt ta?"
Nam Cung Hoàng ngừng lại, ném cho nàng một đáp án đáng sợ.
Nam Cung Hoàng từ từ đi đến bên cạnh bàn, hai tay đập lên bàn rồi nhìn chằm chằm nàng, thanh âm mị hoặc nói: "Từ khi nhìn thấy nàng lần đầu tiên, ta đã thích nàng! Vô cùng, vô cùng thích nàng! Sau khi rời khỏi Hầu phủ, ta ăn không thơm, ngủ không yên, làm chuyện gì cũng đều không được, trong đầu tràn ngập hình bóng nàng. Nhưng mà nàng là con dâu của Tề gia, là tứ thiếu phu nhân, trên lí thuyết chúng ta không có khả năng, cho dù vậy ngày nào chưa có được nàng, lòng ta không yên được. . . . . ."
Nghe đến đó, một dòng mồ hôi lớn từ sau gáy chảy xuống, Hạ Lan Tử Kỳ suýt nữa tim ngừng đập.
Lúc này, Nam Cung Hoàng khóe miệng hơi nhếch lên, vẻ mặt tà mị, tiếp tục nói: "Tề Tứ công tử là một tên ngốc, nàng đi theo hắn là đang chôn vùi tuổi thanh xuân tươi đẹp, chẳng lẽ không thấy tủi thân sao? Cho nên dù muốn hay không thì vì chuyện tốt của ta và nàng, làm thế này cũng chỉ vì bất đắc dĩ mới phải đưa ra hạ sách."
Hắn càng nói càng hăng say, hai tay mở ra, mặt mày hớn hở: "Về sau, tòa nhà ở đây sẽ là của nàng, nàng muốn thứ gì? Chỉ cần nàng mở miệng, ta quyết không chối từ." Thân thể hắn hơi hơi nghiêng sát về phía trước, lông mày bên trai nhếch lên, dụ dỗ nói: "Chúng ta thần không biết quỷ không hay ở đây trải qua cuộc sống ngọt ngào hành phúc, chờ đến khi nàng có con rồi ta sẽ đưa nàng về phủ, đi theo ta sẽ có tiền đồ chẳng phải rốt hơn nhiều với cái tên ngu đần kia sao? Nàng xem như vậy có được không?"
"Ba !" Hắn vừa dứt lời, đã nhận được một cái tát đau điếng.
Bởi vì quá mức phẫn nộ, mà một cái tát này của Hạ Lan Tử Kỳ vô cùng dùng sức! Thậm chí khiến tay nàng cũng thấy đau đớn!
Nam Cung Hoàng không thể ngờ rằng lúc này mà Hạ Lan Tử Kỳ còn dám động thủ đánh hắn, không để cho hắn mặt mũi, vì thế đột nhiên quay đầu trừng mắt nhìn Hạ Lan Tử Kỳ, thần sắc tối tăm: "Nàng dám đánh ta?"
"Đã từng gặp người vô sỉ, nhưng cũng chưa thấy ai vô sỉ cuồng ngạo tự cao tự đại như ngươi! Ngươi cho rằng ngươi là ai? Muốn như thế nào thì được thế đó sao?" Nghĩ đến chuyện xấu xa của hắn và tỷ tỷ kia, Hạ Lan Tử Kỳ cảm thấy bản thân mình xui đến tận mạng rồi, sao lại có thể bị tên "Ác ma" này coi trọng chứ? Nàng dùng ánh mắt vô cùng phẫn nộ lườm lại Nam Cung Hoàng: "Ác giả ác báo! Ngươi chẳng lẽ không sợ đắc tội với Tề gia sao?"
"Hừ! Nàng đã nằm trong tay ta, nàng cho là ta sẽ để bọn họ tìm ra nàng sao?"
Hạ Lan Tử Kỳ bị hắn làm cho tức giận đến không thở nổi cố gắng ổn định tâm lí, gằn từng chữ gào lên: "Giấy sẽ chẳng gói được lửa!"
Nam Cung Hoàng phong lưu thành tính, chỉ cần là nữ tử lọt vào mắt hắn, bất kể là đại cô nương hay là gái đã có chồng, hắn cũng sẽ trăm phường nghìn kế đoạt về tay, lúc này hắn cười tà: "Không sao! Chết dưới hoa mẫu đơn, thành quỷ cũng phong lưu!" Dứt lời lập tức nhào về phía Hạ Lan Tử Kỳ.
Hạ Lan Tử Kỳ quá sợ hãi, vội vàng né tránh, nhưng mà Hạ Lan Tử Kỳ không biết võ công sao có thể là đối thủ của Nam Cung Hoàng được, hai người chạy vòng quanh cái bàn, chưa đến hai hiệp đã bị Nam Cung Hoàng từ đằng sau ôm lấy ngang hông.
Hạ Lan Tử Kỳ có chết cũng không để người ta làm nhục, cố gắng rút ra cái trâm cài trên đầu, để ở động mạch của mình: "Buông! Nếu không ta sẽ chết ngay trước mặt ngươi!"
Ôm ôn hương nhuyễn ngọc trong lòng, chính vì vậy mà càng phải trân trọng, không thể lộn xộn được.
Trịnh Thiên Hổ tuy rằng không biết võ công, nhưng cũng rất dũng cảm dùng thân thể của mình che phía trước Hạ Lan Tử Kỳ. Kết quả bị người nắm lấy vạt áo trước ngực, trực tiếp ném xuống xe.
Thấy con trai bị ngã, bà Ngô đau lòng không thôi, nhưng trong lúc nước sôi lửa bỏng thế này, bà chẳng thể quan tâm con trai được. Thấy người kia lại định lao về phía Hạ Lan Tử Kỳ thì bỗng nhiên nhào tới, hung hăng cắn xuống tay nam tử.
Nam tử cau chặt mày, vung tay đánh bà Ngô rơi ra khỏi xe, ngã xuống đất.
"Con mụ già này, dám cắn ta? Ta thấy bà không muốn sống nữa rồi!" Nam tử nhấc chân định đá bà Ngô đang nằm sóng soài dưới đất.
Bà Ngô đã lớn tuổi như vậy rồi, nếu bị đạp một cái thì sợ không chịu được! Thấy cảnh này, Hạ Lan Tử Kỳ hoảng hốt! Đột nhiên từ trong xe nhảy lên ra, hô lớn: "Dừng tay!"
Nam tử thu chân, khinh bỉ nhìn nàng: "Sao? Bây giờ đã nghĩ thông suốt rồi?"
Bà Ngô bình thường moi tim móc phổi ra đối đãi với nàng, sao nàng có thể nhẫn tâm làm liên lụy đến mẹ con bà Ngô? Hạ Lan Tử Kỳ từ trên xe nhảy xuống, đưa tay đỡ bà Ngô dậy, ngẩng đầu nói với nam tử kia: "Chỉ cần các ngươi không làm bị thương hai người bọn họ, ta sẽ đi cùng các ngươi!"
"Được!" Mục tiêu công việc của gã chính là bắt nàng, cho nên đối với yêu cầu của nàng không chút do dự đáp ứng, quay lại nói với đồng bọn phía sau: "Trói hai người bọn họ lại!"
Vì thế, bà Ngô cùng Trịnh Thiên Hổ bị người ta bịt miệng, trói vào một thân cây to.
"Chúng ta đi!" Nam tử ra lệnh một tiếng, Hạ Lan Tử Kỳ cần cổ nhói đau, thoáng cái đã bị người ta đánh ngất xỉu. Bị một người trong đó khiêng lên, sử dụng khinh công hai ba bước đã biến mất không thấy gì nữa.
. . . . . .
Không biết là đã bao lâu sau khi ý thức dần dần tỉnh lại, Hạ Lan Tử Kỳ mới chậm rãi mở to mắt ra, đập vào mắt là những thứ xa lạ , màn chướng sa hoa, đồ dùng trong phòng tinh mỹ.
Đây là nơi nào? Tại sao ta lại ở đây? Đột nhiên, nàng nhớ ra những chuyện đã xảy ra trước khi ngất xỉu, đột nhiên xoay người ngồi dậy, hoảng sợ đánh giá mọi thứ trong phòng.
Khi phát hiện trong phòng không có ai thì ý niệm đầu tiên hiện lên trong đầu là tìm cách trốn thoát, mình gặp cướp thế này chắc chắn Hoa Tranh sẽ lo lắng lắm! Không được, nàng phải nhanh chạy trốn.
Hạ Lan Tử Kỳ nhảy xuống giường, đi ra gian ngoài rồi mới phát hiện cửa có gã gia đinh gác. Nàng dừng chân, tỉnh táo lại, nếu cứ cương quyết muốn chạy thì chẳng nhữn chạy không thoát mà ngược lại còn bị bọn họ giám sát chặt hơn.
Nàng hít một hơi thật sâu, quay đầu nhìn cửa sổ.
Tất cả cửa sổ trong phòng đều đóng kín, nàng nhẹ tay nhẹ chân đi đến cửa sổ định mở, nhưng phát hiện cố gắng thế nào cũng không mở được. Xem ra bọn họ đã đóng đinh ở bên ngoài cửa sổ rồi!
Rốt cuộc là ai bắt cóc nàng? Nàng thì có gì mà cướp đâu? Chạy cũng chạy không thoát, bây giờ phải làm sao cho phải? Hạ Lan Tử Kỳ trong lòng lo âu nhưng không ngừng khuyên bản thân mình phải bình tĩnh, nhưng mà lúc này thật sự không nghĩ ra biện pháp nào tốt cả, lại sợ là lát nữa sẽ có người đến. Quyết định rồi, nàng quơ cái đế nến bằng đồng trên bàn, không làm thì thôi đã làm thì phải làm đến cùng, liều mạng vẫn còn tốt hơn là nằm chờ chết!
Nàng nhẹ chân nhẹ tay đi tới cạnh cửa, vừa định mở miệng thì chợt nghe ngoài cửa có tiếng bước chân nặng nề, cùng lúc đó gã gia đinh gác cửa, không hẹn mà cùng ôm quyền nói: "Bái kiến công tử!"
"Ừ, mở cửa ra." Giọng của người kia vừa phải, vô cùng nhẹ nhàng. Nhưng mà lọt vào lỗ tai Hạ Lan Tử Kỳ thì lại tựa như tiếng ma quỷ, trong phút chốc, tim đập thình thịch.
Giọng nói này đã từng khắc vào lòng Hạ Lan Tử Kỳ ấn tượng sâu sắc, cho nên bây giờ vừa nghe đã nhận ra đây chính là người có quan hệ vô cùng mờ ám với Hạ Lan Ngu Hoa – Nam Cung Hoàng.
"Phanh" cửa bị ai đó đẩy ra, Hạ Lan Tử Kỳ không kịp trốn, chỉ có thể cứng người lại, đứng dựa vào tường.
Lúc này, Nam Cung Hoàng bước vào trong, cũng may không phát hiện Hạ Lan Tử Kỳ đứng ở bên cạnh, cứ thế đi thẳng vào trong phòng.
Hạ Lan Tử Kỳ may mắn không thôi, khong dám thở mạnh chỉ có thể nhìn hắn đi vào trong buồng, để mình nhân cơ hội mà chạy trốn.
Nhưng trời không để người toại nguyện, Nam Cung đi lên phía trước vài bước, bất tri bất giác cảm thấy bên cạnh có người, vì thế dừng bước.
Thấy hắn dừng lại, Hạ Lan Tử Kỳ trong lòng biết không ổn, không chút suy nghĩ chạy vọt ra ngoài.
Thế nhưng chân trước nàng vừa mới bước qua cửa, đã thấy không thể chạy được nữa. Lúc này mới giật mình phát hiện có người kéo vạt áo phía sau nàng.
"Đáng chết! Buông ra!" Hạ Lan Tử Kỳ vừa dứt lời, bên hông đột nhiên cứng lại, cả người bị Nam Cung Hoàng kẹp ở dưới nách, sải từng bước dài phía buồng trong, đi đến chỗ giường lớn.
Dưới sự hoảng sợ ngập tràn, Hạ Lan Tử Kỳ lúc này mới nhớ là trong tay còn một cái đế nên bằng đồng. Nàng dùng hết sức vung nến lên, đánh lên mặt Nam Cung Hoàng.
Nam Cung Hoàng nhanh chóng bắt láy cánh tay đang giơ lên của nàng, hơi vặn, "Leng keng" nến rơi xuống đất.
Hạ Lan Tử Kỳ cũng không yếu thế, đúng lúc này, vươn hai ngón tay định chọc vào mặt hắn.
Nam Cung Hoàng kinh hãi, tay che lấy mắt. Hạ Lan Tử Kỳ nhân cơ hội này dùng hết khí lực toàn thân mà giãy khỏi vòng ôm của hắn, quay người chạy ra phía cửa, tiếc rằng vừa mới chạy tới nơi đã có mấy gã gia đinh ở ngoài đóng chặt cửa lại, nàng không thẻ ra ngoài được.
Nhìn Nam Cung Hoàng trên mặt cười gian đang từng bước đi về phía nàng, mà nàng mặc dù có mọc thêm hai cánh cũng không thoát khỏi bàn tay hắn, Hạ Lan Tử Kỳ dùng hết sức mình đập vào cửa phòng, trên trán đã rịn ra mồ hôi.
"Đã đến chỗ này của ta rồi còn muốn chạy sao?" Nam Cung Hoàng kia giọng điệu kiêu ngạo, vẻ mặt trêu tức khiến Hạ Lan Tử Kỳ hoảng sợ vô cùng, lúc này lại thấy Nam Cung Hoàng nhanh như hổ đói vồ mồi lao tới.
Hạ Lan Tử Kỳ lắc mình chạy trốn tới bên cạnh bàn, thấy hắn chuẩn bị đến gần lập tức giơ bàn tay lên: "Này! Đợi chút!"
Hạ Lan Tử Kỳ nằm mơ cũng không ngờ được rằng người bắt cóc nàng lại sẽ là Nam Cung Hoàng, có điều sao hắn lại muốn bắt mình? Chẳng lẽ Hạ Lan Ngu Hoa đã nói hết cho hắn biết rồi? Cho nên hắn vì lấy lòng người yêu mà quyết định tóm lấy mình rồi giao nộp cho Hạ Lan Ngu Hoa sao?
Mang theo đầy bụng nghi hoặc, Hạ Lan Tử Kỳ tự nhiên quát lớn: "Nam Cung Hoàng, sao ngươi lại bắt ta?"
Nam Cung Hoàng ngừng lại, ném cho nàng một đáp án đáng sợ.
Nam Cung Hoàng từ từ đi đến bên cạnh bàn, hai tay đập lên bàn rồi nhìn chằm chằm nàng, thanh âm mị hoặc nói: "Từ khi nhìn thấy nàng lần đầu tiên, ta đã thích nàng! Vô cùng, vô cùng thích nàng! Sau khi rời khỏi Hầu phủ, ta ăn không thơm, ngủ không yên, làm chuyện gì cũng đều không được, trong đầu tràn ngập hình bóng nàng. Nhưng mà nàng là con dâu của Tề gia, là tứ thiếu phu nhân, trên lí thuyết chúng ta không có khả năng, cho dù vậy ngày nào chưa có được nàng, lòng ta không yên được. . . . . ."
Nghe đến đó, một dòng mồ hôi lớn từ sau gáy chảy xuống, Hạ Lan Tử Kỳ suýt nữa tim ngừng đập.
Lúc này, Nam Cung Hoàng khóe miệng hơi nhếch lên, vẻ mặt tà mị, tiếp tục nói: "Tề Tứ công tử là một tên ngốc, nàng đi theo hắn là đang chôn vùi tuổi thanh xuân tươi đẹp, chẳng lẽ không thấy tủi thân sao? Cho nên dù muốn hay không thì vì chuyện tốt của ta và nàng, làm thế này cũng chỉ vì bất đắc dĩ mới phải đưa ra hạ sách."
Hắn càng nói càng hăng say, hai tay mở ra, mặt mày hớn hở: "Về sau, tòa nhà ở đây sẽ là của nàng, nàng muốn thứ gì? Chỉ cần nàng mở miệng, ta quyết không chối từ." Thân thể hắn hơi hơi nghiêng sát về phía trước, lông mày bên trai nhếch lên, dụ dỗ nói: "Chúng ta thần không biết quỷ không hay ở đây trải qua cuộc sống ngọt ngào hành phúc, chờ đến khi nàng có con rồi ta sẽ đưa nàng về phủ, đi theo ta sẽ có tiền đồ chẳng phải rốt hơn nhiều với cái tên ngu đần kia sao? Nàng xem như vậy có được không?"
"Ba !" Hắn vừa dứt lời, đã nhận được một cái tát đau điếng.
Bởi vì quá mức phẫn nộ, mà một cái tát này của Hạ Lan Tử Kỳ vô cùng dùng sức! Thậm chí khiến tay nàng cũng thấy đau đớn!
Nam Cung Hoàng không thể ngờ rằng lúc này mà Hạ Lan Tử Kỳ còn dám động thủ đánh hắn, không để cho hắn mặt mũi, vì thế đột nhiên quay đầu trừng mắt nhìn Hạ Lan Tử Kỳ, thần sắc tối tăm: "Nàng dám đánh ta?"
"Đã từng gặp người vô sỉ, nhưng cũng chưa thấy ai vô sỉ cuồng ngạo tự cao tự đại như ngươi! Ngươi cho rằng ngươi là ai? Muốn như thế nào thì được thế đó sao?" Nghĩ đến chuyện xấu xa của hắn và tỷ tỷ kia, Hạ Lan Tử Kỳ cảm thấy bản thân mình xui đến tận mạng rồi, sao lại có thể bị tên "Ác ma" này coi trọng chứ? Nàng dùng ánh mắt vô cùng phẫn nộ lườm lại Nam Cung Hoàng: "Ác giả ác báo! Ngươi chẳng lẽ không sợ đắc tội với Tề gia sao?"
"Hừ! Nàng đã nằm trong tay ta, nàng cho là ta sẽ để bọn họ tìm ra nàng sao?"
Hạ Lan Tử Kỳ bị hắn làm cho tức giận đến không thở nổi cố gắng ổn định tâm lí, gằn từng chữ gào lên: "Giấy sẽ chẳng gói được lửa!"
Nam Cung Hoàng phong lưu thành tính, chỉ cần là nữ tử lọt vào mắt hắn, bất kể là đại cô nương hay là gái đã có chồng, hắn cũng sẽ trăm phường nghìn kế đoạt về tay, lúc này hắn cười tà: "Không sao! Chết dưới hoa mẫu đơn, thành quỷ cũng phong lưu!" Dứt lời lập tức nhào về phía Hạ Lan Tử Kỳ.
Hạ Lan Tử Kỳ quá sợ hãi, vội vàng né tránh, nhưng mà Hạ Lan Tử Kỳ không biết võ công sao có thể là đối thủ của Nam Cung Hoàng được, hai người chạy vòng quanh cái bàn, chưa đến hai hiệp đã bị Nam Cung Hoàng từ đằng sau ôm lấy ngang hông.
Hạ Lan Tử Kỳ có chết cũng không để người ta làm nhục, cố gắng rút ra cái trâm cài trên đầu, để ở động mạch của mình: "Buông! Nếu không ta sẽ chết ngay trước mặt ngươi!"
Ôm ôn hương nhuyễn ngọc trong lòng, chính vì vậy mà càng phải trân trọng, không thể lộn xộn được.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.