Chương 102: Từng bước siết chặt
Thuỷ Nguyệt Minh Châu
26/11/2016
"Đệ sẽ không bỏ lại tẩu." Tề Nhan Thần biết Hạ Lan Tử Kỳ không đi được nữa, liền cong người nửa ngồi xuống trước mặt nàng, bỗng nhiên cõng nàng
lên.
Đột nhiên bị Tề Nhan Thần cõng lên, trái tim Hạ Lan Tử Kỳ mạnh mẽ đập lên xuống, toát ra một thân mồ hôi lạnh, sốt ruột nói : "Lục đệ, đệ không muốn sống nữa sao! Mau buông ta xuống!" Nói xong dùng sức giãy dụa, muốn giãy xuống.
Tề Nhan Thần biết, nếu Hạ Lan Tử Kỳ bị bắt trở về thì ngày mai sẽ phải hương tan ngọc nát rồi, cho nên bất luận như thế nào cũng không nhẫn tâm buông nàng ra! Lúc này, đám vệ binh lúc trước truy đuổi bọn họ đã la hét sắp đuổi tới nơi. Tề Nhan Thần trong lòng căng thẳng, không nói nhiều nữa, chân bước như bay, cõng nàng chạy trối chết.
Tuy rằng ngay từ đầu Tề Nhan Thần cõng Hạ Lan Tử Kỳ đang bị thương đã coi như đã thả lỏng ra rồi, nhưng mà bị vệ binh trong phủ đuổi theo, cho dù thể lực có tốt thế nào cũng không tránh được mệt mỏi, cái trán phủ đầy mồ hôi, hơi thở cũng ồ ồ gấp gáp.
Hạ Lan Tử Kỳ dựa trên lưng hắn, bị nhiệt độ nóng bỏng của cơ thể hắn làm giật mình, trong lòng trăm mối cảm xúc ngổn ngang, không đành lòng để hắn thêm phiền não, trong lòng kín đáo thở dài, thuận theo không từ chối nữa mà đưa tay giúp hắn lau đi dòng mồ hôi sắp chảy xuống khóe mắt: "Lục đệ, đệ tội gì phải mạo hiểm như vậy? Ta không đáng để đệ phải làm như vậy!"
Kỳ thật, khi hắn biết Hạ Lan Tử Kỳ chỉ nhìn hắn với tư cách là một tẩu tử, hắn đã chẳng băn khoăn gì nữa. Nếu đến đây rồi, thì trong lòng hắn nhất định sẽ đáng, Tề Nhan Thần không nói gì, đột nhiên như tăng thêm khí lực, chạy nhanh hơn.
Vì tránh bị đuổi theo phải tìm chỗ hẻo lánh, Tề Nhan Thần nghĩ đến một chỗ, nhanh chóng cõng Hạ Lan Tử Kỳ chạy vào một khu rừng trúc.
Cái rừng trúc kia kỳ thật chính là nơi mà Hạ Lan Tử Kỳ thường xuyên đến để gọi bồ câu đưa thư, bọn họ vào trong rừng trúc, vệ binh đuổi phía sau lớn tiếng la hét: "Bọn họ chạy vào rừng trúc, mọi người mau bao vây rừng trúc lại! Lần này bọn họ không thoát được rồi!"
Tề Nhan Thần ngừng lại, ngắm nhìn bốn phía, thấy hai bên trái phải những cây đuốc xếp thành hàng dài, nhanh chóng di chuyển bao vây xung quanh rừng trúc.
Biết chạy không thoát, Hạ Lan Tử Kỳ giãy từ trên người hắn xuống, thúc giục: "Nhan Thần, đừng xen vào chuyện của ta nữa, đệ mau chạy đi! Nếu bọn họ bắt được hai người chúng ta, cho dù dùng cả miệng ta và đệ cũng không giải thích nổi đâu"
"Nhưng mà nếu như tẩu bị bọn họ bắt lại chắc chắn sẽ không thoát khỏi cái chết!" Tề Nhan Thần lúc này vẻ mặt thống khổ vô cùng.
Hạ Lan Tử Kỳ cười khổ nói: "Nhưng mà bây giờ chạy cũng không thoát nữa, có lẽ đây chính là số mệnh rồi! Đệ có thể tới cứu ta, ta đã vô cùng cám ơn đệ rồi! Ta không thể lại liên lụy khiến cho đệ khó sống về sau nữa, đệ nhanh quay về đi!"
Khó khăn lắm mới đem người cứu ra được, nhưng lại không thể đưa người ra ngoài, Tề Nhan Thần không cam lòng! Xúc động nói : "Ta không sợ! Ta muốn mang theo tẩu ra bên ngoài!"
Thấy hắn cứng đầu không chịu thế này, Hạ Lan Tử Kỳ tức giận nhắm mắt lại, hơi trợn to mắt nhìn hắn: "Ngươi có chút lí trí được không? Ngươi có thể ra ngoài một mình, nhưng không thể mang theo ta được!"
Còn có thể lý trí, vậy đã không gọi là tình cảm! Tề Nhan Thần nói thế nào cũng không đồng ý bỏ lại nàng, Hạ Lan Tử Kỳ thật sự không còn cách nào khác, bỗng nhiên rút trâm bạc trên đầu xuống đặt ở cổ họng mình: "Đối với một nữ nhân mà nói, danh tiết là thứ quan trọng nhất. Cho dù ngươi không thèm để ý đến ánh mắt của người khác, thế nhưng ta để ý!" Hạ Lan Tử Kỳ trong ánh mắt mang theo tia quyết liệt: "Tự ngươi quyết định đi! Là ngươi đi, hay là ta chết!"
"Tử Kỳ, tẩu. . . . . ." Tề Nhan Thần mở to mắt, không ngờ rằng Hạ Lan Tử Kỳ sẽ dùng chiêu này để ép buộc hắn.
Mắt thấy những bó đuốc đang dần dần tụ về phía bọn họ, biết những người đó bắt đầu thu hẹp vòng vây lại rồi, Hạ Lan Tử Kỳ mạnh mẽ đem trâm bạc để ở cổ, hét lớn: "Ngươi có đi hay không!"
"Tử Kỳ, tẩu đừng kích động, ta đi, ta đi!" Tề Nhan Thần cũng không thể nhìn Hạ Lan Tử Kỳ tự sát trước mặt hắn, vạn bất đắc dĩ đành phải thỏa hiệp.
"Đừng để người khác bắt được đệ, đi nhanh!"
Đối mặt sự thúc giục đầy lo lắng của Hạ Lan Tử Kỳ, Tề Nhan Thần liếc mắt nhìn nàng thật sâu một lần, rồi tung người hai ba cái biến mất ở sâu trong rừng trúc, bỗng nhiên ở cuối rừng trúc tryền đến tiếng va chạm đánh nhau, đến khi âm thanh dừng lại nàng không biết là Tề Nhan Thần rốt cuộc là chạy thoát không hay là bị người ta bắt được rồi, tâm tình thế nào cũng không bình tĩnh lại được.
Nhưng mà, lúc vệ binh vây quanh nàng thì theo những gì họ nói, Hạ Lan Tử Kỳ biết được rằng bọn họ cũng không hề bắt được Tề Nhan Thần, lúc này lòng nàng mới an tĩnh trở lại.
Cho dù nói thế nào đi nữa, Hạ Lan Tử Kỳ cũng không có chạy trốn, đám vệ binh cũng có thể thở phào nhẹ nhõm.
Hạ Lan Tử Kỳ đưa ra khỏi rừng trúc, dẫn tới chính đường Hầu phủ.
Bên trong phủ đã xảy ra chuyện lớn như vậy, ai nấy đều bị dọa giật mình. Bên trong chính đường, Hầu gia, phu nhân, cùng các vị thiếu gia, thiếu phu nhân ở các viện cũng đều tề tựu đầy đủ.
Hạ Lan Tử Kỳ không chạy thoát được, mà tự nhiên lại chạy trốn thế này thì chẳng khác gì tự nhận mình chột dạ sợ tội mới trốn án. Hầu gia nhìn Hạ Lan Tử Kỳ khập khiễng, thần sắc chật vật, thái độ cũng bỗng nhiên trở nên sắc bén hẳn lên: "Tử Kỳ, ngươi đã làm ra chuyện sai trái, cho nên mới nghĩ đến chuyện chạy trốn sao?"
Việc đã đến nước này, Hạ Lan Tử Kỳ trong lòng buồn bã, chạy trốn chính là chạy trốn! Cho dù mình có nói gì đi nữa, bọn họ cũng sẽ cho là mình đang nói dối, vì thế nàng lặng yên không nói tiếng nào.
Thấy nàng cam chịu, Hầu gia khó nén vẻ thất vọng. Lúc này, phu nhân mở miệng hỏi: "Rốt cuộc cái người cứu ngươi kia là ai? Các ngươi là trước đó đã bày sẵn mưu kế hay là hắn nhất thời nảy ý định?"
Hạ Lan Tử Kỳ cúi đầu, nhẹ giọng nói: "Người kia vừa đến đã kéo tay con chạy, bởi vì người đó bịt mặt nên con không biết hắn, chứ đừng nói đã bày mưu từ trước."
"Hả! Không biết? Không biết ai cứu ngươi sao? Ai mà tin nổi?" Thấy Hạ Lan Tử Kỳ trả lời như vậy, Liễu thị cũng không sợ đắc tội nàng nữa, ở bên cạnh châm chọc khiêu khích .
Hạ Lan Tử Kỳ lạnh lùng liếc mắt lườm nàng một cái, trầm giọng nói: "Không biết chính là không biết, ngươi thích tin hay không thì tùy!"
Thấy Hạ Lan Tử Kỳ không để cho nàng chút mặt mũi nào, nàng ta không cam chịu yếu thế: "Ái chà! Miệng vẫn còn cứng được cơ đấy! Ngươi đang bao che cho ai vậy?" Liễu thị ở trong phòng liếc một vòng, không nhìn thấy Tề Dật Phàm, vì thế cười lạnh: "Không phải là Tứ thiếu gia không nữ rời xa người đấy chứ, là đệ ấy đến cứu ngươi sao?"
"Không có bằng chứng, ngậm máu phun người sẽ gặp báo ứng. Mời cô tự trọng!" Hạ Lan Tử Kỳ bình thường cùng Liễu thị không tiếp xúc nhiều, hiện tại sau khi trải qua chuyện này, phát hiện nàng ta luôn nhằm vào mình, thật sự vô cùng chán ghét!
Liễu thị nhíu chặt đôi long mày lại: "Sao lại không có bằng chứng chứ? Nghe đám vệ binh nói người kia đã trốn ra khỏi Hầu phủ, mọi người ai cũng đều thấy rõ là tứ thiếu gia bây giờ không hề có ở đây, vậy chẳng phải là đệ ấy có nhiều nghi ngờ nhất sao?"
"Nhị tẩu, ta đã đến rồi sao vẫn còn lắm mồm vậy?" Ngoài cửa truyền đến tiếng của Tề Dật Phàm, sau đó liền thấy hắn bước vào.
Vừa thấy Tề Dật Phàm, Liễu thị nhất thời nghẹn họng nhìn trân trối, cả người xìu xuống, không còn hùng hổ như ban nãy nữa.
Hạ Lan Tử Kỳ quay đầu liếc mắt nhìn Tề Dật Phàm, ánh mắt tràn ngập tiếc nuối vô hạn, hắn sao lại không tới cứu mình sớm một chút, nếu đến sớm hơn thì có lẽ sẽ không có những chuyện này.
Tề Dật Phàm lại thản nhiên nhìn Hạ Lan Tử Kỳ, trong thần sắc không tỏ rõ buồn vi khiến cho người ta không hiểu được hắn đang nghĩ gì.
Lúc này, Hầu gia mở miệng hỏi: "Dật Phàm, có phải con làm không?"
Tề Dật Phàm ngáp một cái, bộ dáng như chưa tỉnh ngủ: "Con vừa nghe được chuyện này liền chạy tới đây, mọi người trong Thủy Tiên Các có thể làm chứng cho con." Tề Dật Phàm bỗng nhiên vẻ mặt rất đau khổ, vô cùng khó khăn nói : "Tử Kỳ nếu thật sự đã phạm sai lầm thì nàng ấy phải chịu trách nhiệm trước hanh vi của mình, con chắc chắn sẽ không làm trái lời phụ thân."
Hắn tỏ ra ngoan như vậy, làm Hầu gia có chút kinh ngạc. Nhưng mà tức giận trong lòng cũng tiêu tan không ít. Thấy Hạ Lan Tử Kỳ kiên quyết trong khai ra người đã cứu nàng, nhân tiện nói: "Có ai không! Đem tứ thiếu phu nhân giam lại, ngày mai mang cô ta đến từ đường chuộc tội!"
Bởi vì lo lắng Hầu gia sẽ xử tử Hạ Lan Tử Kỳ trước, cho nên Tề Dật Phàm mới có thể phải giả bộ nghe lời, không kích thích Hầu gia mục đích là hy vọng chiếm được cảm tình của Hầu gia, mà trước mắt Hầu gia đưa quyết định này thật đúng là gãi đúng chỗ ngứa.
Nhưng mà, không sợ chuyện không tốt, chỉ sợ người không tốt! Tự nhiên Đại di nương lại lo lắng sẽ lại có người đến cứu Hạ Lan Tử Kỳ, tiến lên từng bước đề nghị: "Lão gia, đương nhiên là sẽ có người muốn cứu tứ thiếu phu nhân, thiếp thân thấy việc này không nên chậm trễ nữa, chậm sẽ sinh chuyện, đừng đợi đến ngày mai nữa, không bằng bây giờ. . . . . ."
"Không bằng cái gì? Giết người cũng chỉ là đầu rơi xuống đất, còn phải so đo một khắc với nửa khắc sao?" Tề Dật Phàm lúc này thái độ rất hung dữ.
Đại di nương vốn không sợ, khóe môi trái khẽ nhếch lên: "Hừ! Cũng khó mà nói trước được, người kia liều chết tìm cách cứu thoát vậy thì quan hệ với tứ thiếu phu nhân nhất định không đơn giản! Người này không cứu được, chưa chắc đã cam lòng!"
Hầu gia nghe xong, tựa hồ cũng thấy có đạo lý, nhất thời do dự quay mặt lại: "Phu nhân, bà nói đi?"
"Cái này cứ để lão gia quyết định!" Phu nhân không ngốc, giúp Nhị thiếu gia thì Tứ thiếu gia không vui. Giúp Tứ thiếu gia thì Nhị thiếu gia không vui, bà chẳng muốn đắc tội với ai cả, thôi thì cứ đem quả bóng này đá trở lại để Hầu gia tự làm chủ.
Kỳ thật, kế hoạch của Tề Dật Phàm là canh ba cứu người, kết quả lúc hắn chưa kịp cứu người, đúng hơn là chưa đến thời gian cứu thì đã có người nhanh chân hơn trước. Lúc này, hắn thật sự là sợ Hầu gia sẽ không làm chủ được, trực tiếp đem Hạ Lan Tử Kỳ giải quyết luôn, vì thế chỉ có thể áp dụng kế sách vãn hồi: "Phụ thân, không phải cha muốn tìm ra được cái người ở sau lưng muốn cứu Hạ Lan Tử Kỳ sao?"
Thấy ánh mắt Hầu gia chợt sáng ngời, Tề Dật Phàm tiếp tục nói: "Phụ thân có thể mượn cơ hội này, không nói năng gì đem Tử Kỳ nhốt lại, dùng điều này làm mồi nhử. Đem nhiều người canh gác hơn, nếu người kia còn dám đến nữa nhất định sẽ bị bắt. Nếu hắn không dám tới thì hôm sau trừng phạt Tử Kỳ cũng không muộn đâu!"
Tề Dật Phàm dùng một góc độ khác khuyên bảo Hầu gia, Hầu gia cân nhắc một chút, rồi nói : "Dật Phàm nói có đạo lý, người đâu, đem tứ thiếu phu nhân áp tải đi, đồng thời, ngấm ngầm bài trí người canh gác thật cẩn thận cho ta. Còn nữa, từ giờ trở đi không được cho bất kì kẻ nào tiếp xúc với Tứ thiếu phu nhân, nếu thấy người muốn giải cứu đột nhập vào thì ngay lập tức bắt về cho ta."
Cho dù Đại di nương còn nhiều điều bất mãn, nhưng Hầu gia đã ra lệnh như vậy thì nàng cũng đành phải chịu thôi.
Hạ Lan Tử Kỳ bị áp đi ra ngoài khi đi qua Tề Dật Phàm nhìn một cái thật sâu, không biết ở Tĩnh Tâm đường canh gác nghiêm ngặt, Tề Dật Phàm còn có thể nghĩ ra cách gì để cứu nàng.
Đột nhiên bị Tề Nhan Thần cõng lên, trái tim Hạ Lan Tử Kỳ mạnh mẽ đập lên xuống, toát ra một thân mồ hôi lạnh, sốt ruột nói : "Lục đệ, đệ không muốn sống nữa sao! Mau buông ta xuống!" Nói xong dùng sức giãy dụa, muốn giãy xuống.
Tề Nhan Thần biết, nếu Hạ Lan Tử Kỳ bị bắt trở về thì ngày mai sẽ phải hương tan ngọc nát rồi, cho nên bất luận như thế nào cũng không nhẫn tâm buông nàng ra! Lúc này, đám vệ binh lúc trước truy đuổi bọn họ đã la hét sắp đuổi tới nơi. Tề Nhan Thần trong lòng căng thẳng, không nói nhiều nữa, chân bước như bay, cõng nàng chạy trối chết.
Tuy rằng ngay từ đầu Tề Nhan Thần cõng Hạ Lan Tử Kỳ đang bị thương đã coi như đã thả lỏng ra rồi, nhưng mà bị vệ binh trong phủ đuổi theo, cho dù thể lực có tốt thế nào cũng không tránh được mệt mỏi, cái trán phủ đầy mồ hôi, hơi thở cũng ồ ồ gấp gáp.
Hạ Lan Tử Kỳ dựa trên lưng hắn, bị nhiệt độ nóng bỏng của cơ thể hắn làm giật mình, trong lòng trăm mối cảm xúc ngổn ngang, không đành lòng để hắn thêm phiền não, trong lòng kín đáo thở dài, thuận theo không từ chối nữa mà đưa tay giúp hắn lau đi dòng mồ hôi sắp chảy xuống khóe mắt: "Lục đệ, đệ tội gì phải mạo hiểm như vậy? Ta không đáng để đệ phải làm như vậy!"
Kỳ thật, khi hắn biết Hạ Lan Tử Kỳ chỉ nhìn hắn với tư cách là một tẩu tử, hắn đã chẳng băn khoăn gì nữa. Nếu đến đây rồi, thì trong lòng hắn nhất định sẽ đáng, Tề Nhan Thần không nói gì, đột nhiên như tăng thêm khí lực, chạy nhanh hơn.
Vì tránh bị đuổi theo phải tìm chỗ hẻo lánh, Tề Nhan Thần nghĩ đến một chỗ, nhanh chóng cõng Hạ Lan Tử Kỳ chạy vào một khu rừng trúc.
Cái rừng trúc kia kỳ thật chính là nơi mà Hạ Lan Tử Kỳ thường xuyên đến để gọi bồ câu đưa thư, bọn họ vào trong rừng trúc, vệ binh đuổi phía sau lớn tiếng la hét: "Bọn họ chạy vào rừng trúc, mọi người mau bao vây rừng trúc lại! Lần này bọn họ không thoát được rồi!"
Tề Nhan Thần ngừng lại, ngắm nhìn bốn phía, thấy hai bên trái phải những cây đuốc xếp thành hàng dài, nhanh chóng di chuyển bao vây xung quanh rừng trúc.
Biết chạy không thoát, Hạ Lan Tử Kỳ giãy từ trên người hắn xuống, thúc giục: "Nhan Thần, đừng xen vào chuyện của ta nữa, đệ mau chạy đi! Nếu bọn họ bắt được hai người chúng ta, cho dù dùng cả miệng ta và đệ cũng không giải thích nổi đâu"
"Nhưng mà nếu như tẩu bị bọn họ bắt lại chắc chắn sẽ không thoát khỏi cái chết!" Tề Nhan Thần lúc này vẻ mặt thống khổ vô cùng.
Hạ Lan Tử Kỳ cười khổ nói: "Nhưng mà bây giờ chạy cũng không thoát nữa, có lẽ đây chính là số mệnh rồi! Đệ có thể tới cứu ta, ta đã vô cùng cám ơn đệ rồi! Ta không thể lại liên lụy khiến cho đệ khó sống về sau nữa, đệ nhanh quay về đi!"
Khó khăn lắm mới đem người cứu ra được, nhưng lại không thể đưa người ra ngoài, Tề Nhan Thần không cam lòng! Xúc động nói : "Ta không sợ! Ta muốn mang theo tẩu ra bên ngoài!"
Thấy hắn cứng đầu không chịu thế này, Hạ Lan Tử Kỳ tức giận nhắm mắt lại, hơi trợn to mắt nhìn hắn: "Ngươi có chút lí trí được không? Ngươi có thể ra ngoài một mình, nhưng không thể mang theo ta được!"
Còn có thể lý trí, vậy đã không gọi là tình cảm! Tề Nhan Thần nói thế nào cũng không đồng ý bỏ lại nàng, Hạ Lan Tử Kỳ thật sự không còn cách nào khác, bỗng nhiên rút trâm bạc trên đầu xuống đặt ở cổ họng mình: "Đối với một nữ nhân mà nói, danh tiết là thứ quan trọng nhất. Cho dù ngươi không thèm để ý đến ánh mắt của người khác, thế nhưng ta để ý!" Hạ Lan Tử Kỳ trong ánh mắt mang theo tia quyết liệt: "Tự ngươi quyết định đi! Là ngươi đi, hay là ta chết!"
"Tử Kỳ, tẩu. . . . . ." Tề Nhan Thần mở to mắt, không ngờ rằng Hạ Lan Tử Kỳ sẽ dùng chiêu này để ép buộc hắn.
Mắt thấy những bó đuốc đang dần dần tụ về phía bọn họ, biết những người đó bắt đầu thu hẹp vòng vây lại rồi, Hạ Lan Tử Kỳ mạnh mẽ đem trâm bạc để ở cổ, hét lớn: "Ngươi có đi hay không!"
"Tử Kỳ, tẩu đừng kích động, ta đi, ta đi!" Tề Nhan Thần cũng không thể nhìn Hạ Lan Tử Kỳ tự sát trước mặt hắn, vạn bất đắc dĩ đành phải thỏa hiệp.
"Đừng để người khác bắt được đệ, đi nhanh!"
Đối mặt sự thúc giục đầy lo lắng của Hạ Lan Tử Kỳ, Tề Nhan Thần liếc mắt nhìn nàng thật sâu một lần, rồi tung người hai ba cái biến mất ở sâu trong rừng trúc, bỗng nhiên ở cuối rừng trúc tryền đến tiếng va chạm đánh nhau, đến khi âm thanh dừng lại nàng không biết là Tề Nhan Thần rốt cuộc là chạy thoát không hay là bị người ta bắt được rồi, tâm tình thế nào cũng không bình tĩnh lại được.
Nhưng mà, lúc vệ binh vây quanh nàng thì theo những gì họ nói, Hạ Lan Tử Kỳ biết được rằng bọn họ cũng không hề bắt được Tề Nhan Thần, lúc này lòng nàng mới an tĩnh trở lại.
Cho dù nói thế nào đi nữa, Hạ Lan Tử Kỳ cũng không có chạy trốn, đám vệ binh cũng có thể thở phào nhẹ nhõm.
Hạ Lan Tử Kỳ đưa ra khỏi rừng trúc, dẫn tới chính đường Hầu phủ.
Bên trong phủ đã xảy ra chuyện lớn như vậy, ai nấy đều bị dọa giật mình. Bên trong chính đường, Hầu gia, phu nhân, cùng các vị thiếu gia, thiếu phu nhân ở các viện cũng đều tề tựu đầy đủ.
Hạ Lan Tử Kỳ không chạy thoát được, mà tự nhiên lại chạy trốn thế này thì chẳng khác gì tự nhận mình chột dạ sợ tội mới trốn án. Hầu gia nhìn Hạ Lan Tử Kỳ khập khiễng, thần sắc chật vật, thái độ cũng bỗng nhiên trở nên sắc bén hẳn lên: "Tử Kỳ, ngươi đã làm ra chuyện sai trái, cho nên mới nghĩ đến chuyện chạy trốn sao?"
Việc đã đến nước này, Hạ Lan Tử Kỳ trong lòng buồn bã, chạy trốn chính là chạy trốn! Cho dù mình có nói gì đi nữa, bọn họ cũng sẽ cho là mình đang nói dối, vì thế nàng lặng yên không nói tiếng nào.
Thấy nàng cam chịu, Hầu gia khó nén vẻ thất vọng. Lúc này, phu nhân mở miệng hỏi: "Rốt cuộc cái người cứu ngươi kia là ai? Các ngươi là trước đó đã bày sẵn mưu kế hay là hắn nhất thời nảy ý định?"
Hạ Lan Tử Kỳ cúi đầu, nhẹ giọng nói: "Người kia vừa đến đã kéo tay con chạy, bởi vì người đó bịt mặt nên con không biết hắn, chứ đừng nói đã bày mưu từ trước."
"Hả! Không biết? Không biết ai cứu ngươi sao? Ai mà tin nổi?" Thấy Hạ Lan Tử Kỳ trả lời như vậy, Liễu thị cũng không sợ đắc tội nàng nữa, ở bên cạnh châm chọc khiêu khích .
Hạ Lan Tử Kỳ lạnh lùng liếc mắt lườm nàng một cái, trầm giọng nói: "Không biết chính là không biết, ngươi thích tin hay không thì tùy!"
Thấy Hạ Lan Tử Kỳ không để cho nàng chút mặt mũi nào, nàng ta không cam chịu yếu thế: "Ái chà! Miệng vẫn còn cứng được cơ đấy! Ngươi đang bao che cho ai vậy?" Liễu thị ở trong phòng liếc một vòng, không nhìn thấy Tề Dật Phàm, vì thế cười lạnh: "Không phải là Tứ thiếu gia không nữ rời xa người đấy chứ, là đệ ấy đến cứu ngươi sao?"
"Không có bằng chứng, ngậm máu phun người sẽ gặp báo ứng. Mời cô tự trọng!" Hạ Lan Tử Kỳ bình thường cùng Liễu thị không tiếp xúc nhiều, hiện tại sau khi trải qua chuyện này, phát hiện nàng ta luôn nhằm vào mình, thật sự vô cùng chán ghét!
Liễu thị nhíu chặt đôi long mày lại: "Sao lại không có bằng chứng chứ? Nghe đám vệ binh nói người kia đã trốn ra khỏi Hầu phủ, mọi người ai cũng đều thấy rõ là tứ thiếu gia bây giờ không hề có ở đây, vậy chẳng phải là đệ ấy có nhiều nghi ngờ nhất sao?"
"Nhị tẩu, ta đã đến rồi sao vẫn còn lắm mồm vậy?" Ngoài cửa truyền đến tiếng của Tề Dật Phàm, sau đó liền thấy hắn bước vào.
Vừa thấy Tề Dật Phàm, Liễu thị nhất thời nghẹn họng nhìn trân trối, cả người xìu xuống, không còn hùng hổ như ban nãy nữa.
Hạ Lan Tử Kỳ quay đầu liếc mắt nhìn Tề Dật Phàm, ánh mắt tràn ngập tiếc nuối vô hạn, hắn sao lại không tới cứu mình sớm một chút, nếu đến sớm hơn thì có lẽ sẽ không có những chuyện này.
Tề Dật Phàm lại thản nhiên nhìn Hạ Lan Tử Kỳ, trong thần sắc không tỏ rõ buồn vi khiến cho người ta không hiểu được hắn đang nghĩ gì.
Lúc này, Hầu gia mở miệng hỏi: "Dật Phàm, có phải con làm không?"
Tề Dật Phàm ngáp một cái, bộ dáng như chưa tỉnh ngủ: "Con vừa nghe được chuyện này liền chạy tới đây, mọi người trong Thủy Tiên Các có thể làm chứng cho con." Tề Dật Phàm bỗng nhiên vẻ mặt rất đau khổ, vô cùng khó khăn nói : "Tử Kỳ nếu thật sự đã phạm sai lầm thì nàng ấy phải chịu trách nhiệm trước hanh vi của mình, con chắc chắn sẽ không làm trái lời phụ thân."
Hắn tỏ ra ngoan như vậy, làm Hầu gia có chút kinh ngạc. Nhưng mà tức giận trong lòng cũng tiêu tan không ít. Thấy Hạ Lan Tử Kỳ kiên quyết trong khai ra người đã cứu nàng, nhân tiện nói: "Có ai không! Đem tứ thiếu phu nhân giam lại, ngày mai mang cô ta đến từ đường chuộc tội!"
Bởi vì lo lắng Hầu gia sẽ xử tử Hạ Lan Tử Kỳ trước, cho nên Tề Dật Phàm mới có thể phải giả bộ nghe lời, không kích thích Hầu gia mục đích là hy vọng chiếm được cảm tình của Hầu gia, mà trước mắt Hầu gia đưa quyết định này thật đúng là gãi đúng chỗ ngứa.
Nhưng mà, không sợ chuyện không tốt, chỉ sợ người không tốt! Tự nhiên Đại di nương lại lo lắng sẽ lại có người đến cứu Hạ Lan Tử Kỳ, tiến lên từng bước đề nghị: "Lão gia, đương nhiên là sẽ có người muốn cứu tứ thiếu phu nhân, thiếp thân thấy việc này không nên chậm trễ nữa, chậm sẽ sinh chuyện, đừng đợi đến ngày mai nữa, không bằng bây giờ. . . . . ."
"Không bằng cái gì? Giết người cũng chỉ là đầu rơi xuống đất, còn phải so đo một khắc với nửa khắc sao?" Tề Dật Phàm lúc này thái độ rất hung dữ.
Đại di nương vốn không sợ, khóe môi trái khẽ nhếch lên: "Hừ! Cũng khó mà nói trước được, người kia liều chết tìm cách cứu thoát vậy thì quan hệ với tứ thiếu phu nhân nhất định không đơn giản! Người này không cứu được, chưa chắc đã cam lòng!"
Hầu gia nghe xong, tựa hồ cũng thấy có đạo lý, nhất thời do dự quay mặt lại: "Phu nhân, bà nói đi?"
"Cái này cứ để lão gia quyết định!" Phu nhân không ngốc, giúp Nhị thiếu gia thì Tứ thiếu gia không vui. Giúp Tứ thiếu gia thì Nhị thiếu gia không vui, bà chẳng muốn đắc tội với ai cả, thôi thì cứ đem quả bóng này đá trở lại để Hầu gia tự làm chủ.
Kỳ thật, kế hoạch của Tề Dật Phàm là canh ba cứu người, kết quả lúc hắn chưa kịp cứu người, đúng hơn là chưa đến thời gian cứu thì đã có người nhanh chân hơn trước. Lúc này, hắn thật sự là sợ Hầu gia sẽ không làm chủ được, trực tiếp đem Hạ Lan Tử Kỳ giải quyết luôn, vì thế chỉ có thể áp dụng kế sách vãn hồi: "Phụ thân, không phải cha muốn tìm ra được cái người ở sau lưng muốn cứu Hạ Lan Tử Kỳ sao?"
Thấy ánh mắt Hầu gia chợt sáng ngời, Tề Dật Phàm tiếp tục nói: "Phụ thân có thể mượn cơ hội này, không nói năng gì đem Tử Kỳ nhốt lại, dùng điều này làm mồi nhử. Đem nhiều người canh gác hơn, nếu người kia còn dám đến nữa nhất định sẽ bị bắt. Nếu hắn không dám tới thì hôm sau trừng phạt Tử Kỳ cũng không muộn đâu!"
Tề Dật Phàm dùng một góc độ khác khuyên bảo Hầu gia, Hầu gia cân nhắc một chút, rồi nói : "Dật Phàm nói có đạo lý, người đâu, đem tứ thiếu phu nhân áp tải đi, đồng thời, ngấm ngầm bài trí người canh gác thật cẩn thận cho ta. Còn nữa, từ giờ trở đi không được cho bất kì kẻ nào tiếp xúc với Tứ thiếu phu nhân, nếu thấy người muốn giải cứu đột nhập vào thì ngay lập tức bắt về cho ta."
Cho dù Đại di nương còn nhiều điều bất mãn, nhưng Hầu gia đã ra lệnh như vậy thì nàng cũng đành phải chịu thôi.
Hạ Lan Tử Kỳ bị áp đi ra ngoài khi đi qua Tề Dật Phàm nhìn một cái thật sâu, không biết ở Tĩnh Tâm đường canh gác nghiêm ngặt, Tề Dật Phàm còn có thể nghĩ ra cách gì để cứu nàng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.