Hiền Đệ, Vải Buộc Ngực Của Ngươi Rơi Rồi
Chương 17: đối thủ cạnh tranh
Yến Vĩ Đào Hoa
08/07/2024
Mỗi ngày chỉ cần học nửa ngày, sau bữa trưa sẽ có thể tự do sắp xếp.
Mấy ngày đầu, Gia Nhu chưa bao giờ nghỉ trưa.
Không có cách nào cả, tay nghề mấy đầu bếp nhà Thân vương thật sự tinh xảo, bánh Hưng Bình, cơm thủy tinh, thịt nướng, cá bống thông thường ở Trường An, nơi này cái gì cần có đều có.
Nhất là Cổ Lâu Tử, quả thực là nhất tuyệt. Ở giữa một cái bánh hồ trải một tầng nhân thịt dê, lại trải một tầng nhân ớt, lại trải một tầng nhân thịt, nướng trong lò thơm lừng giòn xốp, phối hợp với bơ sữa chua ăn kèm, nàng có thể ăn cái này mỗi bữa.
Nàng ăn cơm no đến mức nằm không nổi, muốn đi ra ngoài sườn cỏ một chuyến để tiêu thực, cũng thuận tiện dắt lừa đi dạo.
Cỏ xanh nhạt dưới chân lan tràn khắp nơi, trong cỏ xen lẫn nhiều đốm hoa dại, gần ngàn đàn cừu ở cách bờ sông nhỏ không xa đang trầm mặc mà vui vẻ ăn cỏ.
Người chăn dê là một nữ đồng Quy Tư chỉ có bảy tuổi, tên là Cổ Lan • A Cát, ngoại trừ cô bé ra, trong nhà còn có huynh trưởng lớn hơn cô bé hai tuổi, cha nương cùng bà cụ, một nhà năm người đều là nô bộc trong nhà Bạch Ngân Thân Vương, dẫn dắt việc chăn dê.
Cổ Lan đang mặc áo choàng dùng y phục của a huynh cô bé sửa lại, hai bím tóc rối bời buông xuống ở phía sau, cô nương nhỏ nhắn cưỡi trên một con la cực cao lớn, vẻ mặt rất cảnh giác. Hễ có chú dê nào muốn chạy ra xa xa sẽ lập tức cưỡi la đuổi theo, cũng không thật sự đánh dê, chỉ vung roi ở giữa không trung, dùng giọng Thổ Hỏa La cao giọng hô to: "Trở về, trở về!"
Đợi Cổ Lan từ hạ du trở về, Gia Nhu tiến lên nói chuyện với cô bé. Cổ Lan mím chặt môi không tiếp lời, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng ngượng ngùng. Rồi lại cực kỳ tò mò đối với vị tân phu tử trẻ tuổi ở Thân vương gia này, thỉnh thoảng sẽ len lén liếc mắt nhìn nàng một cái.
Gia Nhu liền cười với cô bé một cái, dắt Đại Lực tiếp tục đi lên sườn núi.
Xa hơn hai dặm về phía trước, có một chuồng dê rất lớn, ít nhất có thể nuôi hơn một ngàn con dê, nhưng cũng chỉ là một trong mười mấy chuồng dê lớn mà Bạch Ngân thân vương rải rác trên thảo nguyên.
A huynh của Cổ Lan đang chăn dê ở đầu kia.
Bên cạnh chuồng dê có một tấm màn, một bà lão Quy Tư nhăn nheo ngồi xổm bên ngoài lều cắt cỏ chăn nuôi, đợi phơi khô rồi thu lại, đến mùa đông bầy dê có thể không bị đói bụng. Xa xa nhìn thấy nàng, bà lão đã ngừng việc trên tay lại, giống như đối với bất kỳ một vị chủ nhân nào trong thôn trang này, bà run rẩy lấy trán chạm đất thành kính dập đầu trước, mới tiếp tục làm việc trên tay.
Gia Nhu mỉm cười vẫy vẫy tay.
Lúc này đang là giờ nghỉ trưa, có lẽ Bạch Ngân thân vương còn đang trong mộng, hai con chó lông trắng của ông ấy đã ở trong nước chơi đùa, nước sông ào ào chảy xuôi, náo nhiệt lại yên tĩnh.
Nàng híp mắt nhìn thảo nguyên sức sống bừng bừng, tưởng tượng mấy chục năm trước, nhà ngoại của nàng cũng từng sinh sống ở thảo nguyên rộng lớn này.
Khi đó ngoại tổ phụ của nàng chỉ là thiếu niên mười mấy tuổi, cũng từng cưỡi la chăn dê như vậy, bởi vì vừa gặp đã yêu đối với tổ mẫu từ Trường An đến, dựa vào một luồng nhiệt tình cùng xúc động của thiếu niên một đường theo đuổi đến Trung Nguyên, cuối cùng cắm rễ ở Trường An.
Có lẽ tăng nhân quét rác nói không hoàn toàn sai, ngoại trừ Tiết ác nhân muốn ăn lừa của nàng, lại khinh thường nàng, Quy Tư cũng không phải không thú vị như nàng cho là vậy.
Nàng đang hăng hái bừng bừng nhìn xung quanh, chợt nghe phía sau có một tiếng kinh hô. Quay đầu lại nhìn, Cổ Lan đã nhảy xuống la ngồi xổm trên mặt đất, trong lòng đang ôm một con dê con, vừa sốt ruột vừa tức giận dùng tiếng Thổ Hỏa La giáo huấn dê con: "Sao không nhìn đường? Mọc một đôi mắt hoa to như thế vô ích rồi.”
Một con dê cái trưởng thành khác liền vây quanh con dê con, không ngừng "be be".
Gia Nhu liền cưỡi lừa chạy tới nhảy xuống lưng lừa, nói với Cổ Lan: "Để ta xem.”
Cổ Lan vẫn phòng bị ôm dê con vào trong lòng, chỉ buông một cái chân dê ra.
Gia Nhu vuốt ve con dê con trước để nó đừng sợ, lại nhìn cái chân bị thương kia, nhưng thấy trên móng dê máu tươi đầm đìa, nhìn vết thương cũng không giống như bị rắn chuột cắn bị thương, mà giống bị tảng đá bên sông cứa đứt hơn.
Là vết thương nhỏ.
Nàng lấy khăn tay ra thấm máu tuôn ra trên móng dê, đợi thế máu giảm bớt mới quay đầu nhanh chóng đưa mắt tuần tra trên bãi cỏ, ánh mắt rất nhanh đã dừng lại trên mấy đám lá cỏ.
“Cây cỏ kia, cỏ năm lá kia." Nàng dùng tiếng Thổ Hỏa La nói với Cổ Lan: “Hái hộ ta.”
Cổ Lan vội vàng đi hái cỏ cho nàng, nhìn nàng nhai cỏ ra nước, dùng cỏ bôi lên vết thương móng dê.
Cỏ kia có vài phần thần kỳ, đụng vào vết thương rất nhanh đã cầm máu. Gia Nhu dứt khoát quấn khăn lên móng dê, nói: "Nó vẫn có thể vui vẻ, nhưng hôm nay tốt nhất đừng xuống nước, tốt nhất là dắt về chuồng dê nghỉ một ngày.”
Ánh mắt Cổ Lan sáng ngời: "Phu tử biết chữa dê sao?”
“Biết một chút.” Gia Nhu hơi khiêm tốn.
“Cha ta cũng vậy, bệnh gì của dê cũng không làm khó được ông." Dường như Cổ Lan nhớ tới cái gì đó, hai tròng mắt trong nháy mắt đã tối sầm lại, qua vài hơi mới nói: "Huynh không giống bọn họ.”
“Bọn họ là ai? Tại sao lại không giống?” Nàng lập tức từ bên hông rút quạt giấy ra, "xoạc" mở ra quạt: "Có phải là ta càng tuấn mỹ vô song không?"
Cổ Lan trả lời đâu ra đấy: "Những phu tử đó, bọn họ chỉ dạy cho A Lang và không bao giờ nhìn thẳng vào người hầu."
Gia Nhu mỉm cười, tất cả đều là hạ phẩm, chỉ có người đọc sách mới cao thôi. Chỉ là phu tử như nàng quả thật không giống với người khác, phu tử như nàng là một phu tử không học vấn không nghề nghiệp.
Nàng ôm lấy dê con định giao cho Cổ Lan, gió lại đưa tới tiếng vó ngựa liên tiếp.
Bảy tám người cưỡi tuấn mã qua cầu Trường An, muốn đi về phía thôn trang, trong đó mấy người mặc nhuyễn giáp tướng sĩ, mà dẫn đầu là một nam tử trẻ tuổi thường phục màu đen, cách xa không thấy rõ tướng mạo, chỉ có điều thân hình hắn cao ngất mà tuấn dật rất bắt mắt.
Gia Nhu lẩm bẩm: "Đây là ai vậy, thiếu chút nữa đã áp đảo phong thái của bổn phu tử rồi…”
Cổ Lan cũng nhìn đám người kia, nói: "Là người Đô Hộ phủ An Tây, đây là lần thứ ba bọn họ đến nơi này rồi.”
Trước cửa thôn trang, Bạch gia đã có người sớm nhận được tin tức, lấy nghi thức tiếp đãi khách quý mở rộng cửa chính, Bạch quản gia dẫn theo chúng nô bộc tự mình ở ngoài cửa nghênh đón.
Người tới xuống ngựa trước, Tiết Lang bỏ dây cương xuống.
Vương Hoài An liền tiến lên dắt ngựa, thấy Tiết Lang nghiêng đầu, hắn ta vội vàng nhẹ nhàng gật đầu, thấp giọng nói: "Đại Đô hộ yên tâm, ba vị phu tử tất nhiên không phụ sự mong đợi của mọi người, nhất định sẽ để Bạch Ngân thân vương nợ nhân tình.”
Mặc dù trên mặt ba vị lão trượng nho nhã phía sau hắn mang vẻ mệt mỏi, nhưng đều nghiêm nghị nói: "Tiết tướng quân chớ lo lắng, mặc dù Bạch Tam Lang kia khó dạy, nhưng chúng ta đã đến Quy Tư, tất nhiên sẽ không từ nan, phò trợ tướng quân đạt thành mong muốn.”
Tiết Lang thu hồi ánh mắt, khi hắn quay đầu về phía thôn trang đã thay đổi thần sắc ấm áp, sải bước đi về phía trước. Song phương thân thiết chào hỏi, hàn huyên ngắn gọn, Tiết Lang bèn đi về thôn trang cùng Bạch quản sự.
Lúc cùng đi vào cửa chính, hắn đột nhiên dừng lại, bỗng nhiên quay đầu.
Phía sau là màu xanh lan tràn đến tận chân trời, bầy cừu nhà thân vương rải rác thong dong bên bờ sông, nhàn nhã ăn cỏ.
Có một thiếu niên tuấn tú mặc một thân Khuyết Khoa Bào màu xanh nhạt, nổi bật đứng ở ngoài mấy chục trượng, trong lòng đang ôm một chú dê con.
Mặt trời buổi chiều chiếu sáng "y" rất rõ ràng, hoàn toàn khác với gã ăn mày xiêm y tả tơi ở chợ mấy ngày trước.
Là người duy nhất biết được hành tung của Thôi Ngũ Nương, tên là "Phan An".
Thật sự là gặp được hoàn toàn không phí chút công sức nào.
Hắn nhìn chằm chằm "y" không chớp mắt, cho đến khi xa xa, “y" nhếch cái miệng to như chậu máu, cười tươi rói với hắn.
Mặt Tiết Lang không chút thay đổi thu hồi ánh mắt, sải bước đi vào trong thôn trang.
-
Mặc dù Gia Nhu chỉ đối mặt với Tiết Lang vẫn chưa giao thủ, nhưng nghĩ đến hắn tới cửa một cách cổ quái như vậy, nàng vẫn có chút tâm sự nặng nề.
Đợi nàng dắt Đại Lực trở lại thiên viện không lâu, Bạch Tam Lang liền vội vã tiến đến: "Phu tử, nghe nói Tiết Đại Đô Hộ mang theo ba vị phu tử đến muốn tiến cử cho cha!"
“Hắn muốn cướp đường sống của bổn phu tử ư?”
Tam Lang nặng nề gật đầu: "Mặc dù hắn còn chưa đề cập với cha, nhưng mấy phu tử kia lén nói chuyện bị đồ nhi nghe được, nói nhất định phải trở thành phu tử của đồ nhi. Bọn họ cho rằng đồ nhi nghe không hiểu tiếng Trường An nên không hề phòng bị.”
Gia Nhu nhất thời cắn chặt hàm răng.
Đúng là một tên cường đạo.
Ba ngày trước nàng vừa đến thôn trang tự tiến cử làm phu tử, nhờ khôn vặt mới khiến Bạch Ngân thân vương đi theo con đường của nàng. Hôm nay ba vị phu tử ở đây tùy ý dẫn dụ vài câu, thân vương nhận được lời triệu hoán đường ngay lẽ chính, nói không chừng bát cơm thơm ngào ngạt này của nàng sẽ xong đời.
Tổng cộng một cái bánh vàng cùng năm thớt gấm mây, nàng cũng chỉ mới hưởng thụ mấy bộ xiêm y cùng một ít thức ăn, còn lại vẫn chưa cất vào trong hà bao, chưa kịp ủ nóng đã muốn bay đi như vậy ư?
Nàng tiến lên kéo Bạch Tam Lang vào trong phòng, một lần nữa đóng cửa lại, cổ tay run lên ném ra một con xúc xắc.
Con xúc xắc lặng lẽ chuyển động trên địa y, sau vài hơi đều đồng loạt dừng lại. Tổng cộng năm viên xúc xắc, mỗi viên đều là sáu điểm, không trật cái nào.
“Wow!" Hai mắt Bạch Tam Lang tỏa sáng: “Phu tử, dạy đồ nhi đi!”
Lúc này lại truyền đến tiếng gõ cửa, tôi tớ ở bên ngoài nhắc nhở: "Phu tử, chủ nhân cho mời.”
Đến rồi, quả nhiên đến rồi.
Gia Nhu cao giọng đáp ứng, lập tức đi đến giá sách chọn ra một quyển trong dãy sách kia, mở ra một trang đặt trước mắt Bạch Tam Lang, đến gần bên tai hắn nói nhỏ một hồi, gõ sách dặn dò: "Nhớ kỹ, nếu như thất bại, thầy trò ta và ngươi vĩnh viễn cách xa nhau, cuộc đời này khó gặp lại.”
Bạch Tam Lang thèm thuồng nhìn năm viên xúc xắc kia, gật đầu âm vang hữu lực: "Phu tử yên tâm, cho dù đồ nhi có xá cái mạng này cũng sẽ cứu phu tử về!"
Tác giả có lời muốn nói:
Tiết Lang: Thật trùng hợp.
Gia Nhu: Thật trùng hợp.
Tiết Lang: Thật trùng hợp.
Gia Nhu: Thật trùng hợp.
Tiết Lang: Thật trùng hợp.
Gia Nhu: (Ngươi không ngừng ta cũng không ngừng) Thật trùng hợp.
Mấy ngày đầu, Gia Nhu chưa bao giờ nghỉ trưa.
Không có cách nào cả, tay nghề mấy đầu bếp nhà Thân vương thật sự tinh xảo, bánh Hưng Bình, cơm thủy tinh, thịt nướng, cá bống thông thường ở Trường An, nơi này cái gì cần có đều có.
Nhất là Cổ Lâu Tử, quả thực là nhất tuyệt. Ở giữa một cái bánh hồ trải một tầng nhân thịt dê, lại trải một tầng nhân ớt, lại trải một tầng nhân thịt, nướng trong lò thơm lừng giòn xốp, phối hợp với bơ sữa chua ăn kèm, nàng có thể ăn cái này mỗi bữa.
Nàng ăn cơm no đến mức nằm không nổi, muốn đi ra ngoài sườn cỏ một chuyến để tiêu thực, cũng thuận tiện dắt lừa đi dạo.
Cỏ xanh nhạt dưới chân lan tràn khắp nơi, trong cỏ xen lẫn nhiều đốm hoa dại, gần ngàn đàn cừu ở cách bờ sông nhỏ không xa đang trầm mặc mà vui vẻ ăn cỏ.
Người chăn dê là một nữ đồng Quy Tư chỉ có bảy tuổi, tên là Cổ Lan • A Cát, ngoại trừ cô bé ra, trong nhà còn có huynh trưởng lớn hơn cô bé hai tuổi, cha nương cùng bà cụ, một nhà năm người đều là nô bộc trong nhà Bạch Ngân Thân Vương, dẫn dắt việc chăn dê.
Cổ Lan đang mặc áo choàng dùng y phục của a huynh cô bé sửa lại, hai bím tóc rối bời buông xuống ở phía sau, cô nương nhỏ nhắn cưỡi trên một con la cực cao lớn, vẻ mặt rất cảnh giác. Hễ có chú dê nào muốn chạy ra xa xa sẽ lập tức cưỡi la đuổi theo, cũng không thật sự đánh dê, chỉ vung roi ở giữa không trung, dùng giọng Thổ Hỏa La cao giọng hô to: "Trở về, trở về!"
Đợi Cổ Lan từ hạ du trở về, Gia Nhu tiến lên nói chuyện với cô bé. Cổ Lan mím chặt môi không tiếp lời, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng ngượng ngùng. Rồi lại cực kỳ tò mò đối với vị tân phu tử trẻ tuổi ở Thân vương gia này, thỉnh thoảng sẽ len lén liếc mắt nhìn nàng một cái.
Gia Nhu liền cười với cô bé một cái, dắt Đại Lực tiếp tục đi lên sườn núi.
Xa hơn hai dặm về phía trước, có một chuồng dê rất lớn, ít nhất có thể nuôi hơn một ngàn con dê, nhưng cũng chỉ là một trong mười mấy chuồng dê lớn mà Bạch Ngân thân vương rải rác trên thảo nguyên.
A huynh của Cổ Lan đang chăn dê ở đầu kia.
Bên cạnh chuồng dê có một tấm màn, một bà lão Quy Tư nhăn nheo ngồi xổm bên ngoài lều cắt cỏ chăn nuôi, đợi phơi khô rồi thu lại, đến mùa đông bầy dê có thể không bị đói bụng. Xa xa nhìn thấy nàng, bà lão đã ngừng việc trên tay lại, giống như đối với bất kỳ một vị chủ nhân nào trong thôn trang này, bà run rẩy lấy trán chạm đất thành kính dập đầu trước, mới tiếp tục làm việc trên tay.
Gia Nhu mỉm cười vẫy vẫy tay.
Lúc này đang là giờ nghỉ trưa, có lẽ Bạch Ngân thân vương còn đang trong mộng, hai con chó lông trắng của ông ấy đã ở trong nước chơi đùa, nước sông ào ào chảy xuôi, náo nhiệt lại yên tĩnh.
Nàng híp mắt nhìn thảo nguyên sức sống bừng bừng, tưởng tượng mấy chục năm trước, nhà ngoại của nàng cũng từng sinh sống ở thảo nguyên rộng lớn này.
Khi đó ngoại tổ phụ của nàng chỉ là thiếu niên mười mấy tuổi, cũng từng cưỡi la chăn dê như vậy, bởi vì vừa gặp đã yêu đối với tổ mẫu từ Trường An đến, dựa vào một luồng nhiệt tình cùng xúc động của thiếu niên một đường theo đuổi đến Trung Nguyên, cuối cùng cắm rễ ở Trường An.
Có lẽ tăng nhân quét rác nói không hoàn toàn sai, ngoại trừ Tiết ác nhân muốn ăn lừa của nàng, lại khinh thường nàng, Quy Tư cũng không phải không thú vị như nàng cho là vậy.
Nàng đang hăng hái bừng bừng nhìn xung quanh, chợt nghe phía sau có một tiếng kinh hô. Quay đầu lại nhìn, Cổ Lan đã nhảy xuống la ngồi xổm trên mặt đất, trong lòng đang ôm một con dê con, vừa sốt ruột vừa tức giận dùng tiếng Thổ Hỏa La giáo huấn dê con: "Sao không nhìn đường? Mọc một đôi mắt hoa to như thế vô ích rồi.”
Một con dê cái trưởng thành khác liền vây quanh con dê con, không ngừng "be be".
Gia Nhu liền cưỡi lừa chạy tới nhảy xuống lưng lừa, nói với Cổ Lan: "Để ta xem.”
Cổ Lan vẫn phòng bị ôm dê con vào trong lòng, chỉ buông một cái chân dê ra.
Gia Nhu vuốt ve con dê con trước để nó đừng sợ, lại nhìn cái chân bị thương kia, nhưng thấy trên móng dê máu tươi đầm đìa, nhìn vết thương cũng không giống như bị rắn chuột cắn bị thương, mà giống bị tảng đá bên sông cứa đứt hơn.
Là vết thương nhỏ.
Nàng lấy khăn tay ra thấm máu tuôn ra trên móng dê, đợi thế máu giảm bớt mới quay đầu nhanh chóng đưa mắt tuần tra trên bãi cỏ, ánh mắt rất nhanh đã dừng lại trên mấy đám lá cỏ.
“Cây cỏ kia, cỏ năm lá kia." Nàng dùng tiếng Thổ Hỏa La nói với Cổ Lan: “Hái hộ ta.”
Cổ Lan vội vàng đi hái cỏ cho nàng, nhìn nàng nhai cỏ ra nước, dùng cỏ bôi lên vết thương móng dê.
Cỏ kia có vài phần thần kỳ, đụng vào vết thương rất nhanh đã cầm máu. Gia Nhu dứt khoát quấn khăn lên móng dê, nói: "Nó vẫn có thể vui vẻ, nhưng hôm nay tốt nhất đừng xuống nước, tốt nhất là dắt về chuồng dê nghỉ một ngày.”
Ánh mắt Cổ Lan sáng ngời: "Phu tử biết chữa dê sao?”
“Biết một chút.” Gia Nhu hơi khiêm tốn.
“Cha ta cũng vậy, bệnh gì của dê cũng không làm khó được ông." Dường như Cổ Lan nhớ tới cái gì đó, hai tròng mắt trong nháy mắt đã tối sầm lại, qua vài hơi mới nói: "Huynh không giống bọn họ.”
“Bọn họ là ai? Tại sao lại không giống?” Nàng lập tức từ bên hông rút quạt giấy ra, "xoạc" mở ra quạt: "Có phải là ta càng tuấn mỹ vô song không?"
Cổ Lan trả lời đâu ra đấy: "Những phu tử đó, bọn họ chỉ dạy cho A Lang và không bao giờ nhìn thẳng vào người hầu."
Gia Nhu mỉm cười, tất cả đều là hạ phẩm, chỉ có người đọc sách mới cao thôi. Chỉ là phu tử như nàng quả thật không giống với người khác, phu tử như nàng là một phu tử không học vấn không nghề nghiệp.
Nàng ôm lấy dê con định giao cho Cổ Lan, gió lại đưa tới tiếng vó ngựa liên tiếp.
Bảy tám người cưỡi tuấn mã qua cầu Trường An, muốn đi về phía thôn trang, trong đó mấy người mặc nhuyễn giáp tướng sĩ, mà dẫn đầu là một nam tử trẻ tuổi thường phục màu đen, cách xa không thấy rõ tướng mạo, chỉ có điều thân hình hắn cao ngất mà tuấn dật rất bắt mắt.
Gia Nhu lẩm bẩm: "Đây là ai vậy, thiếu chút nữa đã áp đảo phong thái của bổn phu tử rồi…”
Cổ Lan cũng nhìn đám người kia, nói: "Là người Đô Hộ phủ An Tây, đây là lần thứ ba bọn họ đến nơi này rồi.”
Trước cửa thôn trang, Bạch gia đã có người sớm nhận được tin tức, lấy nghi thức tiếp đãi khách quý mở rộng cửa chính, Bạch quản gia dẫn theo chúng nô bộc tự mình ở ngoài cửa nghênh đón.
Người tới xuống ngựa trước, Tiết Lang bỏ dây cương xuống.
Vương Hoài An liền tiến lên dắt ngựa, thấy Tiết Lang nghiêng đầu, hắn ta vội vàng nhẹ nhàng gật đầu, thấp giọng nói: "Đại Đô hộ yên tâm, ba vị phu tử tất nhiên không phụ sự mong đợi của mọi người, nhất định sẽ để Bạch Ngân thân vương nợ nhân tình.”
Mặc dù trên mặt ba vị lão trượng nho nhã phía sau hắn mang vẻ mệt mỏi, nhưng đều nghiêm nghị nói: "Tiết tướng quân chớ lo lắng, mặc dù Bạch Tam Lang kia khó dạy, nhưng chúng ta đã đến Quy Tư, tất nhiên sẽ không từ nan, phò trợ tướng quân đạt thành mong muốn.”
Tiết Lang thu hồi ánh mắt, khi hắn quay đầu về phía thôn trang đã thay đổi thần sắc ấm áp, sải bước đi về phía trước. Song phương thân thiết chào hỏi, hàn huyên ngắn gọn, Tiết Lang bèn đi về thôn trang cùng Bạch quản sự.
Lúc cùng đi vào cửa chính, hắn đột nhiên dừng lại, bỗng nhiên quay đầu.
Phía sau là màu xanh lan tràn đến tận chân trời, bầy cừu nhà thân vương rải rác thong dong bên bờ sông, nhàn nhã ăn cỏ.
Có một thiếu niên tuấn tú mặc một thân Khuyết Khoa Bào màu xanh nhạt, nổi bật đứng ở ngoài mấy chục trượng, trong lòng đang ôm một chú dê con.
Mặt trời buổi chiều chiếu sáng "y" rất rõ ràng, hoàn toàn khác với gã ăn mày xiêm y tả tơi ở chợ mấy ngày trước.
Là người duy nhất biết được hành tung của Thôi Ngũ Nương, tên là "Phan An".
Thật sự là gặp được hoàn toàn không phí chút công sức nào.
Hắn nhìn chằm chằm "y" không chớp mắt, cho đến khi xa xa, “y" nhếch cái miệng to như chậu máu, cười tươi rói với hắn.
Mặt Tiết Lang không chút thay đổi thu hồi ánh mắt, sải bước đi vào trong thôn trang.
-
Mặc dù Gia Nhu chỉ đối mặt với Tiết Lang vẫn chưa giao thủ, nhưng nghĩ đến hắn tới cửa một cách cổ quái như vậy, nàng vẫn có chút tâm sự nặng nề.
Đợi nàng dắt Đại Lực trở lại thiên viện không lâu, Bạch Tam Lang liền vội vã tiến đến: "Phu tử, nghe nói Tiết Đại Đô Hộ mang theo ba vị phu tử đến muốn tiến cử cho cha!"
“Hắn muốn cướp đường sống của bổn phu tử ư?”
Tam Lang nặng nề gật đầu: "Mặc dù hắn còn chưa đề cập với cha, nhưng mấy phu tử kia lén nói chuyện bị đồ nhi nghe được, nói nhất định phải trở thành phu tử của đồ nhi. Bọn họ cho rằng đồ nhi nghe không hiểu tiếng Trường An nên không hề phòng bị.”
Gia Nhu nhất thời cắn chặt hàm răng.
Đúng là một tên cường đạo.
Ba ngày trước nàng vừa đến thôn trang tự tiến cử làm phu tử, nhờ khôn vặt mới khiến Bạch Ngân thân vương đi theo con đường của nàng. Hôm nay ba vị phu tử ở đây tùy ý dẫn dụ vài câu, thân vương nhận được lời triệu hoán đường ngay lẽ chính, nói không chừng bát cơm thơm ngào ngạt này của nàng sẽ xong đời.
Tổng cộng một cái bánh vàng cùng năm thớt gấm mây, nàng cũng chỉ mới hưởng thụ mấy bộ xiêm y cùng một ít thức ăn, còn lại vẫn chưa cất vào trong hà bao, chưa kịp ủ nóng đã muốn bay đi như vậy ư?
Nàng tiến lên kéo Bạch Tam Lang vào trong phòng, một lần nữa đóng cửa lại, cổ tay run lên ném ra một con xúc xắc.
Con xúc xắc lặng lẽ chuyển động trên địa y, sau vài hơi đều đồng loạt dừng lại. Tổng cộng năm viên xúc xắc, mỗi viên đều là sáu điểm, không trật cái nào.
“Wow!" Hai mắt Bạch Tam Lang tỏa sáng: “Phu tử, dạy đồ nhi đi!”
Lúc này lại truyền đến tiếng gõ cửa, tôi tớ ở bên ngoài nhắc nhở: "Phu tử, chủ nhân cho mời.”
Đến rồi, quả nhiên đến rồi.
Gia Nhu cao giọng đáp ứng, lập tức đi đến giá sách chọn ra một quyển trong dãy sách kia, mở ra một trang đặt trước mắt Bạch Tam Lang, đến gần bên tai hắn nói nhỏ một hồi, gõ sách dặn dò: "Nhớ kỹ, nếu như thất bại, thầy trò ta và ngươi vĩnh viễn cách xa nhau, cuộc đời này khó gặp lại.”
Bạch Tam Lang thèm thuồng nhìn năm viên xúc xắc kia, gật đầu âm vang hữu lực: "Phu tử yên tâm, cho dù đồ nhi có xá cái mạng này cũng sẽ cứu phu tử về!"
Tác giả có lời muốn nói:
Tiết Lang: Thật trùng hợp.
Gia Nhu: Thật trùng hợp.
Tiết Lang: Thật trùng hợp.
Gia Nhu: Thật trùng hợp.
Tiết Lang: Thật trùng hợp.
Gia Nhu: (Ngươi không ngừng ta cũng không ngừng) Thật trùng hợp.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.