Hiền Đệ, Vải Buộc Ngực Của Ngươi Rơi Rồi
Chương 33: Nghèo Mà Cũng Cầu Kỳ
Yến Vĩ Đào Hoa
12/07/2024
Đợi đến khi hắn rơi xuống đất, nàng không khỏi dùng lời nói châm chọc hắn: "Đường đường là Đại Đô Hộ An Tây không làm chính sự, nửa đêm đến quấy rầy tượng Phật để tiêu cơm, Vương Hoài An mặt vuông cũng không ngăn cản ngươi ư?"
Hắn ngẩng đầu đánh giá "tác phẩm" của mình, có vẻ rất hài lòng: "Bọn họ tự có chuyện quan trọng, hiện giờ người nhàn rỗi nhất trong toàn bộ Đô Hộ phủ chỉ có một mình ta, loại chuyện ăn no rửng mỡ này cũng chỉ có bản tướng quân làm thay.”
Còn biết là ăn no quá.
Nàng hừ nhẹ một tiếng, nhét bát dầu cho hắn, cầm bồ đoàn đến ngồi ở một chỗ đèn đuốc dày đặc, yên lặng đợi tăng nhân đến.
Không bao lâu sau khi Tiết Lang thu dọn xong hiện trường cũng ngồi xuống theo.
Một tòa điện to như vậy, bóng dáng to lớn của các tượng Phật lờ mờ ở dưới ánh đèn, bên ngoài chỉ thỉnh thoảng truyền đến tiếng gió vù vù.
Nàng nghiêng đầu nhìn thanh niên ở cách hai trượng, hắn đã chống đầu nửa nằm trên mặt đất nhắm hai mắt lại. Lông mày đen nghiêng như ẩn như hiện dưới vài sợi tóc rủ xuống, đè xuống vài phần uy nghiêm ban ngày.
Nàng lại gần hắn một chút, thấp giọng hỏi hắn: "Ngươi nói xem, khi nào các hòa thượng sẽ đến? Nếu trời sắp sáng mới đến, ta với ngươi nên trốn ở chỗ nào đây?”
Hắn cũng không có phản ứng gì, lồng ngực chậm rãi phập phồng, mắt thấy bộ dáng như muốn ngủ.
“Ta... hiện tại ta nổi hứng, muốn cùng ngươi lăn ba vòng trong tòa điện này. Ngươi có sợ không?”
“Sợ, rất sợ." Cuối cùng hắn cũng mở miệng, trong giọng nói lại càng thêm chế nhạo. Đợi đôi mắt hắn khẽ mở ra mới lười biếng nói: "Các hòa thượng tốt nhất là trời sáng hãy đến, bổn tướng quân có thể ngủ ngon ở chỗ này.”
“Nhưng ta lại không ngon! Ta không ngủ được ở chỗ cứng, ta phải ngủ gối mềm giường cao.”
Hắn im lặng mỉm cười một tiếng: "Xuất thân người nghèo mà cũng cầu kỳ nhỉ.”
Nàng nhất thời nghẹn lời, một lúc lâu mới chột dạ tranh luận: "Cho dù tiểu gia đi nơi nào kiếm tiền công, trước khi đi a nương đều cho ta chăn bông dày nhất. Ta là con một của Phan gia, a nương không nỡ để ta chịu khổ.”
Hắn liếc nàng một cái, chậm rãi ngồi dậy đưa bồ đoàn dưới thân cho nàng.
Nàng nhận lấy lót ở dưới nhưng cũng không cảm thấy thoải mái bao nhiêu.
"Tiền trợ cấp triều đình, nhà ngươi lĩnh được bao nhiêu?" Giọng nói hắn nhàn nhạt, đôi mắt lại dừng lại ở trên mặt nàng, giống như cố chấp chờ đợi một đáp án.
Nàng nào biết có bao nhiêu, nàng chỉ để ý tiêu, thu bạc chính là chuyện của phòng sổ sách trong phủ.
“Cỡ tám trăm một ngàn... " Nàng vừa thốt ra, thấy chân mày hắn khẽ nhướng lên đột nhiên tỉnh táo.
Lúc này nàng là Phan An chứ không phải Thôi Gia Nhu.
Hắn hỏi, sau khi Phan Vĩnh Niên tử chiến, Phan gia nhận được bao nhiêu ngân lượng.
Nàng nhất thời hối hận không nên tìm hắn nói chuyện, nên để cho hắn ngủ lâu không tỉnh mới tốt.
“Nhận rồi, nhận... " Nàng ấp úng không biết rốt cuộc nên bịa ra bao nhiêu mới thích hợp.
Là mấy cái bánh vàng, hay là mấy quan tiền đây?
Cuối cùng hàm hàm hồ hồ nói: "A nương lo lắng ta lấy ra tiêu không còn một mảnh, vừa nhận về đến nhà đã khóa vào trong tủ, nói để dành cho tôn tử sau này dùng..."
Hắn giật giật khóe miệng, mới nói: "Nghe nói trong chyện này có tham ô, ngân lượng Phan gia không bị thiếu sao?"
Nàng gật đầu cũng không phải mà lắc đầu cũng không xong, đành phải qua loa tắc trách nói: "Nếu gặp phải tất nhiên phải cáo quan." Lại vội vàng hỏi hắn: "Vì sao ngươi đang yên đang lành làm Tây Nam vương, lại chạy tới Quy Tư, phải bắt đầu tất cả lại từ đầu.”
Nàng không đợi hắn trả lời đã tự mình nói: "Trung thành báo quốc, cười đến sa trường, những người như các ngươi đều coi lấy da ngựa bọc thây là vinh quang, phải không?"
"Có lẽ là ngươi đối với có chút hiểu lầm với võ nhân chúng ta rồi." Hắn không hề truy vấn chuyện Phan gia, hai tay đặt sau gáy: "Đương nhiên là muốn sống sót lành lặn, ai sẽ vô cớ chịu chết chứ."
“Vậy sao?” Nàng lại không cho là đúng.
Nàng ngồi lẳng lặng một hồi, cảm giác mát mẻ của phiến đá xanh dần thấm vào bồ đoàn dưới thân. Đứng dậy hoạt động tay chân một lúc lại ngồi trở về, hỏi: "Nửa đêm ngươi lăn qua lăn lại như vậy, vừa bóp đá vừa bôi dầu, lỡ như ngày mai tượng Phật vẫn chưa hiện ra dị tượng thì phải làm sao bây giờ?"
Ngay cả mí mắt hắn cũng lười nâng lên: "Trong từ điển của bổn tướng quân, không có hai chữ 'thất bại'.”
“Chẳng lẽ ngươi chưa từng bại trận ư?”
“Chưa từng, một trăm lẻ một trận chiến đều thắng.”
Nàng lại có chút không biết nói gì, rất muốn tìm ra một tin tức hắn bại trận để vả mặt hắn.
Nhưng tìm kiếm trong hồi ức một hồi, lấy hiểu biết có hạn của nàng đối với hắn, thật đúng là không thể tìm ra bóng dáng bại trận.
Chỉ có một lần, cục diện chính trị của biên cảnh Tây Nam khẩn trương, đại cữu phụ của nàng phụ trách cung cấp chiến mã cho tiền tuyến, lúc từ biên cảnh Tây Nam trở về mang theo tâm sự nặng nề, nói: "Tây Nam vương không đánh trận với nam man tử kia, còn ở trong trướng hàng đêm sênh ca, không hiểu ra sao."
Từ đó về sau vẫn không nghe thấy Tây Nam Vương phát binh, nhưng bỗng nhiên truyền đến tin tức nói trận đánh đã thắng.
Đại cữu phụ từ trong triều trở về, hưng phấn đến mức liên tục xoa tay, cười nói: "Không những người không chết, ngay cả ngựa cũng không chết, thật sự là thiếu niên xuất anh hùng..."
Lúc đó thế nhân đều nói hắn anh võ bất phàm, vận binh nhập thần, hễ ra tay là phải thấy máu, chính là Xi Vưu thượng cổ chuyển thế.
Mà cái đêm bình thường không có gì lạ này, Tây Nam Vương trong truyền thuyết nửa đêm không đi ngủ, lại lẻn vào trong Phật điện bôi trét tượng thần tìm niềm vui.
Có thể thấy được, thế nhân sai rồi, thế nhân đều bị mỡ heo che mờ tâm mắt.
Nàng vắt hết óc suy nghĩ một lúc lâu, thật sự không thể tìm ra chuyện chê cười hắn, cuối cùng đành phải kéo cha của nàng ra: "Thôi tướng quân cũng chưa từng bại trận.”
Nhưng đảo mắt nghĩ đến trận đối chiến với đại quân Đột Quyết năm năm trước, An Tây quân lấy hai vạn binh lực đối kháng với năm vạn, tuy rằng lấy ít thắng nhiều đuổi người Đột Quyết ra khỏi Tây Vực, nhưng hai vạn An Tây quân cũng chỉ còn một mình Triệu Dũng sống sót.
Chết hết quân mình sạch sẽ, đây rốt cuộc có tính là thắng trận hay không.
Hắn cười một cái, trong giọng nói dường như có thêm phần mê man: "Thôi tướng quân tất nhiên anh võ…”
Trong điện nhất thời im ắng, một lúc lâu không thấy nàng tiếp lời, chỉ có tim đèn trong bát dầu thường xuyên bắn ra một đóa hoa dầu.
Hắn quay đầu nhìn, nàng ôm hai vai tựa vào giá tủ phía sau, chẳng biết đã nhắm mắt lại từ lúc nào, hai hàng lông mi mảnh dài rủ xuống, rọi ra một cái bóng mờ ở trên khuôn mặt to bằng bàn tay.
Tác giả có lời muốn nói:
Một giây trước: Ôi, trên mặt đất quá cứng, bổn tiểu thư muốn gối mềm giường cao.
Một giây sau: ZZZZZ...
Hắn ngẩng đầu đánh giá "tác phẩm" của mình, có vẻ rất hài lòng: "Bọn họ tự có chuyện quan trọng, hiện giờ người nhàn rỗi nhất trong toàn bộ Đô Hộ phủ chỉ có một mình ta, loại chuyện ăn no rửng mỡ này cũng chỉ có bản tướng quân làm thay.”
Còn biết là ăn no quá.
Nàng hừ nhẹ một tiếng, nhét bát dầu cho hắn, cầm bồ đoàn đến ngồi ở một chỗ đèn đuốc dày đặc, yên lặng đợi tăng nhân đến.
Không bao lâu sau khi Tiết Lang thu dọn xong hiện trường cũng ngồi xuống theo.
Một tòa điện to như vậy, bóng dáng to lớn của các tượng Phật lờ mờ ở dưới ánh đèn, bên ngoài chỉ thỉnh thoảng truyền đến tiếng gió vù vù.
Nàng nghiêng đầu nhìn thanh niên ở cách hai trượng, hắn đã chống đầu nửa nằm trên mặt đất nhắm hai mắt lại. Lông mày đen nghiêng như ẩn như hiện dưới vài sợi tóc rủ xuống, đè xuống vài phần uy nghiêm ban ngày.
Nàng lại gần hắn một chút, thấp giọng hỏi hắn: "Ngươi nói xem, khi nào các hòa thượng sẽ đến? Nếu trời sắp sáng mới đến, ta với ngươi nên trốn ở chỗ nào đây?”
Hắn cũng không có phản ứng gì, lồng ngực chậm rãi phập phồng, mắt thấy bộ dáng như muốn ngủ.
“Ta... hiện tại ta nổi hứng, muốn cùng ngươi lăn ba vòng trong tòa điện này. Ngươi có sợ không?”
“Sợ, rất sợ." Cuối cùng hắn cũng mở miệng, trong giọng nói lại càng thêm chế nhạo. Đợi đôi mắt hắn khẽ mở ra mới lười biếng nói: "Các hòa thượng tốt nhất là trời sáng hãy đến, bổn tướng quân có thể ngủ ngon ở chỗ này.”
“Nhưng ta lại không ngon! Ta không ngủ được ở chỗ cứng, ta phải ngủ gối mềm giường cao.”
Hắn im lặng mỉm cười một tiếng: "Xuất thân người nghèo mà cũng cầu kỳ nhỉ.”
Nàng nhất thời nghẹn lời, một lúc lâu mới chột dạ tranh luận: "Cho dù tiểu gia đi nơi nào kiếm tiền công, trước khi đi a nương đều cho ta chăn bông dày nhất. Ta là con một của Phan gia, a nương không nỡ để ta chịu khổ.”
Hắn liếc nàng một cái, chậm rãi ngồi dậy đưa bồ đoàn dưới thân cho nàng.
Nàng nhận lấy lót ở dưới nhưng cũng không cảm thấy thoải mái bao nhiêu.
"Tiền trợ cấp triều đình, nhà ngươi lĩnh được bao nhiêu?" Giọng nói hắn nhàn nhạt, đôi mắt lại dừng lại ở trên mặt nàng, giống như cố chấp chờ đợi một đáp án.
Nàng nào biết có bao nhiêu, nàng chỉ để ý tiêu, thu bạc chính là chuyện của phòng sổ sách trong phủ.
“Cỡ tám trăm một ngàn... " Nàng vừa thốt ra, thấy chân mày hắn khẽ nhướng lên đột nhiên tỉnh táo.
Lúc này nàng là Phan An chứ không phải Thôi Gia Nhu.
Hắn hỏi, sau khi Phan Vĩnh Niên tử chiến, Phan gia nhận được bao nhiêu ngân lượng.
Nàng nhất thời hối hận không nên tìm hắn nói chuyện, nên để cho hắn ngủ lâu không tỉnh mới tốt.
“Nhận rồi, nhận... " Nàng ấp úng không biết rốt cuộc nên bịa ra bao nhiêu mới thích hợp.
Là mấy cái bánh vàng, hay là mấy quan tiền đây?
Cuối cùng hàm hàm hồ hồ nói: "A nương lo lắng ta lấy ra tiêu không còn một mảnh, vừa nhận về đến nhà đã khóa vào trong tủ, nói để dành cho tôn tử sau này dùng..."
Hắn giật giật khóe miệng, mới nói: "Nghe nói trong chyện này có tham ô, ngân lượng Phan gia không bị thiếu sao?"
Nàng gật đầu cũng không phải mà lắc đầu cũng không xong, đành phải qua loa tắc trách nói: "Nếu gặp phải tất nhiên phải cáo quan." Lại vội vàng hỏi hắn: "Vì sao ngươi đang yên đang lành làm Tây Nam vương, lại chạy tới Quy Tư, phải bắt đầu tất cả lại từ đầu.”
Nàng không đợi hắn trả lời đã tự mình nói: "Trung thành báo quốc, cười đến sa trường, những người như các ngươi đều coi lấy da ngựa bọc thây là vinh quang, phải không?"
"Có lẽ là ngươi đối với có chút hiểu lầm với võ nhân chúng ta rồi." Hắn không hề truy vấn chuyện Phan gia, hai tay đặt sau gáy: "Đương nhiên là muốn sống sót lành lặn, ai sẽ vô cớ chịu chết chứ."
“Vậy sao?” Nàng lại không cho là đúng.
Nàng ngồi lẳng lặng một hồi, cảm giác mát mẻ của phiến đá xanh dần thấm vào bồ đoàn dưới thân. Đứng dậy hoạt động tay chân một lúc lại ngồi trở về, hỏi: "Nửa đêm ngươi lăn qua lăn lại như vậy, vừa bóp đá vừa bôi dầu, lỡ như ngày mai tượng Phật vẫn chưa hiện ra dị tượng thì phải làm sao bây giờ?"
Ngay cả mí mắt hắn cũng lười nâng lên: "Trong từ điển của bổn tướng quân, không có hai chữ 'thất bại'.”
“Chẳng lẽ ngươi chưa từng bại trận ư?”
“Chưa từng, một trăm lẻ một trận chiến đều thắng.”
Nàng lại có chút không biết nói gì, rất muốn tìm ra một tin tức hắn bại trận để vả mặt hắn.
Nhưng tìm kiếm trong hồi ức một hồi, lấy hiểu biết có hạn của nàng đối với hắn, thật đúng là không thể tìm ra bóng dáng bại trận.
Chỉ có một lần, cục diện chính trị của biên cảnh Tây Nam khẩn trương, đại cữu phụ của nàng phụ trách cung cấp chiến mã cho tiền tuyến, lúc từ biên cảnh Tây Nam trở về mang theo tâm sự nặng nề, nói: "Tây Nam vương không đánh trận với nam man tử kia, còn ở trong trướng hàng đêm sênh ca, không hiểu ra sao."
Từ đó về sau vẫn không nghe thấy Tây Nam Vương phát binh, nhưng bỗng nhiên truyền đến tin tức nói trận đánh đã thắng.
Đại cữu phụ từ trong triều trở về, hưng phấn đến mức liên tục xoa tay, cười nói: "Không những người không chết, ngay cả ngựa cũng không chết, thật sự là thiếu niên xuất anh hùng..."
Lúc đó thế nhân đều nói hắn anh võ bất phàm, vận binh nhập thần, hễ ra tay là phải thấy máu, chính là Xi Vưu thượng cổ chuyển thế.
Mà cái đêm bình thường không có gì lạ này, Tây Nam Vương trong truyền thuyết nửa đêm không đi ngủ, lại lẻn vào trong Phật điện bôi trét tượng thần tìm niềm vui.
Có thể thấy được, thế nhân sai rồi, thế nhân đều bị mỡ heo che mờ tâm mắt.
Nàng vắt hết óc suy nghĩ một lúc lâu, thật sự không thể tìm ra chuyện chê cười hắn, cuối cùng đành phải kéo cha của nàng ra: "Thôi tướng quân cũng chưa từng bại trận.”
Nhưng đảo mắt nghĩ đến trận đối chiến với đại quân Đột Quyết năm năm trước, An Tây quân lấy hai vạn binh lực đối kháng với năm vạn, tuy rằng lấy ít thắng nhiều đuổi người Đột Quyết ra khỏi Tây Vực, nhưng hai vạn An Tây quân cũng chỉ còn một mình Triệu Dũng sống sót.
Chết hết quân mình sạch sẽ, đây rốt cuộc có tính là thắng trận hay không.
Hắn cười một cái, trong giọng nói dường như có thêm phần mê man: "Thôi tướng quân tất nhiên anh võ…”
Trong điện nhất thời im ắng, một lúc lâu không thấy nàng tiếp lời, chỉ có tim đèn trong bát dầu thường xuyên bắn ra một đóa hoa dầu.
Hắn quay đầu nhìn, nàng ôm hai vai tựa vào giá tủ phía sau, chẳng biết đã nhắm mắt lại từ lúc nào, hai hàng lông mi mảnh dài rủ xuống, rọi ra một cái bóng mờ ở trên khuôn mặt to bằng bàn tay.
Tác giả có lời muốn nói:
Một giây trước: Ôi, trên mặt đất quá cứng, bổn tiểu thư muốn gối mềm giường cao.
Một giây sau: ZZZZZ...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.