Hiền Đệ, Vải Buộc Ngực Của Ngươi Rơi Rồi
Chương 25: Ngựa Thoát Cương
Yến Vĩ Đào Hoa
10/07/2024
Binh tốt đứng bên bia tên mang theo hắc ưng sải bước chạy tới, con ưng kia bỗng nhiên bắt đầu vỗ cánh, thì ra còn chưa chết.
Đợi chim ưng và mũi tên được đưa đến tay Quy Tư Vương, những người ở gần nhao nhao thò đầu qua.
Vừa nhìn mới phát hiện, mũi tên bắn xuyên qua cánh hắc ưng còn xuyên qua một mũi tên khác, trên mũi tên kia có khắc ký hiệu duy nhất của Quy Tư vương tộc, chính là mũi tên Quy Tư vương bắn ra trước.
Thì ra mũi tên Tiết Lang bắn ra trước bắn bị thương hắc ưng ở giữa không trung, chờ nó mang theo trọng lượng của hắc ưng cấp tốc rơi xuống dưới, bắn xuyên qua cán tên của Quy Tư Vương không lệch chút nào.
Cận vệ Vương Hoài An tiến lên trước đoạt lấy ưng, dâng lên cao để thị chúng, cao giọng la lên: "Bắn trúng mũi tên trước đó, ưng vẫn còn sống!"
Thanh âm của hắn ta quanh quẩn không ngừng, tính kinh hô trên sân liên tiếp, một phen ồn ào náo động.
Bên môi Tiết Lang ngậm cười, hai tròng mắt lấp lánh giống như mặc ngọc đêm đen, lúc này mới nói với Quy Tư vương: "Hắc Ưng vồ ngựa, không biết tự lượng sức mình nên trừng phạt nhỏ. Vương Thượng chớ lo lắng, ta chỉ bắn bị thương đuôi cánh nên cũng không tổn thương đến tính mạng, điều dưỡng vài ngày là tốt rồi. Chỉ mong Đại Thịnh và Quy Tư giống như hai mũi tên này, tung hoành kết hợp, không gì phá nổi.”
Quy Tư vương lóe lên tia ngượng ngùng, ý bảo thuộc hạ nhận lấy hắc ưng, cười nói: "Kỹ năng của Đại Đô hộ thần kỳ, anh hùng quá đỗi.”
Mấy vị thân vương ở đây ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, trong lòng biết vị tướng quân trẻ tuổi này nào phải bắn tên, rõ ràng là một hòn đá trúng hai con chim, thắng mặt mũi, còn mượn chim ưng nhắc nhở Quy Tư.
Câu "không biết tự lượng sức mình" kia đâu phải đang nói hắc ưng, rõ ràng là đang chỉ Quy Tư.
Xa xa, Bạch Tam Lang đã tận mắt đi xem qua hai mũi tên xuyên qua, trở về thở dài nói: "Tiết tướng quân anh võ như vậy, làm sao đồ nhi có thể nhìn thấy hắn mà làm như không nhìn thấy được, thật sự khó khăn quá đi mất.”
Lại một loạt tiếng trống vang lên, nhóm kỵ sĩ nhao nhao cưỡi ngựa vào sân, chờ thời điểm động lòng người nhất đến.
Cũng lúc này, Gia Nhu mới biết được bởi vì hôm nay thời tiết thật sự quá nóng, Quy Tư Vương không nỡ để bảo mã chịu khổ, vốn dĩ phải mang bảy con bảo mã lên đường, Quy Tư Vương vung tay lên sai người đưa trở về.
Thật là uổng phí một chuyến.
Nhưng thời tiết hôm nay quả thật người và súc vật đều khó chịu nổi.
Không biết bảo mã như thế nào, những súc vật khác trên sân đều bị phơi nắng ỉu xìu, cũng không biết cuộc đua ngựa nên tiến triển tiếp như thế nào.
Nàng không có hứng thú lắm với đua ngựa, thắng thua đều là người lĩnh công lao, mông ngựa lại chịu tội. Nhưng bây giờ để nàng đội nắng gắt trở về, chỉ e rằng đi được nửa đường đã phải mất sớm tuổi tráng niên.
Nghĩ đến đây, nàng liền vòng qua sườn núi phía sau, tìm một chỗ râm mát không nhìn thấy người nghỉ trưa trước.
Xa xa hết tiếng hô hào trợ uy này đến tiếng khác, gió mát chầm chậm thổi qua nàng, không bao lâu nàng đã tiến vào giấc mộng.
Trong mộng nàng nhìn thấy a nương nàng, vốn dĩ a nương được ngoại tổ nuôi dưỡng như thục nữ, hôm nay mang theo chổi lông gà đuổi theo nàng đánh.
Xưa nay a nương nàng thật sự giáo huấn nàng cũng không nỡ đánh nàng, lúc này lại dùng sức quất chổi lên người nàng. Nàng bị đánh đến khóc cha gọi nương, a nương nàng ở phía sau cười lạnh: "Con gọi cha con có lẽ còn có chút tác dụng, gọi nương cũng không có tí tác dụng nào đâu.”
Nàng ở trong mộng kiên quyết không gọi cha, cũng chỉ gọi a nương hết tiếng này đến tiếng khác. Vì thế thành công khiến a nương đuổi theo nàng vào trong hòn giả sơn trong vườn, mắng to: "Còn dám chạy xuống biển tìm thuốc trường sinh bất lão? Ai cho con cái gan đó?”
Nàng ra biển khi nào? Chuyện ma quỷ này không phải dùng để lừa Tiết Lang sao?
"Tìm thuốc trường sinh bất lão lại dám muốn độc chiếm, chẳng lẽ con không muốn cứu cha con sao?"
Nhưng, không phải thuốc trường sinh bất lão chỉ có thần hiệu bất lão thôi sao? Khi nào thì có thể làm người chết xương trắng sống lại?
A nương đuổi theo ở phía sau, nàng chạy ở phía trước, rốt cục chạy ra khỏi hòn giả sơn. Đợi một cước bước ra ngoài, không ngờ a nương lại lắc lư chổi lông gà trước mặt nàng, hổn hển hỏi nàng: "Còn dám chạy xuống biển tìm thuốc trường sinh bất lão à? Ai cho con cái gan đó?”
Một cái chổi lông gà đánh tới khiến nàng khóc đến kêu cha gọi nương, a nương liền cười lạnh nói: "Con gọi cha con có lẽ còn có chút tác dụng, gọi nương cũng không có tí tác dụng nào đâu.”
Sao lại bắt đầu lại từ đầu rồi?
Nàng quay đầu chạy trở về.
Chờ ở một đầu khác của hòn giả sơn vẫn là a nương thân yêu của nàng kia, a nương cầm chổi lông gà trong tay, hỏi nàng lấy đâu ra lá gan dám ra biển...
Nàng chạy đi chạy lại, giống như vĩnh viễn chạy không ra khỏi giấc mộng này. Mãi cho đến khi lại đến cửa động của hòn giả sơn, nàng lại bước một cước ra ngoài, người trước mắt lại không phải a nương nàng.
Là Thôi tướng quân.
Đó là Thôi tướng quân khi còn trẻ.
Thôi tướng quân xa lạ.
Ông mặc khôi giáp đứng ở chỗ đó nhìn nàng cười, qua một lúc lâu mới nói: "Cha đã trở lại rồi, sao không gọi cha?"
Dưới chân bỗng nhiên ầm ầm, tuyết rơi cùng băng vỡ trong khoảnh khắc lấp đầy toàn bộ mộng cảnh. Thôi tướng quân lù lù bất động, vẫn mỉm cười ôn hòa như vậy, miệng há ra khép lại nói gì đó nhưng nàng lại hoàn toàn không nghe thấy.
Lại một tiếng lay động truyền đến, nàng đột nhiên mở mắt, trước mắt rạng mây hồng đầy trời, đã đến hoàng hôn. Núi Côn Luân nguy nga ở ngay đối diện nàng, gần như có thể với tới.
Mặt trời lại thay đổi quang cảnh so với trước khi nàng ngủ, nhưng mặt đất còn như ở trong mộng, vẫn rung động không ngừng như trước.
Nàng dụi dụi mắt, kinh ngạc xoay người, lập tức ngẩn người.
Gần trăm con tuấn mã chạy vòng quanh sườn cỏ, giữa đàn ngựa có bốn năm đứa bé Quy Tư năm sáu tuổi dường như bị dọa sợ đến quên cả khóc. Rốt cục có một tiểu oa nhi "Oa" một tiếng khóc lên, những đứa bé còn lại nhao nhao khóc theo, tiếng khóc kia vừa mới nổi lên đã lại bị tiếng vó ngựa ầm ầm che lấp.
Chỉ qua chốc lát, vòng tròn tuấn mã vây quanh những đứa bé đã thu nhỏ lại vài phần, nhưng nếu thu lại thêm nữa rất có thể sẽ giẫm bị thương đám nhóc con ở giữa.
Mà những đứa bé kia ăn mặc phú quý, vừa nhìn đã biết xuất thân từ nhà vương hầu trên thảo nguyên. Hễ bị chút va chạm, chỉ e rằng đám ngựa này sẽ bị giết chết hết toàn bộ.
Nàng không chút nghĩ ngợi liền vọt tới bên người Đại Lực tháo dây cương xuống, buộc cực nhanh thành một cái vòng vọt tới phía ngoài cách đám ngựa mấy trượng.
Sau khi híp mắt nhìn kỹ, nàng rốt cục phát hiện ra đàn ngựa đang chạy theo một con ngựa đầu đàn, chỉ cần có thể ngăn đầu ngựa lại, đàn ngựa sẽ dừng lại theo.
Nhưng con ngựa kia toàn thân đen như gấm, tư thế hùng vĩ mạnh mẽ, liếc mắt một cái đã biết nó tâm cao khí ngạo, chỉ nhận chủ nhân không nhận người lạ.
Tuy nàng có chút bản lĩnh chứa ngựa, cũng quen thuộc tính tình ngựa, nhưng nếu bàn về thuần ngựa thì lại hoàn toàn không có kinh nghiệm. Nhiều nhất cũng chỉ xổm một bên xem tổ phụ, cữu phụ xem náo nhiệt mà thôi.
Nàng quay đầu nhìn xung quanh muốn tìm người giúp đỡ. Nhưng chung quanh không có một ai, chỉ có tiếng hoan hô liên tiếp vang lên ở bên kia thảo nguyên.
Đó là phần quan trọng của lễ hội đua ngựa - cuộc đua ngựa đang tiến vào thời điểm vui vẻ nhất.
Nàng đang do dự, trong mấy nhóc con bị ngựa vây quanh có đứa bé nhìn thấy nàng, giang tay lảo đảo muốn chạy về phía nàng, lại bị một con ngựa đi qua nhẹ nhàng cọ một cái ngã trở về giống như lá rụng.
Nàng không còn thời gian để suy nghĩ nhiều nữa, nắm chặt dây cương, ở khoảng cách phía trước và sau đều cách mấy con ngựa lăn một vòng vào vòng vây, khó khăn né tránh mấy cái móng ngựa suýt nữa giẫm lên.
“Đều ngồi yên đừng nhúc nhích, tay nắm tay, không một ai được chạy loạn!”
Nàng vừa hô to với đám nhóc vừa nhìn chằm chằm con ngựa kia không chớp mắt, trong lòng hồi tưởng lại bộ dáng của ngoại tổ nàng khi bắt ngựa, chậm rãi vung dây thừng trong tay lên, mãi cho đến khoảnh khắc hắc mã kia chạy tới, dây thừng bỗng dưng rời tay, thoắt cái đã treo lên đầu ngựa kia.
Dựa theo quá trình thuần ngựa của ngoại tổ nàng, chỉ cần một dây thừng tròng lên đầu ngựa, hai tay lại dùng sức, nếu không phải ngựa hoang thì tốc độ có thể giảm xuống.
Nhưng nàng chỉ có thể kéo căng dây thừng, còn chưa kịp dùng lực đã bị ngựa mang khỏi mặt đất, trong nháy mắt đã cắm đầu lên lưng ngựa.
Gió lốc trong nháy mắt ập đến trước mặt, mỗi bước nhảy của ngựa đều giống như muốn hất đầu nàng ngã xuống mặt đất.
Nàng ôm chặt cổ ngựa, cố gắng dùng chân kẹp bụng ngựa, nhưng ngựa ô dưới chân lại không biết giảm tốc độ mà ngược lại còn chạy nhanh hơn. Lúc này nếu buông tay từ trên ngựa rơi xuống, cũng sẽ bị đàn ngựa đi theo phía sau giẫm thành thịt nát.
Trong lòng nàng hô to, xong rồi xong rồi, đang yên đang lành lại làm anh hùng cái gì, lo lắng cho mấy đứa bé kia làm gì, thương tiếc ngựa làm gì, lần này thật sự chơi xong đời, cho dù thật sự có thuốc trường sinh bất lão cũng không thể cứu sống một bãi thịt nát.
Hôm nay chỉ cầu cho đồ nhi tốt của nàng có thể có chút tâm linh tương thông với nàng, cảm nhận được nàng bi thống triệu hoán, có thể mang thêm mấy nhi lang giỏi cưỡi ngựa đến cứu viện nàng.
Nàng vừa ôm chặt cổ ngựa, vừa cầu nguyện.
Ngựa dưới thân rong ruổi không ngừng, không biết chạy bao nhiêu vòng, tay ôm cổ ngựa của nàng càng ngày càng mỏi, dần dần hết sức lực. Đang suýt rời tay thì thân ngựa đột nhiên chấn động, đã có người nhảy lên ngựa, gắt gao nằm ở trên lưng nàng cách một hắc giáp lạnh như băng.
“Nằm vững!” Người sau lưng thuận tay lấy dây thừng trong tay nàng đi, bên hông nàng đồng thời có thêm một bàn tay to vững vàng đỡ lấy nàng.
Nàng nghe ra đó là giọng nói của ai, bất chấp những ân oán trước kia, chỉ cao giọng hô to: "Phải cưỡi ngựa đầu đàn đi xa, không thể để chúng đi lòng vòng!"
Cánh tay kéo dây cương của người phía sau trong nháy mắt căng ra, giống như bàn thạch, mãnh liệt dùng sức ở khúc cua đầu ngựa, con ngựa liền thoát khỏi lộ tuyến ban đầu lao thẳng về phía xa giống như mũi tên rời dây.
Đàn ngựa ầm ầm đi theo.
Đợi chim ưng và mũi tên được đưa đến tay Quy Tư Vương, những người ở gần nhao nhao thò đầu qua.
Vừa nhìn mới phát hiện, mũi tên bắn xuyên qua cánh hắc ưng còn xuyên qua một mũi tên khác, trên mũi tên kia có khắc ký hiệu duy nhất của Quy Tư vương tộc, chính là mũi tên Quy Tư vương bắn ra trước.
Thì ra mũi tên Tiết Lang bắn ra trước bắn bị thương hắc ưng ở giữa không trung, chờ nó mang theo trọng lượng của hắc ưng cấp tốc rơi xuống dưới, bắn xuyên qua cán tên của Quy Tư Vương không lệch chút nào.
Cận vệ Vương Hoài An tiến lên trước đoạt lấy ưng, dâng lên cao để thị chúng, cao giọng la lên: "Bắn trúng mũi tên trước đó, ưng vẫn còn sống!"
Thanh âm của hắn ta quanh quẩn không ngừng, tính kinh hô trên sân liên tiếp, một phen ồn ào náo động.
Bên môi Tiết Lang ngậm cười, hai tròng mắt lấp lánh giống như mặc ngọc đêm đen, lúc này mới nói với Quy Tư vương: "Hắc Ưng vồ ngựa, không biết tự lượng sức mình nên trừng phạt nhỏ. Vương Thượng chớ lo lắng, ta chỉ bắn bị thương đuôi cánh nên cũng không tổn thương đến tính mạng, điều dưỡng vài ngày là tốt rồi. Chỉ mong Đại Thịnh và Quy Tư giống như hai mũi tên này, tung hoành kết hợp, không gì phá nổi.”
Quy Tư vương lóe lên tia ngượng ngùng, ý bảo thuộc hạ nhận lấy hắc ưng, cười nói: "Kỹ năng của Đại Đô hộ thần kỳ, anh hùng quá đỗi.”
Mấy vị thân vương ở đây ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, trong lòng biết vị tướng quân trẻ tuổi này nào phải bắn tên, rõ ràng là một hòn đá trúng hai con chim, thắng mặt mũi, còn mượn chim ưng nhắc nhở Quy Tư.
Câu "không biết tự lượng sức mình" kia đâu phải đang nói hắc ưng, rõ ràng là đang chỉ Quy Tư.
Xa xa, Bạch Tam Lang đã tận mắt đi xem qua hai mũi tên xuyên qua, trở về thở dài nói: "Tiết tướng quân anh võ như vậy, làm sao đồ nhi có thể nhìn thấy hắn mà làm như không nhìn thấy được, thật sự khó khăn quá đi mất.”
Lại một loạt tiếng trống vang lên, nhóm kỵ sĩ nhao nhao cưỡi ngựa vào sân, chờ thời điểm động lòng người nhất đến.
Cũng lúc này, Gia Nhu mới biết được bởi vì hôm nay thời tiết thật sự quá nóng, Quy Tư Vương không nỡ để bảo mã chịu khổ, vốn dĩ phải mang bảy con bảo mã lên đường, Quy Tư Vương vung tay lên sai người đưa trở về.
Thật là uổng phí một chuyến.
Nhưng thời tiết hôm nay quả thật người và súc vật đều khó chịu nổi.
Không biết bảo mã như thế nào, những súc vật khác trên sân đều bị phơi nắng ỉu xìu, cũng không biết cuộc đua ngựa nên tiến triển tiếp như thế nào.
Nàng không có hứng thú lắm với đua ngựa, thắng thua đều là người lĩnh công lao, mông ngựa lại chịu tội. Nhưng bây giờ để nàng đội nắng gắt trở về, chỉ e rằng đi được nửa đường đã phải mất sớm tuổi tráng niên.
Nghĩ đến đây, nàng liền vòng qua sườn núi phía sau, tìm một chỗ râm mát không nhìn thấy người nghỉ trưa trước.
Xa xa hết tiếng hô hào trợ uy này đến tiếng khác, gió mát chầm chậm thổi qua nàng, không bao lâu nàng đã tiến vào giấc mộng.
Trong mộng nàng nhìn thấy a nương nàng, vốn dĩ a nương được ngoại tổ nuôi dưỡng như thục nữ, hôm nay mang theo chổi lông gà đuổi theo nàng đánh.
Xưa nay a nương nàng thật sự giáo huấn nàng cũng không nỡ đánh nàng, lúc này lại dùng sức quất chổi lên người nàng. Nàng bị đánh đến khóc cha gọi nương, a nương nàng ở phía sau cười lạnh: "Con gọi cha con có lẽ còn có chút tác dụng, gọi nương cũng không có tí tác dụng nào đâu.”
Nàng ở trong mộng kiên quyết không gọi cha, cũng chỉ gọi a nương hết tiếng này đến tiếng khác. Vì thế thành công khiến a nương đuổi theo nàng vào trong hòn giả sơn trong vườn, mắng to: "Còn dám chạy xuống biển tìm thuốc trường sinh bất lão? Ai cho con cái gan đó?”
Nàng ra biển khi nào? Chuyện ma quỷ này không phải dùng để lừa Tiết Lang sao?
"Tìm thuốc trường sinh bất lão lại dám muốn độc chiếm, chẳng lẽ con không muốn cứu cha con sao?"
Nhưng, không phải thuốc trường sinh bất lão chỉ có thần hiệu bất lão thôi sao? Khi nào thì có thể làm người chết xương trắng sống lại?
A nương đuổi theo ở phía sau, nàng chạy ở phía trước, rốt cục chạy ra khỏi hòn giả sơn. Đợi một cước bước ra ngoài, không ngờ a nương lại lắc lư chổi lông gà trước mặt nàng, hổn hển hỏi nàng: "Còn dám chạy xuống biển tìm thuốc trường sinh bất lão à? Ai cho con cái gan đó?”
Một cái chổi lông gà đánh tới khiến nàng khóc đến kêu cha gọi nương, a nương liền cười lạnh nói: "Con gọi cha con có lẽ còn có chút tác dụng, gọi nương cũng không có tí tác dụng nào đâu.”
Sao lại bắt đầu lại từ đầu rồi?
Nàng quay đầu chạy trở về.
Chờ ở một đầu khác của hòn giả sơn vẫn là a nương thân yêu của nàng kia, a nương cầm chổi lông gà trong tay, hỏi nàng lấy đâu ra lá gan dám ra biển...
Nàng chạy đi chạy lại, giống như vĩnh viễn chạy không ra khỏi giấc mộng này. Mãi cho đến khi lại đến cửa động của hòn giả sơn, nàng lại bước một cước ra ngoài, người trước mắt lại không phải a nương nàng.
Là Thôi tướng quân.
Đó là Thôi tướng quân khi còn trẻ.
Thôi tướng quân xa lạ.
Ông mặc khôi giáp đứng ở chỗ đó nhìn nàng cười, qua một lúc lâu mới nói: "Cha đã trở lại rồi, sao không gọi cha?"
Dưới chân bỗng nhiên ầm ầm, tuyết rơi cùng băng vỡ trong khoảnh khắc lấp đầy toàn bộ mộng cảnh. Thôi tướng quân lù lù bất động, vẫn mỉm cười ôn hòa như vậy, miệng há ra khép lại nói gì đó nhưng nàng lại hoàn toàn không nghe thấy.
Lại một tiếng lay động truyền đến, nàng đột nhiên mở mắt, trước mắt rạng mây hồng đầy trời, đã đến hoàng hôn. Núi Côn Luân nguy nga ở ngay đối diện nàng, gần như có thể với tới.
Mặt trời lại thay đổi quang cảnh so với trước khi nàng ngủ, nhưng mặt đất còn như ở trong mộng, vẫn rung động không ngừng như trước.
Nàng dụi dụi mắt, kinh ngạc xoay người, lập tức ngẩn người.
Gần trăm con tuấn mã chạy vòng quanh sườn cỏ, giữa đàn ngựa có bốn năm đứa bé Quy Tư năm sáu tuổi dường như bị dọa sợ đến quên cả khóc. Rốt cục có một tiểu oa nhi "Oa" một tiếng khóc lên, những đứa bé còn lại nhao nhao khóc theo, tiếng khóc kia vừa mới nổi lên đã lại bị tiếng vó ngựa ầm ầm che lấp.
Chỉ qua chốc lát, vòng tròn tuấn mã vây quanh những đứa bé đã thu nhỏ lại vài phần, nhưng nếu thu lại thêm nữa rất có thể sẽ giẫm bị thương đám nhóc con ở giữa.
Mà những đứa bé kia ăn mặc phú quý, vừa nhìn đã biết xuất thân từ nhà vương hầu trên thảo nguyên. Hễ bị chút va chạm, chỉ e rằng đám ngựa này sẽ bị giết chết hết toàn bộ.
Nàng không chút nghĩ ngợi liền vọt tới bên người Đại Lực tháo dây cương xuống, buộc cực nhanh thành một cái vòng vọt tới phía ngoài cách đám ngựa mấy trượng.
Sau khi híp mắt nhìn kỹ, nàng rốt cục phát hiện ra đàn ngựa đang chạy theo một con ngựa đầu đàn, chỉ cần có thể ngăn đầu ngựa lại, đàn ngựa sẽ dừng lại theo.
Nhưng con ngựa kia toàn thân đen như gấm, tư thế hùng vĩ mạnh mẽ, liếc mắt một cái đã biết nó tâm cao khí ngạo, chỉ nhận chủ nhân không nhận người lạ.
Tuy nàng có chút bản lĩnh chứa ngựa, cũng quen thuộc tính tình ngựa, nhưng nếu bàn về thuần ngựa thì lại hoàn toàn không có kinh nghiệm. Nhiều nhất cũng chỉ xổm một bên xem tổ phụ, cữu phụ xem náo nhiệt mà thôi.
Nàng quay đầu nhìn xung quanh muốn tìm người giúp đỡ. Nhưng chung quanh không có một ai, chỉ có tiếng hoan hô liên tiếp vang lên ở bên kia thảo nguyên.
Đó là phần quan trọng của lễ hội đua ngựa - cuộc đua ngựa đang tiến vào thời điểm vui vẻ nhất.
Nàng đang do dự, trong mấy nhóc con bị ngựa vây quanh có đứa bé nhìn thấy nàng, giang tay lảo đảo muốn chạy về phía nàng, lại bị một con ngựa đi qua nhẹ nhàng cọ một cái ngã trở về giống như lá rụng.
Nàng không còn thời gian để suy nghĩ nhiều nữa, nắm chặt dây cương, ở khoảng cách phía trước và sau đều cách mấy con ngựa lăn một vòng vào vòng vây, khó khăn né tránh mấy cái móng ngựa suýt nữa giẫm lên.
“Đều ngồi yên đừng nhúc nhích, tay nắm tay, không một ai được chạy loạn!”
Nàng vừa hô to với đám nhóc vừa nhìn chằm chằm con ngựa kia không chớp mắt, trong lòng hồi tưởng lại bộ dáng của ngoại tổ nàng khi bắt ngựa, chậm rãi vung dây thừng trong tay lên, mãi cho đến khoảnh khắc hắc mã kia chạy tới, dây thừng bỗng dưng rời tay, thoắt cái đã treo lên đầu ngựa kia.
Dựa theo quá trình thuần ngựa của ngoại tổ nàng, chỉ cần một dây thừng tròng lên đầu ngựa, hai tay lại dùng sức, nếu không phải ngựa hoang thì tốc độ có thể giảm xuống.
Nhưng nàng chỉ có thể kéo căng dây thừng, còn chưa kịp dùng lực đã bị ngựa mang khỏi mặt đất, trong nháy mắt đã cắm đầu lên lưng ngựa.
Gió lốc trong nháy mắt ập đến trước mặt, mỗi bước nhảy của ngựa đều giống như muốn hất đầu nàng ngã xuống mặt đất.
Nàng ôm chặt cổ ngựa, cố gắng dùng chân kẹp bụng ngựa, nhưng ngựa ô dưới chân lại không biết giảm tốc độ mà ngược lại còn chạy nhanh hơn. Lúc này nếu buông tay từ trên ngựa rơi xuống, cũng sẽ bị đàn ngựa đi theo phía sau giẫm thành thịt nát.
Trong lòng nàng hô to, xong rồi xong rồi, đang yên đang lành lại làm anh hùng cái gì, lo lắng cho mấy đứa bé kia làm gì, thương tiếc ngựa làm gì, lần này thật sự chơi xong đời, cho dù thật sự có thuốc trường sinh bất lão cũng không thể cứu sống một bãi thịt nát.
Hôm nay chỉ cầu cho đồ nhi tốt của nàng có thể có chút tâm linh tương thông với nàng, cảm nhận được nàng bi thống triệu hoán, có thể mang thêm mấy nhi lang giỏi cưỡi ngựa đến cứu viện nàng.
Nàng vừa ôm chặt cổ ngựa, vừa cầu nguyện.
Ngựa dưới thân rong ruổi không ngừng, không biết chạy bao nhiêu vòng, tay ôm cổ ngựa của nàng càng ngày càng mỏi, dần dần hết sức lực. Đang suýt rời tay thì thân ngựa đột nhiên chấn động, đã có người nhảy lên ngựa, gắt gao nằm ở trên lưng nàng cách một hắc giáp lạnh như băng.
“Nằm vững!” Người sau lưng thuận tay lấy dây thừng trong tay nàng đi, bên hông nàng đồng thời có thêm một bàn tay to vững vàng đỡ lấy nàng.
Nàng nghe ra đó là giọng nói của ai, bất chấp những ân oán trước kia, chỉ cao giọng hô to: "Phải cưỡi ngựa đầu đàn đi xa, không thể để chúng đi lòng vòng!"
Cánh tay kéo dây cương của người phía sau trong nháy mắt căng ra, giống như bàn thạch, mãnh liệt dùng sức ở khúc cua đầu ngựa, con ngựa liền thoát khỏi lộ tuyến ban đầu lao thẳng về phía xa giống như mũi tên rời dây.
Đàn ngựa ầm ầm đi theo.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.