Hiền Đệ, Vải Buộc Ngực Của Ngươi Rơi Rồi
Chương 1: Quỷ Nghèo
Yến Vĩ Đào Hoa
04/07/2024
Đại Thịnh Thiên Khải năm thứ hai mươi ba, tháng tư Quy Tư thành vẫn còn vài phần lạnh lẽo.
Mới là đầu giờ Tỵ, đội ngũ lạc đà của người Túc Đặc và xe ngựa của người Thổ Hỏa La đã chen chúc chật như nêm cối trước nha môn Hộ Tào. Thương đội nam bắc đến phải nghiệm "Quá sở" ở chỗ này trước, sau khi công văn Hộ Tào đóng dấu mới có thể tiếp tục đi.
Trên trán Triệu Dũng phủ kín mồ hôi, kéo một cái chân khập khiễng băng qua các thương đội nhiều lần.
Trong tay ông đang cầm một bức thư hôm qua mới nhận được đến từ trưởng nữ Thôi Gia Nhu của Thôi tướng quân, người mà ông đã từng dốc sức trong An Tây quân. Trong thư chỉ nói ít ngày nàng nữa sẽ cùng "Bạch thị thương đội" kết bạn tới Quy Tư, hẹn gặp lại trước nha môn Hộ Tào, về phần một đội có mấy người, có vị trưởng bối nào đồng hành lại nói không tỉ mỉ.
Thư được gửi từ trạm dịch Đôn Hoàng quận trên đường Hà Tây, đã lên đường được một đoạn thời gian. Tính toán lộ trình, hôm nay vào lúc này người nên đến nơi rồi.
Nhưng ông đã tìm khoảng hai khắc ở xung quanh cũng không nhìn thấy một vị nữ lang tuổi trẻ nào được đông đảo tôi tớ vây quanh, đầu đội mũ sa, chỉ nghe được trong một số thương đội của "Bạch thị" quả thật có một nhánh từ Trường An trở về, đã làm xong tất cả chứng từ rồi rời đi từ một khắc trước, cũng không ai biết trong đó có người họ Thôi đi theo hay không.
Ngược lại có người thuận miệng nhắc đến, từ nửa tháng trước trên đường từ Đôn Hoàng quận đi về phía tây, mã phỉ làm loạn ban đêm đã từng tập kích Bạch thị thương đội, trong mấy người chết hình như có người Đại Thịnh, về phần là nam hay nữ, là già hay trẻ lại không biết.
Trong lòng Triệu Dũng nhất thời lạnh đi một nửa, các loại suy đoán không ổn đều xông lên đầu.
Lần gần nhất ông gặp Thôi Gia Nhu là ba năm trước. Lúc đó Thôi tướng quân đã tử trận được hai năm, ông cố tình trở về Trường An một chuyến thuận đường thăm hỏi góa phụ và con cái của Thôi tướng quân.
Khi đó Thôi Gia Nhu đã là thiếu nữ mười ba tuổi duyên dáng yêu kiều, nhưng vẫn mang tâm tính trẻ con, chỉ trong thời gian một nén nhang đã mang theo ấu đệ chưa đầy bốn tuổi đào một cái hố, khiến một vị lang quân vấp ngã tới mức đầu rơi máu chảy, làm cho nương hắn ta nổi giận đùng đùng tìm tới cửa.
Trước giờ thân thể Thôi phu nhân bệnh tật yếu ớt, trong một năm có tới bốn năm tháng đều uống thuốc, Gia Nhu nói bằng lời lẽ hùng hồn rằng nàng là người thuần ngựa, nhưng cũng không dám để cho a nương nàng biết được việc này, vẫn để ông ra mặt giảng hoà mới xong việc.
Khi đó mặc dù nàng còn nhỏ nhưng dung mạo đã hé rạng, đi trên phố khiến các thiếu niên Ngũ Lăng liên tiếp quay đầu. Hôm nay lại qua ba năm, chỉ e rằng dung mạo càng thêm kinh người.
Nghĩ đến một cô nương đương tuổi thanh xuân mạo hiểm xuyên qua vùng đất Hà Tây nguy cơ trùng trùng điệp điệp, chạm trán với Mã Tặc hung ác ở trung tâm Hà Tây, bị một đám dâm đãng vây quanh... Triệu Dũng không ngừng cảm thấy rét lạnh.
Báo quan, nhất định phải báo quan!
-
“Đẹp lắm!”
Trên chợ cách nha môn Hộ Tào không xa, Hồ Cơ mũi cao mắt sâu múa một chuỗi xoay vòng trong khúc nhạc cuối cùng của đàn tỳ bà ngũ huyền. Khán giả duy nhất ở gần luôn miệng trầm trồ khen ngợi, chốc lát sau đã hào sảng ném ra một viên trân châu to bằng hạt đậu.
Ánh mắt hồ cơ sáng lên, lập tức ngồi xổm nhặt phần thưởng xa xỉ này lên.
Đến khi ngẩng đầu nhìn về phía thần tài kia lại cực kỳ giật mình.
Đây là tiểu lang quân Trung Nguyên đầu đội mũ nỉ, cùng lắm chỉ mới mười lăm mười sáu tuổi, môi hồng răng trắng, cực kỳ tuấn mỹ. Chỉ có điều một thân xiêm y phong trần mệt mỏi nhiều lỗ thủng. Bên người còn mang theo một con lừa gầy trơ xương sườn, trên người con lừa gầy treo một chuỗi nồi niêu xoong chảo buộc bằng dây da, vừa nhìn đã biết không phải xuất thân phú quý gì.
Người nghèo khổ chỉ ước gì có thể bẻ một đồng xu thành hai nửa để tiêu, nào giống như bậc phá của bản thân mình còn ăn mặc rách rưới lại muốn phô trương xa hoa này, cho dù là ở Quy Tư cũng không thể thấy nhiều.
Thấy vũ cơ nhìn qua, Thôi Gia Nhu tươi cười ném ra một ánh mắt lúng liếng.
Vũ cơ phát ra một chuỗi tiếng cười vui mừng, dùng cách người Quy Tư hoan nghênh khách quý, xách làn váy vui vẻ xoay vòng quanh Gia Nhu.
Hôm nay Thôi Gia Nhu đi theo thương đội "Bạch thị" vào Quy Tư, bởi vì đến sớm một chút nên chưa đợi được Triệu Dũng đến đón. Triệu Dũng là cận vệ của a gia nàng năm đó, mặc dù đã ba năm không gặp nhưng ngày thường nàng cùng trưởng nữ của ông qua lại thư từ, biết được Triệu gia ở Quy Tư mở một gian khách điếm rất lớn, kiếm được núi vàng núi bạc. Hôm nay mấy thương đội đến Quy Tư là thời gian tốt để khách điếm làm ăn, cũng rất có thể Triệu thế bá bởi vậy mà bị ngáng chân.
Nàng nửa khắc không đợi được người cũng không sốt ruột, sau khi từ biệt với thương đội đã dắt lừa quẹo một cái liền tiến vào khu chợ gần đó.
Hồ cơ quay không ngừng ở bên người, Thôi Gia Nhu đang ngắm hứng khởi, phía sau lại truyền đến một tiếng lừa kêu, là con lừa nhỏ của nàng không biết nhìn thấy cái gì muốn đi theo, đến nổi nồi niêu xoong chảo trên lưng vang lên một trận động tĩnh leng keng.
Nàng tiến lên dắt lừa, lúc này mới nhìn thấy phía trước cách đó không xa là một chiếc xe bò, đang kéo một xe cỏ tươi đi xa.
Lúc nàng rời khỏi Trường An là vào đầu xuân, vạn vật còn tiêu điều. Đi một thời gian vất vả lắm lá cây mới nảy mầm, lại bị ngựa và lạc đà của thương đội phía trước ăn sạch sẽ. Con lừa nhỏ chỉ có thể dùng chút cỏ khô, đã rất lâu chưa từng được nếm cỏ tươi.
Nàng dắt lừa đuổi theo rốt cục cũng gặp được một xe cỏ tươi bên cạnh một cái lều.
Giá cỏ tươi lại rất rẻ, cả một xe cũng không quá hai mươi đồng.
Chỉ hai mươi đồng thôi, dễ ợt ấy mà.
Thôi Gia Nhu quen thuộc đưa tay vào trong tay nải trên vai, trong lòng lộp bộp.
Trống rỗng ròi?
Lúc nàng rời nhà mang theo trâm cài vàng bạc, ngọc thạch phỉ thúy, tơ lụa gấm vóc, tất cả đều mất rồi?
Nàng vội vàng tìm một chỗ che giấu, mở tay nải, búi tóc, đệm giày, vải buộc ngực ra hết, quả nhiên tất cả những chỗ nàng dùng để giấu tiền tài đều rỗng tuếch, đã thật nghèo rớt mồng tơi rồi.
Xa xa tiếng tỳ bà vẫn còn đó, vũ cơ mũi cao mắt sâu vẫn xoay tròn như cũ. Trở về đòi lại viên trân châu kia... Không được, đồ vật đã thưởng đâu có lý nào lại đi đòi lại, nàng chưa từng làm chuyện mất mặt này!
Đang nghĩ cách, lại nghe phía trước không biết ai dùng tiếng Trường An văn nhã thét to một tiếng: "Ai biết khám bệnh cho bò sẽ được tiền công hai mươi đồng…"
Mới là đầu giờ Tỵ, đội ngũ lạc đà của người Túc Đặc và xe ngựa của người Thổ Hỏa La đã chen chúc chật như nêm cối trước nha môn Hộ Tào. Thương đội nam bắc đến phải nghiệm "Quá sở" ở chỗ này trước, sau khi công văn Hộ Tào đóng dấu mới có thể tiếp tục đi.
Trên trán Triệu Dũng phủ kín mồ hôi, kéo một cái chân khập khiễng băng qua các thương đội nhiều lần.
Trong tay ông đang cầm một bức thư hôm qua mới nhận được đến từ trưởng nữ Thôi Gia Nhu của Thôi tướng quân, người mà ông đã từng dốc sức trong An Tây quân. Trong thư chỉ nói ít ngày nàng nữa sẽ cùng "Bạch thị thương đội" kết bạn tới Quy Tư, hẹn gặp lại trước nha môn Hộ Tào, về phần một đội có mấy người, có vị trưởng bối nào đồng hành lại nói không tỉ mỉ.
Thư được gửi từ trạm dịch Đôn Hoàng quận trên đường Hà Tây, đã lên đường được một đoạn thời gian. Tính toán lộ trình, hôm nay vào lúc này người nên đến nơi rồi.
Nhưng ông đã tìm khoảng hai khắc ở xung quanh cũng không nhìn thấy một vị nữ lang tuổi trẻ nào được đông đảo tôi tớ vây quanh, đầu đội mũ sa, chỉ nghe được trong một số thương đội của "Bạch thị" quả thật có một nhánh từ Trường An trở về, đã làm xong tất cả chứng từ rồi rời đi từ một khắc trước, cũng không ai biết trong đó có người họ Thôi đi theo hay không.
Ngược lại có người thuận miệng nhắc đến, từ nửa tháng trước trên đường từ Đôn Hoàng quận đi về phía tây, mã phỉ làm loạn ban đêm đã từng tập kích Bạch thị thương đội, trong mấy người chết hình như có người Đại Thịnh, về phần là nam hay nữ, là già hay trẻ lại không biết.
Trong lòng Triệu Dũng nhất thời lạnh đi một nửa, các loại suy đoán không ổn đều xông lên đầu.
Lần gần nhất ông gặp Thôi Gia Nhu là ba năm trước. Lúc đó Thôi tướng quân đã tử trận được hai năm, ông cố tình trở về Trường An một chuyến thuận đường thăm hỏi góa phụ và con cái của Thôi tướng quân.
Khi đó Thôi Gia Nhu đã là thiếu nữ mười ba tuổi duyên dáng yêu kiều, nhưng vẫn mang tâm tính trẻ con, chỉ trong thời gian một nén nhang đã mang theo ấu đệ chưa đầy bốn tuổi đào một cái hố, khiến một vị lang quân vấp ngã tới mức đầu rơi máu chảy, làm cho nương hắn ta nổi giận đùng đùng tìm tới cửa.
Trước giờ thân thể Thôi phu nhân bệnh tật yếu ớt, trong một năm có tới bốn năm tháng đều uống thuốc, Gia Nhu nói bằng lời lẽ hùng hồn rằng nàng là người thuần ngựa, nhưng cũng không dám để cho a nương nàng biết được việc này, vẫn để ông ra mặt giảng hoà mới xong việc.
Khi đó mặc dù nàng còn nhỏ nhưng dung mạo đã hé rạng, đi trên phố khiến các thiếu niên Ngũ Lăng liên tiếp quay đầu. Hôm nay lại qua ba năm, chỉ e rằng dung mạo càng thêm kinh người.
Nghĩ đến một cô nương đương tuổi thanh xuân mạo hiểm xuyên qua vùng đất Hà Tây nguy cơ trùng trùng điệp điệp, chạm trán với Mã Tặc hung ác ở trung tâm Hà Tây, bị một đám dâm đãng vây quanh... Triệu Dũng không ngừng cảm thấy rét lạnh.
Báo quan, nhất định phải báo quan!
-
“Đẹp lắm!”
Trên chợ cách nha môn Hộ Tào không xa, Hồ Cơ mũi cao mắt sâu múa một chuỗi xoay vòng trong khúc nhạc cuối cùng của đàn tỳ bà ngũ huyền. Khán giả duy nhất ở gần luôn miệng trầm trồ khen ngợi, chốc lát sau đã hào sảng ném ra một viên trân châu to bằng hạt đậu.
Ánh mắt hồ cơ sáng lên, lập tức ngồi xổm nhặt phần thưởng xa xỉ này lên.
Đến khi ngẩng đầu nhìn về phía thần tài kia lại cực kỳ giật mình.
Đây là tiểu lang quân Trung Nguyên đầu đội mũ nỉ, cùng lắm chỉ mới mười lăm mười sáu tuổi, môi hồng răng trắng, cực kỳ tuấn mỹ. Chỉ có điều một thân xiêm y phong trần mệt mỏi nhiều lỗ thủng. Bên người còn mang theo một con lừa gầy trơ xương sườn, trên người con lừa gầy treo một chuỗi nồi niêu xoong chảo buộc bằng dây da, vừa nhìn đã biết không phải xuất thân phú quý gì.
Người nghèo khổ chỉ ước gì có thể bẻ một đồng xu thành hai nửa để tiêu, nào giống như bậc phá của bản thân mình còn ăn mặc rách rưới lại muốn phô trương xa hoa này, cho dù là ở Quy Tư cũng không thể thấy nhiều.
Thấy vũ cơ nhìn qua, Thôi Gia Nhu tươi cười ném ra một ánh mắt lúng liếng.
Vũ cơ phát ra một chuỗi tiếng cười vui mừng, dùng cách người Quy Tư hoan nghênh khách quý, xách làn váy vui vẻ xoay vòng quanh Gia Nhu.
Hôm nay Thôi Gia Nhu đi theo thương đội "Bạch thị" vào Quy Tư, bởi vì đến sớm một chút nên chưa đợi được Triệu Dũng đến đón. Triệu Dũng là cận vệ của a gia nàng năm đó, mặc dù đã ba năm không gặp nhưng ngày thường nàng cùng trưởng nữ của ông qua lại thư từ, biết được Triệu gia ở Quy Tư mở một gian khách điếm rất lớn, kiếm được núi vàng núi bạc. Hôm nay mấy thương đội đến Quy Tư là thời gian tốt để khách điếm làm ăn, cũng rất có thể Triệu thế bá bởi vậy mà bị ngáng chân.
Nàng nửa khắc không đợi được người cũng không sốt ruột, sau khi từ biệt với thương đội đã dắt lừa quẹo một cái liền tiến vào khu chợ gần đó.
Hồ cơ quay không ngừng ở bên người, Thôi Gia Nhu đang ngắm hứng khởi, phía sau lại truyền đến một tiếng lừa kêu, là con lừa nhỏ của nàng không biết nhìn thấy cái gì muốn đi theo, đến nổi nồi niêu xoong chảo trên lưng vang lên một trận động tĩnh leng keng.
Nàng tiến lên dắt lừa, lúc này mới nhìn thấy phía trước cách đó không xa là một chiếc xe bò, đang kéo một xe cỏ tươi đi xa.
Lúc nàng rời khỏi Trường An là vào đầu xuân, vạn vật còn tiêu điều. Đi một thời gian vất vả lắm lá cây mới nảy mầm, lại bị ngựa và lạc đà của thương đội phía trước ăn sạch sẽ. Con lừa nhỏ chỉ có thể dùng chút cỏ khô, đã rất lâu chưa từng được nếm cỏ tươi.
Nàng dắt lừa đuổi theo rốt cục cũng gặp được một xe cỏ tươi bên cạnh một cái lều.
Giá cỏ tươi lại rất rẻ, cả một xe cũng không quá hai mươi đồng.
Chỉ hai mươi đồng thôi, dễ ợt ấy mà.
Thôi Gia Nhu quen thuộc đưa tay vào trong tay nải trên vai, trong lòng lộp bộp.
Trống rỗng ròi?
Lúc nàng rời nhà mang theo trâm cài vàng bạc, ngọc thạch phỉ thúy, tơ lụa gấm vóc, tất cả đều mất rồi?
Nàng vội vàng tìm một chỗ che giấu, mở tay nải, búi tóc, đệm giày, vải buộc ngực ra hết, quả nhiên tất cả những chỗ nàng dùng để giấu tiền tài đều rỗng tuếch, đã thật nghèo rớt mồng tơi rồi.
Xa xa tiếng tỳ bà vẫn còn đó, vũ cơ mũi cao mắt sâu vẫn xoay tròn như cũ. Trở về đòi lại viên trân châu kia... Không được, đồ vật đã thưởng đâu có lý nào lại đi đòi lại, nàng chưa từng làm chuyện mất mặt này!
Đang nghĩ cách, lại nghe phía trước không biết ai dùng tiếng Trường An văn nhã thét to một tiếng: "Ai biết khám bệnh cho bò sẽ được tiền công hai mươi đồng…"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.