[Hiên Dương] Có Một Tình Yêu Gọi Là Buông Tay

Chương 13:

Duyenhe

28/10/2021

"Khó chịu chỗ nào?"

Kế Dương nhăn mặt vùi đầu vào lồng ngực anh:"Chỗ nào cũng khó chịu hết" mắt nhắm nghiền nhưng ôm rất chặt. Giống đang làm nũng

Vương Hạo Hiên đưa tay sờ trán hạ sốt kha khá rồi cũng đã xuất viện dù sao trong nhà cũng có một bác sĩ nói theo Lý Bạc Văn là: Tôi chăm sóc bản thân rất tốt, vừa yêu thương bản thân vừa không lãng phí tài nguyên quốc gia. 

Kế Dương gác chân lên người anh lúc lắc người lại vùi đầu như một con mèo nhỏ đáng yêu:"Em đói, em muốn ăn" sau đó lại cười khì khì:"Còn nữa anh đấm lưng cho em đi, cả người em đều nhức mỏi" mặc kệ Charles đi giờ phút này cậu chỉ muốn ở cạnh anh lâu một chút thôi, cảm giác rất dễ chịu những chuyện đau buồn đều muốn vứt ra khỏi đầu.

Vương Hạo Hiên có nấu cháo khẽ nói:"Anh đi múc cho em"

Bệnh cũng tốt quá đi có thể nằm lười cả ngày, không bị ai làm phiền không nghe đạo diễn cằn nhằn nữa ăn hết cháo lại tiếp tục nằm dễ chịu đến sắp ngủ mất tiêu. Đang nằm điện thoại Kế Dương  có tin nhắn, số lạ: Có thời gian cùng anh đi ăn đi - Charles

Kế Dương vội úp điện thoại xuống giống như không cho anh nhìn, chừng năm giây mới ngẩng đầu thấy anh mắt khép hờ ôm cậu không hề nhìn thấy gì. Sao anh ta biết số mình, cậu không nén nổi tò mò sao anh ta biết số mình. Hỏi đoàn phim sao? Tâm tư Kế Dương lại mệt mỏi trở lại, mím môi. Lúc này May đang viết một số thông tin, cũng nhận được tin nhắn tương tự đáp: Ok, anh chọn chỗ đi.

Sao đó ném điện thoại lên sofa, bàn tay gõ phím nhanh hơn một chút...Laughing mang trái cây ra lúc Charles nhắn nơi hẹn ra cũng lướt qua một cái day trán:"Loại chiến tranh không thuốc súng này anh có thể không tham gia không?"

"Được." cô quay sang anh:"Tại vì trước khi chiến tranh em sẽ chôn anh trước"

Laughing có chút khổ sở:"Anh yêu hòa bình và ghét chiến tranh"

May:"Đây là lí do em không muốn anh và Lý Bạc Văn nói chuyện lâu một chút, thật là... thêm một nhà thương thuyết nữa rồi. Anh hâm mộ anh ấy đến sắp đem anh ấy lên thờ rồi đó."

Hôm đó Kế Dương đến sớm nhất, vốn là muốn rõ không ngờ một lát May và Laughing cũng tới. May nhìn thấy cậu liền cười khẩy chế nhạo người kia một cái cũng ngồi vào bàn tròn:"Cũng được hẹn à?"

Kế Dương đành chịu cậu muốn từ chối nhưng anh kiên quyết quá đành nhận lời. 

Chừng năm phúc Vương Hạo Hiên cũng đi cùng Charles tới. 

Kế Dương "..."

Laughing lau chén đũa lại một lần, xem như không thấy gì? Im lặng sẽ giúp bạn an toàn, xui lắm thì không chết sớm..

Charles làm như xúc động vỗ vai Hạo Hiên như bạn tốt lâu năm gặp lại nói:"Trước khi tôi ra nước ngoài có hợp tác với Hạo Hiên một lần, không ngờ thời gian trôi nhanh như vậy.. "

Hóa ra là từng hợp tác  cón tưởng gặp người quen nữa chứ. 

Sau đó rất nhanh đi đến bên May, bỏ qua Laughing đang ngồi bên cạnh khoác vai cô ấy thân mật giọng nói rất dịu dàng:"Đây là Mayra chắc cậu biết cô ấy rồi, cô ấy là bạn tốt của tôi ở Anh" Charles lại đi sang Kế Dương thắm thiết ôm:"Đây cũng vậy" nói rồi còn nháy mắt. 

Người Kế Dương cứng đờ, muốn đẩy người ra nhưng anh ta đã buông rồi, dừng một chút anh ta liền nhìn Laughing đang miệt mài với công việc lau chén đũa hỏi:"Đây là.. "

"Vệ sĩ." Laughing thuận miệng nói

Charles nhìn một chút vui miệng nói:"Vệ sĩ mà dùng đồng hồ Omega De Ville à,  không tệ" nhưng sau đó anh ta nhìn thấy gì không nói nữa kéo ghế ngồi cạnh Kế Dương.  Kế Dương và Hạo Hiên ngồi đối diện nhau lúc cậu nhìn lên gương mặt anh thản nhiên như không, cậu thở dài như thế cậu nên vui phải không. 

Đồ ăn dọn ra Kế Dương gắp đồ ăn vào chén chưa động tới, Charles vẫn đang nói chuyện thấy động tác đó của cậu thì dừng một chút, nói:"Sao vậy không muốn ăn à, sao lần này gặp lại thấy em không giống như người trong trí nhớ anh từng biết?"

Kế Dương:"Vậy sao?" nói rồi cúi đầu ăn.

Charles không hỏi nữa bắt qua May:"Sao em không làm họa sĩ nữa,  anh nhớ em thích vẽ tranh mà lúc em ngồi chăm chú vẽ tranh thật sự rất đẹp"

May chớp mắt:"Tôi tưởng mình lúc nào cũng đẹp chứ? Tôi thích thì tôi làm thôi. Không phải anh đang ở nước ngoài phát triển đột nhiên cũng về nước hay sao?"

Charles ánh mắt có chút thê lương nhưng khí khái vẫn rất cao lãnh, bàn tay khẽ dừng động tác một hồi lâu mới nở nụ cười hết sức êm ái:"Về để tìm lại thứ đã bỏ lỡ."

***

"Anh làm gì dạ?" Kế Dương còn đang lơ ngơ xem ti vi thì thấy anh cầm một cái khăn chà chà lên người cậu. 

"Lau" anh buông một chữ vẫn tiếp tục lau cổ cậu, một hồi bực bội nói:"Mùi nước hoa gớm chết đi được, em đi tắm đi."

Kế Dương thấy không đúng, ngửi ngửi một chút chợt nhớ hôm nay Charles ôm cổ mình một cái lúc đó anh không nhìn cậu mà bấm điện thoại, lại nghĩ anh và Laughing không phải cũng dùng loại nhãn hiệu này? Sao bình thường anh không chê giờ lại bảo gớm chứ hứ hứ? Tuy nhiên cậu không dám nói ngoan ngoãn nghe lời chợt nhớ cái dự định đi mua thêm quần áo của mình hôm nay nhất định không quên. Buổi chiều có buổi ghi hình tuyên truyền cho: Em bỏ lỡ anh rồi.

Bộ phim đầu tiên của cậu vốn là cai Dư Cảnh cũng không đến mức quá quan trọng đi, nhưng nhà sản xuất vẫn bảo cậu đến. Cậu và Hạo Hiên đều có mặt trong chương trình, người ta hỏi gì cậu đều nói nấy không nói gì thêm nhưng căng thẳng chết đi được. Nghỉ giữa chương trình, Charles đột nhiên đến bên cậu làm rất nhiều chú ý phải nhìn sang ai cũng biết hợp đồng quảng cáo kia từ tay người này sang tay người kia, không biết gặp nhau sẽ phản ứng thế nào. Dù không trở mặt nhưng nhất định có chuyện để coi nên ai cũng hết sức tò mò ngó qua lại giả vờ vô tình nhìn tới thôi. Thế nhưng Charles lại thuận thế ngồi trên thành ghế Kế Dương đang dựa. Biết cậu bao lâu cũng chưa chụp cùng tấm hình nào, hay chụp cùng đi! Nói rồi moi điện thoại ra chụp không để cậu từ chối.

Chụp xong liền đăng lên:Thân Ái, Lâu rồi không gặp!

Mọi người trong đoàn phim há miệng khép miệng kinh ngạc không thôi. 

Vương Hạo Hiên trở lại thì Charles đã đi chỗ khác, thuận tay mở điện thoại liền thấy ảnh kia. Sắc mặt đanh lại tỏa sát khí đến không ai có thể lại gần.

Thân Ái?

Thân Ái cái con khỉ!

Còn không biết thu liễm thì đừng có trách anh...

Khỏi nói hình ảnh lập tức trở thành chủ đề hot rất nhanh kéo theo vô số bình luận tò mò không biết diễn viên mới này là ai? Sao lại biết ảnh đế v..v.. còn thân đến chụp hình chung. Tuy nhiên đa số vẫn là khen Charles đẹp trai, nam thần, abc, xyz

Mayra Đào: Sử dụng hình ảnh trái phép có thể bị kiện đấy (link)

Charles Twan: em thật không thú vị.

__

Buổi chiều Kế Dương đi mua quần áo, thấy nơi nơi đều có bài báo viết về chuyện hình ảnh anh và Charles cùng cuộc tranh luận nảy lửa giữa Mayra và Charles về pháp luật khiến cho Charles phải xóa ảnh mới thôi, nhiều người nói Charles nhường May, lại có người nói May không nên làm thế. Kế Dương âm thầm thở dài..

Lúc về phòng thấy anh đang nằm trên giường để laptop trên người không biết đang xem thứ gì:"Chân anh làm sao thế?" Kế Dương nhíu mày, đầu gối anh quấn băng trắng hôm nay là ngày quay cuối cùng, Kế Dương cố nhớ lại trong kịch bản có vài đoạn nguy hiểm nhưng do người đóng thế đóng, anh mở miệng nói:" Không cẩn thận nên ngã từ cầu thang xuống, không sao dù sao tạm thời cũng không làm gì" anh ôm ngang hông cậu hỏi:"Em còn hơi sốt mà còn đi đâu"Anh đã dặn hợp báo xong thì về rồi mà:"Ra ngoài lại trúng bệnh nữa thì sao?"

Kế Dương phát hiện anh đổi nước hoa rồi. Nhớ lại anh chê mùi nước hoa kia, anh xài nhiều năm như thế cuối cùng vì chuyện này bỏ nó luôn, cậu cảm thấy khá vui vẻ:"Em đi mua quần áo, có mua cho anh"Đi một hồi chợt thấy áo này cậu liền thấy hợp với anh, lúc nhìn giá tiền đúng là khiến người ta lag não, nhưng cuối cùng cũng bấm bụng mua về. 

Vương Hạo Hiên đứng dậy lấy áo ra trước gương ngắm nghía nói:"Chân anh bị thương, mặc cho anh đi."

Tống Kế Dương gật gật đầu, rồi lại thấy không đúng nằm ì trên giường: "Không đúng, anh bị thương ở chân chứ có phải bị thương ở tay đâu" tưởng cậu ngốc chắc...



"Ra đây" Anh kéo tay cậu:"Mặc giúp anh đi."

Mặt anh sao gian vậy cậu nói:"Anh đang bị thương yên phận đi."

Mặt anh lại càng gian xảo:"Bảo em mặc áo giúp anh thì liên quan gì đến an phận hay không an phận."

Tống Kế Dương "..."

Anh tiến gần, rất gần:"Em đang nghĩ gì? Mặt đỏ hết rồi.. "

"Không có, do đi nắng thôi" Nói rồi lại trùm chăn kín cả người, mất mặt quá đi.

"Ra đây."

"Không ra, anh tự mặc đi em muốn ngủ."

"Ra đây."

"Không ra."

"Ra đây." anh leo lên giường luồng ta vào trong chănl

"Không ra." cậu giãy giụa còn lâu mới ra nhé, nhìn mặt anh chả lương thiện chút nào. 

"...."

Lại im lặng, chiêu này không lừa được cậu ló đầu ra lại bị mang ra ban công à?

"..."

Nghe tiếng thở rất gần nhưng pha lẫn chút yếu ớt. Có phải lúc nãy cậu quơ tay quơ chân lung tung đụng chúng anh ấy không? Kế Dương ra khỏi chăn thấy anh đang ôm chân, sắc mặt khó coi..

Kế Dương cắn răng:"Để em gọi Laughing."

Chân cậu vừa bước hai bước đã mất thăng bằng sau đó thì khỏi nói chao đảo nằm trên giường cậu nói:"Chân anh còn bị thương."

"Anh biết" cúi đầu cắn tai cậu:"Tránh xa tên đó ra."

Cậu không nghĩ cũng biết tên kia là ai...

****

Trên ti vi đang chiếu trailer bộ phim của cậu, phim đã được chỉnh sửa kỹ càng hoàn chỉnh giờ chỉ việc công chiếu nữa thôi. Lại nhìn qua thông báo trên trang mạng không ít người bình luận khen trailer hấp dẫn diễn viên này đẹp diễn viên kia xinh, chờ đợi phim chiếu. Kế Dương nhìn anh và Ân Tố Lam sóng vai nhau cảnh đó là cảnh ở trên bãi cát hai người ngắm sao.. 

Lâu quá rồi anh và cậu chưa đi ngắm sao thì phải, Kế Dương liền tranh thủ một chút dò trên mạng xem nơi nào ngắm sao đẹp. Buổi tối có thời gian Kế Dương nhìn nhân vật của mình bị người ta đánh cho bầm dập, nhưng tức là không đánh chết, đánh chết cùng lắm thì trở về thôn tân thủ rớt cấp thôi đằng này bị đánh ngất rời cướp hết vũ khí trang bị khó khăn lắm mới có được hỏi xem có tức hay không? Nhưng ngặt nỗi kỹ thuật của cậu kém lại còn nhỏ cấp hơn người ta nữa.

"Mg+Zncl2-->Zn - Mgcl2 là ngươi là đồ đáng ghét."

Đây là câu chat đầu tiên cậu dành cho hắn. Bình thường cùng lắm là nói chuyện với May, Lý Bạc Văn, Laughing trên game thôi.

Sau đó cậu bị Mg+Zncl2-->Zn - Mgcl2 giết chết!

Không chỉ một lần... 

Vừa ló đầu ra khỏi thôn tân thủ liền bị giết nữa...

Mấy lần như thế... 

Sau đó cậu ở luôn trong thôn, không phải cậu trốn mà là dưới cấp ba mươi không ra được nữa, hỏi có tức không chứ.. 

"Mg+Zncl2-->Zn - Mgcl2 là ngươi là đồ đáng ghét"

"Mg+Zncl2-->Zn - Mgcl2 là ngươi là đồ đáng ghét"

"Mg+Zncl2-->Zn - Mgcl2 là ngươi là đồ đáng ghét"

"Mg+Zncl2-->Zn - Mgcl2 là ngươi là đồ đáng ghét"

Công sức lắm mới luyện được lên một chút, còn qua nổi  sáu mươi nữa cái tên điên mê hóa học đáng nguyền rủa này. Thế nhưng chửi mãi cũng không tìm thấy từ nào hay ho để chửi người kia, mà người kia cũng chẳng hề có chút nào cắn rứt lương tâm, uổng công chửi vô ích nên đành thôi. 

Sau đó cậu đem chuyện này méc người kia bảo giết người kia đi, ba người kia đồng loạt hỏi một câu:"Chắc chứ? "

Kế Dương không hiểu:"Giết chết hắn đi"

Sau đó cậu nhìn thấy một loạt thông báo từ hệ thống:

Mg+Zncl2-->Zn - Mgcl2 đã bị Lý Bạc Văn giết

Mg+Zncl2-->Zn - Mgcl2 đã bị Lý Bạc Văn giết

Mg+Zncl2-->Zn - Mgcl2 đã bị Lý Bạc Văn giết

Mg+Zncl2-->Zn - Mgcl2 đã bị Lý Bạc Văn giết

Mg+Zncl2-->Zn - Mgcl2 đã bị Lý Bạc Văn giết

Lý Bạc Văn không thích dùng tên giả, với triết lý tên tôi là do ba mẹ vận dụng hết tâm tư bla bla bla...nên tên trong game cũng thế. 

Cấp của hai người đó cũng ngang bằng nhau đi, nhưng hệ thống không ngừng hiển thị người kia bị giết.  Kế Dương không nhịn được đắc ý:"Lấy lại trang bị cho em, không biết bị gì mà cứ nhắm vào em, đợi khi nào rớt cấp nhỏ hơn em em sẽ đập lại"

Lý Bạc Văn: "Mg đồng âm với Mỹ, còn Zn đồng âm với Tâm, nghĩa là vẻ đẹp của em đánh cắp trái tim anh, em lấy đồ của người ta không giết em thì giết ai"



Sau đó bổ sung một câu đỏ chói:"Người đó là Hạo Hiên"

Kế Dương "..." chết rồi, không xong rồi.. 

May và Laughing nhìn nhau rồi nhìn nhân vật kia tự dưng biến mất khóe miệng nở nụ cười:"Tự tìm đường chết" thói quen của anh là đặt theo phương trình hóa học, thói quen này đã có từ hồi đi học cấp hai rồi người kia lẽ nào không biết. Không biết cũng có tội, mà biết mà cũng làm thì càng có tội số phận đã định là thảm thương rồi. 

Kế Dương nhìn người mặt hằm hằm lên phòng kia gào thét:"Không phải em, không phải em.. "

"Em dám bảo Lý Bạc Văn giết anh á?" kéo căng mặt cậu ra

"Em có biết là anh đâu" chối cãi vô ích

Vương Hạo Hiên tạo nick từ lúc ăn cơm với vợ chồng kia rồi cơ liếc qua ID server cũng không khó nhớ, nhưng đợi lên cấp mới đi tìm Kế Dương. Tống Kế Dương em là đồ đần!!!

---

Ngồi trong phòng sách Charles nhìn vào tin nhắn có người gửi đến một đoạn video ngắn, màn hình camera của cuộc đấu giá ở vương quốc đá quý, viên kim cương somus chạm khắc tinh tế đang nằm trong ly rượu trắng ở trên bàn đấu giá danh tiếng ở bên miền đất nước xa xôi. Phía cạnh đó là Laughing anh mới gặp không lâu bên dưới còn có chút thông tin được điều tra ra. 

Laughing Dương tên đầy đủ là: Dương Quân tốt nghiệp trường đại học Harvard. 17 tuổi bỏ nhà đi lập nghiệp là người trẻ tuổi gia thế không rõ, anh ta có khoảng thời gian hành tung bí ẩn gần đây mới xuất hiện đi lấy viên kim cương ở buổi đấu giá làm buổi đấu giá gián đoạn giữa chừng rồi lại biến mất hiện giờ đang làm bác sĩ. 

Thông tin rất ít cũng rất ngoài lề việc anh ta lấy viên kim cương làm anh nghi ngờ hôm đó anh thấy viên kim cương này trên điện thoại anh ta, dù lướt qua nhưng anh nhận ra. 

"Dương Quân?" không một chút ấn tượng nào hết hay là do cậu nhạy cảm quá cứ cảm thấy anh ta bất thường.... hôm đó anh ta cũng không có biểu hiện gì kì lạ..

****

Cậu lườm huýt anh:"Ai bảo anh giết em trước đáng đời anh"

Vương Hạo Hiên hừ:"Em gan quá ha!! "

Kế Dương nói với vẻ đắc ý:"Em có gì mà không dám"

"Ra đây"

Kế Dương:"Còn lâu em mới ra"

Vương Hạo Hiên dựa cửa nhà tắm: "Em không ra đúng không vậy ở trong đó ngủ luôn đi"

Tống Kế Dương có chút nhục chí cậu đâu có ngốc đâu mà ngủ trong đây, nhưng mà ra thì chết chắc rồi. Nghĩ thế lại hết sức phân vân

"Ngoan! Ra đây anh giúp em luyện cấp lại"

Kế Dương có chút không tin:"Thật không?"

Hạo Hiên:"Anh lừa em được gì?"

Nghĩ lại thì đúng là không được gì, chân anh vẫn chưa lành hẳn cho nên bắt đầu an tâm một chút đi ra. Vừa mới đặt một chân xuống đã bị người ta ôm ngang vác đi, Vương Hạo Hiên nói:"Không được gì anh cũng lừa"

---

Sinh nhật của Nhã Nhược, một đám người nhanh chóng ngồi quây quần chơi trò chơi. Luật chơi rất đơn giản, một bên chọn ngẫu nhiên một số từ 1 đến 150 viết lên thẻ, một bên rút ngẫu nhiên ra ba số từ 1 đến 40, dùng cách cộng trừ nhân chia, hoán vị, đếm số v.. vv… để tính toán, ra được số tương ứng với thẻ của người kia thì lấy bánh của người đó.

Kế Dương nghĩ ba số cộng lại ra số lớn rất cao, chọn số nhỏ cho chắc thế nên viết số 10 cho đẹp.

Đến lượt Lý Bạc Văn , anh rút ra 2, 15, 25 thong thả nói:"Căn bậc hai của 25 cộng 15 chia 2 bằng 10 quá dễ"

Kế Dương "..."

Như vậy thì cậu  bị mất bánh đúng không?

Vương Hạo Hiên chọn số xong, rất bình tĩnh:"Có 1 số chẵn, 4 số lẻ, tổng cộng 5 số, cho ra 145 ba số cộng lại là 10"

Kế Dương "..."

Tiếp theo, Laughing rút được 24, 38, 17, cho nên: "Có 3 số chẵn, 3 số lẻ, tổng cộng 6 số. 336, tôi không thích số đôi lắm 3 chia 3 là 1 vậy 136, ba số cộng lại là 10"

Kế Dương "..."

Tiếp theo là May chọn số cũng rất tao nhã đọc 12, 20, 8 cho nên:"Số này cũng cần phải tính ư? Lấy chia cho 4 ra 352 cộng lại là 10"

Kế Dương "..." họ hùa lại ăn hiếp mình cậu có đúng không, chắc chắn là như thế. 

Chơi mấy vòng, đổi số nào cũng bị tính ra, Kế Dương trợn mắt không thèm chơi nữa. Lý Bạc Văn đề nghĩ đổi trò khác đơn giản hơn, chừng khoảng một phút Kế Dương liền tránh xa đám người thần kinh kia mấy mét ngồi lủi thủi ăn bánh kem, trong rất tội nghiệp. 

___

Buổi ra mắt phim trường đầu tiên về bộ phim -Y Nhẫn Thuật (đam mỹ) hôm qua chơi khuya quá sáng cậu dậy không nổi, Laughing lái xe đi làm, May thì có việc bận nên tài xế chở ra sân bay, không kịp bắt taxi đi đành phải đi cùng anh. Vốn là cậu và anh  'hoàn toàn không thân thiết' đột nhiên cùng anh ta đi vào trường quay cùng một lúc, nếu để mấy nhà báo rảnh rỗi biết được thì không biết bọn họ sẽ viết thành chuyện hoang đường đến thế nào nữa? Đến gần trường quay cậu đòi xuống xe đi bộ vào kết quả đi trễ hơn ai hết vô cùng nổi bật. Nhưng không đơn giản chỉ vì đến trễ mà là lúc vào cửa cậu và Charles đi cùng một lúc đụng mặt anh ta cậu sững lại một chút, không biết nói gì nữa. Đúng là tránh vỏ dưa gặp vỏ dừa...nghĩ lại cậu so sánh anh với vỏ dưa anh biết nhất định đánh chết cậu.

Mọi người âm thầm đánh giá Kế Dương từ trên xuống dưới. Tuy chỉ là một diễn viên hạng ba nhưng rất thân thiện với mọi người xung quanh. Lại vô cùng may mắn không biết có phải có thế lực chống lưng không, gia thế Charles không nhỏ, quen thân với anh ta không dễ phải có gì đó tương xứng chứ.

Có người trang điểm thầm ghé tai hỏi cậu nhún vai:" Tình cờ gặp ở cửa"

"Đơn giản như vậy sao?" Người kia  vẫn tỏ ra nghi nhờ nhưng thấy khuôn mặt không đổi sắc của cậu thì lại có chút dao động. Chắc là không lừa người rồi, nếu có quen biết thân thiết thì cần gì chối bỏ, nhưng lần trước Charles nói họ là bạn thân thiết cơ mà. Hay là do Kế Dương không muốn bị nói ra nói vào? Ôi một đứa trẻ ngoan. 

"Cậu không thấy là mình tới quá muộn rồi sao? Nghe nói ở đây người ta hoàn toàn không tin tưởng những người tới muộn đâu. Cậu xem thường đây là show quảng cáo nhỏ à?" Tuy nói thế nhưng mặt Hồng Hoa không chút bỡn cợt nào mà giống chọc ghẹo thân thiết miệng cười:"Buổi hẹn lần trước cậu nghĩ thế nào rồi"

Kế Dương tin tin trong đầu, sao cô gái này cũng ở đây vậy? Thợ trang điểm nghe vậy liền mượn cớ cáo lui, ra ngoài to nhỏ. Những người khác trong phòng trang điểm xem như không nhìn thấy không đợi cậu trả lời Charles đã đến chào hỏi Hồng Hoa, miệng nói:"Gặp cô thì tốt, cô viết tiểu thuyết hay như vậy hay viết cho tôi và Thân Ái một bộ riêng đi" có thể chỉ là nói đùa nhưng nghe mờ ám quá chừng.

Kế Dương hơi né ra nói:"Tôi muốn ra ngoài."

Charles nói theo nghe như hoài niệm:"Hôm trước xem phim thấy cảnh tuyết rơi thật nhớ những ngày ở Anh, cậu tôi và cả May nữa." Anh ta nói rất thản nhiên:"Cũng sắp tới mùa đông rồi không về tuyết ở đây có đẹp bằng hay không?"

Cả người Kế Dương cứng đờ, khó khăn cất bước ra ngoài!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện [Hiên Dương] Có Một Tình Yêu Gọi Là Buông Tay

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook