[Hiên Dương] Có Một Tình Yêu Gọi Là Buông Tay
Chương 1:
Duyenhe
25/10/2021
Trên máy bay Tống Kế Dương gấp tờ báo về Vương Hạo Hiên lại, cảm thấy bản thân sau nhiều năm quả nhiên bình tỉnh hẳn không cảm thấy đau lòng hay bi thương, bình tĩnh hẳn ra.
May ở bên cạnh liếc nhìn mấy lần, thấy không có vấn đề gì khẽ nhắc:"Em xem lịch trình chưa?"
"Aa" anh quên mất chuyện này, lấy băng ghi âm ra đeo tai phone nghe một chút.
May, Đào Khánh Mai cô ấy là người anh gặp ở Anh, một cô gái mang phong cách cổ điển với gương mặt tuyệt diễm và đầy kiêu ngạo, họ vô tình gặp gỡ, lần nào cũng giúp đỡ anh rất nhiều...anh mang cô ấy, cô ấy lại không thèm anh trả ơn, chỉ cần nghe lời một chút là được.
Cô làm quản lý của anh, không quản chế anh, chỉ nói phương hướng, anh muốn làm gì thì làm, đừng vượt tầm kiểm soát là được. Xảy ra chuyện cô giải quyết, cô ít cười, gương mặt lạnh lùng như đóa anh túc, rất kiêu kỳ.
Cô giúp anh có bước đường ngày hôm nay, cô hiểu rõ anh cần gì và muốn gì. Cách đây mấy ngày, cô đi thẳng đến trước mặt anh:"Muốn về nước?"
Tống Kế Dương biết cô giận, anh tự ý quyết định mà không hỏi ý của cô.
May gật đầu, liếc đồng hồ một cái:"Cho chị hai ngày"
Tống Kế Dương không hiểu, cô không giải thích vừa bấm điện thoại gọi cho ai đó căn dặn công việc, rất nhanh chị ấy đã chuẩn bị mọi thứ, đưa anh về nước. Ngồi trên máy bay nhìn bầu trời xanh thẳm lại nhớ rất nhiều năm trước đây... Tống Kế Dương giật mình, sao lại nhớ rồi? Hắn vội xua ý nghĩ trong đầu.
Tống Kế Dương đi về nhà, cha mở cửa nhìn anh giây lát rồi giật mình nói vào trong:"Kế Dương về rồi..."
Anh có chút uể oải, ông giúp anh mang đồ vào, mẹ anh từ trên lầu xuống, nhìn anh một cái không nói gì, im lặng như một khúc gỗ...Lúc trở về anh vốn đã không mong đợi nhiều, không thấy bỡ ngỡ gì cả chỉ có em gái đi ra nhìn anh một cái:"Tưởng anh ở Anh luôn rồi chứ?"
Cha anh khẽ nhắc:"Giang!"
Lâm Giang lại nói:"Con chỉ hỏi thôi mà?"
Lâm Giang là con gái của Giang Khải từ nhỏ đã ương ngạnh rồi, anh không muốn chấp nhất nó, mẹ anh đã đi bước nữa.. Bữa cơm gia đình nhiều năm xa cách cũng yên ắng, chỉ có Giang Khải nói, Kế Dương lâu lâu lại tiếp lời ngoài ra không ai nói gì nữa...
Phòng anh vẫn ngăn nắp, dọn dẹp sạch sẽ mọi thứ điều rất gọn gàng, hơi mệt nên anh lên giường nghĩ ngay, ngẩng đầu lên nhìn trần nhà lại thấy xa xôi, năm đó anh từng nằm ở đây, đếm hoa văn trên đó từng nét một, nghĩ về chuyện của họ thật sự là đúng hay sai? Sao lại nghĩ đến nữa rồi? Anh ôm đầu cố dỗ mình vào giấc ngủ.
Dưới gốc cây đàn, một buổi chiều rất nhạt Tống Kế Dương ngủ say như chết, Vương Hạo Hiên gõ xong máy tính liền gấp lại nhìn sang bên cạnh, người vẫn ngủ không chịu thức, xa xa cánh hoa bay tới rơi giữa chân mày không nhìn thấy.
Vương Hạo Hiên không biết nên nói gì, khẽ lẩm bẩm vu vơ:"Ngày nào cũng lăn ra đây ngủ sao chưa bị bắt cóc nhỉ?"
Nghĩ một chút lại tự mình phản bác:"Thôi đi, bắt về lại tốn cơm"
Lại phản bác chính mình:"Không đúng, cơm gạo gì ở đây suốt ngày không thấy ăn..."
Lẩm bẩm tới tối vẫn chưa chịu dậy...
Tống Kế Dương ở nhà được ba ngày đang mơ màng thì điện thoại reo, là May
Chỉ trong ba ngày cô đã giúp anh có được cơ hội thử vai bộ phim mới "Anh bỏ lỡ em rồi" bộ phim này do tác giả khá nổi tiếng viết, nội dung cũng khá phức tạp vốn anh không có hi vọng gì nhưng cô vẫn làm được. Thật khiến anh kinh ngạc!
Tần suất cô xuất hiện trong các bộ phim tuy không coi là nhiều, nhưng cũng không thể tính là ít thuộc dạng rất tiến triển, chưa nói nói độ quan trọng. Nhưng so với những vai diễn lúc trước, đúng là tốt hơn ngàn lần. Lần đó nghe cô nhắc anh đang mệt mỏi lại suy tính xem mình quyết định về có đúng không, có hối hận không...
Tiểu thuyết này anh đã đọc qua nội dung khiến anh khá day dứt lên xem thử đóng cùng ai, liếc nhìn thấy Lâm Ân Tố, nữ diễn viên này có tiếng đấy, lại nhìn lên....
Vương Hạo Hiên...
Nhất thời sững sờ...rất lâu mới phản ứng gọi điện nói với chị May từ chối.
Đầu dây bên kia im lặng, không biết là chị đang nghĩ gì, Tống Kế Dương thấy có lỗi, phụ tâm sức của chị bỏ ra khẽ nói:"Xin lỗi"
Bên kia lại nói:"Không cần phải xin lỗi, nhưng mà nếu không nhận ngay từ đầu nên nói!"
Miệng lưỡi anh khô khốc:"Em... "
"Nhận hay không nhận?"
Tống Kế Dương cúi đầu:"Nhận"
Tống Kế Dương đến diễn thử, tuy chỉ có một cảnh nhưng đã kết thúc, liền trực tiếp ký hợp đồng. Ba ngày sau, liền tiến vào đoàn phim chính thức khởi quay.. đoàn làm phim đã thuê một biệt thự có phong cảnh tuyệt đẹp. Cao hứng nhất phải kể đến đạo diễn bao cả đại sảnh trên tầng thượng đãi toàn bộ người của đoàn buổi tiệc rượu... Để các diễn viên làm quen với nhau.
Thời gian buổi tiệc là buổi tối nhân viên đoàn phim phải thu dọn đạo cụ, diễn viên thì phải tẩy trang và thay quần áo sửa soạn một lúc liền đến nơi. Tống Kế Dương khá nhát im lặng không nói gì, May ở bên ngoài nghe điện thoại chưa vào.
Vương Hạo Hiên trên chuyến bay đường dài mệt mỏi. Vừa hạ cánh, anh liền trực tiếp từ sân bay quốc tế đến bữa tiệc, ngồi trên xe trợ lý lại nói về lịch trình, lịch quay xen kẽ cho Vương Hạo Hiên.
"Hình như có diễn viên mới"
Vương Hạo Hiên day trán không quan tâm là diễn viên nào, trợ lý lại nói tiếp:"Đạo diễn là người khó tính mà nghe nói là cậu ta thử vai một lần là qua..."
Vương Hạo Hiên lẳng lặng nghe không có ý tiếp lời, trợ lí thấy anh mệt không nói nữa để anh nghỉ ngơi.
****
Đạo diễn nói những lời tốt đẹp mong khởi quay thuận lợi cũng không dài, sau khi chấm dứt, bữa tiệc chính thức bắt đầu. Mọi người cụng ly, vui vẻ hàn huyên.
May sở hữu thân hình hoàn mỹ, khí chất tao nhã, hơn nữa còn biết cách đối nhân xử thế, cho nên ở buổi tiệc xã giao thế này, đối với người trên kẻ dưới cô đều có ngôn từ cử chỉ tao nhã thân thiện không chê vào đâu được. Bộ dạng của cô lúc nào cũng thanh lịch và quý tộc cả cầm ly rượu cũng có khí chất hơn người kính rượu những người có máu mặt trong giới, gương mặt vẫn lạnh lùng tao nhã. Lúc này có người bước vào..
Còn chưa ăn được mấy miếng, thì bữa tiệc vốn đang ồn ào náo nhiệt, trong phút chốc đột nhiên yên tĩnh lạ thường. Tống Kế Dương thấy lạ khẽ ngẩng đầu lên cố nuốt nốt miếng thức ăn, vừa tò mò ngẩng đầu lên nhìn theo phương hướng ánh mắt của mọi người, đã thấy bóng hình Vương Hạo Hiên đập vào trong mắt. Anh đi cùng một người, đã thấy trên báo là trợ lý bên cạnh tên Triệu Tuân.
Đạo diễn thấy anh liền cười toe toét:"Vardy cậu tới rồi."
Vương Hạo Hiên khách sáo đáp:"Xin lỗi tôi đến trễ" bóng dáng anh có vẻ mệt nhọc, nhưng tinh thần thì rất chuyên nghiệp không để người khác phải phiền hà.
Đạo diễn giới thiệu diễn viên mới, Tống Kế Dương nắm chặt ly rượu trong tay, nghe tới tên mình liền đứng dậy.
Vương Hạo Hiên đưa tay ra bắt:"Xin chào, tôi là Vương Hạo Hiên"
Tống Kế Dương khẽ đáp:"Chào anh, em là Tống Kế Dương"
Đạo diễn lại giới thiệu tiếp:"Mayra Đào là quản lí của cậu Tống"
Hai người vẫn bắt tay, cô tao nhã anh có vẻ hơi chủ động ánh mắt và tay hơi người dùng lại một lúc rồi rời ra. Mọi người trên bàn đều thấy bất thường. Tay May có đeo răng tay ren nhưng mọi người đều nhận ra bàn tay mảnh khảnh kia rất đẹp khiến người ta lưu luyến à nha~
Tống Kế Dương cúi đầu nhìn đồ ăn trong bát..
Bộ vest màu đen cắt may vừa vặn khéo léo càng tôn thêm dáng người hào hoa lại rắn chắc. Làng giải trí từ trước đến nay luôn không thiếu những nam thanh nữ tú, tuấn nam mỹ nữ, thế nhưng trong lòng Kế Dương anh luôn đặc biệt.
Tống Kế Dương vẫn đang yên vị ở khu vực ngồi, không dám nói gì mà Vương Hạo Hiên cũng không chú ý đến cả ánh mắt cũng không dừng lại một lần.
Cảm giác như Vương Hạo Hiên đang đi tới chỗ mình, vô thức nắm chặt chiếc đũa hơn, lưng duỗi thẳng, nhìn chăm chăm vào đĩa thức ăn không chớp mắt, mà ngay cả động tác nhai cũng trở nên thật cẩn thận....
May bên cạnh nói:"Tôi rất ngưỡng mộ anh"
Vương Hạo Hiên là người ít nói rất nhiều người bắt chuyện chỉ có quản lý bên cạnh hay trợ lý đáp lại thôi. Nhưng lần này anh ta nói:"Rất nhiều người ngưỡng mộ tôi"
Sự kiêu ngạo này cũng rất hiếm thấy bình thường dù khó gần nhưng cũng không nói câu tự cao nào.
Sặc mùi mờ ám..
May không ngượng ngùng lại nói:"Sư huynh vẫn như trước lần mong sư huynh nâng đỡ Kế Dương giúp em."
Quá thẳng thắn rồi, không giống lời nói khách sáo mà giống như cho mọi người biết mối quan hệ của họ. Còn gọi sư huynh nữa chứ, lĩnh vực nào, ở trường? Hay võ quán? Cô gái này nhìn không giống người học võ lắm nha.
"Sẽ cố gắng, sư muội"
Tống Kế Dương vẫn cúi đầu dưới bàn hay bàn tay nắm chặt nhau. Nảy sinh một loại sợ hãi khó nói nên lời...
Vương Hạo Hiên cùng đạo diễn đàm luận về một số phim điện ảnh và chương trình truyền hình. Anh nói rất ít, mà chủ yếu là đạo diễn thao thao bất tuyệt không chịu thôi. Mọi người lâu lâu cũng góp ý vài câu, đôi lúc May sẽ nói vài điều, anh trả lời cũng mềm mỏng hơn hẳn.
Đến cuối cùng, Kế Dương không chịu nổi nữa, đành buông đôi đũa trong tay xuống, lấy cớ nói với May rồi ra ngoài.
Nhiều năm gặp lại như người xa lạ, không biết nên vui hay nên buồn, cuối cùng là ai buông tay ai đây...
Lúc quay liền chạm mặt Vương Hạo Hiên, liền hoảng sợ vội vã cúi đầu, tránh đi ánh nhìn của anh siết chặt bàn tay, cố gắng kiềm chế đáy lòng đang rung động của mình, vờ không quen biết như những người khác, hướng phía anh cung kính chào chào hỏi : "Chào anh Vương."
Vương Hạo Hiên không thay đổi sắc mặt gật đầu, trực tiếp đi qua toát ra vẻ lạnh lẽo bài xích như bảo Kế Dương: tránh ra chớ lại gần
Anh nói mấy câu với trợ lý, Kế Dương không dám nghe chợt trợ lý nói:"Thế cô May thì sao ạ?"
Kế Dương như nín thở lắng nghe, anh đáp:"Ở nhà hàng Ý"
Kế Dương quay về phòng mọi người đã trở lại trạng thái huyên náo, May đang cầm rượu cụng li, nụ cười xinh đẹp nhưng không quá dễ gần, vừa phải không xu nịnh cũng không lạnh lùng.
Ở nhà hàng Ý.
May không thích món Ý, chắc là... Kế Dương không biết mình đang gì nữa..
Tối thêm một chút, May tô son lại chắc là muốn về, quả nhiên là nhanh chào hỏi rồi ra xe.
Trên xe Kế Dương hỏi:"Chị quen thân với H.. anh Vương?"
May:"Quen thì có quen" cô ngập ngừng cân đo đong đếm:"Còn thân hay không chị phải suy nghĩ lại?"
"Sao chị gọi anh ấy là sư huynh vậy?" Kế Dương không thôi tò mò, nếu là cùng trường thì chắc là cũng có chút ấn tượng dù gì cậu và... nếu là trong võ quán thì cũng biết.. như thế nào đây. Lẽ nào lúc anh vào ngành giải trí ùm... May đâu phải xuất thân diễn viên?
May có chút lơ đãng không nhận ra Kế Dương có ý gì, chỉ khẽ nói:"Thuận miệng thôi, tôi từng thích bạn anh ta nên gọi sư huynh... "
Thế ư? Vương Hạo Hiên khựng lại một chút Vương Hạo Hiên cũng không có nhiều bạn đi:"Là?"
May như nhớ ra nói:"Hai người cùng trường mà nhỉ, vậy chắc cậu cũng biết người này khá nổi tiếng" Cô nói với vẻ tự hào sáng ngời:"Lý Bạc Văn."
Tống Kế Dương cứng đờ cả người, không nói được câu nào. Cô cúi đầu nhìn điện thoại không nói..
May ở bên cạnh liếc nhìn mấy lần, thấy không có vấn đề gì khẽ nhắc:"Em xem lịch trình chưa?"
"Aa" anh quên mất chuyện này, lấy băng ghi âm ra đeo tai phone nghe một chút.
May, Đào Khánh Mai cô ấy là người anh gặp ở Anh, một cô gái mang phong cách cổ điển với gương mặt tuyệt diễm và đầy kiêu ngạo, họ vô tình gặp gỡ, lần nào cũng giúp đỡ anh rất nhiều...anh mang cô ấy, cô ấy lại không thèm anh trả ơn, chỉ cần nghe lời một chút là được.
Cô làm quản lý của anh, không quản chế anh, chỉ nói phương hướng, anh muốn làm gì thì làm, đừng vượt tầm kiểm soát là được. Xảy ra chuyện cô giải quyết, cô ít cười, gương mặt lạnh lùng như đóa anh túc, rất kiêu kỳ.
Cô giúp anh có bước đường ngày hôm nay, cô hiểu rõ anh cần gì và muốn gì. Cách đây mấy ngày, cô đi thẳng đến trước mặt anh:"Muốn về nước?"
Tống Kế Dương biết cô giận, anh tự ý quyết định mà không hỏi ý của cô.
May gật đầu, liếc đồng hồ một cái:"Cho chị hai ngày"
Tống Kế Dương không hiểu, cô không giải thích vừa bấm điện thoại gọi cho ai đó căn dặn công việc, rất nhanh chị ấy đã chuẩn bị mọi thứ, đưa anh về nước. Ngồi trên máy bay nhìn bầu trời xanh thẳm lại nhớ rất nhiều năm trước đây... Tống Kế Dương giật mình, sao lại nhớ rồi? Hắn vội xua ý nghĩ trong đầu.
Tống Kế Dương đi về nhà, cha mở cửa nhìn anh giây lát rồi giật mình nói vào trong:"Kế Dương về rồi..."
Anh có chút uể oải, ông giúp anh mang đồ vào, mẹ anh từ trên lầu xuống, nhìn anh một cái không nói gì, im lặng như một khúc gỗ...Lúc trở về anh vốn đã không mong đợi nhiều, không thấy bỡ ngỡ gì cả chỉ có em gái đi ra nhìn anh một cái:"Tưởng anh ở Anh luôn rồi chứ?"
Cha anh khẽ nhắc:"Giang!"
Lâm Giang lại nói:"Con chỉ hỏi thôi mà?"
Lâm Giang là con gái của Giang Khải từ nhỏ đã ương ngạnh rồi, anh không muốn chấp nhất nó, mẹ anh đã đi bước nữa.. Bữa cơm gia đình nhiều năm xa cách cũng yên ắng, chỉ có Giang Khải nói, Kế Dương lâu lâu lại tiếp lời ngoài ra không ai nói gì nữa...
Phòng anh vẫn ngăn nắp, dọn dẹp sạch sẽ mọi thứ điều rất gọn gàng, hơi mệt nên anh lên giường nghĩ ngay, ngẩng đầu lên nhìn trần nhà lại thấy xa xôi, năm đó anh từng nằm ở đây, đếm hoa văn trên đó từng nét một, nghĩ về chuyện của họ thật sự là đúng hay sai? Sao lại nghĩ đến nữa rồi? Anh ôm đầu cố dỗ mình vào giấc ngủ.
Dưới gốc cây đàn, một buổi chiều rất nhạt Tống Kế Dương ngủ say như chết, Vương Hạo Hiên gõ xong máy tính liền gấp lại nhìn sang bên cạnh, người vẫn ngủ không chịu thức, xa xa cánh hoa bay tới rơi giữa chân mày không nhìn thấy.
Vương Hạo Hiên không biết nên nói gì, khẽ lẩm bẩm vu vơ:"Ngày nào cũng lăn ra đây ngủ sao chưa bị bắt cóc nhỉ?"
Nghĩ một chút lại tự mình phản bác:"Thôi đi, bắt về lại tốn cơm"
Lại phản bác chính mình:"Không đúng, cơm gạo gì ở đây suốt ngày không thấy ăn..."
Lẩm bẩm tới tối vẫn chưa chịu dậy...
Tống Kế Dương ở nhà được ba ngày đang mơ màng thì điện thoại reo, là May
Chỉ trong ba ngày cô đã giúp anh có được cơ hội thử vai bộ phim mới "Anh bỏ lỡ em rồi" bộ phim này do tác giả khá nổi tiếng viết, nội dung cũng khá phức tạp vốn anh không có hi vọng gì nhưng cô vẫn làm được. Thật khiến anh kinh ngạc!
Tần suất cô xuất hiện trong các bộ phim tuy không coi là nhiều, nhưng cũng không thể tính là ít thuộc dạng rất tiến triển, chưa nói nói độ quan trọng. Nhưng so với những vai diễn lúc trước, đúng là tốt hơn ngàn lần. Lần đó nghe cô nhắc anh đang mệt mỏi lại suy tính xem mình quyết định về có đúng không, có hối hận không...
Tiểu thuyết này anh đã đọc qua nội dung khiến anh khá day dứt lên xem thử đóng cùng ai, liếc nhìn thấy Lâm Ân Tố, nữ diễn viên này có tiếng đấy, lại nhìn lên....
Vương Hạo Hiên...
Nhất thời sững sờ...rất lâu mới phản ứng gọi điện nói với chị May từ chối.
Đầu dây bên kia im lặng, không biết là chị đang nghĩ gì, Tống Kế Dương thấy có lỗi, phụ tâm sức của chị bỏ ra khẽ nói:"Xin lỗi"
Bên kia lại nói:"Không cần phải xin lỗi, nhưng mà nếu không nhận ngay từ đầu nên nói!"
Miệng lưỡi anh khô khốc:"Em... "
"Nhận hay không nhận?"
Tống Kế Dương cúi đầu:"Nhận"
Tống Kế Dương đến diễn thử, tuy chỉ có một cảnh nhưng đã kết thúc, liền trực tiếp ký hợp đồng. Ba ngày sau, liền tiến vào đoàn phim chính thức khởi quay.. đoàn làm phim đã thuê một biệt thự có phong cảnh tuyệt đẹp. Cao hứng nhất phải kể đến đạo diễn bao cả đại sảnh trên tầng thượng đãi toàn bộ người của đoàn buổi tiệc rượu... Để các diễn viên làm quen với nhau.
Thời gian buổi tiệc là buổi tối nhân viên đoàn phim phải thu dọn đạo cụ, diễn viên thì phải tẩy trang và thay quần áo sửa soạn một lúc liền đến nơi. Tống Kế Dương khá nhát im lặng không nói gì, May ở bên ngoài nghe điện thoại chưa vào.
Vương Hạo Hiên trên chuyến bay đường dài mệt mỏi. Vừa hạ cánh, anh liền trực tiếp từ sân bay quốc tế đến bữa tiệc, ngồi trên xe trợ lý lại nói về lịch trình, lịch quay xen kẽ cho Vương Hạo Hiên.
"Hình như có diễn viên mới"
Vương Hạo Hiên day trán không quan tâm là diễn viên nào, trợ lý lại nói tiếp:"Đạo diễn là người khó tính mà nghe nói là cậu ta thử vai một lần là qua..."
Vương Hạo Hiên lẳng lặng nghe không có ý tiếp lời, trợ lí thấy anh mệt không nói nữa để anh nghỉ ngơi.
****
Đạo diễn nói những lời tốt đẹp mong khởi quay thuận lợi cũng không dài, sau khi chấm dứt, bữa tiệc chính thức bắt đầu. Mọi người cụng ly, vui vẻ hàn huyên.
May sở hữu thân hình hoàn mỹ, khí chất tao nhã, hơn nữa còn biết cách đối nhân xử thế, cho nên ở buổi tiệc xã giao thế này, đối với người trên kẻ dưới cô đều có ngôn từ cử chỉ tao nhã thân thiện không chê vào đâu được. Bộ dạng của cô lúc nào cũng thanh lịch và quý tộc cả cầm ly rượu cũng có khí chất hơn người kính rượu những người có máu mặt trong giới, gương mặt vẫn lạnh lùng tao nhã. Lúc này có người bước vào..
Còn chưa ăn được mấy miếng, thì bữa tiệc vốn đang ồn ào náo nhiệt, trong phút chốc đột nhiên yên tĩnh lạ thường. Tống Kế Dương thấy lạ khẽ ngẩng đầu lên cố nuốt nốt miếng thức ăn, vừa tò mò ngẩng đầu lên nhìn theo phương hướng ánh mắt của mọi người, đã thấy bóng hình Vương Hạo Hiên đập vào trong mắt. Anh đi cùng một người, đã thấy trên báo là trợ lý bên cạnh tên Triệu Tuân.
Đạo diễn thấy anh liền cười toe toét:"Vardy cậu tới rồi."
Vương Hạo Hiên khách sáo đáp:"Xin lỗi tôi đến trễ" bóng dáng anh có vẻ mệt nhọc, nhưng tinh thần thì rất chuyên nghiệp không để người khác phải phiền hà.
Đạo diễn giới thiệu diễn viên mới, Tống Kế Dương nắm chặt ly rượu trong tay, nghe tới tên mình liền đứng dậy.
Vương Hạo Hiên đưa tay ra bắt:"Xin chào, tôi là Vương Hạo Hiên"
Tống Kế Dương khẽ đáp:"Chào anh, em là Tống Kế Dương"
Đạo diễn lại giới thiệu tiếp:"Mayra Đào là quản lí của cậu Tống"
Hai người vẫn bắt tay, cô tao nhã anh có vẻ hơi chủ động ánh mắt và tay hơi người dùng lại một lúc rồi rời ra. Mọi người trên bàn đều thấy bất thường. Tay May có đeo răng tay ren nhưng mọi người đều nhận ra bàn tay mảnh khảnh kia rất đẹp khiến người ta lưu luyến à nha~
Tống Kế Dương cúi đầu nhìn đồ ăn trong bát..
Bộ vest màu đen cắt may vừa vặn khéo léo càng tôn thêm dáng người hào hoa lại rắn chắc. Làng giải trí từ trước đến nay luôn không thiếu những nam thanh nữ tú, tuấn nam mỹ nữ, thế nhưng trong lòng Kế Dương anh luôn đặc biệt.
Tống Kế Dương vẫn đang yên vị ở khu vực ngồi, không dám nói gì mà Vương Hạo Hiên cũng không chú ý đến cả ánh mắt cũng không dừng lại một lần.
Cảm giác như Vương Hạo Hiên đang đi tới chỗ mình, vô thức nắm chặt chiếc đũa hơn, lưng duỗi thẳng, nhìn chăm chăm vào đĩa thức ăn không chớp mắt, mà ngay cả động tác nhai cũng trở nên thật cẩn thận....
May bên cạnh nói:"Tôi rất ngưỡng mộ anh"
Vương Hạo Hiên là người ít nói rất nhiều người bắt chuyện chỉ có quản lý bên cạnh hay trợ lý đáp lại thôi. Nhưng lần này anh ta nói:"Rất nhiều người ngưỡng mộ tôi"
Sự kiêu ngạo này cũng rất hiếm thấy bình thường dù khó gần nhưng cũng không nói câu tự cao nào.
Sặc mùi mờ ám..
May không ngượng ngùng lại nói:"Sư huynh vẫn như trước lần mong sư huynh nâng đỡ Kế Dương giúp em."
Quá thẳng thắn rồi, không giống lời nói khách sáo mà giống như cho mọi người biết mối quan hệ của họ. Còn gọi sư huynh nữa chứ, lĩnh vực nào, ở trường? Hay võ quán? Cô gái này nhìn không giống người học võ lắm nha.
"Sẽ cố gắng, sư muội"
Tống Kế Dương vẫn cúi đầu dưới bàn hay bàn tay nắm chặt nhau. Nảy sinh một loại sợ hãi khó nói nên lời...
Vương Hạo Hiên cùng đạo diễn đàm luận về một số phim điện ảnh và chương trình truyền hình. Anh nói rất ít, mà chủ yếu là đạo diễn thao thao bất tuyệt không chịu thôi. Mọi người lâu lâu cũng góp ý vài câu, đôi lúc May sẽ nói vài điều, anh trả lời cũng mềm mỏng hơn hẳn.
Đến cuối cùng, Kế Dương không chịu nổi nữa, đành buông đôi đũa trong tay xuống, lấy cớ nói với May rồi ra ngoài.
Nhiều năm gặp lại như người xa lạ, không biết nên vui hay nên buồn, cuối cùng là ai buông tay ai đây...
Lúc quay liền chạm mặt Vương Hạo Hiên, liền hoảng sợ vội vã cúi đầu, tránh đi ánh nhìn của anh siết chặt bàn tay, cố gắng kiềm chế đáy lòng đang rung động của mình, vờ không quen biết như những người khác, hướng phía anh cung kính chào chào hỏi : "Chào anh Vương."
Vương Hạo Hiên không thay đổi sắc mặt gật đầu, trực tiếp đi qua toát ra vẻ lạnh lẽo bài xích như bảo Kế Dương: tránh ra chớ lại gần
Anh nói mấy câu với trợ lý, Kế Dương không dám nghe chợt trợ lý nói:"Thế cô May thì sao ạ?"
Kế Dương như nín thở lắng nghe, anh đáp:"Ở nhà hàng Ý"
Kế Dương quay về phòng mọi người đã trở lại trạng thái huyên náo, May đang cầm rượu cụng li, nụ cười xinh đẹp nhưng không quá dễ gần, vừa phải không xu nịnh cũng không lạnh lùng.
Ở nhà hàng Ý.
May không thích món Ý, chắc là... Kế Dương không biết mình đang gì nữa..
Tối thêm một chút, May tô son lại chắc là muốn về, quả nhiên là nhanh chào hỏi rồi ra xe.
Trên xe Kế Dương hỏi:"Chị quen thân với H.. anh Vương?"
May:"Quen thì có quen" cô ngập ngừng cân đo đong đếm:"Còn thân hay không chị phải suy nghĩ lại?"
"Sao chị gọi anh ấy là sư huynh vậy?" Kế Dương không thôi tò mò, nếu là cùng trường thì chắc là cũng có chút ấn tượng dù gì cậu và... nếu là trong võ quán thì cũng biết.. như thế nào đây. Lẽ nào lúc anh vào ngành giải trí ùm... May đâu phải xuất thân diễn viên?
May có chút lơ đãng không nhận ra Kế Dương có ý gì, chỉ khẽ nói:"Thuận miệng thôi, tôi từng thích bạn anh ta nên gọi sư huynh... "
Thế ư? Vương Hạo Hiên khựng lại một chút Vương Hạo Hiên cũng không có nhiều bạn đi:"Là?"
May như nhớ ra nói:"Hai người cùng trường mà nhỉ, vậy chắc cậu cũng biết người này khá nổi tiếng" Cô nói với vẻ tự hào sáng ngời:"Lý Bạc Văn."
Tống Kế Dương cứng đờ cả người, không nói được câu nào. Cô cúi đầu nhìn điện thoại không nói..
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.