[Hiên Dương] Có Một Tình Yêu Gọi Là Buông Tay
Chương 4:
Duyenhe
25/10/2021
Bán Đảo.
Sau chuyện hôm đó đã hai ngày, hôm nay họ đi ra ngoài Bán Đảo để quay cảnh nam chính và nữ chính đi từ bar ra tới đây nằm trên bãi cát ngắm sao.
Khi nghe đến đi thuyền Kế Dương nói với May:"Có thể đi máy bay không?"
May hiện giờ vừa là quản lý vừa là trợ lý của cậu nhóc này, đang ngắm cảnh nghe thế sững sờ:"Cậu không phải bị say sóng đó chứ... "
Vốn trong tiểu thuyết không có chuyện Dư Cảnh đi theo, hai người kia lên đây ngủ với nhau dẫn người khác theo làm gì? Nhưng đạo diễn nói trên bán đảo có cảnh thích hợp quay cảnh tiếp theo cho Dư Cảnh nên mới đi cùng.
Kế Dương cúi đầu:"Đúng là say sóng."
May thở dài:"Tôi cũng vậy... "
Sự thật chứng minh cả hai đều rối loạn trên tàu. Choáng váng mặt mày, đến khi ra giữa biển mới khá một chút. Còn nhớ lần đầu đi thuyền đã nôn lên người Hạo Hiên. Nghĩ thế lại quay đầu tìm anh ta, không thấy!
Đi quanh tàu vào chỗ khuất liền thấy anh ta đang vỗ lưng May, đưa nước cho cô. May nói:"Thật kinh khủng, lúc về em sẽ đi máy bay."
Vương Hạo Hiên khẽ nói:"Anh đã dặn trước rồi mà lên đây em sẽ say sóng ngay!"
May xoa ngực mình:"Kế Dương cũng không ổn, em cùng anh ta máy bay về."
Vương Hạo Hiên day trán:"Em nhặt cậu ta ở đâu về đấy, thật không chuyên nghiệp."
Lại là câu này...
May lườm nguýt anh:"Ở Anh, em ở đâu anh không biết sao?"
"Đúng là không biết." anh cười:"Anh không biết em từ vẽ chuyển sang quản lý diễn viên từ khi nào? Còn nữa anh ta ở đâu ra, hai người không được làm chuyện lén lút sau lưng anh đâu... "
May cười ôm cổ anh:"Với em anh là duy nhất."
Kế Dương lặp tức muốn rời xa chổ này, càng xa càng tốt. Quay đầu bỏ đi đến loạng choạng cõi lòng mệt mỏi chán chường...không biết đụng vào ai người kia nói theo:"Say sóng thì đừng có đi lung tung, kẻo ngã đấy...."
---
Kế Dương vừa mở cửa phòng tắm, liền thấy Hạo Hiên từ căn phòng cách vách tắm rửa xong quay lại giường xem kịch bản.
Do không đủ phòng nên nhiều phòng hai người, anh không thích ở cùng người lạ May phải năn nỉ mới được...
Người lạ.
Cậu cười nhạo chính mình.
Ngay cả người kia thế nào còn chưa nhìn kĩ đã vội cụp mắt trốn tránh... Cũng đọc kịch bản. Ban đầu, chỉ dám vội vã liếc mắt nhìn cứ lén la lén lút như thế cho đến khi anh bỏ kịch bản xuống mà ngủ, phát giác anh luôn nhắm mắt như thể thật sự đang ngủ. Mới an tâm bỏ kịch bản xuống thở ra một hơi.
Khuôn mặt đó của anh, Tống Kế Dương có nhắm mắt lại vẫn có thể hình dung ra đầy đủ từng đường nét ghi lòng tạc dạ biết bao nhiêu, nhưng với anh cũng chỉ là...
Nhặt ở đâu...
Từ đâu ra..
Đang là không đáng nhắc đến trong lòng anh. Không biết có phải đang ngủ không mà ít đi sự thờ ơ lạnh nhạt trên người anh có dòng khí lạnh cũng tiêu tán đi rất nhiều khiến người ta dễ chịu hẳn đi.
Năm đó ở trường, cũng từng thấy anh ngủ say một lần, gương mặt hờ hững như vậy nhưng không lạnh giá...
Sao lại nhớ nữa rồi đáy lòng cũng bắt đầu nảy sinh ra một loại ấm áp và hạnh phúc không thể diễn tả. Lại bàng hoàng tỉnh giấc cố lắc đầu thoát khỏi mộng mị.
Có điều, hôm nay cậu ngủ ở đâu?
Cùng một phòng nhưng cậu không dám, nghĩ một chút liền ôm gối lên sofa ngồi bần thần lại không tự giác nhìn anh.
Nếu lúc anh mở mắt thức giấc, cậu tuyệt đối không dám nhìn thẳng vào anh như vậy. Vì nếu cậu không cẩn thận luôn nhìn anh thất thần, thì với ánh mắt sâu sắc của anh cậu biết trốn sau đây? Lòng ngực đau đến nghẹt thở..
Vương Hạo Hiên không ngủ chỉ là nhắm mắt một chút, lúc này lại khẽ mở chưa kịp nhìn lên điện thoại đã reo, là May
"Alo."
"Em đói."
"Ăn gì?"
"Mì hải sản."
"Đợi anh một lát!"
Anh đi ra cậu vẫn bần thần, hồi lâu đầu tiên tắt đèn phòng ngủ, sau đó mới lê chầm chậm tới va li mang ra một gấu bông đeo cổ. May nói đã bao nhiêu tuổi rồi ôm gấu bông, từ nhỏ tôi đã không thích gấu bông.
Nằm trên sofa, đến khi anh về lướt qua sofa cũng không nói gì trực tiếp lên giường Kế Dương chưa ngủ lúc này mới âm thầm thở dài nhẹ nhõm một hơi, nhưng là thân thể lại nằm ngay ngắn, không dám cử động nhưng không có nửa điểm buồn ngủ, Hạo Hiên đốt hương một mùi hương dễ chịu nhẹ nhàng, chậm rãi bay vào mũi khiến đáy lòng trở nên xao động. Kế Dương trước kia hay khó ngủ cho nên...
Vẫn không dám cử động mạnh nhưng cẩn thận mà thay đổi tư thế nằm một chút. Thế nhưng cho dù thế, vẫn gây động tĩnh đến Vương Hạo Hiên trên giường không gian tĩnh lặng. Chìm trong bóng tối.
Sáng hôm sau Vương Hạo Hiên mở cửa phòng May thu tay gõ cửa lại liếc vào nói:"Nè sao anh để cậu ấy ngủ trên sofa."
Anh ngạc nhiên:"Cậu ta không thích ngủ trên giường lẽ nào anh phải bế cậu ta lên à?"
May "..."
"Là do anh khó chịu quá thôi."
Anh nói:"Điểm nào?"
May "..." nhiều quá cô đếm không hết, bỏ qua.
Cũng không biết mình rốt cuộc ngủ bao lâu, Kế Dương mơ màng thức nghe họ đối thoại mấy câu trên.
"Nhưng như thế sẽ cảm lạnh." Cô chống nạnh, nếu không phải biết muộn mọi người đã giành phòng anh ra, thì Kế Dương cũng không ở đây:"Nếu không phải phòng em có nữ, em đã đổi cậu ta qua đó em ngủ với anh rồi... "
"Cậu ta cảm lạnh có phải em cảm lạnh đâu?"
---
Cảnh quay của anh chờ đến tối mới quay, cảnh của Dư Cảnh được quay trước đó là cảnh cậu nằm dài trên mỏm đó gối đầu nhìn trời suy nghĩ về tương lai còn cả nữ chính nữa, dù không nói ra nhưng tác giả luôn dẫn dắt Dư Cảnh nghĩ về nữ chính, thoáng qua rồi tan thành bụi, một tình yêu không bao giờ được đền đáp.
Đời người ai có thể trọn vẹn chứ, cả phim ảnh có thể vẽ vời người ta cũng không muốn cho nó một cái kết hoàn hảo như mơ.
Nghĩ một chút đại diễn bàn với biên kịch:"Hay là vậy đi trong cảnh này thêm vào đoạn Dư Cảnh cũng vô tình ra đây dạo, sau đó nhặt được khăn quàng cổ bay trong gió của nữ chính... "
Cho cậu ta một kỉ niệm.. Về mối tình không thể trọn vẹn này.
Biên kịch suy nghĩ một lát gật đầu thêm chi tiết đó vào.
****
Tống Kế Dương cũng không biết mình rốt cuộc ngủ bao lâu, đột nhiên bị kéo một cái, chưa kịp phản ứng đã bị ném xuống đất. Nền đất khá lạnh Tống Kế Dương đang mơ ngủ khẽ nhíu mày từ từ mở mắt, sau đó liền nhìn thấy Vương Hạo Hiên trong bóng tối mờ ảo ngồi trên giường với ánh mắt lạnh như băng mà nhìn chằm chằm cậu giống như ghim mấy nghìn lưỡi dao sắc lạnh. Dùng âm điệu không chút ấm áp nào nói chuyện:"Không phải cậu muốn ngủ trên sofa sao lại bò lên đây, tôi không thích ngủ với người lạ..."
Tống Kế Dương chợt tỉnh ngủ, nghi hoặc trừng mắt nhìn, sau đó cúi đầu mới phát hiện không biết từ khi nào mình đã leo lên giường. Sofa ở đằng kia, cậu nhớ cậu về muộn lúc đó anh đã ngủ rồi. Chắc do lạnh...
Theo bản năng lùi về lại rối rít:"Xin lỗi!"
"Tôi không cần xin lỗi, đừng bò lên nữa là được... "
Sắc mặt trở nên tái nhợt đến sắp trong suốt rồi. Trớ trêu thay, chuyện đêm nay cậu hình thành định kiến trong anh, cho dù có giải thích, anh cũng sẽ không tin, cậu mím môi:"Tôi sơ ý."
Vương Hạo Hiên không nói gì nữa, sốc chăn lại ngủ. Lời nói của Vương Hạo Hiên như dao găm, từng nhát từng nhát cứa vào tim gan khiến lòng cậu rỉ máu đỏ tươi.
Tôi không thích ngủ với người lạ...
Người lạ? Giữa họ có bao nhiêu xa lạ đây?
Lại tự cười nhạo chính mình...
Trong đêm rất yên ắng, cậu làm gì người kia đều nghe, Vương Hạo Hiên ngồi dậy:"Khóc, khóc cái gì? Để May thấy tôi đang ức hiếp cậu sao? Đừng hở một chút là khóc được không?"
Ngay lập tức sắc mặt của cậu trở nên đỏ ửng vì nhục nhã hổ thẹn và cũng thật thảm hại khi anh nói những lời này, cậu vẫn luôn duy trì tư thế cúi đầu, từ đầu đến cuối không có can đảm ngẩng đầu nhìn nét mặt anh. Nhưng có thể đoán chắc là khinh thường, nhất định là khinh thường.
Nghe tiếng cười Vương Hạo Hiên thật bắc đắc dĩ đi xuống kéo cạnh tay cậu lên, chỉ trong tích tắc thôi anh khẽ nói:"Cậu khóc như này thì sao tôi ngủ" sau đó giọng anh biến ảo:"Hay tôi gọi Lý Bạc Văn đến an ủi cậu nha..."
Cả người Tống Kế Dương như bị rút cạn sinh lực, cứng đờ như băng lạnh, chỉ cần đụng mạnh sẽ vỡ thành băng vụn cả máu cũng không chảy một giọt.
Lời này có thể khiến người sống sờ sờ nhanh chóng có thể biến thành băng vỡ.
Vương Hạo Hiên nhìn cậu, vỗ trán giống như bản thân thật sự bất cẩn:"Quên mất, e là Lý Bạc Văn cậu cũng quên mất rồi..."
Càng nói càng moi sự đau đớn trong cốt tủy mà ra, đau rất đau!
Vương Hạo Hiên thấy cậu nhìn mình, mất vài giây mới phản ứng:"Xem ra tôi vu oan cho cậu rồi, cậu vẫn còn nhớ!" giọng anh lại trở lại lạnh lùng cay nghiệt:"Vậy cậu nhớ kỹ cho tôi, tôi là Vương Hạo Hiên không phải Lý Bạc Văn, tôi không phải Lý Bạc Văn, cũng không phải là tên ngốc cam tâm làm Lý Bạc Văn bên cạnh cậu mấy năm trời. Cho nên phiền cậu tránh xa tôi một chút... "
Nói rồi anh ta buông tay đi một mạch ra ngoài...
Tôi không phải Lý Bạc Văn, cũng không phải tên ngốc cam tâm làm Lý Bạc Văn bên cạnh cậu mấy năm trời. Cho nên phiền cậu tránh xa tôi một chút...
Tống Kế Dương ngồi gục xuống sàn, đau đớn không tả nổi..
Là nam chính đau khổ, nam phụ bị lừa gạt đau khổ, nữ chính lừa gạt cả hai đau nên khổ? Ý của anh chính là cậu xem tôi là người thay thế, cậu đau khổ hay tôi đau khổ... Hoặc là Lý Bạc Văn đã biến mất kia đau khổ?
Không phải anh thay lòng đổi dạ, mà anh chịu hết nổi rồi, khi Vương Khiết Khiết từ trên cầu thang lăn xuống anh đã chịu đựng hết nổi rồi. Hôm đó hoàng hôn rất đẹp, trong bệnh viện cậu vừa lo lắng vừa sợ hãi, nhưng cùng lắm anh chỉ trách cậu một chút thôi...
Nghĩ thế cậu thấy bớt sợ hơn một chút, muốn cho anh xem ảnh gần đây cậu chụp.
Nhưng anh nói: hai chúng ta không ai xứng đáng được hạnh phúc.
Vài ngày sau liền cho người đưa cậu ra nước ngoài, để cậu lại một mình...cậu vẫn tin anh ta sẽ đến tìm cậu, nhưng mà cậu không đợi được, 7 năm, chưa lần nào anh ta tới tìm cậu cả... Có lần, cậu say sẩm mà gục ở bên đường, muốn nhờ người khác giúp đỡ mà không được, nắng quá gắt mắt cậu còn mở không nổi, lại không thể giao tiếp với họ, ở nơi đất khách quê người thật sự rất cô độc.
Lúc gần như ngất đi, trước mặt cậu xuất hiện một đôi giày cao gót, lờ mờ nhận ra ánh mắt cô ta nhìn cậu rất lạnh lùng, xa cách, cậu nhớ hôm đó cô ấy sơn bộ móng tay màu đỏ thược dược rất đẹp, khẽ khàng đưa trước mặt cậu.
Đó là May... Sau đó chưa kịp mở miệng thì cậu ngất đi!
****
Rất nhiều năm trước đây...
Tống Kế Dương cũng chỉ bước vào trường chưa tới một tháng, bạn cùng phòng đã nhắc đến huyền thoại thể thao trong trường Vương Hạo Hiên.
Cậu lơ tơ mơ:"Vương Hạo Hiên nào?"
"Được lắm lơ anh ta đi, chỉ nữ sinh mới mê mệt anh ta thôi, tôi cũng không thích"
Tống Kế Dương âm thầm đính chính trong lòng, là không biết thật, không phải không thích.
Một lần tò mò lại do bạn cùng phòng cậu cũng đi xem, lối đi nghẹt người chen muốn tắt thở cũng không thấy quả bóng hay người nào lấp ló trong sân, Tống Kế Dương có chút chán nản, đông thế này chen chừng nào mới xong, đúng là lừa đảo còn nói có chỗ riêng, bảo đi theo nhất định không phải chen. Không chen mà thế này à?
Tống Kế Dương trời sinh không nhớ nổi mặt người, ở đây nhiều khuôn mặt như thế chen một chút liền choáng váng, mấy bạn cùng phòng thì không thấy đâu. Nghĩ một chút liền tìm chỗ trèo lên cao tìm người...
Đang lúc trèo hăng thì nghe tiếng tuýt còi giọng giám thị oang oang:"Em nam sinh đó mau xuống cho tôi"
Là mình đúng không? Mới vào trường đã bị trừ điểm, không muốn chút nào việc đầu tiên cậu nghĩ là tẩu thoát giám thị chen từ đám đông kia oang oang nói:"Nam sinh kia đứng lại cho tôi..."
Tống Kế Dương nhảy xuống, đám đông liền lan ra người ngã sõng soài, nghĩ một chút liền quyết định nằm im luôn.
Hình như có giọng nói:"Thầy thông cảm cậu ta ham vui mà bị bệnh thiếu oxy, phải leo lên cao mới thở được.. Thầy biết đó, trên cao không khí mới trong lành"
Mọi người nghe thấy liền cười, không biết cười cái gì Tống Kế Dương kiềm chế bản thân một chút. Có người đưa cậu đến phòng y tế, trong phòng không có ai mới nói:"Đừng giả vờ nữa người đi rồi... "
Tống Kế Dương giật giật chân mày mở mắt, nam sinh này cao ráo gương mặt hài hòa nhìn rất dễ gần, nghĩ một chút liền nghĩ đến ánh hoàng hôn mềm mại nhưng không nhạt màu. Đúng!
Lý Bạc Văn nhìn thấy ánh mắt muốn giết người chôn xác của cậu giơ tay tỏ vẻ như xin thề:"Tôi sẽ không nói... "
Tống Kế Dương an tâm đôi chút:"Cảm ơn"
Lý Bạc Văn rất nhanh cũng rời đi. Tống Kế Dương thở phào giang tay giang chân nằm ra giường.
Lúc về kí túc xá nghe mọi người bàn tán nhau:"Thầy ba mét bẻ đôi còn chưa tới vậy mà anh ấy lại còn nhấn mạnh, không khí ở trên cao trong lòng thầy biết mà, thầy tức đến nổi đom đóm luôn... "
Tống Kế Dương rùng mình hóa ra mọi người cười cái đó, linh tính cho cậu biết mình chết chắc rồi. Quả nhiên, từ đó về sau liền bị đì đến thảm. Tống Kế Dương đã quên Lý Bạc Văn gương mặt trông ra sao nhưng vẫn luôn nhớ vì người kia mà mình mới khổ như này, liền hỏi thăm tình hình cùng khóa học của anh ta, dứt khoát tránh xa nếu không gặp lại e là dùng ánh mắt laze xuyên thủng cậu ta, như thế cậu ta không chừng sẽ đi nói với thầy thế là mình càng thảm.
Chỉ trong một ngày ngắn ngủi hot search diễn đàn trường: Tống Kế Dương khoa xã hội muốn theo đuổi Lý Bạc Văn khoa Ngoại Ngữ đã lan truyền khắp trường, kéo theo đó là sự tấn công dữ dội của toàn thể nữ sinh lẫn nam sinh trong trường khiến cho Tống Kế Dương đang ôm gối ngủ nằm mơ cũng thấy mình bị đám nữ sinh trong trường cào chết.
Trên diễn đàn trường chia ra bốn phe rõ ràng
Phe phản đối: nói cậu không biết lượng sức mình, trèo xao, bla bla
Phe ủng hộ: Đam mỹ, đam mỹ, đam mỹ (lượt bớt một nghìn chữ)
Phe nửa nạc nửa mỡ:Mỗi bên đều bình luận xôm tụ, bên đây ủng hộ, bên kia phản đối
Phe trung lập: bình luận vô thưởng vô phạt
Sau hai ngày diễn đàn trường bị sập. Thầy hiệu trưởng đau cả đầu, đây vừa là nơi thảo luận việc học, vừa nơi cập nhật tin tức, là ai đi đăng tin này.. Người đăng tin thì không tìm ra nhưng người bị chửi hẳn là tìm ra rồi...
Tống Kế Dương thật muốn giết người, có lần do vi tính có vấn đề trong cơn tức giận cậu lên phòng vi tính của trường mà trả lời mấy bình luận kia, đùa hả, mới tạo lại thôi mà đông vậy...
Cậu gào thét:"Sao không sập nữa đi"
Nhận ra mình gào quá lớn, liền kéo nón thấp một chút tiếp tục khẩu chiến, nhưng không tìm được lời nào cay nghiệt chỉ viết: tôi không có, tôi vô tội...
Phe phản đối đương nhiên không tin, nói cậu cố ý chối cãi! Càng cãi càng lộ
Phe ủng hộ vẫn là câu đó đam mỹ ngoài thực, cố lên, can đảm lên, chúng tôi ủng hộ cậu blabla (lượt bớt 1000 chữ)
Phe vô thưởng vô phạt: cậu ăn cơm chưa? Bây giờ là mấy giờ rồi, lát nữa tôi có tiết Hóa bla bla
Có người bên cạnh hỏi cậu:"Cậu ghét Lý Bạc Văn lắm sao?"
"Đâu có" Cậu đáp:"Đâu có đang biết ơn anh ta đấy chứ!"
Người kia lại tiếp tục:"Thế cậu chửi anh ta làm gì? Anh ta nóng lên thì tài khoản của cậu đi tông.."
Cậu đáp:"Biết ơn anh ta khi không rãnh rỗi chọc tức giám thị khiến tôi bị thầy giáo ghim đến giờ, biết ơn anh ta quá đẹp trai quá tài giỏi để nữ sinh nam sinh đều đang chửi tôi từ đầu đến gót chân, biết ơn anh hùng nghĩa đảm đến nổi một lời cũng không giải thích, để một mình chịu trận như bây giờ. Nếu bây giờ anh ta dám xuất hiện trước mặt tôi, tôi sẽ đem cậu ta quăng qua cửa sổ từ tầng này xuống"
Vừa nói vừa gõ cạch cạch đến bàn phím sắp có lỗ tới nơi rồi.
****
Lề: Xin lỗi mọi người mình không phải không nhớ tên thật của Lý Bạc Văn đâu, do mình thuận tay đến chương này thấy hai anh Tống xuất hiện mới nhận ra không đúng. Lỡ rồi fan anh đừng chửi mình.
****
Vương Hạo Hiên bước ra khỏi phòng máy tính vương vai hỏi người đứng cạnh cửa phòng đang xem điện thoại:"Cậu chưa bị quăng xuống à?"
"Cậu ta không thấy tôi" Lý Bạc Văn đáp, anh và Hạo Hiên mới từ trường khác về thôi, mỗi trường đều sẽ đưa học sinh ưu tú của trường mình sang trường khác học hỏi mà, không ngờ đi không bao lâu đã không theo kịp thời đại rồi.
"Cái nick: 2NaBr+MnO2+ 2H2So4 ở phe ủng hộ là của cậu?" Lý Bạc Văn hỏi
Vương Hạo Hiên kinh ngạc:"Tôi mới tạo thôi, sao cậu biết"
"Cậu nói xem sao tôi biết"
Lúc này dưới lầu vang lên tiếng la, Vương Hạo Hiên chồm người bên cầu thang nhìn xuống thấy Tống Kế Dương ngã sõng soài:"Có nên đỡ không?"
Lý Bạc Văn đã chạy xuống mấy bậc thang:"Cậu còn hỏi được?"
Lý Bạc Văn đưa Tống Kế Dương đến phòng y tế trong khi cậu còn đang suy tính làm sao đập bẹp tên Lý Bạc Văn vô trách nhiệm kia một trận cho hả giận..
Vẫn là câu đó:"Cảm ơn"
Lý Bạc Văn có chút không ngờ
Vương Hạo Hiên ở ngoài nhìn đồng hồ, đã năm phút trôi qua rồi vẫn chưa có chuyện gì xảy ra, là do không đánh nhau hay là Lý Bạc Văn lỡ tay bẻ cổ người kia rồi. Liếc mắt nhìn qua khe cửa...
Ồ vẫn rất hòa thuận...
---
Tối hôm đó đi ăn lẩu bạn cùng phòng quyết định an ủi cái chân bó bột của cậu, có điều không hiểu sao họ nhìn cậu ánh mắt hết sức kỳ lạ.
Hiện giờ cậu không biết thôi, cả trường đang náo động chuyện Lý Bạc Văn đưa cậu đến phòng y tế. Không ít người ở phe phản đối thấy thần tượng mình không ý kiến gì liền đổi sang ủng hộ, thi nhau đăng bài xin lỗi dài mấy trang giấy A4 đấy. Diễn đàn trường lại sập rồi, ăn xong bữa lẩu này e là tương lai số phận chào đón cậu sẽ hết sức bi quan...
Tống Kế Dương vừa ăn lẩu vừa nghĩ cách đem nồi lẩu tạt lên người Lý Bạc Văn, haha hóa ra mình cũng độc ác như vậy!
Lúc đi vệ sinh rửa tay xong điện thoại liền có tin nhắn là của mẹ, đọc xong liền không biết làm gì nhét điện thoại, lại nhìn mình trong gương muốn cười mà không cười nổi...
Chập chững bước ra đầu không nhịn được choáng váng mà quay mòng mòng, không biết là ai đỡ mùi hương đắt tiền trên người rất xa lạ, không phải bạn đi cùng, hơn nữa mùi hương này giống em gái cậu, không hiểu sao cậu lại khó chịu, đẩy mạnh ra. Đi vài bước lại được đỡ, ngẩng đầu lại thấy người quen:"Là cậu hả, thế thì tôi yên tâm... "sau đó liền ngất...
Lý Bạc Văn đỡ cậu dậy, quay đầu nhìn Vương Hạo Hiên:"Phụ tôi một tay, tôi uống hơi nhiều.. "
Vương Hạo Hiên không phải đã đỡ rồi sao? Là người ta đẩy ra đấy chứ, nhưng mà Lý Bạc Văn đúng là uống nhiều thật, liền đi lên phụ một tay.
Hay lắm, chưa đầy hai tuần ba lần lên phòng y tế!
Tống Kế Dương trở thành người 'mong manh' nhất trường. Lần nào cũng ngã vào lòng người đẹp mà ngất đi. Rất tốt số nên chơi cá độ đi.
Sáng tỉnh, Tống Kế Dương thấy mình đang truyền nước biển, y tá đang ở bên ngoài nói chuyện với ai đó, hình như nói về cậu. Người kia giọng rất quen, nhất thời không nhớ ra...
Cậu ôm đầu nhớ lại chuyện hôm qua, đi cùng bạn ăn lẩu, sau đó đang rửa tay thì đọc tin nhắn của cha, hỏi: "Tìm được mẹ chưa?"
Mẹ cậu bỏ nhà đi lâu rồi, cách đây mấy ngày bà ấy bảo cậu theo bà ấy nhưng cậu không chịu. Không phải tìm không ra mà là bà ấy không muốn về, hỏi cậu làm sao nói đây. Cha anh từ lúc bà ấy đi uống rất nhiều rượu trước đó đã có bệnh, bệnh gan rất nặng bà ấy dùng tiền người đàn ông khác cho cậu, nghĩ lại thấy có chút buồn cười.
Rất nhiều năm trước đây cậu đã từng tự hỏi mình sẽ yêu người như thế nào? Cậu cho rằng mình không có yêu cầu nào đặc biệt, bình thường là được, nhưng dần dần cậu nhận ra, cái gọi là không có yêu cầu chính là yêu cầu lớn nhất, là một người không chê gia cảnh của cậu, không chê xuất thân của cậu, không nhìn cậu bằng ánh mắt thương hại...lúc đi ăn không cần đong đếm nên chọn cái gì? Ở bên cạnh không cần suy nghĩ nên nói cái gì, không cần dòm ngó ánh mắt người khác nhìn mình nói không xứng này nọ.
Thật khó...
Tình yêu là gì? Bố mẹ đâu có phải không từng yêu nhau, họ cũng từng cùng nhau thề hẹn, cùng nhau vượt qua khó khăn, nhưng không thể nào thắng được thời gian. Tình yêu của bà ấy đã phai nhạt rồi, đã không vượt qua nỗi sự nghèo khổ túng thiếu mà đi bước nữa. Cam tâm chịu những lời nhục mạ của người khác, căm ghét của Giang mà theo ông ấy, không danh không phận. Ông ấy rất tốt, nhưng ông ấy cũng thương con gái, vì thế mà dỡ lỡ.
Tình yêu là gì?
Đột nhiên cậu muốn khóc...
Lý Bạc Văn bước vào, bóng dáng cao ráo nhìn gương mặt kia hài hòa như hoàng hôn êm dịu, không biết đã gặp ở đâu rồi.
*****
Lúc cậu về, trong ký túc xá mọi người đều nhìn cậu, rất lạ lùng. Bạn cùng phòng liếc cậu mấy lần an ủi:"Đừng để ý tin tức trên diễn đàn, mặc kệ cô ta mới lớn nên cố chấp"
Tống Kế Dương không hiểu nhưng khi thấy tin trên diễn đàn thì sững người chạy sang khoa múa. Chân còn đau, chạy nhanh càng đau nhưng không đau bằng gai nhọn trong lòng.
"Lâm Giang em ra đây cho tôi"
Cãi nhau âm ĩ mọi người tò mò đứng nghe, Lâm Giang chỉ nói một câu:"Không đúng hả gì?"
Tống Kế Dương nghẹn họng không nói tiếng nào mọi người bàn tán rất náo nhiệt, cậu lại không thể chấp nhất cô ta, thế là đi không được ở cũng không xong.
Lý Bạc Văn không nói lời nào, kéo cậu ra ngoài. Đã hai tiếng trôi qua Tống Kế Dương còn tưởng anh ta sẽ nói lời an ủi nào đó nhưng không, im lặng hoàn toàn, cậu dựa cây đàn đã bình tâm trở lại quay đầu thấy anh ta đang đọc sách, rất chăm chú..
Đột nhiên rất có thiện cảm với anh ta, cậu không cần an ủi, chỉ cần vậy thôi đã tốt lắm rồi, thấy anh ta đọc sách định hỏi đọc tới đâu rồi cùng bàn với anh ta cho có chuyện nói nhưng vừa ngó vào đã thấy toàn Tiếng Anh.
Não cậu lag nhẹ...
"Anh lúc nào cũng mang theo mấy quyển sách này..."
"Lúc nãy đi mua nước, tiện đường lấy đọc chơi thôi.. "
Não cậu lag mạnh, thật không bình thường....ngoại ngữ là thứ cậu ghét nhất trên đời.
Lý Bạc Văn gấp sách lại:"Muốn ăn gì không?"
Có đó còn phải xem ai mời
Lý Bạc Văn nói:"Tôi mời"
Ôi còn thông minh nữa, lại có thiện cảm...
Tống Kế Dương nhìn đồ ăn trên khay nói:"Trời ơi... còn tưởng được một bữa ngon hóa ra chỉ có vậy... "
Lý Bạc Văn lại nói:"Sợ đồ ăn đè chết cậu"
Tống Kế Dương đột nhiên cảm thấy rất dễ chịu, đúng, sợ đồ ăn đè chết thật...
Được rồi lại lên hot search, não cậu lag không ngừng:"Cậu ta là Lý Bạc Văn??? "
Bạn cùng phòng:"Trường có Pro5 học sinh ưu tú mà, cậu lẽ nào chưa xem ra một lần?"
"Khoảng cách khác biệt, lên xem làm gì?" Tống Kế Dương ôm đầu lăn qua lăn lại, bạn cùng phòng đứng bên cửa sổ:"Trời ơi! Anh ta đang đi tới kí túc xá của mình kìa, hẳn là tỏ tình"
Tỏ tình cái đầu cậu...
Có người dãy A lên nhắn như thế:"Tìm cậu kìa"
"Nói tôi không có ở đây" mình chửi anh ta nhiều như vậy, anh ta biết đó là nick của mình thì mình tiêu đời....
Người dãy B lên nhắn
Người dãy C lên nhắn
Quản lý KTX cùng thần loa đại pháp:"Tống Kế Dương khoa xã hội, Lý Bạc Văn khoa ngoại ngữ đang tìm cậu" hét N lần.
Mấy hội chị em ở dưới đã đông nghẹt hết rồi, Tống Kế Dương phải ôm đầu đi ra, xét thấy chân anh ta dài như hẳn chạy rất nhanh, bình thường mình chạy chậm chân mình đang bị thương, chạy không ổn nữa. Thêm hội chị em bao vây, chỉ có đường chết.
Nghĩ đến đâu lại đau cả đầu.
Nhưng Lý Bạc Văn chỉ đến xin lỗi tận nơi cho có thành ý chuyện hot search thôi, thấy đông đã định tìm cơ hội khác nhưng hội chị em lẫn anh em bao vây không lối thoát, thêm quản lí nhiệt tình, thế là thành ra như này..
Tống Kế Dương còn nhớ mình đã nói:"Tôi chấp nhận lời xin lỗi của anh, nhưng mà tôi là người hay quên, tốt nhất là anh nên vài ngày thì xin lỗi một lần" kèm theo ăn uống thì tốt.
Vương Hạo Hiên dựa tường bên ngoài, còn cho rằng Lý Bạc Văn sẽ bị một đạp, hóa ra cũng chỉ có vậy, thật thất vọng a~
Vài ngày sau một ngày đẹp trời có người add QQ chat của cậu, qua nhà xem chẳng có hình thấy toàn tiếng anh, cả hình nền cũng là tiếng anh, cậu đã lag mạnh định lơ luôn thì nhận tin:"Tôi là Lý Bạc Văn"
Nhất định là bị bạn cùng bán đứng. Thế nhưng tra hỏi xong vẫn không tìm ra câu trả lời là do ai bán đứng, ai cũng thành thật vô cùng. Một người nói Lý Bạc Văn cũng giỏi vi tính mà, khoa công nghệ đều là bạn anh ta nếu không cậu nghĩ diễn đàn trường mình sao lại sập, bài đăng vô duyên kia sao lại mất....
Có người nhéo cậu ta một cái, liền im bặt.
Tống Kế Dương nghĩ một lúc liền chấp nhận. Add Lý Bạc Văn
Rất lâu sau đó, cậu không quên Lý Bạc Văn ở bên cây đàn, đứng quay lưng với cậu khẽ nói:"Vài ngày nữa em có đi cùng không?"
Có lẽ anh đã biết...
Cậu do dự, muốn nói nhưng không biết bắt đầu từ đâu, lẽ nào bảo anh đợi em ba tháng, sau ba tháng sẽ cùng anh đi?
Trong đầu cậu vang lên câu nói của Vương Hạo Hiên trước khi vào phòng phẫu thuật, cho tôi ba tháng, sau ba tháng nếu cậu không thích tôi, tôi sẽ không làm phiền cậu nữa...
Cậu có phải rất ích kỉ không? Cuối cùng vẫn không nói ra câu nào.
Ngày hôm sau Lý Bạc Văn hoàn toàn biến mất. Không một chút tin tức cũng không một lần liên lạc nào nữa... Cha cậu không lâu sau cũng không cầm cự nổi, dù đã phẫu thuật nhưng vẫn bài xích, cậu gục ngã hoàn toàn, gục ngã hoàn toàn....
Vương Hạo Hiên luôn bên cậu, cậu không biết anh gặp cậu trước cả Lý Bạc Văn, hôm đó anh ở ngoài sân, trận sau mới chơi thấy anh leo vất vả, nên mới đỡ cậu lên. Lúc đó cậu không quay lại, chỉ khe khẽ cảm ơn. Lúc cậu ngã anh đi một đoạn, không đỡ kịp.
Sau chuyện hôm đó đã hai ngày, hôm nay họ đi ra ngoài Bán Đảo để quay cảnh nam chính và nữ chính đi từ bar ra tới đây nằm trên bãi cát ngắm sao.
Khi nghe đến đi thuyền Kế Dương nói với May:"Có thể đi máy bay không?"
May hiện giờ vừa là quản lý vừa là trợ lý của cậu nhóc này, đang ngắm cảnh nghe thế sững sờ:"Cậu không phải bị say sóng đó chứ... "
Vốn trong tiểu thuyết không có chuyện Dư Cảnh đi theo, hai người kia lên đây ngủ với nhau dẫn người khác theo làm gì? Nhưng đạo diễn nói trên bán đảo có cảnh thích hợp quay cảnh tiếp theo cho Dư Cảnh nên mới đi cùng.
Kế Dương cúi đầu:"Đúng là say sóng."
May thở dài:"Tôi cũng vậy... "
Sự thật chứng minh cả hai đều rối loạn trên tàu. Choáng váng mặt mày, đến khi ra giữa biển mới khá một chút. Còn nhớ lần đầu đi thuyền đã nôn lên người Hạo Hiên. Nghĩ thế lại quay đầu tìm anh ta, không thấy!
Đi quanh tàu vào chỗ khuất liền thấy anh ta đang vỗ lưng May, đưa nước cho cô. May nói:"Thật kinh khủng, lúc về em sẽ đi máy bay."
Vương Hạo Hiên khẽ nói:"Anh đã dặn trước rồi mà lên đây em sẽ say sóng ngay!"
May xoa ngực mình:"Kế Dương cũng không ổn, em cùng anh ta máy bay về."
Vương Hạo Hiên day trán:"Em nhặt cậu ta ở đâu về đấy, thật không chuyên nghiệp."
Lại là câu này...
May lườm nguýt anh:"Ở Anh, em ở đâu anh không biết sao?"
"Đúng là không biết." anh cười:"Anh không biết em từ vẽ chuyển sang quản lý diễn viên từ khi nào? Còn nữa anh ta ở đâu ra, hai người không được làm chuyện lén lút sau lưng anh đâu... "
May cười ôm cổ anh:"Với em anh là duy nhất."
Kế Dương lặp tức muốn rời xa chổ này, càng xa càng tốt. Quay đầu bỏ đi đến loạng choạng cõi lòng mệt mỏi chán chường...không biết đụng vào ai người kia nói theo:"Say sóng thì đừng có đi lung tung, kẻo ngã đấy...."
---
Kế Dương vừa mở cửa phòng tắm, liền thấy Hạo Hiên từ căn phòng cách vách tắm rửa xong quay lại giường xem kịch bản.
Do không đủ phòng nên nhiều phòng hai người, anh không thích ở cùng người lạ May phải năn nỉ mới được...
Người lạ.
Cậu cười nhạo chính mình.
Ngay cả người kia thế nào còn chưa nhìn kĩ đã vội cụp mắt trốn tránh... Cũng đọc kịch bản. Ban đầu, chỉ dám vội vã liếc mắt nhìn cứ lén la lén lút như thế cho đến khi anh bỏ kịch bản xuống mà ngủ, phát giác anh luôn nhắm mắt như thể thật sự đang ngủ. Mới an tâm bỏ kịch bản xuống thở ra một hơi.
Khuôn mặt đó của anh, Tống Kế Dương có nhắm mắt lại vẫn có thể hình dung ra đầy đủ từng đường nét ghi lòng tạc dạ biết bao nhiêu, nhưng với anh cũng chỉ là...
Nhặt ở đâu...
Từ đâu ra..
Đang là không đáng nhắc đến trong lòng anh. Không biết có phải đang ngủ không mà ít đi sự thờ ơ lạnh nhạt trên người anh có dòng khí lạnh cũng tiêu tán đi rất nhiều khiến người ta dễ chịu hẳn đi.
Năm đó ở trường, cũng từng thấy anh ngủ say một lần, gương mặt hờ hững như vậy nhưng không lạnh giá...
Sao lại nhớ nữa rồi đáy lòng cũng bắt đầu nảy sinh ra một loại ấm áp và hạnh phúc không thể diễn tả. Lại bàng hoàng tỉnh giấc cố lắc đầu thoát khỏi mộng mị.
Có điều, hôm nay cậu ngủ ở đâu?
Cùng một phòng nhưng cậu không dám, nghĩ một chút liền ôm gối lên sofa ngồi bần thần lại không tự giác nhìn anh.
Nếu lúc anh mở mắt thức giấc, cậu tuyệt đối không dám nhìn thẳng vào anh như vậy. Vì nếu cậu không cẩn thận luôn nhìn anh thất thần, thì với ánh mắt sâu sắc của anh cậu biết trốn sau đây? Lòng ngực đau đến nghẹt thở..
Vương Hạo Hiên không ngủ chỉ là nhắm mắt một chút, lúc này lại khẽ mở chưa kịp nhìn lên điện thoại đã reo, là May
"Alo."
"Em đói."
"Ăn gì?"
"Mì hải sản."
"Đợi anh một lát!"
Anh đi ra cậu vẫn bần thần, hồi lâu đầu tiên tắt đèn phòng ngủ, sau đó mới lê chầm chậm tới va li mang ra một gấu bông đeo cổ. May nói đã bao nhiêu tuổi rồi ôm gấu bông, từ nhỏ tôi đã không thích gấu bông.
Nằm trên sofa, đến khi anh về lướt qua sofa cũng không nói gì trực tiếp lên giường Kế Dương chưa ngủ lúc này mới âm thầm thở dài nhẹ nhõm một hơi, nhưng là thân thể lại nằm ngay ngắn, không dám cử động nhưng không có nửa điểm buồn ngủ, Hạo Hiên đốt hương một mùi hương dễ chịu nhẹ nhàng, chậm rãi bay vào mũi khiến đáy lòng trở nên xao động. Kế Dương trước kia hay khó ngủ cho nên...
Vẫn không dám cử động mạnh nhưng cẩn thận mà thay đổi tư thế nằm một chút. Thế nhưng cho dù thế, vẫn gây động tĩnh đến Vương Hạo Hiên trên giường không gian tĩnh lặng. Chìm trong bóng tối.
Sáng hôm sau Vương Hạo Hiên mở cửa phòng May thu tay gõ cửa lại liếc vào nói:"Nè sao anh để cậu ấy ngủ trên sofa."
Anh ngạc nhiên:"Cậu ta không thích ngủ trên giường lẽ nào anh phải bế cậu ta lên à?"
May "..."
"Là do anh khó chịu quá thôi."
Anh nói:"Điểm nào?"
May "..." nhiều quá cô đếm không hết, bỏ qua.
Cũng không biết mình rốt cuộc ngủ bao lâu, Kế Dương mơ màng thức nghe họ đối thoại mấy câu trên.
"Nhưng như thế sẽ cảm lạnh." Cô chống nạnh, nếu không phải biết muộn mọi người đã giành phòng anh ra, thì Kế Dương cũng không ở đây:"Nếu không phải phòng em có nữ, em đã đổi cậu ta qua đó em ngủ với anh rồi... "
"Cậu ta cảm lạnh có phải em cảm lạnh đâu?"
---
Cảnh quay của anh chờ đến tối mới quay, cảnh của Dư Cảnh được quay trước đó là cảnh cậu nằm dài trên mỏm đó gối đầu nhìn trời suy nghĩ về tương lai còn cả nữ chính nữa, dù không nói ra nhưng tác giả luôn dẫn dắt Dư Cảnh nghĩ về nữ chính, thoáng qua rồi tan thành bụi, một tình yêu không bao giờ được đền đáp.
Đời người ai có thể trọn vẹn chứ, cả phim ảnh có thể vẽ vời người ta cũng không muốn cho nó một cái kết hoàn hảo như mơ.
Nghĩ một chút đại diễn bàn với biên kịch:"Hay là vậy đi trong cảnh này thêm vào đoạn Dư Cảnh cũng vô tình ra đây dạo, sau đó nhặt được khăn quàng cổ bay trong gió của nữ chính... "
Cho cậu ta một kỉ niệm.. Về mối tình không thể trọn vẹn này.
Biên kịch suy nghĩ một lát gật đầu thêm chi tiết đó vào.
****
Tống Kế Dương cũng không biết mình rốt cuộc ngủ bao lâu, đột nhiên bị kéo một cái, chưa kịp phản ứng đã bị ném xuống đất. Nền đất khá lạnh Tống Kế Dương đang mơ ngủ khẽ nhíu mày từ từ mở mắt, sau đó liền nhìn thấy Vương Hạo Hiên trong bóng tối mờ ảo ngồi trên giường với ánh mắt lạnh như băng mà nhìn chằm chằm cậu giống như ghim mấy nghìn lưỡi dao sắc lạnh. Dùng âm điệu không chút ấm áp nào nói chuyện:"Không phải cậu muốn ngủ trên sofa sao lại bò lên đây, tôi không thích ngủ với người lạ..."
Tống Kế Dương chợt tỉnh ngủ, nghi hoặc trừng mắt nhìn, sau đó cúi đầu mới phát hiện không biết từ khi nào mình đã leo lên giường. Sofa ở đằng kia, cậu nhớ cậu về muộn lúc đó anh đã ngủ rồi. Chắc do lạnh...
Theo bản năng lùi về lại rối rít:"Xin lỗi!"
"Tôi không cần xin lỗi, đừng bò lên nữa là được... "
Sắc mặt trở nên tái nhợt đến sắp trong suốt rồi. Trớ trêu thay, chuyện đêm nay cậu hình thành định kiến trong anh, cho dù có giải thích, anh cũng sẽ không tin, cậu mím môi:"Tôi sơ ý."
Vương Hạo Hiên không nói gì nữa, sốc chăn lại ngủ. Lời nói của Vương Hạo Hiên như dao găm, từng nhát từng nhát cứa vào tim gan khiến lòng cậu rỉ máu đỏ tươi.
Tôi không thích ngủ với người lạ...
Người lạ? Giữa họ có bao nhiêu xa lạ đây?
Lại tự cười nhạo chính mình...
Trong đêm rất yên ắng, cậu làm gì người kia đều nghe, Vương Hạo Hiên ngồi dậy:"Khóc, khóc cái gì? Để May thấy tôi đang ức hiếp cậu sao? Đừng hở một chút là khóc được không?"
Ngay lập tức sắc mặt của cậu trở nên đỏ ửng vì nhục nhã hổ thẹn và cũng thật thảm hại khi anh nói những lời này, cậu vẫn luôn duy trì tư thế cúi đầu, từ đầu đến cuối không có can đảm ngẩng đầu nhìn nét mặt anh. Nhưng có thể đoán chắc là khinh thường, nhất định là khinh thường.
Nghe tiếng cười Vương Hạo Hiên thật bắc đắc dĩ đi xuống kéo cạnh tay cậu lên, chỉ trong tích tắc thôi anh khẽ nói:"Cậu khóc như này thì sao tôi ngủ" sau đó giọng anh biến ảo:"Hay tôi gọi Lý Bạc Văn đến an ủi cậu nha..."
Cả người Tống Kế Dương như bị rút cạn sinh lực, cứng đờ như băng lạnh, chỉ cần đụng mạnh sẽ vỡ thành băng vụn cả máu cũng không chảy một giọt.
Lời này có thể khiến người sống sờ sờ nhanh chóng có thể biến thành băng vỡ.
Vương Hạo Hiên nhìn cậu, vỗ trán giống như bản thân thật sự bất cẩn:"Quên mất, e là Lý Bạc Văn cậu cũng quên mất rồi..."
Càng nói càng moi sự đau đớn trong cốt tủy mà ra, đau rất đau!
Vương Hạo Hiên thấy cậu nhìn mình, mất vài giây mới phản ứng:"Xem ra tôi vu oan cho cậu rồi, cậu vẫn còn nhớ!" giọng anh lại trở lại lạnh lùng cay nghiệt:"Vậy cậu nhớ kỹ cho tôi, tôi là Vương Hạo Hiên không phải Lý Bạc Văn, tôi không phải Lý Bạc Văn, cũng không phải là tên ngốc cam tâm làm Lý Bạc Văn bên cạnh cậu mấy năm trời. Cho nên phiền cậu tránh xa tôi một chút... "
Nói rồi anh ta buông tay đi một mạch ra ngoài...
Tôi không phải Lý Bạc Văn, cũng không phải tên ngốc cam tâm làm Lý Bạc Văn bên cạnh cậu mấy năm trời. Cho nên phiền cậu tránh xa tôi một chút...
Tống Kế Dương ngồi gục xuống sàn, đau đớn không tả nổi..
Là nam chính đau khổ, nam phụ bị lừa gạt đau khổ, nữ chính lừa gạt cả hai đau nên khổ? Ý của anh chính là cậu xem tôi là người thay thế, cậu đau khổ hay tôi đau khổ... Hoặc là Lý Bạc Văn đã biến mất kia đau khổ?
Không phải anh thay lòng đổi dạ, mà anh chịu hết nổi rồi, khi Vương Khiết Khiết từ trên cầu thang lăn xuống anh đã chịu đựng hết nổi rồi. Hôm đó hoàng hôn rất đẹp, trong bệnh viện cậu vừa lo lắng vừa sợ hãi, nhưng cùng lắm anh chỉ trách cậu một chút thôi...
Nghĩ thế cậu thấy bớt sợ hơn một chút, muốn cho anh xem ảnh gần đây cậu chụp.
Nhưng anh nói: hai chúng ta không ai xứng đáng được hạnh phúc.
Vài ngày sau liền cho người đưa cậu ra nước ngoài, để cậu lại một mình...cậu vẫn tin anh ta sẽ đến tìm cậu, nhưng mà cậu không đợi được, 7 năm, chưa lần nào anh ta tới tìm cậu cả... Có lần, cậu say sẩm mà gục ở bên đường, muốn nhờ người khác giúp đỡ mà không được, nắng quá gắt mắt cậu còn mở không nổi, lại không thể giao tiếp với họ, ở nơi đất khách quê người thật sự rất cô độc.
Lúc gần như ngất đi, trước mặt cậu xuất hiện một đôi giày cao gót, lờ mờ nhận ra ánh mắt cô ta nhìn cậu rất lạnh lùng, xa cách, cậu nhớ hôm đó cô ấy sơn bộ móng tay màu đỏ thược dược rất đẹp, khẽ khàng đưa trước mặt cậu.
Đó là May... Sau đó chưa kịp mở miệng thì cậu ngất đi!
****
Rất nhiều năm trước đây...
Tống Kế Dương cũng chỉ bước vào trường chưa tới một tháng, bạn cùng phòng đã nhắc đến huyền thoại thể thao trong trường Vương Hạo Hiên.
Cậu lơ tơ mơ:"Vương Hạo Hiên nào?"
"Được lắm lơ anh ta đi, chỉ nữ sinh mới mê mệt anh ta thôi, tôi cũng không thích"
Tống Kế Dương âm thầm đính chính trong lòng, là không biết thật, không phải không thích.
Một lần tò mò lại do bạn cùng phòng cậu cũng đi xem, lối đi nghẹt người chen muốn tắt thở cũng không thấy quả bóng hay người nào lấp ló trong sân, Tống Kế Dương có chút chán nản, đông thế này chen chừng nào mới xong, đúng là lừa đảo còn nói có chỗ riêng, bảo đi theo nhất định không phải chen. Không chen mà thế này à?
Tống Kế Dương trời sinh không nhớ nổi mặt người, ở đây nhiều khuôn mặt như thế chen một chút liền choáng váng, mấy bạn cùng phòng thì không thấy đâu. Nghĩ một chút liền tìm chỗ trèo lên cao tìm người...
Đang lúc trèo hăng thì nghe tiếng tuýt còi giọng giám thị oang oang:"Em nam sinh đó mau xuống cho tôi"
Là mình đúng không? Mới vào trường đã bị trừ điểm, không muốn chút nào việc đầu tiên cậu nghĩ là tẩu thoát giám thị chen từ đám đông kia oang oang nói:"Nam sinh kia đứng lại cho tôi..."
Tống Kế Dương nhảy xuống, đám đông liền lan ra người ngã sõng soài, nghĩ một chút liền quyết định nằm im luôn.
Hình như có giọng nói:"Thầy thông cảm cậu ta ham vui mà bị bệnh thiếu oxy, phải leo lên cao mới thở được.. Thầy biết đó, trên cao không khí mới trong lành"
Mọi người nghe thấy liền cười, không biết cười cái gì Tống Kế Dương kiềm chế bản thân một chút. Có người đưa cậu đến phòng y tế, trong phòng không có ai mới nói:"Đừng giả vờ nữa người đi rồi... "
Tống Kế Dương giật giật chân mày mở mắt, nam sinh này cao ráo gương mặt hài hòa nhìn rất dễ gần, nghĩ một chút liền nghĩ đến ánh hoàng hôn mềm mại nhưng không nhạt màu. Đúng!
Lý Bạc Văn nhìn thấy ánh mắt muốn giết người chôn xác của cậu giơ tay tỏ vẻ như xin thề:"Tôi sẽ không nói... "
Tống Kế Dương an tâm đôi chút:"Cảm ơn"
Lý Bạc Văn rất nhanh cũng rời đi. Tống Kế Dương thở phào giang tay giang chân nằm ra giường.
Lúc về kí túc xá nghe mọi người bàn tán nhau:"Thầy ba mét bẻ đôi còn chưa tới vậy mà anh ấy lại còn nhấn mạnh, không khí ở trên cao trong lòng thầy biết mà, thầy tức đến nổi đom đóm luôn... "
Tống Kế Dương rùng mình hóa ra mọi người cười cái đó, linh tính cho cậu biết mình chết chắc rồi. Quả nhiên, từ đó về sau liền bị đì đến thảm. Tống Kế Dương đã quên Lý Bạc Văn gương mặt trông ra sao nhưng vẫn luôn nhớ vì người kia mà mình mới khổ như này, liền hỏi thăm tình hình cùng khóa học của anh ta, dứt khoát tránh xa nếu không gặp lại e là dùng ánh mắt laze xuyên thủng cậu ta, như thế cậu ta không chừng sẽ đi nói với thầy thế là mình càng thảm.
Chỉ trong một ngày ngắn ngủi hot search diễn đàn trường: Tống Kế Dương khoa xã hội muốn theo đuổi Lý Bạc Văn khoa Ngoại Ngữ đã lan truyền khắp trường, kéo theo đó là sự tấn công dữ dội của toàn thể nữ sinh lẫn nam sinh trong trường khiến cho Tống Kế Dương đang ôm gối ngủ nằm mơ cũng thấy mình bị đám nữ sinh trong trường cào chết.
Trên diễn đàn trường chia ra bốn phe rõ ràng
Phe phản đối: nói cậu không biết lượng sức mình, trèo xao, bla bla
Phe ủng hộ: Đam mỹ, đam mỹ, đam mỹ (lượt bớt một nghìn chữ)
Phe nửa nạc nửa mỡ:Mỗi bên đều bình luận xôm tụ, bên đây ủng hộ, bên kia phản đối
Phe trung lập: bình luận vô thưởng vô phạt
Sau hai ngày diễn đàn trường bị sập. Thầy hiệu trưởng đau cả đầu, đây vừa là nơi thảo luận việc học, vừa nơi cập nhật tin tức, là ai đi đăng tin này.. Người đăng tin thì không tìm ra nhưng người bị chửi hẳn là tìm ra rồi...
Tống Kế Dương thật muốn giết người, có lần do vi tính có vấn đề trong cơn tức giận cậu lên phòng vi tính của trường mà trả lời mấy bình luận kia, đùa hả, mới tạo lại thôi mà đông vậy...
Cậu gào thét:"Sao không sập nữa đi"
Nhận ra mình gào quá lớn, liền kéo nón thấp một chút tiếp tục khẩu chiến, nhưng không tìm được lời nào cay nghiệt chỉ viết: tôi không có, tôi vô tội...
Phe phản đối đương nhiên không tin, nói cậu cố ý chối cãi! Càng cãi càng lộ
Phe ủng hộ vẫn là câu đó đam mỹ ngoài thực, cố lên, can đảm lên, chúng tôi ủng hộ cậu blabla (lượt bớt 1000 chữ)
Phe vô thưởng vô phạt: cậu ăn cơm chưa? Bây giờ là mấy giờ rồi, lát nữa tôi có tiết Hóa bla bla
Có người bên cạnh hỏi cậu:"Cậu ghét Lý Bạc Văn lắm sao?"
"Đâu có" Cậu đáp:"Đâu có đang biết ơn anh ta đấy chứ!"
Người kia lại tiếp tục:"Thế cậu chửi anh ta làm gì? Anh ta nóng lên thì tài khoản của cậu đi tông.."
Cậu đáp:"Biết ơn anh ta khi không rãnh rỗi chọc tức giám thị khiến tôi bị thầy giáo ghim đến giờ, biết ơn anh ta quá đẹp trai quá tài giỏi để nữ sinh nam sinh đều đang chửi tôi từ đầu đến gót chân, biết ơn anh hùng nghĩa đảm đến nổi một lời cũng không giải thích, để một mình chịu trận như bây giờ. Nếu bây giờ anh ta dám xuất hiện trước mặt tôi, tôi sẽ đem cậu ta quăng qua cửa sổ từ tầng này xuống"
Vừa nói vừa gõ cạch cạch đến bàn phím sắp có lỗ tới nơi rồi.
****
Lề: Xin lỗi mọi người mình không phải không nhớ tên thật của Lý Bạc Văn đâu, do mình thuận tay đến chương này thấy hai anh Tống xuất hiện mới nhận ra không đúng. Lỡ rồi fan anh đừng chửi mình.
****
Vương Hạo Hiên bước ra khỏi phòng máy tính vương vai hỏi người đứng cạnh cửa phòng đang xem điện thoại:"Cậu chưa bị quăng xuống à?"
"Cậu ta không thấy tôi" Lý Bạc Văn đáp, anh và Hạo Hiên mới từ trường khác về thôi, mỗi trường đều sẽ đưa học sinh ưu tú của trường mình sang trường khác học hỏi mà, không ngờ đi không bao lâu đã không theo kịp thời đại rồi.
"Cái nick: 2NaBr+MnO2+ 2H2So4 ở phe ủng hộ là của cậu?" Lý Bạc Văn hỏi
Vương Hạo Hiên kinh ngạc:"Tôi mới tạo thôi, sao cậu biết"
"Cậu nói xem sao tôi biết"
Lúc này dưới lầu vang lên tiếng la, Vương Hạo Hiên chồm người bên cầu thang nhìn xuống thấy Tống Kế Dương ngã sõng soài:"Có nên đỡ không?"
Lý Bạc Văn đã chạy xuống mấy bậc thang:"Cậu còn hỏi được?"
Lý Bạc Văn đưa Tống Kế Dương đến phòng y tế trong khi cậu còn đang suy tính làm sao đập bẹp tên Lý Bạc Văn vô trách nhiệm kia một trận cho hả giận..
Vẫn là câu đó:"Cảm ơn"
Lý Bạc Văn có chút không ngờ
Vương Hạo Hiên ở ngoài nhìn đồng hồ, đã năm phút trôi qua rồi vẫn chưa có chuyện gì xảy ra, là do không đánh nhau hay là Lý Bạc Văn lỡ tay bẻ cổ người kia rồi. Liếc mắt nhìn qua khe cửa...
Ồ vẫn rất hòa thuận...
---
Tối hôm đó đi ăn lẩu bạn cùng phòng quyết định an ủi cái chân bó bột của cậu, có điều không hiểu sao họ nhìn cậu ánh mắt hết sức kỳ lạ.
Hiện giờ cậu không biết thôi, cả trường đang náo động chuyện Lý Bạc Văn đưa cậu đến phòng y tế. Không ít người ở phe phản đối thấy thần tượng mình không ý kiến gì liền đổi sang ủng hộ, thi nhau đăng bài xin lỗi dài mấy trang giấy A4 đấy. Diễn đàn trường lại sập rồi, ăn xong bữa lẩu này e là tương lai số phận chào đón cậu sẽ hết sức bi quan...
Tống Kế Dương vừa ăn lẩu vừa nghĩ cách đem nồi lẩu tạt lên người Lý Bạc Văn, haha hóa ra mình cũng độc ác như vậy!
Lúc đi vệ sinh rửa tay xong điện thoại liền có tin nhắn là của mẹ, đọc xong liền không biết làm gì nhét điện thoại, lại nhìn mình trong gương muốn cười mà không cười nổi...
Chập chững bước ra đầu không nhịn được choáng váng mà quay mòng mòng, không biết là ai đỡ mùi hương đắt tiền trên người rất xa lạ, không phải bạn đi cùng, hơn nữa mùi hương này giống em gái cậu, không hiểu sao cậu lại khó chịu, đẩy mạnh ra. Đi vài bước lại được đỡ, ngẩng đầu lại thấy người quen:"Là cậu hả, thế thì tôi yên tâm... "sau đó liền ngất...
Lý Bạc Văn đỡ cậu dậy, quay đầu nhìn Vương Hạo Hiên:"Phụ tôi một tay, tôi uống hơi nhiều.. "
Vương Hạo Hiên không phải đã đỡ rồi sao? Là người ta đẩy ra đấy chứ, nhưng mà Lý Bạc Văn đúng là uống nhiều thật, liền đi lên phụ một tay.
Hay lắm, chưa đầy hai tuần ba lần lên phòng y tế!
Tống Kế Dương trở thành người 'mong manh' nhất trường. Lần nào cũng ngã vào lòng người đẹp mà ngất đi. Rất tốt số nên chơi cá độ đi.
Sáng tỉnh, Tống Kế Dương thấy mình đang truyền nước biển, y tá đang ở bên ngoài nói chuyện với ai đó, hình như nói về cậu. Người kia giọng rất quen, nhất thời không nhớ ra...
Cậu ôm đầu nhớ lại chuyện hôm qua, đi cùng bạn ăn lẩu, sau đó đang rửa tay thì đọc tin nhắn của cha, hỏi: "Tìm được mẹ chưa?"
Mẹ cậu bỏ nhà đi lâu rồi, cách đây mấy ngày bà ấy bảo cậu theo bà ấy nhưng cậu không chịu. Không phải tìm không ra mà là bà ấy không muốn về, hỏi cậu làm sao nói đây. Cha anh từ lúc bà ấy đi uống rất nhiều rượu trước đó đã có bệnh, bệnh gan rất nặng bà ấy dùng tiền người đàn ông khác cho cậu, nghĩ lại thấy có chút buồn cười.
Rất nhiều năm trước đây cậu đã từng tự hỏi mình sẽ yêu người như thế nào? Cậu cho rằng mình không có yêu cầu nào đặc biệt, bình thường là được, nhưng dần dần cậu nhận ra, cái gọi là không có yêu cầu chính là yêu cầu lớn nhất, là một người không chê gia cảnh của cậu, không chê xuất thân của cậu, không nhìn cậu bằng ánh mắt thương hại...lúc đi ăn không cần đong đếm nên chọn cái gì? Ở bên cạnh không cần suy nghĩ nên nói cái gì, không cần dòm ngó ánh mắt người khác nhìn mình nói không xứng này nọ.
Thật khó...
Tình yêu là gì? Bố mẹ đâu có phải không từng yêu nhau, họ cũng từng cùng nhau thề hẹn, cùng nhau vượt qua khó khăn, nhưng không thể nào thắng được thời gian. Tình yêu của bà ấy đã phai nhạt rồi, đã không vượt qua nỗi sự nghèo khổ túng thiếu mà đi bước nữa. Cam tâm chịu những lời nhục mạ của người khác, căm ghét của Giang mà theo ông ấy, không danh không phận. Ông ấy rất tốt, nhưng ông ấy cũng thương con gái, vì thế mà dỡ lỡ.
Tình yêu là gì?
Đột nhiên cậu muốn khóc...
Lý Bạc Văn bước vào, bóng dáng cao ráo nhìn gương mặt kia hài hòa như hoàng hôn êm dịu, không biết đã gặp ở đâu rồi.
*****
Lúc cậu về, trong ký túc xá mọi người đều nhìn cậu, rất lạ lùng. Bạn cùng phòng liếc cậu mấy lần an ủi:"Đừng để ý tin tức trên diễn đàn, mặc kệ cô ta mới lớn nên cố chấp"
Tống Kế Dương không hiểu nhưng khi thấy tin trên diễn đàn thì sững người chạy sang khoa múa. Chân còn đau, chạy nhanh càng đau nhưng không đau bằng gai nhọn trong lòng.
"Lâm Giang em ra đây cho tôi"
Cãi nhau âm ĩ mọi người tò mò đứng nghe, Lâm Giang chỉ nói một câu:"Không đúng hả gì?"
Tống Kế Dương nghẹn họng không nói tiếng nào mọi người bàn tán rất náo nhiệt, cậu lại không thể chấp nhất cô ta, thế là đi không được ở cũng không xong.
Lý Bạc Văn không nói lời nào, kéo cậu ra ngoài. Đã hai tiếng trôi qua Tống Kế Dương còn tưởng anh ta sẽ nói lời an ủi nào đó nhưng không, im lặng hoàn toàn, cậu dựa cây đàn đã bình tâm trở lại quay đầu thấy anh ta đang đọc sách, rất chăm chú..
Đột nhiên rất có thiện cảm với anh ta, cậu không cần an ủi, chỉ cần vậy thôi đã tốt lắm rồi, thấy anh ta đọc sách định hỏi đọc tới đâu rồi cùng bàn với anh ta cho có chuyện nói nhưng vừa ngó vào đã thấy toàn Tiếng Anh.
Não cậu lag nhẹ...
"Anh lúc nào cũng mang theo mấy quyển sách này..."
"Lúc nãy đi mua nước, tiện đường lấy đọc chơi thôi.. "
Não cậu lag mạnh, thật không bình thường....ngoại ngữ là thứ cậu ghét nhất trên đời.
Lý Bạc Văn gấp sách lại:"Muốn ăn gì không?"
Có đó còn phải xem ai mời
Lý Bạc Văn nói:"Tôi mời"
Ôi còn thông minh nữa, lại có thiện cảm...
Tống Kế Dương nhìn đồ ăn trên khay nói:"Trời ơi... còn tưởng được một bữa ngon hóa ra chỉ có vậy... "
Lý Bạc Văn lại nói:"Sợ đồ ăn đè chết cậu"
Tống Kế Dương đột nhiên cảm thấy rất dễ chịu, đúng, sợ đồ ăn đè chết thật...
Được rồi lại lên hot search, não cậu lag không ngừng:"Cậu ta là Lý Bạc Văn??? "
Bạn cùng phòng:"Trường có Pro5 học sinh ưu tú mà, cậu lẽ nào chưa xem ra một lần?"
"Khoảng cách khác biệt, lên xem làm gì?" Tống Kế Dương ôm đầu lăn qua lăn lại, bạn cùng phòng đứng bên cửa sổ:"Trời ơi! Anh ta đang đi tới kí túc xá của mình kìa, hẳn là tỏ tình"
Tỏ tình cái đầu cậu...
Có người dãy A lên nhắn như thế:"Tìm cậu kìa"
"Nói tôi không có ở đây" mình chửi anh ta nhiều như vậy, anh ta biết đó là nick của mình thì mình tiêu đời....
Người dãy B lên nhắn
Người dãy C lên nhắn
Quản lý KTX cùng thần loa đại pháp:"Tống Kế Dương khoa xã hội, Lý Bạc Văn khoa ngoại ngữ đang tìm cậu" hét N lần.
Mấy hội chị em ở dưới đã đông nghẹt hết rồi, Tống Kế Dương phải ôm đầu đi ra, xét thấy chân anh ta dài như hẳn chạy rất nhanh, bình thường mình chạy chậm chân mình đang bị thương, chạy không ổn nữa. Thêm hội chị em bao vây, chỉ có đường chết.
Nghĩ đến đâu lại đau cả đầu.
Nhưng Lý Bạc Văn chỉ đến xin lỗi tận nơi cho có thành ý chuyện hot search thôi, thấy đông đã định tìm cơ hội khác nhưng hội chị em lẫn anh em bao vây không lối thoát, thêm quản lí nhiệt tình, thế là thành ra như này..
Tống Kế Dương còn nhớ mình đã nói:"Tôi chấp nhận lời xin lỗi của anh, nhưng mà tôi là người hay quên, tốt nhất là anh nên vài ngày thì xin lỗi một lần" kèm theo ăn uống thì tốt.
Vương Hạo Hiên dựa tường bên ngoài, còn cho rằng Lý Bạc Văn sẽ bị một đạp, hóa ra cũng chỉ có vậy, thật thất vọng a~
Vài ngày sau một ngày đẹp trời có người add QQ chat của cậu, qua nhà xem chẳng có hình thấy toàn tiếng anh, cả hình nền cũng là tiếng anh, cậu đã lag mạnh định lơ luôn thì nhận tin:"Tôi là Lý Bạc Văn"
Nhất định là bị bạn cùng bán đứng. Thế nhưng tra hỏi xong vẫn không tìm ra câu trả lời là do ai bán đứng, ai cũng thành thật vô cùng. Một người nói Lý Bạc Văn cũng giỏi vi tính mà, khoa công nghệ đều là bạn anh ta nếu không cậu nghĩ diễn đàn trường mình sao lại sập, bài đăng vô duyên kia sao lại mất....
Có người nhéo cậu ta một cái, liền im bặt.
Tống Kế Dương nghĩ một lúc liền chấp nhận. Add Lý Bạc Văn
Rất lâu sau đó, cậu không quên Lý Bạc Văn ở bên cây đàn, đứng quay lưng với cậu khẽ nói:"Vài ngày nữa em có đi cùng không?"
Có lẽ anh đã biết...
Cậu do dự, muốn nói nhưng không biết bắt đầu từ đâu, lẽ nào bảo anh đợi em ba tháng, sau ba tháng sẽ cùng anh đi?
Trong đầu cậu vang lên câu nói của Vương Hạo Hiên trước khi vào phòng phẫu thuật, cho tôi ba tháng, sau ba tháng nếu cậu không thích tôi, tôi sẽ không làm phiền cậu nữa...
Cậu có phải rất ích kỉ không? Cuối cùng vẫn không nói ra câu nào.
Ngày hôm sau Lý Bạc Văn hoàn toàn biến mất. Không một chút tin tức cũng không một lần liên lạc nào nữa... Cha cậu không lâu sau cũng không cầm cự nổi, dù đã phẫu thuật nhưng vẫn bài xích, cậu gục ngã hoàn toàn, gục ngã hoàn toàn....
Vương Hạo Hiên luôn bên cậu, cậu không biết anh gặp cậu trước cả Lý Bạc Văn, hôm đó anh ở ngoài sân, trận sau mới chơi thấy anh leo vất vả, nên mới đỡ cậu lên. Lúc đó cậu không quay lại, chỉ khe khẽ cảm ơn. Lúc cậu ngã anh đi một đoạn, không đỡ kịp.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.