[Hiên Dương] Lỡ Yêu Anh Mong Anh Không Là Huyền Thoại

Chương 10: Trái Tim Sắt Đá (1)

Duyenhe

25/10/2021

Kế Dương đi về nhà nấu ăn, đưa tay đánh dấu trên điện thoại, hết một tháng cậu sẽ rời khỏi nhà này. Dù thành công hay không cũng rời, mong là rất nhanh anh sẽ nhớ ra..nấu ăn xong, ngồi bên piano đánh đàn, ngón tay lướt trên piano lành lạnh trái tim cậu cũng lạnh theo. 

Lỡ yêu anh mong anh đừng là huyền thoại... 

Lần đầu Kế Dương vào trường, rất lạ lẫm cậu đến sớm sân trường dày đặc sương mù, đâu đó có tiếng ve kêu nhè nhẹ, chim chóc vỗ cánh bay qua.Trời mưa nhỏ, nhẹ nhàng mềm mại mà trong suốt, không khí tươi mới giống hệt như khung cảnh trong mơ. Sáng quản gia đến đón sớm, đưa đến đây giờ tự do được một chút, liền đi dạo.

Trong trường cây cối mọc um tùm, lá cây trong làn mưa nhẹ nhàng lay động. Trường đẹp quá, lại còn rộng hết sức tưởng tượng, một tuyệt tác nghệ thuật. Căn tin ở đâu nhỉ? 

Dưới bóng cây.

Một người đang nằm ngủ trên ghế đá.

Cậu đi lại định hỏi thăm nhưng lại có một cánh tay kéo ngược lại, mái tóc màu hạt dẻ, bờ vai rộng, đôi chân dài mạnh mẽ trên tai có một viên kim cương nhỏ. Anh ta nhìn cậu bằng ánh mắt lạnh lùng nhưng có chút kỳ lạ:"Đi ăn thôi."

Kế Dương gật đầu, lẽo đẽo đi theo tìm thế nhưng anh không ăn ở căn tin mà ở sân sau, trường vắng vẻ. Cậu tìm một chỗ linh hoạt trải khăn ra mang đồ ăn quản gia chuẩn bị sẵn ra. Anh ta ăn mấy đũa vẻ mặt không thưởng thức gì, quản gia bên cạnh khẽ hỏi cậu:"Cậu Tống thấy thế nào?"

Kế Dương đã từ chối cách gọi này nhưng quản gia vẫn cứ thích gọi, cậu cười hòa nhã nói:"Ngon lắm ạ."

Bầu trời trong suốt, nụ cười sáng đến lóa mắt Vương Hạo Hiên mặt hơi sắc lại chợt hỏi:"Sao cậu không cười với tôi?"

Cậu hơi ngơ ra sao đó lại cười:"Có sao?"

-----

Vương Hạo Hiên dừng bên cửa, bàn tay nắm lấy cánh cửa như nổi gân cảm giác như xương cốt sắp bị rút ra hết, cái lành lạnh chạm vào ký ức nhàu nhĩ đã chôn vùi, dần dần chấp vá... 

Có gì đó đang tan vỡ.. 

Vương Hạo Hiên bước vào nhà hỏi:"Cậu đã chuẩn bị chưa?"

Kế Dương ngưng đàn buông tay xuống, cảm giác rất lỏng lẻo:"Rồi, để tôi dọn lên." điều kiện thuê nhà có kèm theo việc phải biết nấu ăn nữa....

Cậu đàn lâu như vậy, nhưng anh vẫn không nhớ gì.. 

---

Đó là một buổi trưa nắng gắt Kế Dương ở trên xe gọi cho ba hoài không được ánh mắt trong trẻo của cậu dần có sự lo lắng, cậu nhắn tin cho ba việc đang xảy ra:"Dì yên tâm con đang trên đường về? không sao chuyện này con giải quyết được dù sao cũng là chuyện nhà, thôi được vâng, vâng, vâng."

Đồn Cảnh Sát.

"Tôi muốn gặp Tưởng Lâm không biết bây giờ có thể không? ."

"Đang ở trong giờ thăm nuôi, cậu theo tôi."

Cảnh sát lắc đầu ai đi thăm tội phạm mà như đi dự tiệc thế này,  sang trọng quý phái ở nơi khô khan này đúng là có chút khiến người ta thấy kỳ dị:"Cậu."

"Đừng lo, anh báo cho ba rồi."

Báo cho ba, ba sẽ ra mặt sao?

"Anh em đâm người rồi, em đâm ông ta rồi." 

Máu chảy rất nhiều máu chảy lênh láng vẻ mặt đau đớn và thù hằn của ông ta ám ảnh anh, lúc ông ta được đưa đi đã không còn ý thức có phải anh đã giết người rồi không, anh đã giết ông ta...

"Em bình tĩnh kể chị nghe anh mới biết đường giải quyết."

Trong điện thoại dì nói tiếng có tiếng không chỉ nghe toàn tiếng khóc, Kế Dương xót ruột nhưng sợ càng hỏi dì lại càng rối càng lo lắng.

"Lúc đó...... ."

Bar Xx sập xình trong tiếng nhạc bầu không khí nửa mê nửa tỉnh hòa cùng mùi rượu nồng nặc Tưởng Lâm nốc cạn từng ly rượu thách đố của đối tác:"Ông Chu, hợp đồng này thế nào."

Ở cạnh Tống Giang Thanh (A Giang),  Tưởng Lâm đúng với chức trách phó tổng của mình thay lời hỏi đối tác, ông Chu là một đối tác mạnh của Kiện Khang trong tay ông ta có những kiện hàng chất lượng gần như tuyệt đối, tiếng tăm trong giới không tệ chỉ là không thích người khác gọi chức vụ của mình đúng lúc công trình bên anh xảy ra chút trục trặc, cần phải có kiện hàng khác bù vào gấp để hoàn thành công trình trước thời hạn của hợp đồng. Chu Bỉnh Kiêm là tên cáo già trong giới ông ta có đường dây mua bán lớn mạnh riêng chuyện chu cấp hàng không khó nhưng cứ day dưa mãi không xong, nếu không giải quyết sớm e là không kịp. Thậm chí giờ có đặt ở nơi khác cũng không có thể chuẩn bị hàng chuyển về đây!

Ông Chu hút thuốc khói nhả ra từng đợt như mây, khiến Tưởng Lâm kìm chế từng cơn khó chịu hướng mắt nhìn về phía ông ta bận bịu ôm mỹ nhân mà kiên nhẫn chờ câu trả lời:"Ông Chu." 

Thấy ông Chu không muốn trả lời Tưởng Lâm, A Giang lên tiếng:"Họp đồng đã bàn 5 ngày rồi không biết ông Chu có gì không hài lòng chúng tôi có thể sửa lại."

Hai thằng nhóc này đến ông đã không vừa mắt không biết Tống Thương Thành đâu mà để hai đứa này đến bàn họp đồng với ông, xem thường ông sao? 

"Họp đồng này, các cậu mang về đi dù có sửa thế nào tôi cũng sẽ không kí."

"Ông Chu có gì không hài lòng sao?."

Quyền lợi trong hợp đồng đã rất nhượng bộ cao hơn 30% so với thị trường rồi không phải sao?

"Còn phải nói huỵch toẹt ra sao, Tống Thương Thành đâu chủ tịch Kiện Khang đâu mà để hai cậu ở đây bàn họp đồng với tôi."

"Ngại quá, chủ tịch đã ra nước ngoài trước rồi cho nên....."

"Công trình lớn có sự đầu tư của nước ngoài còn mang ý nghĩa nhân đạo, xảy ra chuyện các cậu gánh nỗi sao mà tự mình giải quyết."Ông ta tự tin nhếch mép:"Không có tôi cho dù Tống Thương Thành xuất đầu lộ diện cũng không giải quyết được."

"Ông Chu cháu biết là Ông Chu đây có khả năng, có điều kiện gì cứ nói, chúng ta từ từ nói."

Men say đã ngấm vào máu nhưng Tưởng Lâm vẫn nhẫn nhịn, hôm nay hắn uống nhiều rượu quá nên bao tử lại đau

"Thật ra không phải là không thể giúp." Ông Chu xua tay cười tình hình căng thẳng dịu đi đôi chút.

 ***

"Tuyên Tuyên đâu? ."

Tưởng Lâm và A Giang có chút không hiểu lỡ lời ngạc nhiên:"Hả."

"Còn không hiểu sao, tôi hỏi bạn gái cậu là bạn gái cậu đấy."

"Sao ông Chu lại hỏi vậy?." A Giang nhíu mày hỏi lại.

"Nếu Tuyên Tuyên đến đây bàn hợp đồng tôi sẽ suy nghĩ lại chỉ ba ngày ba ngày sao tôi sẽ bán kiện hàng cho người khác."

A Giang không vui:"Tuyên Tuyên không phải người của công ty."

"Tuyên Tuyên không đến được sao?mất thời gian lâu như vậy để xoay vốn lẽ nào đến khi xảy ra chuyện lại không quan tâm chút nào sao? ."

Ông nhất định phải gặp được Tuyên Tuyên:"Tôi biết cô ấy đang ở Pháp ba ngày nhất định sẽ về kịp đúng không? Tôi chỉ nhân nhượng lần này thôi các cậu suy nghĩ nhanh đi có gọi hay không."

Ông Chu quả quyết dù sao đối thủ của Kiện Khang cũng muốn có kiện hàng này,  ông ở giữa tha hồ mà nâng giá điều kiện Tuyên Tuyên đến đây đã là cho họ một cơ hội:"Cô ấy không phải người công ty, không phụ trách mấy chuyện này ông Chu có thể thông cảm một chút? ."

Ý đồ của ông ta không phải họ không biết, trong hoàn cảnh này chỉ có thể bằng mặt không bằng lòng mà thôi:"Tổng giám đốc giải thưởng này năm năm mới có một lần còn là quy mô toàn thế giới là một cơ hội lớn."

Tưởng Lâm chỉ nói cho A Giang nghe trong tiếng nhạc ồn ào lời nói ẩn chứa sự lo lắng, anh không muốn bạn gái A Giang bỏ lỡ cơ hội lần này đây là công việc chị yêu thích, chị đã bỏ lỡ thời gian về. A Giang không phải không biết nhưng không có cách khác, kiện hàng này rất quan trọng với họ nhưng cô ấy cũng quan trọng.

"Tôi có thể tăng thêm 10% nữa, ông Chu đừng làm khó chúng tôi, Tuyên Tuyên không thể đến được."

"Oh, xem ra cả điều kiện nhỏ như vậy các cậu cũng không làm được tôi chỉ muốn mời cô ấy ăn cơm thôi bộ khó như vậy sao? Bên ngoài có biết bao nhiêu ngôi sao điện ảnh muốn cùng tôi ăn cơm còn không được."

A Giang nín lặng ông Chu này không phải hạng đàng hoàng có vợ rồi mà cứ ra ngoài ngoại tình, để Tuyên Tuyên ăn cơm cùng hắn chẳng khác gì giao trứng cho ác.

"Tôi sẽ trả lời cho ông sớm nhất."

Chút lý trí khiến A Giang biết mình nên làm gì?  Hắn không đồng ý cũng không thể trở mặt. Thấy A Giang không còn thái độ băn khoăn như trước, Ông Chu thầm phỏng đoán không biết thằng nhóc này giở trò gì?

"Tổng Giám Đốc, có điện thoại cho anh không được."

Bắt máy cuộc gọi Tưởng Lâm ghé sát tai A Giang.

"Tìm được người giở trò rồi."

"Đi giải quyết đi."

Em đến một nhà kho cũ cùng với một vài người phát hiện ở đó là Lập Hổ trợ lí của Chu Bỉnh Kiêm sau đó thì có ai bất ngờ tấn công khi tỉnh dậy thì ông ta đã bất tỉnh người đầy máu con dao nằm trên tay em.... Cảnh sát cũng ập tới bản thân Tưởng Lâm cũng không biết trong cơn say mình có tấn công tên họ Chu kia không?

"Anh hiểu rồi, anh đến gặp ông ta trước để xem ông ta muốn gì? ."

"Kẻ như hắn sẽ không từ thủ đoạn, anh đừng gặp ông ta."



"Giờ này chắc vợ ông ta đang chăm sóc, yên tâm ông ta sẽ không làm càn đâu."Kế Dương khẽ liếc đồng hồ không biết ba đã bay chưa:"Gặp Dì thì đừng làm Dì lo, giờ Dì chắc rối loạn lắm."

Kế Dương đi ra ngoài, trời nắng đến chói mắt.

----

Tống Lam sải từng bước vào phòng, trợ lý Vương Hạo Hiên há miệng không nói câu nào thì người kia đã lướt qua đi thẳng vào trong:"Vương Hạo Hiên, cậu bị điên à?"

Vương Hạo Hiên tay cầm rượu vang, bàn tay có chút tái nhợt, môi cũng hơi tái:"Cậu đang tức giận cái gì?"

Tống Lam ném trên bàn mấy tấm ảnh,  một hồ sơ đã được xem qua:"Khang Kiện xảy ra vấn đề là do cậu giở trò?"

Vương Hạo Hiên ánh mắt lướt qua Tống Lam:"Cậu nhanh thật đó, mới đó đã tìm ra rồi."

Tống Lam vẻ mặt bất lực cùng mệt mỏi:"Rốt cuộc có chuyện gì? Cậu định làm gì?" vẻ mặt Tống Lam hoang mang:"Cậu nhớ ra rồi phải không?"

Bàn tay Vương Hạo Hiên cầm ly rượu có thêm chút sức:"Ờ"

Tống Lam có chút khinh bỉ:"Hay lắm!  Nhiều năm như vậy cũng chỉ có một trò cũ rích này...không có sáng tạo gì thêm sao? Giờ thì hay rồi, tội tấn công người khác đó, có thể ở tù. Cậu hận Tưởng Lâm đến thế sao?"

Vương Hạo Hiên đặt ly rượu xuống bàn:"Tôi tự có cách của tôi, Tống Lam cậu đừng xen vào."

Tống Lam cười khẩy:"Đến khi không giải quyết được thì đừng tìm tôi"nói rồi lại bỏ đi, trợ lý không biết bên trong có chuyện gì chỉ thấy lúc đi ra sắc mặt Tống Lam vô cùng tệ. Tống Lam cảm thấy hơi mệt mỏi, Vương Hạo Hiên cậu nhất định không được lầm đường lần nữa, không phải lần nào cũng may mắn tôi đủ sức và kịp sức giúp cậu đâu.

 ***

"Ông Chu giăng bẫy lớn như thế chỉ gài được một phó giám đốc Tưởng Lâm còn khiến bản thân chịu thiệt có đáng hay không."

Tử Du đã gài bẫy dụ Tống Giang Thanh (A Giang)đến ai ngờ dụ gà không được còn mất nắm thóc.

"Ai mà biết chuyện lớn như vậy Tống Giang Thanh không tự đến mà giao cho Tưởng Lâm chứ, thằng nhóc này cũng quá tin người rồi, hừ mặc kệ lần này phải hạ thấp danh dự nhà họ Tống triệt để, phải khiến giá cổ phiếu Tống gia tuột dốc không phanh..."

Tưởng Lâm đâm ông là thật, ông chỉ nói một câu:"Thì sao, ta thích Tuyên Tuyên cô ta có cơ hội làm ấm giường cho tôi là một vinh hạnh"cô ta luôn đứng trên người khác cứ như mình cao sang lắm không ai đụng tới được, lần này ông sẽ khiến cô quỳ dưới chân ông cầu xin:"Hơn nữa, ngày xưa anh cậu không phải cũng phải nhìn sắc mặt người khác sống qua ngày sao?" 

"Cộc cộc Ông Chu ông còn thức không."

Phòng bệnh có người gõ cửa là giọng của Tuyên Tuyên

"Cậu đi trước đi."

Tử Du ra ngoài Tuyên Tuyên cũng vào trong, như thường lệ Tuyên Tuyên trang điểm nhẹ nhàng, dáng vẻ thanh tao thoát tục như tiên nhân:"Cô Hoàng chịu tới rồi à." 

Giọng ông ta lạnh lùng có chút xa cách:"Đúng vậy, tôi đi thăm bạn tiện thể sang thăm ông."

Tuyên Tuyên đặt hoa quả xuống, những thứ này đều được cô tuyển chọn cẩn thận vô cùng tươi ngon.

"Tiện thể? ."

Tuyên Tuyên xem nhẹ chuyện này quá rồi phải không?

"Nghe nói A Giang bàn hợp đồng với ông không thành, Tưởng Lâm liền đâm ông một nhát, có vẻ nghiêm trọng nhỉ? ."

"Hừ, người của Kiện Khang các người đứng là chỉ có vẻ ngoài, bàn giao không được liền động tay động chân."

Lần này ông sẽ kiện Tưởng Lâm tới cùng, kéo cả Kiện Khang xuống bùn.

"Tưởng Lâm lần này sai rồi, kiện hàng này không quan trọng đến mức phải làm vậy."

"Oh nghe như Hoàng tiểu thư có cách giải quyết vấn đề."Ông không tin Tuyên Tuyên có khả năng đó, nếu có mọi chuyện cũng không đến mức như hôm nay.

"Cách thì không có người thì có một."

Mi mắt của ông Chu khẽ động..

"Người phụ trách vụ kiện lần này tôi cũng quen biết, hơn nữa anh ta còn độc thân không chừng không chỉ ngủ với anh ta một đêm mà sau này gặp tôi ngoài đường ông còn gọi tôi là Đường Phu Nhân."

Ông không nghĩ đến người này, ông ép Tuyên Tuyên tìm ông mà quên mất cô có thể tìm người khác, chỉ là không ngờ lại đồng ý dễ dàng như vậy.

"Huống hồ gì chuyện do Tưởng Lâm gây ra chỉ cần anh ta nhận tội nói là do ân oán cá nhân với ông thì chuyện này không liên quan đến Kiện Khang rồi."

Ông Chu không nhịn được nói:

"Đơn hàng trong tay tôi, lẽ nào các người không cần."

"Cần chứ."

Tuyên Tuyên cười như hoa như nguyệt:"Tôi dù gì cũng là con gái nhà họ Khang bên ngoài bao nhiêu người dòm ngó, trong khi ông Chu đây đã có vợ dù gì chúng ta cũng nên giữ khoảng cách thì hơn, lẽ nào tôi phải chịu mang tiếng là hồ ly tinh sao? ."

Cô đi ra ngoài cửa:"Nhưng nếu tôi đồng ý vẫn có thể làm Đường Phu Nhân nhiều người ngưỡng mộ, ông nói xem có phải không?."

Ông Chu mơ hồ phỏng đoán:"Ý cô muốn gì."

"Ông ly hôn tôi sẽ gả cho ông nhưng mà xét kĩ phụ nữ dễ thay đổi nếu như anh ta không còn giàu có thì tôi... "

Ông Chu do dự, ly hôn với bà chằn đó thì ông chẳng còn gì:"Ông nghỉ ngơi đi tôi có chuyện đi trước."

Hoàng Tuyên Tuyên đi ra ngoài, Kế Dương đang ở trên xe vẻ mặt nghiêm túc đọc mấy tin tức náo loạn trên mạng, Tuyên Tuyên bước vào xe:"Anh."

"Sài Tử Du người này?"

Hoàng Tuyên Tuyên mím môi:"Để em điều tra hắn, còn Hổ Lập."

Kế Dương hơi đau đầu:"Để anh nghĩ."

Bây giờ cậu rất hoang mang, thật sự rất hoang mang giống như trở về nhiều năm về trước không biết bám víu vào đâu. Chợt điện thoại cậu rung có tin đến, chắc là hỏi cậu tại sao không về nhà...

Điện thoại từ tay cậu rơi xuống đất..., thoáng chốc cả người không có bất cứ phản ứng gì, không gian xung quanh mờ dần, âm thanh cũng trở nên ù đi, trở về những ngày xa xôi trước đây... 

Hoàng Tuyên Tuyên hoang mang, vội nhặt điện thoại lên bên trong có tấm ảnh hai người chụp chung, một là anh Kế Dương, người còn lại cô thấy trên báo rất nhiều lần một nhân vật vô cùng lớn:"Vương Hạo Hiên? Anh biết Vương Hạo Hiên." 

Trong hình này họ vô cùng thân thiết như vậy cần gì phải lo nữa chứ nhờ anh ta giúp là đường, Kế Dương cũng cười rất tươi. Rất nhanh lại có thêm tin nhắn, hai chữ ngắn gọn:"Đến đây."

Nghe như một mệnh lệnh không thể khước từ.

 **£

Vương Hạo Hiên ngửa đầu uống cạn cốc rượu, từ cốc này đến cốc khác cảm giác đốt cháy bỏng rát trong cổ họng lan dần trong cơ thể kéo vào tới trái tim một hồi nóng bỏng, xé rách từng lớp màng bọc, chạm đến nơi yếu mềm nhất trong tim hắn. Anh ngang ngược mà mắc phải sai lầm khiến anh đau khổ, thậm chí đã đánh mất luôn ký ức…Trong lồng ngực Vương Hạo Hiên, đau khổ lại quẫy đạp mãnh liệt!từng hồi một đau đến mức anh muốn khoét nó ra vứt bỏ. Bấy lâu nay mỗi lần cố gắng tìm lại những kỷ niệm, đầu anh lại đau muốn vỡ ra khí huyết trong lồng ngực cuồn cuộn quay vòng đến muốn nôn mửa ra, sặc cả phổi, ho đến nóng cả ruột gan. Nhưng, dù anh cố hết sức chịu đựng cái đau giằng co xé ruột xé gan, những ký ức ấy kéo về chỉ có thể là những đoạn đứt quãng, không sao liền mạch được....

Anh muốn tìm một người... 

Một người tròn kí ức anh ta luôn tươi cười như ánh dương rực rỡ nhất khiến anh mềm yếu cõi lòng đi. Và cuối cùng cũng tìm được nhưng mà sự thật khiến anh trở nên điên dại, Tống Lam nói không sai, nếu anh thật sự muốn nhớ sẽ không quên. Anh quên đi vì nó khiến anh sống không bằng chết, đau đến tột cùng.. 

Cho nên anh mới đau đến điên dại như này.

Bầu trời càng lúc càng xám xịt.

Mờ mịt ảm đạm một tia chớp đột ngột lóe sáng xé toạc bầu trời bầu trời giông tố như chính cõi lòng anh vậy. Sau cả ngày nắng gắt những giọt mưa lặng lẽ tạt lên kính cửa sổ rồi càng lúc càng lớn, ở đâu có thể nhìn thấy những tia sét chớp nhá không ngừng bên ngoài khiến người ta kinh hãi bất an, không gian càng lúc càng lạnh, lạnh vô cùng bờ vai Kế Dương khẽ run, người hơi co lại cậu vẫn đợi ở bên ngoài. 

Tống Kế Dương đã đợi ở sofa bên ngoài bốn tiếng rồi, trời đã rất khuya không khí trầm lắng đến ngạt thở. Cậu không thấy mệt cũng không buồn ngủ, vừa đợi vừa suy nghĩ cách giải quyết mọi chuyện êm đẹp nhất có thể. Lẽ nào đi một vòng lớn như vậy vẫn phải dùng cách cũ hay sao? Chúng ta vĩnh viễn không thoát khỏi cái vòng xoay này sao?

Có tiếng mở cửa, Vương Hạo Hiên đi ra, cậu liền đứng dậy.

Vương Hạo Hiên nhìn đã cao lớn nhưng dáng vẻ vẫn khiến người ta muốn che chở, vẫn như ngày đó ở cạnh duy chỉ trên môi không có nụ cười...Giống ngày hôm đó, cái ngày khiến mọi thứ chìm vào bế tắc dẫn đến kết cục ngày hôm nay. 

Thê lương biết bao nhiêu..

Em không biết, anh yêu em biết mấy...

Em không biết, em chưa từng biết.

Vương Hạo Hiên nhìn cậu rất lâu, lại nở nụ cười lạnh:"Món quà tôi tặng em, em có thấy vui không?"

Đột nhiên cậu ớn lạnh, toàn thân run rẩy không ngờ suy nghĩ của mình lại đúng, sức lực toàn thân như bị rút cạn sạch sẽ suýt đứng không vững.

Là anh làm ư?

Cậu nhắm mắt lại, mặt trắng bệch, đầu óc như bị tảng đá nặng trĩu đè nặng, hơi thở nặng nề..không thoát được. Anh quả nhiên không thay đổi, vẫn lạnh lùng và tàn nhẫn như thế, muốn thay đổi vận mệnh người khác. Cậu cứ nghõ không phải, dối lòng là không phải, nhưng sau cùng vẫn nhận một câu trả lời như thế này ư?



Anh nhìn cậu, cậu cứ cúi đầu như thế dáng vẻ thực ngoan ngoãn lồng ngực anh phập phồng muốn đưa tay ra, lại nghe cậu hỏi:"Rốt cuộc anh muốn làm gì?" Giọng nói thật vô tình thậm chí còn không thèm ngẩng đầu nhìn anh, vẫn như ngày đó cậu nhấn chìm anh vào vực sâu tăm tối nhất...dù anh có cầu xin thế nào đi chăng nữa.. "Cầu xin anh, tha cho A Lâm đi, nó chẳng làm gì sai cả? Tại sao anh vẫn hận nó như vậy."

Vương Hạo Hiên càng lạnh lẽo:"Cầu xin tôi? Cậu làm sao thế? Tôi tưởng cậu không bao giờ muốn nói những lời như thế này nữa, không phải cậu hận tôi lắm sao? Hận đến chết cũng không buông?"

Kế Dương vẫn cúi đầu:"Anh bảo tôi đến không phải để tôi cầu xin anh sao? Bất cứ điều kiện gì... "

"Bất luận điều kiện gì…" Anh nhắc lại với vẻ giễu cợt:"Cậu cho rằng cậu có cái gì xứng đáng để trao đổi với tôi sao? Trước kia không có bây giờ cũng không? Tống Kế Dương ngày trước là vì tôi thích cậu nên cậu muốn gì tôi cũng nghe cậu, cho nên cậu luôn lợi dụng tình cảm của tôi để có được những thứ cậu muốn, nhưng bây giờ...cậu có gì? Cậu có cái gì cơ chứ?"

Tống Kế Dương cứng đờ người.

"Chẳng lẽ … cậu lại cho rằng sau khi bị cậu làm tổn thương như thế tôi vẫn còn yêu cậu sao? Tống Kế Dương, cậu cũng biết mà, tôi không hận Tưởng Lâm bằng hận cậu. Cậu đối xử với tôi tàn nhẫn đến mức nào cậu còn không biết sao?"

Cậu lặng lẽ, cảm thấy ngày càng mệt mỏi.

Muốn tôi đồng ý trao đổi với cậu sao? Cậu tự tin quá rồi đó..."

Đúng rồi! Có gì xứng chứ? Trước giờ anh chỉ xem cậu là món đồ thú tiêu khiển mà anh thích mà thôi, không thích liền vứt bỏ. Cậu làm gì dám mong chờ anh còn chút tình cảm gì với cậu chứ? Anh chỉ thích chiếm hữu thôi, huống hồ còn cô gái đó cô gái tội nghiệp sống dựa vào anh từng ngày, anh có mấy phần yêu cô ta đây? Hay cũng là món đồ mà ta thích? Ngay từ đầu cậu đã biết tình yêu này vĩnh viễn không thể đơm hoa kết trái, thà là tự tay đào nó lên cũng không để nó héo úa từng ngày.

"Xin anh hãy nói điều kiện của anh đi."

"Quả nhiên với cậu, Tưởng Lâm rất quan trọng." anh thấp giọng thê lương đổi cả xưng hô:"Em yêu cậu ta rồi đúng không?... Em đừng nhìn tôi bằng ánh mắt đó tôi biết nó không phải em ruột của em, chính xác là không hề có chút quan hệ huyết thống nào!"

Kế Dương im lặng, hóa ra anh biết rồi đúng là họ không có bất cứ quan hệ huyết thống nào? Chuyện này... chuyện này một lời khó nói hết. Nhưng yêu một người mình xem là em trai biết bao nhiêu năm ư? Không! Cậu không bao giờ có tư tưởng đó nó chỉ là em cậu, đơn giản thế thôi. Trước kia không phải, sau này cũng không phải! Anh không hiểu, trước giờ anh chưa từng hiểu tình yêu là gì?

Sự im lặng của cậu khiến anh phẫn nộ:"Cậu lừa tôi, cậu lừa gạt tình cảm của tôi, trước giờ cậu chưa yêu tôi bao giờ! Tống Kế Dương cậu thật khiến tôi cảm thấy chán ghét. Tại sao vậy chứ? Tôi đối với cậu không đủ tốt sao? Tai sao cậu phải lừa dối tôi, tàn nhẫn xét nát lòng tôi hả?"

Vương Hạo Hiên mỉa mai từ từ đi đến trước mặt cậu quan sát cậu, trong ánh mắt cậu hệt như bốn năm trước, cái ngày hôm đó. Tại sao cậu lại vô tình như thế, dù cậu không yêu anh, hận anh, nhưng họ ở bên nhau nhiều năm như vậy lẽ nào một chút tình cảm bình thường cũng không có? Tại sao lại đành lòng làm tổn thương anh như thế.

Chỉ có điều bốn năm trước là anh cầu xin cậu ấy thậm chí quỳ xuống, cậu ta cũng bỏ mặt. Còn bây giờ, là cậu ấy cầu xin anh mọi chuyện đúng là thay đổi đến không biết đường đâu mà lần. 

Anh không biết nên vui hay buồn...

Lòng trống rỗng, không vui mừng, có đau không? Anh không biết, cảm giác này ngần ấy năm đã trở nên quen thuộc, không còn phân định được nữa.

Anh cười nhạt tiến sát cậu người anh thoát ra hơi thở mờ ám. Anh hơi chùng người xuống, đưa ngón tay ra nâng cằm cậu lên, buộc gương mặt cô hướng về phía anh:"Sao cậu không nói gì? Không chối cãi được đúng không? Cậu luôn im lặng như thế, luôn dùng bộ dạng này đối diện với tôi."

 **

Trong lòng có linh cảm nặng nề, không rõ ràng, đột nhiên cậu cảm thấy ngột ngạt khó thở cố gắng hít lấy hít để không khí bên ngoài.

Khó chịu..

Khó chịu...

Vô cùng khó chịu...

Bên ngoài mưa gió rất mạnh mẽ nhưng trong phòng khá yên tĩnh chỉ có cảm giác lạnh tê người hai người đều im lặng đứng yên như những bức tượng đẹp đẽ mà bi thương, cậu luôn như vậy, cứng ngắc, lạnh lẽo, không thể chạm tới. Bốn năm trước, không gian bệnh viện nặng nề anh choàng tay ôm chặt vai cậu, khuôn mặt nhợt nhạt không một giọt nước mắt, ánh mắt sâu thẳm đáng sợ, ngoài sự đau thương và tuyệt vọng ra còn ẩn chứa một nỗi oán hận điên cuồng trong đó! Sao cậu lại nhìn anh bằng ánh mắt này? Tại sao chứ? Trước giờ chưa từng có, anh sợ, đột nhiên anh rất sợ.

Có phải anh đã làm sai rồi không?

"Kế Dương..."

Cậu im lặng, chỉ có nỗi oán hận đáng sợ mà thôi cơ thể cậu yếu ớt đứng không vững, theo bản năng anh toan đưa tay ra đỡ, nhưng cậu đã tránh anh rồi bước thẳng ra ngoài. Từng bước từng bước càng lúc càng trở nên kiên định. Vương Hạo Hiên nghiêng đầu nhìn sắc mặt Tưởng Lâm nhợt nhạt, sắp biến mắt dưới ánh đèn yếu ớt trong bệnh viện, Tưởng Ngọc ngẩng đầu rồi cúi đầu không dám nhìn anh, anh mím môi đuổi theo cậu. 

Anh có linh cảm không lành, có cái gì đó rất đáng sợ đang chờ đón anh.

Trong màn đêm tối tăm gió khiến cành lá kêu hoảng loạn, khắp sân sương mù dày đặc bao phủ, sương đêm trắng xóa đến ngạt thở khiến người ta không thấy phương hướng, cũng giống như tâm trí của anh như bây giờ không sao thấy lối đi nữa, cả bước chân của anh cũng mơ hồ theo. Kế Dương đi ra ngoài, đi rất lâu, đến một nơi không còn người qua lại.. 

"Kế Dương."

Nhìn dáng vẻ im lặng lạnh lùng đối diện bóng tối còn lạnh hơn cả bóng tối.

Vương Hạo Hiên chột dạ, quen biết nhau từ khi cậu tám tuổi, cậu hoặc vui, hoặc giận, hoặc im lặng với anh những chuyện này anh đều có cách giải quyết hay dỗ dành. Cậu rất dễ mềm lòng, dễ bỏ qua mọi sai lầm của anh, lương thượng đến đáng thương.

Nhưng chưa khi nào cậu lạnh lùng im lặng như thế này, thậm chí, gương mặt cậu lúc này xem ra cực kỳ tàn khốc, cứ như mọi thứ thuộc về cậu đã bị nuốt chửng.

Anh hoang mang vô cùng.

Từ trước tới giờ, cậu chưa từng hận ai ghê gớm đến thế! Là anh! Nếu không phải anh thì A Lâm cũng không ra nông nỗi này. Tại sao anh không đi Úc đi, tại sao lại quay trở lại...tại sao chứ.

Cậu đã là một con người kiên cường, đã là một con người hiểu biết, tại sao làm cậu thêm tổn thương, tại sao còn muốn cướp đi những thứ vốn chỉ còn chút xíu nhỏ nhoi đến tội nghiệp của cậu?!Tưởng Lâm có lỗi gì chứ?

Tại sao lại tàn nhẫn với nó như vậy. Người cậu hận nhất là anh! Anh nắm gia đình cậu trong tay, luôn muốn ép cậu đến đường cùng. Là anh, là anh khiến Tưởng Lâm ra nông nổi này. 

Cậu đờ đẫn ngồi đó, trái tim cậu chết dần vì cô đơn và sợ hãi. Tại sao, tại sao anh lại tàn nhẫn với gia đình cậu đến thế? Cậu yêu anh như thế, nhưng anh lại tổn thương cậu đến cùng cực,  đây là tình yêu của anh sao? Là cậu mơ tưởng mà thôi... 

Cậu tỉnh rồi...

Thật sự tỉnh rồi...

"Anh vui không?" Cậu cười nhạt nhẽo: "Anh nhất định là đang rất thích thú đúng không? Anh ràng buộc hết tất cả người bên cạnh tôi, khống chế họ chỉ vì muốn giam giữ tôi mãi sao? Anh đang muốn làm gì vậy? Muốn ép tôi đi Úc cùng anh à?"

"Kế Dương, anh..."

Trong nụ cười của cậu, âm sắc dường như có phần điên dại, sợ hãi, hình như cơn ác mộng đang từ từ hiện ra. Đôi mắt đen sâu không thấy đáy, phẳng lặng không chút gợn nào.

Nước mắt điên cuồng chảy ngược hết vào tim, không để một giọt nào chảy ra ngoài, trái tim dường như chìm trong làn nước biển lạnh giá không nhịp đập, hai con mắt ráo hoảnh hận thù đã biến vẻ đẹp của cậu thành một thứ đáng sợ đến ghê người! Thậm chí anh có ảo giác cậu luôn có bộ dạng này, chẳng qua anh không nhận ra mà thôi.

Cậu nghiêng đầu nhìn anh, nhìn rất lâu, giống như muốn nhìn anh kĩ một chút, nhìn lần này nữa thôi. Từ đó cậu đã không bao giờ khóc nữa, không bao giờ khóc nữa... Trái tim của cậu đã chết rồi. Không! Từ buổi hoàng hôn rực rỡ ấy cậu không đến cùng anh, trái tim của cậu đã chết, nhưng anh lại giết nó lần nữa, làm nó nát vụn thành máu tươi. 

"Anh đừng bao giờ xuất hiện trước mặt tôi nữa."

Nhìn bộ dạng hồn bay phách lạc của cậu, anh có thể cảm nhận được nỗi hận thấu xương toát ra trên người cậu anh giật mình kinh hãi lùi lại phía sau một bước, sự sợ hãi từ từ chảy trong máu anh chưa từng cảm thấy sợ hãi như thế. Rốt cuộc đã đánh mắt thứ gì khiến lồng ngực trống trãi.

Chầm chậm hít thở, cậu bỗng trở nên bình tĩnh kỳ lạ, hai mắt chằm chằm nhìn anh, đôi mắt tràn đầy sự lạnh nhạt:"Câu nói này tôi nên nói từ năm tám tuổi mới phải, anh hãy biến mất khỏi cuộc đời tôi đi. Đừng bao giờ xuất hiện, từ lúc anh đến tôi chưa bao giờ thật sự vui vẻ cả, chưa bao giờ, chưa bao giờ. Nhiều năm như vậy tôi đã nhịn anh quá đủ rồi, hãy buông tha cho tôi đi."

Nắm chặt hai bàn tay, anh để nỗi đau áp sát xuống tận đáy lòng, không, chỉ là vì cậu quá đau lòng, nên đã cố ý nói vậy để chọc giận anh mà thôi, khiến anh đau lòng như cậu, đúng chính là như thế...Chỉ là những lời những lúc tức giận mà thôi. 

"Tôi chưa từng yêu anh, chỉ sống dựa vào anh mà thôi, tôi đã mệt mỏi với cảnh phải sống nhờ sống gửi người khác rồi. Từ này về sau...chúng ta, coi như hết rồi."

Vương Hạo Hiên cảm thấy mọi thứ trở nên tan vỡ hết. 

"Ở bên anh chẳng qua chỉ là vì có thể đảm bảo công việc cho bố tôi, đảm bảo gia đình tôi có thể sống cuộc sống không phải lo nghĩ về vấn đề cơm áo gạo tiền! Không phải vì yêu anh, thậm chí trước giờ cả thích anh tôi cũng không có, anh ràng buộc tôi, phá hủy những thứ mà tôi mong muốn, áp đặt tôi theo mọi thứ của anh. Tôi ghê tởm anh.. "Nhìn thần sắc Vương Hạo Hiên mỗi lúc một nhợt nhạt, lòng thù hận trong cậu cuộn trào! Không cần phải nghĩ ngợi nhiều, lúc này đầu óc cậu trống rỗng:"Anh muốn đi Úc có biết tôi vui đến mức nào không? Cuối cùng cũng có thể thoát khỏi anh, cuối cùng cũng có được tự do mà tôi hằng mong muốn rồi, sao anh lại trở về? Sao anh lại trở về cơ chứ?" 

Anh nhìn cậu bằng ánh mắt đó làm gì, anh nào biết đau lòng, anh chỉ không ngờ món đồ anh điều khiển bấy lâu một lại dám trở mặt với anh thôi.

"Lúc anh nhìn A Lâm giãy giụa dưới hồ bơi, trong người nó mang bệnh lại không biết bơi tại sao anh lại đối xử với nó như thế? Vương Hạo Hiên anh có phải con người không? Đây là cách anh dành tình cảm cho tôi sao?"

Tai cậu ù lên, thậm chí, cậu còn không biết mình đang nói những gì, chỉ là theo bản năng phải nói những lời có thể làm tổn thương để những lời đó biến thành lưỡi dao tẩm độc, xộc thẳng vào trái tim anh, nhưng rồi lại nghĩ lại, anh nào biết đau lòng, anh nào biết. Chỉ có cậu thôi, cậu yêu anh bao nhiêu, anh cũng không biết, anh chưa từng biết.

"Đủ rồi!" Anh gào lên điên loạn! Anh không thể nghe thêm được nữa! thật tàn khốc...Một trái tim đã đau đến mức như thể trái tim đó không còn là của mình khiến anh không giữ cho nhịp thở bình thường, trong cơn đau đớn cực độ. Gió đêm rất lạnh, trong phút chốc, nỗi sợ hãi và nỗi đau vô bờ trong đôi mắt cùng tâm trí.

Cậu lừa anh, nhất định cậu đang lừa anh, là vì anh đã tổn thương cậu.

Trong giọng nói khàn khàn tắc nghẹn đó có một nỗi ân hận sâu sắc:"Kế Dương em đừng giận nữa..anh không biết nó....anh..."

"Anh có bao giờ quan tâm tới ai."

Xin lỗi còn có tác dụng gì nữa đâu? Trái tim cậu nghẹn đắng, chua xót. A Lâm mang bệnh tim đó, nó rất sợ hãi, rất hoảng loạn. Lồng ngực Kế Dương phập phồng, cuối cùng, lý trí đã tỉnh lại, cậu dần dần nén được lửa hận đang bùng cháy trong lòng. Ánh mắt ảm đạm như không thể thấy mặt trời ngày mai nữa.

"Kế Dương, xin lỗi! Anh sẽ bù đắp."

Ớn lạnh nơi xương sống, máu như đông lại, sự ngạo mạn và sợ hãi của tất cả những gì đã và đang xảy ra đã làm mất đi mối đan xen giữa nỗi đau và sự hoảng loạn. Những ngón tay lạnh ngắt, dường như mọi bộ phận trên cơ thể anh đều bị đóng băng lại rồi lại bị vỡ vụn ra từng mảnh nhỏ máu cũng không chảy nổi. 

Nhưng A Lâm đang nguy kịch như thế, nếu như không cấy ghép tim thì sẽ không sống được, anh có thể khiến người chết sống lại không? Cậu giằng anh vung tay tát anh một cái. 

Anh sững người, từ lúc sinh ra tới giờ chưa ai dám đánh anh! Cả ba mẹ anh cũng không có. 

"Làm gì cũng không thể được nữa!"

Câu trả lời băng giá vang vọng khắp nơi:"Tôi không bao giờ tha thứ cho anh, không bao giờ. Tôi hận anh đến chết, anh hãy biến đi, rời khỏi cuộc đời tôi."

Trong đêm tối, từ từ, anh nhắm mắt lại, quỳ xuống trên nền đất lạnh giá!:"Thế này… được không?"

Thế nhưng cậu đã đi rồi. 

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện [Hiên Dương] Lỡ Yêu Anh Mong Anh Không Là Huyền Thoại

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook