[Hiên Dương] Nhớ Một Người Không Thể Nói Ra
Chương 10: Chạy Đua Với Nghịch Lí Tình Yêu (2)
Duyenhe
02/11/2021
Kế Dương dọn đồ đi MSM cùng với anh miệng hỏi:"Anh không ra tòa xem vụ kiện à..?"
"Không, để Cuồng Băng, Bạc Văn và V đi." anh đáp đến ngày Lưu Hải Khoan ra tòa có lẽ anh sẽ đi xem
Kế Dương thầm nghĩ đội hình này quá chuẩn xác rồi dù sao V cũng không thích mở miệng, cần nói đạo lý chúng ta có anh Bạc Văn, còn muốn khẩu nghiệp thì có Quách Thừa.
"Sao không có anh Thành." anh ta mà đến thì bung chè đậu luôn không chừng chánh án phải gõ nát búa cũng không xác định được trật tự tại tòa đâu không chừng còn bị chửi lại.
"Uông Trác Thành đi đến MSM với chúng ta."
Kế Dương xị mặt còn tưởng sẽ đi chơi riêng với anh chứ.
Xuống máy bay tách ra nghỉ ngơi, Uông Trác Thành ở chỗ anh ta còn anh thì dẫn cậu đến ngoại ô, sau khi qua cửa ngõ thành phố, bên đường là cây xanh rợp bóng, mặt trời lặn, mặt biển lung linh ánh sáng, khung cảnh tươi đẹp rung động lòng người, trên núi trăm hoa đua nở trải dài vô tận:"Nhà cổ, tức là sẽ gặp nhiều trưởng bối?"
"Đúng vậy.."
Cậu hơi run...
Cánh cổng cổ kính lâu đời xuất hiện lối đi lát đá, xung quanh cảnh vật cổ xưa, lan can gỗ, cầu bắt qua mặt hồ, mái đình, tranh vẽ trên cửa gỗ mọi thứ như thoát ly khỏi phồn hoa tấp nập trở nên yên tĩnh, anh dẫn đi vào, lối đi có bình phong vẽ tranh, mấy tác phẩm danh họa này cậu không hiểu không gian yên ả rất dễ chịu. Cậu nhìn lên cầu thanh gỗ tủm tỉm nói:"Em lạ chỗ."
"Cho nên?"
"Tối nay em ngủ với anh hí hí."
Vương Hạo Hiên đưa cậu lên phòng, Kế Dương mở cửa sổ ra có thể nhìn thấy khóm hoa khóm trúc, suối nhỏ phẳng lặng trong như thủy tinh, tiếng nước chảy êm ả.
"Em nghỉ chút đi anh đi chuẩn bị đồ ăn hay muốn nhà đi quanh một lát?"
Kế Dương lắc đầu:"Muốn ở đây..." nơi này là phòng anh cậu phải nằm đây cho đã. Hơn nữa đi quanh lỡ đụng mặt người nào đó thì sao? Cậu sợ lắm..
Vương Hạo Hiên gật đầu đi ra ngoài, Kế Dương ở trong phòng nằm lăn chơi game một hồi trong phòng anh có rất nhiều mô hình, mô hình gỗ cũng có, mô hình kim loại cũng có, cơ giới địa tầng, rubik cửu liên hoàn sắp xếp cẩn thận, xem ra anh sưu tập rất nhiều. Kế Dương đi nhìn một lúc không biết đã đụng trúng cái gì rơi xuống vội vàng chụp lấy..
Dưới mô hình có một tấm ảnh, đã cũ ố vàng bên trong có hai người. Phía sau nét chữ nắn nót rất cẩn thận.
'Kiếp nào lỡ hẹn với hoàng hôn..'
Phía dưới có mấy chữ không nhìn rõ nối tiếp câu
Kiếp này vì ai đậm sâu..
Là ai đã bỏ lỡ chân trời ấy của ai...
Mấy chữ tiếp đó đều không rõ nét, duy chỉ đọc được hai chữ: Miên Miên
Toàn thân Kế Dương chấn động..
Nghe qua thật triền miên da diếc, tình ý son sắt sâu nặng..
Hai chữ Miên Miên này viết thật đẹp.
Từng làn gió núi thổi vào lùm cây làm phát ra những tiếng xào xạc nghe như tiếng sóng giữa buổi chiều ấm áp, cõi lòng lại thấy đau đớn xa xôi em đối với anh lòng càng thấm thía dạ càng ngẩn ngơ, anh đối với người ta, ngày xưa ghi nhớ ngày này chẳng quên. Mặt sàn soi bóng cậu cô độc nỗi sợ hãi trong lòng tựa như những đám mây cuồn cuộn đan xen giữa trời giông tố ập đến khi nào không hay trái tim bất giác giật mạnh lên, tựa như bị ai đó dùng cây búa đập vỡ tan nội tâm yếu đuối và mềm mại bên trong, tự nơi đáy lòng trào dâng cảm giác hoang lương chua chát cảm giác như một chậu nước lạnh băng giội vào đầu.
Muôn vàn lời nói cùng tấm lòng quyến luyến ngưng lại ở mấy câu ngắn ngủi nhưng đậm sâu lời lẽ thấm thiết xin người chớ quên.
Được một lúc Kế Dương để tấm ảnh lại chỗ cũ, không quên thì sao chứ bây giờ anh là của cậu, một người trong tìm thức dù không quên cũng là quá khứ rồi phải xuống sàn thôi, không quan trọng nữa, cậu phải dặn lòng chớ để tâm. Vương Hạo Hiên muốn gọi người xuống ăn cơm nhưng người đã ngủ mất tiêu, cuộn tròn người lại, Vương Hạo Hiên lắc đầu đắp chăn rồi đi ra ngoài.
___
"Anh ta nói rồi à?" Vương Hạo Hiên gọi điện hỏi.
Chu Tán Cẩm gật đầu:"Nhận rồi, anh ấy nói anh ấy làm nhưng không châm lửa chỉ hù thôi, không biết tại sao lại cháy!" Khó khăn lắm mới tìm ra cách biện hộ không ngờ anh lại đi khai báo lung tung với cảnh sát, da đầu Chu Tán Cẩm sắp rách ra rồi:"Nói thì nói thế dù anh ấy giội chất lỏng gây cháy mà không châm lửa, có người xen vào một bước. Dù tìm được hung thủ nhưng không tìm được chứng cứ xác thực mang tính dù dọa và đã bỏ đi thì sẽ biến thành đồng phạm. Mà anh ấy còn không biết mình giội cái gì...!"
"Đã cháy rồi còn không phải là xăng dầu hay sao?"
"Mặc kệ là xăng hay dầu, tôi nói nước thì chính là nước, camera quay được không chứng minh anh ấy đổ xăng. Chỉ cần theo hướng anh ấy đổ nước, lúc đi tìm bật lửa hù dọa người kia, bị người khác thừa cơ đổ xăng vào lần nữa thì đã khác rồi." Chu Tán Cẩm vừa nói qua điện thoại vừa gõ máy tính:"Anh ấy không mang theo bật lửa bên người chứng tỏ ngay từ đầu không hề có ý định phóng hỏa, dù có đi nữa tôi cũng có thể..."
Vương Hạo Hiên im lặng, anh không biết Chu Tán Cẩm là người như nào, làm luật sư ra sao, chỉ là lúc này vô cùng cố chấp. Đột nhiên Chu Tán Cẩm dừng lại:"Xin lỗi, tôi ngắt máy đây."
Chu Tán Cẩm lật lại hồ sơ, không biết là thiếu cái gì mà thấy không đúng. Xem ra phải đến chỗ bốc cháy xem lại lần nữa.
Anh dừng điện thoại, Kế Dương ôm lấy anh, cậu nhận ra anh rất quan tâm chuyện này hơn cả chuyện bản quyền game nữa, anh nói:"Thức rồi à, anh đưa em đến MSM."
Đến nơi rồi Kế Dương mới nhận ra hiện thực khắc nghiệt, thức ăn ngon không cứu nổi cậu, cảnh đẹp vật lạ không cứu nổi cậu, MSM đang tuyên truyền cho game mới, Kế Dương khổ sở nghe mấy người này thét ra lửa. Thiết kế trang web, chuẩn bị tư liệu, hoạch định các loại hoạt động rối tinh rối mù, còn cậu 'thư ký' của anh bị xoay mòng mòng luôn, cậu hối hận vì bị anh dụ dỗ đến đây. Chẳng được đi chơi còn phải làm việc lúc về phải đòi tiền thưởng mới được.
Buổi tối Kế Dương bảo anh bán đồ giúp cậu còn bản thân thì quyết phài câu được mấy con cá trong hồ. Vương Hạo Hiên đương nhiên là biết mật mã tài khoản của cậu đúng tám giờ tối lên tài khoản đó, đưa trang bị cho người mua xong, đang chuẩn bị sign out thì lại nhìn thấy [ Cậu Hai Nhà Chíp Chíp] xuất hiện bên cạnh
[Cậu Hai Nhà Chíp Chíp]: Sừng Dê!
Cậu ta nói rất hào hứng nói chuyện Vương Hạo Hiên lại kiên nhẫn nhìn từng chữ, cũng chẳng ngăn cản lại đến khi nói xong, một kiếm đánh chết. Này thì Chíp Chíp!
Giết xong cũng không nói gì mà out mất. Nói với Kế Dương:"Mai chúng ta về, anh muốn ra tòa xem."
Xem cái gì thì Kế Dương cũng đoán ra.
***
Tại phiên tòa công khai, xét xử vụ phóng hỏa giết các kênh truyền thông và quần chúng chen chúc trước cửa tòa án đông nghìn nghịt.
"Dù đã có bằng chứng rõ ràng, luật sư Chu vẫn muốn bào chữa cho tội phạm sao?"
"Xin hỏi, anh tin rằng nghi phạm vô tội, hay biết rõ anh ta giết người nhưng vẫn muốn giúp anh ta thoát tội?"
Công Tố Viên lên tiếng trước:"Lưu Hải Khoan anh có ý kiến gì với lời tố cáo trong đơn khởi tố không?"
"Có." Tán Cẩm dặn anh không được nói nhiều, để em ấy lo.
"Anh có cố ý phóng hỏa giết người không?"
"Không."
"Khi vụ việc xảy ra, anh có đi qua hiện trường không?"
"Có."
"Đi qua mấy lần?"
"Hai lần."
"Lần đầu tiên đến làm gì?"
"Tình cờ đi ngang."
"Nhưng theo tôi được biết anh cãi nhau với họ, còn đánh nhau, trong đoạn ghi âm có nhắc đến chuyện anh muốn thiêu chết người."
"Lời nói lúc tức giận thôi."
"Anh đổ xăng vào bar không?"
"Không."
"Vậy anh đổ cái gì?"
"Không biết."
"Anh đổ mà không biết?"
"Hù dọa thôi, tiện tay nhặt bên ngoài."
"Lần thứ hai anh đến làm gì?"
"Tôi tìm bật lửa quay lại dọa người."
Không hiểu sao lại thấy công tố viên có chút lơ là, Chu Tán Cẩm cẩn thận suy xét một chút, tới lượt Chu Tán Cẩm chất vấn nhân chứng:"Tại sao anh lại có ấn tượng về Lưu Hải Khoan."
"Bởi vì anh ta làm bartender ở chỗ tôi."
Nụ cười Chu Tán Cẩm nhạt bớt:"Hôm đó anh xác nhận anh ấy đi qua nơi đó vậy ban đầu có mang theo cái gì không?" Điều này rất quan trọng nếu anh ta mang theo xăng, người nhìn thấy lại không nghi ngờ? Nếu nhân chứng bảo nghi là nước thì đúng như ý muốn. Nếu anh không mang theo tức là không có chuẩn bị sẵn, ở bar đương nhiên sẽ không có sẵn mấy thứ này, khả năng người ngoài nhúng tay rất cao.
"Việc này..." cậu ta hơi lúng túng:"Tối quá nên không nhìn thấy"
"Thế sao cậu chắc trong bóng tối là anh ta? Chẳng qua do anh ta làm bartender ở đó nên anh mặc định dáng người đó là Lưu Hải Khoan? Trong khi quán bar ra vào không ít người?"
Công Tố Viên:"Phản đối suy luận không liên can." anh ta dõng dạc:"Hôm đó bar tạm thời đóng cửa."
Chánh án:"Phản đối hữu hiệu"
Chu Tán Cẩm thấy gây nhiễu như thế là đủ:"Thế anh đến đó xem không?"
"Đi đâu cơ?"
Chu Tán Cẩm cong lên, nụ cười này khiến nhân chứng thấp tha thấp thỏm:"Lẽ nào có người phóng hỏa giết người mà người bị hại không kêu la một tiếng nào sao? Trong camera tuy không quay được toàn cảnh hung thủ ra tay thế nào chỉ quay một góc hẹp nhỏ nhưng có thể thấy người bị hại không bị ràng buộc cái gì cả. Chỉ là chân bị thương không đi được chứ không phải không kêu được." Chu Tán Cẩm đột nhiên thay đổi sắc mặt, tốc độ nói rất nhanh:"Thật ra anh không hề đi qua đó đúng không? Theo tôi biết anh có hiềm khích với bị cáo."
Tòa án không ít tiếng xì xầm.
Công tố viên:"Phản đối..."
"Anh nói tối quá nhìn không rõ nhưng lại đinh ninh là do anh ta làm tôi có quyền nghi ngờ là xuất phát từ thành kiến cá nhân."
Chánh án:" Phản đối vô hiệu."
Chu Tán Cẩm không muốn hỏi tiếp để người khác nghi ngờ anh ta nói dối là được.
Thẩm vấn người thứ hai.
"Anh nhìn thấy Lưu Hải Khoan cầm bật lửa?
"Vâng."
"Lúc đó mấy giờ?"
Người kia nghĩ một lúc:"Tôi không để ý."
"Vậy có khi nào là lúc đó bar cháy rồi Lưu Hải Khoan mới cầm bật lửa về không?"
"Phản đối, khoảng cách rất gần quán bar cháy không thể không có động tĩnh, tôi chắc chắn là lúc đó không có ánh lửa..."
"Thế ngay sau khi Lưu Hải Khoan tới thì có ánh lửa sao?"
Người kia lắc đầu:"Không."
"Điều này chứng tỏ có một khoảng thời gian chết có khi nào khi Lưu Hải Khoan đi rồi mới bốc cháy không? Như anh nói không thể bốc cháy mà không có động tĩnh, tức là lúc đó anh cũng không có mặt khi bar bốc cháy? Chỉ là vô tình thấy bị cáo trước đó nên mới cho rằng là anh ta làm?" Lại quay về vấn đề đến hay đi mới bốc cháy.
Công tố viên:"Phản đối suy luận không liên can, thời gian kéo dài không có nghĩa ý định giết người giảm bớt."
Chánh án:"Phản đối hữu hiệu....luật sư hãy giải trình chứng cứ."
Chu Tán Cẩm chỉ chờ câu này của công tố viên:"Nếu như mục đích là phóng hỏa, nạn nhân nhất thời bị liên lụy đó là ngộ sát! Tạm thời chưa chứng minh được thứ được hắt xăng, công tố viên là đang mớm cung. Nếu như có ý định giết người như công tố viên nói.... " Chu Tán Cẩm khẽ cười:" Đổ xăng châm lửa giết người hình thức này vô cùng ác liệt, chứng tỏ hung thủ không có khả năng đồng cảm, có hành vi chống đối xã hội, bạo lực vô tình. Nhưng theo tôi được biết tính khí của Lưu Hải Khoan khá tốt hay giúp đỡ mọi người." Chu Tán Cẩm trình bày tài liệu:"Khám nghiệm của bác sĩ bị cáo tinh thần bình thường, không có chướng ngại tâm lý." không nói một cách cảm tính là anh không ra tay phóng hỏa mà đưa ra ví dụ thực tiễn.
Chu Tán Cẩm cúi người:"Tôi đã hỏi xong."
Càng nói sẽ xảy ra nhiều bất lợi, chỉ cần mọi người tin là có khoảng thời gian chết là được.
Công tố viên:"Nếu như lúc đó có chuyện ngoài ý muốn đã kích anh ta thì sao?"
Chu Tán Cẩm thấy bất an, anh ta bắt đầu ra tay rồi:"Cụ thể."
Chánh án:"Công tố viên hãy đưa ra chứng cứ."
Công tố viên khẽ cười:"Bị phát hiện tàng trữ chất cấm."
Chu Tán Cẩm....
Thiêu hủy chứng cứ!
Chuyển biến bất ngờ, toà án lặng thinh Vương Hạo Hiên nhíu chặt mi tâm.
Chính là quên mất điểm này là do cậu bất cẩn:"Phản đối..."
"Áo khoác sơ mi của anh ta đã được tìm thấy ở bãi rác cách bar không xa, trên đó có thành phần chất cấm. Sau khi xét nghiệm tuyến mồ hôi, vết máu trên đó chứng thực là của anh ta và nạn nhân. Quán bar nghỉ hai người gặp nhau ở đó là trùng hợp ư! Tôi nghi ngờ nạn nhân đã uy hiếp anh, hẹn ra trao đổi nên anh giết cậu ta..."
Chu Tán Cẩm giật giật chân mày, lấy ADN hồi nào sao cậu không biết.
Công tố viên ngữ điệu lại có chút chế giễu:"Lưu Hải Khoan là người rất dễ bị kích động, bằng chứng là anh ta từng vì Chu Tán Cẩm mà đánh người đến nhập viện thương tích rất nặng."
Tòa án lại bắt đầu xầm xì.
Hóa ra là có quen biết
Hèn gì lại lại đứng về phía anh ta..
"Luật sư Chu nói không để tình cảm cá nhân vào chuyện này mà hủy quyền làm chứng của nhân chứng, thế Lưu Hải Khoan giúp cậu trở thành luật sư như ngày hôm nay thì sao? Tiền ăn học của cậu hình như là do anh ta hỗ trợ?"
Chánh án:"Công tố viên.."
Công tố viên:"Tôi xin lỗi" chỉ cần để mọi người biết cậu ta có đan xem tình cảm là được.
"Xin hỏi công tố viên là loại chất cấm nào?"
Công tố viên dừng một chút thầm quái lạ:"Gây nghiện."
"Thứ nhất, tuy trong nước cấm chất gây nghiện nhưng một số nơi bác sĩ vẫn dùng để chữa bệnh tâm thần có nhiều loại dùng cho động vật. Thứ hai như tôi đã nói Lưu Hải Khoan giúp đỡ rất nhiều, bao gồm cả những người lang thang, nghiện ngập và cả...gái bán hoa. Thứ ba anh nói tìm thấy áo khoác của anh ấy vậy có chứng minh được anh ta vứt nó lúc nào không? Có chắc người khác không tiếp xúc vào nó không? Có chắc hung thủ biết họ có hiềm khích nên vu oan giá họa không?"
Công tố viên có chút bất ngờ nhưng nhanh chóng bổ sung:" Nhưng không phủ nhận là không từ anh ta mà ra, bên trên còn có....xăng."
Phiên tòa xét xử dừng lại tại đây, Chánh án và các thẩm phán rời ghế, bồi thẩm đoàn tiến hành thảo luận. Chánh án tuyên bố:"Phiên tòa sơ thẩm vụ án phóng hỏa giết người kết thúc tại đây, bồi thẩm đoàn đã suy xét kỹ lưỡng ý kiến của công tố viên, bị cáo và luật sư bào chữa, tiến hành thảo luận nghiêm túc, phiên tòa phúc thẩm sẽ tổ chức ngày x tháng y năm z."
Tiếng búa gõ xuống.
Sau khi kết thúc phiên tòa, Chu Tán Cẩm vừa ra đến cửa đã bị cánh truyền thông vây chặt.
"Luật sư Chu anh bào chữa cho tội phạm giết người vì đang xen tình cảm ư?"
"Phiên tòa tới cậu vẫn muốn bào chữa ư?"
"Có phải anh biết tất cả rồi không?"
Trong phòng giam.
"Em hỏi anh...anh đổ thứ gì? Anh tàng trữ chất cấm?"
"Xăng...em cũng đoán ra còn gì?"Còn thuốc cấm anh không nhắc tới, nhớ lại chuyện trên tòa khẽ khàng nói:"Xin lỗi!"
Chu Tán Cẩm nghẹn cứng cổ họng xoay người đi ra ngoài một mạch, em đã bảo cho dù là anh làm em cũng sẽ bào chữa cho anh, chỉ cần anh không giấu em thứ gì, tại sao có điều này anh cũng không làm được.
Kế Dương và Vương Hạo Hiên rời tòa anh trầm lặng không nói, cậu cũng im lặng, đến công ty Quách Thừa mỉa mai kênh mặt:"Chuyện công ty không thấy cậu lo lại chạy đến xem người ta, chắc không phải cậu có tiền sử dùng chất cấm của anh ta chứ? Lo lắng vậy?"
Câu này rõ ràng chỉ là nói đùa nhưng anh lại phản ứng:"Đừng có chọc tôi.."
***
Chu Tán Cẩm biết mình không chịu suy xét kỹ lưỡng lời anh phạm sai lầm lại còn để đối phương lấy được ADN của anh. Mặc kệ là anh hắt cái gì cậu vẫn bào chữa vô tội...
Kỉ Lí ăn hạt dẻ cười:"Em á?"
"Em chịu ra tòa anh mua thật nhiều hạt dẻ cười cho em."
Kỉ Lí không phải không muốn nhưng thật sự rất sợ:"Em là nghiên cứu viên chứ có phải chuyên gia đâu, lỡ như phản tác dụng thì sao?" Em sợ bị chất vấn lắm.
"Không cần phải sợ nghe anh là được, bar cháy lớn lại còn có người bên trong không lý nào lại vứt áo gần đó."
"Anh cần chứng cứ mang tính quyết định. Điều này có thể là do hoảng sợ hoặc là để lại gây nhiễu loạn quá trình điều tra, có thể nói là ô nhiễm vật chứng không thể nói là anh ấy không gây ra."
Chu Tán Cẩm ánh mắt sáng bừng rất vui vẻ gật đầu đương nhiên đã nghĩ đến việc này:"Đúng là ô nhiễm vật chứng! Điều anh cần chính là thứ này."
Đêm khuya vằn vặt Kế Dương xuống lầu uống nước thấy anh đang nói chuyện với người khác, người ở trong người ở ngoài cửa.
Vu Bân...
Vẻ mặt anh ta vẫn rất kiên định thấy cậu liền theo phản xạ nép người về phía bên tường, nhưng bị cậu thấy rồi lại đi ra. Sâu thẳm trong lòng Kế Dương thấy rất hoang mang nhưng không nói gì đi lên lại, chừng năm phút anh đi lên cậu chờ anh lên bước ra lên tiếng:" Anh thật không muốn nói rõ chuyện này với em à?" Trong đêm tiếng nói rõ mồn một nếu anh còn không nói cậu sẽ nổi giận bỏ đi.
"Lưu Hải Khoan từng giúp anh một việc cho nên..."
"Rất quan trọng....?" Rốt cuộc là chuyện gì khiến anh lo lắng cho anh ta như vậy,...có phải?
"Quan trọng hơn cả tính mạng của anh."
Cậu giật mình...
Trước ngày giông bão đó quán bar cũng cháy, rất dữ dội anh ta đã cứu ánh dương của anh, tức là anh ta là người cho anh lại ánh sáng lần nữa cả đời này anh cũng không quên:"Anh ta không phải tội phạm."
"Anh tin thì em cũng tin."
"Nếu em không muốn đi ra tòa nữa cũng không sao, có thời gian anh dẫn em đi tập lái xe."
Anh cho rằng cậu sợ nhưng thật ra cậu lo cho anh, cậu sợ lời Cuồng Băng nói đúng nhưng giờ nói ra anh sẽ đem cậu ném ra đường mất.
Phiên tòa phúc thẩm lần hai mở ra lần nữa, bên công tố viên có nhân chứng mới, Phàn Uyên Tố!
Kỉ Lí thấp thỏm vô cùng, không rõ vì sao cô ta lại trở thành nhân chứng tố cáo. Ngay từ đầu đã biết cô ta không tốt lành gì mà anh Hải Khoan cứ mù quáng không nghe.
"Tại sao trước đó cô không muốn ra tòa làm chứng?"
Uyên Tố ra vẻ đau khổ:"Vì anh ấy là bạn trai tôi."
"Vì sao bây giờ lại ra tòa."
"Vì tôi không muốn anh ấy tiếp tục phạm sai lầm."
"Sai lầm? sai lầm gì?"
"Trước đó tôi từng nói là ở cùng anh ấy, đó là sự thật nhưng sau đó anh ấy nhận được điện thoại nên ra ngoài, qua sắc mặt lời nói tôi thấy bất an nên đã đi theo" cô ta che mặt khóc nức nở:"Thấy anh ấy đổ xăng rồi châm lửa."
Công tố viên thản nhiên:"Tôi đã hỏi xong."
Chu Tán Cẩm nhìn cô ta, cô ta vẫn rưng rưng:"Sao cô lại nghĩ anh ta bất thường mà đi theo?"
Uyên Tố đáp:"Vì tôi hiểu anh ấy, bình thường anh ấy rất ôn hòa nhưng hôm đó lại nổi nóng, sắc mặt rất tệ mà bước đi cũng vội vã."
"Có vẻ tình cảm hai người rất tốt? Cô yêu anh ấy mà vẫn muốn ra tòa ư?" Câu hỏi này đáng lý là một người luật sư giỏi không nên hỏi, không mang tính chất khách quan mà là tình cảm.
"Anh ấy đối với tôi rất tốt, tôi theo anh ấy từ năm mười lăm tuổi. Trước giờ dù trong hoàn cảnh nào anh ấy cũng che chở tôi cho nên..." nói đến đây lại khóc, cô ta rất thông minh không thề thốt yêu thương gì cả chỉ nói tốt về anh, tỏ thái độ trân trọng và cảm động như thế sẽ khiến người ta tin tưởng.
Chu Tán Cẩm nhạt nhẽo nói:"Tôi đã hỏi xong."
Người tiếp theo là chủ quán bar cũng chỉ hỏi mấy câu. Ông ta cũng nói là không thể tiếp tục bao che blabla.
"Ông nói người kia bị dọa giết không chỉ một lần?"
"Đúng, tôi chỉ cho rằng anh ta hù dọa nhưng hôm đó thấy anh ta hẹn nạn nhân..."
Chu Tán Cẩm ngắt lời:"Chỉ cần trả lời câu hỏi của tôi những thứ khác không cần nói."
"Ông nói Lưu Hải Khoan chủ động hẹn nạn nhân."
"Đúng."
"Sao lần trước ông không ra tòa?"
"Tôi không muốn tin anh ta là tội phạm." câu này có yếu tố tình cảm, chứng tỏ ông ta đã đấu tranh dằn vặt rất nhiều.
Chu Tán Cẩm gật nhẹ đầu:"Tôi đã hỏi xong."
Tới lượt Kỉ Lí, anh có chút run vẫn là nội dung nêu ra trước tòa lần trước, lần trước chứng cứ không xác thực do Tán Cẩm nói không bằng người có nghiên cứu nói. Đây là vấn đề chuyên môn khách quan cần có!
"Có thể giới thiệu thân phận của anh không?"
"Kỉ Lí -Nghiên cứu viên tâm thần và tội phạm học tại Viện nghiên cứu Tâm thần."
"Người có vấn đề tâm thần và người bình thường phạm tội có gì khác biệt?"
"Người có vấn đề tâm thần tuân theo quy luật phạm tội riêng, bởi vì xã hội có rất nhiều người mắc phải vấn đề tâm thần ở những chứng bệnh nặng sẽ khá nổi bật."
Chu Tán Cẩm dừng tại đây tới lượt công tố viên
"Có thể đưa ví dụ không?"
"Hung thủ là kẻ vô cảm tàn nhẫn, rất có thể không có khả năng đồng cảm, chắc hẳn mang nhân cách chống xã hội."
Công tố viên mỉm cười, nói thong thả: "Người bị rối loạn nhân cách chống xã hội sẽ có hành vi tàn nhẫn với người xa lạ mà không hề mang gánh nặng tâm lý phải không?"
"Đúng."
"Thế anh nhìn bị cáo hai lần ra tòa dù chứng cứ chống lại anh ta, anh đều rất dửng dưng có phải anh ta rất vô cảm không?" Mượn lực chống lực
"Điều này chỉ chứng tỏ anh ta là người rất lí trí và có logic."
"Tôi lại thấy anh ta là người lúc thì ôn tồn, lúc thì thích đánh nhau là một người tính khí thất thường dễ bị biến đổi vì đả kích."
Kỉ Lí hỏi lại:"Anh có thể chứng minh không?"
Đột nhiên bị hỏi lại công tố viên sửng sốt đây là trường hợp đầu tiên. Chu Tán Cẩm day trán thật hết nói nổi tưởng ở nhà hả?:"Phản đối công tố viên suy luận không liên quan."
Chánh án:"Phản đối hữu hiệu công tố viên hãy đưa ra chứng cứ."
Công tố viên có tài liệu cùng lời khai:"Rất nhiều người chứng minh anh ta có tiền sử gây thương tích cho người khác, tâm trạng không ổn định và dễ bị kích động."
"Điều này chỉ có thể chứng minh anh ta rất lý trí và logic." lại là câu này.
"Lý trí và logic chỗ nào?"
"Đánh nhau nhiều lần nhưng thương tích không quá 20%. Điều này chứng tỏ anh ta kiềm chế lửa giận rất tốt hoặc là nói đã nhiều trường hợp kích động xảy ra nhưng chưa từng có ý định gây tội ác nghiêm trọng. Logic ở chổ ở phiên tòa không cần gây náo động vì rất dễ bị công tố viên hỏi lại: anh không làm thì chột dạ cái gì?"
Chu Tán Cẩm thấy có người vì hạt dẻ cười mà rất cố gắng.
Công tố viên muốn nói về chuyện chất cấm nhưng lại nhớ đã bị phản bác là chứng cứ bị ô nhiễm nghĩ chốc lát lại nói:"Khúc mắc xã hội tích tụ theo thời gian."
Chu Tán Cẩm chưa kịp đứng lên phản đối
"Anh có thể chứng minh không?" Lại là câu này:"Suy luận kết quả chưa được chứng minh, còn dùng suy luận ấy gây ảnh hưởng ngược lại tới kết quả." Tiếp đó đưa ra ví dụ thực tiễn:"Gây chuyện không thể coi là khúc mắc xã hội được, ngày nào hàng xóm nhà tôi cũng gây nhau lẽ nào tôi phải đưa họ đến bệnh viện tâm thần à?"
Câu này thật buồn cười, tòa án bắt đầu có tiếng xì xầm. Chánh án phải gõ búa yêu cầu im lặng.
Kỉ Kí bổ sung:"Hung thủ khi gây án ban đầu sẽ có chút bỡ ngỡ, sau đó mới tăng dần tính tàn bạo, tức là không thể một sớm một chiều gây ra tội ác ác liệt." động cơ tàng trữ chất cấm đã bị hủy bỏ rồi càng không có lý do kích động.
Công Tố Viên:"Tôi đã hỏi xong."
Chu Tán Cẩm lại đứng lên:"Tôi vừa nhận được thông tin muốn mời cô Phàn ra tòa lần nữa."
Chánh án cho phép.
"Cô nói anh ấy đổ xăng?"
"Đúng."
"Nhưng chúng tôi không tìm được thông tin anh ta mua nó ở đâu, nhà có sẵn ư?"
Hơi do dự:"Đúng."
Công tố viên nhíu mày.
"Tại sao cô không ngăn cản không phải cô nói tính khí anh ta hôm đó không tốt?" Nếu cô ta nói tưởng đó là nước thì dễ rồi.
"Tôi nghĩ anh ấy muốn dọa người." cô ta đề phòng
"Nhưng cô vẫn quyết định đi theo?" Câu này hơi nghi kỵ không đợi cô ta trả lời Chu Tán Cẩm đổi câu hỏi khác:"Áo khoác này có phải của anh ta mặc hôm đó." chứng cứ này đã bác bỏ rồi sao lại mang ra?
"Phải."
"Cô không nhìn lầm chứ, chỉ là áo sơ mi bình thường ai ai cũng có, anh ta lại không chỉ có một cái này cô có gì chứng minh không..?"
"Chắc, vì áo đã giặt hết rồi, cái này là tôi đã mặc cho anh ấy..." cô ta bối rối tâm lý nói lan man vấn đề khác để thêm phần tin tưởng.
Thôi xong!
"Nhưng trên đó không có dấu vân tay của cô....là cô khai man hay nhầm lẫn?" Gây rối loạn bước đầu.
Uyên Tố "..."
Lại trở về vấn đề cũ:"Cô đi theo anh ấy vậy có thể miêu tả chuyện gì đã xảy ra?"
Vấn đề này Uyên Tố tự tin hơn hẳn:"Tôi thấy anh ta dồn nạn nhân vào góc hành lang hẹp đập đầu rất nhiều lần.."
Chu Tán Cẩm ngắt lời:"Sao không ngăn cản?"
"Tôi sợ."
"Tình yêu của cô không ngăn nổi sự sợ hãi của cô sao...?"
Cô ta đỏ mặt, mọi người xì xầm ban đầu cô ta nói vì yêu anh ta nên không muốn anh ta tiếp tục sai lầm nhưng lúc cần ngăn cản lại không chịu ngăn cản để anh ta phạm sai lầm không thể cứu chữa ư? Nhiều người bỏ phiếu hủy bỏ án phạt chung thân sang tử hình đấy.
"Sau đó thì sao?"
Cô ta đã mất đi đôi phần tự tin:"Sau đó anh ấy nói sẽ thiêu chết người kia.."
"Có thể lặp lại nguyên văn không?"
"Anh mà dám hành động như vậy nữa tôi sẽ thiêu chết anh."
"Chắc chắn?"
"Đúng."
Công tố viên tối mặt.
"Cô sợ hãi mà nhớ rõ như thế à?" Lén đổi khái niệm trước sau khi xảy ra chuyện. Ban đầu có thể do cô ta cho rằng chỉ là hù dọa nên mới nhớ kĩ sau khi xảy ra chuyện mới sợ hãi, điều đó thì lại khác rồi. Cho nên mới cần sự chắc chắn của cô ta..,
Uyên Tố tái mặt.
"Nạn nhân có phản ứng không? Ví dụ như mắng lại hay bỏ chạy?"
"Chân anh ta bị thương nên không chạy được còn bị anh bóp cổ tôi thấy anh ta cực kì hoảng sợ." vẫn là tâm lý nói ngoài lề cho thêm phần xác thực
"Ở góc độ nào mà cô thấy anh ta đang hoảng sợ, đứng gần mà không ai phát hiện anh ta không kêu cứu cô sao?" Trừ khi cô là đồng phạm ánh mắt Dao muội sắc bén như ngầm muốn nói lên điều đó.
"Anh ta không thấy tôi nhưng anh ta la hét nên tôi biết anh ta hoảng sợ."
Sập bẫy, mặt công tố viên càng lúc càng tối.
"Bị bóp cổ thì làm sao la hét?"
Uyên Tố cực kì lúng túng.
"Cô nói anh ta sao 'dám hành động như vậy' cô có biết hành động được nhắc tới là gì không?'"
"Uy hiếp anh ấy tàng trữ chất cấm."
"Tức là cô biết anh ta có chất cấm trong nhà? Là loại nào?"
"Là loại bị cấm trên toàn thế giới."
"Cô khẳng định?"
"Khẳng định."
"Dựa vào đâu? Anh ta nói cho cô biết? Hay cô đã thấy qua?"
"Cả hai."
"Thế cô có thể chỉ cho cảnh sát chỗ cất giấu hay không?"
Uyên Tố "... "
"Tôi không biết nơi giấu..."
"Cả chuyện anh ta tàng trữ chất cấm cô cũng biết mà lại không biết giấu ở đâu?" Kể cả anh không nói mà cô ta vô tình nhìn thấy qua thì cũng chứng tỏ cô ta biết rõ nơi cất giấu.
"Cô hết lần này đến lần khác khai man có phải muốn dồn anh ấy vào tù không?"
Công tố viên nhận ra Chu Tán Cẩm đợi tới lần này mới đưa ra trọng điểm không chỉ đơn giản muốn hủy lời khai của cô ta mà còn ngược lại chứng minh anh ta bị vu oan. Như thế thì mọi chuyện khác hoàn toàn rồi! Lần đầu tiên không hỏi nhiều về nhân chứng mới vì biết nhân chứng đã có chuẩn bị kỹ, giữa chừng mới gọi ra lần nữa vì biết cô ta đã thông qua dễ dàng sẽ sinh ra chút lơ là, chỉ cần một chút lơ là mà thôi.
Công tố viên không hề lên tiếng phải đối, sắc mặt cô ta càng kém hơn Chu Tán Cẩm lạnh lùng sắc bén:"Cô nói tình cảm của hai người thắm thiết, thậm chí còn từng khai gian là đêm đó anh ấy ngủ cùng cô. Nhưng theo tôi được biết anh ấy chưa đụng vào cô bao giờ...anh ấy làm công tác xã hội được mẹ anh ấy nhờ đưa cô trở về con đường lương thiện, sau này mẹ cô mất anh ấy mới đưa cô về nhà chẳng qua xem cô là em gái..."
Luật sư biết rõ mà ngay từ đầu không nói còn tạo cho cô ta cơ hội nói dối, một khi đã nói dối lời khai khác cũng mất đi vài phần đáng tin.
Chu Tán Cẩm bắt đầu đả kích:"Tôi có thể cho rằng cô vì yêu sinh hận không?"
Công tố viên:"Phản đối, chuyện này không có liên quan đến việc lương tâm trỗi dậy của nhân chứng." mặc dù cả bản thân anh ta cũng mệt mỏi với nhân chứng lừa đảo này rồi.
Chu Tán Cẩm chỉ muốn gây cho mọi người tin cô ta không hề có: vì yêu mà không để anh sai lầm như đã nói từ đầu.
"Cô nói đi theo anh ấy?"
Lại vòng về vấn đề này, biết rõ là đã có đặt cái bẫy gì nhưng không thể nào trốn được.
"Đúng." giọng cô ta yếu ớt hẳn
"Nhưng các nhân chứng còn lại có thấy cô đâu?"
Sắc mặt cô ta lúc trắng lúc xanh.
Người xem tòa lại ồ lên.
"Rõ là ba người kia chỉ thấy Lưu Hải Khoan, Lưu Hải Khoan cũng đi ra rồi đi lại cũng không đụng mặt cô, cô trốn ở đâu?" Không đợi cô ta trả lời liền nói tiếp:"Cô không hề đến hiện trường đúng chứ?"
"Không, tôi có đến chỉ là sau khi ba nhân chứng bỏ đi."
"Chỉ có hai người thôi, thêm cô nữa mới là ba đó."
Cô ta tranh cãi:"Không, còn ông chủ quán bar" không phải ông ta cũng ra làm chứng... :"Hôm đó ông ta cũng có mặt...."
"Cô nói cái gì, tôi nghe không rõ.."
"Tôi nói hôm đó ông chủ quán bar cũng có mặt." cô ta gắt gỏng
"Có chứng cứ không?"
"Không phải là tôi nói..."
"Ông ta chỉ nói là: Thấy nạn nhân và Lưu Hải Khoan tranh chấp kịch liệt, Lưu Hải Khoan nhiều lần dọa giết nạn nhân, tình cờ.
"Không, để Cuồng Băng, Bạc Văn và V đi." anh đáp đến ngày Lưu Hải Khoan ra tòa có lẽ anh sẽ đi xem
Kế Dương thầm nghĩ đội hình này quá chuẩn xác rồi dù sao V cũng không thích mở miệng, cần nói đạo lý chúng ta có anh Bạc Văn, còn muốn khẩu nghiệp thì có Quách Thừa.
"Sao không có anh Thành." anh ta mà đến thì bung chè đậu luôn không chừng chánh án phải gõ nát búa cũng không xác định được trật tự tại tòa đâu không chừng còn bị chửi lại.
"Uông Trác Thành đi đến MSM với chúng ta."
Kế Dương xị mặt còn tưởng sẽ đi chơi riêng với anh chứ.
Xuống máy bay tách ra nghỉ ngơi, Uông Trác Thành ở chỗ anh ta còn anh thì dẫn cậu đến ngoại ô, sau khi qua cửa ngõ thành phố, bên đường là cây xanh rợp bóng, mặt trời lặn, mặt biển lung linh ánh sáng, khung cảnh tươi đẹp rung động lòng người, trên núi trăm hoa đua nở trải dài vô tận:"Nhà cổ, tức là sẽ gặp nhiều trưởng bối?"
"Đúng vậy.."
Cậu hơi run...
Cánh cổng cổ kính lâu đời xuất hiện lối đi lát đá, xung quanh cảnh vật cổ xưa, lan can gỗ, cầu bắt qua mặt hồ, mái đình, tranh vẽ trên cửa gỗ mọi thứ như thoát ly khỏi phồn hoa tấp nập trở nên yên tĩnh, anh dẫn đi vào, lối đi có bình phong vẽ tranh, mấy tác phẩm danh họa này cậu không hiểu không gian yên ả rất dễ chịu. Cậu nhìn lên cầu thanh gỗ tủm tỉm nói:"Em lạ chỗ."
"Cho nên?"
"Tối nay em ngủ với anh hí hí."
Vương Hạo Hiên đưa cậu lên phòng, Kế Dương mở cửa sổ ra có thể nhìn thấy khóm hoa khóm trúc, suối nhỏ phẳng lặng trong như thủy tinh, tiếng nước chảy êm ả.
"Em nghỉ chút đi anh đi chuẩn bị đồ ăn hay muốn nhà đi quanh một lát?"
Kế Dương lắc đầu:"Muốn ở đây..." nơi này là phòng anh cậu phải nằm đây cho đã. Hơn nữa đi quanh lỡ đụng mặt người nào đó thì sao? Cậu sợ lắm..
Vương Hạo Hiên gật đầu đi ra ngoài, Kế Dương ở trong phòng nằm lăn chơi game một hồi trong phòng anh có rất nhiều mô hình, mô hình gỗ cũng có, mô hình kim loại cũng có, cơ giới địa tầng, rubik cửu liên hoàn sắp xếp cẩn thận, xem ra anh sưu tập rất nhiều. Kế Dương đi nhìn một lúc không biết đã đụng trúng cái gì rơi xuống vội vàng chụp lấy..
Dưới mô hình có một tấm ảnh, đã cũ ố vàng bên trong có hai người. Phía sau nét chữ nắn nót rất cẩn thận.
'Kiếp nào lỡ hẹn với hoàng hôn..'
Phía dưới có mấy chữ không nhìn rõ nối tiếp câu
Kiếp này vì ai đậm sâu..
Là ai đã bỏ lỡ chân trời ấy của ai...
Mấy chữ tiếp đó đều không rõ nét, duy chỉ đọc được hai chữ: Miên Miên
Toàn thân Kế Dương chấn động..
Nghe qua thật triền miên da diếc, tình ý son sắt sâu nặng..
Hai chữ Miên Miên này viết thật đẹp.
Từng làn gió núi thổi vào lùm cây làm phát ra những tiếng xào xạc nghe như tiếng sóng giữa buổi chiều ấm áp, cõi lòng lại thấy đau đớn xa xôi em đối với anh lòng càng thấm thía dạ càng ngẩn ngơ, anh đối với người ta, ngày xưa ghi nhớ ngày này chẳng quên. Mặt sàn soi bóng cậu cô độc nỗi sợ hãi trong lòng tựa như những đám mây cuồn cuộn đan xen giữa trời giông tố ập đến khi nào không hay trái tim bất giác giật mạnh lên, tựa như bị ai đó dùng cây búa đập vỡ tan nội tâm yếu đuối và mềm mại bên trong, tự nơi đáy lòng trào dâng cảm giác hoang lương chua chát cảm giác như một chậu nước lạnh băng giội vào đầu.
Muôn vàn lời nói cùng tấm lòng quyến luyến ngưng lại ở mấy câu ngắn ngủi nhưng đậm sâu lời lẽ thấm thiết xin người chớ quên.
Được một lúc Kế Dương để tấm ảnh lại chỗ cũ, không quên thì sao chứ bây giờ anh là của cậu, một người trong tìm thức dù không quên cũng là quá khứ rồi phải xuống sàn thôi, không quan trọng nữa, cậu phải dặn lòng chớ để tâm. Vương Hạo Hiên muốn gọi người xuống ăn cơm nhưng người đã ngủ mất tiêu, cuộn tròn người lại, Vương Hạo Hiên lắc đầu đắp chăn rồi đi ra ngoài.
___
"Anh ta nói rồi à?" Vương Hạo Hiên gọi điện hỏi.
Chu Tán Cẩm gật đầu:"Nhận rồi, anh ấy nói anh ấy làm nhưng không châm lửa chỉ hù thôi, không biết tại sao lại cháy!" Khó khăn lắm mới tìm ra cách biện hộ không ngờ anh lại đi khai báo lung tung với cảnh sát, da đầu Chu Tán Cẩm sắp rách ra rồi:"Nói thì nói thế dù anh ấy giội chất lỏng gây cháy mà không châm lửa, có người xen vào một bước. Dù tìm được hung thủ nhưng không tìm được chứng cứ xác thực mang tính dù dọa và đã bỏ đi thì sẽ biến thành đồng phạm. Mà anh ấy còn không biết mình giội cái gì...!"
"Đã cháy rồi còn không phải là xăng dầu hay sao?"
"Mặc kệ là xăng hay dầu, tôi nói nước thì chính là nước, camera quay được không chứng minh anh ấy đổ xăng. Chỉ cần theo hướng anh ấy đổ nước, lúc đi tìm bật lửa hù dọa người kia, bị người khác thừa cơ đổ xăng vào lần nữa thì đã khác rồi." Chu Tán Cẩm vừa nói qua điện thoại vừa gõ máy tính:"Anh ấy không mang theo bật lửa bên người chứng tỏ ngay từ đầu không hề có ý định phóng hỏa, dù có đi nữa tôi cũng có thể..."
Vương Hạo Hiên im lặng, anh không biết Chu Tán Cẩm là người như nào, làm luật sư ra sao, chỉ là lúc này vô cùng cố chấp. Đột nhiên Chu Tán Cẩm dừng lại:"Xin lỗi, tôi ngắt máy đây."
Chu Tán Cẩm lật lại hồ sơ, không biết là thiếu cái gì mà thấy không đúng. Xem ra phải đến chỗ bốc cháy xem lại lần nữa.
Anh dừng điện thoại, Kế Dương ôm lấy anh, cậu nhận ra anh rất quan tâm chuyện này hơn cả chuyện bản quyền game nữa, anh nói:"Thức rồi à, anh đưa em đến MSM."
Đến nơi rồi Kế Dương mới nhận ra hiện thực khắc nghiệt, thức ăn ngon không cứu nổi cậu, cảnh đẹp vật lạ không cứu nổi cậu, MSM đang tuyên truyền cho game mới, Kế Dương khổ sở nghe mấy người này thét ra lửa. Thiết kế trang web, chuẩn bị tư liệu, hoạch định các loại hoạt động rối tinh rối mù, còn cậu 'thư ký' của anh bị xoay mòng mòng luôn, cậu hối hận vì bị anh dụ dỗ đến đây. Chẳng được đi chơi còn phải làm việc lúc về phải đòi tiền thưởng mới được.
Buổi tối Kế Dương bảo anh bán đồ giúp cậu còn bản thân thì quyết phài câu được mấy con cá trong hồ. Vương Hạo Hiên đương nhiên là biết mật mã tài khoản của cậu đúng tám giờ tối lên tài khoản đó, đưa trang bị cho người mua xong, đang chuẩn bị sign out thì lại nhìn thấy [ Cậu Hai Nhà Chíp Chíp] xuất hiện bên cạnh
[Cậu Hai Nhà Chíp Chíp]: Sừng Dê!
Cậu ta nói rất hào hứng nói chuyện Vương Hạo Hiên lại kiên nhẫn nhìn từng chữ, cũng chẳng ngăn cản lại đến khi nói xong, một kiếm đánh chết. Này thì Chíp Chíp!
Giết xong cũng không nói gì mà out mất. Nói với Kế Dương:"Mai chúng ta về, anh muốn ra tòa xem."
Xem cái gì thì Kế Dương cũng đoán ra.
***
Tại phiên tòa công khai, xét xử vụ phóng hỏa giết các kênh truyền thông và quần chúng chen chúc trước cửa tòa án đông nghìn nghịt.
"Dù đã có bằng chứng rõ ràng, luật sư Chu vẫn muốn bào chữa cho tội phạm sao?"
"Xin hỏi, anh tin rằng nghi phạm vô tội, hay biết rõ anh ta giết người nhưng vẫn muốn giúp anh ta thoát tội?"
Công Tố Viên lên tiếng trước:"Lưu Hải Khoan anh có ý kiến gì với lời tố cáo trong đơn khởi tố không?"
"Có." Tán Cẩm dặn anh không được nói nhiều, để em ấy lo.
"Anh có cố ý phóng hỏa giết người không?"
"Không."
"Khi vụ việc xảy ra, anh có đi qua hiện trường không?"
"Có."
"Đi qua mấy lần?"
"Hai lần."
"Lần đầu tiên đến làm gì?"
"Tình cờ đi ngang."
"Nhưng theo tôi được biết anh cãi nhau với họ, còn đánh nhau, trong đoạn ghi âm có nhắc đến chuyện anh muốn thiêu chết người."
"Lời nói lúc tức giận thôi."
"Anh đổ xăng vào bar không?"
"Không."
"Vậy anh đổ cái gì?"
"Không biết."
"Anh đổ mà không biết?"
"Hù dọa thôi, tiện tay nhặt bên ngoài."
"Lần thứ hai anh đến làm gì?"
"Tôi tìm bật lửa quay lại dọa người."
Không hiểu sao lại thấy công tố viên có chút lơ là, Chu Tán Cẩm cẩn thận suy xét một chút, tới lượt Chu Tán Cẩm chất vấn nhân chứng:"Tại sao anh lại có ấn tượng về Lưu Hải Khoan."
"Bởi vì anh ta làm bartender ở chỗ tôi."
Nụ cười Chu Tán Cẩm nhạt bớt:"Hôm đó anh xác nhận anh ấy đi qua nơi đó vậy ban đầu có mang theo cái gì không?" Điều này rất quan trọng nếu anh ta mang theo xăng, người nhìn thấy lại không nghi ngờ? Nếu nhân chứng bảo nghi là nước thì đúng như ý muốn. Nếu anh không mang theo tức là không có chuẩn bị sẵn, ở bar đương nhiên sẽ không có sẵn mấy thứ này, khả năng người ngoài nhúng tay rất cao.
"Việc này..." cậu ta hơi lúng túng:"Tối quá nên không nhìn thấy"
"Thế sao cậu chắc trong bóng tối là anh ta? Chẳng qua do anh ta làm bartender ở đó nên anh mặc định dáng người đó là Lưu Hải Khoan? Trong khi quán bar ra vào không ít người?"
Công Tố Viên:"Phản đối suy luận không liên can." anh ta dõng dạc:"Hôm đó bar tạm thời đóng cửa."
Chánh án:"Phản đối hữu hiệu"
Chu Tán Cẩm thấy gây nhiễu như thế là đủ:"Thế anh đến đó xem không?"
"Đi đâu cơ?"
Chu Tán Cẩm cong lên, nụ cười này khiến nhân chứng thấp tha thấp thỏm:"Lẽ nào có người phóng hỏa giết người mà người bị hại không kêu la một tiếng nào sao? Trong camera tuy không quay được toàn cảnh hung thủ ra tay thế nào chỉ quay một góc hẹp nhỏ nhưng có thể thấy người bị hại không bị ràng buộc cái gì cả. Chỉ là chân bị thương không đi được chứ không phải không kêu được." Chu Tán Cẩm đột nhiên thay đổi sắc mặt, tốc độ nói rất nhanh:"Thật ra anh không hề đi qua đó đúng không? Theo tôi biết anh có hiềm khích với bị cáo."
Tòa án không ít tiếng xì xầm.
Công tố viên:"Phản đối..."
"Anh nói tối quá nhìn không rõ nhưng lại đinh ninh là do anh ta làm tôi có quyền nghi ngờ là xuất phát từ thành kiến cá nhân."
Chánh án:" Phản đối vô hiệu."
Chu Tán Cẩm không muốn hỏi tiếp để người khác nghi ngờ anh ta nói dối là được.
Thẩm vấn người thứ hai.
"Anh nhìn thấy Lưu Hải Khoan cầm bật lửa?
"Vâng."
"Lúc đó mấy giờ?"
Người kia nghĩ một lúc:"Tôi không để ý."
"Vậy có khi nào là lúc đó bar cháy rồi Lưu Hải Khoan mới cầm bật lửa về không?"
"Phản đối, khoảng cách rất gần quán bar cháy không thể không có động tĩnh, tôi chắc chắn là lúc đó không có ánh lửa..."
"Thế ngay sau khi Lưu Hải Khoan tới thì có ánh lửa sao?"
Người kia lắc đầu:"Không."
"Điều này chứng tỏ có một khoảng thời gian chết có khi nào khi Lưu Hải Khoan đi rồi mới bốc cháy không? Như anh nói không thể bốc cháy mà không có động tĩnh, tức là lúc đó anh cũng không có mặt khi bar bốc cháy? Chỉ là vô tình thấy bị cáo trước đó nên mới cho rằng là anh ta làm?" Lại quay về vấn đề đến hay đi mới bốc cháy.
Công tố viên:"Phản đối suy luận không liên can, thời gian kéo dài không có nghĩa ý định giết người giảm bớt."
Chánh án:"Phản đối hữu hiệu....luật sư hãy giải trình chứng cứ."
Chu Tán Cẩm chỉ chờ câu này của công tố viên:"Nếu như mục đích là phóng hỏa, nạn nhân nhất thời bị liên lụy đó là ngộ sát! Tạm thời chưa chứng minh được thứ được hắt xăng, công tố viên là đang mớm cung. Nếu như có ý định giết người như công tố viên nói.... " Chu Tán Cẩm khẽ cười:" Đổ xăng châm lửa giết người hình thức này vô cùng ác liệt, chứng tỏ hung thủ không có khả năng đồng cảm, có hành vi chống đối xã hội, bạo lực vô tình. Nhưng theo tôi được biết tính khí của Lưu Hải Khoan khá tốt hay giúp đỡ mọi người." Chu Tán Cẩm trình bày tài liệu:"Khám nghiệm của bác sĩ bị cáo tinh thần bình thường, không có chướng ngại tâm lý." không nói một cách cảm tính là anh không ra tay phóng hỏa mà đưa ra ví dụ thực tiễn.
Chu Tán Cẩm cúi người:"Tôi đã hỏi xong."
Càng nói sẽ xảy ra nhiều bất lợi, chỉ cần mọi người tin là có khoảng thời gian chết là được.
Công tố viên:"Nếu như lúc đó có chuyện ngoài ý muốn đã kích anh ta thì sao?"
Chu Tán Cẩm thấy bất an, anh ta bắt đầu ra tay rồi:"Cụ thể."
Chánh án:"Công tố viên hãy đưa ra chứng cứ."
Công tố viên khẽ cười:"Bị phát hiện tàng trữ chất cấm."
Chu Tán Cẩm....
Thiêu hủy chứng cứ!
Chuyển biến bất ngờ, toà án lặng thinh Vương Hạo Hiên nhíu chặt mi tâm.
Chính là quên mất điểm này là do cậu bất cẩn:"Phản đối..."
"Áo khoác sơ mi của anh ta đã được tìm thấy ở bãi rác cách bar không xa, trên đó có thành phần chất cấm. Sau khi xét nghiệm tuyến mồ hôi, vết máu trên đó chứng thực là của anh ta và nạn nhân. Quán bar nghỉ hai người gặp nhau ở đó là trùng hợp ư! Tôi nghi ngờ nạn nhân đã uy hiếp anh, hẹn ra trao đổi nên anh giết cậu ta..."
Chu Tán Cẩm giật giật chân mày, lấy ADN hồi nào sao cậu không biết.
Công tố viên ngữ điệu lại có chút chế giễu:"Lưu Hải Khoan là người rất dễ bị kích động, bằng chứng là anh ta từng vì Chu Tán Cẩm mà đánh người đến nhập viện thương tích rất nặng."
Tòa án lại bắt đầu xầm xì.
Hóa ra là có quen biết
Hèn gì lại lại đứng về phía anh ta..
"Luật sư Chu nói không để tình cảm cá nhân vào chuyện này mà hủy quyền làm chứng của nhân chứng, thế Lưu Hải Khoan giúp cậu trở thành luật sư như ngày hôm nay thì sao? Tiền ăn học của cậu hình như là do anh ta hỗ trợ?"
Chánh án:"Công tố viên.."
Công tố viên:"Tôi xin lỗi" chỉ cần để mọi người biết cậu ta có đan xem tình cảm là được.
"Xin hỏi công tố viên là loại chất cấm nào?"
Công tố viên dừng một chút thầm quái lạ:"Gây nghiện."
"Thứ nhất, tuy trong nước cấm chất gây nghiện nhưng một số nơi bác sĩ vẫn dùng để chữa bệnh tâm thần có nhiều loại dùng cho động vật. Thứ hai như tôi đã nói Lưu Hải Khoan giúp đỡ rất nhiều, bao gồm cả những người lang thang, nghiện ngập và cả...gái bán hoa. Thứ ba anh nói tìm thấy áo khoác của anh ấy vậy có chứng minh được anh ta vứt nó lúc nào không? Có chắc người khác không tiếp xúc vào nó không? Có chắc hung thủ biết họ có hiềm khích nên vu oan giá họa không?"
Công tố viên có chút bất ngờ nhưng nhanh chóng bổ sung:" Nhưng không phủ nhận là không từ anh ta mà ra, bên trên còn có....xăng."
Phiên tòa xét xử dừng lại tại đây, Chánh án và các thẩm phán rời ghế, bồi thẩm đoàn tiến hành thảo luận. Chánh án tuyên bố:"Phiên tòa sơ thẩm vụ án phóng hỏa giết người kết thúc tại đây, bồi thẩm đoàn đã suy xét kỹ lưỡng ý kiến của công tố viên, bị cáo và luật sư bào chữa, tiến hành thảo luận nghiêm túc, phiên tòa phúc thẩm sẽ tổ chức ngày x tháng y năm z."
Tiếng búa gõ xuống.
Sau khi kết thúc phiên tòa, Chu Tán Cẩm vừa ra đến cửa đã bị cánh truyền thông vây chặt.
"Luật sư Chu anh bào chữa cho tội phạm giết người vì đang xen tình cảm ư?"
"Phiên tòa tới cậu vẫn muốn bào chữa ư?"
"Có phải anh biết tất cả rồi không?"
Trong phòng giam.
"Em hỏi anh...anh đổ thứ gì? Anh tàng trữ chất cấm?"
"Xăng...em cũng đoán ra còn gì?"Còn thuốc cấm anh không nhắc tới, nhớ lại chuyện trên tòa khẽ khàng nói:"Xin lỗi!"
Chu Tán Cẩm nghẹn cứng cổ họng xoay người đi ra ngoài một mạch, em đã bảo cho dù là anh làm em cũng sẽ bào chữa cho anh, chỉ cần anh không giấu em thứ gì, tại sao có điều này anh cũng không làm được.
Kế Dương và Vương Hạo Hiên rời tòa anh trầm lặng không nói, cậu cũng im lặng, đến công ty Quách Thừa mỉa mai kênh mặt:"Chuyện công ty không thấy cậu lo lại chạy đến xem người ta, chắc không phải cậu có tiền sử dùng chất cấm của anh ta chứ? Lo lắng vậy?"
Câu này rõ ràng chỉ là nói đùa nhưng anh lại phản ứng:"Đừng có chọc tôi.."
***
Chu Tán Cẩm biết mình không chịu suy xét kỹ lưỡng lời anh phạm sai lầm lại còn để đối phương lấy được ADN của anh. Mặc kệ là anh hắt cái gì cậu vẫn bào chữa vô tội...
Kỉ Lí ăn hạt dẻ cười:"Em á?"
"Em chịu ra tòa anh mua thật nhiều hạt dẻ cười cho em."
Kỉ Lí không phải không muốn nhưng thật sự rất sợ:"Em là nghiên cứu viên chứ có phải chuyên gia đâu, lỡ như phản tác dụng thì sao?" Em sợ bị chất vấn lắm.
"Không cần phải sợ nghe anh là được, bar cháy lớn lại còn có người bên trong không lý nào lại vứt áo gần đó."
"Anh cần chứng cứ mang tính quyết định. Điều này có thể là do hoảng sợ hoặc là để lại gây nhiễu loạn quá trình điều tra, có thể nói là ô nhiễm vật chứng không thể nói là anh ấy không gây ra."
Chu Tán Cẩm ánh mắt sáng bừng rất vui vẻ gật đầu đương nhiên đã nghĩ đến việc này:"Đúng là ô nhiễm vật chứng! Điều anh cần chính là thứ này."
Đêm khuya vằn vặt Kế Dương xuống lầu uống nước thấy anh đang nói chuyện với người khác, người ở trong người ở ngoài cửa.
Vu Bân...
Vẻ mặt anh ta vẫn rất kiên định thấy cậu liền theo phản xạ nép người về phía bên tường, nhưng bị cậu thấy rồi lại đi ra. Sâu thẳm trong lòng Kế Dương thấy rất hoang mang nhưng không nói gì đi lên lại, chừng năm phút anh đi lên cậu chờ anh lên bước ra lên tiếng:" Anh thật không muốn nói rõ chuyện này với em à?" Trong đêm tiếng nói rõ mồn một nếu anh còn không nói cậu sẽ nổi giận bỏ đi.
"Lưu Hải Khoan từng giúp anh một việc cho nên..."
"Rất quan trọng....?" Rốt cuộc là chuyện gì khiến anh lo lắng cho anh ta như vậy,...có phải?
"Quan trọng hơn cả tính mạng của anh."
Cậu giật mình...
Trước ngày giông bão đó quán bar cũng cháy, rất dữ dội anh ta đã cứu ánh dương của anh, tức là anh ta là người cho anh lại ánh sáng lần nữa cả đời này anh cũng không quên:"Anh ta không phải tội phạm."
"Anh tin thì em cũng tin."
"Nếu em không muốn đi ra tòa nữa cũng không sao, có thời gian anh dẫn em đi tập lái xe."
Anh cho rằng cậu sợ nhưng thật ra cậu lo cho anh, cậu sợ lời Cuồng Băng nói đúng nhưng giờ nói ra anh sẽ đem cậu ném ra đường mất.
Phiên tòa phúc thẩm lần hai mở ra lần nữa, bên công tố viên có nhân chứng mới, Phàn Uyên Tố!
Kỉ Lí thấp thỏm vô cùng, không rõ vì sao cô ta lại trở thành nhân chứng tố cáo. Ngay từ đầu đã biết cô ta không tốt lành gì mà anh Hải Khoan cứ mù quáng không nghe.
"Tại sao trước đó cô không muốn ra tòa làm chứng?"
Uyên Tố ra vẻ đau khổ:"Vì anh ấy là bạn trai tôi."
"Vì sao bây giờ lại ra tòa."
"Vì tôi không muốn anh ấy tiếp tục phạm sai lầm."
"Sai lầm? sai lầm gì?"
"Trước đó tôi từng nói là ở cùng anh ấy, đó là sự thật nhưng sau đó anh ấy nhận được điện thoại nên ra ngoài, qua sắc mặt lời nói tôi thấy bất an nên đã đi theo" cô ta che mặt khóc nức nở:"Thấy anh ấy đổ xăng rồi châm lửa."
Công tố viên thản nhiên:"Tôi đã hỏi xong."
Chu Tán Cẩm nhìn cô ta, cô ta vẫn rưng rưng:"Sao cô lại nghĩ anh ta bất thường mà đi theo?"
Uyên Tố đáp:"Vì tôi hiểu anh ấy, bình thường anh ấy rất ôn hòa nhưng hôm đó lại nổi nóng, sắc mặt rất tệ mà bước đi cũng vội vã."
"Có vẻ tình cảm hai người rất tốt? Cô yêu anh ấy mà vẫn muốn ra tòa ư?" Câu hỏi này đáng lý là một người luật sư giỏi không nên hỏi, không mang tính chất khách quan mà là tình cảm.
"Anh ấy đối với tôi rất tốt, tôi theo anh ấy từ năm mười lăm tuổi. Trước giờ dù trong hoàn cảnh nào anh ấy cũng che chở tôi cho nên..." nói đến đây lại khóc, cô ta rất thông minh không thề thốt yêu thương gì cả chỉ nói tốt về anh, tỏ thái độ trân trọng và cảm động như thế sẽ khiến người ta tin tưởng.
Chu Tán Cẩm nhạt nhẽo nói:"Tôi đã hỏi xong."
Người tiếp theo là chủ quán bar cũng chỉ hỏi mấy câu. Ông ta cũng nói là không thể tiếp tục bao che blabla.
"Ông nói người kia bị dọa giết không chỉ một lần?"
"Đúng, tôi chỉ cho rằng anh ta hù dọa nhưng hôm đó thấy anh ta hẹn nạn nhân..."
Chu Tán Cẩm ngắt lời:"Chỉ cần trả lời câu hỏi của tôi những thứ khác không cần nói."
"Ông nói Lưu Hải Khoan chủ động hẹn nạn nhân."
"Đúng."
"Sao lần trước ông không ra tòa?"
"Tôi không muốn tin anh ta là tội phạm." câu này có yếu tố tình cảm, chứng tỏ ông ta đã đấu tranh dằn vặt rất nhiều.
Chu Tán Cẩm gật nhẹ đầu:"Tôi đã hỏi xong."
Tới lượt Kỉ Lí, anh có chút run vẫn là nội dung nêu ra trước tòa lần trước, lần trước chứng cứ không xác thực do Tán Cẩm nói không bằng người có nghiên cứu nói. Đây là vấn đề chuyên môn khách quan cần có!
"Có thể giới thiệu thân phận của anh không?"
"Kỉ Lí -Nghiên cứu viên tâm thần và tội phạm học tại Viện nghiên cứu Tâm thần."
"Người có vấn đề tâm thần và người bình thường phạm tội có gì khác biệt?"
"Người có vấn đề tâm thần tuân theo quy luật phạm tội riêng, bởi vì xã hội có rất nhiều người mắc phải vấn đề tâm thần ở những chứng bệnh nặng sẽ khá nổi bật."
Chu Tán Cẩm dừng tại đây tới lượt công tố viên
"Có thể đưa ví dụ không?"
"Hung thủ là kẻ vô cảm tàn nhẫn, rất có thể không có khả năng đồng cảm, chắc hẳn mang nhân cách chống xã hội."
Công tố viên mỉm cười, nói thong thả: "Người bị rối loạn nhân cách chống xã hội sẽ có hành vi tàn nhẫn với người xa lạ mà không hề mang gánh nặng tâm lý phải không?"
"Đúng."
"Thế anh nhìn bị cáo hai lần ra tòa dù chứng cứ chống lại anh ta, anh đều rất dửng dưng có phải anh ta rất vô cảm không?" Mượn lực chống lực
"Điều này chỉ chứng tỏ anh ta là người rất lí trí và có logic."
"Tôi lại thấy anh ta là người lúc thì ôn tồn, lúc thì thích đánh nhau là một người tính khí thất thường dễ bị biến đổi vì đả kích."
Kỉ Lí hỏi lại:"Anh có thể chứng minh không?"
Đột nhiên bị hỏi lại công tố viên sửng sốt đây là trường hợp đầu tiên. Chu Tán Cẩm day trán thật hết nói nổi tưởng ở nhà hả?:"Phản đối công tố viên suy luận không liên quan."
Chánh án:"Phản đối hữu hiệu công tố viên hãy đưa ra chứng cứ."
Công tố viên có tài liệu cùng lời khai:"Rất nhiều người chứng minh anh ta có tiền sử gây thương tích cho người khác, tâm trạng không ổn định và dễ bị kích động."
"Điều này chỉ có thể chứng minh anh ta rất lý trí và logic." lại là câu này.
"Lý trí và logic chỗ nào?"
"Đánh nhau nhiều lần nhưng thương tích không quá 20%. Điều này chứng tỏ anh ta kiềm chế lửa giận rất tốt hoặc là nói đã nhiều trường hợp kích động xảy ra nhưng chưa từng có ý định gây tội ác nghiêm trọng. Logic ở chổ ở phiên tòa không cần gây náo động vì rất dễ bị công tố viên hỏi lại: anh không làm thì chột dạ cái gì?"
Chu Tán Cẩm thấy có người vì hạt dẻ cười mà rất cố gắng.
Công tố viên muốn nói về chuyện chất cấm nhưng lại nhớ đã bị phản bác là chứng cứ bị ô nhiễm nghĩ chốc lát lại nói:"Khúc mắc xã hội tích tụ theo thời gian."
Chu Tán Cẩm chưa kịp đứng lên phản đối
"Anh có thể chứng minh không?" Lại là câu này:"Suy luận kết quả chưa được chứng minh, còn dùng suy luận ấy gây ảnh hưởng ngược lại tới kết quả." Tiếp đó đưa ra ví dụ thực tiễn:"Gây chuyện không thể coi là khúc mắc xã hội được, ngày nào hàng xóm nhà tôi cũng gây nhau lẽ nào tôi phải đưa họ đến bệnh viện tâm thần à?"
Câu này thật buồn cười, tòa án bắt đầu có tiếng xì xầm. Chánh án phải gõ búa yêu cầu im lặng.
Kỉ Kí bổ sung:"Hung thủ khi gây án ban đầu sẽ có chút bỡ ngỡ, sau đó mới tăng dần tính tàn bạo, tức là không thể một sớm một chiều gây ra tội ác ác liệt." động cơ tàng trữ chất cấm đã bị hủy bỏ rồi càng không có lý do kích động.
Công Tố Viên:"Tôi đã hỏi xong."
Chu Tán Cẩm lại đứng lên:"Tôi vừa nhận được thông tin muốn mời cô Phàn ra tòa lần nữa."
Chánh án cho phép.
"Cô nói anh ấy đổ xăng?"
"Đúng."
"Nhưng chúng tôi không tìm được thông tin anh ta mua nó ở đâu, nhà có sẵn ư?"
Hơi do dự:"Đúng."
Công tố viên nhíu mày.
"Tại sao cô không ngăn cản không phải cô nói tính khí anh ta hôm đó không tốt?" Nếu cô ta nói tưởng đó là nước thì dễ rồi.
"Tôi nghĩ anh ấy muốn dọa người." cô ta đề phòng
"Nhưng cô vẫn quyết định đi theo?" Câu này hơi nghi kỵ không đợi cô ta trả lời Chu Tán Cẩm đổi câu hỏi khác:"Áo khoác này có phải của anh ta mặc hôm đó." chứng cứ này đã bác bỏ rồi sao lại mang ra?
"Phải."
"Cô không nhìn lầm chứ, chỉ là áo sơ mi bình thường ai ai cũng có, anh ta lại không chỉ có một cái này cô có gì chứng minh không..?"
"Chắc, vì áo đã giặt hết rồi, cái này là tôi đã mặc cho anh ấy..." cô ta bối rối tâm lý nói lan man vấn đề khác để thêm phần tin tưởng.
Thôi xong!
"Nhưng trên đó không có dấu vân tay của cô....là cô khai man hay nhầm lẫn?" Gây rối loạn bước đầu.
Uyên Tố "..."
Lại trở về vấn đề cũ:"Cô đi theo anh ấy vậy có thể miêu tả chuyện gì đã xảy ra?"
Vấn đề này Uyên Tố tự tin hơn hẳn:"Tôi thấy anh ta dồn nạn nhân vào góc hành lang hẹp đập đầu rất nhiều lần.."
Chu Tán Cẩm ngắt lời:"Sao không ngăn cản?"
"Tôi sợ."
"Tình yêu của cô không ngăn nổi sự sợ hãi của cô sao...?"
Cô ta đỏ mặt, mọi người xì xầm ban đầu cô ta nói vì yêu anh ta nên không muốn anh ta tiếp tục sai lầm nhưng lúc cần ngăn cản lại không chịu ngăn cản để anh ta phạm sai lầm không thể cứu chữa ư? Nhiều người bỏ phiếu hủy bỏ án phạt chung thân sang tử hình đấy.
"Sau đó thì sao?"
Cô ta đã mất đi đôi phần tự tin:"Sau đó anh ấy nói sẽ thiêu chết người kia.."
"Có thể lặp lại nguyên văn không?"
"Anh mà dám hành động như vậy nữa tôi sẽ thiêu chết anh."
"Chắc chắn?"
"Đúng."
Công tố viên tối mặt.
"Cô sợ hãi mà nhớ rõ như thế à?" Lén đổi khái niệm trước sau khi xảy ra chuyện. Ban đầu có thể do cô ta cho rằng chỉ là hù dọa nên mới nhớ kĩ sau khi xảy ra chuyện mới sợ hãi, điều đó thì lại khác rồi. Cho nên mới cần sự chắc chắn của cô ta..,
Uyên Tố tái mặt.
"Nạn nhân có phản ứng không? Ví dụ như mắng lại hay bỏ chạy?"
"Chân anh ta bị thương nên không chạy được còn bị anh bóp cổ tôi thấy anh ta cực kì hoảng sợ." vẫn là tâm lý nói ngoài lề cho thêm phần xác thực
"Ở góc độ nào mà cô thấy anh ta đang hoảng sợ, đứng gần mà không ai phát hiện anh ta không kêu cứu cô sao?" Trừ khi cô là đồng phạm ánh mắt Dao muội sắc bén như ngầm muốn nói lên điều đó.
"Anh ta không thấy tôi nhưng anh ta la hét nên tôi biết anh ta hoảng sợ."
Sập bẫy, mặt công tố viên càng lúc càng tối.
"Bị bóp cổ thì làm sao la hét?"
Uyên Tố cực kì lúng túng.
"Cô nói anh ta sao 'dám hành động như vậy' cô có biết hành động được nhắc tới là gì không?'"
"Uy hiếp anh ấy tàng trữ chất cấm."
"Tức là cô biết anh ta có chất cấm trong nhà? Là loại nào?"
"Là loại bị cấm trên toàn thế giới."
"Cô khẳng định?"
"Khẳng định."
"Dựa vào đâu? Anh ta nói cho cô biết? Hay cô đã thấy qua?"
"Cả hai."
"Thế cô có thể chỉ cho cảnh sát chỗ cất giấu hay không?"
Uyên Tố "... "
"Tôi không biết nơi giấu..."
"Cả chuyện anh ta tàng trữ chất cấm cô cũng biết mà lại không biết giấu ở đâu?" Kể cả anh không nói mà cô ta vô tình nhìn thấy qua thì cũng chứng tỏ cô ta biết rõ nơi cất giấu.
"Cô hết lần này đến lần khác khai man có phải muốn dồn anh ấy vào tù không?"
Công tố viên nhận ra Chu Tán Cẩm đợi tới lần này mới đưa ra trọng điểm không chỉ đơn giản muốn hủy lời khai của cô ta mà còn ngược lại chứng minh anh ta bị vu oan. Như thế thì mọi chuyện khác hoàn toàn rồi! Lần đầu tiên không hỏi nhiều về nhân chứng mới vì biết nhân chứng đã có chuẩn bị kỹ, giữa chừng mới gọi ra lần nữa vì biết cô ta đã thông qua dễ dàng sẽ sinh ra chút lơ là, chỉ cần một chút lơ là mà thôi.
Công tố viên không hề lên tiếng phải đối, sắc mặt cô ta càng kém hơn Chu Tán Cẩm lạnh lùng sắc bén:"Cô nói tình cảm của hai người thắm thiết, thậm chí còn từng khai gian là đêm đó anh ấy ngủ cùng cô. Nhưng theo tôi được biết anh ấy chưa đụng vào cô bao giờ...anh ấy làm công tác xã hội được mẹ anh ấy nhờ đưa cô trở về con đường lương thiện, sau này mẹ cô mất anh ấy mới đưa cô về nhà chẳng qua xem cô là em gái..."
Luật sư biết rõ mà ngay từ đầu không nói còn tạo cho cô ta cơ hội nói dối, một khi đã nói dối lời khai khác cũng mất đi vài phần đáng tin.
Chu Tán Cẩm bắt đầu đả kích:"Tôi có thể cho rằng cô vì yêu sinh hận không?"
Công tố viên:"Phản đối, chuyện này không có liên quan đến việc lương tâm trỗi dậy của nhân chứng." mặc dù cả bản thân anh ta cũng mệt mỏi với nhân chứng lừa đảo này rồi.
Chu Tán Cẩm chỉ muốn gây cho mọi người tin cô ta không hề có: vì yêu mà không để anh sai lầm như đã nói từ đầu.
"Cô nói đi theo anh ấy?"
Lại vòng về vấn đề này, biết rõ là đã có đặt cái bẫy gì nhưng không thể nào trốn được.
"Đúng." giọng cô ta yếu ớt hẳn
"Nhưng các nhân chứng còn lại có thấy cô đâu?"
Sắc mặt cô ta lúc trắng lúc xanh.
Người xem tòa lại ồ lên.
"Rõ là ba người kia chỉ thấy Lưu Hải Khoan, Lưu Hải Khoan cũng đi ra rồi đi lại cũng không đụng mặt cô, cô trốn ở đâu?" Không đợi cô ta trả lời liền nói tiếp:"Cô không hề đến hiện trường đúng chứ?"
"Không, tôi có đến chỉ là sau khi ba nhân chứng bỏ đi."
"Chỉ có hai người thôi, thêm cô nữa mới là ba đó."
Cô ta tranh cãi:"Không, còn ông chủ quán bar" không phải ông ta cũng ra làm chứng... :"Hôm đó ông ta cũng có mặt...."
"Cô nói cái gì, tôi nghe không rõ.."
"Tôi nói hôm đó ông chủ quán bar cũng có mặt." cô ta gắt gỏng
"Có chứng cứ không?"
"Không phải là tôi nói..."
"Ông ta chỉ nói là: Thấy nạn nhân và Lưu Hải Khoan tranh chấp kịch liệt, Lưu Hải Khoan nhiều lần dọa giết nạn nhân, tình cờ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.