[Hiên Dương] Nhớ Một Người Không Thể Nói Ra

Chương 13:

Duyenhe

02/11/2021

Chuyến đi dịp năm mới này rất đông đủ, cả anh Vương Dực Chu cũng đi, đây là lần thứ hai cậu gặp người này đúng là khiến người ta sợ hãi nhưng cũng rất buồn cười. Kế Dương rúc vào trong chăn, nhìn cửa sổ màu trắng là màu xanh lam, xanh nhạt, xanh thiên thanh, xanh ngọc, xanh thẳm, tất các màu thay đổi theo từng góc cạnh từng tia nắng phản chiếu trong mắt người ta nét đẹp lung linh, chỉ có cậu là bị say sóng đến đầu óc mụ mị cậu đưa mắt nhìn anh, anh ngồi trên chiếc sofa vẫn đang tập trung làm việc. Do lười biếng cậu ăn cũng lười cứ nôn thốc nôn tháo, anh lại rất kiên nhẫn ở bên đút cho cậu ăn.

Cậu vén chăn lên, dè dặt bò đến bên anh. Anh nghe thấy tiếng động, chậm rãi ngước mắt lên bỏ đồ xuống ôm cậu vào lòng:"Còn khó chịu không."

"Hết rồi, chúng ta ra ngoài dạo đi."

Đứng trên mạn thuyền, dưới chân là đại dương tinh khiết như đá ngọc bích, đường chân trời màu thiên thanh trong suốt, đẹp đến mức rung động lòng người. Vừa ló đầu ra khỏi khoan thuyền đã thấy anh Bạc Văn đỡ Trác Tuyền lên boong tàu đón gió:"Em gầy quá rồi gió thổi muốn bay."

Trác Tuyền dựa vào người anh cho vững đưa mắt nhìn chim hải âu bay lượn khẽ đáp:"Bay được thì tốt quá, em cũng muốn bay."

Đầu óc cậu thư thái, cảm giác say sóng uể oải và nghiêm trọng lập tức bị gió thổi tan nhìn mặt biển trong suốt nơi xa, tâm trạng rất tốt:"Em cũng muốn lên."

___

Phòng 709 kéo rèm cửa sổ lại, hai người đàn ông ngồi trên ghế sofa trong bóng tối, trên bàn là hai cốc rượu đá lạnh lẽo:"Vào những ngày đẹp nhất trong năm thế này tôi thật không muốn ở đây đâu."

"Bọn chúng không biết nghĩ gì mà chọn một nơi trong như đảo mặt trăng để thực hiện giao dịch, một nơi đông khách du lịch lại vào dịp nghỉ tết nếu có việc gì sẽ tổn hại những người vô tội."

Một người chậm rãi uống một hớp rượu:"Anh biết, hứng thú lớn nhất của em là... trong phòng thí nghiệm."

Người kia cười cười lại có chút e thẹn:"Thế nhưng vẫn không nổi mấy cái PCP gây ảo giác của bọn người đó."

___

Ánh chiều tà khuất dần mùi hương đại dương vấn vít trên bàn tròn lớn còn có một vài người khác Vu Bân chỉnh lại mắt kiến nhạt giọng:"Hình như còn có cảnh sát khác" lại thêm một người à?

Lưu Hải Khoan nhoẻn miệng cười:"Không biết là tốt hay xấu nữa chúng ta cũng ra ăn thôi."

Vu Bân gật đầu đưa tay sờ kính, thông số biến mất chậm rãi đi ra ngoài ngồi xuống bàn. Ngồi cùng bàn có người nhướng mày khinh thường, như đang khinh bỉ sự thấp kém của ai đó lại như gai mắt đôi tình nhân trẻ quấn quýt.

Vu Bân nhìn Lý Bạc Văn vỗ vai Trác Tuyền, lấy nước cho cô uống khẽ nói:"Đây là thí nghiệm kích thích của anh đúng không?"

Lý Bạc Văn "..." ??

Trác Tuyền: "..."??

Tới rồi lại tới rồi...

Vu Bân vẫn không phát hiện, giải thích:"Mỗi lần anh vỗ vai cô đều nói một vài lời khích lệ và an ủi, nó sẽ tạo cho cô một thói quen, sau này chỉ cần anh ta vỗ vai dù không nói lời nào em cũng sẽ cảm thấy được an ủi. Giống như tôi thí nghiệm với chuột bạch...."

Vu Bân im bặt, nhìn thấy không khí bên cạnh hơi bất thường hồi lâu mới thẹn thùng nói:"Tôi chỉ thuận miệng thôi..."

"Chẳng qua cô ấy thấy người quen nên sặc thôi mà..." tụi này làm thí nghiệm hồi nào? Lý Bạc Văn hướng mắt về một bàn khác trên thuyền, Kế Dương nhìn một phát là ra ngay đám người đuổi theo cậu lần đó, sau họ cũng ở đây vậy? 

Đến khi tới nơi Lý Bạc Văn liếc nhìn cả dãy bậc thang phía trên thấy không nỡ:"Anh cõng em." 

Trần Trác Tuyền gật đầu cô lại không nhịn được muốn thử cảm giác nằm trên lưng anh. Tay cô quấn chặt cổ anh, để anh cõng mình. Nhiệt dộ cơ thể anh truyền thẳng vào lòng ngực cô qua lớp vải thân mật lại khăng khít, còn hơi râm ran. Anh đi rất vững vàng, im lặng không lên tiếng tập trung để không bước sai đường trượt chân.

Kế Dương quay sang cạnh nạnh, lần đó đi leo núi anh không chịu cõng cậu sau này anh nói là do đường núi gồ ghề nguy hiểm cõng một người rất dễ gặp tai nạn, đôi tình nhân đi trước bị gãy chân là một chứng minh. Nhưng giờ nhìn xem:" Anh nhìn anh Bạc Văn xem, nhìn Trác Thành xem...anh thấy chưa?"

Vương Hạo Hiên đương nhiên biết cậu muốn nói cái gì thản nhiên:"Họ nhẹ."

Kế Dương "..." cậu đang âm mưu đẩy anh xuống biển 

Đi hết bậc thang dài đằng đẵng, khách sạn họ đến xây dựng như một tòa lâu đài cổ tích cửa xuất hiện một người đàn ông mặc đồ vest thẳng thớm, tóc chải bóng loáng đứng ngược sáng giọng nói và cử chỉ cũng hết sức cầu kỳ chỉ dẫn họ vào trong, bên trong nhân viên đều mặc đồ như trong hoàng gia không gian bên trong không tính là trang trí không tính là tráng lệ nhưng cũng vô cùng trang nhã ấm áp. Sầm Cảnh haha nói:"Lần này tôi chọn chỗ không tệ chứ" cuối cùng cũng gỡ gạc được danh hiệu bàn tay thối rồi. Lần nào chọn chỗ cũng không hết phòng thì cũng lở núi tắc đường, lên núi trượt tuyết thì đêm xảy ra bão tuyết không về được, chọn nơi ăn uống thì bị báo cháy, tắt điện hai ba người nhập viện thật sự hổ thẹn với đồng đội.

Mọi người phì cười, không khí hoà hợp, vui vẻ.Vừa rẽ đã đến phòng ăn, mùi thức ăn trên chiếc bàn hình chữ nhật thơm nức lan tỏa khắp nơi. Lý Bạc Văn chuyển một đĩa salad nhỏ đến trước mặt Trác Tuyền khẽ nói:"Đừng để ý đến bọn họ."

Ánh đèn chớp một cái rồi tắt tiếng nhạc reo leo du dương, người tiếp tân nói đây là lúc chào đón khách của khách sạn. Vu Bân hơi nheo mắt, cúi đầu sau lưng Lưu Hải Khoan rõ ràng là mật mã trong vài giây thông qua tần số hiệu suất cao của não phân tích mặt kính hiện ra vài dòng chữ xanh đôi đồng tử co lại, lặng lẽ tức giận. Đây chính là cách thanh trừ của tổ chức sao? Cậu ta ghé tai Lưu Hải Khoan:"Giết không cần hỏi."

____

Có người ở trong phòng Đóng cửa phòng, người ngồi ở sofa đối diện nói:"Có nhận ra trong lâu đài có cảnh sát không?"

"Có hai ba người, đã xác định được đối tượng nghi ngờ, có cần..."

"Tạm thời đừng động tới họ giải quyết những người cần thiết trước đã...."

___

Sáng sớm đã đi bơi, sau khi đi bơi xong mọi người đều về khách sạn ăn ghẹ Kế Dương tìm được một bộ trò chơi gỗ thông minh trong phòng, ngồi trên mặt thảm chơi với mọi người. Nhưng dù là Sudoku, giải vòng, giải mật mã, những người đồng ý chơi luôn có thể phá giải trong vài nước. Nhanh chóng như người máy, còn luôn tỏ vẻ quá thiểu năng, quá vô vị, quá tàn nhẫn với chỉ số IQ. Lại còn bị Vương Hạo Hiên chơi vài vòng vô cùng thất bại, ngã xuống thảm lăn một vòng, đưa lưng về phía anh:"Không chơi nữa. Con người anh chẳng thú vị gì cả."

Thoáng chốc Kế Dương bật dậy đẩy anh ngã xuống đất, thật sự muốn cắn cái miệng oái oăm của anh. Nhưng khi thật sự cúi xuống cắn thì lại không nỡ cắn mạnh. Vương Hạo Hiên không hề phòng bị với cậu, bất ngờ bị cậu đè xuống đất cắn...

Sầm Cảnh "..."

Những con người hết sức quá đáng!

Kế Dương không chịu thất bại quyết định tìm tên ngốc nói chuyện khó hiểu anh Vu Bân, cùng anh Hải Khoan chơi cùng mới được

Trần Trác Tuyền đứng trên bãi biển cạnh một bức tượng đá mắt dán màn hình chơi game, gió thổi mái tóc đuôi ngựa bay lòa xòa...

"Cô em đi đâu đây."

Trên màn hình game vẫn hiện các vòng PK còn một chút nữa là hoàn thành nhiệm vụ rồi, tốn biết bao nhiêu thời gian mới ngôi đầu lên tới tận vòng này.

"Cô em..."

Để coi trang bị nhận được có những gì? Là trang sức tăng thuộc tính hay là vũ khí mới, có nhẫn tốc độ không nhỉ.

"Mẹ nó mày có nghe được những gì tao nói không đấy...tao....."

Trần Trác Tuyền hết sức tập trung màn hình hiện hoàn thành nhiệm vụ. 

"Đó là bạn gái của tôi anh có ý kiến gì không?"

Người kia nhìn người đang bá vai mình lắc đầu:"Không, không có..."

Gió lạnh thổi xào xạc, người đi biển nhìn một nhóm thanh niên ba chân bốn cẳng chạy, ngã nhào dưới cát nhếch nhác vô cùng, không kịp thở hay than đau lại lồm cồm bò dậy quay đầu bỏ chạy tiếp. Trần Trác Tuyền chơi xong ngẩng đầu lên nhìn:"Có chuyện gì vậy?"

"Không có bánh của em hình như trời sắp mưa rồi chúng ta về thôi "

Cơn mưa xuân đầu tiên cuối cùng cũng chịu rơi..

___

Vu Bân đứng trước gương, dùng khăn giấy lau đi chữ viết mờ mờ viết bằng xà phòng hiện ra khi có hơi nước nóng. Nước đã sớm được lau khô, thế nhưng anh thất thần, tay vẫn lần lượt lặp đi lặp lại động tác thật kỹ lưỡng vừa suy nghĩ các bước tính tiếp theo. 

Vu Bân vứt mạnh cục giấy vào sọt rác liếc nhìn người đang bước vào có người thướt tha đi, Vu Bân nhíu mày, lại không vui:"Tôi không đi nhầm phòng vệ sinh, cho nên... cô biến thái hả?"

Người gác tay lên vai anh:"Đừng cáu" cô ta còn định nói gì đó thì Lý Bạc Văn vào nhìn thấy thì ngạc nhiên phải ngó lại một lần nữa. Cô ta cười cười:"Anh yêu em ra ngoài đây."

Lý Bạc Văn nhìn cậu nói:"Mang theo bạn gái sao không giới thiệu cho mọi người..." ngừng một chút anh ta nói:"À chắc là cô ta thích cậu nên bám vào tận đây chứ gì? Con gái bây giờ bạo quá!"

Vừa đi ra ngoài, chỉ thấy Trác Tuyền đỏ mặt chạy ra khỏi phòng vệ sinh nữ, sau đó hai cô gái khác cũng đi ra, còn cười nói với:"không sao đâu"

Lý Bạc Văn:"Sao vậy?"

"Cửa phòng kế bên bị hỏng, em không cẩn thận trượt chân đẩy nhầm cửa."

***

Trần Trác Tuyền vừa đi vừa nhìn màu sắc hoa mỹ trên vách tường màu sắc sặc sỡ uốn lượn, tò mò đưa tay sờ thử, nơi này trang trí đẹp thật, đột nhiên đèn trên hành lang chỗ cô đi tắt ngóm, xung quanh lập tức chìm vào tối tăm chưa kịp cất tiếng gọi, bóng dáng một người bịt miệng cô ra lôi đi giữa khúc ngoặt tối tăm, biến mất hoàn toàn. Trần Trác Tuyền thậm chí khó khôi phục tinh thần, chỉ biết bị kéo đến nơi chật hẹp âm u. Trên hành lang tối như mực, tất cả đèn đều tắt ngóm như sắp bị bóng tối nuốt chửng tất cả dù cô giãy giụa thế nào cũng không được. Người này quá mạnh, trong không khí thoang thoảng mùi thuốc hóa học.

Sau đó thì cơ thể lắc lư bị đẩy vào một nơi buốt giá trắng xóa ở rất sâu, rất sâu bên dưới lòng đất, khắp nơi đều ẩm ướt, mùi hóa học càng nồng

Toàn thân cô bỗng run lên, hàm răng lập cập, khí lạnh mãnh liệt chui lên từ lòng bàn chân ướt đẫm, quấy khắp thân thể lạnh đến run lẩy bẩy cả người như phủ tuyết, bên cạnh còn có...

Còn có...

Hành lang sáng lại, đại sảnh đột nhiên vang lên một tiếng thét hết sức chói tai khiến mọi người phải chạy ra xem, dưới đại sảnh có một người nằm trong vũng máu loang lổ, cũng con dao găm trước ngực. Khách khứa trong đại sảnh không ngừng gào thét nháo lên nhân viên khách sạn vừa phải ổn định vừa báo cảnh sát..

"Ngoài trời đang mưa, sóng biển động nhưng không đến nổi cảnh sát sẽ nhanh đến thôi." Một người nói

Một người trong đám khách khứa bước ra:"Cảnh sát đây" vốn là lên đây để bắt một cuộc giao dịch phi pháp giờ lại có người bị tấn công không biết có phải bọn chúng cố ý dụ cảnh sát ra mặt hay không nhưng không thể ngồi yên được nữa. Mọi người điều đang hoang mang mà xác định thời gian tử vong và bảo vệ hiện trường là điều hết sức cần thiết. Sau đó ra hiệu cho đồng nghiệp phong tỏa hiện trường, ra lệnh tập hợp mọi người.

Lý Bạc Văn thoáng dự cảm không lành đi quanh nãy giờ vẫn không thấy A Tuyền, gọi không thấy bắt máy.

Tiếng gió đến gào thét bên tai như hồng thuỷ vỗ vào hốc đá lạnh lẽo tiếng mưa cứng ngắt lối đi thắp đèn, cảnh sát phong tỏa hiện trường không cho ai rời khỏi, gọi người trong các phòng ra ngoài.

Trần Trác Tuyền nghe tiếng hàm răng cô va vào nhau lập cập, cô cảm thấy cằm mình sắp đóng băng rồi nhìn những thứ nhiều màu trong ống nghiệm, phản chiếu chồng chéo lên nhau dưới ánh sáng trên đỉnh đầu, không khí bị rút cạn dần, đầu óc cô mơ hồ dần. Cơ thể như bị kim nhỏ đâm vào xương cốt cô từng chút một, đau đớn buốt tim thấu xương. Đáy lòng anh bỗng nhiên lạnh buốt, không biết đi đến trước mặt họ thế nào, hỏi từng câu từng chữ: "Có ai từng gặp cô ấy không?"

Mọi người quay đầu lại, nhìn anh đầy khó hiểu không biết cô ấy anh ta nói là ai, anh miêu tả một chút mọi người đều ngơ ngác.

Lý Bạc Văn quay đầu bỏ đi, mọi người còn ngơ ngác sau người này lại lo lắng như thế thì lại có người chạy đến kêu ra ngoài, nói dưới lầu có người chết. Lúc tìm được người đã im lìm ở cạnh cửa bên cạnh nhà vệ sinh nữ không chỉ một người mà tới hai người vùi đầu ôm lấy bản thân, tại sao lại ở đây? Tại sao lại ra nông nổi này? Ai đã đem giấu rồi lại mang trở lại, khắp người từ trên xuống dưới phủ lớp tuyết mỏng dọa người. Với vẻ mặt tái xanh, cô tựa vào lồng ngực anh, không nhúc nhích quanh người tỏa ra hơi lạnh, buốt thấu xương. Mà người nam kia ở đây đã lâu người đã bị đông thành đá...

Tiếng thét của những người nhìn thấy tựa như sấm sét trong đêm đen.

Vu Bận nhíu mày nhìn Lý Bạc Văn để người vào bồn nước, mở nước nóng, nước nóng chảy xuống cơ thể lạnh băng cũng giảm nhiệt, Lý Bạc Văn anh không dám nghĩ, tâm trạng sợ hãi và tuyệt vọng như thế nào. Nước ấm chảy ào ạt, người trong ngực vẫn lạnh thấu tim. Những người khác không biết đến đây lúc nào, ùa vào phòng tắm, thấy như thế mọi người đều bàng hoàng chết lặng.

Kira điều chỉnh lại nhiệt độ nước

Mực nước từ từ dâng lên cơ thể vẫn lạnh lẽo khiến anh đau lòng. Thời gian trôi qua từng giây từng phút, cơ thể cô dần dần mềm lại, yếu ớt lành lạnh gục trong lồng ngực anh. Tuy vẫn còn hơi lạnh nhưng rõ ràng đã có dấu hiệu ấm lại.

Tất cả đều im lặng nghe theo lời Kira, cô ấy có chuyên môn nhất định sẽ có cách. Cảnh sát thấy một đám người vây quanh phòng tắm liền đi lại xem:"Các anh chị đang làm gì sao không xuống sảnh tập hợp, đã bảo là để nhân viên chúng tôi xử lý."



Lý Bạc Văn:"Ra ngoài..."cơn tức giận bộc phát trong nháy mắt khiến tất cả kinh sợ người anh ta ướt mèm lại nhếch nhác quỳ gối cạnh bồn tắm, Kira điều chỉnh nhiệt độ liên tục hầu như không ai nghe lời cảnh sát nói mực nước từ từ dâng lên, thời gian trôi qua từng giây từng phút, cơ thể cô dần dần mềm lại rõ ràng đã có dấu hiệu ấm lại.

Kira nhíu chặt chân mày không quay đầu nói như ra lệnh:" Chuẩn bị nước uống nóng"

Cảnh sát không muốn người khác mượn cớ rời khỏi tiêu hủy chứng cứ đành tự mình đi rót nước tới. Nước vừa tới người cũng có dấu hiệu ấm áp lại bình thường, Kira đưa nước cho Lý Bạc Văn, hiện giờ người đương nhiên không thể tự uống cũng không thể bóp miệng đút vào được, sẽ không thể nuốt vào Lý Bạc Văn hiểu ý cô ta.

____

Ở đại sảnh của khách sạn này những con người ngồi lại với nhau, từng người đi vào phòng riêng nhận hỏi cung, Kế Dương kéo tay Hạo Hiên hoang mang hỏi:"Gia thế anh Bạc Văn thế nào?"

"Sao em lại hỏi" anh chậm rãi

"Nãy em nghe cảnh sát Châu nói không tìm được hung thủ nhốt cô Trác Tuyền thì cục trưởng chỉ có thể từ chức" nguyên văn là cô Trần, trong khi cô có hai chết lại chỉ nhắc đến mình em ấy, nhưng gia thế em ấy bình thường không thể có người chống lưng.

Anh chậm rãi:"Bình thường"

Kế Dương khó hiểu nhưng ngữ điệu anh nói cho cậu biết chính là:không tiện nói

Cảnh sát Châu nhìn người được đưa vào phòng riêng hỏi cung.

"Cậu tên gì?"

"Vu Bân"

"Lúc 21h13 phút tối cậu ở đâu và làm gì?"

"Tôi ở trong phòng chơi game"

"Có ai làm chứng không?"

"Không, tôi ở một mình"

"Lúc thông báo tập hợp anh đang làm gì?" Anh ta ra rất trễ phải gõ cửa mấy lần mới chịu mở

"Tôi vẫn ở trong phòng, do đeo tai phone nên không nghe gõ cửa"

"Tôi muốn kiểm tra hành lý của anh"

"Vâng"

Người tiếp theo

"Cậu tên gì?"

"Tống Kế Dương"

"Lúc 21h13 phút tối cậu ở đâu và làm gì?"

"Lúc đó tôi đang chơi giải câu đố với Vương Hạo Hiên, và các đồng nghiệp của anh ấy ở dưới sảnh, có rất nhiều người nhìn thấy"

"Tôi muốn kiểm tra hành lý"

"Vâng"

Người tiếp theo

Cậu tên gì?

"Chu Tán Cẩm"

"Lúc 21h13 phút tối cậu ở đâu và làm gì?"

"Tôi ở trong phòng làm việc"

"Anh làm việc gì? Bây giờ không phải là thời gian nghỉ sao?"

"Xem các vụ kiện thôi, thời điểm này kiện cáo thường rất nhiều"

"Anh làm việc một mình"

"Đúng vậy"

"Chúng tôi cần phải kiểm tra hành lý"

Người tiếp theo

"Cô tên gì?"

"Mạnh Tử Nghĩa"

"Lúc 21h13 phút tối cô ở đâu và làm gì?"

"Tôi ở cùng Trác Thành, có nhân viên phục vụ nhìn thấy"

"Lúc được lệnh tập hợp cô ở đâu" vì xuống trễ

"Tôi ở tầng hai tìm người, sau đó thì sơ cứu người"

"Cô biết sơ cứu"

"Tôi là pháp y"

"Tôi cần kiểm tra hành lý của cô"

Người tiếp theo

"Cô tên là?"

"An Khách Khanh"

"Lúc 21h13 phút tối cậu ở đâu và làm gì?"

"Ở trong phòng coi phim"

"Một mình?"

"Ở với em gái An Tử Khanh"

"Chúng tôi muốn kiểm tra hành lý"

____

Tạm thời khoanh vùng nghi phạm bao gồm Chu Tán Cẩm, Lưu Hải Khoan, Vu Bân, An Tử Khanh, An Khách Khanh, Tiềm Y Y, Cao Ngạn, Tô Mộc Mộc, Liễu Tô, Phan Thành, Diêu Thâm, Lý Bạc Văn, Sầm Cảnh. Khách sạn tạm thời không tiếp thêm khách và không ai được rời khỏi trước khi xác thực bằng chứng ngoại phạm rõ ràng. Những người bị tình nghi sẽ được cảnh sát sắp xếp ở dưới tầng để tiện việc theo dõi, bước đầu nghi ngờ hung thủ đâm chết Trình Cảnh Cảnh và người đưa Trác Tuyền cũng Lộ Lan Tuế vào phòng lạnh ở dưới hầm là một người.

Trong phòng Trác Tuyền đã bớt đi hơi lạnh nhưng vẫn chưa tỉnh, Lý Bạc Văn không khỏi hoang mang đến khi cô nhúc nhích tỉnh lạnh mới như gió xuân đi qua xương cốt, làm tan cái giá lạnh của tuyết:"A Tuyền"

Hơi thở anh hết sức chân thành khiến cô cả đời không quên cô vừa tựa vào vòng tay ấm áp của anh, cô rất sợ, sợ cả đời này không gặp được anh vì thế mà khóc nức nở. Lý Bạc Văn rót nước nóng cho cô đi chưa được vài bước lại nghe thấy căn phòng nào đó vọng đến tiếng "chíu" nhẹ vô cùng. Cảnh sát canh giữ nghe vậy hoang mang vội kiểm tra tình hình.

Phía hành lang đi đến nhà vệ sinh Vu Bân dùng sức mở cánh cửa đi vào một phòng trống đã được thuê nặc danh, lúc cảnh sát đến phải giấu mấy thứ này nên men theo đường cửa sổ hướng ra biển mà tạm thời PCP để trong đây, cánh cửa chậm rãi đẩy ra, một họng súng đen ngòm nhắm ngay vào mắt cậu phía sau họng sứng là một người đàn ông cơ bắp ánh mắt lạnh:"Tao đã nghi là mày rồi" chỉ là không ngờ người đến thanh trừ mình là một tên nhóc con non choẹt thế này.

Vu Bân nghênh đón họng súng đi vào, bình tĩnh tự nhiên quay người đóng cửa. Người kia nhếch mép:"Gan đấy"

Vu Bân nhạt giọng đi đến bên cửa sổ kéo màn, bên ngoài trời xanh pha ánh xám, chỉ còn mấy ngày nữa là giao thừa rồi tại sao hòn đảo này lại u ám như thế cơ chứ giống như khóc thương một người sắp ra đi:"Sao tao phải sợ chứ."

***

Nghiêu Ân thầm khinh bỉ, súng lục di chuyển theo bước chân của Vu Bân:"Mày nhận ra tao là ai không?"

Tổ chức có thứ bậc nghiêm ngặt, ngoài trừ biệt hiệu chữ số các chữ cái tiếng anh thể hiện tên công việc của họ trong tổ chức cũng như địa vị người đó trong tổ chức, dựa vào đó mà quyết định nghe theo ai trong những lần hành động hay là giữa chừng gặp mặt cần ra quyết định gì đó. Mà Vu Bân người này Ân Nghiêu chưa từng gặp bao giờ, nếu cử người đến thanh trừ cũng tìm một người khá một chút chứ?

Vu Bân tính toán khoảng cách giữa mình đến anh ta để có thể tìm ra đường tấn công tốt nhất, vận tốc của súng không đùa được nếu như bất cẩn thiệt mạng như chơi:"Không quan tâm."

Hiển nhiên Nghiêu Ân không vui:"Tao dựa dựa vào năng lực bản thân, từng bước leo lên vị trí ngày hôm nay, mày là ai mà dám nói chuyện với tao như vậy. Một thằng nhóc con mới vào à...? Hay là sau lưng mày còn có ai? Tưởng tao không dám ra tay khi có cảnh sát ở đây chắc?"

Vu Bân không đáp lại lời anh ta:"Phát súng vừa rồi là do ai bắn"

Nghiêu Ân:"Không phải mày?" Xem ra còn có người khác muốn gây sự chú ý đây.

Vu Bân im lặng, đứng ngược sáng không thấy rõ vẻ mặt phát súng vừa của ai, ông ta, người giao dịch, hay anh Khoan, có thể là những vị cảnh sát ngoài kia nữa khóe môi khẽ cười.

Bên ngoài mưa gió, bên trong hỗn độn Nghiêu Ân không phải hạng xoàng, bị tập kích lập tức phản ứng lại, lộn một vòng theo cánh tay, nhanh nhẹn tránh thoát. Vu Bân biết anh ta sẽ né được động tác chính không phải là đánh mà là cướp khẩu súng, sao khi khẩu súng rơi cũng thoải mái hơn. Mất súng người kia cũng không do dự tung một cú đá khí thế như núi bổ tốc độ cực nhanh, Vu Bân né người một cú chưa đá đến, chân tiếp theo đã lập tức tấn công. Sức mạnh của anh ta không hề nhỏ Vu Bân tính toán chuyển động của ông ta đá một phát vào cổ. Giao đấu kiểu này thiệt là cái chắc...

Nghiêu Ân nhào về phía Vu Bân như con sư tử, đánh vào bụng Vu Bân nhíu mày đau như xương sườn bị gãy.

"Hóa ra là sử dụng thuốc."

Người kia đá thêm một cú, Vu Bân đập người vào tường phía sau, thấy cơ thể tê rân rân như có điện chạy khắp người. Người kia vẫn thủ thế khóe môi hờ hững:"Còn biết tới thuốc này xem ra tao đã xem thường mày cấp của mày không nhỏ. Nhìn mày chắc là bên đièu chế rồi? Độc dược hay cao cấp hơn PCP? Điều chế thuốc mà không sử dụng thuốc? Không thể nào? Ngươi ở đội nào hả?" Cấp không nhỏ nhưng thực lực...rốt cuộc là tên này chuyên về cái gì? Xem ra anh ta nhầm đối tượng rồi vẫn còn một người đến thanh trừ ông thân thủ cao hơn tên nhóc con này.

Đây là thời gian đến tâm sự sao?

Ông ta như hổ đói xông đến, đưa tay chặt vào cổ Vu Bân, bởi ông không biết rõ đối phương đang chơi trò gì càng muốn đánh nhanh rút gọn, để đối phương không kịp trở tay hay kéo dài thêm thời gian. Vu Bân khom người vòng qua, bắt được tay Nghiêu Ân vặn một cái thoát thân ban đầu Nghiêu Ân còn thăm dò thực lực của cậu nhưng đánh đã lâu người kia vẫn không có gì gọi là mang tính đột phá cả, Nghiêu Ân ra đòn nào cũng đau như bị rút gân bẻ xương. Không biết lấy cái gì phá vỡ bóng đèn. Nghiêu Ân thầm rủa ông ta không biết những người mắt của những người làm thí nghiệm rất tinh cho rằng Vu Bân muốn trốn tai bắt đầu lắng nghe, ông ta càng không biết Vu Bân có đeo kiến, có chức năng nhìn trong bóng tối lúc dao găm đâm xuyên qua lưng trái anh ta, Vu Bân có chút chần chừ nhưng rồi cũng ra tay, tay Nghiêu Ân có phải bị thứ gì đâm hay không, hơi đau... không phải có chút thôi.

"Mày..."



Một tiếng thét thảm thiết vang vọng trong tầng thê thảm như móng vuốt mãnh thú cào xé người đàn ồn ngày thường luôn ít nói lạnh lung giờ phút này hoàn toàn thay đổi hình dạng, hệt như con cọp co rút lăn lộn trên mặt đất từng lỗ chân lông như đang nhỏ máu da thịt như bủn rủn ra đau đớn khó chịu đến không giữ nổi vẻ cay nghiệt lạnh lùng lúc nãy từng chịu vô số cực hình đều cắn răng chịu đựng không ngờ loại độc tố này khiến anh ta đau đến muốn tự sát. Thân thể ông ta giãy giụa theo bản năng, đầu óc dần không nghĩ đến gì khác, máu cứ từ từng lớp da mà trào ra, chỗ nào cũng đau. Tiếng gào thét lớn như vậy cảnh sát không đến mới lạ Vu Bân không có thời gian lấy PCP liền men theo lối cũ mà về. Đường tường bên ngoài hướng ra ngoài vốn đã khó đi mà vết thương trên người khiến cậu di chuyển mấy phần khó khăn hơn. Anh nén đau ít nhất phải về phòng trước khi cảnh sát đến gõ cửa.

Cảnh sát chạy đến tầng trên thì thấy thi thể đen sắp chảy ra hòa với vũng máu bốc lên mùi kinh dị đến buồn nôn chỉ cần đứng dần thôi đã hãi hùng nói gì đến việc phải khám nghiệm. Cửa sổ mở toang có lẽ hung thủ đã chuẩn bị sẵn nhảy xuống biển trốn hoặc là vẫn ẩn nấp các phòng khác bên cạnh hoặc bên dưới.

"Sếp ở đây có PCP" thứ chết người này chính là thứ họ đuổi theo bấy lâu:"Số lượng lớn chắc là dùng cho vụ giao dịch rồi. Người chết có thể là một trong bên mua bán, bất đồng trong giá cả mà bị giết"

"Không đâu, giết người như thế chỉ khiến hắn mất trắng PCP. Ta nghĩ họ không giao dịch ở đây tình huống này chắc là ngoài dự kiến, không có chuẩn bị là thời điểm vàng để điều tra" trước khi hung thủ phi tang chứng cứ cùng độc tố mình dùng:"Có dấu vết đánh nhau chắc hung thủ cũng bị thương hay trầy xước gì đó. Kiểu, tra cho kĩ vào.."

Lại có thêm người chết tất cả đều hết sức hoang mang dù đã khuya nhưng không ai có tâm trạng đi ngủ lại bị kéo ra bàn tròn bắt đầu thẩm vấn nữa. Hầu như tất cả đều ở trong phòng bên ngoài hàng lang có camera và cảnh sát, hung thủ cũng không đi đường chính. Lúc Vu Bân thì thầm chuyện này cho Lưu Hải Khoan anh ta không nhịn được nhíu mày. Đánh nhau ít nhiều có va chạm Vu Bân không có thời gian xóa sạch dấu vết hành động vô cùng bất cẩn còn liều lĩnh, trước giờ tính Vu Bân có chút...

"Phát súng đó là do ai bắn,...không biết có ý đồ gì?" Hiện giờ mưa lớn đừng nói là khám nghiệm cả cảnh sát cũng không thể đến tiếp viện cho dù có kiểm chứng cũng chưa biết đó là độc tố gì? Tuy nhiên là thứ nguy hiểm cần liệt vào danh sách phá hủy gấp.

Lưu Hải Khoan:"Có thể là để dụ cảnh sát, hoặc là ám hiệu nào đó."

Cảnh sát bước ra họ không tiện tiếp tục thì thầm nên tách ra. Sau đó tất cả người tình nghi và có liên quan đều được đưa lên thuyền để giam giữ riêng.

___

Lưu Hải Khoan nhìn gương trên tàu phản chiếu gương mặt anh ta lạnh nhạt lần này lại đụng phải một rắc rối lớn e là lại thất bại nữa rồi. Người trong tổ chức tha cho họ mới là lạ, định gửi một tin nhắn Lưu Hải Khoan mở nguồn điện thoại đột nhiên thấy có người qua gương, không phải nhà vệ sinh này xa như phòng chính như thế cũng có người đến à? May là anh chẳng đến đây để làm chuyện gì, dù sao cũng có người ra vào.

"Kế Dương?"

"Anh không cần lo em sẽ không nói đâu."

"Hả?"

Kế Dương cười tủm tỉm khẳng định với bộ dạng chắc nịch:"Em biết anh là cảnh sát mà, anh đang làm nhiệm vụ em không phá đâu! Anh tiếp tục đi"

Lưu Hải Khoan không đáp nhìn cậu ta đi ra ngoài

___

Cơ thể của Trác Tuyền rất yếu dù đã tỉnh nhưng một câu hoàn chỉnh cũng không nói được, yên tĩnh ở trên giường ủ ấm trời dần trưa Lý Bạc Văn sẽ mang đến một ít đồ ăn dễ ăn dễ nuốt, dựa vào người đang ôm rất chặt như trút hết nỗi bất an và sợ hãi dồn nén lúc nãy. Trần Trác Tuyền không nói gì để anh ôm trong lòng dựa dẫm hoàn toàn hơi thở của anh đã sớm rối loạn bị thân thể nóng bỏng của anh áp chế tiến lùi không được nhưng rất dễ chịu.

Vương Hạo Hiên gõ cửa:"Bạc Văn, có thấy Kế Dương đâu không?"

Lý Bạc Văn nhíu mày:"Không thấy, có chuyện gì sao?"

"Vừa rồi Kế Dương bị cảnh sát gọi đi nhưng đến giờ còn chưa quay lại, khi hỏi cảnh sát thì nói đã hỏi xong lâu rồi." Vốn là Trác Thành đang than là đáng lí anh rể và chị anh ta đến sau, nhưng giờ mưa thế này lại còn xảy ra nhiều chuyện, lúc này thì cảnh sát đến gọi người đi. Trong giọng nói Vương Hạo Hiên dần trở nên bất an sợ hãi. Bên ngoài mưa gió vẫn âm ỉ, lòng Hạo Hiên tĩnh lặng như đã chết, còn tưởng là em ấy đến thăm Trác Tuyền mọi người bắt đầu khẩn trương, cùng anh chạy như bay tìm người. Cảnh sát nghe người mất tích cũng hoảng không kém, không cho bất cứ ai đi lung tung tìm, phân bổ lực lượng tìm người.

Vương Hạo Hiên đi cùng cảnh sát sầm mặt nghiến răng, nửa khuôn mặt tuấn tú để lộ vẻ tức giận ẩn nhẫn.

***

Vương Hạo Hiên nghiến răng những lời người khác nói đều không nghe thấy cũng cảnh sát chạy khắp khoang thuyền. Sau khi kiểm tra cả An Tử Khanh và An Khách Khanh cũng không thấy đâu. Sơ lược khoang thuyền một chút gần như cố chấp quay đầu tính toán mấy lần. Trên biển gió rét mưa lạnh dù là giữa trưa cũng không có tia sáng sủa nào. Khoang thuyền tròng trành dữ dội cứng đờ im lìm như cái chết.

Lẽ nào...

Mọi người soi đèn pin vào khắp nơi, từ trên thuyền đến ngoài biển, mấy luồng sáng giao thoa chiếu xuyên mặt biển nhấp nhô đen kịt. Cảnh sát Từ nói:"Có khi nào bị đưa lên bờ mà không ai hay không?"

Cảnh sát Châu nghe thế tức giận:"Chúng ta chịu phụ trách canh giữ nghi phạm và bảo vệ mọi người, để người biến mất cậu nói câu đó không thấy hổ thẹn à? Mau tìm người cho tôi, bảo cậu Tiêu vận động mấy người đi lên bờ tìm người."

Thế giới tĩnh lặng, ánh sáng mông lung trong phòng không khí rất tinh khiết, không khí có mùi hương vấn vương. Tay chân Trác Tuyền đặt hết trên người anh, vòng tay vòng chân ôm ghì lấy anh như con gấu cô đang say giấc, mái tóc dài xõa tung trên gối như rong biển. Tim anh không khỏi dao động, nghiêng người hôn lên mắt cô. Một mặt suy nghĩ về chuyện của cô một mặt đang lo cho Kế Dương, từ trưa hôm qua đến giờ vẫn chưa tìm được người.

Lần này tất cả người có liên quan đều không có chứng cứ ngoại phạm hầu như đều ở trong phòng một mình.

Anh quay đầu lặng lẽ ngắm cô tìm chút yên bình, không biết bao lâu sau, trong giấc ngủ, cô cảm nhận được ánh mắt của anh, mơ màng mở mắt ra, đôi mắt đen láy lúng liếng nhìn anh. Cảnh sát thấy cô đã khỏe, đủ tỉnh táo để hỏi cung liền bắt tay vào làm việc.

"Cô Trần tình hình lúc đó thế nào."

"Lúc đó đèn đột nhiên tắt có ai đó bịt miệng kéo tôi ở phía sau. Rất mạnh cũng rất cao lớn tôi không giãy giụa được đã bị kéo đi." Trần Trác Tuyền chỉ có chút kí ức ít ỏi như thế mà thôi

"Thế cô có sờ trúng cái gì hay nghe hung thủ nói cái gì không? Hoặc là trước đó cô đã thấy cái gì từ hung thủ cho nên hung thủ mới ra tay với cô?"

Trần Trác Tuyền lắc đầu lúc đó chuyện xảy ra bất ngờ, cô sợ chết khiếp nên không có chú ý nhiều như thế nhưng mà:"Trên người có mùi hắc rất lạ.."

Mùi hắc? PCP? có thể cô Trần đã nhìn thấy gì đó...

"Trước đó tôi gặp rất nhiều người, thật không nhớ có gì đặc biệt"

__

Lý Bạc Văn đi lấy đồ ăn, hiện giờ trên tàu chỉ có một thuyền trưởng và một đầu bếp, các nghi phạm cùng cảnh sát bản thân có tay có chân trong tình hình căng thẳng không thể sai khiến người ta được đương nhiên là tự đi lấy...

Thuyền bị sóng làm cho chông chênh không ngừng, tình hình này xem ra buổi đón giao thừa vui vẻ mà họ mong muốn tan thành mây khói rồi. Đi xuống bếp đèn dưới bếp sáng lóa tiếng bước chân trong tĩnh lặng vang lên mồn một. Lấy đồ ăn xong Lý Bạc Văn đi ra ngoài đến cửa thì dừng nghĩ một chút liền lấy điện thoại ra, trên biển đang mưa, sóng điện thoại chập chờn lúc có lúc không. Vương Hạo Hiên nhận điện thoại chạy đến, Lý Bạc Văn:"Cậu rành hơn tôi xem coi cấu trúc nơi này có phải hơi kỳ hay không?"

Đối chiếu bản vẽ và sửa đổi mấy lượt quả nhiên thấy cấu trúc căn bếp này không đơn giản, phía dưới chắc chắn còn tầng hầm. Cả hai người đi quanh phòng bếp tìm kiếm, Lý Bạc Văn định gọi thêm mấy người đến tìm, những vật liệu kim loại phản chiếu bóng hai người mờ ảo. Cảnh sát Từ thò đầu vào:"Hai người còn ở đây à, cảnh sát Châu đang...."

Vương Hạo Hiên gọi:"Phụ tôi một tay" đó là một dấu hình tam giác nằm sát cửa sổ kính dưới góc tường

"Hả?"

"Đây là hệ thống cuộn cửa một chiều, phía dưới có tầng hầm" Vương Hạo Hiên nói ngắn gọn cảnh sát Từ không ngốc, đoán được có thể phía dưới đang giấu người họ cần tìm lặp tức đeo găng vào gọi người phụ một tay. Không có chìa khóa nhưng cửa dần dần được cậy ra, ánh sáng trắng lóa trên đỉnh đầu chiếu xuống lối cầu thang kim loại âm u, cảnh sát Từ nghiêm mặt cầm đèn pin đi xuống trước, lối đi lành lạnh tối om, chừng năm phút anh ta mới thốt lên:"Có người"

Vương Hạo Hiên định đi xuống thì nghe tiếng nghiêm trọng vang lên:"Không được đi xuống"

Xung quanh toàn là dầu có một thùng đã được đổ ra Tống Kế Dương nằm giữa đống dầu lan, vẫn còn sống nhưng không tỉnh, bước đầu cho thấy đã bị chuốc thuốc mê. Xung quanh có dấu vết đánh nhau kịch liệt, hung thủ có thể bị thương người cũng có thể dính dầu, có bậc lửa đã hết gas cùng thuốc lá rơi vãi, giống như phạm tội bỏ chừng nhưng nữa đường lại bỏ đi có thể là tìm bật lửa. Hình như tình tiết này hơi quen phạm tội gập khuôn à?

___

Cảnh sát chia ra phòng hỏi cung hai người, Lý Bạc Văn và Vương Hạo Hiên. Cảnh sát Châu nhìn Vương Hạo Hiên ánh mắt sắc bén:"Sao cậu biết dưới phòng bếp có tầng hầm" không loại chừng hung thủ muốn dẫn đường tìm người, có thể Tống Kế Dương không phải mục tiêu chính của hung thủ, chẳng qua muốn tạo chứng cứ ngoại phạm, mà người biến mất Vương Hạo Hiên chính là người phát hiện và báo tình hình mất tích đầu tiên.

"Cấu trúc phòng bếp có vấn đề" anh lướt màn hình ipad vừa vẽ vừa giải thích các lý nguyên lý cấu tạo lên một kiến trúc cơ bản, cả cơ chế bắt mạch điện cũng không chỉ phân bổ cho một phòng bếp, điểm giới hạn đầu và cuối của phòng không khớp giải thích một hồi cảnh sả ù ù cạc cạc thì ra là một quái thai cơ khí hèn gì rành như thế, Vương Hạo Hiên nói thêm:"Cơ chế cửa mở chỉ có một chiều, bên trong không thể mở cửa được vừa rồi cảnh sát cậy cửa làm hỏng hệ thống nơi đó không dùng được nữa."

Cảnh sát nhíu mày mấu chốt không phải là có dùng được hay không, mấu chốt là đã cứu được người..,hơi dừng lại một chút cảnh sát Châu nói:"Ý cậu là..."

___

Ở khoang thuyền có những con người ngồi cùng với nhau, có những người ở yên trong phòng Chu Tán Cẩm đúng là bị một phen trở tay không kịp giọng nói Lưu Hải Khoan khàn khàn truyền qua tai mang đến cảm giác hết sức đau nhói, trên gương mặt điển trai của Lưu Hải Khoan mang theo cảm xúc phức tạp mà Tán Cẩm chưa từng thấy, từng tia sáng chiếu lên gương mặt đó, càng nhìn càng thấy tối tâm, càng nhìn càng thấy xa lạ, cảnh sát Châu bắt đầu hỏi:"Có người xác nhận anh đã ở gần phòng bếp vào thời điểm Tống Kế Dương mất tích."

Chu Tán Cẩm cau mày

Cảnh sát Châu thản nhiên nói: "Đi vào còn ở một lúc, nhân chứng cho rằng anh ta đi lấy đồ ăn nên không để ý anh ta làm gì bên trong"

"Điều này không đủ chứng cứ, như cảnh sát Châu đã nói nhân chứng không thấy anh ấy làm gì" Chu Tán Cẩm thản nhiên vặn lại

Cảnh sát Châu đưa ra một xấp tài liệu phòng thẩm vấn yên tĩnh cực kỳ, anh liếc mắt một cái, nhìn những dòng chữ trên đí, đôi mắt mở to, trong mắt như có đau thương đập màu lan ra, bàn tay Lưu Hải Khoan siết lấy cạnh bàn, dùng sức, nắm thành quả đấm sắp bẻ gãy góc bàn tới nơi:"Cô điều tra tôi?"

Chu Tán Cẩm thấy thái độ anh như vậy, cũng dời mắt nhìn, nhưng dòng chữ đặc sệt hiện lên trong đầu, một trận kinh hãi moi móc tâm trí cậu. Không ngừng khoét lỗ.

Cảnh sát Châu không đáp, nghiêm mặt vạch trần không thương tiếc: Lúc..... phác họa tâm lý nghi phạm, tôi từng nghi ngờ, hung thủ của vụ giết người liên hoàn có vấn đề nghiêm trọng về tâm lý" sắc mặt cô ta đanh lại không muốn nói ra người phác họa là ai nhưng Chu Tán Cẩm nghĩ đến một người ở trên thuyền không bị tình nghi và được quyền hỗ trợ cảnh sát:"Bố anh là nhân viên điện lực khi anh còn nhỏ đã hi sinh trong một vụ hỏa hoạn rất lớn. Vụ hỏa hoạn thiêu chết rất nhiều người nguyên nhân không chỉ bởi lửa lớn mà còn vì mạch điện mắc sai lầm, hệ thống thang máy một xảy ra vấn đề, gây cháy nổ. Là người phụ trách chính mắc điện trong tòa chung cư bố anh đã phải chịu hết các trách nhiệm bêu danh sau khi qua đời. Anh luôn không tin chuyện này vẫn luôn tìm hiểu chuyện này, nguyên nhân anh đã tìm ra không phải do mạch điện có vấn đề mà có người giở trò khiến cabin dừng cậy nắp cabin phóng hỏa thiêu sống cha anh, cha anh chịu oan ức nhiều năm như thế, thậm chí hung thủ ra tay với ông ta còn nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật. Có thể những việc trên đã kích thích anh"

Chu Tán Cẩm thấy khó thở, anh không thể tin được anh từng trải qua những vấn đề này, từ như ng chuyện trên cảnh sát Châu suy luận ra anh có liên quan cũng không vô lí.

"Tôi tin bố tôi" anh chỉ nói một câu này

Chu Tán Cẩm thuận theo:"Anh Lưu tin bố mình không gây ra hỏa hoạn, cái này không thể xem là kích thích"

"Nhưng anh tin người khác lại không tin, cũng vì thế mà anh oán hận mọi người."Cảnh sát Châu vẫn hết sức sắc sảo lập luận rõ ràng:"Người bố mà anh nương tựa chết thảm, hung thủ không được cảnh sát tìm ra, bố anh phải chịu tiếng oan. Anh không tin vào sự công bằng của pháp luật thậm chí thù ghét cảnh sát đó là lý do mà trong phiên tòa trước anh không hề có ý định hợp tác với cảnh sát, không phải sao?" cô ta dừng lại một chút:"Lần đó là do anh hắt chất dễ cháy, dùng khoa học để chứng minh việc anh quay lại phóng hỏa là rất thấp...nhưng bây giờ thì khó nói lắm, tôi có quyền nghi ngờ anh chính là đồng phạm trong vụ việc trên."

Sắc mặt Chu Tán Cẩm khó coi:"Tôi không tin cái gọi là trải nghiệm thời thơ ấu sẽ khiến một người trở thành kẻ có suy nghĩ lệch lạc chống đối xã hội. Mọi thứ chỉ phản ánh một phần mà thôi. Nếu cô nói về khoa học, thì hãy mang những bằng chứng khoa học ra đây? Cô có giấy xác nhận của bác sĩ không? Có bằng chứng anh ta là đồng phạm không? Hung thủ đã khai ra anh ấy hay sao?" Dưới ánh đèn Chu Tán Cẩm thấy sắc mặt Lưu Hải Khoan trắng toát, hốc mắt sâu thẳm lóng lánh, sự kiềm chế bức bách đè nặng trên đôi vai. Giờ đây, người luôn nho nhã điềm tĩnh này đang run rẩy, nén cơn thịnh nộ kinh hoàng thật không dễ dàng gì. Chu Tán Cẩm tiếp tục:"Nếu cảnh sát Châu rơi vào tình cảnh của anh Lưu liệu có làm những việc như anh ấy hay không?"

Cảnh sát Châu tức giận:"Luật sư Chu anh cảm thấy tôi sẽ làm như thế sao? Tôi là cảnh sát, tôi tin vào pháp luật, cho dù trải qua những điều đó tôi cũng không phạm tội."

"Đúng! Trên thế giới này, quả thật là có những người sau khi gánh chịu sự bất công và gặp cảnh ngộ thê thảm đã trở thành kẻ tình nghi đi trả thù xã hội và người vô tội. Thế nhưng cũng có những người họ mạnh mẽ gai góc họ căm ghét cái xấu và yêu chính nghĩa hơn bất kì ai hết, bởi vì họ từng đau khổ nên họ sẽ không để người khác phải đau khổ, những người đó có thể đã trở thành cảnh sát, luật sư, hoặc là công dân bình thường giúp ích cho xã hội, tại sao cảnh sát Châu tin chắc bản thân sẽ không trở thành tội phạm trong hoàn cảnh đó lại dùng cái nhìn phiến diện cho rằng anh ấy nhất định trở thành tội phạm? Cô mớm cung tôi có thể kiện cô đấy"

"Trần Trác Tuyền đã liệt kê những người mà cô ấy đã gặp mặt, trong đó có anh và Vu Bân. Trước đó cô Trần từng nhiều lần thấy hai người bàn tính bí mật với nhau, có lần còn nhắc đến hành vi phi pháp."

Chu Tán Cẩm:"Hành vi phi pháp? Hành vi phi pháp là cái gì?"

Cảnh sát Châu:"Mổ xẻ thi thể"

"Vu Bân là nghiên cứu sinh sinh học, cô chắc đó không phải thi thể chuột bạch, nếu không cô Trần không thể đến giờ mới khai báo. "

"Chúng tôi đã nghĩ đến trường hợp đó, nhưng không loại trừ đó là xác người"

Người tiếp theo

"Cô Tiềm Y Y có người nhìn thấy cô đi xuống bếp"

"Tôi chỉ đi tìm một ít dưa leo thôi, tôi phải đắp mặt

"Xảy ra nhiều chuyên như vậy cô còn có thời gian đắp mặt à?"

"Thì sao chứ dù sao cũng không liên quan đến tôi"

Cảnh sát Từ nói vào một câu:"Cô có vẻ chắc chắn là không ai động đến cô"

Tiềm Y Y thay đổi sắc mặt:"Thì sao, Sầm Cảnh sẽ bảo vệ tôi, tôi và Tống Kế Dương không hận không thù, nói chuyện không được hai câu đụng mặt không tới hai lần tôi không cần gì phải ra tay với anh ta cả."

___

Trong phòng trở nên hết sức tĩnh lặng Chu Tán Cẩm gõ cửa phòng Vu Bân, Vu Bân mở cửa:"Sao cảnh sát hỏi lâu vậy..."

Chu Tán Cẩm không trả lời ngay vào phòng đóng cửa lại nhìn Vu Bân rất lâu:"Vụ phóng hỏa đốt quán bar cậu là đồng phạm đúng không?" Một câu trực tiếp đi vào vấn đề.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện [Hiên Dương] Nhớ Một Người Không Thể Nói Ra

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook