[Hiên Dương] Nhớ Một Người Không Thể Nói Ra
Chương 1: Không Thể Giữ Lấy Bầu Trời
Duyenhe
24/10/2021
(DH: Mấy bạn biết đó mình chỉ viết ngọt thôi.)
Hôm nay là ngày họp lớp lần thứ tư sau mấy năm ra trường của trường đại học T, vì muốn ôn lại kỉ niệm mà mọi người hẹn nhau buổi tối ở sân trường, cùng uống bia cùng nhảy múa. Lâu rồi mới gặp lại bạn bè Tống Kế Dương rất háo hức tối sập tới đã đến trường, không ngờ mọi người còn đến sớm hơn mình đang quay quanh sân bóng rổ xem người ta chơi.
Kế Dương thuộc nhóm người học hành chăm chỉ, không thích chơi thể thao, mỗi ngày chạy đến thư viện tự học theo thói quen giống như một con mọt sách vậy cho nên mấy môn thể thao này chưa từng tham gia. Tuy nhiên đó chỉ là năm nhất đại học thôi, những năm về sau trong trường có môn thể thao nào cậu cũng đến xem, vì cậu rất thích người chơi chính trong đội - Vương Hạo Hiên. Cho nên thấy mọi người đứng xem, trong lòng cậu thầm hi vọng có mặt của vị đàn anh nào đó, tìm cách lách vào xem.
Mắt cậu giống laze vậy, rà một lúc liền tìm ra được tần số cần tìm. Bóng dáng của anh cậu không sao quên được...
Vương Hạo Hiên của khoa tự nhiên nhân vật phong vân đẳng cấp nhất Đại học T, sao gọi là phong vân? Đương nhiên rồi tại gì lúc nào cũng đi mây về gió, thần bí hơn cả truyền thuyết nữa, khoan nói đến chuyện anh là học bá trong tất cả các môn học, trong các môn thể thao lại đạt nhiều huy chương tướng mạo cũng rất tuấn tú lại phong trần, lúc thực hiện đam mê vẻ mặt sáng ngời phơi phới khiến người ta muốn không mê mẩn cũng khó.
Trong đó đương nhiên có Tống Kế Dương.
Có điều mê thì mê chứ con gái trong khoa chẳng ai dám theo đuổi anh, tại vì có vài người từng làm quân tiên phong đeo đuổi, mặt dày mày dạn cỡ nào anh ta cũng không để ý tới, luôn hờ hững xa lạ, thậm chí xem đối phương như người vô hình.
Trong đó cũng có Tống Kế Dương...
Toàn trường đều biết Tống Kế Dương theo đuổi Vương Hạo Hiên suốt ba năm đại học nhưng hai người trên dưới nói chuyện không quá trăm câu.
Lần nào cũng là Tống Kế Dương luyên thuyên, còn Vương Hạo Hiên thì 'ừ' một tiếng bảo cậu 'tránh ra.'
Quá lạnh.
Có một nguồn tin không chính thống rằng hai người đó từng yêu nhau, nhưng vì tính cách không hợp mà chia tay đường ai nấy đi rồi. Tin tức này cũng giống như tin lá cải vậy đến thì rầm rộ mọi người bất ngờ nhưng rất nhanh lại nhận ra không có thông tin hay đường link nào xác thực cả, cứ thế mà chìm vào quên lãng.
Chỉ có thông tin Tống Kế Dương miệt mài theo đuổi Vương Hạo Hiên là trường tồn với thời gian, nhưng lần nào cũng bị bỏ rơi ở phía sau lưng, Vương Hạo Hiên không hề quan tâm, không liếc tới thậm chí cả chân cũng không thèm chậm nhịp nào, nhưng cậu ta vẫn rất kiên trì, dù Vương Hạo Hiên có ra trường, cậu ta vẫn tìm cách biết được Vương Hạo Hiên ở đâu mà chạy đến theo đuổi. Rất nhiều người tò mò không biết đã thành công chưa, nhưng trên ứng dụng chat hay weibo đều không nghe họ đề cập đến chuyện này, chỉ là rất nhiều người hóng hớt ngày ngày lên xem hôm nay Vương Hạo Hiên đăng ảnh nào, Tống Kế Dương sẽ bình luận cái gì? Mỗi lần bình luận Tống Kế Dương đều kể chuyện rất dài, nhưng đều là tự nói tự trả lời, dần dần có người sẽ vào tán dóc với cậu ta ở phần bình luận đó, nhưng Vương Hạo Hiên chưa trả lời cậu ta lần nào.
Bây giờ hai nhân vật chính đều đang ở đây, ánh mắt Tống Kế Dương nhìn người kia còn mang theo cả nhiệt độ khiến người khác đều cảm thấy hào hứng lay, chờ xem chuyện gì sắp xảy ra. Thấy trận sắp kết thúc, Tống Kế Dương liền chạy đi mua cho anh chai nước.
Vương Hạo Hiên đi ra sân, đột nhiên có một người nhào tới làm anh giật mình, suýt nữa là ném trái bóng trên tay vào người kia. Tống Kế Dương đưa chai nước cho anh, cười đến sáng rỡ như bình minh:"Anh Hạo Hiên."
Vương Hạo Hiên nghi hoặc:"Tôi không biết cậu."
Mọi người "..."
Người ta theo đuổi anh nhiều năm như vậy, anh một chút cũng không thèm ghi nhớ sao?
Tống Kế Dương vẫn giữ vẻ mặt sáng ngời ấy nhắc anh:"Em là bánh sừng dê."
Vương Hạo Hiên nhíu mày:"Người bán ánh sừng dê, tôi không thích ăn."
"Không, không ý em là weibo của em tên bánh sừng dê, rất hay bình luận trên weibo của anh... "
Vương Hạo Hiên nghĩ một chút đáp:"Không ấn tượng."
Tống Kế Dương lắc đầu:"Không sao."
Vẫn kiên trì đưa chai nước cho anh.
Vương Hạo Hiên nhận lấy chai nước:"Cảm ơn." Tuy nhiên anh không uống mà lại đưa cho một người khác rồi bỏ đến góc sân tụ tập trước.
Người kia cầm chai nước do dự, không biết nên làm sao thấy Kế Dương cũng không bí xị gì mới đi lại chỗ Hạo Hiên ngồi xuống nhắc:"Là Tống Kế Dương khoa văn, đã theo đuổi cậu mấy năm trời đó."
Vương Hạo Hiên lấy trong balo ra chai nước uống tay vặn nắp miệng nói:"Nhiều người theo đuổi quá không nhớ."
Người kia trách lưỡi thật muốn đánh tên kiêu căng này một phát, dựa vào kinh nghiệm hóng hớt mà tiếp tục khơi gợi trí nhớ của người kia:"Weibo cậu không kết bạn nhiều người lắm, người ta lần nào cũng bình luận mấy trăm dòng lẽ nào không để ý tới sao?"
"Chưa bao giờ coi bình luận cả."
Được rồi, mặc kệ nhà cậu.
***
Tống Kế Dương chào từng người bạn ra về, bản thân vẫn đứng nán lại ở cổng trường đợi anh bước ra, trời càng tối gió càng lạnh anh vẫn chưa bước ra. Lẽ nào đi đường khác về rồi?? Nhưng ai lại đi cửa sau trường ra về trong khi cửa chính còn mở thế này?
Tống Kế Dương nghiêng đầu nhìn bên trong, nhìn thấy đốm sáng lớp anh vẫn đang quay quần với nhau vẫn còn hăng say chưa có ý định ra về. Nhìn kĩ thêm một lúc lại thấy anh đang bước ra, vừa tới cổng là gặp cậu, anh bình tĩnh nhìn cậu, mặt mũi thanh tú hết sức thờ ơ. Trái tim cậu thốt lên một nhịp, chạy tới anh:"Anh Hạo Hiên."
Mấy năm rời trường chưa gặp mặt chính thức lần nào, anh vẫn đẹp đến mức khiến người ta muốn phạm tội, vẫn là bộ dạng khiến người ta không sao chạm tới được. Lạnh lùng xa cách nhưng cậu thích anh, kiên trì đã bao năm chưa bao giờ nghĩ đến bỏ cuộc, bỗng nhiên trở về rất nhiều năm trước cậu theo đuổi anh đến mức trời long đất lở, cậu bám theo anh với tinh thần thấy chết không sờn. Chỉ trong thời gian ngắn toàn trường đều biết ban đầu thì người hóng hớt, người không quan tâm, người thì phản đối nhưng dần dần, toàn trường đều bị cậu làm cho cảm động lay, ngày ngày đều hô hào ủng hộ ý chí của cậu.
Chỉ riêng anh nói:"Đừng làm phiền tôi."
Nhưng cậu vẫn không thất vọng, miệt mài theo đuổi anh với châm ngôn: chỉ cần cố gắng sẽ thành công.
Thoáng cái đã qua rất nhiều năm...
Vương Hạo Hiên nhìn thấy cậu, khá hơn một chút gật đầu coi như chào lại rồi đi thẳng ra ngoài. Kế Dương đuổi theo:"Thật trùng hợp anh cũng về đường này à?"
Vương Hạo Hiên:"Không!"
Ý của anh là gì? Cậu không hiểu rõ ràng đi đường này lại trả lời không?
"Hiện giờ anh đang làm gì? Dạo này không thấy anh đăng Weibo nữa?"
Anh không đăng Weibo nhưng không đến mức biến mất mấy tháng trời như thế này, mặt dù đã theo dõi xem trước nhưng cậu vẫn không an tâm với thuật số của Weibo lắm, ngày ngày đều ghé nhà anh một lượt mới tin.
"Chơi game."
Mắt Kế Dương sáng lên:"Chơi game gì?" cậu sẽ chơi cùng anh nghĩ thế lại vô cùng phấn khởi.
"Thăng Thần."
Cậu không biết game này, về sẽ tra lại sau:"Anh đói không, chúng ta đi ăn cơm đi, em rảnh.. "
"Không."
"Anh có lạnh không?"
"Không."
"Cho em số điện thoại của anh được không?
"Không."
"Này, anh đừng đi nhanh thế mà. Này anh chờ em với. Anh đi bộ về nhà à? anh hộ tống em về nhà nhé, ngộ nhỡ anh gặp phải kẻ cướp nữa thì sao...?"
Cậu nói dài như thế anh cũng có tiến bộ, nói được ba chữ:"Tôi đi xe."
Kế Dương ngẩng đầu phát hiện mình đến trạm xe buýt từ bao giờ. Anh dừng lại chậm rãi lục túi một hồi chỉ thấy xanh xanh đỏ không có tiền lẻ nào cả. Cậu nhìn anh tìm một lúc mắt lấp lánh hơn cả sao nảy ra sáng kiến:"Có thể vay, nhưng em không cho người lạ vay tiền đâu.."
Anh không đáp.
"Hì hì, nhưng anh thích em thì lại là chuyện khác!"
Vương Hạo Hiên nghiêng đầu nhìn vẻ mặt phơi phới rạng ngời của cậu, đôi mắt gần như trở thành những vì sao lấp lánh trên bầu trời, không giấu nổi niềm hân hoan từ trong sâu thẳm, anh nhìn cậu miệng khẽ cười..
Kế Dương ngẩn ngơ.
Nụ cười dần có chút lưu manh.
Sau đó quái đản..
Cậu ngây ngô nhìn anh.
Hồi lâu lại bị một giọng nói:"Bác đến đón cháu." cắt đứt.
Kế Dương "..."
Anh đến chỗ chờ xe buyt ngồi xuống bấm điện thoại không quan tâm tới cậu nữa. Kế Dương ngồi xuống, ghé mắt xem chỉ thấy một dãy số rối cả mắt lướt qua rồi tắt. Xe tới anh đi ra xe một mạch không biết còn nhớ cậu ngồi bên cạnh không nữa, người lái xe nhìn cậu rồi nhìn người phía sau:"Cậu chủ bạn cậu à? Có cần đưa cậu ấy về không?"
"Không cần, bộ dạng như thế không gặp cướp được... "
Kế Dương "..." bộ dạng như thế là như nào mình đâu có tệ lắm đâu? Kế Dương đi lang thang trên đường bóng cây đang xen, gió lạnh thổi càng lúc càng mạnh...
Em vẫn chưa hỏi anh.
Ngày trước chúng ta vì sao chia tay thế? Vì sao lại bỏ lại em không một lời từ giã?
Có người nói, đừng bao giờ, đừng bao giờ gặp lại mối tình đầu. Tình đầu tan vỡ, tàn nhẫn biết bao...
Người lái xe nhìn anh qua gương chiếu hậu, anh vẫn chăm chỉ bấm điện thoại khẽ nói:"Người vừa rồi là người yêu cũ của cậu đúng không?"
Vương Hạo Hiên tỉ mỉ xem dãy số, thuận miệng đáp:"Người nào cơ?"
Bác tài nhìn qua gương chiếu hậu thấy cậu vẫn đứng nhìn theo, nghĩ một chút chuyển chủ đề:"Váy cưới đã được thiết kế xong rồi, cô Diêu cũng rất thích."
Vương Hạo Hiên dừng nghịch điện thoại lại:"Thế thì tốt, gửi đi may đi tháng ba là một thời điểm không tệ để kết hôn."
Kế Dương về nhà nhào lên giường lặp tức mở Laptop xem game Thăng Thần là game gì, tra mãi tra mãi vẫn không thấy một chút thông tin nào, anh lừa cậu đúng không?
***
Quán lẩu này mùi vị không tệ đi, lần đầu tiên thấy Triệu Tư Vinh nói một câu có thể tin tưởng được. Kế Dương mang theo tâm trạng phấn khởi vì hôm qua gặp được anh mà ăn liền mấy chén mì. Triệu Tư Vinh bên cạnh kích động khều tay cậu:"Kia có phải Diêu Tương Tương không?" Triệu Tư Vinh chồm người căng mắt nhìn:"Chị ấy xinh đẹp tài năng lại kén chọn như vậy, nam nhân cao to đẹp trai giàu có cũng chỉ là điều kiện cơ bản thôi, người lọt vào mắt xanh của chị ấy nhất định là tốt nhất. Tớ bị cận tớ không thấy rõ..."
Kế Dương quay đầu lòng dạ bỗng nguội lạnh phân nửa.
Giữa thế giới tràn ngập ánh sáng đẹp đẽ như kiệt tác của tạo hóa một lần nữa cậu nhìn thấy anh thân hình cao ráo, sống lưng thẳng tắp, Diêu Tương Tương vẫn rất có khí chất xinh đẹp ưu nhã, tóc xõa dài bên vai ngồi trên chiếc ghế gắp mì, anh ngồi bên cạnh rất nhẫn nại gắp đồ ăn khác cho cô.
Kế Dương không khỏi hụt hẫng: Đã bao năm trôi qua, anh có người yêu rồi sao? Cậu tò mò họ ở bên nhau thế nào? Liệu có giống trước đây cậu và anh ở bên nhau không? Liệu anh có còn cái tính quá đỗi lạnh nhạt? Thờ ơ không quan tâm người khác như trước hay không? Liệu anh có??
Diêu Tương Tương ngẩng đầu, nói gì đó anh ngồi nghe khẽ mỉm cười hình như đáp lại đôi câu. Sau đó bỏ đũa xuống trong túi xách Diêu Tương Tương thứ gì đó, à hóa ra là đồ buộc tóc giúp cô ấy buộc tóc của mình lại... Ân cần biết bao nhiêu.
Lúc sau Triệu Tư Vinh quay đầu lại, có chút không ngờ:"Sao thế, lẩu cay quá à?" sao mắt ướt tèm nhem hết rồi?
Kế Dương gật đầu:"Cay quá đi mất"
Triệu Tư Vinh đổ nước ngọt ra cho cậu khó hiểu, lúc nãy vẫn ăn ngon lành mà? Rốt cuộc là ăn trúng thứ gì rồi?
Câu trả lời rất nhanh có, đó là lúc đi xuống tầng dưới nhìn thấy Diêu Tương Tương đeo kính râm không thấy rõ mặt, nhưng toát lên khí chất người đẹp rạng ngời, nhưng mà Triệu Tư Vinh lại bị người bên cạnh cô ta làm cho điêu đứng, lặp tức hiểu rõ tại sao Kế Dương ăn lẩu mà khóc ướt cả mặt rồi. Thầm trách mình cận quá nặng nhìn cái gì không nhìn lại nhìn trúng họ, còn chỉ Kế Dương thấy.
Anh ta ôm eo Diêu Tương Tương cùng cô ta đi xuống, nhìn thấy Kế Dương xem như không thấy cứ thế lướt qua họ không nhìn thêm lần nào. Diêu Tương Tương hoa khôi lừng lẫy, cô ta xinh đẹp cao ngạo không thèm để ý ai, chỉ mê mẩn một người...
Cậu không hề biết người mà nam sinh trong trường khi đó ganh tỵ nhất là ai? Có phải là anh không? Là anh ư?
Có phải vì chị ấy nên anh mới...
***
Triệu Tư Vinh suốt dọc đường về nói bao nhiêu thứ vẫn không kéo được sự chú ý của người kia về, trong lòng thầm thở dài Kế Dương ơi Kế Dương nhiều năm như thế cậu vẫn không chịu từ bỏ?
Yêu một người có thể điên cuồng như thế ư? Người ta chưa từng quay đầu lại một lần...
"Kế Dương...." Triệu Tư Vinh thấy cậu không nhìn mình mà nhìn vào một tiệm trang sức hoa lệ. Kế Dương nhìn thấy anh ta đang giúp Diêu Tương Tương đeo trang sức lên cổ, cười rất tươi trong ấn tượng của cậu, anh ta rất ít cười. Diêu Tương Tương ôm lấy cổ anh khẽ hôn ánh mắt cô ta tràn ngập hạnh phúc. Cả nhân viên cũng ánh mắt lấp lánh chúc phúc cho họ nhưng mà với cậu lại vô cùng chói mắt.
Triệu Tư Vinh kéo tay cậu ta:"Về thôi!"
Kế Dương không đáp, lê từng bước, nhà bọn họ gần đây rất đông người qua lại, vừa ồn ào náo nhiệt. Đang đi theo dòng người, đi được không bao lâu thì nghe tiếng hét: 'Tên kia!Đứng lại!"
Quả nhiên trong đám đông có một hình bóng bất thình lình dừng bước. Sau đó hắn co giò bỏ chạy có người liền đuổi theo, mở miệng hét lớn tiếng:"Cảnh sát đây! Tránh đường!"
Người nọ rút một con dao găm từ túi quần, khiến người đi bộ sợ hãi dạt sang hai bên, chừa một lối đi cho hắn.
Cuộc rượt đuổi nhanh chóng xảy ra, mọi người xung quanh đã trốn ra xa từ lâu, không ai dám mạo hiểm xông lên chặn người kia. Triệu Tư Vinh kéo cậu đang ngẩn ngơ vào một góc...
Cảnh sát hét:"Bỏ ra!"
Kế Dương hoảng hồn nhìn lại thấy tên bị đuổi theo kia đang khống chế một cô gái, cô gái kia là Diêu Tương Tương con dao của anh ta dưới nắng trở nên chói mắt hướng về phía cảnh sát:"Tránh ra, nếu không... "
Có vẻ tên cướp muốn nói gì đó nhưng không có cơ hội, Diêu Tương Tương quật ngã anh ta chỉ trong chốc lát, khăn choàng cổ của cô ta bay bay dáng vẻ phiêu dật ngạo mạn vô cùng.
Cảnh sát khống chế tên kia quay đầu nói mấy câu khen ngợi.
Anh lái xe từ dưới hầm nơi bán trang sức lên thấy mọi người đông nghẹt, nhíu mày xuống xe đi lại bên cạnh cô:"Chuyện gì vậy?"
Diêu Tương Tương khẽ cười thản nhiên:"Không có gì...tội phạm thôi"
Anh sa sầm nhìn vết máu sượt qua trên cổ cô:"Em bị thương rồi anh đưa em đi kiểm tra" ai biết con dao hắn ta dùng cắt qua thứ không sạch sẽ gì?
Diêu Tương Tương nói:"Không sao.. nhà còn có việc... "
Kế Dương nghe thế ngẩn ngơ, họ sống chung rồi sao?
Cảnh sát nói gì đó cậu không nghe rõ chỉ nghe anh lạnh lùng:"Bắt cướp là chuyện của các người sao để vợ sắp cưới của tôi phải giúp các người?"
***
Nhìn họ rời đi trái tim Kế Dương như bị đâm thủng mặc gió lùa vào. Nhiều năm như vậy dang tay ôm một cây xương rồng cậu nghĩ chỉ cần cố gắng nhất định sẽ được anh chú tâm. Từ mấy năm trước Vương Hạo Hiên đã thích hóa học, mấy cái nguyên tử kia còn rối hơn đống tơ vò, Tống Kế Dương yêu ai yêu cả đường đi lối về anh thích thì cậu cũng học theo, cùng anh đến thư viện, cùng anh đọc sách, dù cậu chẳng hiểu gì cả nhưng ở bên cạnh anh như thế lại cảm thấy rất vui hồi tưởng khiến cậu bỗng dưng không nói nên lời cảm thấy miên man và vô định. Lồng ngực như bị thứ gì đó mềm mại đụng phải từng vòng từng vòng quấn kẹo ngọt, từng lớp một óng ánh rạng ngời.
Nhưng thật đáng tiếc, họ bỏ lỡ nhau rồi. Tại sao sau này không thể ở bên nhau? Tại sao lại buông tay? Đã nắm được rồi sao lại buông tay?
Cậu nói với Triệu Tư Vinh:"Về thôi, chiều còn đến bệnh viện thăm Hạ Niên."
Triệu Tư Vinh gật đầu muốn nói mấy câu an ủi nhưng không sao mở lời được, hơn nữa bệnh viện...
Diêu Tương Tương là bác sĩ ở đó. Kế Dương có biết không?
Buổi chiều tháng ba cơn gió thổi vào từ cửa sổ, trong lành và ấm áp bầu trời xanh lam trong trẻo rất gần, tựa như đưa tay là có thể chạm tới. Ngoài cửa sổ bệnh viện vọng về tiếng gió xa xăm, trong trẻo mà mông lung, Hạ Niên là em gái Tư Vinh, không biết ăn phải thứ gì mà ngộ độc thức ăn nôn mửa không ngừng phải nhập viện. Kế Dương mang cho em ấy ít trái cây, thấy em ấy đang vẽ, bàn tay cầm bút rất đẹp...
Cậu lại nhớ tới anh rồi..
Nhớ bóng dáng anh ngồi bên cửa sổ thư viện, nắn nót viết lên giấy từng chữ một, cậu ngồi đối diện không làm gì chống cằm nhìn anh.
Thời khắc đẹp đẽ như thế lại trôi nhanh quá! Thấm thoát đã không còn đứng cạnh nhau nữa rồi.
Hạ Niên giơ tay lên phe phẩy:"Chị Tương Tương"
Kế Dương quay đầu lại thấy Diêu Tương Tương mặc áo blouse trắng, dáng vẻ ưu việt nở nụ cười. Thấy cậu khẽ chào...
Thật ra họ học cùng một trường, không thể nói là không biết nhau được.
Diêu Tương Tương cúi người kiểm tra cho Hạ Niên:"Thấy bụng còn đau không? Ngực có còn khó thở."
Bộ dạng Hạ Niên cực kỳ ngưỡng mộ:"Hơi hơi."
"Chị vẫn xinh đẹp như vậy, mặc áo blouse càng đẹp hơn, Có rất nhiều người theo đuổi chị phải không?" Hạ Niên không học cùng trường, cậu không nghĩ em ấy biết Diêu Tương Tương.
Cô ấy lắc đầu nói:"Tôi có chồng sắp cưới rồi."
"Aaa có phải người hay đến bệnh viện thăm chị hay không? Người vô cùng đẹp trai, nghe gọi hình như anh ấy họ Vương?"
Diêu Tương Tương khẽ gật đầu. Hình như cô ấy cười, trong ấn tượng của cậu hoa khôi này cũng giống anh, rất ít cười gương mặt xinh đẹp lạnh nhạt khiến người ta bị cuốn hút. Họ chính là giống nhau như thế, là cùng nhau một thế giới, còn cậu chỉ là người cố chen vào thế giới của anh thôi. Cậu cảm thấy ngột ngạt quá đợi Triệu Tư Vinh từ chỗ lấy thuốc về cậu ra ngoài hít thở không khí một chút. Bầu trời màu lam nhạt tinh khiết kia, tuy như rất gần nhưng không sao chạm vào được, không sao chạm vào được, giống như cậu và anh vậy, họ ở cạnh nhau rất gần nhưng không sao chạm vào được.
Cậu quay đầu nhìn hành lang trải dài, lại nhớ bản thân từng ngồi bên ngoài sân ngắt cỏ nhìn anh chơi đá banh với bạn, mỗi bước chân mỗi dáng vẻ của anh cậu đều nhớ, nhưng anh không nhớ cậu nữa rồi.
Một người yêu anh rất nhiều năm...
Khu Vực tầng hai gần cầu thang đang rất hỗn loạn, Bệnh nhân vung ghế đánh người, mấy nhân viên và cảnh sát mặc thường phục đều không thể tiến tới gần. Dù bác sĩ y tá có khuyên thế nào thì bệnh nhân vẫn điên cuồng làm loạn. Bệnh nhân gào thét điên cuồng nhấc ghế đập phá loạn xạ, những bác sĩ và y tá gần đó đều tránh né. Nhưng hắn chợt chuyển hướng, nhào về phía người khác.
Tống Kế Dương lùi một bước sau đó quay đầu bỏ chạy trong khoảnh khắc ấy, bên cạnh bỗng xuất hiện một sức mạnh kéo cậu một cái hơi ấm xa lạ ập tới, cậu mở to mắt nhìn khuôn mặt gần trong gang tấc của anh, trái tim như thể ngừng đập, anh không nhìn cậu mà đẩy cậu sang một bên, bóng người lao vun vút về phía kia ôm lấy Diêu Tương Tương, cô ấy rúc trong lòng anh, chóp mũi thân mật kề sát cằm anh ôm rất chặt để cô ấy lui đến nơi thật an toàn mới khống chế nạn nhân kia.
Tiếng gào thét của bệnh nhân xa dần, anh đỡ lấy Diêu Tương Tương, cô bị trật chân thì phải dựa vào anh, giọng anh mềm mại mà ấm áp:"Công việc này của em nguy hiểm quá rồi."
Sự dịu dàng của anh chỉ dành cho cô ta sao cậu lại không chịu thừa nhận chứ? Trước kia anh luôn lạnh nhạt thờ ơ, nào có dịu dàng ấm áp như thế! Cả hơi thở của anh với cậu cũng trở nên xa lạ rồi.
Cô ta không trực tiếp trả lời anh"Lúc sáng thì bị cướp bắt, chiều thì bị bệnh nhân bắt" Diêu Tương Tương cười khổ:"Hôm nay em chịu quá nhiều đả kích anh phải làm gì đó để an ủi em."
****
Không phải anh luôn lạnh lùng thờ ơ như vậy, chỉ là anh không yêu cậu mà thôi. Không phải cái gì kiên trì cũng được đền đáp, cậu nên nhận ra từ rất lâu mới đúng. Cố chấp yêu một người rất nhiều năm, dù chia xa vẫn không ôm hy vọng trùng phùng.
Tại sao ngày đó lại buông tay?
Vào thời điểm đẹp nhất của tháng ba những hàng cây hai bên đường rậm rạp cao vút nở đầy hoa, hoa bay trong gió, từng ánh mặt trời rọi xuống lung linh. Sân trường có học sinh vui đùa Kế Dương ngồi dưới tán cây mà nhìn.
Lần đầu tiên gặp được Kế Dương cũng chính tại nơi đây.
Lúc đó cậu thấy một tổ chim trên cây nên mới leo lên nghịch, nhà trường cấm leo trèo nơi này là sân sau, rất nhiều học sinh chạy ra đây chơi cho mát giám thị cũng hay đi qua. Nhưng vì thích nên cậu vẫn quyết định trèo lên xem, được một lúc dưới tán cây có người ngồi, dựa vào cây tai đeo phone tựa như đã ngủ. Gương mặt anh khi ngủ mềm dịu và cực kỳ hiền hòa, anh không biết sự có mặt của cậu nằm dưới gốc cây, mà cậu thì không thể leo xuống được. Cứ thế mà nhìn anh rất lâu, rất lâu.
Xuyên qua ánh sáng rực rỡ nhất, em đã gặp anh ở thời thanh xuân tươi đẹp nhất. Thời gian bình lặng biết bao nhiêu chậm chạp trôi qua giữa hai người.
Đến khi bị nhìn tóc cũng sắp quéo đến nơi anh mở mắt nhìn quanh không thấy ai nhìn mình lại tiếp tục nhắm mắt. Cậu khẽ cười trộm, chính vì thế mà bị anh phát hiện, anh ngẩng đầu nhìn vẻ mặt vô cùng không thuần khiết của cậu, hai người cứ nhìn như thế hồi lâu anh mới chậm chạp mở miệng:"Lau nước miếng đi."
Kế Dương "..." thật muốn đào lỗ chui xuống.
"Nè, tại anh cứ nằm đó nên tôi mới không xuống được chứ bộ."
"Cậu bao nhiêu tuổi rồi."
Kế Dương nghĩ một chút, ý anh là gì? Ý anh là cậu già mà gọi anh là anh à?
Anh sắp xếp từ ngữ một chút:"Có phải không biết nói đâu mà không lên tiếng?"
À, anh nói cái này à?
Kế Dương chưa kịp phản ứng anh đã quay đầu tay vẫn chỉ về hướng cậu:"Giám thị, có người leo cây."
Kế Dương "..."
Trong ấn tượng của cậu anh là đồ xấu xa, không tinh tế gì cả ai lại đi méc như thế nhưng cậu thích.
Buổi chiều hôm đó cậu chặn đường anh trước cổng kiếm cớ nói chuyện với anh:"Sao anh lại nói với giám thị thế hả?"
Anh không trả lời trực tiếp đi qua ra thẳng xe luôn.
Kế Dương rất kiên trì sáng hôm sau lại chờ ở cổng. Vẫn bị ngó lơ.
Chiều lại chờ ở cổng. Vẫn bị ngó lơ.
Thậm chí cậu điều tra xem anh học ở khoa nào, lên tận lớp để 'hỏi cho ra lẽ' phục vụ cho mục đích chính của mình. Nhưng vẫn bị ngó lơ, anh chăm chú đọc sách không quan tâm đến sự tồn tại của cậu.
Kế Dương ý chí như núi vậy, gặp khó không sờn vẫn chặn đường anh mỗi ngày, đến lần thứ n nào đó anh cũng để ý tới cậu, bỏ balo xuống xăn tay áo:"Ý cậu là muốn tính sổ với tôi đúng không?"
Kế Dương "..." bỏ chạy.
Mới một giây trước còn nói ý chí không sờn quyết tâm đỉnh thiên lập địa, một giây sau đã bỏ chạy. Kế Dương chạy một lúc trốn bên bờ tường thở lại thấy không đúng, tại sao lại bỏ chạy, chưa gì đã bị anh dọa rồi thật mất mặt, nghĩ thế cậu lại chạy về chỗ cũ nhưng anh đã mất tiêu.
Đúng là khiến người ta nuối tiếc.
Kế Dương định đi về lại thấy anh ở bờ tường kia đi lại, trên tay cầm một cục đá to:"Tôi tưởng cậu đi tìm vũ khí, chưa tìm được à?" nhưng anh lại cười rất lưu manh như bảo: nhưng tôi đã tìm được rồi!
Kế Dương "..." lại bỏ chạy, lần này không quay đầu lại.
Tuy nhiên, vài ngày sao Kế Dương lại tiếp tục đeo bám anh. Ngày đó cậu can đảm bao nhiêu bây giờ trước mặt anh lại muốn lùi bước bấy nhiêu, anh không thuộc về cậu nữa rồi. Cậu càng chen vào càng bị khinh miệt mà thôi. Thời gian không làm tình yêu của cậu bị mài mòn, cũng không bị sự vô tâm của anh phá bỏ. Mà bị sự thật anh không yêu cậu phá bỏ. Thời gian trôi cậu có thể trôi theo nó, anh lạnh nhạt thờ ơ nhưng cậu vẫn có thể ở bên cạnh anh. Nhưng anh không yêu cậu, anh kết hôn, cậu không thể thay đổi được.
Kế Dương đi dọc con đường về nhà, bên đường gió thổi những cánh hoa, cậu đi rất chậm. Không còn cảm giác tung tăng đi bên cạnh anh huyên thuyên nữa mà chậm chạp cảm nhận từng sự thay đổi nhỏ của thời gian. Cảnh vật họ từng qua đã thay đổi, chỉ có cậu là không đổi thay.
Bên tiệm áo cưới tấm màn che màu hoa lệ chầm chậm kéo ra. Ánh mặt nhàn nhạt buổi chiều chiếu rọi vào phòng qua lớp kính cửa sổ, Diêu Tương Tương mặc váy cưới bước ra, gương mặt phản chiếu nhân gian tươi đẹp nhất, trước nụ cười của cô ấy thế giới đều trở nên hư ảo. Trước kia cậu cho rằng mỗi ngày, nếu cậu không cố ý mà vô tình gặp được anh thì chính là nhân duyên trời định của hai người, cậu vui sướng biết bao nhiêu. Nhưng bây giờ..
Anh nhìn cô ấy chăm chú. Chiếc áo cưới trắng tinh, thuần khiết càng tôn thêm nước da trắng nõn nà. Trong mắt anh có sự êm dịu mà bao dung vô hạn, ánh mắt cô long lanh đáp lại. Anh cúi đầu hôn lên mặt cô ấy. Nước mắt cậu rơi lã chã...
Tại sao ngày đó lại buông tay em?
Tại sao ngày đó anh lại buông tay em?
***
Diêu Tương Tương nét mặt rạng rỡ nhìn vào gương, trong tay còn ôm một bó hoa bách hợp nở rộ tươi tắn, được bó chặt bằng vải voan màu trắng cánh hoa tươi mới được chọn vô cùng cẩn thận. Hoa là do anh chọn, cảm giác hạnh phúc trong lòng như những bông hoa đang nở rộ kia đẹp đẽ biết bao nhiêu, cô khẽ nhấc váy xoay người.
Hôm nay em gả cho anh rồi.
Đám cưới của hai người tổ chức trong gia đình, chỉ có người thân tham dự, cô không có nhiều bạn anh cũng thế.
Bờ vai mỏng manh không nhịn được run rẩy, hân hoan.
Những vòng hoa được kết bằng hoa hồng đỏ cùng bách hợp đan vào nhau, tinh tế, hoàn mỹ.
Những tia nắng sáng đẹp lung linh.
Kế Dương đứng bên đường nhìn xe cưới đi qua, cậu biết hôm nay anh cưới sẽ đi qua đoạn đường này, anh lái xe cô ấy ngồi bên cạnh nghiêng đầu tựa vào người anh.
Bóng nắng lay động giữa những tán lá khiến cho thế giới trở nên mơ hồ, Kế Dương nhìn hai người đó lướt qua, bóng dáng đẹp như điêu khắc. Những bông hoa bị gió thổi bay loạn trên đường, cậu nhìn anh giống như cách xa nghìn trùng.
Tình yêu của cậu, ngày hôm nay đã chết.
Tình yêu của một mình cậu mà thôi.
--
Tại nhà thờ
Ánh mặt trời chiếu qua những tấm kính phản chiếu đủ loại màu sắc rực rỡ hài hòa soi từng bước đường họ bước vào lễ đường. Từng bước từng bước, họ nắm tay nhau.
Đời này kiếp này không rời xa.
Trong ánh nắng rực rỡ, một cô dâu thuần khiết đang từng bước từng bước chậm rãi cùng anh.
Đời này kiếp này không hối hận.
Kế Dương đứng bên đường trước cửa nhà thờ, không nhìn thấy họ bên trong, chỉ thấy ánh sáng ban mai rọi xuống nhà thờ như ánh sáng thiên đường chúc phúc cho họ.
Tim cậu đau nhói dữ dội, giống như đang bị một con dao lạnh từng nhát, từng nhát rạch vào.
Hôm nay anh kết hôn rồi!
Tình yêu của cậu - Tìm được hạnh phúc thuộc về anh, cậu nên chúc phúc đúng không?
Trái tim cậu thấm đẫm máu.
Trong ánh sáng như biển cả vô ngần, kí ức của cậu tỏa ra sương trắng phủ mờ tất cả rồi lại thăm thẳm tối như những năm trước, hết thảy hết thảy đều tối lại. Trên mặt cậu nét cười mỏng manh nhưng chân thật..
Anh hạnh phúc cậu cũng vui. Trái tim cậu nóng bỏng tha thiết, nhưng nhanh chóng bị con dao lạnh buốt làm nguội lạnh, hơi thở Kế Dương tắc nghẹn...
Kí ức lại nhạt nhòa thêm một chút.
Dưới những cành lá lay động mãnh liệt ánh bóng nắng vụn vỡ, ánh sáng lóe lên khiến hoa cả mắt từ trong sâu nhói đau như thể hàng ngàn mũi kim đâm vào.
Bóng dáng anh ngồi ở thư viện đọc sách mờ dần...
Kế Dương cố mở to mắt muốn nhìn anh thật kĩ, thật kĩ nhưng không sao nhìn được, toàn thân lạnh buốt thấu xương. Trong đáy mắt sâu thẳm tối sầm, dày đặc một làn sương trắng mờ mịt kí ức của cậu về anh tan biến.
Lúc hai người ngồi bên hồ Thiên Nga, anh đeo tai nghe lơ đãng nhìn, cậu bên cạnh cho bồ câu ăn.
Lúc hai người ở sân trường, anh gối đầu trên thảm cỏ, cậu lảm nhảm, anh sẽ đáp lại mấy câu.
Lúc anh chơi bóng rổ, cậu đưa nước cho anh, hình như anh chưa uống nước cậu đưa bao giờ trong balo anh lúc nào cũng có sẵn nước.
Lúc cậu học đòi làm đồ ăn hộp cho anh, anh cũng chưa ăn bao giờ...
Chưa từng!
Tất cả đều đó không quan trọng nữa rồi nó tan biến hết trong kí ức của cậu. Không còn lại gì...
---
Hôm sau Triệu Tư Vinh thấy Kế Dương vẻ mặt phấn khỏi ôm một chồng sách nhỏ về nhà, anh ta ghé đầu sang hỏi:"Nhiều thế, cậu định đóng cửa bế quan một thời gian à?"
Kế Dương đáp:"Lấy ý tưởng viết văn."
Kế Dương học khoa văn mà, cậu thích viết lách, khoảng thời gian không bám theo anh cậu đều ở trong phòng viết văn cả. Nhiều người nói vì cậu thích đọc sách viết văn nên tâm hồn cậu mơ mộng. Gì chứ cậu thực tế hơn cả khối người đấy chứ.
Có một sự thật là viết văn hay đọc văn cũng chia ra rất nhiều loại.
Thực tế nhất là là dân ngôn tình rồi, họ biết hết tất cả loại yêu đương trên đời, cái này không đúng - tra nam.
Cái kia không đúng - tra nam.
Cái nọ không đúng - tra nam.
Còn mơ mộng nhiều nhất phải là đam mỹ mới đúng, hành động bình thường nhất trong mất họ cũng trở thành bất bình thường, mắt họ gắn laze và cả định vị, tia nhanh hơn cả máy móc. Một hành động nhỏ cũng suy ra mấy ngàn, mấy ngàn câu chuyện gọi là 'tìm ẩn' trong đó.
Còn cậu, cậu không biết mình thuộc loại gì nữa.
Triệu Tư Vinh gật đầu, nhớ gì đó lại bảo:"Game Thăng Thần mà cậu bảo không tìm được đó, mình tìm được rồi vừa mới phát hành hôm nay thôi..."
Kế Dương mù mờ:"Mình có chơi game bao giờ, cậu nói gì thế?"
Triệu Tư Vinh im lặng, game đó do Vương Hạo Hiên và đồng đội tạo ra. Kế Dương có lẽ không muốn nhắc tới chuyện đó nữa, anh nữa muốn cậu đối mặt nữa lại không, khe khẽ đáp:"Không có gì, mình nhầm."
Kế Dương mở máy tính, người ta cần yên tĩnh viết truyện còn cậu phải nghe nhạc mới có tâm trạng được. Mở lên không lâu màn hình chạy quảng cáo, không biết bấm lung tung cái gì...
Ứng dụng game hiện ra trước mắt, thông tin ngắn gọn, mắt cậu nhìn thấu ba chữ Vương Hạo Hiên...
Kí ức trở về nhiều năm trước, bầu trời xanh thẫm, cậu nằm trên thảm cỏ ở cạnh anh hỏi:"Sau khi ra trường anh làm gì?"
"Chơi game."
Kế Dương âm thầm bĩu môi, anh học hành chăm chỉ như thế mà ra trường lại muốn đi chơi thôi à? Là không muốn nói cho cậu biết đúng không, cậu mặt dày nói:"Thật là, nhưng không sao em nuôi anh."
Vương Hạo Hiên "..."
Anh sửa lại:"Phát hành game."
Đây là game của anh...
Kế Dương nhất màn hình, tải về.
****
TSTC: Tự nhiên gần đây xem được một nội dung khá hay trên tiktok: Mấy bạn nhìn thấy mình đeo nhẫn ở ngón áp út liền cho rằng mình đã có chồng? No! No! Cả một câu em có chồng chưa cũng không dám hỏi thì bỏ mất cơ hội thôi. Em đang chờ có người bước đến bên em đây, tới đây nào nào...
Hôm nay là ngày họp lớp lần thứ tư sau mấy năm ra trường của trường đại học T, vì muốn ôn lại kỉ niệm mà mọi người hẹn nhau buổi tối ở sân trường, cùng uống bia cùng nhảy múa. Lâu rồi mới gặp lại bạn bè Tống Kế Dương rất háo hức tối sập tới đã đến trường, không ngờ mọi người còn đến sớm hơn mình đang quay quanh sân bóng rổ xem người ta chơi.
Kế Dương thuộc nhóm người học hành chăm chỉ, không thích chơi thể thao, mỗi ngày chạy đến thư viện tự học theo thói quen giống như một con mọt sách vậy cho nên mấy môn thể thao này chưa từng tham gia. Tuy nhiên đó chỉ là năm nhất đại học thôi, những năm về sau trong trường có môn thể thao nào cậu cũng đến xem, vì cậu rất thích người chơi chính trong đội - Vương Hạo Hiên. Cho nên thấy mọi người đứng xem, trong lòng cậu thầm hi vọng có mặt của vị đàn anh nào đó, tìm cách lách vào xem.
Mắt cậu giống laze vậy, rà một lúc liền tìm ra được tần số cần tìm. Bóng dáng của anh cậu không sao quên được...
Vương Hạo Hiên của khoa tự nhiên nhân vật phong vân đẳng cấp nhất Đại học T, sao gọi là phong vân? Đương nhiên rồi tại gì lúc nào cũng đi mây về gió, thần bí hơn cả truyền thuyết nữa, khoan nói đến chuyện anh là học bá trong tất cả các môn học, trong các môn thể thao lại đạt nhiều huy chương tướng mạo cũng rất tuấn tú lại phong trần, lúc thực hiện đam mê vẻ mặt sáng ngời phơi phới khiến người ta muốn không mê mẩn cũng khó.
Trong đó đương nhiên có Tống Kế Dương.
Có điều mê thì mê chứ con gái trong khoa chẳng ai dám theo đuổi anh, tại vì có vài người từng làm quân tiên phong đeo đuổi, mặt dày mày dạn cỡ nào anh ta cũng không để ý tới, luôn hờ hững xa lạ, thậm chí xem đối phương như người vô hình.
Trong đó cũng có Tống Kế Dương...
Toàn trường đều biết Tống Kế Dương theo đuổi Vương Hạo Hiên suốt ba năm đại học nhưng hai người trên dưới nói chuyện không quá trăm câu.
Lần nào cũng là Tống Kế Dương luyên thuyên, còn Vương Hạo Hiên thì 'ừ' một tiếng bảo cậu 'tránh ra.'
Quá lạnh.
Có một nguồn tin không chính thống rằng hai người đó từng yêu nhau, nhưng vì tính cách không hợp mà chia tay đường ai nấy đi rồi. Tin tức này cũng giống như tin lá cải vậy đến thì rầm rộ mọi người bất ngờ nhưng rất nhanh lại nhận ra không có thông tin hay đường link nào xác thực cả, cứ thế mà chìm vào quên lãng.
Chỉ có thông tin Tống Kế Dương miệt mài theo đuổi Vương Hạo Hiên là trường tồn với thời gian, nhưng lần nào cũng bị bỏ rơi ở phía sau lưng, Vương Hạo Hiên không hề quan tâm, không liếc tới thậm chí cả chân cũng không thèm chậm nhịp nào, nhưng cậu ta vẫn rất kiên trì, dù Vương Hạo Hiên có ra trường, cậu ta vẫn tìm cách biết được Vương Hạo Hiên ở đâu mà chạy đến theo đuổi. Rất nhiều người tò mò không biết đã thành công chưa, nhưng trên ứng dụng chat hay weibo đều không nghe họ đề cập đến chuyện này, chỉ là rất nhiều người hóng hớt ngày ngày lên xem hôm nay Vương Hạo Hiên đăng ảnh nào, Tống Kế Dương sẽ bình luận cái gì? Mỗi lần bình luận Tống Kế Dương đều kể chuyện rất dài, nhưng đều là tự nói tự trả lời, dần dần có người sẽ vào tán dóc với cậu ta ở phần bình luận đó, nhưng Vương Hạo Hiên chưa trả lời cậu ta lần nào.
Bây giờ hai nhân vật chính đều đang ở đây, ánh mắt Tống Kế Dương nhìn người kia còn mang theo cả nhiệt độ khiến người khác đều cảm thấy hào hứng lay, chờ xem chuyện gì sắp xảy ra. Thấy trận sắp kết thúc, Tống Kế Dương liền chạy đi mua cho anh chai nước.
Vương Hạo Hiên đi ra sân, đột nhiên có một người nhào tới làm anh giật mình, suýt nữa là ném trái bóng trên tay vào người kia. Tống Kế Dương đưa chai nước cho anh, cười đến sáng rỡ như bình minh:"Anh Hạo Hiên."
Vương Hạo Hiên nghi hoặc:"Tôi không biết cậu."
Mọi người "..."
Người ta theo đuổi anh nhiều năm như vậy, anh một chút cũng không thèm ghi nhớ sao?
Tống Kế Dương vẫn giữ vẻ mặt sáng ngời ấy nhắc anh:"Em là bánh sừng dê."
Vương Hạo Hiên nhíu mày:"Người bán ánh sừng dê, tôi không thích ăn."
"Không, không ý em là weibo của em tên bánh sừng dê, rất hay bình luận trên weibo của anh... "
Vương Hạo Hiên nghĩ một chút đáp:"Không ấn tượng."
Tống Kế Dương lắc đầu:"Không sao."
Vẫn kiên trì đưa chai nước cho anh.
Vương Hạo Hiên nhận lấy chai nước:"Cảm ơn." Tuy nhiên anh không uống mà lại đưa cho một người khác rồi bỏ đến góc sân tụ tập trước.
Người kia cầm chai nước do dự, không biết nên làm sao thấy Kế Dương cũng không bí xị gì mới đi lại chỗ Hạo Hiên ngồi xuống nhắc:"Là Tống Kế Dương khoa văn, đã theo đuổi cậu mấy năm trời đó."
Vương Hạo Hiên lấy trong balo ra chai nước uống tay vặn nắp miệng nói:"Nhiều người theo đuổi quá không nhớ."
Người kia trách lưỡi thật muốn đánh tên kiêu căng này một phát, dựa vào kinh nghiệm hóng hớt mà tiếp tục khơi gợi trí nhớ của người kia:"Weibo cậu không kết bạn nhiều người lắm, người ta lần nào cũng bình luận mấy trăm dòng lẽ nào không để ý tới sao?"
"Chưa bao giờ coi bình luận cả."
Được rồi, mặc kệ nhà cậu.
***
Tống Kế Dương chào từng người bạn ra về, bản thân vẫn đứng nán lại ở cổng trường đợi anh bước ra, trời càng tối gió càng lạnh anh vẫn chưa bước ra. Lẽ nào đi đường khác về rồi?? Nhưng ai lại đi cửa sau trường ra về trong khi cửa chính còn mở thế này?
Tống Kế Dương nghiêng đầu nhìn bên trong, nhìn thấy đốm sáng lớp anh vẫn đang quay quần với nhau vẫn còn hăng say chưa có ý định ra về. Nhìn kĩ thêm một lúc lại thấy anh đang bước ra, vừa tới cổng là gặp cậu, anh bình tĩnh nhìn cậu, mặt mũi thanh tú hết sức thờ ơ. Trái tim cậu thốt lên một nhịp, chạy tới anh:"Anh Hạo Hiên."
Mấy năm rời trường chưa gặp mặt chính thức lần nào, anh vẫn đẹp đến mức khiến người ta muốn phạm tội, vẫn là bộ dạng khiến người ta không sao chạm tới được. Lạnh lùng xa cách nhưng cậu thích anh, kiên trì đã bao năm chưa bao giờ nghĩ đến bỏ cuộc, bỗng nhiên trở về rất nhiều năm trước cậu theo đuổi anh đến mức trời long đất lở, cậu bám theo anh với tinh thần thấy chết không sờn. Chỉ trong thời gian ngắn toàn trường đều biết ban đầu thì người hóng hớt, người không quan tâm, người thì phản đối nhưng dần dần, toàn trường đều bị cậu làm cho cảm động lay, ngày ngày đều hô hào ủng hộ ý chí của cậu.
Chỉ riêng anh nói:"Đừng làm phiền tôi."
Nhưng cậu vẫn không thất vọng, miệt mài theo đuổi anh với châm ngôn: chỉ cần cố gắng sẽ thành công.
Thoáng cái đã qua rất nhiều năm...
Vương Hạo Hiên nhìn thấy cậu, khá hơn một chút gật đầu coi như chào lại rồi đi thẳng ra ngoài. Kế Dương đuổi theo:"Thật trùng hợp anh cũng về đường này à?"
Vương Hạo Hiên:"Không!"
Ý của anh là gì? Cậu không hiểu rõ ràng đi đường này lại trả lời không?
"Hiện giờ anh đang làm gì? Dạo này không thấy anh đăng Weibo nữa?"
Anh không đăng Weibo nhưng không đến mức biến mất mấy tháng trời như thế này, mặt dù đã theo dõi xem trước nhưng cậu vẫn không an tâm với thuật số của Weibo lắm, ngày ngày đều ghé nhà anh một lượt mới tin.
"Chơi game."
Mắt Kế Dương sáng lên:"Chơi game gì?" cậu sẽ chơi cùng anh nghĩ thế lại vô cùng phấn khởi.
"Thăng Thần."
Cậu không biết game này, về sẽ tra lại sau:"Anh đói không, chúng ta đi ăn cơm đi, em rảnh.. "
"Không."
"Anh có lạnh không?"
"Không."
"Cho em số điện thoại của anh được không?
"Không."
"Này, anh đừng đi nhanh thế mà. Này anh chờ em với. Anh đi bộ về nhà à? anh hộ tống em về nhà nhé, ngộ nhỡ anh gặp phải kẻ cướp nữa thì sao...?"
Cậu nói dài như thế anh cũng có tiến bộ, nói được ba chữ:"Tôi đi xe."
Kế Dương ngẩng đầu phát hiện mình đến trạm xe buýt từ bao giờ. Anh dừng lại chậm rãi lục túi một hồi chỉ thấy xanh xanh đỏ không có tiền lẻ nào cả. Cậu nhìn anh tìm một lúc mắt lấp lánh hơn cả sao nảy ra sáng kiến:"Có thể vay, nhưng em không cho người lạ vay tiền đâu.."
Anh không đáp.
"Hì hì, nhưng anh thích em thì lại là chuyện khác!"
Vương Hạo Hiên nghiêng đầu nhìn vẻ mặt phơi phới rạng ngời của cậu, đôi mắt gần như trở thành những vì sao lấp lánh trên bầu trời, không giấu nổi niềm hân hoan từ trong sâu thẳm, anh nhìn cậu miệng khẽ cười..
Kế Dương ngẩn ngơ.
Nụ cười dần có chút lưu manh.
Sau đó quái đản..
Cậu ngây ngô nhìn anh.
Hồi lâu lại bị một giọng nói:"Bác đến đón cháu." cắt đứt.
Kế Dương "..."
Anh đến chỗ chờ xe buyt ngồi xuống bấm điện thoại không quan tâm tới cậu nữa. Kế Dương ngồi xuống, ghé mắt xem chỉ thấy một dãy số rối cả mắt lướt qua rồi tắt. Xe tới anh đi ra xe một mạch không biết còn nhớ cậu ngồi bên cạnh không nữa, người lái xe nhìn cậu rồi nhìn người phía sau:"Cậu chủ bạn cậu à? Có cần đưa cậu ấy về không?"
"Không cần, bộ dạng như thế không gặp cướp được... "
Kế Dương "..." bộ dạng như thế là như nào mình đâu có tệ lắm đâu? Kế Dương đi lang thang trên đường bóng cây đang xen, gió lạnh thổi càng lúc càng mạnh...
Em vẫn chưa hỏi anh.
Ngày trước chúng ta vì sao chia tay thế? Vì sao lại bỏ lại em không một lời từ giã?
Có người nói, đừng bao giờ, đừng bao giờ gặp lại mối tình đầu. Tình đầu tan vỡ, tàn nhẫn biết bao...
Người lái xe nhìn anh qua gương chiếu hậu, anh vẫn chăm chỉ bấm điện thoại khẽ nói:"Người vừa rồi là người yêu cũ của cậu đúng không?"
Vương Hạo Hiên tỉ mỉ xem dãy số, thuận miệng đáp:"Người nào cơ?"
Bác tài nhìn qua gương chiếu hậu thấy cậu vẫn đứng nhìn theo, nghĩ một chút chuyển chủ đề:"Váy cưới đã được thiết kế xong rồi, cô Diêu cũng rất thích."
Vương Hạo Hiên dừng nghịch điện thoại lại:"Thế thì tốt, gửi đi may đi tháng ba là một thời điểm không tệ để kết hôn."
Kế Dương về nhà nhào lên giường lặp tức mở Laptop xem game Thăng Thần là game gì, tra mãi tra mãi vẫn không thấy một chút thông tin nào, anh lừa cậu đúng không?
***
Quán lẩu này mùi vị không tệ đi, lần đầu tiên thấy Triệu Tư Vinh nói một câu có thể tin tưởng được. Kế Dương mang theo tâm trạng phấn khởi vì hôm qua gặp được anh mà ăn liền mấy chén mì. Triệu Tư Vinh bên cạnh kích động khều tay cậu:"Kia có phải Diêu Tương Tương không?" Triệu Tư Vinh chồm người căng mắt nhìn:"Chị ấy xinh đẹp tài năng lại kén chọn như vậy, nam nhân cao to đẹp trai giàu có cũng chỉ là điều kiện cơ bản thôi, người lọt vào mắt xanh của chị ấy nhất định là tốt nhất. Tớ bị cận tớ không thấy rõ..."
Kế Dương quay đầu lòng dạ bỗng nguội lạnh phân nửa.
Giữa thế giới tràn ngập ánh sáng đẹp đẽ như kiệt tác của tạo hóa một lần nữa cậu nhìn thấy anh thân hình cao ráo, sống lưng thẳng tắp, Diêu Tương Tương vẫn rất có khí chất xinh đẹp ưu nhã, tóc xõa dài bên vai ngồi trên chiếc ghế gắp mì, anh ngồi bên cạnh rất nhẫn nại gắp đồ ăn khác cho cô.
Kế Dương không khỏi hụt hẫng: Đã bao năm trôi qua, anh có người yêu rồi sao? Cậu tò mò họ ở bên nhau thế nào? Liệu có giống trước đây cậu và anh ở bên nhau không? Liệu anh có còn cái tính quá đỗi lạnh nhạt? Thờ ơ không quan tâm người khác như trước hay không? Liệu anh có??
Diêu Tương Tương ngẩng đầu, nói gì đó anh ngồi nghe khẽ mỉm cười hình như đáp lại đôi câu. Sau đó bỏ đũa xuống trong túi xách Diêu Tương Tương thứ gì đó, à hóa ra là đồ buộc tóc giúp cô ấy buộc tóc của mình lại... Ân cần biết bao nhiêu.
Lúc sau Triệu Tư Vinh quay đầu lại, có chút không ngờ:"Sao thế, lẩu cay quá à?" sao mắt ướt tèm nhem hết rồi?
Kế Dương gật đầu:"Cay quá đi mất"
Triệu Tư Vinh đổ nước ngọt ra cho cậu khó hiểu, lúc nãy vẫn ăn ngon lành mà? Rốt cuộc là ăn trúng thứ gì rồi?
Câu trả lời rất nhanh có, đó là lúc đi xuống tầng dưới nhìn thấy Diêu Tương Tương đeo kính râm không thấy rõ mặt, nhưng toát lên khí chất người đẹp rạng ngời, nhưng mà Triệu Tư Vinh lại bị người bên cạnh cô ta làm cho điêu đứng, lặp tức hiểu rõ tại sao Kế Dương ăn lẩu mà khóc ướt cả mặt rồi. Thầm trách mình cận quá nặng nhìn cái gì không nhìn lại nhìn trúng họ, còn chỉ Kế Dương thấy.
Anh ta ôm eo Diêu Tương Tương cùng cô ta đi xuống, nhìn thấy Kế Dương xem như không thấy cứ thế lướt qua họ không nhìn thêm lần nào. Diêu Tương Tương hoa khôi lừng lẫy, cô ta xinh đẹp cao ngạo không thèm để ý ai, chỉ mê mẩn một người...
Cậu không hề biết người mà nam sinh trong trường khi đó ganh tỵ nhất là ai? Có phải là anh không? Là anh ư?
Có phải vì chị ấy nên anh mới...
***
Triệu Tư Vinh suốt dọc đường về nói bao nhiêu thứ vẫn không kéo được sự chú ý của người kia về, trong lòng thầm thở dài Kế Dương ơi Kế Dương nhiều năm như thế cậu vẫn không chịu từ bỏ?
Yêu một người có thể điên cuồng như thế ư? Người ta chưa từng quay đầu lại một lần...
"Kế Dương...." Triệu Tư Vinh thấy cậu không nhìn mình mà nhìn vào một tiệm trang sức hoa lệ. Kế Dương nhìn thấy anh ta đang giúp Diêu Tương Tương đeo trang sức lên cổ, cười rất tươi trong ấn tượng của cậu, anh ta rất ít cười. Diêu Tương Tương ôm lấy cổ anh khẽ hôn ánh mắt cô ta tràn ngập hạnh phúc. Cả nhân viên cũng ánh mắt lấp lánh chúc phúc cho họ nhưng mà với cậu lại vô cùng chói mắt.
Triệu Tư Vinh kéo tay cậu ta:"Về thôi!"
Kế Dương không đáp, lê từng bước, nhà bọn họ gần đây rất đông người qua lại, vừa ồn ào náo nhiệt. Đang đi theo dòng người, đi được không bao lâu thì nghe tiếng hét: 'Tên kia!Đứng lại!"
Quả nhiên trong đám đông có một hình bóng bất thình lình dừng bước. Sau đó hắn co giò bỏ chạy có người liền đuổi theo, mở miệng hét lớn tiếng:"Cảnh sát đây! Tránh đường!"
Người nọ rút một con dao găm từ túi quần, khiến người đi bộ sợ hãi dạt sang hai bên, chừa một lối đi cho hắn.
Cuộc rượt đuổi nhanh chóng xảy ra, mọi người xung quanh đã trốn ra xa từ lâu, không ai dám mạo hiểm xông lên chặn người kia. Triệu Tư Vinh kéo cậu đang ngẩn ngơ vào một góc...
Cảnh sát hét:"Bỏ ra!"
Kế Dương hoảng hồn nhìn lại thấy tên bị đuổi theo kia đang khống chế một cô gái, cô gái kia là Diêu Tương Tương con dao của anh ta dưới nắng trở nên chói mắt hướng về phía cảnh sát:"Tránh ra, nếu không... "
Có vẻ tên cướp muốn nói gì đó nhưng không có cơ hội, Diêu Tương Tương quật ngã anh ta chỉ trong chốc lát, khăn choàng cổ của cô ta bay bay dáng vẻ phiêu dật ngạo mạn vô cùng.
Cảnh sát khống chế tên kia quay đầu nói mấy câu khen ngợi.
Anh lái xe từ dưới hầm nơi bán trang sức lên thấy mọi người đông nghẹt, nhíu mày xuống xe đi lại bên cạnh cô:"Chuyện gì vậy?"
Diêu Tương Tương khẽ cười thản nhiên:"Không có gì...tội phạm thôi"
Anh sa sầm nhìn vết máu sượt qua trên cổ cô:"Em bị thương rồi anh đưa em đi kiểm tra" ai biết con dao hắn ta dùng cắt qua thứ không sạch sẽ gì?
Diêu Tương Tương nói:"Không sao.. nhà còn có việc... "
Kế Dương nghe thế ngẩn ngơ, họ sống chung rồi sao?
Cảnh sát nói gì đó cậu không nghe rõ chỉ nghe anh lạnh lùng:"Bắt cướp là chuyện của các người sao để vợ sắp cưới của tôi phải giúp các người?"
***
Nhìn họ rời đi trái tim Kế Dương như bị đâm thủng mặc gió lùa vào. Nhiều năm như vậy dang tay ôm một cây xương rồng cậu nghĩ chỉ cần cố gắng nhất định sẽ được anh chú tâm. Từ mấy năm trước Vương Hạo Hiên đã thích hóa học, mấy cái nguyên tử kia còn rối hơn đống tơ vò, Tống Kế Dương yêu ai yêu cả đường đi lối về anh thích thì cậu cũng học theo, cùng anh đến thư viện, cùng anh đọc sách, dù cậu chẳng hiểu gì cả nhưng ở bên cạnh anh như thế lại cảm thấy rất vui hồi tưởng khiến cậu bỗng dưng không nói nên lời cảm thấy miên man và vô định. Lồng ngực như bị thứ gì đó mềm mại đụng phải từng vòng từng vòng quấn kẹo ngọt, từng lớp một óng ánh rạng ngời.
Nhưng thật đáng tiếc, họ bỏ lỡ nhau rồi. Tại sao sau này không thể ở bên nhau? Tại sao lại buông tay? Đã nắm được rồi sao lại buông tay?
Cậu nói với Triệu Tư Vinh:"Về thôi, chiều còn đến bệnh viện thăm Hạ Niên."
Triệu Tư Vinh gật đầu muốn nói mấy câu an ủi nhưng không sao mở lời được, hơn nữa bệnh viện...
Diêu Tương Tương là bác sĩ ở đó. Kế Dương có biết không?
Buổi chiều tháng ba cơn gió thổi vào từ cửa sổ, trong lành và ấm áp bầu trời xanh lam trong trẻo rất gần, tựa như đưa tay là có thể chạm tới. Ngoài cửa sổ bệnh viện vọng về tiếng gió xa xăm, trong trẻo mà mông lung, Hạ Niên là em gái Tư Vinh, không biết ăn phải thứ gì mà ngộ độc thức ăn nôn mửa không ngừng phải nhập viện. Kế Dương mang cho em ấy ít trái cây, thấy em ấy đang vẽ, bàn tay cầm bút rất đẹp...
Cậu lại nhớ tới anh rồi..
Nhớ bóng dáng anh ngồi bên cửa sổ thư viện, nắn nót viết lên giấy từng chữ một, cậu ngồi đối diện không làm gì chống cằm nhìn anh.
Thời khắc đẹp đẽ như thế lại trôi nhanh quá! Thấm thoát đã không còn đứng cạnh nhau nữa rồi.
Hạ Niên giơ tay lên phe phẩy:"Chị Tương Tương"
Kế Dương quay đầu lại thấy Diêu Tương Tương mặc áo blouse trắng, dáng vẻ ưu việt nở nụ cười. Thấy cậu khẽ chào...
Thật ra họ học cùng một trường, không thể nói là không biết nhau được.
Diêu Tương Tương cúi người kiểm tra cho Hạ Niên:"Thấy bụng còn đau không? Ngực có còn khó thở."
Bộ dạng Hạ Niên cực kỳ ngưỡng mộ:"Hơi hơi."
"Chị vẫn xinh đẹp như vậy, mặc áo blouse càng đẹp hơn, Có rất nhiều người theo đuổi chị phải không?" Hạ Niên không học cùng trường, cậu không nghĩ em ấy biết Diêu Tương Tương.
Cô ấy lắc đầu nói:"Tôi có chồng sắp cưới rồi."
"Aaa có phải người hay đến bệnh viện thăm chị hay không? Người vô cùng đẹp trai, nghe gọi hình như anh ấy họ Vương?"
Diêu Tương Tương khẽ gật đầu. Hình như cô ấy cười, trong ấn tượng của cậu hoa khôi này cũng giống anh, rất ít cười gương mặt xinh đẹp lạnh nhạt khiến người ta bị cuốn hút. Họ chính là giống nhau như thế, là cùng nhau một thế giới, còn cậu chỉ là người cố chen vào thế giới của anh thôi. Cậu cảm thấy ngột ngạt quá đợi Triệu Tư Vinh từ chỗ lấy thuốc về cậu ra ngoài hít thở không khí một chút. Bầu trời màu lam nhạt tinh khiết kia, tuy như rất gần nhưng không sao chạm vào được, không sao chạm vào được, giống như cậu và anh vậy, họ ở cạnh nhau rất gần nhưng không sao chạm vào được.
Cậu quay đầu nhìn hành lang trải dài, lại nhớ bản thân từng ngồi bên ngoài sân ngắt cỏ nhìn anh chơi đá banh với bạn, mỗi bước chân mỗi dáng vẻ của anh cậu đều nhớ, nhưng anh không nhớ cậu nữa rồi.
Một người yêu anh rất nhiều năm...
Khu Vực tầng hai gần cầu thang đang rất hỗn loạn, Bệnh nhân vung ghế đánh người, mấy nhân viên và cảnh sát mặc thường phục đều không thể tiến tới gần. Dù bác sĩ y tá có khuyên thế nào thì bệnh nhân vẫn điên cuồng làm loạn. Bệnh nhân gào thét điên cuồng nhấc ghế đập phá loạn xạ, những bác sĩ và y tá gần đó đều tránh né. Nhưng hắn chợt chuyển hướng, nhào về phía người khác.
Tống Kế Dương lùi một bước sau đó quay đầu bỏ chạy trong khoảnh khắc ấy, bên cạnh bỗng xuất hiện một sức mạnh kéo cậu một cái hơi ấm xa lạ ập tới, cậu mở to mắt nhìn khuôn mặt gần trong gang tấc của anh, trái tim như thể ngừng đập, anh không nhìn cậu mà đẩy cậu sang một bên, bóng người lao vun vút về phía kia ôm lấy Diêu Tương Tương, cô ấy rúc trong lòng anh, chóp mũi thân mật kề sát cằm anh ôm rất chặt để cô ấy lui đến nơi thật an toàn mới khống chế nạn nhân kia.
Tiếng gào thét của bệnh nhân xa dần, anh đỡ lấy Diêu Tương Tương, cô bị trật chân thì phải dựa vào anh, giọng anh mềm mại mà ấm áp:"Công việc này của em nguy hiểm quá rồi."
Sự dịu dàng của anh chỉ dành cho cô ta sao cậu lại không chịu thừa nhận chứ? Trước kia anh luôn lạnh nhạt thờ ơ, nào có dịu dàng ấm áp như thế! Cả hơi thở của anh với cậu cũng trở nên xa lạ rồi.
Cô ta không trực tiếp trả lời anh"Lúc sáng thì bị cướp bắt, chiều thì bị bệnh nhân bắt" Diêu Tương Tương cười khổ:"Hôm nay em chịu quá nhiều đả kích anh phải làm gì đó để an ủi em."
****
Không phải anh luôn lạnh lùng thờ ơ như vậy, chỉ là anh không yêu cậu mà thôi. Không phải cái gì kiên trì cũng được đền đáp, cậu nên nhận ra từ rất lâu mới đúng. Cố chấp yêu một người rất nhiều năm, dù chia xa vẫn không ôm hy vọng trùng phùng.
Tại sao ngày đó lại buông tay?
Vào thời điểm đẹp nhất của tháng ba những hàng cây hai bên đường rậm rạp cao vút nở đầy hoa, hoa bay trong gió, từng ánh mặt trời rọi xuống lung linh. Sân trường có học sinh vui đùa Kế Dương ngồi dưới tán cây mà nhìn.
Lần đầu tiên gặp được Kế Dương cũng chính tại nơi đây.
Lúc đó cậu thấy một tổ chim trên cây nên mới leo lên nghịch, nhà trường cấm leo trèo nơi này là sân sau, rất nhiều học sinh chạy ra đây chơi cho mát giám thị cũng hay đi qua. Nhưng vì thích nên cậu vẫn quyết định trèo lên xem, được một lúc dưới tán cây có người ngồi, dựa vào cây tai đeo phone tựa như đã ngủ. Gương mặt anh khi ngủ mềm dịu và cực kỳ hiền hòa, anh không biết sự có mặt của cậu nằm dưới gốc cây, mà cậu thì không thể leo xuống được. Cứ thế mà nhìn anh rất lâu, rất lâu.
Xuyên qua ánh sáng rực rỡ nhất, em đã gặp anh ở thời thanh xuân tươi đẹp nhất. Thời gian bình lặng biết bao nhiêu chậm chạp trôi qua giữa hai người.
Đến khi bị nhìn tóc cũng sắp quéo đến nơi anh mở mắt nhìn quanh không thấy ai nhìn mình lại tiếp tục nhắm mắt. Cậu khẽ cười trộm, chính vì thế mà bị anh phát hiện, anh ngẩng đầu nhìn vẻ mặt vô cùng không thuần khiết của cậu, hai người cứ nhìn như thế hồi lâu anh mới chậm chạp mở miệng:"Lau nước miếng đi."
Kế Dương "..." thật muốn đào lỗ chui xuống.
"Nè, tại anh cứ nằm đó nên tôi mới không xuống được chứ bộ."
"Cậu bao nhiêu tuổi rồi."
Kế Dương nghĩ một chút, ý anh là gì? Ý anh là cậu già mà gọi anh là anh à?
Anh sắp xếp từ ngữ một chút:"Có phải không biết nói đâu mà không lên tiếng?"
À, anh nói cái này à?
Kế Dương chưa kịp phản ứng anh đã quay đầu tay vẫn chỉ về hướng cậu:"Giám thị, có người leo cây."
Kế Dương "..."
Trong ấn tượng của cậu anh là đồ xấu xa, không tinh tế gì cả ai lại đi méc như thế nhưng cậu thích.
Buổi chiều hôm đó cậu chặn đường anh trước cổng kiếm cớ nói chuyện với anh:"Sao anh lại nói với giám thị thế hả?"
Anh không trả lời trực tiếp đi qua ra thẳng xe luôn.
Kế Dương rất kiên trì sáng hôm sau lại chờ ở cổng. Vẫn bị ngó lơ.
Chiều lại chờ ở cổng. Vẫn bị ngó lơ.
Thậm chí cậu điều tra xem anh học ở khoa nào, lên tận lớp để 'hỏi cho ra lẽ' phục vụ cho mục đích chính của mình. Nhưng vẫn bị ngó lơ, anh chăm chú đọc sách không quan tâm đến sự tồn tại của cậu.
Kế Dương ý chí như núi vậy, gặp khó không sờn vẫn chặn đường anh mỗi ngày, đến lần thứ n nào đó anh cũng để ý tới cậu, bỏ balo xuống xăn tay áo:"Ý cậu là muốn tính sổ với tôi đúng không?"
Kế Dương "..." bỏ chạy.
Mới một giây trước còn nói ý chí không sờn quyết tâm đỉnh thiên lập địa, một giây sau đã bỏ chạy. Kế Dương chạy một lúc trốn bên bờ tường thở lại thấy không đúng, tại sao lại bỏ chạy, chưa gì đã bị anh dọa rồi thật mất mặt, nghĩ thế cậu lại chạy về chỗ cũ nhưng anh đã mất tiêu.
Đúng là khiến người ta nuối tiếc.
Kế Dương định đi về lại thấy anh ở bờ tường kia đi lại, trên tay cầm một cục đá to:"Tôi tưởng cậu đi tìm vũ khí, chưa tìm được à?" nhưng anh lại cười rất lưu manh như bảo: nhưng tôi đã tìm được rồi!
Kế Dương "..." lại bỏ chạy, lần này không quay đầu lại.
Tuy nhiên, vài ngày sao Kế Dương lại tiếp tục đeo bám anh. Ngày đó cậu can đảm bao nhiêu bây giờ trước mặt anh lại muốn lùi bước bấy nhiêu, anh không thuộc về cậu nữa rồi. Cậu càng chen vào càng bị khinh miệt mà thôi. Thời gian không làm tình yêu của cậu bị mài mòn, cũng không bị sự vô tâm của anh phá bỏ. Mà bị sự thật anh không yêu cậu phá bỏ. Thời gian trôi cậu có thể trôi theo nó, anh lạnh nhạt thờ ơ nhưng cậu vẫn có thể ở bên cạnh anh. Nhưng anh không yêu cậu, anh kết hôn, cậu không thể thay đổi được.
Kế Dương đi dọc con đường về nhà, bên đường gió thổi những cánh hoa, cậu đi rất chậm. Không còn cảm giác tung tăng đi bên cạnh anh huyên thuyên nữa mà chậm chạp cảm nhận từng sự thay đổi nhỏ của thời gian. Cảnh vật họ từng qua đã thay đổi, chỉ có cậu là không đổi thay.
Bên tiệm áo cưới tấm màn che màu hoa lệ chầm chậm kéo ra. Ánh mặt nhàn nhạt buổi chiều chiếu rọi vào phòng qua lớp kính cửa sổ, Diêu Tương Tương mặc váy cưới bước ra, gương mặt phản chiếu nhân gian tươi đẹp nhất, trước nụ cười của cô ấy thế giới đều trở nên hư ảo. Trước kia cậu cho rằng mỗi ngày, nếu cậu không cố ý mà vô tình gặp được anh thì chính là nhân duyên trời định của hai người, cậu vui sướng biết bao nhiêu. Nhưng bây giờ..
Anh nhìn cô ấy chăm chú. Chiếc áo cưới trắng tinh, thuần khiết càng tôn thêm nước da trắng nõn nà. Trong mắt anh có sự êm dịu mà bao dung vô hạn, ánh mắt cô long lanh đáp lại. Anh cúi đầu hôn lên mặt cô ấy. Nước mắt cậu rơi lã chã...
Tại sao ngày đó lại buông tay em?
Tại sao ngày đó anh lại buông tay em?
***
Diêu Tương Tương nét mặt rạng rỡ nhìn vào gương, trong tay còn ôm một bó hoa bách hợp nở rộ tươi tắn, được bó chặt bằng vải voan màu trắng cánh hoa tươi mới được chọn vô cùng cẩn thận. Hoa là do anh chọn, cảm giác hạnh phúc trong lòng như những bông hoa đang nở rộ kia đẹp đẽ biết bao nhiêu, cô khẽ nhấc váy xoay người.
Hôm nay em gả cho anh rồi.
Đám cưới của hai người tổ chức trong gia đình, chỉ có người thân tham dự, cô không có nhiều bạn anh cũng thế.
Bờ vai mỏng manh không nhịn được run rẩy, hân hoan.
Những vòng hoa được kết bằng hoa hồng đỏ cùng bách hợp đan vào nhau, tinh tế, hoàn mỹ.
Những tia nắng sáng đẹp lung linh.
Kế Dương đứng bên đường nhìn xe cưới đi qua, cậu biết hôm nay anh cưới sẽ đi qua đoạn đường này, anh lái xe cô ấy ngồi bên cạnh nghiêng đầu tựa vào người anh.
Bóng nắng lay động giữa những tán lá khiến cho thế giới trở nên mơ hồ, Kế Dương nhìn hai người đó lướt qua, bóng dáng đẹp như điêu khắc. Những bông hoa bị gió thổi bay loạn trên đường, cậu nhìn anh giống như cách xa nghìn trùng.
Tình yêu của cậu, ngày hôm nay đã chết.
Tình yêu của một mình cậu mà thôi.
--
Tại nhà thờ
Ánh mặt trời chiếu qua những tấm kính phản chiếu đủ loại màu sắc rực rỡ hài hòa soi từng bước đường họ bước vào lễ đường. Từng bước từng bước, họ nắm tay nhau.
Đời này kiếp này không rời xa.
Trong ánh nắng rực rỡ, một cô dâu thuần khiết đang từng bước từng bước chậm rãi cùng anh.
Đời này kiếp này không hối hận.
Kế Dương đứng bên đường trước cửa nhà thờ, không nhìn thấy họ bên trong, chỉ thấy ánh sáng ban mai rọi xuống nhà thờ như ánh sáng thiên đường chúc phúc cho họ.
Tim cậu đau nhói dữ dội, giống như đang bị một con dao lạnh từng nhát, từng nhát rạch vào.
Hôm nay anh kết hôn rồi!
Tình yêu của cậu - Tìm được hạnh phúc thuộc về anh, cậu nên chúc phúc đúng không?
Trái tim cậu thấm đẫm máu.
Trong ánh sáng như biển cả vô ngần, kí ức của cậu tỏa ra sương trắng phủ mờ tất cả rồi lại thăm thẳm tối như những năm trước, hết thảy hết thảy đều tối lại. Trên mặt cậu nét cười mỏng manh nhưng chân thật..
Anh hạnh phúc cậu cũng vui. Trái tim cậu nóng bỏng tha thiết, nhưng nhanh chóng bị con dao lạnh buốt làm nguội lạnh, hơi thở Kế Dương tắc nghẹn...
Kí ức lại nhạt nhòa thêm một chút.
Dưới những cành lá lay động mãnh liệt ánh bóng nắng vụn vỡ, ánh sáng lóe lên khiến hoa cả mắt từ trong sâu nhói đau như thể hàng ngàn mũi kim đâm vào.
Bóng dáng anh ngồi ở thư viện đọc sách mờ dần...
Kế Dương cố mở to mắt muốn nhìn anh thật kĩ, thật kĩ nhưng không sao nhìn được, toàn thân lạnh buốt thấu xương. Trong đáy mắt sâu thẳm tối sầm, dày đặc một làn sương trắng mờ mịt kí ức của cậu về anh tan biến.
Lúc hai người ngồi bên hồ Thiên Nga, anh đeo tai nghe lơ đãng nhìn, cậu bên cạnh cho bồ câu ăn.
Lúc hai người ở sân trường, anh gối đầu trên thảm cỏ, cậu lảm nhảm, anh sẽ đáp lại mấy câu.
Lúc anh chơi bóng rổ, cậu đưa nước cho anh, hình như anh chưa uống nước cậu đưa bao giờ trong balo anh lúc nào cũng có sẵn nước.
Lúc cậu học đòi làm đồ ăn hộp cho anh, anh cũng chưa ăn bao giờ...
Chưa từng!
Tất cả đều đó không quan trọng nữa rồi nó tan biến hết trong kí ức của cậu. Không còn lại gì...
---
Hôm sau Triệu Tư Vinh thấy Kế Dương vẻ mặt phấn khỏi ôm một chồng sách nhỏ về nhà, anh ta ghé đầu sang hỏi:"Nhiều thế, cậu định đóng cửa bế quan một thời gian à?"
Kế Dương đáp:"Lấy ý tưởng viết văn."
Kế Dương học khoa văn mà, cậu thích viết lách, khoảng thời gian không bám theo anh cậu đều ở trong phòng viết văn cả. Nhiều người nói vì cậu thích đọc sách viết văn nên tâm hồn cậu mơ mộng. Gì chứ cậu thực tế hơn cả khối người đấy chứ.
Có một sự thật là viết văn hay đọc văn cũng chia ra rất nhiều loại.
Thực tế nhất là là dân ngôn tình rồi, họ biết hết tất cả loại yêu đương trên đời, cái này không đúng - tra nam.
Cái kia không đúng - tra nam.
Cái nọ không đúng - tra nam.
Còn mơ mộng nhiều nhất phải là đam mỹ mới đúng, hành động bình thường nhất trong mất họ cũng trở thành bất bình thường, mắt họ gắn laze và cả định vị, tia nhanh hơn cả máy móc. Một hành động nhỏ cũng suy ra mấy ngàn, mấy ngàn câu chuyện gọi là 'tìm ẩn' trong đó.
Còn cậu, cậu không biết mình thuộc loại gì nữa.
Triệu Tư Vinh gật đầu, nhớ gì đó lại bảo:"Game Thăng Thần mà cậu bảo không tìm được đó, mình tìm được rồi vừa mới phát hành hôm nay thôi..."
Kế Dương mù mờ:"Mình có chơi game bao giờ, cậu nói gì thế?"
Triệu Tư Vinh im lặng, game đó do Vương Hạo Hiên và đồng đội tạo ra. Kế Dương có lẽ không muốn nhắc tới chuyện đó nữa, anh nữa muốn cậu đối mặt nữa lại không, khe khẽ đáp:"Không có gì, mình nhầm."
Kế Dương mở máy tính, người ta cần yên tĩnh viết truyện còn cậu phải nghe nhạc mới có tâm trạng được. Mở lên không lâu màn hình chạy quảng cáo, không biết bấm lung tung cái gì...
Ứng dụng game hiện ra trước mắt, thông tin ngắn gọn, mắt cậu nhìn thấu ba chữ Vương Hạo Hiên...
Kí ức trở về nhiều năm trước, bầu trời xanh thẫm, cậu nằm trên thảm cỏ ở cạnh anh hỏi:"Sau khi ra trường anh làm gì?"
"Chơi game."
Kế Dương âm thầm bĩu môi, anh học hành chăm chỉ như thế mà ra trường lại muốn đi chơi thôi à? Là không muốn nói cho cậu biết đúng không, cậu mặt dày nói:"Thật là, nhưng không sao em nuôi anh."
Vương Hạo Hiên "..."
Anh sửa lại:"Phát hành game."
Đây là game của anh...
Kế Dương nhất màn hình, tải về.
****
TSTC: Tự nhiên gần đây xem được một nội dung khá hay trên tiktok: Mấy bạn nhìn thấy mình đeo nhẫn ở ngón áp út liền cho rằng mình đã có chồng? No! No! Cả một câu em có chồng chưa cũng không dám hỏi thì bỏ mất cơ hội thôi. Em đang chờ có người bước đến bên em đây, tới đây nào nào...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.