[Hiên Dương] Nhớ Một Người Không Thể Nói Ra

Chương 3: Xin Đừng Làm Tổn Thương

Duyenhe

24/10/2021

"Anh là đồ lừa đảo, em không tin...,em không tin anh một chút cũng không nhớ em."

Em yêu anh nhiều năm như vậy, lẽ nào không xứng để anh quay đầu nhìn lại một lần? Dù anh không yêu em cũng đừng quên, có người đã yêu anh đến tan nát cõi lòng. 

Mùa hạ đến, sau một giấc ngủ dài Kế Dương cảm thấy đầu nhẹ nhàng đi ít nhiều, luôn có cảm giác rằng mình đã đưa ra một quyết định gì đó mà không hối hận. Nhưng rất nhanh cậu bắt đầu suy nghĩ về hành động của mình, cậu đã làm gì cậu cũng không nhớ. Trời bắt đầu mưa như trút nước, khiến tâm trạng Kế Dương bắt đầu tệ hơn, đón xe kiểu này e là không được. Đợi chừng mười lăm mới bắt được xe, Kế Dương xem giờ trên điện thoại khẽ nói:"Có thể lái nhanh hơn một chút không?"

Bác tài:"Trời mưa, khó đi đường lắm."

Trái đất này còn tròn hơn cả cậu tưởng tượng, người phỏng vấn cậu là Diêu Tương Tương, cậu có chút không ngờ cô ấy lại làm ở đây...,vậy anh? Cô ấy có mái tóc dài xoăn nhẹ, khuôn mặt trang điểm nhẹ nhàng, thanh thoát vẫn là khí chất ngời ngời đó.

Cậu cắn môi, không biết làm sao cho phải. 

Lúc cậu ra về trời lại mưa như trút nước, taxi chạy qua đều đã có khách cả đợi rất lâu mà chẳng thấy chiếc nào. Cậu vẫn đứng bên ngoài, người ướt nhẹp khoảng chừng mười mấy phút nữa trôi qua, cuối cùng cũng có một chiếc taxi dừng trước mặt cậu mở cửa lên xe rồi nói:"Nhà tôi ở đường xx."

Qua gương chiếu hậu, lái xe liếc một cái, định nói gì xong lại thôi. Chiếc xe luồn lách rất nhanh đã đến nơi, Kế Dương hỏi:"Bao nhiêu tiền vậy?"

Người kia nói:"Tôi không phải tài xế taxi."

Kế Dương sửng sốt ngẩng đầu lên, phát hiện thấy đằng trước không có đồng hồ tính cước. Lại nhìn sang ghế phụ hình như còn có người.

"Tôi đã bảo cậu đổi xe đi mà."

Giọng nói rất quen, là anh.

Nụ cười của anh chàng lái xe rất dễ chịu, tựa như ánh nắng lướt trên bầu trời u ám, vô cùng ấm áp:"Thôi kệ đi, trời đang mưa coi như giúp đỡ đi cũng là cùng đường đưa cậu về mà."

Kế Dương xuống xe vẫn không sao biết mình lại nhầm nữa. Khoảng hơn năm ngày Kế Dương nhận được thông báo trúng tuyển. Có lẽ trong thâm tâm cậu dù không nghĩ sẽ gặp phải Diêu Tương Tương ở đó nhưng chắc chắn là vì muốn cùng chí hướng với anh nên mới làm biên kịch game (đại loại là lên ý tưởng cốt truyện, cái này mình bịa ra các bạn đừng để ý)

Lúc cậu đến người dẫn cậu vào chính là anh bị cậu nhận lầm là tài xế, thấy cậu anh ta cũng rất ngạc nhiên sao đó lại thoải mái vẫy gọi giới thiệu:"Xin chào, tôi là Sầm Cảnh."

Kế Dương có chút lạ chỗ nên nhút nhát lên tiếng:"Em là Tống Kế Dương."

Sầm Cảnh lắc lắc ngón tay nhưng không có vẻ gì giận cả:"Trong tôi già lắm sao? Tôi nhỏ nhất ở đây đấy cậu sinh năm mấy??" Sầm Cảnh không coi CV nên không rõ mấy cái này chỉ biết có người nói. 

"Sinh năm 1998."

Sầm Cảnh "..." danh hiệu em út của mình bị cướp rồi, Sầm Cảnh dẫn cậu vào trong giới thiệu các phòng với nhau vừa đi vừa giới thiệu tình hình công ty: "Công ty chúng ta trước mắt chủ yếu tập trung ở phần phát triển game, nên kết cấu vẫn còn đơn giản cậu chính là nằm ở phòng Ý Tưởng. 

Anh ta chỉ về một nhóm người đang bu lại với nhau xem một cái màn hình:"Đội nhóm đó là đội nhóm test game ở đây cực kỳ hung hăng, thích mắng chửi người đúng đầu đội nhóm đó người ta gọi là Nạp Tháp Cuồng Băng anh ta chính là người nóng nảy nhất ở đây, không muốn chết sớm thì tránh xa anh ta khoảng cách của mặt trời..ở đây anh ta không thèm sợ ai hết chỉ cần tâm trạng không tốt thì cả người điều hành ở đây cũng đập, may ra chỉ có anh Bạc Văn mới đối phó nổi, nhưng mà tôn chỉ của anh Bạc Văn chính là không nghe, không thấy, không hỏi, nếu chuyện không tầm cỡ như địa cầu nổ tung thì sẽ không hay biết gì đâu, nên cơ hội anh ta làm anh hùng diệt thú vô cùng thấp."

Người ta gọi là Nạp Tháp Cuồng Băng? Câu này hình như có gì không đúng? Nhưng mà anh ta không phải người xách đao rượt cậu trong game đó chứ. Kế Dương thầm nhủ sẽ tránh xa anh ta. 

"Bên đây là khoa kế hoạch về kịch bản, kế hoạch về dữ liệu, sau này em tiếp xúc nhiều sẽ rõ đầu óc của họ đều không bình thường. 

Kế Dương "..." nghe đồn những người học tin học hay số học đều không bình thường, ở đây là phòng Kế Hoạch, định ra phương hướng phát triển game, Sầm Cảnh cũng ở trong ngành mà còn không chịu nổi thì cậu... 

"Đứng đầu là... "Kế Dương dán mắt nhìn vào hội nhóm đó, chừng mấy giây Sầm Cảnh mới nhả chữ:"Tôi."

Kế Dương "..."

Anh ta cười nói:"Nhưng không cần tránh xa tôi đầu óc tôi bình thường hơn họ... "

"Tổ lập trình chỉ có bốn thành viên, họ đều trốn trong phòng nên không cần sợ phải va phải những người siêu cấp, siêu cấp không bình thường như thế. Người đứng đầu tổ là V cũng là người điều hành chính ở đây, bên cạnh đó là Vương Hạo Hiên, Lý Bạc Văn và Cẩm Lạc Lạc" anh ta ghé tai cậu thì thầm:"Thật ra những người này đều không đáng sợ bằng Diêu Tương Tương, dù cô ấy không làm ở đây nhưng là một nhân vật không nên đắc tội nhất trong tổ lập trình, vì có người không nhìn thấy vợ thì chẳng lập trình gì ra hồn, sẽ trút giận lên em đấy" mặc dù  anh ta cũng không hay lập trình lắm, thích đi ra đi vô thôi."Còn nhân vật thứ hai chính là người ở phòng tài chính, em biết đấy vấn đề ăn uống luôn là vấn đề quan trọng."

Kế Dương khe khẽ gật đầu trong lòng thoáng buồn bã...nhưng Diêu Tương Tương không làm ở đây sao lại tiến hành phỏng vấn?

Tóm lại tình hình là Nạp Tháp Cuồng Băng, Sầm Cảnh, Anh,  Và anh Lý Bạc Văn, bốn người họ chia nhau quản lý những nhóm nhỏ còn lại. V là người đứng đầu ở đây, Sầm Cảnh rất thân thiện, dù việc giới thiệu cho người mới này vốn không cần anh ta làm nhưng anh ta vẫn dẫn cậu đi vòng quanh, qua ô cửa kính trong một căn phòng, cậu nhìn thấy anh đang xem máy tính gương mặt hết sức trầm tư. Giới thiệu một hồi Sầm Cảnh trả cậu về phòng Ý Tưởng để Chung Mẫn đưa việc cho cậu làm. Trời chiều, mọi người tổ chức mừng thành viên mới, trừ V, anh và Diêu Tương Tương ra thì ai cũng đi.

Từ Ngôn nâng ly lên trước:"Kế Dương, anh mời em một ly."

Kế Dương biết mình không uống không được nên cũng uống một ly. 

Sầm Cảnh vỗ tay đầu tiên rồi rót cho cậu một ly rượu vang đầy, nâng ly mình lên, cười híp mắt:"Tôi cũng mời em một ly."

Sau đó tới lượt Nạp Tháp Cuồng Băng, Kế Dương bắt đầu thấy không đúng không phải nói Cuồng Băng không nể mặt ai ư? Rõ ràng đang cấu kết lại chuốc say cậu mà. Sắc mặt Cuồng Băng trầm xuống:"Sao thế không muốn uống với tôi à?"

Kế Dương lắc đầu vội nói không phải uống cùng anh ta một ly. 

Sầm Lạc Lạc và cả Chung Mẫn.

Sầm Cảnh ra dấu cho Lý Bạc Văn, nhưng anh ta lại như không thấy ngồi gõ máy tính... 

Thật là...

Sầm Cảnh đành tiếp tục ra trận.

Tửu lượng của Kế Dương kém không chịu nổi sự oanh tạc dồn dập của mấy người đó, rượu bốc lên khiến mặt cậu nóng rực đầu óc say quay vòng hết. Những người kia coi bộ thấy ức hiếp người mới đủ rồi cũng tha cho cậu không ép cậu uống nữa. Được một lúc thì ra về, Sầm Cảnh nói:"Tôi tiện đường đưa cậu về."

Kế Dương gật đầu bụng cồn cào hết lên ngồi trên xe nhìn đường phố qua lại. Sầm Cảnh lái xe rất khéo đến khi về tới nhà trọ cậu vẫn cảm thấy có gì sai sai mà không biết sai ở đâu. Kế Dương men theo lối cũ lên nhà tầm nhìn chậm rãi xoay tròn, cậu trông thấy một bóng dáng nổi bật lại thân quen vô cùng.

"Hình như thật sự say quá rồi." cậu thầm thì day trán, tiếp tục đi một đôi tay kịp thời đỡ lấy ngã vào vòng ôm thân quen mà vững chãi cảm giác thật chân thật. Đầu cậu nhẹ nhàng tựa lên lồng ngực anh nhưng tay lại ôm anh rất chặt:"Anh đừng đẩy em ra.."Gương mặt cọ nhẹ lên lồng ngực anh:"Em gọi cho anh nhưng anh không để ý tới em, cả số điện thoại cũng đổi mất...

Gió đêm lướt qua ngọn cây lá cây um tùm xào xạc...

****

Cửa sổ mở Kế Dương bị nắng chiếu đến miệng khô khốc, chỉ cảm thấy cổ họng mình khô rát nhìn quanh một hồi phát hiện không phải phòng cậu. Vương Hạo Hiên vẫn ở dưới bếp cân đo đong đếm nấu ăn. Trong lòng Kế Dương có chút tủi thân, kí ức mơ hồ cho cậu biết anh đã kết hôn rồi, trước kia dùng mọi cách tập kích vào phòng anh, giờ đang ở đây lại thấy lòng nặng nề lồng ngực bị đè nặng một hồi lâu vẫn không tìm ra cảm giác ban đầu:"Sao tôi lại ở đây" giọng nói có chút xa cách cậu phải dần cắt đứt với anh thôi, anh đã có người khác cậu không thể tiếp tục. 

"Cậu say đến chết đi sống lại bám lấy tôi không buông, tôi không tìm ra được chìa khóa nhà cậu, Triệu Tư Vinh không có ở nhà. Không để cậu ở đây lẽ nào ném cậu ra đường."

Kế Dương im lặng, hôm qua bị đám người kia chuốt đến say khướt. Sau đó hình như được Sầm Cảnh trở về, cậu cảm thấy có gì đó sai sai...:"Trời đất anh ta say rượu lái xe."

Hèn gì cậu cứ cảm thấy không đúng, sau bản thân lại giao tính mạng cho anh ta. 

Vương Hạo Hiên cười:"Yên tâm anh ta tay lái cứng lắm" Kế Dương nghĩ tay lái cứng cỡ nào cũng không nên say rượu lái xe, hôm qua bỏ qua cậu xong anh ta vẫn uống với người khác, đang miên man thì nghe anh ta nói tiếp:"Rất chuyên nghiệp nhé, say rượu đua xe là thú vui tao nhã, thích nhất là che mắt đua xe. Hội đua xe rất thích anh ta, nhà anh ta nhiều nhất chính là bảo hiểm nhân thọ."

Kế Dương "..."



Nhớ không lầm thì Sầm Cảnh nói anh ta sinh năm 1997, hơn cậu một tuổi:"Còn trẻ như thế mà thích mấy trò nguy hiểm như này thật không tốt."

"Ý cậu là già thêm mấy chục năm thì thích hợp à?"

Kế Dương đương nhiên không có ý đó. Chần chừ một lúc cậu chợt nhớ mình là người đã có việc làm... 

Mấy giờ rồi... 

A trễ rồi..

Lúc cậu chạy ra đã thấy Sầm Cảnh đến đón anh, thấy cậu liền vẫy gọi:"Kế Dương đi cùng đi."

Kế Dương muốn từ chối.

"Nhanh lên, trễ rồi" Sầm Cảnh đã đến chỗ làm từ sớm lại không thấy Vương Hạo Hiên đâu, sắp họp rồi hôm nay V cũng đến cậu ta không muốn nghe chửi nên lật đật đi đón người. 

Kế Dương đành lên xe..

Lên xe rồi lại nhớ thành tích lái xe sáng chói của anh ta lại hối hận, Sầm Cảnh không nhận ra bất thường vừa lái xe vừa lảm nhảm:"Cạnh cậu có cái hộp, bên trong có lạc rang đấy."

Trong xe, Kế Dương cảm thấy hơi áp lực lặng lẽ bỏ mấy hạt lạc vào miệng và chậm rãi thưởng thức. Đúng là bùi béo thật ngẩng đầu lên hỏi:"Anh mua ở đâu vậy?"

"Cậu không mua được đâu."

Kế Dương không hiểu, lẽ nào lạc rang này đi máy bay về à? 

Sầm Cảnh cười rất bâng quơ:"Là bí quyết riêng của nhà họ Sầm đấy?"

Kế Dương lật đật moi điện thoại ra tra một hồi lắc đầu:"Em tra có thông tin, có thấy nhà họ Sầm nào làm lạc rang đâu?"

Sầm Cảnh toát mồ hôi trừng mắt nhìn cậu qua kính xe.

Kế Dương nghĩ một lúc:"Aaa anh họ Sầm mà nhỉ?"

Sầm Cảnh không để ý cậu nữa, cậu vừa đắc tội với đồng nghiệp đúng không. Điện thoại Sầm Cảnh nhấp nháy anh ta đeo tai nghe không dây vào thì mặt nhăn lại vội tháo ra che tai một hồi mới đeo lại. 

"Được rồi, được rồi tôi đến ngay."

Vừa nói anh ta vừa bẻ ngoặc tay lái lại làm Kế Dương một phen chới với. Anh ta tháo tai nghe ra nói với Vương Hạo Hiên:"Chỗ Kyn xảy ra vấn đề, cuối cùng cũng có lý do trốn họp."

Kế Dương "..." đây là chuyện buồn sao anh ta có vẻ phấn khởi. 

Có điều:"Để em xuống, em tự bắt xe."

Kế Dương phản ứng chậm, xe đã lên đường cao tốc, Sầm Cảnh liếc cậu một cái:"Còn trên xe hả?"

Kế Dương "..."

Anh ta không chọc cậu nữa cười nói:"Không sao? Tôi về nói lại là được."

Sau khi kiểm tra giấy tờ, bảo vệ cho hai người vào. Trưởng phòng công ty này là một ông già xem ra tính tình rất nóng nảy, thô lỗ vừa thấy Sầm Cảnh đã muốn lôi đầu anh ta, thế nhưng dừng một chút lại:"Cậu cũng đến à?" ông ta dáo dác nhìn quanh, anh nói:"V không tới."

Không biết có phải nhầm không lại thấy ông ta thở phào, rốt cuộc V là ai mà ông ta có vẻ sợ nhỉ? Xảy ra vấn đề bên đây chịu trách nhiệm ông ấy cần gì lo lắng thế.

Sầm Cảnh chỉ về phía cậu:"Ông Trương đây là... "

Ánh mắt của ông già ngang ngạnh đó chỉ liếc vội về phía cậu, giọng rất gay gắt:"Tôi không cần biết cậu ta là ai, dữ liệu game có vấn đề, dừng một ngày tổn thất bao nhiêu các cậu có biết không?"

Vương Hạo Hiên:"Không biết" anh ta đáp nhanh gọn đến nổi ông Trương ngớ cả người, anh tiếp tục:"Xem trước đã.. "

Nét mặt Sầm Cảnh không có gì thay đổi, ôm vai bá cổ ông ta nói:"Không sao không sao, để tôi xem."

"Cậu đừng có mà cợt nhả, nếu hôm nay cậu không giải quyết được thì đừng hòng giành được đơn đặt hàng của quý sau." Ông già cau có nói.

"Đó là chuyện của Cuồng Băng mà?"

Kế Dương sờ mũi, Nạp Tháp Cuồng Băng ở phòng test game chứ đâu, game do anh ta test người đứng đây phải là anh ta mới đúng, lẽ nào ông Trương sợ anh ta nên không dám gọi? Nghĩ thế lại có chút buồn cười.

Dẫn họ vào phòng, ông ta tóm tắt:"Phòng kỹ thuật đã xem rồi không biết sự cố ở đâu, cứ khởi động không tới mấy giây là tắt."

Vương Hạo Hiên gật đầu mở chiếc máy tính ngón tay gõ thoăn thoắt trên bàn phím anh có đôi tay khá đẹp, các ngón tay thon dài, khớp nhỏ, bàn tay này chỉ gõ bàn phím mà không chơi piano thì hơi đáng tiếc. Nụ cười trên môi anh lúc nào cũng cao ngạo, phớt đời Kế Dương nhìn chữ mà chẳng hiểu chữ hoa cả mắt lên, bên cạnh Sầm Cảnh giúp một tay, cả hai trao đổi cậu đứng phía sau chẳng làm gì cả, y như vệ sĩ canh chừng đầu óc có chút lơ đãng đến khi ông Trương reo lên: "Tốt quá tốt quá sửa ngay đi."

Sửa xong, Vương Hạo Hiên ra xe trước, cậu không có nghĩa vụ gì cũng muốn ra nhưng lại sợ ở cùng anh nên nán lại, Sầm Cảnh nói mấy câu với ông Trương rồi mới ra. 

Kế Dương hỏi:"Anh ở bộ phận kế hoạch mà sao lại chạy đến đây."

Sầm Cảnh leo lên tay lái:"Em không nghe nói là bộ phận kỹ thuật không tìm ra vấn đề à? Tức là không phải lỗi ở game chúng ta mà là máy của ông ấy. Em nghĩ xem Cuồng Băng có đến không... đến sang bằng chỗ ông ta thì có."

Kế Dương nghĩ nghĩ rồi nói:"Thế mà ông ta hùng hổ làm em sợ chết.. "

"Ông ấy là vậy mà" Sầm Cảnh nhấn ga:"Trước kia có quen biết sơ sơ Hạo Hiên từng giúp ông ta sửa chữa một lần."

Trong xe chỉ có cậu và Sầm Cảnh nói chuyện với nhau. Vương Hạo Hiên ngồi ghế phụ như người tàn hình vậy, im phăng phắc. Nghĩ cũng lạ, Sầm Cảnh gọi mọi người toàn là gọi tên, như V, Hạo Hiên, Cuồng Băng, chỉ gọi một mình Lý Bạc Văn là anh?

Sầm Cảnh lái xe đến cửa một nhà hàng, nụ cười ranh mãnh vẫn đậu trên môi:"Mời tôi ăn cơm chứ hả? Tôi không muốn về họp đâu!"

"Cậu ăn đi, hóa đơn để tôi."

Sầm Cảnh cũng không muốn níu kéo anh ta vào trong chỉ nói với cậu:"Đi ăn thôi!"

Kế Dương lủi thủi theo anh ta, khẽ quay đầu thấy anh đang gọi điện thoại. Gần trong gang tấc, hóa ra xa xôi là anh không muốn ngồi cùng bàn với cậu nên mới từ chối chứ gì? 

****

Kế Dương chỉ chọn mấy món đơn giản, lại thấy Sầm Cảnh lẩm bẩm chọn món ăn mang về cho mọi người nhưng không có phần của Hạo Hiên, thấy cậu ngạc anh ta giải thích:"Hạo Hiên mắc chứng PKU hiếm gặp, cơ thể không thể phân giải tiêu hóa protein, đồ anh ấy ăn phải học thuộc hàm lượng protein và axit amin trong thực phẩm, bữa nào cũng phải tính toán rất cẩn thận, đâu thể ăn lung tung được." Sẽ bị nhiễm độc đấy.



Kế Dương há miệng, hèn gì lúc anh ấy nấu ăn lại tính toán còn dùng cả cân tiểu ly cân đo đếm từng chút một.

"Bao nhiêu gram đường; bao nhiêu gram protein; bao nhiêu vitamin C; bao nhiêu threonine, cystine, methionine; muối khoáng..mấy trăm nhóm thực phẩm, mấy nghìn mấy vạn chủng loại phải phân chia thế nào, nhìn thôi anh còn nhất đầu, thế mà Hạo Hiên và V có thể ghi nhớ đúng là những con người không bình thường, nhà anh ta số tài liệu ghi chép những thứ này nhiều đến có mở thư viện. Cho nên việc kéo anh ta đi ăn lung tung bên ngoài khó hơn lên trời."

Kế Dương không biết nói gì, chợt nghĩ anh không ăn đồ ăn của cậu làm có phải vì lí do này hay không? Nhưng rồi lại thấy tự mình đa tình chẳng qua do anh không thích cậu thôi, nếu không đã nói cho cậu biết từ lâu rồi.

Sầm Cảnh vẫn tiếp tục luyên thuyên:"Những người bị chứng này đều không bình thường phát triển chậm,...em tránh xa anh ta một chút nếu không anh ta lên cơn điên sẽ bóp cổ em bất cứ lúc nào, như này...như này" Anh ta còn minh họa hết sức khoa trương, thấy cậu không tiếp lời cho rằng cậu bị dọa sợ lại nói:"Đừng lo, anh ta bình thường chỉ cần phát hiện kịp thời sẽ không sao cả, nhìn anh ta xem, nếu phát triển chậm mà như vậy anh cũng muốn. "

Kế Dương chẳng hiểu nổi Sầm Cảnh muốn nói cái gì, chỉ cảm thấy có chút buồn cười:"Không phải nói nhóm lập trình toàn là người đầu óc siêu siêu không bình thường sao? Giờ rốt cuộc là bình thường hay không bình thường."

Nghĩ một chút Sầm Cảnh nói:"Không bình thường, nhất định không bình thường."

Kế Dương nghĩ: anh mới là người không bình thường nhất đây.

Sầm Cảnh đưa cậu về công ty đứng đợi thang máy lên tầng trên, Sầm Cảnh còn đang bận nói xấu V thì thang máy mở, tình huống bên trong có chút quái dị. Kế Dương nhìn thấy trong thang máy của khu văn phòng, chỉ có mình anh và Diêu Tương Tương hai người ôm lấy nhau. Tay anh cầm tập tài liệu che camera đang hôn thì thang máy mở hai người đó cũng buông ra.

Sầm Cảnh như bị rút mất lưỡi không dám nói tiếng nào, còn Kế Dương bị cảm giác buốt lạnh bủa vây càng không muốn nói đứng nép bên cạnh Sầm Cảnh, thang máy đóng lại tự dưng có cảm giác nghẹt thở khó chịu vô cùng.

Ra khỏi thang máy Sầm Cảnh vuốt ngực:"Sợ chết, sợ chết" xíu nữa là bị ánh mắt sắc như dao đâm chết."

Kế Dương thật không còn tâm trạng hỏi anh ta sợ cái gì, đi đến bàn làm việc của mình theo hướng dẫn của Chung Mẫn mà làm việc....tan làm lúc nào không hay, Kế Dương vẫn không tập trung đến khi sực tỉnh đã tối rồi mọi người đã về hết chỉ có phòng họp còn sáng, lững thững bước ra ngoài hình như cậu không có duyên với chuyện bắt xa, đợi mãi vẫn không thấy chiếc xe nào.

Sầm Cảnh đổ trước mặt cậu kinh ngạc:"Sao còn ở đây?"

Kế Dương giả vờ nói:"Để quên đồ nên quay lại lấy."

Anh ta lại nói:"Nếu thế thì bảo bác tài đợi một lát, cần gì mỗi lần đi là đón một lần thế này. Thôi, lên xe"

Kế Dương rất mệt, chỉ muốn nghỉ ngơi ngay nên gật đầu leo lên xe. Lái xe một lúc Sầm Tranh mắt lóe sáng bảo:"Đưa điện thoại đây."

Cậu ngơ ngác đưa điện thoại cho anh ta, anh ta để điện thoại trên xe dùng một tay bấm một dãy số:"Sao này không bắt được xe thì cứ gọi số này."

"Không phải chứ, có số hãng xe nữa à?" Kế Dương chợt nhớ anh nói những người đua xe rất thích anh ta, có khi nào...

Sầm Cảnh vẻ mặt quái đãng:"Chứ sao?"

Về nhà được một lúc, cậu một mình lang thang trên đường cho đến tận đêm khuya mới ghé vào một quán bar Kế Dương uống hết ly này đến ly khác, chỉ mong có thể làm tê liệt hệ thần kinh, làm tê liệt trái tim tan nát.

Cậu cũng không biết mình đã uống bao nhiêu ly, mãi cho đến khi tai ong ong, hai mắt mờ đi, đến lúc không thể chịu được nữa, cô mới loạng choạng đứng dậy đứng mới hồi vẫn không tìm được xe liền gọi số mà Sầm Cảnh đưa.

Bên kia hình như đang ngủ:"Alo."

Kế Dương:"Tôi đang ở bar xx đường yy, anh cho xe đến đón tôi."

"Cái gì?? "

"Sao thế, không còn xe à" hay là khuya quá xe không chạy nữa?:"Để tôi bắt xe khác."

Kế Dương day trán không rõ đã tắt máy chưa lại nhét điện thoại vào trong túi.

"Say đến mức này rồi à?" một lúc lâu ngoài gió lạnh hình như có người bên cạnh cậu lên tiếng, nghe giọng quen quen cậu ngẩng đầu thấy anh đang đứng phía sau là ánh đèn xanh đỏ trên bảng hiệu quán bar, sáng đến che lấp người anh mờ nhạt. 

"Anh cũng ở đây à?" Cậu có chút ngả nghiêng.

"Cậu gọi tôi đến đón còn gì?"

Kế Dương không hiểu...

Vương Hạo Hiên thấy cậu say đến sắp ngã liền đưa tay đẩy anh ra:"Không cần, tôi tự về được" cố chấp không mang lại thứ gì, tình yêu của cậu đời này sẽ không có thể tìm được nơi đền đáp.

Vương Hạo Hiên giọng có chút mỉa mai:"Nữa đêm nữa hôm gọi tôi tốn xăng chạy đến đây để cậu đuổi tôi về à?"

Kế Dương nhàn nhạt đáp:"Thế anh còn chạy đến đây làm gì? Tôi có gì đáng để anh quan tâm chứ? cả tên tôi anh còn không nhớ nổi thì quan tâm tôi làm gì? Tôi không cần, anh như thế sẽ khiến tôi càng lún càng sâu, anh thấy bộ dạng tôi như thế này vui lắm sao?"

Gió mùa hè mang theo chút hơi nóng, nhưng Kế Dương vẫn thấy rất lạnh, lạnh vô cùng, lạnh giống như trái tim của anh vậy, lạnh lùng vô cùng:"Tôi đã có câu trả lời rồi, trước kia anh chưa từng thích tôi, chẳng qua tôi quá phiền phức bám lấy anh nên anh mới chấp nhận cho tôi một chân bước vào thế giới của anh, đến khi anh chán rồi liền bỏ tôi mà đi, cả tên tôi cũng không thèm nhớ.... không đúng, từ đầu anh đã chán ghét tôi rồi...!"

Thanh xuân không thể quay trở lại, kỉ niệm của chúng ta cũng chỉ là hồi ức giả mà cậu mơ tưởng:"Sao anh không nói gì? Không có gì để nói à?"

Mỗi lần uống say Kế Dương lại như con người khác, Vương Hạo Hiên không muốn lôi co chỉ nói:"Về thôi."

"Tôi đã nói là tôi tự về, tôi không muốn có bất cứ day dưa gì với anh nữa..." sẽ không bao giờ xen vào cuộc sống của anh nữa, tự biết thân biết phận của mình, chỉ mong thời gian có thể xóa nhòa tất cả, nhưng mà đã bao nhiêu năm rồi, cậu đã quên được chưa?

Vương Hạo Hiên xoay người ra xe, nhanh chóng rời đi, anh vẫn như thế, dứt khoát, tuyệt tình.

---

Kế Dương không biết bản thân mình đã về nhà Triệu Tư Vinh lúc nào? Sáng sớm bị đồng hồ đánh thức đầu óc vẫn chưa dứt cơn say, nhưng cảm giác mất mát lại vô cùng rõ rệt. Cậu không biết bản thân đã làm gì nữa ngừng một chút sàng lọc lại đầu óc một chút cậu nhớ mình đi uống rượu ở bar, sau đó gọi số điện thoại Sầm Cảnh đưa... 

Hình như... 

Hình như bị Sầm Cảnh chơi xỏ. 

Nghĩ thế lại muốn đạp chết anh ta. 

Kế Dương đi đến chỗ làm, đụng mặt Sầm Cảnh đầu tiên liền trừng mắt với cậu ta:"Anh là đồ lừa đảo."

Nhất thời anh ta chưa hiểu vấn đề. Ngừng một lúc anh ta cười trộm:"Em gọi số đó rồi à? Có bị mắng không?"

Một câu hỏi vô cùng không có lương tâm. 

Thấy cậu im lặng, anh ta đắc ý vì lừa được ma mới:"Ban đầu anh định cho số V hay Cuồng Băng nhưng thấy ác quá nên lại thôi."

Anh ta cho rằng mình còn chưa đủ ác hay sao?

Không biết có phải ước nguyện cậu được toại nguyện không mà từ đó rất ít đụng mặt anh, dần dần cậu cũng quen với công việc của mình có những thứ không nên nhớ, có những việc phải từ bỏ, ai trong tim mà không có một chấp niệm không thể buông bỏ? 

Nhưng hôm nay em sẽ buông bỏ. 

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện [Hiên Dương] Nhớ Một Người Không Thể Nói Ra

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook