Chương 45: Bà con nghèo của Hoàng gia
Nhất Thụ Anh Đào
06/09/2020
Vương thúc hèn hạ quấy nhiễu + Chuyện bám vào người mẫu thân Thái phi
Edit: Du Phi
Beta: Sutháiphi
Vương thúc?
Triệu Yên Dung chớp chớp mắt nhìn về phía nam nhân đang đi từ xa tới.
Vương bào màu tím thêu Bàn Long[1] giữa sông, dưới ánh mặt trời loé lên ánh sáng màu bạc, trên đầu mang ngọc diệp song long, mặt mày thanh tuấn sáng như ngọc, ở dưới cằm có để râu nhưng được cắt tỉa chỉnh tề sạch sẽ.
[1.]Bàn Long: rồng cuộn khúc.
Ngay cả Triệu Yên Dung không thích loại nam nhân để râu thì lúc này cũng không thể không thừa nhận, thật sự có nam nhân để râu cũng tương đối đẹp.
Giống như nói vị này.
Nhìn trái, nhìn phải thì tuổi ước chừng cỡ ba mươi, tướng mạo ôn nhã lại để râu thì liền thành một đại thúc mỹ mạo.
Nhìn một hồi, trái tim nhỏ của Triệu Yên Dung đập bịch bịch.
"Hôm nay vương thúc sao lại rãnh rỗi tiến cung vậy?" Tất nhiên Lý Duệ rất thân thuộc với hắn ta, cũng chưa chào hỏi qua đã thân thiết cầm tay nam nhân này.
Triệu Yên Dung suy nghĩ một hồi thì mới nhớ tới trong kinh thành đúng là có một vị thân vương trẻ tuổi nhưng là trưởng bối của Lý Duệ.
Vinh Vương Lý Khác.
Nói tới vị Vinh Vương này thì hắn được coi là một trong ba kỳ hoa của Hoàng tộc Đại Tề.
Phụ thân hắn là tiểu đệ đệ của Võ Đức Đế. Võ Đức Đế đẩy ngã triều Chu rồi thành lập Đại Tề sau này, rồi các chư huynh đệ được đại phong thành Vương. Mà tiểu đệ đệ nhỏ tuổi nhất là cùng một mẹ đẻ với Võ Đức Đế, khi đó mới được mười tuổi. Tuổi nhỏ lại là Thân Vương nên tiểu Vinh Vương gia ăn chơi trác táng.
Lớn lên thường hay tuỳ tiện chọc ghẹo con gái, tiểu Vinh Vương tuổi còn trẻ đã làm cho kinh thành hỗn loạn thành một đống.
Mười bảy mười tám tuổi người ta đã muốn thành gia lập thất nhưng hắn vẫn còn ở bên ngoài ăn chơi lêu lổng.
Khi đó Đại Tề mới dựng nước nên phải khôi phục lại sự hưng thịnh đã qua. Võ Đức Đế nhiều huynh đệ nên có không ít người có dã tâm hoặc không phục, quyết tâm ngáng chân. Vì vậy Võ Đức Đế phải chỉnh đốn triều chính, cả ngày sứt đầu mẻ trán nên cũng không rảnh đi quản đệ đệ ruột không có tiền đồ này.
Cho tới một ngày tiểu Vinh Vương mang theo chó săn đến Kinh Giao săn thú. Trong lúc vô tình thấy được một mỹ nhân, tiểu tử này liền sẵn tiện tiến đến đùa giỡn nhưng lại bị mỹ nhân đá xuống ngựa, rồi đánh cho đến khi không còn nhận ra tổ mẫu là ai mới miễn cưỡng buông tha cho hắn.
Tiểu Vinh Vương gia bị mỹ nhân dạy dỗ phải nằm nghỉ trên giường hơn nửa tháng mới hồi phục lại, nhưng không ngờ lại nảy sinh tình cảm với nữ nhân hung bạo này.
Sau khi nghe ngóng nhiều chỗ mới biết được vị mỹ nhân kia là quận chúa Tây Lương quốc đi theo phụ thân nàng ấy tới đây. Người Tây Lương quốc kể cả nam nữ đều tinh thông công phu, mà vị quận chúa này lại là một trong những nhân tài kiệt xuất, không có địch thủ nào ở Tây Lương quốc.
Tiểu Vinh Vương gia bị khí phách cao cấp cộng thêm thân thủ điêu luyện của mỹ nữ thu phục liền chạy tới quấn lấy lão ca, một hai phải làm đương kim quận mã Tây Lương.
Tuy rằng tiểu Vinh Vương gia không học vấn không nghề nghiệp, lại là một Vương gia phá sản nhưng tốt xấu gì hắn cũng là Thân Vương, lớn lên lại có bộ dạng đặc biệt làm cho người ta thích.
Tây Lương quốc đang muốn kết minh với Đại Tề, thấy có chuyện tốt tự nhiên tìm đến cho nên đã vội vàng đồng ý.
Quận chúa nghĩ mình phải hy sinh vì quốc gia nhưng thấy Vinh Vương gia quả thật không tồi cho nên sờ sờ cái mũi liền gật đầu đồng ý. Đồng ý thì đồng ý nhưng tiểu Vinh Vương vẫn một ngày không thiếu bị đánh tầm ba đòn.
Mỗi ngày tiểu Vinh Vương đều bị lão bà đánh, cho nên lúc đầu hắn không biết cái gì nay được giáo huấn đã biết cần cù đọc sách luyện võ. Tiểu Vinh Vương bị thu thập đến nỗi đã nổi danh là thê nô nhất Đại Tề, không những hắn không hổ thẹn mà còn cho đó là vinh hạnh.
Thấy vậy nên Võ Đức Đế đã đưa cho hắn một mỹ nhân làm trắc phi nhưng hắn lại khóc lóc quỳ ở trong cung thỉnh cầu Hoàng đế thu hồi mệnh lệnh đã ban ra.
Mấy năm nay Võ Đức Đế đã thu thập được một vài huynh đệ, mắt thấy huynh đệ ngày càng ít cho nên cũng có chút mềm lòng. Võ Đức Đế lại nhìn Vinh Vương gia lớn lên nên tình cảm thân mật hơn so với người khác, tuy rằng đệ đệ không có tiền đồ cưới quận chúa cường bạo, lại yêu nàng ta nhưng suy cho cùng thì hắn vẫn là Vinh Vương gia nên Võ Đức Đế cũng không nói được gì.
Sau đó thì Vinh Vương gia đã lôi kéo Hoàng đế đến từ đường lập lời thề, chỉ cần Hoàng đế mặc kệ chuyện trong Vương phủ của hắn, thì Vinh Vương hắn sẽ làm một trung thần, con cháu tuyệt không phản quốc.
Từ trước tới nay, lời thề gì đó thì chỉ có thể lập với quân tử chứ không lập với tiểu nhân. Nhưng Vinh Vương lại nói được làm được, hắn không bao giờ tham gia chuyện triều chính, giải tán binh lực ở Vương phủ, lập chí trở thành tôn thất nhàn rỗi nhất Đại Tề.
Lý Khác chính là nhi tử duy nhất mà Vinh Vương gia với Tây Lương quận chúa cầu trời khẩn phật mới có được.
Thời điểm Lý Khác mười tuổi, trong kinh đã phát sinh một trận bệnh dịch. Theo lý mà nói thì các quý nhân ở trong Vương phủ sẽ không có gì trở ngại, nhưng ai ngờ thê nô Vinh Vương gia một hai phải bồi lão bà đi săn thú cho nên xui xẻo bị nhiễm bệnh dịch ở bên ngoài, hai phu thê mệnh không tốt nên chỉ để lại nhi tử lẻ loi hiu quạnh một mình ở Vương phủ.
Không có phụ mẫu quản, đứa nhỏ mười tuổi này thừa kế tước vị Vinh Vương noi theo con đường ăn chơi trác táng của phụ thân mình. Chỉ là không biết có phải vì bị ảnh hưởng của mẹ ruột bá đạo hay không mà hắn chơi đùa thì chơi đùa nhưng không bao giờ chơi gái. Càng không đùa giỡn với phụ nhân đàng hoàng, âu cũng coi như hắn bất hạnh vừa phải.
Rồi tới thời điểm hắn mười tám tuổi, Tiên đế giúp đường đệ mình chỉ hôn cho đứa cháu, trông cậy đứa cháu sẽ giống phụ thân hắn, sau khi thành thân có thể chuyên tâm lo học hành. Đáng tiếc Vinh Vương phi không có bản lĩnh chế ngự phu quân như quận chúa. Cứ hai ba ngày Vinh Vương sẽ không ở nhà, cả ngày dẫn bằng hữu du sơn ngoạn thuỷ, thường thường thì hơn nửa năm không ở nhà.
Con trâu lười không chịu cày thì làm sao có thu hoạch?
Cho đến khi Vinh Vương phi bị trượng phu mình làm cho tức chết, Vinh Vương gia cũng không có đứa con nào kế thừa. Như vậy đường đường là Vương gia lại không có lão bà quản nhưng cũng không có ai dám gả nữ nhi của mình qua.
Hơn nữa căn bản Vinh Vương gia không đam mê tửu sắc.
Hắn chỉ mê kim thạch (đá kim loại), đi khắp nơi thu thập kim thạch từ thời cổ đến tiền triều, ngay cả ruộng đất lúa gạo thất bát Vinh Vương gia cũng không màng, làm cho mình trở thành kẻ nghèo đói.
Thời điểm Triệu Yên Dung được gả vào cung, vừa lúc Vinh Vương gia chạy tới Thương Châu vì nghe nói nơi đó bắt một đám mộ tặc, muốn đoạt lại vài món đồng thau.
Thoáng một cái đã qua bốn năm tháng, cuối cùng Vinh Vương gia đã trở lại.
Nhưng trở về cũng không có chuyện tốt gì.
Đại thúc mỹ mạo ôn nhã không thèm liếc mắt nhìn Hoàng hậu một cái, thấy Lý Duệ liền bắt đầu xoa tay, lộ ra biểu cảm vô cùng đáng khinh.
"Hoàng thượng, Hoàng thượng, ngài không biết đâu. Tri phủ Thượng Châu kia chính là một tên đầu gỗ, một hai đòi phải nhập vài món đồng kia vào quốc khố. Bổn vương muốn bỏ tiền ra mua hắn cũng không chịu. Thật đáng giận mà."
Lý Duệ "ha hả" vài tiếng, sau đó kéo Hoàng hậu tiếp tục đi về phía trước.
Vinh Vương xoa tay đi theo phía sau hắn. "Ngài xem hai món đồng kia đi, thu vào quốc khố cũng không thể đổi bạc, không thể đổi gạo thóc, nào có chỗ lợi gì đâu? Không bằng quy ra trả tiền mặt để quốc khố có lợi, còn ta thì có thể tưởng niệm." Ánh mắt hắn trông mong nhìn Hoàng đế, vẻ mặt cầu khẩn.
Khoé miệng Lý Duệ nhếch lên. "Vương thúc, ngài tiến cung chính là vì việc này?"
"Việc này còn không phải đại sự sao?" Vinh Vương nói. "Đồng kia đã có từ một ngàn năm trước, một ngàn năm trước lận nha!"
Vinh Vương kích động đến cả người đều phát run. "Cháu trai Hoàng đế, ngươi hãy giúp đỡ ta, kêu bọn họ đem món đồng này nhường lại cho ta đi. Đây là chuyện ta cầu mong ở kiếp này."
Kiếp này cầu mong gì đó, nghe thân thiết hảo cảm làm sao!
Triệu Yên Dung "phốc" một cái cười ra tiếng.
"Theo như lời Vinh Vương thúc mà nói thì mấy miếng đồng để ở quốc khố cũng không thể đổi ra tiền, còn phải có chuyên gia trông giữ bảo dưỡng. Hoàng thượng, không bằng ngài thoả mãn tâm nguyện của thúc ấy đi."
Mỹ đại thúc nghe vậy liền chấn động, đưa ánh mắt cảm kích tới vị vừa mới nói, vậy mà lúc trước hắn lại luôn làm lơ người ta. Nhưng không ngờ lúc này lại phát hiện trên đầu nàng ấy cài trâm phượng cửu vĩ.
Hả?!
"Vương thúc, đây là Hoàng hậu Bùi thị của trẫm, lúc trước người chưa gặp nàng. Yên Dung, hành lễ với vương thúc đi, đều là người một nhà không cần quá khách khí."
Có thể ở đây nói thẳng khuê danh của Hoàng hậu, đủ để thấy được Lý Duệ không coi vị Vinh Vương này là người ngoài.
Nghĩ đến quan hệ tương đối thân mật này, Triệu Yên Dung cảm thấy mình đã sáng suốt nên liền cười hành lễ với Vinh Vương. "Cháu dâu gặp qua vương thúc."
Vinh Vương nhìn nàng, cũng không biết nghĩ tới cái gì, khuôn mặt đỏ bừng lên, liên tục xua tay nói. "Không dám nhận, không dám nhận. Hoàng hậu chào hỏi với bổn vương thôi là được rồi."
"Vương thúc với biểu thúc (Bùi Nghi) giao tình không tồi". Lý Duệ cười nói với Triệu Yên Dung. "Trước kia vương thúc có gây rắc rối ở Bùi gia. Khi đó vương thúc mang theo cữu cữu nàng cùng nhau trốn ra kinh thành, muốn tới Nam Chiếu chơi. Trong cung loạn như nồi cháo, Quan Quân Hầu khi ấy toàn thân mặc giáp đi vào trong cung đòi người. Lúc ấy trẫm mới mười tuổi nhưng vẫn còn nhớ rõ ràng."
Vinh Vương cười ngượng một tiếng, cúi đầu. "Niên thiếu ngông cuồng, niêu thiếu ngông cuồng."
"Vương thúc thật là lợi hại!" Hoàng hậu nói một tiếng, hai tay nắm lại, vẻ mặt sùng bái. "Ngài khi đó thật dũng cảm, có thể mang thế tử Bùi Hầu gia bỏ chạy, làm người như thế cũng đủ rồi."
"Ha hả." Vinh Vương nhéo mũi nhớ tới chuyện cũ không tốt của hắn năm xưa.
"Chỉ là bọn họ phải vượt qua vô số truy binh, vòng qua vô số trạm kiểm soát nhưng vẫn chưa đến được Nam Chiếu."
"Chuyện đó không phải về sau bị bắt trở về sao." Vinh Vương gãi gãi tóc bất đắc dĩ nói. "Sau chuyện đó Bùi Hầu gia cũng không cho bổn vương vào phủ nữa... Thật đáng tiếc."
Vinh Vương nhìn Triệu Yên Dung, nói một tiếng thật đáng tiếc rồi biểu tình trở nên buồn buồn, không biết lại nhớ tới cái gì, tinh thần thập phần suy sụp.
Lý Duệ kéo Triệu Yên Dung, gật đầu với Vinh Vương. "Tốt. Nếu Hoàng hậu vì vương thúc mà cầu tình thì trẫm ở trước mặt Hoàng hậu hứa với vương thúc sẽ quy mấy món đồng ấy ra thành bạc. Nhưng trẫm nhắc nhở vương thúc, nghe nói Vinh Vương phủ rất nghèo, ngài sao có nhiều bạc như vậy để đổi?"
Ánh mắt Vinh Vương sáng lên, lập tức nói. "Không sao không sao, chỉ cần Hoàng thượng ngài gật đầu, chuyện tiền bạc ta tự nghĩ biện pháp."
Nói xong cảm giác giống như lửa thiêu mông, cầm vạt áo vương bào cười như hoa xuân tháng ba, thân thể như tia chớp nhanh chóng biến mất.
Triệu Yên Dung liếc mắt nhìn Lý Duệ hỏi. "Cái gì mà nể mặt mũi thần thiếp, nếu thần thiếp không nói lời nào thì ngài có thể bác bỏ lời thỉnh cầu của vương thúc sao?"
Lý Duệ ha ha cười, ôm nàng sát người nói. "Nếu không phải Hoàng hậu mở miệng, lúc đầu trẫm còn muốn làm khó hắn. Ngươi cũng biết Vinh Vương nghèo ra sao, hắn sao có thể có bạc?"
"Đúng vậy, hắn làm sao có bạc?" Triệu Yên Dung nghe lời, dựa ở trong lòng ngực hắn, chớp chớp mắt với Hoàng đế.
"Ngươi chờ đi, hắn nhất định sẽ tới tìm cữu cữu ngươi đòi tiền cho xem!"
"Gì?" Triệu Yên Dung trợn tròn mắt.
Đây là cái quan hệ gì? Vinh Vương là họ Lý đúng không, vì cái gì họ Lý không có tiền phải qua đòi họ Bùi đưa?
Nữ tử trong đầu hiện ra mấy hình ảnh không hài hoà, sau đó lắc lắc đầu ném bay hình ảnh người cầm quân lệnh thổ huyết đi.
Nếu Vinh Vương muốn đòi tiền từ trong tay cữu cữu thì hắn nhất định sẽ về nhà khóc lóc thôi.
Bởi vì Bùi cữu cữu chính là người vô cùng tàn nhẫn. Nhưng nếu cữu cữu là huynh đệ với Vinh Vương, còn có thể cho hắn ta mượn tiền... Hoàng hậu nhíu nhíu mày.
"Nếu trong tay vương thúc không có tiền, ngài hãy cho ngài ấy vài món đi." Cũng làm cho cữu cữu nhà nàng bớt thổ huyết, Triệu Yên Dung nói. "Dù sao cũng chỉ là vài món đồng, không thể ăn cũng không thể uống. Chi bằng giao cho người biết thưởng thức để chúng nó có thể biểu hiện giá trị tồn tại. Vậy thì quốc khố của chúng ta cũng bớt chỗ."
Tay Hoàng đế ôm eo thon nhỏ của Hoàng hậu, cảm khái nàng sao lại tốt như vậy, nhưng suy cho cùng vì không muốn nhà mẹ đẻ của mình tốn tiền nên Hoàng hậu mới kiến nghị. Hoàng đế mơ hồ đáp lời Hoàng hậu vì trong đầu hắn chỉ muốn nhanh tìm chỗ nào tốt mà đánh "chén", liếc thấy cung thất nào gần nhất thì mang Hoàng hậu tới đó.
Vinh Vương Lý Khác hưng phấn ra khỏi cung nhưng không hồi Vương phủ của mình mà ra roi thúc ngựa tới phủ Quan Quân Hầu. Hơn nửa năm, Bùi Nghi không thấy lão bằng hữu nay lại đột nhiên xuất hiện, trong lòng cảm thấy thập phần kinh ngạc liền thay đổi quần áo tới gặp người.
Lý Khác thấy Bùi Nghi đi ra liền tiến lên ôm chặt, Bùi hầu bị hắn làm suýt chút nữa không thở nổi, chờ hắn ta buông lỏng tay liền không chút do dự mà bước chân đi qua. Vinh Vương ha ha cười lắc mình tránh ra, coi như nhà mình mà tự tiện ngồi xuống, duỗi tay cầm ấm trà trên bàn rót ra miệng.
"Vội vội vàng vàng vào cung, ngay cả miếng nước ấm cũng không kịp uống, thật khát chết bổn vương."
"Trong phủ ngươi đến trà cũng không có sao, còn muốn chạy tới nơi này lừa uống ước trà?" Bùi Nghi khinh thường liếc hắn ta một cái, ngồi vào trên ghế, một châc gác lên nói. "Được rồi, lần này ngươi trở về vì cái gì? Tính ở lại bao lâu? Lại muốn từ nơi này của ta mượn bao nhiêu bạc?"
Vinh Vương ngượng ngùng thò mặt qua.
"Giang hồ cứu giúp, giang hồ cứu giúp. Lần này ta thật sự tìm được bảo bối tốt, ngươi tạm cho ta mượn một ít. Ta cam đoan sẽ trả lại cho ngươi."
"Thôi bỏ đi, ngươi hãy từ từ tính, mấy năm nay ngươi đã cầm không biết bao nhiêu bạc của ta rồi? Nhưng có lần nào trả lại chưa?" Bùi Nghi nghiêng con mắt cười lạnh một tiếng. "Cả vốn lẫn lời, ngươi hãy trả ta trước mười vạn lượng!"
"Chúng ta là huynh đệ tốt, sao vay tiền còn phải dùng lợi ích mà tính?" Vinh Vương kêu rên một tiếng, té ngã lộn nhào bổ tới trước người Bùi Nghi. "Thật sự chỉ một lần này nữa thôi. Bùi Nghi ngươi cho ta mượn đi. Sau này ta đáp ứng với ngươi không bao giờ chơi bời, chỉ cần ngươi ra tay. Ta sẽ hồi tâm không bao giờ chạy ra ngoài nữa, tiền của Vinh Vương phủ tất cả đều đem tới cho ngươi."
Bùi Nghi hừ lạnh một tiếng, nghiêng đầu không để ý tới hắn.
"Lý Khác ta thề với trời, nếu sau này tái phạm sẽ bị thiên lôi đánh, ngày sau chết không tử tế!" Vinh Vương quỳ một gối xuống đất, nhất tay thề. "Huynh đệ tốt, chúng ta đã đồng sinh cộng tử[2] với nhau. Ngươi nỡ nhẫn tâm thấy ta suốt ngày trằn trọc không làm được gì sao? Lão ca ca, ta cầu xin ngươi, nếu như ta không thể được như ý nguyện, giải nỗi khổ tương tư thì ta sống cũng không có ý nghĩa gì nữa..."
2. Sống chết có nhau.
"Thật sự ngươi chỉ mượn lần này nữa?" Cuối cùng Bùi Nghi cũng chịu đối mặt với Vinh Vương.
Vinh Vương dứt khoát gật đầu như giã tỏi. "Chỉ có lần này, không có lần sau."
Bùi Nghi than một tiếng, bất đắc dĩ. "Được thôi, nhìn ngươi đáng thương như vậy, lúc này mà từ chối ngươi..."
"Bang đát!" Một tiếng giòn vang. Hai người một ngồi một quỳ nhìn về phía phát ra âm thanh, liền thấy một vị giai nhân đứng ngoài cửa, mặt như giấy vàng, hơi thở mong manh, trong tay ôm một cái khay, trên mặt đất đầy mảnh sứ nát, nước canh đổ tràn ra ngoài.
Ba người hai mặt nhìn nhau nửa ngày, cho tới khi giai nhân khóc ra tiếng, Vinh Vương mới có tri giác từ trên mặt đất nhảy dựng lên.
"Này này này này... Này không phải như ngươi tưởng tượng..." Lời nói của Vinh Vương không còn nhanh nhẹn nữa.
"Ta nói ngươi lớn như vậy vì cái gì vẫn không chịu thành thân." Bùi Cẩm che mặt khóc, "Bùi Nghi ngươi cũng không nghĩ tới phụ mẫu trên trời có linh thiêng nếu biết ngươi ngươi ngươi... Bùi gia chỉ còn lại ngươi là nam tử duy nhất, ngươi lại...Ngươi làm ta về sau không biết nên nói như thế nào nữa!" Bùi thị lớn tiếng khóc.
"Thật sự không phải như ngươi tưởng tượng mà!" Vinh Vương nhìn thấy Bùi thị rơi lệ, hắn đã gãi đầu mình như cái ổ gà. "Tiểu cẩm, ngươi đừng hiểu lầm!"
"Lý Khác!" Trên mặt Bùi Nghi vẫn trấn định như cũ nhưng một chân đã đá Vinh Vương sang một bên. "Sao khuê danh của tỷ tỷ ta ngươi cũng dám gọi?"
"Thì có sao, giao tình của chúng ta như vậy..." Vinh Vương xoa xoa dấu giày trên bụng, nam nhân đang tức giận nơm nớp lo sợ nhìn Bùi Cẩm. "Ngươi còn nhớ rõ ta sao?"
"Mau cút đi, chúng ta không có giao tình gì hết!" Bùi Nghi không khách khí đạp thêm một cái nữa. "Chỗ nào nên đi thì đi, nhớ kỹ những lời ngươi đã nói. Lão tử cho ngươi mượn tiền nhiều không phải là lão tử sợ ngươi. Đây là lần cuối cùng ta cho ngươi mượn, Bùi Nghi ta nói được làm được!"
"Dạ dạ dạ, dạ dạ dạ." Vinh Vương liên tục gật đầu, sau đó tính chuồn ra, nhưng lúc gần đi có chút lưu luyến quay đầu lại nói chuyện với Bùi thị. "Chúng ta nhiều năm không gặp, tiểu Cẩm, ngươi có khoẻ không?"
"Mau cút đi!" Bùi Nghi ném chén trà xuống, Vinh Vương hoảng sợ chạy vắt giò lên cổ.
Bùi Nghi nhìn tỷ tỷ khóc đến thở hổn hển, bất đắc dĩ thở dài, phân phó hạ nhân vào dọn dẹp sạch sẽ trên mặt đất, sau đó kéo Bùi thị ngồi xuống.
"Ngươi suy nghĩ vớ vẩn cái gì, đó là Vinh Vương điện hạ, trước kia không phải ngươi chưa từng thấy qua."
Bùi thị buồn bực nức nở. "Ai nhớ rõ đó là cái gì vương. Ngươi phải nói thật với tỷ tỷ, nhiều năm không chịu thành thân có phải vì người này hay không?"
Bùi Nghi vui vẻ. "Tỷ tỷ ngươi suy nghĩ vớ vẩn, ta là nam nhân chân chính, sao thể có cái gì đó với hắn ta được? Bất quá chỉ là bạn tốt nhiều năm tương giao. Hắn thích sưu tập kim thạch cổ cho nên trong nhà đã nghèo túng. Ta chỉ là đưa hắn chút bạc rồi đuổi hắn đi thôi."
Bùi thị nửa tin nửa ngờ, lau nước mắt rồi mới xác nhận. "Phải không? Thật sự không có cái gì đó với hắn?"
Bùi Nghi nghiêm mặt. "Muốn ta lấy phụ mẫu ra thề không?"
Bùi thị nghe hắn nói như vậy mới yên tâm nhưng vẫn khuyên nài hắn. "Ngươi đã hai mươi bốn, những thiếu gia năm đó đi cùng với ngươi cũng không phải đã sớm thành gia lập nghiệp hết rồi sao? Hiện tại chỉ sợ hài tử của bọn họ đã học vỡ lòng hết rồi, giờ chỉ còn ngươi cô đơn lẻ bóng, làm cho người ta nhìn thật chua xót. Sao nam nhân có thể ở một mình như vậy được? Ngươi vẫn nên tìm một nữ nhân giúp chuyện sinh hoạt đi."
Bùi Nghi nghe nàng nhắc mãi chỉ cảm thấy thật đau đầu, nhẫn nại nghe nàng lải nhải xong liền đưa nàng ra khỏi cửa.
Vừa mới thở dài nhẹ nhõm một hơi, đột nhiên tỷ tỷ quay đầu lại, trên mặt mang theo tia do dự hỏi. "Ngươi vừa mới nói người kia là Vinh Vương? Có phải mười hai năm trước đem ngươi ra khỏi kinh thành để đến Nam Chiếu phải không?"
Bùi Nghi vỗ trán thở dài.
Bùi thị nghiến răng nghiến lợi nói với hắn. "Người kia không phải người tốt. Thời điểm phụ thân còn sống cũng không muốn ngươi dính líu với hắn, sao ngươi lại lui tới hắn vậy? Bùi Nghi, ngươi không được đi với hắn nữa, nếu không tỷ tỷ sẽ không buông tha cho ngươi!"
Bùi Nghi lập tức nói với hạ nhân tứ phía. "Nhị cô nãi nãi nói các ngươi đã nghe rồi, lần tới có người tự xưng Vinh Vương điện hạ tới thì lập tức dùng gậy đánh hắn đuổi đi. Không được để hắn gõ cửa tìm ta nữa, có nghe không?"
Qua mấy ngày thì nơi đó của Thái hậu cuối cùng cũng bình phục. Nhưng bởi vì cảm xúc của Thái hậu không ổn, Thái y kiến nghị muốn bà được đặc biệt tĩnh dưỡng. Hoàng đế lập tức thông báo trên dưới toàn cung, tạm thời đóng cửa Trường Nhạc cung, quyết định cho Thái hậu ngưng giữ bài tử thỉnh an của ngoại mệnh phụ với giao toàn bộ cung vụ cho Hoàng hậu tạm quản cho tới khi tinh thần Thái hậu nương nương tốt lên.
Không cần phải đi tới cung Thái hậu thỉnh an nữa, trong lòng Triệu Yên Dung cảm thấy thật cao hứng.
Tuy rằng nàng không sợ Chương Thái hậu nhưng cũng không có người nào nguyện ý chẳng có việc gì mà cũng phải xem sắc mặt của người khác, đối chọi lẫn nhau.
Chỗ của Nguỵ Thái phi cũng không quy định phải đi thỉnh an, nàng nhớ tới thì sẽ đi hỏi han, tâm sự một chút là được.
Nguỵ Thái phi là người hiền lành, đối nhân xử thế tốt hơn so với Chương Thái hậu rất nhiều. Tuy rằng bà không quá thích Hoàng hậu nhưng quy củ lễ chế đều phải tuân theo, lúc nào mặt mũi bà cũng thân mật làm cho người khác tìm không ra tật xấu gì.
Bà một lòng nghĩ muốn đem chất nữ Nguỵ An Lan đề bạt thành phi tử chính nhất phẩm, nhưng đã thử mấy lần Hoàng đế một chút động tâm cũng không có. Nguỵ Thái phi thất vọng rất nhiều, tâm tư muốn cho Nguỵ An Lan tiến cung liền từ từ phai nhạt.
Nguỵ Thái phi đối với chất nữ này rất để bụng, ở chỗ Hoàng đế vấp phải trắc trở thì bà liền đổi mục tiêu sang tiền triều. Lời trong lời ngoài đều muốn Lý Duệ giúp bà tìm kiếm cháu rể. Trong triều người phú quý quyền thế rất nhiều nhưng tuổi trẻ mà tuấn mỹ thì rất ít người, muốn chọn thì phải chọn từ tôn thất quyền quý.
Chỉ là Lý Duệ đề cử vài người đều bị bà từ chối, không phải ngại chức quan thấp kém thì ngại lớn tuổi tướng mạo xấu hoặc là nói trong nhà phụ mẫu quy củ.
Triệu Yên Dung mỗi lần ngồi ở một bên nghe Diêu Phiến Nhi nói chuyện phiếm đều cảm thấy chuyện này Nguỵ Thái phi giống như người làm mẫu thân.
Nếu tính Ngụy An Lan có dung mạo khuynh quốc khuynh thành nhưng không phải cũng nhìn đến gia thế bối cảnh sao? Rốt cuộc niên đại này vẫn chú ý tới môn đăng hộ đối. Giống như nói tới Triệu Yên Dung nàng, nếu không phải mẫu thân nàng là huyện chủ nữ nhi của Bình Dương công chúa, chỉ dựa vào căn cơ của Triệu Phùng Xuân thì có thể cho nữ nhi làm Hoàng hậu sao? Ngay cả cái cửa sổ có khi còn không có nữa.
Vốn dòng dõi Ngụy gia cũng không có gì nổi bật, có tiền đồ nhất chính là phụ thân của Ngụy An Lan. Lý Duệ nghĩ đến tình thân với Ngụy Thái phi nên đã đề bạt hắn ta từ quan ngũ phẩm lên thành quan tứ phẩm.
Trong nhà Ngụy An Lan không có tiền lại không có quyền, thế gia nhà cao cửa rộng ai lại muốn cưới nàng về làm con dâu trưởng, chưởng quản chuyện trong phủ?
Hơn nữa chuyện của thế gia quyền quý thường rắc rối khó gỡ, phàm là nhân tài xuất chúng đều đã sớm định hôn nhân, khi nào thì có thể đến phiên tiểu thư An Lan?
Hoàng đế chọn những người không làm bà hài lòng, Ngụy Thái phi cảm thấy chuyện này Hoàng đế làm không tận lực, cả ngày bà rầu rĩ không vui. Ngụy Thái phi không vui, Hoàng đế cũng cảm thấy buồn bực.
Chỉ là thật sự Thái phi yêu cầu quá cao, không phải nói trong cả triều không tìm được người nào cho bà vừa lòng. Nhưng có thể làm bà vừa lòng thì nếu không phải người đã có hôn ước cũng là dòng dõi quá cao, không môn đăng hộ đối được.
Theo ý tứ của Ngụy Thái phi tất nhiên là muốn Hoàng đế nói thêm vào nhưng rõ ràng không môn đăng hộ đối, nếu hắn nói thì sẽ không phải làm mai mà là chỉ hôn.
Từ nhỏ Ngụy Thái phi đã chiếu cố Lý Duệ, hắn thân cận với bà đối với bà đều hiếu thuận nhưng Ngụy An Lan lại không có quan hệ với hắn, một nữ nhi của quan tứ phẩm nho nhỏ mà muốn Hoàng đế chỉ hôn, thật sự chả hay ho gì.
Chờ đến khi Thái phi nương nương bài trừ hết các vị vừa độ tuổi trong nhà của các thế gia thì tự nhiên có một người lọt vào danh sách tuyển chọn của Thái phi.
Edit: Du Phi
Beta: Sutháiphi
Vương thúc?
Triệu Yên Dung chớp chớp mắt nhìn về phía nam nhân đang đi từ xa tới.
Vương bào màu tím thêu Bàn Long[1] giữa sông, dưới ánh mặt trời loé lên ánh sáng màu bạc, trên đầu mang ngọc diệp song long, mặt mày thanh tuấn sáng như ngọc, ở dưới cằm có để râu nhưng được cắt tỉa chỉnh tề sạch sẽ.
[1.]Bàn Long: rồng cuộn khúc.
Ngay cả Triệu Yên Dung không thích loại nam nhân để râu thì lúc này cũng không thể không thừa nhận, thật sự có nam nhân để râu cũng tương đối đẹp.
Giống như nói vị này.
Nhìn trái, nhìn phải thì tuổi ước chừng cỡ ba mươi, tướng mạo ôn nhã lại để râu thì liền thành một đại thúc mỹ mạo.
Nhìn một hồi, trái tim nhỏ của Triệu Yên Dung đập bịch bịch.
"Hôm nay vương thúc sao lại rãnh rỗi tiến cung vậy?" Tất nhiên Lý Duệ rất thân thuộc với hắn ta, cũng chưa chào hỏi qua đã thân thiết cầm tay nam nhân này.
Triệu Yên Dung suy nghĩ một hồi thì mới nhớ tới trong kinh thành đúng là có một vị thân vương trẻ tuổi nhưng là trưởng bối của Lý Duệ.
Vinh Vương Lý Khác.
Nói tới vị Vinh Vương này thì hắn được coi là một trong ba kỳ hoa của Hoàng tộc Đại Tề.
Phụ thân hắn là tiểu đệ đệ của Võ Đức Đế. Võ Đức Đế đẩy ngã triều Chu rồi thành lập Đại Tề sau này, rồi các chư huynh đệ được đại phong thành Vương. Mà tiểu đệ đệ nhỏ tuổi nhất là cùng một mẹ đẻ với Võ Đức Đế, khi đó mới được mười tuổi. Tuổi nhỏ lại là Thân Vương nên tiểu Vinh Vương gia ăn chơi trác táng.
Lớn lên thường hay tuỳ tiện chọc ghẹo con gái, tiểu Vinh Vương tuổi còn trẻ đã làm cho kinh thành hỗn loạn thành một đống.
Mười bảy mười tám tuổi người ta đã muốn thành gia lập thất nhưng hắn vẫn còn ở bên ngoài ăn chơi lêu lổng.
Khi đó Đại Tề mới dựng nước nên phải khôi phục lại sự hưng thịnh đã qua. Võ Đức Đế nhiều huynh đệ nên có không ít người có dã tâm hoặc không phục, quyết tâm ngáng chân. Vì vậy Võ Đức Đế phải chỉnh đốn triều chính, cả ngày sứt đầu mẻ trán nên cũng không rảnh đi quản đệ đệ ruột không có tiền đồ này.
Cho tới một ngày tiểu Vinh Vương mang theo chó săn đến Kinh Giao săn thú. Trong lúc vô tình thấy được một mỹ nhân, tiểu tử này liền sẵn tiện tiến đến đùa giỡn nhưng lại bị mỹ nhân đá xuống ngựa, rồi đánh cho đến khi không còn nhận ra tổ mẫu là ai mới miễn cưỡng buông tha cho hắn.
Tiểu Vinh Vương gia bị mỹ nhân dạy dỗ phải nằm nghỉ trên giường hơn nửa tháng mới hồi phục lại, nhưng không ngờ lại nảy sinh tình cảm với nữ nhân hung bạo này.
Sau khi nghe ngóng nhiều chỗ mới biết được vị mỹ nhân kia là quận chúa Tây Lương quốc đi theo phụ thân nàng ấy tới đây. Người Tây Lương quốc kể cả nam nữ đều tinh thông công phu, mà vị quận chúa này lại là một trong những nhân tài kiệt xuất, không có địch thủ nào ở Tây Lương quốc.
Tiểu Vinh Vương gia bị khí phách cao cấp cộng thêm thân thủ điêu luyện của mỹ nữ thu phục liền chạy tới quấn lấy lão ca, một hai phải làm đương kim quận mã Tây Lương.
Tuy rằng tiểu Vinh Vương gia không học vấn không nghề nghiệp, lại là một Vương gia phá sản nhưng tốt xấu gì hắn cũng là Thân Vương, lớn lên lại có bộ dạng đặc biệt làm cho người ta thích.
Tây Lương quốc đang muốn kết minh với Đại Tề, thấy có chuyện tốt tự nhiên tìm đến cho nên đã vội vàng đồng ý.
Quận chúa nghĩ mình phải hy sinh vì quốc gia nhưng thấy Vinh Vương gia quả thật không tồi cho nên sờ sờ cái mũi liền gật đầu đồng ý. Đồng ý thì đồng ý nhưng tiểu Vinh Vương vẫn một ngày không thiếu bị đánh tầm ba đòn.
Mỗi ngày tiểu Vinh Vương đều bị lão bà đánh, cho nên lúc đầu hắn không biết cái gì nay được giáo huấn đã biết cần cù đọc sách luyện võ. Tiểu Vinh Vương bị thu thập đến nỗi đã nổi danh là thê nô nhất Đại Tề, không những hắn không hổ thẹn mà còn cho đó là vinh hạnh.
Thấy vậy nên Võ Đức Đế đã đưa cho hắn một mỹ nhân làm trắc phi nhưng hắn lại khóc lóc quỳ ở trong cung thỉnh cầu Hoàng đế thu hồi mệnh lệnh đã ban ra.
Mấy năm nay Võ Đức Đế đã thu thập được một vài huynh đệ, mắt thấy huynh đệ ngày càng ít cho nên cũng có chút mềm lòng. Võ Đức Đế lại nhìn Vinh Vương gia lớn lên nên tình cảm thân mật hơn so với người khác, tuy rằng đệ đệ không có tiền đồ cưới quận chúa cường bạo, lại yêu nàng ta nhưng suy cho cùng thì hắn vẫn là Vinh Vương gia nên Võ Đức Đế cũng không nói được gì.
Sau đó thì Vinh Vương gia đã lôi kéo Hoàng đế đến từ đường lập lời thề, chỉ cần Hoàng đế mặc kệ chuyện trong Vương phủ của hắn, thì Vinh Vương hắn sẽ làm một trung thần, con cháu tuyệt không phản quốc.
Từ trước tới nay, lời thề gì đó thì chỉ có thể lập với quân tử chứ không lập với tiểu nhân. Nhưng Vinh Vương lại nói được làm được, hắn không bao giờ tham gia chuyện triều chính, giải tán binh lực ở Vương phủ, lập chí trở thành tôn thất nhàn rỗi nhất Đại Tề.
Lý Khác chính là nhi tử duy nhất mà Vinh Vương gia với Tây Lương quận chúa cầu trời khẩn phật mới có được.
Thời điểm Lý Khác mười tuổi, trong kinh đã phát sinh một trận bệnh dịch. Theo lý mà nói thì các quý nhân ở trong Vương phủ sẽ không có gì trở ngại, nhưng ai ngờ thê nô Vinh Vương gia một hai phải bồi lão bà đi săn thú cho nên xui xẻo bị nhiễm bệnh dịch ở bên ngoài, hai phu thê mệnh không tốt nên chỉ để lại nhi tử lẻ loi hiu quạnh một mình ở Vương phủ.
Không có phụ mẫu quản, đứa nhỏ mười tuổi này thừa kế tước vị Vinh Vương noi theo con đường ăn chơi trác táng của phụ thân mình. Chỉ là không biết có phải vì bị ảnh hưởng của mẹ ruột bá đạo hay không mà hắn chơi đùa thì chơi đùa nhưng không bao giờ chơi gái. Càng không đùa giỡn với phụ nhân đàng hoàng, âu cũng coi như hắn bất hạnh vừa phải.
Rồi tới thời điểm hắn mười tám tuổi, Tiên đế giúp đường đệ mình chỉ hôn cho đứa cháu, trông cậy đứa cháu sẽ giống phụ thân hắn, sau khi thành thân có thể chuyên tâm lo học hành. Đáng tiếc Vinh Vương phi không có bản lĩnh chế ngự phu quân như quận chúa. Cứ hai ba ngày Vinh Vương sẽ không ở nhà, cả ngày dẫn bằng hữu du sơn ngoạn thuỷ, thường thường thì hơn nửa năm không ở nhà.
Con trâu lười không chịu cày thì làm sao có thu hoạch?
Cho đến khi Vinh Vương phi bị trượng phu mình làm cho tức chết, Vinh Vương gia cũng không có đứa con nào kế thừa. Như vậy đường đường là Vương gia lại không có lão bà quản nhưng cũng không có ai dám gả nữ nhi của mình qua.
Hơn nữa căn bản Vinh Vương gia không đam mê tửu sắc.
Hắn chỉ mê kim thạch (đá kim loại), đi khắp nơi thu thập kim thạch từ thời cổ đến tiền triều, ngay cả ruộng đất lúa gạo thất bát Vinh Vương gia cũng không màng, làm cho mình trở thành kẻ nghèo đói.
Thời điểm Triệu Yên Dung được gả vào cung, vừa lúc Vinh Vương gia chạy tới Thương Châu vì nghe nói nơi đó bắt một đám mộ tặc, muốn đoạt lại vài món đồng thau.
Thoáng một cái đã qua bốn năm tháng, cuối cùng Vinh Vương gia đã trở lại.
Nhưng trở về cũng không có chuyện tốt gì.
Đại thúc mỹ mạo ôn nhã không thèm liếc mắt nhìn Hoàng hậu một cái, thấy Lý Duệ liền bắt đầu xoa tay, lộ ra biểu cảm vô cùng đáng khinh.
"Hoàng thượng, Hoàng thượng, ngài không biết đâu. Tri phủ Thượng Châu kia chính là một tên đầu gỗ, một hai đòi phải nhập vài món đồng kia vào quốc khố. Bổn vương muốn bỏ tiền ra mua hắn cũng không chịu. Thật đáng giận mà."
Lý Duệ "ha hả" vài tiếng, sau đó kéo Hoàng hậu tiếp tục đi về phía trước.
Vinh Vương xoa tay đi theo phía sau hắn. "Ngài xem hai món đồng kia đi, thu vào quốc khố cũng không thể đổi bạc, không thể đổi gạo thóc, nào có chỗ lợi gì đâu? Không bằng quy ra trả tiền mặt để quốc khố có lợi, còn ta thì có thể tưởng niệm." Ánh mắt hắn trông mong nhìn Hoàng đế, vẻ mặt cầu khẩn.
Khoé miệng Lý Duệ nhếch lên. "Vương thúc, ngài tiến cung chính là vì việc này?"
"Việc này còn không phải đại sự sao?" Vinh Vương nói. "Đồng kia đã có từ một ngàn năm trước, một ngàn năm trước lận nha!"
Vinh Vương kích động đến cả người đều phát run. "Cháu trai Hoàng đế, ngươi hãy giúp đỡ ta, kêu bọn họ đem món đồng này nhường lại cho ta đi. Đây là chuyện ta cầu mong ở kiếp này."
Kiếp này cầu mong gì đó, nghe thân thiết hảo cảm làm sao!
Triệu Yên Dung "phốc" một cái cười ra tiếng.
"Theo như lời Vinh Vương thúc mà nói thì mấy miếng đồng để ở quốc khố cũng không thể đổi ra tiền, còn phải có chuyên gia trông giữ bảo dưỡng. Hoàng thượng, không bằng ngài thoả mãn tâm nguyện của thúc ấy đi."
Mỹ đại thúc nghe vậy liền chấn động, đưa ánh mắt cảm kích tới vị vừa mới nói, vậy mà lúc trước hắn lại luôn làm lơ người ta. Nhưng không ngờ lúc này lại phát hiện trên đầu nàng ấy cài trâm phượng cửu vĩ.
Hả?!
"Vương thúc, đây là Hoàng hậu Bùi thị của trẫm, lúc trước người chưa gặp nàng. Yên Dung, hành lễ với vương thúc đi, đều là người một nhà không cần quá khách khí."
Có thể ở đây nói thẳng khuê danh của Hoàng hậu, đủ để thấy được Lý Duệ không coi vị Vinh Vương này là người ngoài.
Nghĩ đến quan hệ tương đối thân mật này, Triệu Yên Dung cảm thấy mình đã sáng suốt nên liền cười hành lễ với Vinh Vương. "Cháu dâu gặp qua vương thúc."
Vinh Vương nhìn nàng, cũng không biết nghĩ tới cái gì, khuôn mặt đỏ bừng lên, liên tục xua tay nói. "Không dám nhận, không dám nhận. Hoàng hậu chào hỏi với bổn vương thôi là được rồi."
"Vương thúc với biểu thúc (Bùi Nghi) giao tình không tồi". Lý Duệ cười nói với Triệu Yên Dung. "Trước kia vương thúc có gây rắc rối ở Bùi gia. Khi đó vương thúc mang theo cữu cữu nàng cùng nhau trốn ra kinh thành, muốn tới Nam Chiếu chơi. Trong cung loạn như nồi cháo, Quan Quân Hầu khi ấy toàn thân mặc giáp đi vào trong cung đòi người. Lúc ấy trẫm mới mười tuổi nhưng vẫn còn nhớ rõ ràng."
Vinh Vương cười ngượng một tiếng, cúi đầu. "Niên thiếu ngông cuồng, niêu thiếu ngông cuồng."
"Vương thúc thật là lợi hại!" Hoàng hậu nói một tiếng, hai tay nắm lại, vẻ mặt sùng bái. "Ngài khi đó thật dũng cảm, có thể mang thế tử Bùi Hầu gia bỏ chạy, làm người như thế cũng đủ rồi."
"Ha hả." Vinh Vương nhéo mũi nhớ tới chuyện cũ không tốt của hắn năm xưa.
"Chỉ là bọn họ phải vượt qua vô số truy binh, vòng qua vô số trạm kiểm soát nhưng vẫn chưa đến được Nam Chiếu."
"Chuyện đó không phải về sau bị bắt trở về sao." Vinh Vương gãi gãi tóc bất đắc dĩ nói. "Sau chuyện đó Bùi Hầu gia cũng không cho bổn vương vào phủ nữa... Thật đáng tiếc."
Vinh Vương nhìn Triệu Yên Dung, nói một tiếng thật đáng tiếc rồi biểu tình trở nên buồn buồn, không biết lại nhớ tới cái gì, tinh thần thập phần suy sụp.
Lý Duệ kéo Triệu Yên Dung, gật đầu với Vinh Vương. "Tốt. Nếu Hoàng hậu vì vương thúc mà cầu tình thì trẫm ở trước mặt Hoàng hậu hứa với vương thúc sẽ quy mấy món đồng ấy ra thành bạc. Nhưng trẫm nhắc nhở vương thúc, nghe nói Vinh Vương phủ rất nghèo, ngài sao có nhiều bạc như vậy để đổi?"
Ánh mắt Vinh Vương sáng lên, lập tức nói. "Không sao không sao, chỉ cần Hoàng thượng ngài gật đầu, chuyện tiền bạc ta tự nghĩ biện pháp."
Nói xong cảm giác giống như lửa thiêu mông, cầm vạt áo vương bào cười như hoa xuân tháng ba, thân thể như tia chớp nhanh chóng biến mất.
Triệu Yên Dung liếc mắt nhìn Lý Duệ hỏi. "Cái gì mà nể mặt mũi thần thiếp, nếu thần thiếp không nói lời nào thì ngài có thể bác bỏ lời thỉnh cầu của vương thúc sao?"
Lý Duệ ha ha cười, ôm nàng sát người nói. "Nếu không phải Hoàng hậu mở miệng, lúc đầu trẫm còn muốn làm khó hắn. Ngươi cũng biết Vinh Vương nghèo ra sao, hắn sao có thể có bạc?"
"Đúng vậy, hắn làm sao có bạc?" Triệu Yên Dung nghe lời, dựa ở trong lòng ngực hắn, chớp chớp mắt với Hoàng đế.
"Ngươi chờ đi, hắn nhất định sẽ tới tìm cữu cữu ngươi đòi tiền cho xem!"
"Gì?" Triệu Yên Dung trợn tròn mắt.
Đây là cái quan hệ gì? Vinh Vương là họ Lý đúng không, vì cái gì họ Lý không có tiền phải qua đòi họ Bùi đưa?
Nữ tử trong đầu hiện ra mấy hình ảnh không hài hoà, sau đó lắc lắc đầu ném bay hình ảnh người cầm quân lệnh thổ huyết đi.
Nếu Vinh Vương muốn đòi tiền từ trong tay cữu cữu thì hắn nhất định sẽ về nhà khóc lóc thôi.
Bởi vì Bùi cữu cữu chính là người vô cùng tàn nhẫn. Nhưng nếu cữu cữu là huynh đệ với Vinh Vương, còn có thể cho hắn ta mượn tiền... Hoàng hậu nhíu nhíu mày.
"Nếu trong tay vương thúc không có tiền, ngài hãy cho ngài ấy vài món đi." Cũng làm cho cữu cữu nhà nàng bớt thổ huyết, Triệu Yên Dung nói. "Dù sao cũng chỉ là vài món đồng, không thể ăn cũng không thể uống. Chi bằng giao cho người biết thưởng thức để chúng nó có thể biểu hiện giá trị tồn tại. Vậy thì quốc khố của chúng ta cũng bớt chỗ."
Tay Hoàng đế ôm eo thon nhỏ của Hoàng hậu, cảm khái nàng sao lại tốt như vậy, nhưng suy cho cùng vì không muốn nhà mẹ đẻ của mình tốn tiền nên Hoàng hậu mới kiến nghị. Hoàng đế mơ hồ đáp lời Hoàng hậu vì trong đầu hắn chỉ muốn nhanh tìm chỗ nào tốt mà đánh "chén", liếc thấy cung thất nào gần nhất thì mang Hoàng hậu tới đó.
Vinh Vương Lý Khác hưng phấn ra khỏi cung nhưng không hồi Vương phủ của mình mà ra roi thúc ngựa tới phủ Quan Quân Hầu. Hơn nửa năm, Bùi Nghi không thấy lão bằng hữu nay lại đột nhiên xuất hiện, trong lòng cảm thấy thập phần kinh ngạc liền thay đổi quần áo tới gặp người.
Lý Khác thấy Bùi Nghi đi ra liền tiến lên ôm chặt, Bùi hầu bị hắn làm suýt chút nữa không thở nổi, chờ hắn ta buông lỏng tay liền không chút do dự mà bước chân đi qua. Vinh Vương ha ha cười lắc mình tránh ra, coi như nhà mình mà tự tiện ngồi xuống, duỗi tay cầm ấm trà trên bàn rót ra miệng.
"Vội vội vàng vàng vào cung, ngay cả miếng nước ấm cũng không kịp uống, thật khát chết bổn vương."
"Trong phủ ngươi đến trà cũng không có sao, còn muốn chạy tới nơi này lừa uống ước trà?" Bùi Nghi khinh thường liếc hắn ta một cái, ngồi vào trên ghế, một châc gác lên nói. "Được rồi, lần này ngươi trở về vì cái gì? Tính ở lại bao lâu? Lại muốn từ nơi này của ta mượn bao nhiêu bạc?"
Vinh Vương ngượng ngùng thò mặt qua.
"Giang hồ cứu giúp, giang hồ cứu giúp. Lần này ta thật sự tìm được bảo bối tốt, ngươi tạm cho ta mượn một ít. Ta cam đoan sẽ trả lại cho ngươi."
"Thôi bỏ đi, ngươi hãy từ từ tính, mấy năm nay ngươi đã cầm không biết bao nhiêu bạc của ta rồi? Nhưng có lần nào trả lại chưa?" Bùi Nghi nghiêng con mắt cười lạnh một tiếng. "Cả vốn lẫn lời, ngươi hãy trả ta trước mười vạn lượng!"
"Chúng ta là huynh đệ tốt, sao vay tiền còn phải dùng lợi ích mà tính?" Vinh Vương kêu rên một tiếng, té ngã lộn nhào bổ tới trước người Bùi Nghi. "Thật sự chỉ một lần này nữa thôi. Bùi Nghi ngươi cho ta mượn đi. Sau này ta đáp ứng với ngươi không bao giờ chơi bời, chỉ cần ngươi ra tay. Ta sẽ hồi tâm không bao giờ chạy ra ngoài nữa, tiền của Vinh Vương phủ tất cả đều đem tới cho ngươi."
Bùi Nghi hừ lạnh một tiếng, nghiêng đầu không để ý tới hắn.
"Lý Khác ta thề với trời, nếu sau này tái phạm sẽ bị thiên lôi đánh, ngày sau chết không tử tế!" Vinh Vương quỳ một gối xuống đất, nhất tay thề. "Huynh đệ tốt, chúng ta đã đồng sinh cộng tử[2] với nhau. Ngươi nỡ nhẫn tâm thấy ta suốt ngày trằn trọc không làm được gì sao? Lão ca ca, ta cầu xin ngươi, nếu như ta không thể được như ý nguyện, giải nỗi khổ tương tư thì ta sống cũng không có ý nghĩa gì nữa..."
2. Sống chết có nhau.
"Thật sự ngươi chỉ mượn lần này nữa?" Cuối cùng Bùi Nghi cũng chịu đối mặt với Vinh Vương.
Vinh Vương dứt khoát gật đầu như giã tỏi. "Chỉ có lần này, không có lần sau."
Bùi Nghi than một tiếng, bất đắc dĩ. "Được thôi, nhìn ngươi đáng thương như vậy, lúc này mà từ chối ngươi..."
"Bang đát!" Một tiếng giòn vang. Hai người một ngồi một quỳ nhìn về phía phát ra âm thanh, liền thấy một vị giai nhân đứng ngoài cửa, mặt như giấy vàng, hơi thở mong manh, trong tay ôm một cái khay, trên mặt đất đầy mảnh sứ nát, nước canh đổ tràn ra ngoài.
Ba người hai mặt nhìn nhau nửa ngày, cho tới khi giai nhân khóc ra tiếng, Vinh Vương mới có tri giác từ trên mặt đất nhảy dựng lên.
"Này này này này... Này không phải như ngươi tưởng tượng..." Lời nói của Vinh Vương không còn nhanh nhẹn nữa.
"Ta nói ngươi lớn như vậy vì cái gì vẫn không chịu thành thân." Bùi Cẩm che mặt khóc, "Bùi Nghi ngươi cũng không nghĩ tới phụ mẫu trên trời có linh thiêng nếu biết ngươi ngươi ngươi... Bùi gia chỉ còn lại ngươi là nam tử duy nhất, ngươi lại...Ngươi làm ta về sau không biết nên nói như thế nào nữa!" Bùi thị lớn tiếng khóc.
"Thật sự không phải như ngươi tưởng tượng mà!" Vinh Vương nhìn thấy Bùi thị rơi lệ, hắn đã gãi đầu mình như cái ổ gà. "Tiểu cẩm, ngươi đừng hiểu lầm!"
"Lý Khác!" Trên mặt Bùi Nghi vẫn trấn định như cũ nhưng một chân đã đá Vinh Vương sang một bên. "Sao khuê danh của tỷ tỷ ta ngươi cũng dám gọi?"
"Thì có sao, giao tình của chúng ta như vậy..." Vinh Vương xoa xoa dấu giày trên bụng, nam nhân đang tức giận nơm nớp lo sợ nhìn Bùi Cẩm. "Ngươi còn nhớ rõ ta sao?"
"Mau cút đi, chúng ta không có giao tình gì hết!" Bùi Nghi không khách khí đạp thêm một cái nữa. "Chỗ nào nên đi thì đi, nhớ kỹ những lời ngươi đã nói. Lão tử cho ngươi mượn tiền nhiều không phải là lão tử sợ ngươi. Đây là lần cuối cùng ta cho ngươi mượn, Bùi Nghi ta nói được làm được!"
"Dạ dạ dạ, dạ dạ dạ." Vinh Vương liên tục gật đầu, sau đó tính chuồn ra, nhưng lúc gần đi có chút lưu luyến quay đầu lại nói chuyện với Bùi thị. "Chúng ta nhiều năm không gặp, tiểu Cẩm, ngươi có khoẻ không?"
"Mau cút đi!" Bùi Nghi ném chén trà xuống, Vinh Vương hoảng sợ chạy vắt giò lên cổ.
Bùi Nghi nhìn tỷ tỷ khóc đến thở hổn hển, bất đắc dĩ thở dài, phân phó hạ nhân vào dọn dẹp sạch sẽ trên mặt đất, sau đó kéo Bùi thị ngồi xuống.
"Ngươi suy nghĩ vớ vẩn cái gì, đó là Vinh Vương điện hạ, trước kia không phải ngươi chưa từng thấy qua."
Bùi thị buồn bực nức nở. "Ai nhớ rõ đó là cái gì vương. Ngươi phải nói thật với tỷ tỷ, nhiều năm không chịu thành thân có phải vì người này hay không?"
Bùi Nghi vui vẻ. "Tỷ tỷ ngươi suy nghĩ vớ vẩn, ta là nam nhân chân chính, sao thể có cái gì đó với hắn ta được? Bất quá chỉ là bạn tốt nhiều năm tương giao. Hắn thích sưu tập kim thạch cổ cho nên trong nhà đã nghèo túng. Ta chỉ là đưa hắn chút bạc rồi đuổi hắn đi thôi."
Bùi thị nửa tin nửa ngờ, lau nước mắt rồi mới xác nhận. "Phải không? Thật sự không có cái gì đó với hắn?"
Bùi Nghi nghiêm mặt. "Muốn ta lấy phụ mẫu ra thề không?"
Bùi thị nghe hắn nói như vậy mới yên tâm nhưng vẫn khuyên nài hắn. "Ngươi đã hai mươi bốn, những thiếu gia năm đó đi cùng với ngươi cũng không phải đã sớm thành gia lập nghiệp hết rồi sao? Hiện tại chỉ sợ hài tử của bọn họ đã học vỡ lòng hết rồi, giờ chỉ còn ngươi cô đơn lẻ bóng, làm cho người ta nhìn thật chua xót. Sao nam nhân có thể ở một mình như vậy được? Ngươi vẫn nên tìm một nữ nhân giúp chuyện sinh hoạt đi."
Bùi Nghi nghe nàng nhắc mãi chỉ cảm thấy thật đau đầu, nhẫn nại nghe nàng lải nhải xong liền đưa nàng ra khỏi cửa.
Vừa mới thở dài nhẹ nhõm một hơi, đột nhiên tỷ tỷ quay đầu lại, trên mặt mang theo tia do dự hỏi. "Ngươi vừa mới nói người kia là Vinh Vương? Có phải mười hai năm trước đem ngươi ra khỏi kinh thành để đến Nam Chiếu phải không?"
Bùi Nghi vỗ trán thở dài.
Bùi thị nghiến răng nghiến lợi nói với hắn. "Người kia không phải người tốt. Thời điểm phụ thân còn sống cũng không muốn ngươi dính líu với hắn, sao ngươi lại lui tới hắn vậy? Bùi Nghi, ngươi không được đi với hắn nữa, nếu không tỷ tỷ sẽ không buông tha cho ngươi!"
Bùi Nghi lập tức nói với hạ nhân tứ phía. "Nhị cô nãi nãi nói các ngươi đã nghe rồi, lần tới có người tự xưng Vinh Vương điện hạ tới thì lập tức dùng gậy đánh hắn đuổi đi. Không được để hắn gõ cửa tìm ta nữa, có nghe không?"
Qua mấy ngày thì nơi đó của Thái hậu cuối cùng cũng bình phục. Nhưng bởi vì cảm xúc của Thái hậu không ổn, Thái y kiến nghị muốn bà được đặc biệt tĩnh dưỡng. Hoàng đế lập tức thông báo trên dưới toàn cung, tạm thời đóng cửa Trường Nhạc cung, quyết định cho Thái hậu ngưng giữ bài tử thỉnh an của ngoại mệnh phụ với giao toàn bộ cung vụ cho Hoàng hậu tạm quản cho tới khi tinh thần Thái hậu nương nương tốt lên.
Không cần phải đi tới cung Thái hậu thỉnh an nữa, trong lòng Triệu Yên Dung cảm thấy thật cao hứng.
Tuy rằng nàng không sợ Chương Thái hậu nhưng cũng không có người nào nguyện ý chẳng có việc gì mà cũng phải xem sắc mặt của người khác, đối chọi lẫn nhau.
Chỗ của Nguỵ Thái phi cũng không quy định phải đi thỉnh an, nàng nhớ tới thì sẽ đi hỏi han, tâm sự một chút là được.
Nguỵ Thái phi là người hiền lành, đối nhân xử thế tốt hơn so với Chương Thái hậu rất nhiều. Tuy rằng bà không quá thích Hoàng hậu nhưng quy củ lễ chế đều phải tuân theo, lúc nào mặt mũi bà cũng thân mật làm cho người khác tìm không ra tật xấu gì.
Bà một lòng nghĩ muốn đem chất nữ Nguỵ An Lan đề bạt thành phi tử chính nhất phẩm, nhưng đã thử mấy lần Hoàng đế một chút động tâm cũng không có. Nguỵ Thái phi thất vọng rất nhiều, tâm tư muốn cho Nguỵ An Lan tiến cung liền từ từ phai nhạt.
Nguỵ Thái phi đối với chất nữ này rất để bụng, ở chỗ Hoàng đế vấp phải trắc trở thì bà liền đổi mục tiêu sang tiền triều. Lời trong lời ngoài đều muốn Lý Duệ giúp bà tìm kiếm cháu rể. Trong triều người phú quý quyền thế rất nhiều nhưng tuổi trẻ mà tuấn mỹ thì rất ít người, muốn chọn thì phải chọn từ tôn thất quyền quý.
Chỉ là Lý Duệ đề cử vài người đều bị bà từ chối, không phải ngại chức quan thấp kém thì ngại lớn tuổi tướng mạo xấu hoặc là nói trong nhà phụ mẫu quy củ.
Triệu Yên Dung mỗi lần ngồi ở một bên nghe Diêu Phiến Nhi nói chuyện phiếm đều cảm thấy chuyện này Nguỵ Thái phi giống như người làm mẫu thân.
Nếu tính Ngụy An Lan có dung mạo khuynh quốc khuynh thành nhưng không phải cũng nhìn đến gia thế bối cảnh sao? Rốt cuộc niên đại này vẫn chú ý tới môn đăng hộ đối. Giống như nói tới Triệu Yên Dung nàng, nếu không phải mẫu thân nàng là huyện chủ nữ nhi của Bình Dương công chúa, chỉ dựa vào căn cơ của Triệu Phùng Xuân thì có thể cho nữ nhi làm Hoàng hậu sao? Ngay cả cái cửa sổ có khi còn không có nữa.
Vốn dòng dõi Ngụy gia cũng không có gì nổi bật, có tiền đồ nhất chính là phụ thân của Ngụy An Lan. Lý Duệ nghĩ đến tình thân với Ngụy Thái phi nên đã đề bạt hắn ta từ quan ngũ phẩm lên thành quan tứ phẩm.
Trong nhà Ngụy An Lan không có tiền lại không có quyền, thế gia nhà cao cửa rộng ai lại muốn cưới nàng về làm con dâu trưởng, chưởng quản chuyện trong phủ?
Hơn nữa chuyện của thế gia quyền quý thường rắc rối khó gỡ, phàm là nhân tài xuất chúng đều đã sớm định hôn nhân, khi nào thì có thể đến phiên tiểu thư An Lan?
Hoàng đế chọn những người không làm bà hài lòng, Ngụy Thái phi cảm thấy chuyện này Hoàng đế làm không tận lực, cả ngày bà rầu rĩ không vui. Ngụy Thái phi không vui, Hoàng đế cũng cảm thấy buồn bực.
Chỉ là thật sự Thái phi yêu cầu quá cao, không phải nói trong cả triều không tìm được người nào cho bà vừa lòng. Nhưng có thể làm bà vừa lòng thì nếu không phải người đã có hôn ước cũng là dòng dõi quá cao, không môn đăng hộ đối được.
Theo ý tứ của Ngụy Thái phi tất nhiên là muốn Hoàng đế nói thêm vào nhưng rõ ràng không môn đăng hộ đối, nếu hắn nói thì sẽ không phải làm mai mà là chỉ hôn.
Từ nhỏ Ngụy Thái phi đã chiếu cố Lý Duệ, hắn thân cận với bà đối với bà đều hiếu thuận nhưng Ngụy An Lan lại không có quan hệ với hắn, một nữ nhi của quan tứ phẩm nho nhỏ mà muốn Hoàng đế chỉ hôn, thật sự chả hay ho gì.
Chờ đến khi Thái phi nương nương bài trừ hết các vị vừa độ tuổi trong nhà của các thế gia thì tự nhiên có một người lọt vào danh sách tuyển chọn của Thái phi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.