Chương 104: (Ngoại truyện 1 - Phần 1) Nghe tin bất ngờ
Nhất Thụ Anh Đào
06/09/2020
Nữ phụ tích cực yêu đương thật làm cho lòng người mệt mỏi.
Edit: Uyển Sung dung
Beta: SuTháiphi
Tần Tiêu đột nhiên biến mất, giống như hắn vốn không tồn tại trên thế giới này, tất cả dấu vết của hắn trong cung đều bị xóa sạch sẽ.
Ngụy An Lan cơ hồ tìm từng nơi hẻo lánh trong nội cung một lượt cũng không tìm thấy bóng dáng Tần Thiếu giám.
Khoảnh khắc này, lòng của nàng đã hoàn toàn lạnh đi.
Ngược lại với sự đau lòng tuyệt vọng của nàng, Ngụy Thái phi lại hết sức vui vẻ.
Tên thái giám chết bầm ngấp nghé chất nữ bảo bối của bà không biết chết ở đâu rồi, đây quả thực là trời cũng giúp bà một tay. Sống không thấy người, chết không thấy xác như vậy, An Lan sẽ không dễ dàng ầm ĩ tìm chết. Nàng còn trẻ như vậy, thời gian sẽ rửa sạch từng chút từng chút một, sẽ khiến nàng có thể quên người kia.
Thế nhưng, bà đương nhiên không thể biểu lộ sự vui mừng ấy ra trước mặt Ngụy An Lan.
Ngụy An Lan đã bắt đầu hoài nghi có phải do bà động tay chân gì hay không? Nếu như bởi vì chuyện Tần Tiêu mất tích làm cho An Lan hiểu lầm bà, xa lạ với bà, thì bà quá oan rồi.
Cho nên về chuyện tìm kiếm Tần Tiêu, Ngụy Thái phi biểu hiện khá tích cực, tích cực đến mức... Ngụy An Lan vốn không hoài nghi bà, hiện nay lại có chút hoài nghi bà.
Khi nàng nói về sự hoài nghi này với Hoàng Hậu, cũng không biết Hoàng Hậu nghĩ thế nào, lại có thể không tim không phổi mà vỗ bàn cười to.
Cho đến khi trông thấy Ngụy An Lan khóc, lúc này nàng ấy mới thu tiếng cười, cầm khăn lau nước mắt cho nàng.
"Ngươi tội gì phải khổ như vậy chứ." Triệu Yên Dung nói: "Tuy thời gian ta ở cùng Thái phi không dài nhưng vẫn có chút hiểu rõ bà ấy. Nếu như trước kia bà ấy không nhận lời chuyện của các ngươi ngay trước mặt ngươi, bà ấy có lẽ sẽ phái người lặng lẽ giết chết Tần Tiêu. Nhưng bà ấy đã mở miệng, gật đầu, thì tuyệt đối sẽ không làm việc này. Thái phi nương nương coi trọng thể diện cũng coi trọng lời hứa. Huống chi ngươi là người bà ấy yêu thương từ tận đáy lòng, tương lai một khi xảy ra chuyện gì, ngươi còn không hận bà ấy cả đời sao? Bà ấy không hồ đồ đến mức phạm phải sai lầm cấp thấp như vậy."
Ngụy An Lan khổ sở trong lòng, thấy sắc mặt Hoàng Hậu hồng nhuận phơn phớt, lại nhìn cái bụng đã nhô lên cao của nàng ấy, trên mặt chợt hiện ra hâm mộ.
Nàng đã quyết định muốn ở bên cạnh Tần Tiêu, chuyện lớn bụng cái gì đã không ở trong phạm trù cân nhắc của đời nàng rồi.
Ngược lại, Triệu Yên Dung lại không bỏ qua ánh mắt của nàng, hỏi tiếp một câu: "An Lan, ngươi thật sự không hối hận sao?"
"Hối hận cái gì?" Ngụy An Lan ngỡ ngàng hỏi.
"Hối hận lựa chọn Tần Tiêu đó!" Triệu Yên Dung chọc chọc trán nàng: "Tuy dung mạo có thể làm cho tâm tình sung sướng nhưng cho dù người đẹp đến mấy, xem lâu rồi cũng chỉ như vậy. Bây giờ ngươi yêu thích hắn, qua một năm, hai năm, năm năm hoặc mười năm, khi nhan sắc của hắn không còn, chẳng lẽ ngươi sẽ không hối hận sao? Hắn là một thái giám đó!"
"Không hối hận." Ngụy An Lan không chút suy nghĩ lắc đầu, nàng đã âm thầm tự hỏi vấn đề này rất nhiều lần nhưng mỗi lần đáp án đều giống nhau.
"Chàng... chàng là người tốt." Nhẫn nhịn cả buổi, Ngụy An Lan mới nói với Hoàng Hậu: "Tuy rằng chàng là người không được đầy đủ nhưng chàng làm việc quang minh chính đại, ý chí đại nghĩa, là nam nhân đích thực." Còn đối xử với mình khá ôn nhu. Ngụy An Lan nhớ tới ngày ấy trong nội cung của Thọ Khang cung, Tần Tiêu ôm mình, trong mắt có lo nghĩ cùng đau lòng, không khỏi đỏ mặt: "Trong lòng chàng có ta."
Triệu Yên Dung âm thầm nhếch miệng, cái gì là trong lòng có nàng ấy, nam nhân trong lòng có nàng ấy chỗ nào cũng có, còn có thể gả cho cả đám sao? Nếu không phải Tần Tiêu có một gương mặt hại nước hại dân, cho dù hắn không phải thái giám, Ngụy An Lan cũng chưa chắc có thể vừa ý hắn.
"Mọi chuyện đều có nguyên nhân rồi mới có kết quả, việc này có đôi khi khó có thể nói ra." Gương mặt Ngụy An Lan bắt đầu đỏ ửng, mắt rực rỡ như sao, có thể thấy được khi nhắc tới người nam nhân kia, sức mạnh tinh thần mất đi đã trở về hoàn toàn rồi: "Có lẽ kiếp trước chúng ta đã có ước định, kiếp này mới có cơ duyên được ở bên nhau như vậy. Ta muốn tìm một nam nhân có thể cùng chung sống với nhau cả đời, có thể hiểu nhau, tôn trọng lẫn nhau, yêu nhau, giống như ngài và Hoàng Thượng vậy."
"Phốc!" Hoàng Hậu đang uống nước, nghe Ngụy An Lan nói như vậy, lúc ấy đã phun ra không chút hình tượng.
"Ha ha, ngươi tiếp tục, ngươi tiếp tục đi." Triệu Yên Dung thả cái chén đến bên cạnh, cố gắng làm cho mình trông giống như người vô tội một chút: "Nói tiếp đi."
Ngụy An Lan cảm thấy vẻ mặt của Hoàng Hậu thật khác thường nhưng bị Hoàng Hậu quấy rầy như vậy, mong muốn được thổ lộ hết đã bị cắt đứt: "Cho dù chàng là thái giám cũng không sao cả. Vợ chồng ở chung với nhau, cũng không phải chỉ có chuyện trong khuê phòng."
Triệu Yên Dung móc ra khăn tay lau miệng, bình tĩnh nói: "Ừ, dù sao con đường này do chính ngươi chọn, người bên ngoài nói thế nào cũng vô dụng. Nhưng ngươi phải nhớ kỹ vài thập niên, cuộc đời không phải chỉ có mỗi một chuyện tình yêu. Nữ nhân chúng ta coi tình yêu còn lớn hơn trời nhưng trong lòng nam nhân, tình yêu nam nữ chỉ có một chút như vậy." Nói xong, nàng duỗi ngón tay nhỏ ra, bấm ngón tay cái một cái diễn tả: "Cho nên sau này ngươi ngàn vạn lần đừng vờ ngớ ngẩn, sống tốt cuộc sống của mình, đừng muốn chết muốn sống vì một nam nhân đấy, như vậy thật không đáng."
Ngụy An Lan mở to hai mắt, không rõ vì sao Hoàng Hậu phải nói những... điều này với nàng.
Nữ nhân tại gia tòng phụ (lúc ở nhà nghe lời cha), xuất giá tòng phu (lấy chồng nghe chồng), nam nhân không phải là chỗ dựa cùng gửi gắm cho cả đời nàng sao?
Hoàng Hậu lại muốn nàng sống tốt cuộc sống của mình, đừng vì Tần Tiêu mà chết đi sống lại. Chẳng lẽ, Hoàng Hậu đang ám chỉ nàng, Tần Tiêu đã...
Ngụy An Lan bịt miệng lại, nước mắt rơi xuống ào ạt: "Chàng... chàng thật sự..."
"Thật cái gì mà thật!"
Nữ phụ tích cực yêu đương thật làm cho lòng người mệt mỏi.
Triệu Yên Dung phất phất tay khăn: "Hắn không có việc gì..., Hoàng Thượng có chuyện sai hắn đi làm rồi. Ngươi yên tâm đi, hắn sống rất tốt, tốt đến không thể tốt hơn."
Ngụy An Lan có được tin tức chính xác của Hoàng Hậu, trái tim treo vài ngày cuối cùng đã để xuống nhưng lại bắt đầu nghi ngờ: "Nếu ra ngoài làm việc, vì sao không nói với ta một tiếng? Mấy ngày nay Thái phi giúp đỡ tìm người, cũng không ai nói với lão nhân gia bà ấy một câu."
Hoàng Hậu hắng giọng một cái, úp úp mở mở nói: "Ôi chao, ta làm sao mà biết, tóm lại không phải chuyện xấu là được rồi. Ngươi kiên nhẫn chờ, hắn rất nhanh sẽ trở về."
Chỉ cần biết người bình an vô sự, Ngụy An Lan cũng yên lòng. Sau khi trở về, nàng nói với Thái phi, trong lòng Thái phi đương nhiên là vô cùng thất vọng, lại hết lần này tới lần khác phải giả vờ vui mừng, thật sự là làm khó bà.
Mấy ngày trôi qua, tiền triều truyền đến tin tức, Thế tử Đại Lý Vương vào kinh yết kiến.
Sau khi Chương Sĩ Tiên bị chém đầu, Hoàng Đế liền hạ chỉ sửa lại vụ án sai - vụ án Đại Lý Vương Tiêu thị phản quốc.
Vụ án Tiêu thị Đại Lý được điều tra rõ ràng, trước kia là do Chương Sĩ Tiên vu cáo. Sau khi tự ý dùng binh, hắn đã giấu kín Thánh Thượng, giết oan Phiên Vương. Hoàng Đế trả lại thanh danh cho Tiêu gia, sai người tìm di cốt phu thê Đại Lý Vương, dùng lễ thân vương hậu táng long trọng.
Thế tử Tiêu Tẩm cùng Quận chúa Tiêu Mặc Ngâm từng lưu lạc ở bên ngoài cũng đã tìm được, do hoàng gia đính chính danh phận.
Sau khi Thế tử vào kinh thành, do Hoàng Đế chủ trì, làm cho hắn kế tục vương vị của Đại Lý vương, trở thành Đại Lý Vương đời thứ hai của Đại Tề.
Chuyện của Đại Lý Vương tộc vốn không liên quan đến hậu cung, tin tức này chỉ nghe qua là được rồi, thế nhưng không nghĩ tới một tờ thánh chỉ lại dấy lên sóng to gió lớn trong hậu cung.
Chất nữ của Ngụy Thái phi, Ngụy An Lan, truyền lại tin tức trong cung loạn, có công tử thủ Thọ Khang cung, được Hoàng Thượng phong làm "Nam An Huyện chủ", tứ hôn cho Đại Lý Vương Tần Tẩm, ngày kết hôn đặt vào tháng tư năm sau.
Ngụy An Lan nghe xong tin tức này, suýt nữa ngất xỉu, vì tức.
Ngụy Thái phi nghe xong tin tức này, cũng suýt nữa ngất xỉu, vì vui.
Lúc này Ngụy An Lan muốn đi tìm Hoàng Hậu, muốn nàng ấy trần tình với Hoàng Đế, xin hắn thu hồi mệnh lệnh đã ban ra.
Ngụy Thái phi thì chết sống kéo lấy nàng, vừa khóc vừa cười.
Thân Vương phi đó! Tuy Đại Lý xa một chút nhưng An Lan lại được phong làm Huyện chủ, được ban hôn cho Thân Vương. Đó là vinh quang cỡ nào!
An Lan có thể lên làm Vương phi, điều này mạnh hơn gấp trăm nghìn lần so với làm một phu nhân Quan Quân Hầu rách nát gì đó.
Ngụy Thái phi mừng rỡ không khép được miệng, không ngừng khen Hoàng Thượng hiếu thuận phúc hậu. Với thân phận của Đại Lý Vương, cho dù là công chúa cũng xứng, huống chi là An Lan, con gái của một ngoại quan ngũ phẩm.
"Nghe nói Đại Lý Vương tuổi trẻ tuấn mỹ độc nhất vô nhị, so với tên thái giám kia, không phải là một người trên trời một người dưới đất sao? Con lại có vận may này, có thể kết duyên với người xuất sắc như vậy, thật sự là trên trời phù hộ Ngụy gia chúng ta, bổn cung đi viết thư, nói cho phụ thân con biết tin tức tốt này."
Ngụy An Lan khóc lóc nói: "Nữ nhi tốt chỉ gả một chồng, ngày đó chính miệng ngài đã cho phép chuyện của con cùng Tần Tiêu, ngoại trừ Tần Tiêu ra, con sẽ không lấy ai cả!"
"Nha đầu ngốc đó là một thái giám, nói cái gì mà lấy hay không lấy?" Ngụy Thái phi khó thở, nhưng vẫn kiềm chế sự kích động khích lệ nàng: "Hơn nữa ý chỉ của Hoàng Thượng đã ban ra, miệng vàng lời ngọc, nhất ngôn cửu đỉnh[1]. Đại Lý Vương trấn thủ một phương, là cửa ngõ của Đại Tề, tuy thuộc sở hữu Đại Tề chúng ta, kỳ thật cũng không khác gì ngoại phiên[2]. Hoàng Thượng cho con gả đi, giống như những... công chúa hòa thân kia, không chỉ vì cả đời con, cũng cân nhắc vì quốc gia. An Lan, con trọng tình nghĩa, hiểu được những đạo lý lớn lao, chẳng lẽ lại muốn khiến Hoàng Thượng lật lọng, làm cho Đại Lý Vương sinh lòng oán hận với Đại Tề?"
([1] nhất ngôn cửu đỉnh: một lời nói nặng bằng chín cái đỉnh, hình dung lời nói rất có sức nặng, một lời nói ra có tác dụng to lớn
[2] ngoại phiên: nước thuộc địa riêng lẻ, không nằm trong lãnh thổ)
Lời này của Ngụy Thái phi quả thực là nói bậy.
Cái gì mà hòa thân, cái gì mà ngoại phiên? Nếu thật sự không bị Đại Tề quản thúc, Đại Lý Vương có thể dễ dàng bị Chương Sĩ Tiên tiêu diệt như vậy sao?
Nhưng Ngụy An Lan cũng biết, muốn sửa thánh chỉ đã tuyên bố ra trước thiên hạ, quả thực còn khó hơn lên trời.
"Con đi tìm Hoàng hậu nương nương." Nàng đã không ôm hi vọng gì rồi nhưng trong lòng vẫn có suy nghĩ kĩ càng.
Triệu Yên Dung ngáp một cái, nhìn Ngụy An Lan mặt xám như tro ngồi ở bên dưới: "Ngươi còn nói muốn tìm Bổn cung, lại nhìn lâu như vậy mà không nói một chữ, Ngụy An Lan, rốt cuộc ngươi muốn thế nào?"
Hồn phách Ngụy An Lan như đã rời khỏi thể xác, mắt điếc tai ngơ đối với lời nói của Hoàng Hậu.
"Được rồi được rồi, ta biết, nhất định là tới tìm ta vì chuyện Hoàng Thượng tứ hôn đúng không?"
Nhìn Ngụy An Lan thê thảm như vậy, Triệu Yên Dung cũng có chút không đành lòng.
Nam nhân làm việc, luôn không cẩn thận tỉ mỉ như vậy. Bọn họ, những tên... có dây thần kinh còn thô ráp hơn cả thép kia, căn bản không biết suy xét đến tâm tình của nữ hài tử.
Chỉ là Lý Duệ phí sức lực thật lớn một phen, mới làm cho Tần Tiêu biến mất ở kinh thành, tẩy sạch sẽ cho hắn, để hắn trở về cuộc đời của mình một lần nữa. Nàng không thể làm hỏng tất cả sự cố gắng đó chỉ bởi vì Ngụy An Lan đúng không?
"Ngươi yên tâm đi, cho dù là Hoàng Thượng hay bổn cung, đều đối đãi với ngươi như muội muội ruột thịt, dù sao sẽ không thể hại ngươi." Triệu Yên Dung chỉ có thể mịt mờ biểu lộ một chút: "Đợi ngươi xuất giá rồi, tự nhiên sẽ hiểu rõ nỗi khổ tâm của chúng ta. Đến lúc đó ngươi sẽ vui mừng thôi."
Ngụy An Lan chảy nước mắt, đờ đẫn mà nhìn Hoàng Hậu: "Tần Tiêu ở đâu? Ta muốn gặp lại hắn một lần."
Được, những lời vừa rồi nói với ngươi đều là vô ích.
Triệu Yên Dung nhìn trời.
Một khi nữ nhân yêu đương, quả nhiên chỉ số thông minh đều hạ xuống số âm rồi.
Nếu như là Ngụy An Lan lúc trước, nghe lời nói tràn ngập ám chỉ vừa rồi của mình..., thì đã có thể lĩnh hội tinh thần của lãnh đạo rồi, sao lại giống như bây giờ, như một khúc gỗ ấy...
Hoàng Hậu che mặt.
"Được, được được, ta cho các ngươi gặp mặt một lần, nhưng ngươi phải đáp ứng ta, không được nói với bất kỳ ai, không làm cho bất luận kẻ nào biết rõ. Nếu không, lần này chính là gặp mặt cuối cùng của các ngươi, ngươi sẽ không gặp được hắn nữa, nghe chưa?"
Ngụy An Lan cười mà giống như khóc: "Có gì khác biệt sao? Nói hay không nói, đều là lần gặp mặt cuối cùng."
Hoàng Hậu ngồi ngay ngắn, nghiêm túc nhìn nàng: "An Lan, ngươi đừng làm chuyện điên rồ, nếu ngươi dám làm việc ngốc gì, ta sẽ không tha thứ cho ngươi, Hoàng Thượng cũng sẽ không tha thứ cho ngươi... Tần Tiêu càng sẽ không tha thứ cho ngươi!"
Edit: Uyển Sung dung
Beta: SuTháiphi
Tần Tiêu đột nhiên biến mất, giống như hắn vốn không tồn tại trên thế giới này, tất cả dấu vết của hắn trong cung đều bị xóa sạch sẽ.
Ngụy An Lan cơ hồ tìm từng nơi hẻo lánh trong nội cung một lượt cũng không tìm thấy bóng dáng Tần Thiếu giám.
Khoảnh khắc này, lòng của nàng đã hoàn toàn lạnh đi.
Ngược lại với sự đau lòng tuyệt vọng của nàng, Ngụy Thái phi lại hết sức vui vẻ.
Tên thái giám chết bầm ngấp nghé chất nữ bảo bối của bà không biết chết ở đâu rồi, đây quả thực là trời cũng giúp bà một tay. Sống không thấy người, chết không thấy xác như vậy, An Lan sẽ không dễ dàng ầm ĩ tìm chết. Nàng còn trẻ như vậy, thời gian sẽ rửa sạch từng chút từng chút một, sẽ khiến nàng có thể quên người kia.
Thế nhưng, bà đương nhiên không thể biểu lộ sự vui mừng ấy ra trước mặt Ngụy An Lan.
Ngụy An Lan đã bắt đầu hoài nghi có phải do bà động tay chân gì hay không? Nếu như bởi vì chuyện Tần Tiêu mất tích làm cho An Lan hiểu lầm bà, xa lạ với bà, thì bà quá oan rồi.
Cho nên về chuyện tìm kiếm Tần Tiêu, Ngụy Thái phi biểu hiện khá tích cực, tích cực đến mức... Ngụy An Lan vốn không hoài nghi bà, hiện nay lại có chút hoài nghi bà.
Khi nàng nói về sự hoài nghi này với Hoàng Hậu, cũng không biết Hoàng Hậu nghĩ thế nào, lại có thể không tim không phổi mà vỗ bàn cười to.
Cho đến khi trông thấy Ngụy An Lan khóc, lúc này nàng ấy mới thu tiếng cười, cầm khăn lau nước mắt cho nàng.
"Ngươi tội gì phải khổ như vậy chứ." Triệu Yên Dung nói: "Tuy thời gian ta ở cùng Thái phi không dài nhưng vẫn có chút hiểu rõ bà ấy. Nếu như trước kia bà ấy không nhận lời chuyện của các ngươi ngay trước mặt ngươi, bà ấy có lẽ sẽ phái người lặng lẽ giết chết Tần Tiêu. Nhưng bà ấy đã mở miệng, gật đầu, thì tuyệt đối sẽ không làm việc này. Thái phi nương nương coi trọng thể diện cũng coi trọng lời hứa. Huống chi ngươi là người bà ấy yêu thương từ tận đáy lòng, tương lai một khi xảy ra chuyện gì, ngươi còn không hận bà ấy cả đời sao? Bà ấy không hồ đồ đến mức phạm phải sai lầm cấp thấp như vậy."
Ngụy An Lan khổ sở trong lòng, thấy sắc mặt Hoàng Hậu hồng nhuận phơn phớt, lại nhìn cái bụng đã nhô lên cao của nàng ấy, trên mặt chợt hiện ra hâm mộ.
Nàng đã quyết định muốn ở bên cạnh Tần Tiêu, chuyện lớn bụng cái gì đã không ở trong phạm trù cân nhắc của đời nàng rồi.
Ngược lại, Triệu Yên Dung lại không bỏ qua ánh mắt của nàng, hỏi tiếp một câu: "An Lan, ngươi thật sự không hối hận sao?"
"Hối hận cái gì?" Ngụy An Lan ngỡ ngàng hỏi.
"Hối hận lựa chọn Tần Tiêu đó!" Triệu Yên Dung chọc chọc trán nàng: "Tuy dung mạo có thể làm cho tâm tình sung sướng nhưng cho dù người đẹp đến mấy, xem lâu rồi cũng chỉ như vậy. Bây giờ ngươi yêu thích hắn, qua một năm, hai năm, năm năm hoặc mười năm, khi nhan sắc của hắn không còn, chẳng lẽ ngươi sẽ không hối hận sao? Hắn là một thái giám đó!"
"Không hối hận." Ngụy An Lan không chút suy nghĩ lắc đầu, nàng đã âm thầm tự hỏi vấn đề này rất nhiều lần nhưng mỗi lần đáp án đều giống nhau.
"Chàng... chàng là người tốt." Nhẫn nhịn cả buổi, Ngụy An Lan mới nói với Hoàng Hậu: "Tuy rằng chàng là người không được đầy đủ nhưng chàng làm việc quang minh chính đại, ý chí đại nghĩa, là nam nhân đích thực." Còn đối xử với mình khá ôn nhu. Ngụy An Lan nhớ tới ngày ấy trong nội cung của Thọ Khang cung, Tần Tiêu ôm mình, trong mắt có lo nghĩ cùng đau lòng, không khỏi đỏ mặt: "Trong lòng chàng có ta."
Triệu Yên Dung âm thầm nhếch miệng, cái gì là trong lòng có nàng ấy, nam nhân trong lòng có nàng ấy chỗ nào cũng có, còn có thể gả cho cả đám sao? Nếu không phải Tần Tiêu có một gương mặt hại nước hại dân, cho dù hắn không phải thái giám, Ngụy An Lan cũng chưa chắc có thể vừa ý hắn.
"Mọi chuyện đều có nguyên nhân rồi mới có kết quả, việc này có đôi khi khó có thể nói ra." Gương mặt Ngụy An Lan bắt đầu đỏ ửng, mắt rực rỡ như sao, có thể thấy được khi nhắc tới người nam nhân kia, sức mạnh tinh thần mất đi đã trở về hoàn toàn rồi: "Có lẽ kiếp trước chúng ta đã có ước định, kiếp này mới có cơ duyên được ở bên nhau như vậy. Ta muốn tìm một nam nhân có thể cùng chung sống với nhau cả đời, có thể hiểu nhau, tôn trọng lẫn nhau, yêu nhau, giống như ngài và Hoàng Thượng vậy."
"Phốc!" Hoàng Hậu đang uống nước, nghe Ngụy An Lan nói như vậy, lúc ấy đã phun ra không chút hình tượng.
"Ha ha, ngươi tiếp tục, ngươi tiếp tục đi." Triệu Yên Dung thả cái chén đến bên cạnh, cố gắng làm cho mình trông giống như người vô tội một chút: "Nói tiếp đi."
Ngụy An Lan cảm thấy vẻ mặt của Hoàng Hậu thật khác thường nhưng bị Hoàng Hậu quấy rầy như vậy, mong muốn được thổ lộ hết đã bị cắt đứt: "Cho dù chàng là thái giám cũng không sao cả. Vợ chồng ở chung với nhau, cũng không phải chỉ có chuyện trong khuê phòng."
Triệu Yên Dung móc ra khăn tay lau miệng, bình tĩnh nói: "Ừ, dù sao con đường này do chính ngươi chọn, người bên ngoài nói thế nào cũng vô dụng. Nhưng ngươi phải nhớ kỹ vài thập niên, cuộc đời không phải chỉ có mỗi một chuyện tình yêu. Nữ nhân chúng ta coi tình yêu còn lớn hơn trời nhưng trong lòng nam nhân, tình yêu nam nữ chỉ có một chút như vậy." Nói xong, nàng duỗi ngón tay nhỏ ra, bấm ngón tay cái một cái diễn tả: "Cho nên sau này ngươi ngàn vạn lần đừng vờ ngớ ngẩn, sống tốt cuộc sống của mình, đừng muốn chết muốn sống vì một nam nhân đấy, như vậy thật không đáng."
Ngụy An Lan mở to hai mắt, không rõ vì sao Hoàng Hậu phải nói những... điều này với nàng.
Nữ nhân tại gia tòng phụ (lúc ở nhà nghe lời cha), xuất giá tòng phu (lấy chồng nghe chồng), nam nhân không phải là chỗ dựa cùng gửi gắm cho cả đời nàng sao?
Hoàng Hậu lại muốn nàng sống tốt cuộc sống của mình, đừng vì Tần Tiêu mà chết đi sống lại. Chẳng lẽ, Hoàng Hậu đang ám chỉ nàng, Tần Tiêu đã...
Ngụy An Lan bịt miệng lại, nước mắt rơi xuống ào ạt: "Chàng... chàng thật sự..."
"Thật cái gì mà thật!"
Nữ phụ tích cực yêu đương thật làm cho lòng người mệt mỏi.
Triệu Yên Dung phất phất tay khăn: "Hắn không có việc gì..., Hoàng Thượng có chuyện sai hắn đi làm rồi. Ngươi yên tâm đi, hắn sống rất tốt, tốt đến không thể tốt hơn."
Ngụy An Lan có được tin tức chính xác của Hoàng Hậu, trái tim treo vài ngày cuối cùng đã để xuống nhưng lại bắt đầu nghi ngờ: "Nếu ra ngoài làm việc, vì sao không nói với ta một tiếng? Mấy ngày nay Thái phi giúp đỡ tìm người, cũng không ai nói với lão nhân gia bà ấy một câu."
Hoàng Hậu hắng giọng một cái, úp úp mở mở nói: "Ôi chao, ta làm sao mà biết, tóm lại không phải chuyện xấu là được rồi. Ngươi kiên nhẫn chờ, hắn rất nhanh sẽ trở về."
Chỉ cần biết người bình an vô sự, Ngụy An Lan cũng yên lòng. Sau khi trở về, nàng nói với Thái phi, trong lòng Thái phi đương nhiên là vô cùng thất vọng, lại hết lần này tới lần khác phải giả vờ vui mừng, thật sự là làm khó bà.
Mấy ngày trôi qua, tiền triều truyền đến tin tức, Thế tử Đại Lý Vương vào kinh yết kiến.
Sau khi Chương Sĩ Tiên bị chém đầu, Hoàng Đế liền hạ chỉ sửa lại vụ án sai - vụ án Đại Lý Vương Tiêu thị phản quốc.
Vụ án Tiêu thị Đại Lý được điều tra rõ ràng, trước kia là do Chương Sĩ Tiên vu cáo. Sau khi tự ý dùng binh, hắn đã giấu kín Thánh Thượng, giết oan Phiên Vương. Hoàng Đế trả lại thanh danh cho Tiêu gia, sai người tìm di cốt phu thê Đại Lý Vương, dùng lễ thân vương hậu táng long trọng.
Thế tử Tiêu Tẩm cùng Quận chúa Tiêu Mặc Ngâm từng lưu lạc ở bên ngoài cũng đã tìm được, do hoàng gia đính chính danh phận.
Sau khi Thế tử vào kinh thành, do Hoàng Đế chủ trì, làm cho hắn kế tục vương vị của Đại Lý vương, trở thành Đại Lý Vương đời thứ hai của Đại Tề.
Chuyện của Đại Lý Vương tộc vốn không liên quan đến hậu cung, tin tức này chỉ nghe qua là được rồi, thế nhưng không nghĩ tới một tờ thánh chỉ lại dấy lên sóng to gió lớn trong hậu cung.
Chất nữ của Ngụy Thái phi, Ngụy An Lan, truyền lại tin tức trong cung loạn, có công tử thủ Thọ Khang cung, được Hoàng Thượng phong làm "Nam An Huyện chủ", tứ hôn cho Đại Lý Vương Tần Tẩm, ngày kết hôn đặt vào tháng tư năm sau.
Ngụy An Lan nghe xong tin tức này, suýt nữa ngất xỉu, vì tức.
Ngụy Thái phi nghe xong tin tức này, cũng suýt nữa ngất xỉu, vì vui.
Lúc này Ngụy An Lan muốn đi tìm Hoàng Hậu, muốn nàng ấy trần tình với Hoàng Đế, xin hắn thu hồi mệnh lệnh đã ban ra.
Ngụy Thái phi thì chết sống kéo lấy nàng, vừa khóc vừa cười.
Thân Vương phi đó! Tuy Đại Lý xa một chút nhưng An Lan lại được phong làm Huyện chủ, được ban hôn cho Thân Vương. Đó là vinh quang cỡ nào!
An Lan có thể lên làm Vương phi, điều này mạnh hơn gấp trăm nghìn lần so với làm một phu nhân Quan Quân Hầu rách nát gì đó.
Ngụy Thái phi mừng rỡ không khép được miệng, không ngừng khen Hoàng Thượng hiếu thuận phúc hậu. Với thân phận của Đại Lý Vương, cho dù là công chúa cũng xứng, huống chi là An Lan, con gái của một ngoại quan ngũ phẩm.
"Nghe nói Đại Lý Vương tuổi trẻ tuấn mỹ độc nhất vô nhị, so với tên thái giám kia, không phải là một người trên trời một người dưới đất sao? Con lại có vận may này, có thể kết duyên với người xuất sắc như vậy, thật sự là trên trời phù hộ Ngụy gia chúng ta, bổn cung đi viết thư, nói cho phụ thân con biết tin tức tốt này."
Ngụy An Lan khóc lóc nói: "Nữ nhi tốt chỉ gả một chồng, ngày đó chính miệng ngài đã cho phép chuyện của con cùng Tần Tiêu, ngoại trừ Tần Tiêu ra, con sẽ không lấy ai cả!"
"Nha đầu ngốc đó là một thái giám, nói cái gì mà lấy hay không lấy?" Ngụy Thái phi khó thở, nhưng vẫn kiềm chế sự kích động khích lệ nàng: "Hơn nữa ý chỉ của Hoàng Thượng đã ban ra, miệng vàng lời ngọc, nhất ngôn cửu đỉnh[1]. Đại Lý Vương trấn thủ một phương, là cửa ngõ của Đại Tề, tuy thuộc sở hữu Đại Tề chúng ta, kỳ thật cũng không khác gì ngoại phiên[2]. Hoàng Thượng cho con gả đi, giống như những... công chúa hòa thân kia, không chỉ vì cả đời con, cũng cân nhắc vì quốc gia. An Lan, con trọng tình nghĩa, hiểu được những đạo lý lớn lao, chẳng lẽ lại muốn khiến Hoàng Thượng lật lọng, làm cho Đại Lý Vương sinh lòng oán hận với Đại Tề?"
([1] nhất ngôn cửu đỉnh: một lời nói nặng bằng chín cái đỉnh, hình dung lời nói rất có sức nặng, một lời nói ra có tác dụng to lớn
[2] ngoại phiên: nước thuộc địa riêng lẻ, không nằm trong lãnh thổ)
Lời này của Ngụy Thái phi quả thực là nói bậy.
Cái gì mà hòa thân, cái gì mà ngoại phiên? Nếu thật sự không bị Đại Tề quản thúc, Đại Lý Vương có thể dễ dàng bị Chương Sĩ Tiên tiêu diệt như vậy sao?
Nhưng Ngụy An Lan cũng biết, muốn sửa thánh chỉ đã tuyên bố ra trước thiên hạ, quả thực còn khó hơn lên trời.
"Con đi tìm Hoàng hậu nương nương." Nàng đã không ôm hi vọng gì rồi nhưng trong lòng vẫn có suy nghĩ kĩ càng.
Triệu Yên Dung ngáp một cái, nhìn Ngụy An Lan mặt xám như tro ngồi ở bên dưới: "Ngươi còn nói muốn tìm Bổn cung, lại nhìn lâu như vậy mà không nói một chữ, Ngụy An Lan, rốt cuộc ngươi muốn thế nào?"
Hồn phách Ngụy An Lan như đã rời khỏi thể xác, mắt điếc tai ngơ đối với lời nói của Hoàng Hậu.
"Được rồi được rồi, ta biết, nhất định là tới tìm ta vì chuyện Hoàng Thượng tứ hôn đúng không?"
Nhìn Ngụy An Lan thê thảm như vậy, Triệu Yên Dung cũng có chút không đành lòng.
Nam nhân làm việc, luôn không cẩn thận tỉ mỉ như vậy. Bọn họ, những tên... có dây thần kinh còn thô ráp hơn cả thép kia, căn bản không biết suy xét đến tâm tình của nữ hài tử.
Chỉ là Lý Duệ phí sức lực thật lớn một phen, mới làm cho Tần Tiêu biến mất ở kinh thành, tẩy sạch sẽ cho hắn, để hắn trở về cuộc đời của mình một lần nữa. Nàng không thể làm hỏng tất cả sự cố gắng đó chỉ bởi vì Ngụy An Lan đúng không?
"Ngươi yên tâm đi, cho dù là Hoàng Thượng hay bổn cung, đều đối đãi với ngươi như muội muội ruột thịt, dù sao sẽ không thể hại ngươi." Triệu Yên Dung chỉ có thể mịt mờ biểu lộ một chút: "Đợi ngươi xuất giá rồi, tự nhiên sẽ hiểu rõ nỗi khổ tâm của chúng ta. Đến lúc đó ngươi sẽ vui mừng thôi."
Ngụy An Lan chảy nước mắt, đờ đẫn mà nhìn Hoàng Hậu: "Tần Tiêu ở đâu? Ta muốn gặp lại hắn một lần."
Được, những lời vừa rồi nói với ngươi đều là vô ích.
Triệu Yên Dung nhìn trời.
Một khi nữ nhân yêu đương, quả nhiên chỉ số thông minh đều hạ xuống số âm rồi.
Nếu như là Ngụy An Lan lúc trước, nghe lời nói tràn ngập ám chỉ vừa rồi của mình..., thì đã có thể lĩnh hội tinh thần của lãnh đạo rồi, sao lại giống như bây giờ, như một khúc gỗ ấy...
Hoàng Hậu che mặt.
"Được, được được, ta cho các ngươi gặp mặt một lần, nhưng ngươi phải đáp ứng ta, không được nói với bất kỳ ai, không làm cho bất luận kẻ nào biết rõ. Nếu không, lần này chính là gặp mặt cuối cùng của các ngươi, ngươi sẽ không gặp được hắn nữa, nghe chưa?"
Ngụy An Lan cười mà giống như khóc: "Có gì khác biệt sao? Nói hay không nói, đều là lần gặp mặt cuối cùng."
Hoàng Hậu ngồi ngay ngắn, nghiêm túc nhìn nàng: "An Lan, ngươi đừng làm chuyện điên rồ, nếu ngươi dám làm việc ngốc gì, ta sẽ không tha thứ cho ngươi, Hoàng Thượng cũng sẽ không tha thứ cho ngươi... Tần Tiêu càng sẽ không tha thứ cho ngươi!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.