Chương 12
Ngọc Giao
21/06/2017
Khi Phiên Vân cùng
Mặc Thư trở về đế đô cũng đã là ba tháng sau. Vì không cần phải vội vàng nên cả hai đi rất thong thả, dọc đường Phiên Vân còn rất có tâm trạng
nhân cơ hội khó có được mà chu du thưởng ngoạn phong cảnh. Vì thế, nàng
mất thời gian gấp ba lần so với lúc Mặc Thư khởi hành từ đế đô đến Kim
Hà.
Sau khi về đến Vương phủ, Mặc Thư căn dặn hạ nhân đun nước ấm, chuẩn bị bữa tối, sắp xếp lại giường gối cho chỉnh tề để Phiên Vân tắm rửa dùng bữa xong có thể nghỉ ngơi, đoạn y lại vội vàng sai người sửa soạn ngựa xe tiến cung diện thánh. Phiên Vân níu tay áo y, hỏi vì sao phải gấp gáp vào cung như thế, Mặc Thư cũng chỉ mỉm cười ra vẻ bí ẩn, bảo nàng cứ ngoan ngoãn ở trong phủ nghỉ ngơi đợi tin vui.
Nhìn theo bóng chiếc xe ngựa trực chỉ hướng hoàng cung, Phiên Vân khẽ thở dài, cảm thấy nàng đời này chính là bị tỷ phu nuôi thành nữ nhân vô dụng nhất Đại Yên. Tất cả mọi chuyện, y đều muốn gánh lấy một mình, tự mình giải quyết.
Nàng biết, Mặc Thư làm vậy chỉ vì quá thương nàng, muốn nàng được vô ưu vô lo mà sống. Nhưng y không hiểu rằng, không có một nữ nhân Đại Yên nào thích đứng sau lưng một nam nhân, để y che mưa chắn gió cho mình. Trong ván cờ này, y đã đi sai từ nước cờ đầu tiên.
Một nước đi sai, thua cả cuộc cờ.
—¤—¤—¤—
Hoàng cung.
Điện Càn Thanh.
Vĩnh An đế uy nghi ngự trên bảo tọa, thâm trầm nhìn xuống dưới. Lý Mặc Thư thân khoác y bào bằng gấm trắng muốt, dù quỳ dưới điện cũng thong dong từ tốn, không hề khiếp nhược, cũng không kiêu ngạo. Đó là phong thái chuẩn mực của một quý phu hoàng gia, cũng không phải một sớm một chiều có thể hun đúc được khí chất ấy.
Vĩnh An đế nghe xong những lời y bẩm, vẫn chưa lên tiếng cho y miễn lễ đứng dậy. Bà liếc nhìn nam nhân bên dưới, chầm chậm nói:
«Năm xưa trẫm từng hứa sau khi đại sự đã thành sẽ làm chủ ban cho ngươi một mối hôn sự khác, xem như thưởng cho sự trung thành của ngươi. Hiện tại, ngươi đã nghĩ kỹ chưa?"
Mặc Thư khẽ mỉm cười, đáy mắt cũng trở nên ôn nhu mềm mại lạ thường. Y đáp:
«Người mà thần phu muốn nói, tin rằng bệ hạ hẳn đã biết."
Vĩnh An đế giận dữ đập bàn, quát:
«Lý thị to gan! Trẫm lệnh cho ngươi bảo vệ, chăm sóc nó, ngươi lại cả gan dụ dỗ nữ nhi của trẫm! Ngươi còn dám quỳ ở đây xin cái danh chính ngôn thuận? Lẽ nào ngươi không không sợ trẫm sẽ lập tức ban ba thước lụa trắng cho ngươi?"
«Sợ, thần phu tất nhiên sợ. Nhưng thần phu tin rằng bệ hạ sẽ không làm vậy, vì nếu bệ hạ thật muốn mạng của thần phu, thần phu đã không còn mạng bước vào điện Càn Thanh này." Lý Mặc Thư vô cùng bình tĩnh đáp.
Vĩnh An đế bật cười thành tiếng, nói:
«Tốt! Trẫm quả thật rất thưởng thức ngươi, năm đó trong muôn vạn kẻ chọn ra ngươi cũng chính vì như vậy. Biết rõ bản thân muốn gì và biết làm gì để đạt được điều mình muốn, ngươi thật sự là người thích hợp nhất để đứng cạnh Vân nhi của trẫm. Nó quá lương thiện, trọng tình trọng nghĩa, sự tàn nhẫn máu lạnh của ngươi vừa khéo lại có thể giúp nó. Nhưng mà, Lý thị … Ngươi biết ngươi sai ở chỗ nào không?"
Nói đến đây, hai mắt của Vĩnh An đế lóe lên lửa giận. Bà ném tờ giấy trên bàn xuống trước mặt Lý Mặc Thư.
«Lý thị, trẫm tuyệt đối không cho phép ngươi tính kế nữ nhi của trẫm! Hay cho màn kịch bên bờ vực, nhất tiễn song điêu, vừa có thể thử lòng Vân nhi, vừa lợi dụng điều đó khiến nó cảm thấy nợ ngươi suốt đời, cuối cùng suýt nữa hại đến tính mạng của con bé. Ngươi nghĩ trẫm già rồi, vô dụng đến không biết cái kế cỏn con của ngươi?"
Lý Mặc Thư ngoài mặt vẫn tỏ vẻ điềm tĩnh, nhưng hai tay giấu trong ống tay áo sớm đã nắm chặt lại đến tứa máu.
Phải, y tính kế nàng. Tất cả đều nằm trong kế hoạch của y. Y biết rõ hôm ấy Phiên Vân muốn y cùng đi thăm phụ thân chỉ là cái cớ, kỳ thật nàng dự định dùng ám vệ lão hồ ly Mộc Lăng trước khi chết truyền lại cho mình để ám sát y. Tương kế tựu kế, Mặc Thư giả vờ để nàng nghĩ rằng bản thân đang hoài thai, sau đó mềm lòng lén thả tín hiệu huỷ kế hoạch ám sát y. Tiếp theo, y cho người giả đến thích sát mình để thử lòng nàng. Kết quả tuy rằng khiến người đau lòng, nhưng y vẫn có thể lợi dụng việc này làm cho Phiên Vân nghĩ rằng y suốt đời không thể làm cha chính là bởi vì nàng, bởi vì cuộc ám sát hôm ấy.
Kỳ thực, từ rất lâu trước, Mặc Thư đã biết bản thân kiếp này vô duyên với con cái. Một Chính phu không thể sinh hạ hậu tự nối dõi tông đường là phạm phải «Thất xuất chi điều», cho dù không bị bỏ, cũng khó lòng giữ vững vị trí Chính phu. Đó vốn dĩ là lỗi ở y, nhưng bây giờ, Phiên Vân đã nghĩ đó là lỗi của mình. Mặc Thư đã đưa bản thân từ vị trí có lỗi với nàng vì không thể sinh con chuyển thành kẻ mà nàng suốt đời cảm thấy có lỗi với y và cố hết sức để bù đắp. Kết quả đều là không thể có con, nhưng vị trí của y, lợi ích mà y có được thì khác nhau rất lớn.
Đúng, mưu kế ấy rất hèn hạ. Nhưng y cảm thấy bản thân vì hạnh phúc của mình mà tính toán không có gì là sai trái. Mặc dù có đôi lúc, y cũng thầm tự giễu cho bản thân mình. Lý Mặc Thư, từng là đệ nhất mỹ nam của Đại Yên, lại phải đi tính kế để mong cầu lòng thương hại, sự áy náy của người mình yêu. Thật buồn cười thay, chua xót thay!
Vĩnh An đế phất tay áo, nói:
«Ngươi có thể lui. Quân vô hí ngôn, trẫm tất cho ngươi toại nguyện, nhưng hãy nhớ lấy, đừng bao giờ dùng mưu kế với nữ nhi của trẫm."
Lúc ấy, Mặc Thư đã lờ mờ đoán được Vĩnh An đế tuyệt đối không dễ buông tha cho y như vậy. Nhưng y không bao giờ ngờ rằng, cái kết quả lại khiến nửa đời sau của bản thân sống trong oán hận.
—¤—¤—¤—
Sáng hôm sau, Vĩnh An đế ban một thánh chỉ đến Mộc vương phủ. Thánh chỉ viết rằng:
«Phụng thiên thừa vận, Hoàng đế chiếu viết, xét thấy Lý thị phẩm hạnh hơn người, tài mạo vẹn toàn, tứ đức đều trọn, nhiều năm vẫn một lòng thủ tiết, thay thê chủ quá cố chăm lo trong ngoài, chu toàn mọi việc, người người tán dương. Nay Mộc vương gia đã đến tuổi thành gia, cổ kim em thay chị nối duyên không phải chưa từng có, trẫm đoái thương gia ân, ban hôn cho Mộc Phiên Vân và Mặc Thư Lý thị, để Lý thị tiếp tục giữ vị Chính quân Mộc vương phủ. Đồng thời, được tin thảo dân Lưu Thuần có công tương cứu Mộc vương gia, gia ân sắc phong cùng với Ôn phủ tứ tử Ôn Thi Nhã, Lý phủ nhị tử Lý Tịch Nguyệt, nhậm vị Trắc quân Mộc vương phủ, vì Mộc gia khai chi tán diệp. Khâm thử."
Cả đế đô nhất thời chấn động.
Mà Lý Mặc Thư, dù mong ước bấy lâu được đạt thành, trong lòng lại chưa hề có chút vui sướng.
Bởi vì, Vĩnh An đế đã mang đến ba nam nhân chia sẻ Vân nhi của y. Trong đó, có một kẻ khiến y luôn cảm thấy bất an. Và một kẻ, y vô cùng căm hận.
Lý Tịch Nguyệt — Nhị công tử Lý phủ, Nhị đệ của Lý Mặc Thư, cũng là thứ tử do Trắc phu Hà Yên Nhiên sinh hạ.
Sau khi về đến Vương phủ, Mặc Thư căn dặn hạ nhân đun nước ấm, chuẩn bị bữa tối, sắp xếp lại giường gối cho chỉnh tề để Phiên Vân tắm rửa dùng bữa xong có thể nghỉ ngơi, đoạn y lại vội vàng sai người sửa soạn ngựa xe tiến cung diện thánh. Phiên Vân níu tay áo y, hỏi vì sao phải gấp gáp vào cung như thế, Mặc Thư cũng chỉ mỉm cười ra vẻ bí ẩn, bảo nàng cứ ngoan ngoãn ở trong phủ nghỉ ngơi đợi tin vui.
Nhìn theo bóng chiếc xe ngựa trực chỉ hướng hoàng cung, Phiên Vân khẽ thở dài, cảm thấy nàng đời này chính là bị tỷ phu nuôi thành nữ nhân vô dụng nhất Đại Yên. Tất cả mọi chuyện, y đều muốn gánh lấy một mình, tự mình giải quyết.
Nàng biết, Mặc Thư làm vậy chỉ vì quá thương nàng, muốn nàng được vô ưu vô lo mà sống. Nhưng y không hiểu rằng, không có một nữ nhân Đại Yên nào thích đứng sau lưng một nam nhân, để y che mưa chắn gió cho mình. Trong ván cờ này, y đã đi sai từ nước cờ đầu tiên.
Một nước đi sai, thua cả cuộc cờ.
—¤—¤—¤—
Hoàng cung.
Điện Càn Thanh.
Vĩnh An đế uy nghi ngự trên bảo tọa, thâm trầm nhìn xuống dưới. Lý Mặc Thư thân khoác y bào bằng gấm trắng muốt, dù quỳ dưới điện cũng thong dong từ tốn, không hề khiếp nhược, cũng không kiêu ngạo. Đó là phong thái chuẩn mực của một quý phu hoàng gia, cũng không phải một sớm một chiều có thể hun đúc được khí chất ấy.
Vĩnh An đế nghe xong những lời y bẩm, vẫn chưa lên tiếng cho y miễn lễ đứng dậy. Bà liếc nhìn nam nhân bên dưới, chầm chậm nói:
«Năm xưa trẫm từng hứa sau khi đại sự đã thành sẽ làm chủ ban cho ngươi một mối hôn sự khác, xem như thưởng cho sự trung thành của ngươi. Hiện tại, ngươi đã nghĩ kỹ chưa?"
Mặc Thư khẽ mỉm cười, đáy mắt cũng trở nên ôn nhu mềm mại lạ thường. Y đáp:
«Người mà thần phu muốn nói, tin rằng bệ hạ hẳn đã biết."
Vĩnh An đế giận dữ đập bàn, quát:
«Lý thị to gan! Trẫm lệnh cho ngươi bảo vệ, chăm sóc nó, ngươi lại cả gan dụ dỗ nữ nhi của trẫm! Ngươi còn dám quỳ ở đây xin cái danh chính ngôn thuận? Lẽ nào ngươi không không sợ trẫm sẽ lập tức ban ba thước lụa trắng cho ngươi?"
«Sợ, thần phu tất nhiên sợ. Nhưng thần phu tin rằng bệ hạ sẽ không làm vậy, vì nếu bệ hạ thật muốn mạng của thần phu, thần phu đã không còn mạng bước vào điện Càn Thanh này." Lý Mặc Thư vô cùng bình tĩnh đáp.
Vĩnh An đế bật cười thành tiếng, nói:
«Tốt! Trẫm quả thật rất thưởng thức ngươi, năm đó trong muôn vạn kẻ chọn ra ngươi cũng chính vì như vậy. Biết rõ bản thân muốn gì và biết làm gì để đạt được điều mình muốn, ngươi thật sự là người thích hợp nhất để đứng cạnh Vân nhi của trẫm. Nó quá lương thiện, trọng tình trọng nghĩa, sự tàn nhẫn máu lạnh của ngươi vừa khéo lại có thể giúp nó. Nhưng mà, Lý thị … Ngươi biết ngươi sai ở chỗ nào không?"
Nói đến đây, hai mắt của Vĩnh An đế lóe lên lửa giận. Bà ném tờ giấy trên bàn xuống trước mặt Lý Mặc Thư.
«Lý thị, trẫm tuyệt đối không cho phép ngươi tính kế nữ nhi của trẫm! Hay cho màn kịch bên bờ vực, nhất tiễn song điêu, vừa có thể thử lòng Vân nhi, vừa lợi dụng điều đó khiến nó cảm thấy nợ ngươi suốt đời, cuối cùng suýt nữa hại đến tính mạng của con bé. Ngươi nghĩ trẫm già rồi, vô dụng đến không biết cái kế cỏn con của ngươi?"
Lý Mặc Thư ngoài mặt vẫn tỏ vẻ điềm tĩnh, nhưng hai tay giấu trong ống tay áo sớm đã nắm chặt lại đến tứa máu.
Phải, y tính kế nàng. Tất cả đều nằm trong kế hoạch của y. Y biết rõ hôm ấy Phiên Vân muốn y cùng đi thăm phụ thân chỉ là cái cớ, kỳ thật nàng dự định dùng ám vệ lão hồ ly Mộc Lăng trước khi chết truyền lại cho mình để ám sát y. Tương kế tựu kế, Mặc Thư giả vờ để nàng nghĩ rằng bản thân đang hoài thai, sau đó mềm lòng lén thả tín hiệu huỷ kế hoạch ám sát y. Tiếp theo, y cho người giả đến thích sát mình để thử lòng nàng. Kết quả tuy rằng khiến người đau lòng, nhưng y vẫn có thể lợi dụng việc này làm cho Phiên Vân nghĩ rằng y suốt đời không thể làm cha chính là bởi vì nàng, bởi vì cuộc ám sát hôm ấy.
Kỳ thực, từ rất lâu trước, Mặc Thư đã biết bản thân kiếp này vô duyên với con cái. Một Chính phu không thể sinh hạ hậu tự nối dõi tông đường là phạm phải «Thất xuất chi điều», cho dù không bị bỏ, cũng khó lòng giữ vững vị trí Chính phu. Đó vốn dĩ là lỗi ở y, nhưng bây giờ, Phiên Vân đã nghĩ đó là lỗi của mình. Mặc Thư đã đưa bản thân từ vị trí có lỗi với nàng vì không thể sinh con chuyển thành kẻ mà nàng suốt đời cảm thấy có lỗi với y và cố hết sức để bù đắp. Kết quả đều là không thể có con, nhưng vị trí của y, lợi ích mà y có được thì khác nhau rất lớn.
Đúng, mưu kế ấy rất hèn hạ. Nhưng y cảm thấy bản thân vì hạnh phúc của mình mà tính toán không có gì là sai trái. Mặc dù có đôi lúc, y cũng thầm tự giễu cho bản thân mình. Lý Mặc Thư, từng là đệ nhất mỹ nam của Đại Yên, lại phải đi tính kế để mong cầu lòng thương hại, sự áy náy của người mình yêu. Thật buồn cười thay, chua xót thay!
Vĩnh An đế phất tay áo, nói:
«Ngươi có thể lui. Quân vô hí ngôn, trẫm tất cho ngươi toại nguyện, nhưng hãy nhớ lấy, đừng bao giờ dùng mưu kế với nữ nhi của trẫm."
Lúc ấy, Mặc Thư đã lờ mờ đoán được Vĩnh An đế tuyệt đối không dễ buông tha cho y như vậy. Nhưng y không bao giờ ngờ rằng, cái kết quả lại khiến nửa đời sau của bản thân sống trong oán hận.
—¤—¤—¤—
Sáng hôm sau, Vĩnh An đế ban một thánh chỉ đến Mộc vương phủ. Thánh chỉ viết rằng:
«Phụng thiên thừa vận, Hoàng đế chiếu viết, xét thấy Lý thị phẩm hạnh hơn người, tài mạo vẹn toàn, tứ đức đều trọn, nhiều năm vẫn một lòng thủ tiết, thay thê chủ quá cố chăm lo trong ngoài, chu toàn mọi việc, người người tán dương. Nay Mộc vương gia đã đến tuổi thành gia, cổ kim em thay chị nối duyên không phải chưa từng có, trẫm đoái thương gia ân, ban hôn cho Mộc Phiên Vân và Mặc Thư Lý thị, để Lý thị tiếp tục giữ vị Chính quân Mộc vương phủ. Đồng thời, được tin thảo dân Lưu Thuần có công tương cứu Mộc vương gia, gia ân sắc phong cùng với Ôn phủ tứ tử Ôn Thi Nhã, Lý phủ nhị tử Lý Tịch Nguyệt, nhậm vị Trắc quân Mộc vương phủ, vì Mộc gia khai chi tán diệp. Khâm thử."
Cả đế đô nhất thời chấn động.
Mà Lý Mặc Thư, dù mong ước bấy lâu được đạt thành, trong lòng lại chưa hề có chút vui sướng.
Bởi vì, Vĩnh An đế đã mang đến ba nam nhân chia sẻ Vân nhi của y. Trong đó, có một kẻ khiến y luôn cảm thấy bất an. Và một kẻ, y vô cùng căm hận.
Lý Tịch Nguyệt — Nhị công tử Lý phủ, Nhị đệ của Lý Mặc Thư, cũng là thứ tử do Trắc phu Hà Yên Nhiên sinh hạ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.