Chương 8
Ngọc Giao
12/12/2016
A Thuần quả là một nhánh cỏ đuôi chó kiên cường.
Sau khi khóc một đêm, sáng dậy lại vẫn vui vẻ ríu rít với Phiên Vân như thường. Phiên Vân thấy thế, trong lòng cũng được nhẹ nhõm phần nào. Nếu vì nàng mà khiến A Thuần không còn là A Thuần luôn vô tư vô lự nữa, thì nàng sẽ mang cảm giác tội lỗi cả đời này mất.
Thời gian là phương thuốc chữa lành mọi vết thương tốt nhất. Lại một tháng nữa trôi qua, cả hai dường như đều đã lãng quên đi những chuyện đã xảy ra đêm đó.
Buổi sáng, khi sương sớm còn đọng trên khóm trúc sau nhà, A Thuần vác gùi thuốc lên thành trấn bán. Phiên Vân vội vàng mang giúp hắn. Hai người vừa đi vừa nói cười vui vẻ, đoạn đường bỗng trở nên ngắn ngủi lạ thường. Khi mặt trời vừa đứng bóng, họ cũng vừa tới nơi.
A Thuần nhanh nhẹn đi vào một hiệu thuốc quen, bà chủ là một người đàn bà luống tuổi có khuôn mặt phúc hậu, gùi thuốc được trả một cái giá khá cao. A Thuần cười tít cả mắt, thấy trên trán Phiên Vân lấm tấm mồ hôi, liền dùng ống tay áo của mình lau cho nàng, bảo:
"Hôm nay có tiền, chốc nữa ta mua một con gà về, nửa nấu cháo, nửa nướng lên, tỷ thấy thế nào?"
Nếu là Phiên Vân của trước đây, mấy món ăn bình thường này làm sao nàng lại để tâm đến, nhưng bây giờ, chúng lại khiến nàng vui vẻ vô cùng.
"A Thuần, ta thấy đệ nên tự lau cho mình đi, cả mặt lấm lem kia kìa!" Phiên Vân đưa tay bẹo má A Thuần.
A Thuần vội vàng đưa tay sờ sờ má mình, cuống quýt hỏi:
"Lấm lem? Ở đâu vậy? Có phải ở đây không? Hay là ở bên này?"
Nhìn cái vẻ ngơ ngác của hắn, Phiên Vân thật không khách khí bật cười ngặt nghẽo, nói:
"Lừa đệ đấy, A Thuần ngốc!"
Nói đoạn, nàng nhanh chân chạy vèo đi, đề phòng A Thuần "hạ độc thủ".
Bấy giờ A Thuần mới biết mình bị trêu, tức giận đuổi theo, vừa đuổi vừa thở phì phì dọa dẫm:
"Được lắm, Mộc Vân! Tỷ có giỏi thì đứng lại đây!"
"Không đứng đấy, làm gì nhau nào?" Phiên Vân vừa chạy vừa không quên trêu tức cọng cỏ đuôi chó phía sau.
Một nam một nữ vô tư cười đùa trên phố, tiếng cười khánh khách giòn giã của thiếu nữ lan ra thành một chuỗi dài vang vọng.
Khung cảnh cười đùa đầm ấm đó lọt vào mắt một kẻ đang ở cách đấy không xa, lại trở nên chướng mắt lạ lùng. Nó như một cái gai nhọn cắm sâu vào tim y. Có một khắc nọ, y muốn lột hết những phần da của thiếu niên kia từng tiếp xúc với người y thương ra.
Kiềm chế suy nghĩ tàn độc trong đầu, Lý Mặc Thư hít sâu một hơi, bàn nắm chặt đến độ móng tay đâm vào da thịt ứa máu. Y cố nặn ra một nụ cười thật dịu dàng, phụ trợ thêm cho dáng vẻ hiền phu chuẩn mực giả tạo kia. Con người ở đế đô, vốn rất quen thuộc đắp lên mình một lớp ngụy trang hoàn hảo giả tạo.
Phiên Vân đang mải chạy, chợt thấy trước mặt từ đâu xuất hiện một cỗ kiệu. Kiệu có tám người khiêng, cáng kiệu làm bằng gỗ quý, tỏa hương thơm dìu dịu, rèm kiệu là gấm thượng hạng, trên thêu chỉ bạc, hết sức tinh xảo. Phiên Vân theo quán tính, suýt thì đâm sầm vào nó. Biết người trên kiệu ắt không phải kẻ tầm thường, nàng không muốn nảy sinh phiền toái không đáng, liền chủ động khom người nhận lỗi:
"Tại hạ lỗ mãng thất lễ, xin quý nhân lượng thứ cho."
"Xem ra Vân nhi ở đây rất vui vẻ thì phải?"
Bất ngờ nghe thấy giọng nói quen thuộc vang lên từ trong kiệu, Phiên Vân giật bắn người, ngẩng đầu lên nhìn. A Thuần vừa tới nơi, cũng theo ánh mắt của nàng, trông về hướng chiếc kiệu tám người khiêng ở gần đó.
Rèm lụa được một đôi tay trắng mịn tinh xảo như tạc bằng ngọc vén lên, để lộ ra bóng người thoát tục bên trong. A Thuần là nam nhi mà cũng nhất thời phải ngơ ngẩn cả người. Lần đầu tiên hắn mới sâu sắc cảm nhận được sự chênh lệch giữa mình với một ai đó xa xôi diệu vợi như thế. Chỉ thấy nam nhân trong kiệu mình vận xiêm y bằng gấm màu nguyệt bạch, đai lưng khảm ngọc lấp lánh. Suối tóc đen nhánh được búi lơi bằng một chiếc trâm bạch ngọc, sóng mắt lấp lánh, đuôi mắt cong cong dịu dàng khôn tả, khóe môi luôn mang theo nét cười ôn hòa. Y đẹp. Thật sự rất đẹp. Đó là vẻ đẹp của một mệnh phu quý tộc thanh tao và nhã nhặn, của một sản phẩm hoàn mỹ được hun đúc ra bởi cơ man nào quy củ, lễ nghi phong kiến chốn lầu vàng điện ngọc.
___ ___
Đại Hưng tửu lâu, Kim Hà thành.
Trên nhã gian của gian tửu lâu được xem là sang trọng nhất cái thành biên quan nhỏ bé, không khí trở nên đặc quánh nặng nề đến lạ. Đáng lẽ cửu biệt trùng phùng phải mừng mừng tủi tủi, ngàn lời vạn lời chẳng nói hết nhớ thương ... Nhưng không! Hai con người kia chỉ lẳng lặng ngồi nhìn nhau giữa khói hương nghi ngút, không nói không rằng, im lìm như hai kẻ xa lạ. A Thuần ngồi một bên, chẳng biết phải làm sao, cuối cùng sốt ruột không chịu nổi nữa, liền lên tiếng giục:
"Này, hai người nói gì đi chứ, đến đây chỉ để nhìn nhau à?"
Lý Mặc Thư mỉm cười thong dong rót trà ra cốc, không nhìn đến A Thuần, khẽ liếc Phiên Vân, lặp lại câu nói khi nãy một lần nữa:
"Xem ra Vân nhi ở đây rất vui vẻ thì phải? Vui đến mức ... quên cả đường về nhà. Nếu đã như thế, Mặc Thư chỉ đành phải đến đón nàng thôi."
Dừng một chút, y rủ mi, thật khẽ tiếp lời:
"Có lẽ là Mặc Thư đến không đúng lúc, làm phiền đến Vương gia ..."
Phiên Vân bấy giờ mới phản ứng lại, cười cười kéo tay y, nói:
"Tỷ phu! Huynh nói gì vậy! Phiên Vân vốn đã muốn trở về đế đô, chỉ ngặt nỗi vết thương chưa khỏi hẳn. Phiên Vân gặp tỷ phu, nhất thời mừng quá nên mới ngây người thôi, tỷ phu lại nghĩ xấu cho Phiên Vân!"
Mặc Thư nghe nàng nói bị thương, lập tức ghen tuông nhỏ nhen đều trở thành mây khói. Cõi đời này vốn dĩ luôn có nhân quả báo ứng, nó xui những kẻ tưởng chừng máu lạnh vô tình gặp khắc tinh của mình. Có những người như thế, đối với phần còn lại của thế gian, họ tính toán tỉ mỉ từng bước, nhưng đối với một ai đó, họ lại quên hết tất thảy, chỉ biết vui buồn theo từng ánh mắt, nụ cười của người kia.
Những cái mài vừa kéo da non trên khắp tay chân Phiên Vân khiến Mặc Thư xót đứt ruột gan, tạm thời quên đi sự tồn tại của A Thuần. Y nhẹ đặt tay nàng kề bên môi, hôn thật khẽ lên những ngón tay chi chít vết chai sau mấy tháng sống cuộc sống thường dân kia, âu yếm như dỗ dành một đứa trẻ:
"Mấy tháng này khổ cho Vân nhi ..."
Chợt thấy vai áo của Phiên Vân có một vết rách nhỏ, Mặc Thư liền vẫn như vô số lần trước kia, nhẹ nhàng lấy cái túi kim chỉ nhỏ trong ống tay áo ra, tỉ mỉ chăm chú đưa từng đường kim mũi chỉ khâu lại cho nàng.
Trong mắt Phiên Vân, những việc này vốn rất đỗi bình thường. Nàng sống bên cạnh Lý Mặc Thư từ bé, bởi tính tình hiếu động nên thường xuyên làm xiêm y trên người bung tà sứt chỉ. Vì thế, y để một túi kim chỉ nhỏ trong người, cứ mỗi khi áo nàng bị rách ở đâu, y lại lấy ra, khâu ngay cho nàng, lâu dần thành thói quen, mười mấy năm chưa từng đổi dời.
A Thuần ngẩn người nhìn cảnh tượng trước mắt. Nó thật ấm áp, thật đẹp đẽ. Đẹp đẽ tới mức, hắn không dám nhìn lâu, lại không thể dời mắt đi. Có một khoảnh khắc, hắn dường như cảm thấy, bản thân là kẻ thừa trong gian phòng này. Họ cùng thuộc về một thế giới, còn hắn lại không tài nào đi vào thế giới đó.
Trong thoáng chốc, tựa hồ có một hạt bụi đã bay vào mắt A Thuần, cay cay ... và xót.
Sau khi khóc một đêm, sáng dậy lại vẫn vui vẻ ríu rít với Phiên Vân như thường. Phiên Vân thấy thế, trong lòng cũng được nhẹ nhõm phần nào. Nếu vì nàng mà khiến A Thuần không còn là A Thuần luôn vô tư vô lự nữa, thì nàng sẽ mang cảm giác tội lỗi cả đời này mất.
Thời gian là phương thuốc chữa lành mọi vết thương tốt nhất. Lại một tháng nữa trôi qua, cả hai dường như đều đã lãng quên đi những chuyện đã xảy ra đêm đó.
Buổi sáng, khi sương sớm còn đọng trên khóm trúc sau nhà, A Thuần vác gùi thuốc lên thành trấn bán. Phiên Vân vội vàng mang giúp hắn. Hai người vừa đi vừa nói cười vui vẻ, đoạn đường bỗng trở nên ngắn ngủi lạ thường. Khi mặt trời vừa đứng bóng, họ cũng vừa tới nơi.
A Thuần nhanh nhẹn đi vào một hiệu thuốc quen, bà chủ là một người đàn bà luống tuổi có khuôn mặt phúc hậu, gùi thuốc được trả một cái giá khá cao. A Thuần cười tít cả mắt, thấy trên trán Phiên Vân lấm tấm mồ hôi, liền dùng ống tay áo của mình lau cho nàng, bảo:
"Hôm nay có tiền, chốc nữa ta mua một con gà về, nửa nấu cháo, nửa nướng lên, tỷ thấy thế nào?"
Nếu là Phiên Vân của trước đây, mấy món ăn bình thường này làm sao nàng lại để tâm đến, nhưng bây giờ, chúng lại khiến nàng vui vẻ vô cùng.
"A Thuần, ta thấy đệ nên tự lau cho mình đi, cả mặt lấm lem kia kìa!" Phiên Vân đưa tay bẹo má A Thuần.
A Thuần vội vàng đưa tay sờ sờ má mình, cuống quýt hỏi:
"Lấm lem? Ở đâu vậy? Có phải ở đây không? Hay là ở bên này?"
Nhìn cái vẻ ngơ ngác của hắn, Phiên Vân thật không khách khí bật cười ngặt nghẽo, nói:
"Lừa đệ đấy, A Thuần ngốc!"
Nói đoạn, nàng nhanh chân chạy vèo đi, đề phòng A Thuần "hạ độc thủ".
Bấy giờ A Thuần mới biết mình bị trêu, tức giận đuổi theo, vừa đuổi vừa thở phì phì dọa dẫm:
"Được lắm, Mộc Vân! Tỷ có giỏi thì đứng lại đây!"
"Không đứng đấy, làm gì nhau nào?" Phiên Vân vừa chạy vừa không quên trêu tức cọng cỏ đuôi chó phía sau.
Một nam một nữ vô tư cười đùa trên phố, tiếng cười khánh khách giòn giã của thiếu nữ lan ra thành một chuỗi dài vang vọng.
Khung cảnh cười đùa đầm ấm đó lọt vào mắt một kẻ đang ở cách đấy không xa, lại trở nên chướng mắt lạ lùng. Nó như một cái gai nhọn cắm sâu vào tim y. Có một khắc nọ, y muốn lột hết những phần da của thiếu niên kia từng tiếp xúc với người y thương ra.
Kiềm chế suy nghĩ tàn độc trong đầu, Lý Mặc Thư hít sâu một hơi, bàn nắm chặt đến độ móng tay đâm vào da thịt ứa máu. Y cố nặn ra một nụ cười thật dịu dàng, phụ trợ thêm cho dáng vẻ hiền phu chuẩn mực giả tạo kia. Con người ở đế đô, vốn rất quen thuộc đắp lên mình một lớp ngụy trang hoàn hảo giả tạo.
Phiên Vân đang mải chạy, chợt thấy trước mặt từ đâu xuất hiện một cỗ kiệu. Kiệu có tám người khiêng, cáng kiệu làm bằng gỗ quý, tỏa hương thơm dìu dịu, rèm kiệu là gấm thượng hạng, trên thêu chỉ bạc, hết sức tinh xảo. Phiên Vân theo quán tính, suýt thì đâm sầm vào nó. Biết người trên kiệu ắt không phải kẻ tầm thường, nàng không muốn nảy sinh phiền toái không đáng, liền chủ động khom người nhận lỗi:
"Tại hạ lỗ mãng thất lễ, xin quý nhân lượng thứ cho."
"Xem ra Vân nhi ở đây rất vui vẻ thì phải?"
Bất ngờ nghe thấy giọng nói quen thuộc vang lên từ trong kiệu, Phiên Vân giật bắn người, ngẩng đầu lên nhìn. A Thuần vừa tới nơi, cũng theo ánh mắt của nàng, trông về hướng chiếc kiệu tám người khiêng ở gần đó.
Rèm lụa được một đôi tay trắng mịn tinh xảo như tạc bằng ngọc vén lên, để lộ ra bóng người thoát tục bên trong. A Thuần là nam nhi mà cũng nhất thời phải ngơ ngẩn cả người. Lần đầu tiên hắn mới sâu sắc cảm nhận được sự chênh lệch giữa mình với một ai đó xa xôi diệu vợi như thế. Chỉ thấy nam nhân trong kiệu mình vận xiêm y bằng gấm màu nguyệt bạch, đai lưng khảm ngọc lấp lánh. Suối tóc đen nhánh được búi lơi bằng một chiếc trâm bạch ngọc, sóng mắt lấp lánh, đuôi mắt cong cong dịu dàng khôn tả, khóe môi luôn mang theo nét cười ôn hòa. Y đẹp. Thật sự rất đẹp. Đó là vẻ đẹp của một mệnh phu quý tộc thanh tao và nhã nhặn, của một sản phẩm hoàn mỹ được hun đúc ra bởi cơ man nào quy củ, lễ nghi phong kiến chốn lầu vàng điện ngọc.
___ ___
Đại Hưng tửu lâu, Kim Hà thành.
Trên nhã gian của gian tửu lâu được xem là sang trọng nhất cái thành biên quan nhỏ bé, không khí trở nên đặc quánh nặng nề đến lạ. Đáng lẽ cửu biệt trùng phùng phải mừng mừng tủi tủi, ngàn lời vạn lời chẳng nói hết nhớ thương ... Nhưng không! Hai con người kia chỉ lẳng lặng ngồi nhìn nhau giữa khói hương nghi ngút, không nói không rằng, im lìm như hai kẻ xa lạ. A Thuần ngồi một bên, chẳng biết phải làm sao, cuối cùng sốt ruột không chịu nổi nữa, liền lên tiếng giục:
"Này, hai người nói gì đi chứ, đến đây chỉ để nhìn nhau à?"
Lý Mặc Thư mỉm cười thong dong rót trà ra cốc, không nhìn đến A Thuần, khẽ liếc Phiên Vân, lặp lại câu nói khi nãy một lần nữa:
"Xem ra Vân nhi ở đây rất vui vẻ thì phải? Vui đến mức ... quên cả đường về nhà. Nếu đã như thế, Mặc Thư chỉ đành phải đến đón nàng thôi."
Dừng một chút, y rủ mi, thật khẽ tiếp lời:
"Có lẽ là Mặc Thư đến không đúng lúc, làm phiền đến Vương gia ..."
Phiên Vân bấy giờ mới phản ứng lại, cười cười kéo tay y, nói:
"Tỷ phu! Huynh nói gì vậy! Phiên Vân vốn đã muốn trở về đế đô, chỉ ngặt nỗi vết thương chưa khỏi hẳn. Phiên Vân gặp tỷ phu, nhất thời mừng quá nên mới ngây người thôi, tỷ phu lại nghĩ xấu cho Phiên Vân!"
Mặc Thư nghe nàng nói bị thương, lập tức ghen tuông nhỏ nhen đều trở thành mây khói. Cõi đời này vốn dĩ luôn có nhân quả báo ứng, nó xui những kẻ tưởng chừng máu lạnh vô tình gặp khắc tinh của mình. Có những người như thế, đối với phần còn lại của thế gian, họ tính toán tỉ mỉ từng bước, nhưng đối với một ai đó, họ lại quên hết tất thảy, chỉ biết vui buồn theo từng ánh mắt, nụ cười của người kia.
Những cái mài vừa kéo da non trên khắp tay chân Phiên Vân khiến Mặc Thư xót đứt ruột gan, tạm thời quên đi sự tồn tại của A Thuần. Y nhẹ đặt tay nàng kề bên môi, hôn thật khẽ lên những ngón tay chi chít vết chai sau mấy tháng sống cuộc sống thường dân kia, âu yếm như dỗ dành một đứa trẻ:
"Mấy tháng này khổ cho Vân nhi ..."
Chợt thấy vai áo của Phiên Vân có một vết rách nhỏ, Mặc Thư liền vẫn như vô số lần trước kia, nhẹ nhàng lấy cái túi kim chỉ nhỏ trong ống tay áo ra, tỉ mỉ chăm chú đưa từng đường kim mũi chỉ khâu lại cho nàng.
Trong mắt Phiên Vân, những việc này vốn rất đỗi bình thường. Nàng sống bên cạnh Lý Mặc Thư từ bé, bởi tính tình hiếu động nên thường xuyên làm xiêm y trên người bung tà sứt chỉ. Vì thế, y để một túi kim chỉ nhỏ trong người, cứ mỗi khi áo nàng bị rách ở đâu, y lại lấy ra, khâu ngay cho nàng, lâu dần thành thói quen, mười mấy năm chưa từng đổi dời.
A Thuần ngẩn người nhìn cảnh tượng trước mắt. Nó thật ấm áp, thật đẹp đẽ. Đẹp đẽ tới mức, hắn không dám nhìn lâu, lại không thể dời mắt đi. Có một khoảnh khắc, hắn dường như cảm thấy, bản thân là kẻ thừa trong gian phòng này. Họ cùng thuộc về một thế giới, còn hắn lại không tài nào đi vào thế giới đó.
Trong thoáng chốc, tựa hồ có một hạt bụi đã bay vào mắt A Thuần, cay cay ... và xót.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.