Chương 10
Ngọc Giao
25/12/2016
Lý Mặc Thư tạm thời
không nhàn rỗi để chú ý đến sự tồn tại của A Thuần, nhưng không có nghĩa là y đã quên. Khung cảnh hai người đùa vui thân thiết khi nãy, y vẫn
ghim trong lòng. Có điều, nếu nghĩ gì đều hiện rõ lên mặt, vậy đã không
phải là Lý Mặc Thư.
Sau một lúc khanh khanh ta ta với Phiên Vân, Mặc Thư mới nhìn tới A Thuần, lơ đãng hỏi:
"Vân nhi, vị tiểu công tử này là..."
"Đệ ấy tên Lưu Thuần, là ân nhân cứu mạng của ta." Phiên Vân cười tươi giới thiệu, lại quay sang nói với A Thuần, "A Thuần, đây là tỷ phu của ta, huynh ấy họ Lý."
A Thuần? Đôi mày ngài của Lý Mặc Thư khi nghe tới hai từ này liền khẽ nhíu lại. Gọi khuê danh của một nam tử thân mật như vậy, ở Đại Yên, chỉ có thê chủ mới có quyền đó.
A Thuần không nghĩ được nhiều đến thế, nghe Phiên Vân bảo vậy bèn vô tư cười, nói:
"Hóa ra là Lý ca ca, ca ca cứ gọi ta A Thuần là được rồi!"
Mặc Thư ngoài mặt thong dong nhấp một ngụm trà, trong lòng thì giận tím ruột. Theo quy củ Đại Yên, trắc phu thường gọi chính phu là đại ca, tự xưng đệ đệ để thể hiện sự hòa thuận, thương yêu như người một nhà. Chưa qua cửa, đã vội vàng muốn gọi huynh xưng đệ ư?
Kỳ thực, Mặc Thư đã quá đề cao độ thông minh của A Thuần. Tiểu tử ngô nghê này ngay cả sự ái muội giữa y và Phiên Vân rõ ràng như ban ngày mà còn nhìn không ra, vẫn một mực cho rằng y chỉ là tỷ phu của nàng, thì có thể nghĩ được cao siêu như thế sao?
"Lưu công tử quá lời. Công tử là ân nhân của Vân nhi, tức cũng là đại ân nhân của tiện phu, tiện phu sao dám nhận hai chữ "ca ca"." Mặc Thư tỏ thái độ hòa nhã chừng mực nhưng cũng xa cách muôn phần với A Thuần. Trong lời nói, y tự xưng "tiện phu", gọi Phiên Vân là "Vân nhi", lại nhấn mạnh hai chữ "ân nhân", rõ ràng muốn tách A Thuần ra khỏi thế giới của hai người, khéo léo nhắc nhở hắn rằng: Hắn chỉ là ân nhân của nàng, một người ngoài, không hơn không kém.
Nhưng, một lần nữa, Mặc Thư lại đánh giá quá cao năng lực nghe hiểu của A Thuần. Chỉ thấy tiểu tử này nghe xong bèn ngượng ngùng sờ sờ mũi, ngây thơ nói:
"Ta chỉ tiện tay mang tỷ ấy về nhà thôi, không đáng tính là ân nhân gì đâu ... Vân tỷ tỷ cũng giúp ta rất nhiều mà, tỷ ấy cùng ta phân loại thuốc, rồi phụ ta mang thuốc lên thành trấn bán mỗi sáng nữa ..."
Người nói vô tình, kẻ nghe lại hữu ý. Mặc Thư nghĩ rằng A Thuần đang khoe khoang sự thân thiết giữa hắn và Phiên Vân, lại nghe Vân nhi nhà mình phải vất vả như thế, trong lòng càng hận, nhìn dáng vẻ ngô nghê của A Thuần càng thấy chướng mắt, nhưng nụ cười treo ngoài mặt lại càng ấm áp hơn nữa. Y rót thêm một cốc trà, nhẹ nhàng nói:
"Công tử quả là lòng dạ rộng rãi, một bậc kỳ nam tử trong thiên hạ. Thấy nữ nhân xa lạ gặp nạn, vẫn khảng khái không tị hiềm nam nữ khác biệt, thật khiến tiện phu lấy làm khâm phục."
Lừa ngốc A Thuần nghe không ra gai nhọn trong câu nói của Mặc Thư, Phiên Vân lý nào lại chẳng hiểu y đang vòng vo mỉa mai A Thuần là kẻ dễ dãi. Người đàn ông bên gối của nàng, chưa từng lớn tiếng với ai bao giờ, nhưng không bao giờ là kẻ hiền lành, độ lượng. Phiên Vân lờ mờ đánh hơi thấy mùi chua trong lời của Mặc Thư, biết cái thùng giấm khổng lồ nhà nàng lại bị khui lên rồi, chỉ đành cười khổ trong lòng.
Ai cũng bảo Đại quân của Mộc vương phủ hiền hậu khoan dung, có ai ngờ rằng người này lại ghen đến cay nghiệt, ghen đến điên cuồng. Mọi động vật giống đực ở bên nàng đều bị y "quét" sạch sẽ, Phiên Vân ngay cả trò chuyện vài lời với những người hầu trong phủ cũng không dám, bởi nàng nói với nam nhân nào một câu cũng là hại người đó.
Phiên Vân thở dài, thấy A Thuần vừa hé môi định nói gì đấy, nàng liền trước một bước giành lời:
"Mọi người ăn đi nào, đừng chỉ lo nói thôi, thức ăn nguội hết cả rồi kìa!"
Nói đoạn, nàng lấy đũa gắp một miếng đậu phụ chua ngọt vào bát của Mặc Thư, cười nói:
"Mời tỷ phu dùng bữa!"
Ở một góc Mặc Thư không thấy được, nàng nháy mắt ra hiệu cho A Thuần đừng nói nữa. Nào ngờ, A Thuần ngốc liền ngạc nhiên, hỏi:
"Vân tỷ tỷ, mắt tỷ bị làm sao thế?"
"..."
Nếu không có Mặc Thư ở đây, Phiên Vân nhất định đã nhào tới cốc cho vào đầu A Thuần một cái. =__=
Lý Mặc Thư khẽ liếc Phiên Vân, biết rõ trò mèo của nàng, nhưng trước mặt người ngoài, y luôn giữ thể diện cho nàng, nên cũng không có phản ứng gì, chỉ ghé sát vào tai nàng, thì thầm:
"Ăn xong thì lên phòng chữ Thiên, ta có chuyện cần nói."
Phiên Vân: "..." Ai hãy giải thích cho nàng, tại sao nàng lại ngửi thấy mùi nguy hiểm ở đây chứ?
Đều tại A Thuần ngốc! Phiên Vân trừng mắt liếc A Thuần một cái.
A Thuần ngạc nhiên giương mắt nhìn lại nàng. Vân tỷ, ta vô tội thật mà!
Mặc Thư khẽ ho một tiếng, lập tức thành công khiến Phiên Vân ngoan ngoãn cúi đầu ăn cơm, chấm dứt cái màn "liếc mắt đưa tình" kia. Nói ra thì thật không có cốt khí, nhưng thực sự, Phiên Vân vẫn luôn có tâm lý ... sợ Lý Mặc Thư. Nàng do tỷ phu chăm sóc từ bé, nên đối với y, có chút giống như với phụ thân, huynh trưởng, nói gì nghe nấy. Nếu xem y là phu lang của nàng, thì Mộc Phiên Vân hẳn là loại thê chủ bị chồng quản lý gắt gao mà nữ nhân Đại Yên khinh thường nhất. Thật là bi kịch!
A Thuần vẫn rất vô tư ăn. Hắn học theo Phiên Vân, với đũa toan gắp một miếng thịt nướng lá sen vào bát của Mặc Thư, liền bị Phiên Vân ngăn lại:
"Tỷ phu trước giờ chỉ ăn chay, không ăn đồ mặn."
Nói thì nghe có vẻ buồn cười, một kẻ tay đẫm máu tươi lại ăn chay trường, nhưng quả là thế thật. Lý Mặc Thư không chỉ ăn chay, y còn niệm Phật, đọc kinh, gõ mõ. Trong Mộc vương phủ có một gian Phật đường dành riêng cho y. Nam nhân này, một tay lần tràng hạt, một tay đoạt mạng người.
A Thuần không sờn lòng, tiếp tục gắp một miếng măng xào cho Mặc Thư, lại bị Phiên Vân dùng đũa cản lại:
"Tỷ phu không thích ăn măng."
A Thuần tiu nghỉu, dợm đưa miếng măng ấy sang bát của nàng. Lần này lại đến lượt Mặc Thư ngăn hắn.
"Lưu công tử, Vân nhi cũng không ăn được măng, con bé đụng tới măng sẽ bị dị ứng." Lý Mặc Thư ôn tồn nói.
Chính vì nàng không ăn được, cho nên y cũng không thích. Mười mấy năm sống cạnh nhau, sở thích của nàng, cũng là sở thích của y, cái nàng ghét, y cũng chẳng ưa, hai người gần như đã hòa làm một thể.
A Thuần kinh ngạc, bảo:
"Không thể nào! Ta vẫn thường nấu món măng, tỷ ấy đâu có bị làm sao!"
Phiên Vân cười khổ, nói:
"Ta chưa từng chạm tới món ấy, tại đệ không để ý thôi."
Cũng như áo nàng có chỗ rách, hắn cũng không để ý tới. A Thuần quá vô tư, mà vô tư với vô tâm cách nhau chỉ một sợi chỉ mảnh.
Tình cảm của hắn, mãnh liệt như lửa. Nhưng ngọn lửa ấy bùng lên nhanh, tắt cũng nhanh. Còn tình của Mặc Thư, lại tựa nước. Dòng nước ôn hòa êm dịu, chẳng ai biết nó bắt nguồn từ đâu, tự lúc nào, thậm chí không phát hiện ra sự tồn tại của nó, vậy mà chảy mãi không ngừng, tế thủy trường lưu.
_________
Buổi tối.
Mặc Thư ngồi trước gương, mái tóc đen nhánh xõa dài như dòng suối mềm mại, vì mới tắm xong nên còn vương chút nước chưa khô hẳn. Y chỉ mặc chiếc áo trắng mỏng tang trên người, bên vai khoác hờ ngoại bào. Vừa bước ra khỏi thùng tắm, cả người Lý Mặc Thư toát lên một vẻ đẹp mông lung huyễn hoặc như sương khói.
Bỗng, một vòng tay từ đằng sau, rất khẽ ôm lấy thắt lưng y.
"Nếu không phải tay ta cảm nhận được hơi ấm, ta sẽ nghĩ rằng là tiên nhân nào nơi Cửu Trùng Thiên giáng xuống phàm gian đó." Phiên Vân tựa cằm lên vai y, hít một hơi thật sâu, khẽ nói.
Hương mẫu đơn thoang thoảng tỏa ra từ người Mặc Thư vương vấn nơi chóp mũi nàng, như thấm vào ruột gan tâm khảm. Phiên Vân lại hít thêm một hơi nữa, khẽ cảm thán:
"Thơm quá! Nếu quả trên đời có Mẫu Đơn tiên, vậy tỷ phu nhất định là chàng ta chuyển thế xuống phàm gian..."
Mặc Thư nhẹ điểm vào trán nàng một cái, mắng yêu:
"Miệng nhỏ càng ngày càng ngọt!"
Dừng một chút, y khẽ thở dài, nói:
"Ta làm sao lại là tiên nhân? Tiên nhân thì trường sinh bất lão, còn ta đã bắt đầu già rồi. Nào có thể so bì với Lưu công tử thiên chân thuần khiết?"
Phiên Vân buông tay ra, đi đến bên cạnh y, ngồi xổm xuống, ngả đầu lên chân y, thì thầm hỏi:
"A Thuần chỉ là một tiểu tử ở chốn sơn thôn dã lãnh, tỷ phu hà cớ cứ để bụng so bì với hắn chứ?"
Mặc Thư không đáp, chỉ im lặng cười khổ.
Nàng làm sao biết được, từng có một tiểu tử sơn thôn dã lãnh là Hà thị khiến một quý công tử mười phân vẹn mười là phụ thân y thảm bại cơ chứ?
Mặc Thư đã gần đến tuổi ba mươi, ngót ba mươi năm sống nơi điện ngọc lầu vàng, nhìn khắp tình đời ấm lạnh, y trông thấy, nơi đấy không chỉ có một Hà thị, mà còn rất nhiều "Hà thị" khác chim sẻ hóa phượng hoàng, hạnh phúc đến hết đời, không chỉ có Lý Chính phu, mà còn vô vàn "Lý Chính phu" khác, là phượng hoàng thật sự, lại chết dần mòn trong lồng vàng cùng nỗi cô quạnh tột cùng.
Nữ nhân quý tộc, là một sinh vật vô cùng mâu thuẫn. Họ muốn nam nhân phải hiền phu lương phụ, chính họ đặt ra tam tòng tứ đức để bắt nam nhân phải hiền phu lương phụ, nhưng lại thường bị cuốn hút bởi những nam nhân chống lại những quy tắc đó.
Nữ nhân quý tộc, cũng là sinh vật rất tàn nhẫn. Họ muốn bảo vệ sự ngây thơ thuần khiết của nam nhân họ yêu, đồng thời, lại cũng cần một nam nhân hiền phu lương phụ, đủ đảm đang thay họ sắp xếp ổn thỏa việc nhà, đủ giỏi giang để là hậu phương vững chắc cho họ khi cần tới. Có điều, một Chính phu dùng sự thuần khiết, thiện lương để quản lý hậu viện thế gia vọng tộc, chỉ là truyền thuyết. Vì thế, họ đặt một nam nhân mình không yêu vào vị trí này. Sau đó, lại chỉ trích nam nhân đó quá đa đoan, thâm trầm, nhơ nhuốc so với "bảo bối" hồn nhiên vô tà như pha lê của họ. Họ luôn cảm thấy thương những trắc phu họ yêu suốt đời nhưng không thể nâng làm chính thất một ngày, nhưng chưa từng nghĩ tới, những chính phu của họ, suốt đời an vị trên ghế chính thất, lại chưa từng được yêu một ngày.
Chính vì thế, Lý Mặc Thư cảm thấy bất an khi gặp A Thuần. Y sợ, hắn sẽ là Hà thị thứ hai. Còn y, sẽ là một bản sao của phụ thân mình.
Phiên Vân đợi lâu không thấy Mặc Thư nói gì, liền ngẩng đầu lên nhìn y, gọi:
"Tỷ phu?"
Mặc Thư vuốt ve cây trâm bạch ngọc, buông một tiếng thở dài như có như không:
"Vân nhi, nàng tựa hồ chưa từng gọi tên ta ..."
"Tỷ phu?"
"... Ta tên Mặc Thư, Lý Mặc Thư ..."
Sau một lúc khanh khanh ta ta với Phiên Vân, Mặc Thư mới nhìn tới A Thuần, lơ đãng hỏi:
"Vân nhi, vị tiểu công tử này là..."
"Đệ ấy tên Lưu Thuần, là ân nhân cứu mạng của ta." Phiên Vân cười tươi giới thiệu, lại quay sang nói với A Thuần, "A Thuần, đây là tỷ phu của ta, huynh ấy họ Lý."
A Thuần? Đôi mày ngài của Lý Mặc Thư khi nghe tới hai từ này liền khẽ nhíu lại. Gọi khuê danh của một nam tử thân mật như vậy, ở Đại Yên, chỉ có thê chủ mới có quyền đó.
A Thuần không nghĩ được nhiều đến thế, nghe Phiên Vân bảo vậy bèn vô tư cười, nói:
"Hóa ra là Lý ca ca, ca ca cứ gọi ta A Thuần là được rồi!"
Mặc Thư ngoài mặt thong dong nhấp một ngụm trà, trong lòng thì giận tím ruột. Theo quy củ Đại Yên, trắc phu thường gọi chính phu là đại ca, tự xưng đệ đệ để thể hiện sự hòa thuận, thương yêu như người một nhà. Chưa qua cửa, đã vội vàng muốn gọi huynh xưng đệ ư?
Kỳ thực, Mặc Thư đã quá đề cao độ thông minh của A Thuần. Tiểu tử ngô nghê này ngay cả sự ái muội giữa y và Phiên Vân rõ ràng như ban ngày mà còn nhìn không ra, vẫn một mực cho rằng y chỉ là tỷ phu của nàng, thì có thể nghĩ được cao siêu như thế sao?
"Lưu công tử quá lời. Công tử là ân nhân của Vân nhi, tức cũng là đại ân nhân của tiện phu, tiện phu sao dám nhận hai chữ "ca ca"." Mặc Thư tỏ thái độ hòa nhã chừng mực nhưng cũng xa cách muôn phần với A Thuần. Trong lời nói, y tự xưng "tiện phu", gọi Phiên Vân là "Vân nhi", lại nhấn mạnh hai chữ "ân nhân", rõ ràng muốn tách A Thuần ra khỏi thế giới của hai người, khéo léo nhắc nhở hắn rằng: Hắn chỉ là ân nhân của nàng, một người ngoài, không hơn không kém.
Nhưng, một lần nữa, Mặc Thư lại đánh giá quá cao năng lực nghe hiểu của A Thuần. Chỉ thấy tiểu tử này nghe xong bèn ngượng ngùng sờ sờ mũi, ngây thơ nói:
"Ta chỉ tiện tay mang tỷ ấy về nhà thôi, không đáng tính là ân nhân gì đâu ... Vân tỷ tỷ cũng giúp ta rất nhiều mà, tỷ ấy cùng ta phân loại thuốc, rồi phụ ta mang thuốc lên thành trấn bán mỗi sáng nữa ..."
Người nói vô tình, kẻ nghe lại hữu ý. Mặc Thư nghĩ rằng A Thuần đang khoe khoang sự thân thiết giữa hắn và Phiên Vân, lại nghe Vân nhi nhà mình phải vất vả như thế, trong lòng càng hận, nhìn dáng vẻ ngô nghê của A Thuần càng thấy chướng mắt, nhưng nụ cười treo ngoài mặt lại càng ấm áp hơn nữa. Y rót thêm một cốc trà, nhẹ nhàng nói:
"Công tử quả là lòng dạ rộng rãi, một bậc kỳ nam tử trong thiên hạ. Thấy nữ nhân xa lạ gặp nạn, vẫn khảng khái không tị hiềm nam nữ khác biệt, thật khiến tiện phu lấy làm khâm phục."
Lừa ngốc A Thuần nghe không ra gai nhọn trong câu nói của Mặc Thư, Phiên Vân lý nào lại chẳng hiểu y đang vòng vo mỉa mai A Thuần là kẻ dễ dãi. Người đàn ông bên gối của nàng, chưa từng lớn tiếng với ai bao giờ, nhưng không bao giờ là kẻ hiền lành, độ lượng. Phiên Vân lờ mờ đánh hơi thấy mùi chua trong lời của Mặc Thư, biết cái thùng giấm khổng lồ nhà nàng lại bị khui lên rồi, chỉ đành cười khổ trong lòng.
Ai cũng bảo Đại quân của Mộc vương phủ hiền hậu khoan dung, có ai ngờ rằng người này lại ghen đến cay nghiệt, ghen đến điên cuồng. Mọi động vật giống đực ở bên nàng đều bị y "quét" sạch sẽ, Phiên Vân ngay cả trò chuyện vài lời với những người hầu trong phủ cũng không dám, bởi nàng nói với nam nhân nào một câu cũng là hại người đó.
Phiên Vân thở dài, thấy A Thuần vừa hé môi định nói gì đấy, nàng liền trước một bước giành lời:
"Mọi người ăn đi nào, đừng chỉ lo nói thôi, thức ăn nguội hết cả rồi kìa!"
Nói đoạn, nàng lấy đũa gắp một miếng đậu phụ chua ngọt vào bát của Mặc Thư, cười nói:
"Mời tỷ phu dùng bữa!"
Ở một góc Mặc Thư không thấy được, nàng nháy mắt ra hiệu cho A Thuần đừng nói nữa. Nào ngờ, A Thuần ngốc liền ngạc nhiên, hỏi:
"Vân tỷ tỷ, mắt tỷ bị làm sao thế?"
"..."
Nếu không có Mặc Thư ở đây, Phiên Vân nhất định đã nhào tới cốc cho vào đầu A Thuần một cái. =__=
Lý Mặc Thư khẽ liếc Phiên Vân, biết rõ trò mèo của nàng, nhưng trước mặt người ngoài, y luôn giữ thể diện cho nàng, nên cũng không có phản ứng gì, chỉ ghé sát vào tai nàng, thì thầm:
"Ăn xong thì lên phòng chữ Thiên, ta có chuyện cần nói."
Phiên Vân: "..." Ai hãy giải thích cho nàng, tại sao nàng lại ngửi thấy mùi nguy hiểm ở đây chứ?
Đều tại A Thuần ngốc! Phiên Vân trừng mắt liếc A Thuần một cái.
A Thuần ngạc nhiên giương mắt nhìn lại nàng. Vân tỷ, ta vô tội thật mà!
Mặc Thư khẽ ho một tiếng, lập tức thành công khiến Phiên Vân ngoan ngoãn cúi đầu ăn cơm, chấm dứt cái màn "liếc mắt đưa tình" kia. Nói ra thì thật không có cốt khí, nhưng thực sự, Phiên Vân vẫn luôn có tâm lý ... sợ Lý Mặc Thư. Nàng do tỷ phu chăm sóc từ bé, nên đối với y, có chút giống như với phụ thân, huynh trưởng, nói gì nghe nấy. Nếu xem y là phu lang của nàng, thì Mộc Phiên Vân hẳn là loại thê chủ bị chồng quản lý gắt gao mà nữ nhân Đại Yên khinh thường nhất. Thật là bi kịch!
A Thuần vẫn rất vô tư ăn. Hắn học theo Phiên Vân, với đũa toan gắp một miếng thịt nướng lá sen vào bát của Mặc Thư, liền bị Phiên Vân ngăn lại:
"Tỷ phu trước giờ chỉ ăn chay, không ăn đồ mặn."
Nói thì nghe có vẻ buồn cười, một kẻ tay đẫm máu tươi lại ăn chay trường, nhưng quả là thế thật. Lý Mặc Thư không chỉ ăn chay, y còn niệm Phật, đọc kinh, gõ mõ. Trong Mộc vương phủ có một gian Phật đường dành riêng cho y. Nam nhân này, một tay lần tràng hạt, một tay đoạt mạng người.
A Thuần không sờn lòng, tiếp tục gắp một miếng măng xào cho Mặc Thư, lại bị Phiên Vân dùng đũa cản lại:
"Tỷ phu không thích ăn măng."
A Thuần tiu nghỉu, dợm đưa miếng măng ấy sang bát của nàng. Lần này lại đến lượt Mặc Thư ngăn hắn.
"Lưu công tử, Vân nhi cũng không ăn được măng, con bé đụng tới măng sẽ bị dị ứng." Lý Mặc Thư ôn tồn nói.
Chính vì nàng không ăn được, cho nên y cũng không thích. Mười mấy năm sống cạnh nhau, sở thích của nàng, cũng là sở thích của y, cái nàng ghét, y cũng chẳng ưa, hai người gần như đã hòa làm một thể.
A Thuần kinh ngạc, bảo:
"Không thể nào! Ta vẫn thường nấu món măng, tỷ ấy đâu có bị làm sao!"
Phiên Vân cười khổ, nói:
"Ta chưa từng chạm tới món ấy, tại đệ không để ý thôi."
Cũng như áo nàng có chỗ rách, hắn cũng không để ý tới. A Thuần quá vô tư, mà vô tư với vô tâm cách nhau chỉ một sợi chỉ mảnh.
Tình cảm của hắn, mãnh liệt như lửa. Nhưng ngọn lửa ấy bùng lên nhanh, tắt cũng nhanh. Còn tình của Mặc Thư, lại tựa nước. Dòng nước ôn hòa êm dịu, chẳng ai biết nó bắt nguồn từ đâu, tự lúc nào, thậm chí không phát hiện ra sự tồn tại của nó, vậy mà chảy mãi không ngừng, tế thủy trường lưu.
_________
Buổi tối.
Mặc Thư ngồi trước gương, mái tóc đen nhánh xõa dài như dòng suối mềm mại, vì mới tắm xong nên còn vương chút nước chưa khô hẳn. Y chỉ mặc chiếc áo trắng mỏng tang trên người, bên vai khoác hờ ngoại bào. Vừa bước ra khỏi thùng tắm, cả người Lý Mặc Thư toát lên một vẻ đẹp mông lung huyễn hoặc như sương khói.
Bỗng, một vòng tay từ đằng sau, rất khẽ ôm lấy thắt lưng y.
"Nếu không phải tay ta cảm nhận được hơi ấm, ta sẽ nghĩ rằng là tiên nhân nào nơi Cửu Trùng Thiên giáng xuống phàm gian đó." Phiên Vân tựa cằm lên vai y, hít một hơi thật sâu, khẽ nói.
Hương mẫu đơn thoang thoảng tỏa ra từ người Mặc Thư vương vấn nơi chóp mũi nàng, như thấm vào ruột gan tâm khảm. Phiên Vân lại hít thêm một hơi nữa, khẽ cảm thán:
"Thơm quá! Nếu quả trên đời có Mẫu Đơn tiên, vậy tỷ phu nhất định là chàng ta chuyển thế xuống phàm gian..."
Mặc Thư nhẹ điểm vào trán nàng một cái, mắng yêu:
"Miệng nhỏ càng ngày càng ngọt!"
Dừng một chút, y khẽ thở dài, nói:
"Ta làm sao lại là tiên nhân? Tiên nhân thì trường sinh bất lão, còn ta đã bắt đầu già rồi. Nào có thể so bì với Lưu công tử thiên chân thuần khiết?"
Phiên Vân buông tay ra, đi đến bên cạnh y, ngồi xổm xuống, ngả đầu lên chân y, thì thầm hỏi:
"A Thuần chỉ là một tiểu tử ở chốn sơn thôn dã lãnh, tỷ phu hà cớ cứ để bụng so bì với hắn chứ?"
Mặc Thư không đáp, chỉ im lặng cười khổ.
Nàng làm sao biết được, từng có một tiểu tử sơn thôn dã lãnh là Hà thị khiến một quý công tử mười phân vẹn mười là phụ thân y thảm bại cơ chứ?
Mặc Thư đã gần đến tuổi ba mươi, ngót ba mươi năm sống nơi điện ngọc lầu vàng, nhìn khắp tình đời ấm lạnh, y trông thấy, nơi đấy không chỉ có một Hà thị, mà còn rất nhiều "Hà thị" khác chim sẻ hóa phượng hoàng, hạnh phúc đến hết đời, không chỉ có Lý Chính phu, mà còn vô vàn "Lý Chính phu" khác, là phượng hoàng thật sự, lại chết dần mòn trong lồng vàng cùng nỗi cô quạnh tột cùng.
Nữ nhân quý tộc, là một sinh vật vô cùng mâu thuẫn. Họ muốn nam nhân phải hiền phu lương phụ, chính họ đặt ra tam tòng tứ đức để bắt nam nhân phải hiền phu lương phụ, nhưng lại thường bị cuốn hút bởi những nam nhân chống lại những quy tắc đó.
Nữ nhân quý tộc, cũng là sinh vật rất tàn nhẫn. Họ muốn bảo vệ sự ngây thơ thuần khiết của nam nhân họ yêu, đồng thời, lại cũng cần một nam nhân hiền phu lương phụ, đủ đảm đang thay họ sắp xếp ổn thỏa việc nhà, đủ giỏi giang để là hậu phương vững chắc cho họ khi cần tới. Có điều, một Chính phu dùng sự thuần khiết, thiện lương để quản lý hậu viện thế gia vọng tộc, chỉ là truyền thuyết. Vì thế, họ đặt một nam nhân mình không yêu vào vị trí này. Sau đó, lại chỉ trích nam nhân đó quá đa đoan, thâm trầm, nhơ nhuốc so với "bảo bối" hồn nhiên vô tà như pha lê của họ. Họ luôn cảm thấy thương những trắc phu họ yêu suốt đời nhưng không thể nâng làm chính thất một ngày, nhưng chưa từng nghĩ tới, những chính phu của họ, suốt đời an vị trên ghế chính thất, lại chưa từng được yêu một ngày.
Chính vì thế, Lý Mặc Thư cảm thấy bất an khi gặp A Thuần. Y sợ, hắn sẽ là Hà thị thứ hai. Còn y, sẽ là một bản sao của phụ thân mình.
Phiên Vân đợi lâu không thấy Mặc Thư nói gì, liền ngẩng đầu lên nhìn y, gọi:
"Tỷ phu?"
Mặc Thư vuốt ve cây trâm bạch ngọc, buông một tiếng thở dài như có như không:
"Vân nhi, nàng tựa hồ chưa từng gọi tên ta ..."
"Tỷ phu?"
"... Ta tên Mặc Thư, Lý Mặc Thư ..."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.