Chương 19: Vương thị hưu phu
Mục Bạch
23/11/2017
Sau khi thái tử đi không bao lâu, Hứa phủ liền xảy ra biến hóa nghiêng trời lệch đất, đã trải qua một lần tẩy rửa lớn.
Ngày đó sau khi thái tử rời đi, Hứa Từ vừa mới ra đường phố, liền nhìn thấy hai người Niệm Bạch, Niệm Hiếu cùng năm huynh đệ Nhan Tứ, A Ngưu ở đầu đường nôn nóng chờ đợi.
Bọn họ vừa thấy Hứa Từ trở về, liền cao hứng lên đón, thất chủy bát thiệt nói không cần về Hứa gia, trực tiếp đi phủ Tống Thái công.
Thì ra hôm qua Hứa Trường Tông vì chuyện Hứa Từ đột nhiên dự tiệc mà thẹn quá thành giận, hơn nữa lực rượu lên đầu, sau khi về nhà chỉ vào Vương thị chửi ầm lên, nói mấy lời như là “Dạy con không đúng, đàn bà vô đạo đức” linh tinh ra khỏi miệng, thậm chí còn muốn tát Vương thị.
Khi đó Vương thị đang đút canh tỉnh rượu cho Hứa Tử Nhàn một mình trở về, liền bị Hứa Trường Tông xông vào. Vương thị cắn răng chịu đựng, Hứa Tử Nhàn nghe ông ta nhục mạ Vương thị lại không thuận theo, sớm giận không thể kìm nén, thấy Hứa Trường Tông nâng tay, thì sao lại chịu cho ông ta đắc thủ.
Nó không nói hai lời, tay cản lại chân nhấc lên, liền đá Hứa Trường Tông ra cửa phòng, dừng ở ngoài năm mét trong sân. Hứa Trường Tông lúc ấy liền phun ra một ngụm máu, nhất thời trợn trắng mắt ngất đi.
Phải nói Hứa Tử Nhàn bình thường ra tay với người thường nhiều nhất cũng chỉ dùng ba phần lực, nhưng ai biểu nó đêm đó uống say mèm, hơn nữa phẫn nộ, sớm không đúng mực bất kể hậu quả. Vừa lên liền dùng mười phần lực, Hứa Trường Tông không chết thì cũng bị thương nặng.
Hứa Trường Tông ngất xong, liền dọa Lâm thị theo tới xem náo nhiệt của Vương thị, đám người Dương thị kinh sợ thét chói tai, nhanh chóng nâng người rồi nâng người, kêu đại phu rồi kêu đại phu, bắt người rồi bắt người.
May mắn Bách Lý Tích Yên đúng lúc đuổi tới, đưa Hứa Tử Nhàn cùng Vương thị đến hậu viện hoang vu của mình để bảo vệ. Bách Lý Tích Yên võ công kỳ cao, mọi người hết cách với nàng, chỉ có thể kéo dài.
Đại phu trải qua một đêm thi châm cấp cứu, Hứa Trường Tông sáng sớm ngày thứ hai mới từ từ chuyển tỉnh. Ông ta vừa tỉnh, từ đại phu biết được mình suýt nữa mất mạng thì hoảng hốt trong lòng, vừa hận lại e ngại.
Hứa Tử Nhàn còn tuổi nhỏ, một cước liền có thể muốn tính mạng của ông ta, nếu lớn thêm chút nữa, chẳng phải là cho người dao thớt thịt ta?
Nó bây giờ dám đối đãi mình như thế, tương lai còn không phải càng nghiêm trọng thêm. Hứa Trường Tông tức giận từ trong lòng, ác độc rồi thấy can đảm. Thà rằng nuôi hổ làm tai họa, chi bằng… nhổ cỏ nhổ tận góc.
Nhưng hổ dữ không ăn thịt con, mình sao có thể giết Hứa Tử Nhàn.
Ngược lại nghĩ đến mình suýt nữa bị nó giết chết, phần lo lắng kia lại bị sợ hãi cùng phẫn hận chiếm cứ, hừ, bất quá chỉ là nghiệp chướng chỉ biết làm mình mất mặt, thân nương cũng chỉ là một □□ hạ lưu.
Huống hồ nó lúc trước làm mình bị thương, hoàn toàn không có hiếu, bất kính bề trân, mưu sát cha ruột, theo luật phải chém.
Ông ta lúc này liền hạ lệnh không tiếc tất cả giá phải trả mà lùng bắt Hứa Tử Nhàn, hầu hạ gia pháp, trực tiếp trượng chết. Về phần Vương thị, dạy con không đúng, mê hoặc con gái mưu sát cha rượu, trượng hình một trăm, đưa tới quan phủ.
Sau lưng Hứa Từ có thái tử, thái tử tuy đi, nhưng thế lực vẫn còn, ông ta không dám động vào cậu, nhưng không có nghĩa là ông ta không dám động vào Hứa Tử Nhàn cùng Vương thị.
Thỏ bị buộc nóng nảy còn biết cắn người, mi muốn hại ta, muốn giết ta. Ta cũng khiến mi chết không có chỗ chôn, quản mi có tên Vương Viên Ngoại phú khả địch quốc gì!
Hứa Trường Tông vì tư lợi mà đã đi đến bước cực kỳ bi thảm, ông ta chỉ nghĩ đến người ngoài làm ông ta bị thương, lại không nhớ rõ mình đủ loại thương tổn người bên ngoài.
Kết quả mệnh lệnh này của ông ta còn chưa ra bao lâu, liền bị nguyên lão tam triều, phụ thân của Thánh Đức hoàng hậu Tống Thái công đột nhiên xông vào vả mặt.
Tống Thái công mang theo một chi Ngự Lâm quân trực tiếp xông vào phủ, hùng dũng oai vệ khí phách hiên ngang, thanh thế oai nghiêm, hơn một trăm Ngự Lâm quân vây quanh Hứa phủ chật như nêm cối.
Tống Thái công là nhất phái □□, Hứa Trường Tông tất nhiên là biết, nhưng ông bây giờ có lý, cũng không sợ nói.
Nhưng Tống Thái công vừa biết ông muốn trượng hình hai người, nhất thời vỗ bàn, thổi râu trừng mắt, “Con gái và cháu gái của lão phu, mà lại cho các ngươi giày xéo như thế!”
Hứa Trường Tông vừa nghe, tụ huyết mắc trong ngực nhất thời phun ra, lại ngất đi. Nằm tào, Vương thị khi nào thành con gái của Tống Thái công.
Lâm thị đánh mất đúng mực, chỉ quỳ ở bên giường khóc lóc la to.
Tống Thái công cũng mặc kệ họ, ông là lâm nguy nhận mệnh, thái tử trước khi đi nhờ ông quan tâm Hứa Từ, nhân tiện quan tâm Vương thị cùng Hứa Tử Nhàn một hai.
Thái tử coi trọng hài tử Hứa Từ này ông cũng biết, ông nghĩ mình tay già chân già, cách khá xa cũng không quan tâm được, không bằng trực tiếp đặt dưới mí mắt. Dù sao ba người Hứa Từ bất hòa với mấy người Hứa Trường Tông cũng đã không phải bí mật gì.
Lại nói lui một vạn bước, nếu họ không muốn rời đi, ông trực tiếp dùng Ngự Lâm quân mà bệ hạ ban cho áp cũng phải áp tải họ đi.
Ông tuy là quan văn, mà trong khung cũng cậy tài khinh người, trừ cháu ngoại ngoan của mình, ai cũng chướng mắt, cũng không có tư thái nho nhã nhã nhặn của văn nhân bình thường.
Bây giờ ông tới sớm, lại vừa vặn vấp phải trận trò hề này, Hứa Thị Lang muốn trượng hình hai người? Đó là không thể được.
Thái tử là cháu ngoại của mình, thái tử coi trọng Hứa Từ như thế, vậy ông cũng coi Hứa Từ thành nửa cháu ngoại của mình. Mẹ của nửa cháu ngoại sao… Tống Thái công chẹp chẹp miệng già, ông cũng miễn cưỡng nhận làm nửa con gái là được.
“Vương thị là con gái nuôi của Tống Thái công ta, ai dám động nàng?!” Tống Thái công tuổi già sức yếu, nói chuyện đầy nhịp điệu, không nộ mà uy, hơn nữa hơn một trăm danh tướng đoàn đoàn vây quanh Hứa phủ, dọa người Hứa phủ gan run tim đập, ngây ra như phỗng.
Theo Ngự Lâm quân hộ tống mấy người Vương thị, Hứa Tử Nhàn cùng Bách Lý Tích Yên ra phủ.
Sau khi ra phủ, Vương thị nghĩ nghĩ, cắn răng một cái, quay đầu phút chốc quỳ xuống với Tống Thái tông, “Cầu Tống Thái công làm chủ, tiện phụ muốn hưu phu (bỏ chồng)!” Hứa Trường Tông ăn đồ của nàng dùng đồ của nàng mười mấy năm, giờ lại muốn giết mẫu nữ (mẹ,con gái) các nàng, quả nhiên là vong ân phụ nghĩa, tâm ngoan thủ lạt! Nếu ông ta vô tình, nàng cũng không cần để ý tình nghĩa phu thê nữa.
Nàng tính tình nhát gan yếu đuối, tự cho là ẩn nhẫn nhân nhượng liền có thể đổi lấy cuộc sống bình tĩnh cho Hứa Từ cùng Tử Nhàn. Nhưng khi nghe được ông ta muốn trượng chết Hứa Tử Nhàn, nàng mới đột nhiên tỉnh ngộ. Bạch nhãn lang chính là bạch nhãn lang, vĩnh viễn cũng không thể nuôi quen.
Kết quả là, mình dễ dàng tha thứ đủ loại ngược lại làm đối phương càng thêm nghiêm trọng, không kiêng nể gì, không biết thu liễm. Ngược lại làm hại con trai con gái nhận hết khi nhục trong phủ.
Ngô muốn yên mà quân không muốn.
Nếu như thế, không bằng một đao lưỡng đạo, từ nay về sau cầu về cầu, đường về đường!
Thái công vừa nghe thì “di” một tiếng, lập tức vỗ tay nói tốt, “Lúc này mới giống con gái của Tống Thái công ta, nếu ngươi muốn hưu liền hưu, mọi việc có vi phụ chống.”
Vương thị nghe xong liền cầm khăn tay, cắn nát ngón trỏ viết xuống tờ hưu thư mang máu.
Nhưng hưu thư này có chút đặc biệt, không phải trượng phu hưu thê, lại là thê tử hưu phu.
Trò hề kinh thiên động địa này, mấy tháng từ nay về sau, mọi người vẫn nói chuyện say sưa khi giờ rỗi rãi.
Hứa Từ nghe mấy người thất chủy bát thiệt nói rõ ràng việc này, trong lòng mừng rỡ, một cước kia của Hứa Tử Nhàn đạp thật đúng là cực tốt. Tay cậu giương áo choàng lên, xoay người rời đi, cũng không thèm liếc nhìn Hứa phủ một cái, “Còn không theo ta đi phủ Thái công.” Cậu phải hảo hảo bái kiến thuận tiện cảm tạ vị ông ngoại tiện nghi này.
Hứa Trường Tông bị hưu, trên mặt cảm thấy không ánh sáng gấp bội. Chỉ nghe nói qua công chúa hưu phu, còn chưa nghe nói qua thê tử bình dân hưu phu. Tuy trong lòng không nhận, nhưng Vương thị giờ có chính nhất phẩm nguyên lão tam triều Tống Thái công làm chỗ dựa, ông không thể động vào mảy may.
Nhưng cũng có chỗ đáng mừng, Lâm thị kiểm tra thực hư trong phòng Vương thị Hứa Từ phát hiện trong phòng họ có không ít vật quý hiếm hiếm thấy. Bây giờ Vương thị rời đi, vậy tất cả đồ trong nhà này không phải có nghĩa là hoàn toàn thuộc về mình sao?
Hứa Tử Dĩnh tâm tư nhanh nhẹn, ở sau lưng Lâm thị trộm chuyển mấy món trân bảo ra khỏi Hứa phủ, giấu ở một chỗ hoang vu. Nàng nhìn ra số mệnh Hứa phủ đã đến cùng, nhưng Lâm thị lại còn đang mơ mộng đẹp hoàng lương. Vương thị nếu lần nữa giết về Hứa phủ, mấy người họ nhất định chịu không nổi.
Dù sao Lâm thị cũng không phải toàn tâm toàn ý đối đãi mình, người không vì mình trời tru đất diệt, nàng sống lại, cũng không phải là để chịu tội cùng mấy nhân loại ngư thần này.
Đáng thương Lâm thị mấy ngày trước còn thuyết phục Hứa Trường Tông mang Hứa Tử Dĩnh trải đường vào hoàng cung, kết quả lại chỉ đổi lấy khinh thường và khinh thường của đối phương.
Nàng là sinh viên giỏi năng khiếu chuyên ngành hóa học, vì nắm giữ kỹ thuật hóa học cao nhất mà tự nguyện gia nhập vào trong hạng mục sinh hóa của một tổ chức khủng bố. Trạm thí nghiệm nổ, nàng cũng xuyên qua đây. Đến nay qua hai năm, nàng cũng nghẹn khuất hai năm.
Thế giới lạc hậu này, cư nhiên ngay cả ách lôi bình thường nhất cũng không có! Không có □□, không có vũ khí sinh hóa, không có ai tạo khí độc, chiến đấu dĩ nhiên là lạc hậu toàn bộ dựa vào sức người cùng vũ khí lạnh.
Vậy nếu nàng có thể làm ra thuốc nổ, ở thế giới cổ xưa này chẳng phải là có thể hoành hành tứ phương, thậm chí là nhất thống thiên hạ hay sao?
Chờ nàng lớn hơn một chút, nàng nhất định sẽ thoát khỏi căn nhà ghê tởm này. Đổi mấy vật phẩm trang sức mà nàng giấu thành tiền tài, mua tài liệu nàng cần, chế thành vũ khí sinh hóa mà người ta nghe tin đã sợ mất mật.
Thế giới này, nhất định là tồn tại cho nàng tiêu xài.
Quả nhiên không ngoài Hứa Tử Dĩnh liệu, Hứa Trường Tông, Lâm thị yên tĩnh không được hai ngày, Ngự Lâm quân liền lấy địa khế (giấy tờ nhà đất) ‘biệt viện của Vương phủ’ mà đuổi đám người Hứa Trường Tông ra khỏi nhà, cái tên ‘Hứa phủ’ bây giờ lúc trước có tên là ‘Biệt viện của Vương phủ’, tuy đổi tên thành ‘Hứa phủ’, nhưng địa khế vẫn ở trong tay Vương thị.
Đám người Lâm thị dưới Ngự Lâm quân chặt chẽ giám thị như kên kên mà trân bảo nào cũng không lấy được, chỉ mang theo quần áo cùng trang sức linh tinh của mình.
Hứa Trường Tông nhìn cao phủ đại viện cự tuyệt cho mình ngoài cửa, lại nhìn đám người Lâm thị khóc không ngừng bên người, trong lòng khó chịu một trận, hối hận không thôi. Nhưng việc đã đến nước này, đã hồi thiên mệt mỏi.
Ông chỉ phải đánh nát nha hướng trong bụng nuốt, lấy ngân phiếu mà tham ô nhận hối lộ tích cóp nhiều năm qua, tốn thời gian nửa tháng, mua một tòa nhà ở trong một hẻm nhỏ của phố Tay.
Có chút ít còn hơn không, ít nhất không cần lại ngủ ngoài trời đầu đường cùng bôn ba ở khách sạn.
Sinh hoạt tuy không lớn bằng trước, nhưng ông cũng có ưu việt. Hoàng Thượng vì chuyện Thái công cướp người mà trấn an ông, hơn nữa Cung thân vương từ giữa du thuyết, Lễ bộ Thượng Thư già cáo lão hồi hương trước, mà ông cũng như nguyện có được chức vụ chính Tam phẩm Lễ bộ Thượng Thư này.
Từ nay về sau ông sẽ đứng đầu Lễ bộ, một nhà độc đại.
Hai nhà Vương phủ, Hứa phủ bây giờ từ nay về sau cả đời không qua lại với nhau, không còn liên hệ.
Mà Vương Viên Ngoại biết con gái của mình thế nhưng dũng cảm, hưu đi Hứa Trường Tông, cực vui, ra ngoài liền nói với người ta: “Khi lượn lờ ở nhà chỉ là một nữ tử mảnh mai, không nghĩ đến bây giờ lại có thể mạnh mẽ như thế”.
Hứa Từ còn thuyết phục ông tu sửa Hứa phủ lại lần nữa, đổi thành học đường, mời vài tiên sinh, chuyên dạy cho mấy hài tử khó khăn không có tiền vào học đường học ở phố Đông. Vương Viên Ngoại nghe xong hô to không sai, không chỉ đổi tên Hứa phủ thành “Tế thế từ học đường”, còn thấy người liền khen đây là suy nghĩ của cháu ngoại ông Hứa Từ, trong lúc nhất thời, mọi người lần lượt đổi giọng gọi Hứa Từ là “Tế thế Từ thiếu”, càng khen cậu không dứt miệng.
Năm huynh đệ cũng được cậu giao trách nhiệm mỗi buổi sáng vào học đường học tập, buổi chiều tiếp tục theo Hứa Tử Nhàn tập võ.
Tống Thái công trong nhà mất người thân, con trai sớm chết trận, con gái duy nhất cũng thành vật hi sinh của cung đình.
Ông xưa nay cô đơn, Vương thị, Hứa Từ ở lại cũng không về nhà Vương Viên Ngoại, liền ở đây trát căn. Vương thị từ hiếu, đau lòng Tống Thái công sống một mình không trạch, luôn luôn nấu không ít canh đường nước cho Tống Thái công, liền làm Tống Thái công vui không khép miệng, hô thẳng thu được con gái tốt.
Nhưng làm cha ruột là Vương Viên Ngoại tức giận không nhẹ.
Năm sau, Bách Lý Tích Yên mang theo Hứa Tử Nhàn trở về Trường Bạch sơn, mà Hứa Từ cũng khẩn cấp tiến vào học tập, chuẩn bị tháng Ba thi viện, tất cả sinh hoạt đều đi vào quỹ đạo.
Ngày đó sau khi thái tử rời đi, Hứa Từ vừa mới ra đường phố, liền nhìn thấy hai người Niệm Bạch, Niệm Hiếu cùng năm huynh đệ Nhan Tứ, A Ngưu ở đầu đường nôn nóng chờ đợi.
Bọn họ vừa thấy Hứa Từ trở về, liền cao hứng lên đón, thất chủy bát thiệt nói không cần về Hứa gia, trực tiếp đi phủ Tống Thái công.
Thì ra hôm qua Hứa Trường Tông vì chuyện Hứa Từ đột nhiên dự tiệc mà thẹn quá thành giận, hơn nữa lực rượu lên đầu, sau khi về nhà chỉ vào Vương thị chửi ầm lên, nói mấy lời như là “Dạy con không đúng, đàn bà vô đạo đức” linh tinh ra khỏi miệng, thậm chí còn muốn tát Vương thị.
Khi đó Vương thị đang đút canh tỉnh rượu cho Hứa Tử Nhàn một mình trở về, liền bị Hứa Trường Tông xông vào. Vương thị cắn răng chịu đựng, Hứa Tử Nhàn nghe ông ta nhục mạ Vương thị lại không thuận theo, sớm giận không thể kìm nén, thấy Hứa Trường Tông nâng tay, thì sao lại chịu cho ông ta đắc thủ.
Nó không nói hai lời, tay cản lại chân nhấc lên, liền đá Hứa Trường Tông ra cửa phòng, dừng ở ngoài năm mét trong sân. Hứa Trường Tông lúc ấy liền phun ra một ngụm máu, nhất thời trợn trắng mắt ngất đi.
Phải nói Hứa Tử Nhàn bình thường ra tay với người thường nhiều nhất cũng chỉ dùng ba phần lực, nhưng ai biểu nó đêm đó uống say mèm, hơn nữa phẫn nộ, sớm không đúng mực bất kể hậu quả. Vừa lên liền dùng mười phần lực, Hứa Trường Tông không chết thì cũng bị thương nặng.
Hứa Trường Tông ngất xong, liền dọa Lâm thị theo tới xem náo nhiệt của Vương thị, đám người Dương thị kinh sợ thét chói tai, nhanh chóng nâng người rồi nâng người, kêu đại phu rồi kêu đại phu, bắt người rồi bắt người.
May mắn Bách Lý Tích Yên đúng lúc đuổi tới, đưa Hứa Tử Nhàn cùng Vương thị đến hậu viện hoang vu của mình để bảo vệ. Bách Lý Tích Yên võ công kỳ cao, mọi người hết cách với nàng, chỉ có thể kéo dài.
Đại phu trải qua một đêm thi châm cấp cứu, Hứa Trường Tông sáng sớm ngày thứ hai mới từ từ chuyển tỉnh. Ông ta vừa tỉnh, từ đại phu biết được mình suýt nữa mất mạng thì hoảng hốt trong lòng, vừa hận lại e ngại.
Hứa Tử Nhàn còn tuổi nhỏ, một cước liền có thể muốn tính mạng của ông ta, nếu lớn thêm chút nữa, chẳng phải là cho người dao thớt thịt ta?
Nó bây giờ dám đối đãi mình như thế, tương lai còn không phải càng nghiêm trọng thêm. Hứa Trường Tông tức giận từ trong lòng, ác độc rồi thấy can đảm. Thà rằng nuôi hổ làm tai họa, chi bằng… nhổ cỏ nhổ tận góc.
Nhưng hổ dữ không ăn thịt con, mình sao có thể giết Hứa Tử Nhàn.
Ngược lại nghĩ đến mình suýt nữa bị nó giết chết, phần lo lắng kia lại bị sợ hãi cùng phẫn hận chiếm cứ, hừ, bất quá chỉ là nghiệp chướng chỉ biết làm mình mất mặt, thân nương cũng chỉ là một □□ hạ lưu.
Huống hồ nó lúc trước làm mình bị thương, hoàn toàn không có hiếu, bất kính bề trân, mưu sát cha ruột, theo luật phải chém.
Ông ta lúc này liền hạ lệnh không tiếc tất cả giá phải trả mà lùng bắt Hứa Tử Nhàn, hầu hạ gia pháp, trực tiếp trượng chết. Về phần Vương thị, dạy con không đúng, mê hoặc con gái mưu sát cha rượu, trượng hình một trăm, đưa tới quan phủ.
Sau lưng Hứa Từ có thái tử, thái tử tuy đi, nhưng thế lực vẫn còn, ông ta không dám động vào cậu, nhưng không có nghĩa là ông ta không dám động vào Hứa Tử Nhàn cùng Vương thị.
Thỏ bị buộc nóng nảy còn biết cắn người, mi muốn hại ta, muốn giết ta. Ta cũng khiến mi chết không có chỗ chôn, quản mi có tên Vương Viên Ngoại phú khả địch quốc gì!
Hứa Trường Tông vì tư lợi mà đã đi đến bước cực kỳ bi thảm, ông ta chỉ nghĩ đến người ngoài làm ông ta bị thương, lại không nhớ rõ mình đủ loại thương tổn người bên ngoài.
Kết quả mệnh lệnh này của ông ta còn chưa ra bao lâu, liền bị nguyên lão tam triều, phụ thân của Thánh Đức hoàng hậu Tống Thái công đột nhiên xông vào vả mặt.
Tống Thái công mang theo một chi Ngự Lâm quân trực tiếp xông vào phủ, hùng dũng oai vệ khí phách hiên ngang, thanh thế oai nghiêm, hơn một trăm Ngự Lâm quân vây quanh Hứa phủ chật như nêm cối.
Tống Thái công là nhất phái □□, Hứa Trường Tông tất nhiên là biết, nhưng ông bây giờ có lý, cũng không sợ nói.
Nhưng Tống Thái công vừa biết ông muốn trượng hình hai người, nhất thời vỗ bàn, thổi râu trừng mắt, “Con gái và cháu gái của lão phu, mà lại cho các ngươi giày xéo như thế!”
Hứa Trường Tông vừa nghe, tụ huyết mắc trong ngực nhất thời phun ra, lại ngất đi. Nằm tào, Vương thị khi nào thành con gái của Tống Thái công.
Lâm thị đánh mất đúng mực, chỉ quỳ ở bên giường khóc lóc la to.
Tống Thái công cũng mặc kệ họ, ông là lâm nguy nhận mệnh, thái tử trước khi đi nhờ ông quan tâm Hứa Từ, nhân tiện quan tâm Vương thị cùng Hứa Tử Nhàn một hai.
Thái tử coi trọng hài tử Hứa Từ này ông cũng biết, ông nghĩ mình tay già chân già, cách khá xa cũng không quan tâm được, không bằng trực tiếp đặt dưới mí mắt. Dù sao ba người Hứa Từ bất hòa với mấy người Hứa Trường Tông cũng đã không phải bí mật gì.
Lại nói lui một vạn bước, nếu họ không muốn rời đi, ông trực tiếp dùng Ngự Lâm quân mà bệ hạ ban cho áp cũng phải áp tải họ đi.
Ông tuy là quan văn, mà trong khung cũng cậy tài khinh người, trừ cháu ngoại ngoan của mình, ai cũng chướng mắt, cũng không có tư thái nho nhã nhã nhặn của văn nhân bình thường.
Bây giờ ông tới sớm, lại vừa vặn vấp phải trận trò hề này, Hứa Thị Lang muốn trượng hình hai người? Đó là không thể được.
Thái tử là cháu ngoại của mình, thái tử coi trọng Hứa Từ như thế, vậy ông cũng coi Hứa Từ thành nửa cháu ngoại của mình. Mẹ của nửa cháu ngoại sao… Tống Thái công chẹp chẹp miệng già, ông cũng miễn cưỡng nhận làm nửa con gái là được.
“Vương thị là con gái nuôi của Tống Thái công ta, ai dám động nàng?!” Tống Thái công tuổi già sức yếu, nói chuyện đầy nhịp điệu, không nộ mà uy, hơn nữa hơn một trăm danh tướng đoàn đoàn vây quanh Hứa phủ, dọa người Hứa phủ gan run tim đập, ngây ra như phỗng.
Theo Ngự Lâm quân hộ tống mấy người Vương thị, Hứa Tử Nhàn cùng Bách Lý Tích Yên ra phủ.
Sau khi ra phủ, Vương thị nghĩ nghĩ, cắn răng một cái, quay đầu phút chốc quỳ xuống với Tống Thái tông, “Cầu Tống Thái công làm chủ, tiện phụ muốn hưu phu (bỏ chồng)!” Hứa Trường Tông ăn đồ của nàng dùng đồ của nàng mười mấy năm, giờ lại muốn giết mẫu nữ (mẹ,con gái) các nàng, quả nhiên là vong ân phụ nghĩa, tâm ngoan thủ lạt! Nếu ông ta vô tình, nàng cũng không cần để ý tình nghĩa phu thê nữa.
Nàng tính tình nhát gan yếu đuối, tự cho là ẩn nhẫn nhân nhượng liền có thể đổi lấy cuộc sống bình tĩnh cho Hứa Từ cùng Tử Nhàn. Nhưng khi nghe được ông ta muốn trượng chết Hứa Tử Nhàn, nàng mới đột nhiên tỉnh ngộ. Bạch nhãn lang chính là bạch nhãn lang, vĩnh viễn cũng không thể nuôi quen.
Kết quả là, mình dễ dàng tha thứ đủ loại ngược lại làm đối phương càng thêm nghiêm trọng, không kiêng nể gì, không biết thu liễm. Ngược lại làm hại con trai con gái nhận hết khi nhục trong phủ.
Ngô muốn yên mà quân không muốn.
Nếu như thế, không bằng một đao lưỡng đạo, từ nay về sau cầu về cầu, đường về đường!
Thái công vừa nghe thì “di” một tiếng, lập tức vỗ tay nói tốt, “Lúc này mới giống con gái của Tống Thái công ta, nếu ngươi muốn hưu liền hưu, mọi việc có vi phụ chống.”
Vương thị nghe xong liền cầm khăn tay, cắn nát ngón trỏ viết xuống tờ hưu thư mang máu.
Nhưng hưu thư này có chút đặc biệt, không phải trượng phu hưu thê, lại là thê tử hưu phu.
Trò hề kinh thiên động địa này, mấy tháng từ nay về sau, mọi người vẫn nói chuyện say sưa khi giờ rỗi rãi.
Hứa Từ nghe mấy người thất chủy bát thiệt nói rõ ràng việc này, trong lòng mừng rỡ, một cước kia của Hứa Tử Nhàn đạp thật đúng là cực tốt. Tay cậu giương áo choàng lên, xoay người rời đi, cũng không thèm liếc nhìn Hứa phủ một cái, “Còn không theo ta đi phủ Thái công.” Cậu phải hảo hảo bái kiến thuận tiện cảm tạ vị ông ngoại tiện nghi này.
Hứa Trường Tông bị hưu, trên mặt cảm thấy không ánh sáng gấp bội. Chỉ nghe nói qua công chúa hưu phu, còn chưa nghe nói qua thê tử bình dân hưu phu. Tuy trong lòng không nhận, nhưng Vương thị giờ có chính nhất phẩm nguyên lão tam triều Tống Thái công làm chỗ dựa, ông không thể động vào mảy may.
Nhưng cũng có chỗ đáng mừng, Lâm thị kiểm tra thực hư trong phòng Vương thị Hứa Từ phát hiện trong phòng họ có không ít vật quý hiếm hiếm thấy. Bây giờ Vương thị rời đi, vậy tất cả đồ trong nhà này không phải có nghĩa là hoàn toàn thuộc về mình sao?
Hứa Tử Dĩnh tâm tư nhanh nhẹn, ở sau lưng Lâm thị trộm chuyển mấy món trân bảo ra khỏi Hứa phủ, giấu ở một chỗ hoang vu. Nàng nhìn ra số mệnh Hứa phủ đã đến cùng, nhưng Lâm thị lại còn đang mơ mộng đẹp hoàng lương. Vương thị nếu lần nữa giết về Hứa phủ, mấy người họ nhất định chịu không nổi.
Dù sao Lâm thị cũng không phải toàn tâm toàn ý đối đãi mình, người không vì mình trời tru đất diệt, nàng sống lại, cũng không phải là để chịu tội cùng mấy nhân loại ngư thần này.
Đáng thương Lâm thị mấy ngày trước còn thuyết phục Hứa Trường Tông mang Hứa Tử Dĩnh trải đường vào hoàng cung, kết quả lại chỉ đổi lấy khinh thường và khinh thường của đối phương.
Nàng là sinh viên giỏi năng khiếu chuyên ngành hóa học, vì nắm giữ kỹ thuật hóa học cao nhất mà tự nguyện gia nhập vào trong hạng mục sinh hóa của một tổ chức khủng bố. Trạm thí nghiệm nổ, nàng cũng xuyên qua đây. Đến nay qua hai năm, nàng cũng nghẹn khuất hai năm.
Thế giới lạc hậu này, cư nhiên ngay cả ách lôi bình thường nhất cũng không có! Không có □□, không có vũ khí sinh hóa, không có ai tạo khí độc, chiến đấu dĩ nhiên là lạc hậu toàn bộ dựa vào sức người cùng vũ khí lạnh.
Vậy nếu nàng có thể làm ra thuốc nổ, ở thế giới cổ xưa này chẳng phải là có thể hoành hành tứ phương, thậm chí là nhất thống thiên hạ hay sao?
Chờ nàng lớn hơn một chút, nàng nhất định sẽ thoát khỏi căn nhà ghê tởm này. Đổi mấy vật phẩm trang sức mà nàng giấu thành tiền tài, mua tài liệu nàng cần, chế thành vũ khí sinh hóa mà người ta nghe tin đã sợ mất mật.
Thế giới này, nhất định là tồn tại cho nàng tiêu xài.
Quả nhiên không ngoài Hứa Tử Dĩnh liệu, Hứa Trường Tông, Lâm thị yên tĩnh không được hai ngày, Ngự Lâm quân liền lấy địa khế (giấy tờ nhà đất) ‘biệt viện của Vương phủ’ mà đuổi đám người Hứa Trường Tông ra khỏi nhà, cái tên ‘Hứa phủ’ bây giờ lúc trước có tên là ‘Biệt viện của Vương phủ’, tuy đổi tên thành ‘Hứa phủ’, nhưng địa khế vẫn ở trong tay Vương thị.
Đám người Lâm thị dưới Ngự Lâm quân chặt chẽ giám thị như kên kên mà trân bảo nào cũng không lấy được, chỉ mang theo quần áo cùng trang sức linh tinh của mình.
Hứa Trường Tông nhìn cao phủ đại viện cự tuyệt cho mình ngoài cửa, lại nhìn đám người Lâm thị khóc không ngừng bên người, trong lòng khó chịu một trận, hối hận không thôi. Nhưng việc đã đến nước này, đã hồi thiên mệt mỏi.
Ông chỉ phải đánh nát nha hướng trong bụng nuốt, lấy ngân phiếu mà tham ô nhận hối lộ tích cóp nhiều năm qua, tốn thời gian nửa tháng, mua một tòa nhà ở trong một hẻm nhỏ của phố Tay.
Có chút ít còn hơn không, ít nhất không cần lại ngủ ngoài trời đầu đường cùng bôn ba ở khách sạn.
Sinh hoạt tuy không lớn bằng trước, nhưng ông cũng có ưu việt. Hoàng Thượng vì chuyện Thái công cướp người mà trấn an ông, hơn nữa Cung thân vương từ giữa du thuyết, Lễ bộ Thượng Thư già cáo lão hồi hương trước, mà ông cũng như nguyện có được chức vụ chính Tam phẩm Lễ bộ Thượng Thư này.
Từ nay về sau ông sẽ đứng đầu Lễ bộ, một nhà độc đại.
Hai nhà Vương phủ, Hứa phủ bây giờ từ nay về sau cả đời không qua lại với nhau, không còn liên hệ.
Mà Vương Viên Ngoại biết con gái của mình thế nhưng dũng cảm, hưu đi Hứa Trường Tông, cực vui, ra ngoài liền nói với người ta: “Khi lượn lờ ở nhà chỉ là một nữ tử mảnh mai, không nghĩ đến bây giờ lại có thể mạnh mẽ như thế”.
Hứa Từ còn thuyết phục ông tu sửa Hứa phủ lại lần nữa, đổi thành học đường, mời vài tiên sinh, chuyên dạy cho mấy hài tử khó khăn không có tiền vào học đường học ở phố Đông. Vương Viên Ngoại nghe xong hô to không sai, không chỉ đổi tên Hứa phủ thành “Tế thế từ học đường”, còn thấy người liền khen đây là suy nghĩ của cháu ngoại ông Hứa Từ, trong lúc nhất thời, mọi người lần lượt đổi giọng gọi Hứa Từ là “Tế thế Từ thiếu”, càng khen cậu không dứt miệng.
Năm huynh đệ cũng được cậu giao trách nhiệm mỗi buổi sáng vào học đường học tập, buổi chiều tiếp tục theo Hứa Tử Nhàn tập võ.
Tống Thái công trong nhà mất người thân, con trai sớm chết trận, con gái duy nhất cũng thành vật hi sinh của cung đình.
Ông xưa nay cô đơn, Vương thị, Hứa Từ ở lại cũng không về nhà Vương Viên Ngoại, liền ở đây trát căn. Vương thị từ hiếu, đau lòng Tống Thái công sống một mình không trạch, luôn luôn nấu không ít canh đường nước cho Tống Thái công, liền làm Tống Thái công vui không khép miệng, hô thẳng thu được con gái tốt.
Nhưng làm cha ruột là Vương Viên Ngoại tức giận không nhẹ.
Năm sau, Bách Lý Tích Yên mang theo Hứa Tử Nhàn trở về Trường Bạch sơn, mà Hứa Từ cũng khẩn cấp tiến vào học tập, chuẩn bị tháng Ba thi viện, tất cả sinh hoạt đều đi vào quỹ đạo.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.