Chương 102
Vụ Thỉ Dực
19/02/2014
“Vương gia, chuyện của Lục gia…..”
“Là bổn vương hạ lệnh.”
“……”
Đối thoại trên chấm dứt, A Nan nhất thời không biết nên nói gì. Quả nhiên, dù là vợ chồng, đôi lúc có một số chuyện nên giả vờ hồ đồ vẫn tốt hơn.
A Nan biết, Lục Thừa tướng sẽ để Lục Phỉ Dung đến tìm nàng kể lại, đơn giản là muốn nói cho nàng biết tình huống của Lục gia, nếu có thể thì nhờ Túc vương thủ hạ lưu tình. Dù sao, Lục gia là vô tội. Lục gia ở Ninh thành đã rối loạn, chi thứ nhất và chi thứ hai bận đến sứt đầu mẻ trán, mệt nhoài. Lục Thừa tướng tuy tức giận Lục Phỉ Đình làm những chuyện như vậy, nhưng lòng vẫn nghĩ cho Lục gia.
Đương nhiên, Lục Thừa tướng dù sao cũng sủng ái A Nan, nên chỉ để Lục Phỉ Dung đến báo cho A Nan biết tình huống Lục gia, A Nan muốn làm gì, lựa chọn vẫn thuộc về nàng.
Lục Thừa tướng làm quan nhiều năm, có thể nói là nguyên lão hai triều nhìn chúng hoàng tử lớn lên, hắn biết rõ con người của Túc vương, có thể bình thương làm việc nghiêm túc công bằng, cương trực, nhưng đó chỉ là với những việc tầm thường. Dù sao cũng là hoàng tử lớn lên trong hoàng cung, nếu cho rằng hắn thật sự là một người chính trực thiện lương, người chọc đến hắn sẽ chết như thế nào cũng không biết. Cho nên, Lục Thừa tướng cảm thấy Túc vương làm việc quy củ là biểu hiện bên ngoài, thật làm cho rất nhiều người hiểu lầm! Càng làm cho người ta đau đầu đó là, vị Vương gia này quyền cao chức trọng, có thể nói là đệ nhất nhân chỉ dưới Hoàng đế, muốn làm gì, hắn chỉ cần nhẹ nhàng bâng quơ phân phó một tiếng là được, căn bản không cần hắn tự mình động thủ.
Lục Thừa tướng có lo lắng cho Lục gia hơn nữa thì cũng biết mình ra mặt không tốt, chỉ có thể ký thác hy vọng lên người A Nan.
A Nan hiểu ý của Lục Thừa tướng, nghe chuyện Lục gia, nói lòng nàng không nghĩ gì tuyệt đối là gạt người!
Nhưng, A Nan dù thiện lương, khi biết việc này hoàn toàn là do phu quân nhà mình vì nàng xả giận, nhất thời không có cách nào giả mù sa mưa cầu tình, hay chỉ trích hắn hành sự độc ác gì gì đó. Đó là chuyện kẻ ngốc mới làm. A Nan tuy không thông minh, cũng không ngốc đến mức đi chỉ trích phu quân nhà mình, vì vậy mà xa cách với hắn.
Do đó, lúc đối mặt với Lục Phỉ Dung, A Nan giữ im lặng.
Còn nữa, một nguyên nhân khác khiến A Nan im lặng là, nàng tin tưởng tâm ý của nam nhân này dành cho mình, tin hắn sẽ không làm chuyện khiến nàng thương tâm. Hắn rất hiểu nàng, đôi khi sự “biết rõ” của hắn khiến nàng hơi sởn gai ốc, giống như bị người khác hoàn toàn nhìn thấy, khiến cho người ta tâm hoảng. Nhưng, dù nàng sởn gai ốc, sợ hãi, nam nhân kia tuyên bố rõ ràng không cho phép nàng vì vậy mà có suy nghĩ chùn chân hay muốn rời đi hắn, không yêu mặt xấu của hắn. A Nan tin rằng nếu mình có ý tưởng đó, Sở Bá Ninh tuyệt đối sẽ cho nàng cảm nhận được cái gì là sống không bằng chết!
Nói thế, hai người bọn họ, đời này nhất định dây dưa như vậy. Mặc kệ là yêu, hay là sau này sinh ra thân tình, cũng sẽ tiếp tục như vậy!
Lúc A Nan trầm mặc, đôi mắt đen sâu thẳm của Sở Bá Ninh yên lặng nhìn nàng, kiên nhẫn chờ nàng suy nghĩ xong.
Khi A Nan hoàn hồn, phát hiện đôi mắt đen tĩnh mịch của ai đó thẳng thừng nhìn chằm chằm mình, có chút không được tự nhiên, nhưng vẫn tươi cười nói: “Vương gia, hôm nay nhị tỷ đến chỉ cho thiếp phương thuốc ngăn nôn nghén, lát nữa cho đầu bếp làm thử.”
Sở Bá Ninh nhu hòa, ôm nàng ngồi trên đùi, hôn nhẹ lên mặt nàng, vuốt vuốt tóc nàng, lại sờ sờ bụng nàng, nơi này còn bằng phẳng, hoàn toàn không có cảm giác có tiểu nh mệnh đang lớn dần ở bên trong.
“Mới hai tháng thôi, nghe nói bình thường phụ nữ có thai nôn nghén đều ở ba tháng đầu, có lẽ qua một tháng nữa sẽ hết nôn.”
Tay Sở Bá Ninh đang xoa bụng nàng lập tức cứng ngắc, còn phải nôn một tháng nữa………..
A Nan buồn cười nhìn khuôn mặt xanh mét của hắn, tuy tình trạng hiện tại của nàng không tốt, nhưng phản ứng của nam nhân này luôn làm cho nàng cảm thấy vừa ngọt ngào vừa đáng yêu.
“Vương gia, tình trạng này của thiếp không tốt lắm, tối ngủ không yên ổn. Vì tốt cho chàng, hay là chúng ta chia phòng ra ngủ đi?” A Nan đề nghị, miễn cho mình tối ngủ hơi nhúc nhích một chút thì luôn làm ai đó bừng tỉnh, tưởng nàng muốn nôn, giấc ngủ thiếu hụt trầm trọng.
“Không cần thiết!” Sở Bá Ninh không chút do dự bác bỏ đề nghị của nàng.
“Ai nha, Vương gia, chàng xem chàng gầy đi nè, mẫu hậu và Hoàng thượng thấy sẽ đau lòng nha…….”
“Là bổn vương gầy cũng không phải bọn họ gầy, không cần để ý bọn họ!”
………..
Hai vợ chồng lảm nhảm nói chuyện, cứ thế, chuyện của Lục gia bị gác qua một bên.
A Nan không biết bản thân có phải quá nhẫn tâm không, vì không ở gần không biết, có suy nghĩ muốn nhắm mắt làm ngơ. Nhưng nàng cũng hiểu, dù nàng cầu tình thì đoán là Sở Bá Ninh cũng không buông tha Lục gia, lúc đó chỉ sợ chính mình bị tức chết. Nên cứ để hắn cảm thấy chơi đủ rồi tự thu tay là được.
Trở lại, vì nôn nghén nghiêm trọng, mỗi ngày đều ăn rồi ói, trong thảm cảnh ăn rồi ói, ói lại ăn như vậy, muốn nàng phân tâm chú ý việc khác đúng là làm khó nàng.
Nhắc đến nôn nghén, tháng này A Nan gần như ăn gì là nôn đó, đồ ăn mặc kệ làm ngon ra sao, hễ còn một chút nguyên vị, đều làm cho nàng nôn đến tối trời tối đất, đặc biệt là sữa dê tanh nồng, trứng chim này nọ, càng không đụng đến được.
đầu bếp làm thử phương thuốc Lục Phỉ Dung ăn thử, hoàn toàn vô ích, uống thuốc dinh dưỡng gì đó vẫn như cũ vừa ăn là nôn. Đây chứng minh việc phụ nữ mang thai nôn nghén, không phải tất cả phương thuốc ngăn nôn đều có hiệu quả.
Vì vậy, tâm tình của A Nan rất không tốt, liên tục một tháng không ăn được gì, hoàn toàn không thèm ăn, cũng không tìm thấy cái gì muốn ăn, rõ ràng bụng rỗng, nhưng cứ như bị cái gì chiếm rồi vậy, luôn không nhịn được muốn nôn ra. Đặc biệt vào buổi sáng khi Sở Bá Ninh rời giường, nếu phát ra chút xíu âm nhanh đánh thức nàng, nàng lại ôm bồn nôn khan.
Mang thai hai tháng, A Nan ăn nhiều nhất là cháo, cháo nhạt, uống đến miệng nhạt nhẽo. Mỗi ngày liều mạng buộc bản thân ăn nhiều một chút, nhưng ăn xong rồi nôn, vô cùng khó chịu, làm cho nàng gần như muốn khóc.
A Nan cảm thấy đứa bé trong bụng chắc chắn rất nghịch ngợm, mới giày vò nàng như vậy. Giờ nàng hơi lo lắng, khi đứa bé ra đời có thể vì giày vò nàng lâu vậy mà bị cha ghét bỏ không. Mỗi khi nghĩ thế, mắt A Nan liền ướt, dường như cảm thấy mình kiên trì mang thai sinh con là sinh con ra chịu tội vậy.
Suy nghĩ bi quan này làm cho A Nan nghĩ đến liền khóc, dọa đám Như Thúy Như Lam ngỡ nàng khó chịu ở đâu, vội đến độ chạy vòng vòng. Cuối cùng, khi Sở Bá Ninh nghe lời giải thích của nàng, im lặng thật lâu.
A Nan thấy hắn im lặng, cho rằng hắn thật sự không thích đứa con này, không khỏi khóc òa.
Thấy nàng khóc, Sở Bá Ninh đã nhẫn nại rất lâu, ôm nàng đến dỗ, đến khi hắn cam đoan khi con sinh ra, hắn sẽ bồi dưỡng tốt đứa con này thì A Nan mới nín khóc mỉm cười. Đương nhiên, nếu muốn nam nhân này nói, hắn sẽ yêu con gì gì đó, tuyệt đối không có khả năng. A Nan cũng biết lòng hắn buồn bực không ổn định, nên không cưỡng cầu.
Khiến A Nan khủng hoảng hơn là, khi thái y xem mạch, rất trầm trọng nói với nàng, nàng tiếp tục nôn như vậy, dinh dưỡng không đủ, đứa bé trong bụng có nguy cơ bị mất. Đây là đứa bé nàng thật vất vả cầu xin mới có, trời biết sau này còn có loại may mắn này không, nàng sao có thể để mất đi nó chứ?
Nhưng, nàng ép chính mình nuốt đồ ăn vào, chỉ trong chốc lát liền nôn ra hết. A Nan lại sợ khó chịu, nhất thời hoảng loạn, chỉ có thể gắt gao níu chặt tay Sở Bá Ninh.
Sở Bá Ninh nghe thái y nói vậy,lạnh cả người.
Thái y nơm nớp lo sợ, bị khí thế khủng bố Túc vương phát ra ép đến đại não xoay nhanh hơn bao giờ hết, lập tức đề nghị: “Vương gia, có lẽ đổi hoàn cảnh dưỡng thai thoải mái hơn cho Vương phi sẽ tốt hơn?”
Nghe thế, đôi mắt sáng quắc của Sở Bá Ninh nhìn hắn.
Rất nhiều người cảm thấy, Túc vương đáng sợ nhất không phải là khí thế của hắn, mà là đôi mắt thanh u kia. Bị đôi mắt đó quét qua, cả người đều phátlạnh, dường như cả suy nghĩ cũng đình trệ, thật sự là rất đáng sợ.
Thái ý chống đỡ áp lực như núi, tiếp tục nói: “Vương gia, lão thần từng gặp qua vài phụ nhân nôn nghén nghiêm trọng giống Vương phi, vì dưỡng thai, thỉnh thoảng đến thôn trang ở vài ngày. Không có nhiều quy củ gò bó, mà nông thôn ít dân, không khí tươi mát, khiến người ta dễ chịu khỏe mạnh, đối với thai nhi cũng tốt……”
Thái y vì muốn loại bỏ áp lực của bạn Vương gia, vắt óc liệt kê các ví dụ hắn biết, dù có chút khoa trương nhưng ít ra bạn Vương gia cũng suy xét tính khả thi của nó, A Nan thì hoàn toàn ngạc nhiên, cách nói này rất giống bác sĩ hiện đại! Hơn nữa, nghe thái y nói thôn trang ở nông thôn, nàng lập tức nghĩ đến vui thú điền viên phổ biến nhất ở hiện đại! Tới nông thôn ở, hít thở không khí trong lành, dạo chơi sông núi, chẳng phải rất tốt sao?
Sở Bá Ninh nghĩ một lúc, lập tức vỗ tay quyết định, hắn muốn dẫn A Nan đến thôn trang giải sầu.
Vì thế, cả phủ Túc vương rung chuyển.
Đương nhiên, Thái hậu và Hoàng đế trong cung nghe việc này, phản ứng khác nhau.
Sùng Đức Hoàng đế u buồn, khi Sở Bá Ninh tiến cung báo cáo, nhịn không được kéo tay hắn nói: “Bá Ninh à, đệ đi rồi thì ai phụ trách công tác của đệ? Đệ ở lại đi, không thì Trẫm tặng Tây Uyển ở thành đông cho Túc Vương phi ở, coi như đổi chỗ rồi? Các ngươi ở lại kinh thành đi, Trẫm không thể thiếu đệ đâu….”
Gần đây đúng là thời điểm mấu chốt của chiến sự Bắc Việt, có rất nhiều việc cần Túc vương tham gia quyết định, hắn đi rồi, truyền tin qua lại rất bất tiện!
Sở Bá Ninh nhanh chóng rút tay về, ngay trước mặt đầy hắc tuyến của Hoàng đế mà lau lau tay, mới nghiêm túc nói: “Thái y nói, vùng ngoại ô không khí trong lành, tốt cho phụ nữ có thai!” Chủ yếu là, A Nan nghe nói bọn họ sẽ đến thôn Đào Khê cách kinh thành cả trăm cây số, đã hưng phấn đến cả đêm không ngủ được, đếm ngón tay chờ mong cái gọi là thú điền viên.
Bạn Vương gia nào đó sủng lão bà đến chỉ thiếu hủy thiên diệt địa, đương nhiên quăng Hoàng đế ca ca thân ái này nọ ra sau đầu ~~
Vì thế, Sùng Đức Hoàng đế ghi hận lên thái y, ngươi nói đổi hoàn cảnh an thai là được rồi, có cần phải nói đến thôn trang ở ngoại ô không hử? Tức chết Trẫm, phạt bổng phạt bổng! Tuyệt đối phải phạt bổng! (bổng là bổng lộc ấy)
Thái y: TAT Hoàng thượng, oan uổng cho lão thần a! Khí thế của Túc vương rất đáng sợ, lão thần cũng vô phương a!
Thái hậu sau khi nghe tin A Nan mang thai, vô cùng vui vẻ, hy vọng lần này A Nan sinh con trai, như vậy còn ai dám nói con bà “khắc thê tuyệt tử”?
Cho nên, Thái hậu đang cao hứng lại muốn giày vò người, đột nhiên, hai phi tần nào đó trong hậu cung sinh hai tiểu hoàng tử, là Lục hoàng tử và Thất hoàng tử của Sùng Đức Hoàng đế. Đây cũng không có gì, nhưng hai phi tần này thật phiền phức, hai hoàng tử sinh cùng canh giờ, vì tranh thứ bậc “Lục hoàng tử” cát tường mà hai phi tử cấu véo nhau. Các nàng đánh xong không đến chỗ Hoàng đế, không đi phiền Triệu Hoàng hậu, ngược lại chạy đến chỗ Trọng Hoa cung của Thái hậu làm phiền.
Thái hậu vì xử lý chuyện của hai phi tần, mỗi ngày đau đầu không thôi, thậm chí hoài nghi hai phi tần này gây sức ép như vậy, sau lưng nhất định có chỗ dựa, không cần phải nói, các nàng dựa vào, tuyệt đối là bạn Hoàng đế.
Về phần Hoàng đế vì sao mặc kệ hai phi tử của mình đi quậy mẹ già nhà mình……. mọi người hiểu trong lòng thì tốt rồi, quay đầu âm thầm thở dài: Túc vương thật cưng vợ, vì lão bà, đành hy sinh ca ca và mẹ già!
Bây giờ Thái hậu bị hai phi tử ầm ĩ đau đầu, đột nhiên nghe nói tiểu nhi tử muốn dẫn vợ đến thôn trang dưỡng thai gì đó, Thái hậu thật không nói nổi cảm giác này, chỉ cảm thấy vô cùng bực mình! Đứa con này thật quá cưng vợ nó rồi? Phàm là mẫu thân, đều không thích con mình coi trọng vợ hơn mẹ. Trước kia Thái hậu cho rằng, Túc vương không cần nữ nhân khác là gây chuyện dở hơi, tuy rằng bà rất giận nhưng rốt cục không trách A Nan quá nhiều, cứ nghĩ đến sẽ xuất hiện nữ tử mà con mình nguyện ý chạm vào, nên mới không ngại phiền hà đưa nữ nhân đến chỗ con, xem thử coi có thêm cái ngoại lệ nào như Túc Vương phi không!
Nhưng hiện tại, đủ loại hành vi của con cho thấy, hắn rõ ràng là quá cưng vợ! Không sợ nam nhân ái thiếp diệt thê, ít nhất cũng chứng minh hắn tham hoa háo sắc, chỉ sợ nam nhân độc thê tử, không cần nữ nhân nào khác! Lúc này mới đòi mạng a!
Vì thế, Thái hậu buồn bực và tức giận.
“Thái hậu nương nương, Túc vương còn chưa có con trai, đương nhiên coi trọng đứa bé trong bụng Túc Vương phi, không thể chịu được tổn thất!” Tâm phúc ma ma của Thái hậu khuyên nhủ.
Thái hậu nhíu mày, “Dù coi trọng cũng không cần tự mình cùng đi thôn trang giúp dưỡng thai! Hiện giờ trong triều bề bộn, hắn thân là Vương gia sao có thể bốc đồng như vậy? Túc Vương phi cũng thật không hiểu chuyện, lại để nam nhân của mình cùng theo, quả nhiên là người hẹp hòi!”
Theo cách nghĩ của Thái hậu, vợ nôn nghén nghiêm trọng cần đổi nơi ở, vậy thì để vợ một mình đi là được rồi, đại nam nhân đi xem náo nhiệt cái gì? Do vậy, Thái hậu khó tránh khỏi tức giận A Nan, nhưng là có giận hơn nữa thì bây giờ bà cũng không thể ra tay ấm ức A Nan.
Đang buồn bực, lại nghe thái giám bên ngoài tiến vào bẩm báo, Huệ phi và Đức phi lại ôm con đến bàn bạc kiến giải, Thái hậu cảm thấy đầu bắt đầu đau, trong lòng rít gào: Các ngươi vì sao không đi phiền Hoàng đế Hoàng hậu mà giải quyết, đến chỗ Ai gia làm cái quái gì!!!
Bất quá, mặc kệ Thái hậu tức giận ra sao, hôm sau bạn Vương gia cũng đã mang theo lão bà và con gái cũng lên xe xuất kinh.
“Là bổn vương hạ lệnh.”
“……”
Đối thoại trên chấm dứt, A Nan nhất thời không biết nên nói gì. Quả nhiên, dù là vợ chồng, đôi lúc có một số chuyện nên giả vờ hồ đồ vẫn tốt hơn.
A Nan biết, Lục Thừa tướng sẽ để Lục Phỉ Dung đến tìm nàng kể lại, đơn giản là muốn nói cho nàng biết tình huống của Lục gia, nếu có thể thì nhờ Túc vương thủ hạ lưu tình. Dù sao, Lục gia là vô tội. Lục gia ở Ninh thành đã rối loạn, chi thứ nhất và chi thứ hai bận đến sứt đầu mẻ trán, mệt nhoài. Lục Thừa tướng tuy tức giận Lục Phỉ Đình làm những chuyện như vậy, nhưng lòng vẫn nghĩ cho Lục gia.
Đương nhiên, Lục Thừa tướng dù sao cũng sủng ái A Nan, nên chỉ để Lục Phỉ Dung đến báo cho A Nan biết tình huống Lục gia, A Nan muốn làm gì, lựa chọn vẫn thuộc về nàng.
Lục Thừa tướng làm quan nhiều năm, có thể nói là nguyên lão hai triều nhìn chúng hoàng tử lớn lên, hắn biết rõ con người của Túc vương, có thể bình thương làm việc nghiêm túc công bằng, cương trực, nhưng đó chỉ là với những việc tầm thường. Dù sao cũng là hoàng tử lớn lên trong hoàng cung, nếu cho rằng hắn thật sự là một người chính trực thiện lương, người chọc đến hắn sẽ chết như thế nào cũng không biết. Cho nên, Lục Thừa tướng cảm thấy Túc vương làm việc quy củ là biểu hiện bên ngoài, thật làm cho rất nhiều người hiểu lầm! Càng làm cho người ta đau đầu đó là, vị Vương gia này quyền cao chức trọng, có thể nói là đệ nhất nhân chỉ dưới Hoàng đế, muốn làm gì, hắn chỉ cần nhẹ nhàng bâng quơ phân phó một tiếng là được, căn bản không cần hắn tự mình động thủ.
Lục Thừa tướng có lo lắng cho Lục gia hơn nữa thì cũng biết mình ra mặt không tốt, chỉ có thể ký thác hy vọng lên người A Nan.
A Nan hiểu ý của Lục Thừa tướng, nghe chuyện Lục gia, nói lòng nàng không nghĩ gì tuyệt đối là gạt người!
Nhưng, A Nan dù thiện lương, khi biết việc này hoàn toàn là do phu quân nhà mình vì nàng xả giận, nhất thời không có cách nào giả mù sa mưa cầu tình, hay chỉ trích hắn hành sự độc ác gì gì đó. Đó là chuyện kẻ ngốc mới làm. A Nan tuy không thông minh, cũng không ngốc đến mức đi chỉ trích phu quân nhà mình, vì vậy mà xa cách với hắn.
Do đó, lúc đối mặt với Lục Phỉ Dung, A Nan giữ im lặng.
Còn nữa, một nguyên nhân khác khiến A Nan im lặng là, nàng tin tưởng tâm ý của nam nhân này dành cho mình, tin hắn sẽ không làm chuyện khiến nàng thương tâm. Hắn rất hiểu nàng, đôi khi sự “biết rõ” của hắn khiến nàng hơi sởn gai ốc, giống như bị người khác hoàn toàn nhìn thấy, khiến cho người ta tâm hoảng. Nhưng, dù nàng sởn gai ốc, sợ hãi, nam nhân kia tuyên bố rõ ràng không cho phép nàng vì vậy mà có suy nghĩ chùn chân hay muốn rời đi hắn, không yêu mặt xấu của hắn. A Nan tin rằng nếu mình có ý tưởng đó, Sở Bá Ninh tuyệt đối sẽ cho nàng cảm nhận được cái gì là sống không bằng chết!
Nói thế, hai người bọn họ, đời này nhất định dây dưa như vậy. Mặc kệ là yêu, hay là sau này sinh ra thân tình, cũng sẽ tiếp tục như vậy!
Lúc A Nan trầm mặc, đôi mắt đen sâu thẳm của Sở Bá Ninh yên lặng nhìn nàng, kiên nhẫn chờ nàng suy nghĩ xong.
Khi A Nan hoàn hồn, phát hiện đôi mắt đen tĩnh mịch của ai đó thẳng thừng nhìn chằm chằm mình, có chút không được tự nhiên, nhưng vẫn tươi cười nói: “Vương gia, hôm nay nhị tỷ đến chỉ cho thiếp phương thuốc ngăn nôn nghén, lát nữa cho đầu bếp làm thử.”
Sở Bá Ninh nhu hòa, ôm nàng ngồi trên đùi, hôn nhẹ lên mặt nàng, vuốt vuốt tóc nàng, lại sờ sờ bụng nàng, nơi này còn bằng phẳng, hoàn toàn không có cảm giác có tiểu nh mệnh đang lớn dần ở bên trong.
“Mới hai tháng thôi, nghe nói bình thường phụ nữ có thai nôn nghén đều ở ba tháng đầu, có lẽ qua một tháng nữa sẽ hết nôn.”
Tay Sở Bá Ninh đang xoa bụng nàng lập tức cứng ngắc, còn phải nôn một tháng nữa………..
A Nan buồn cười nhìn khuôn mặt xanh mét của hắn, tuy tình trạng hiện tại của nàng không tốt, nhưng phản ứng của nam nhân này luôn làm cho nàng cảm thấy vừa ngọt ngào vừa đáng yêu.
“Vương gia, tình trạng này của thiếp không tốt lắm, tối ngủ không yên ổn. Vì tốt cho chàng, hay là chúng ta chia phòng ra ngủ đi?” A Nan đề nghị, miễn cho mình tối ngủ hơi nhúc nhích một chút thì luôn làm ai đó bừng tỉnh, tưởng nàng muốn nôn, giấc ngủ thiếu hụt trầm trọng.
“Không cần thiết!” Sở Bá Ninh không chút do dự bác bỏ đề nghị của nàng.
“Ai nha, Vương gia, chàng xem chàng gầy đi nè, mẫu hậu và Hoàng thượng thấy sẽ đau lòng nha…….”
“Là bổn vương gầy cũng không phải bọn họ gầy, không cần để ý bọn họ!”
………..
Hai vợ chồng lảm nhảm nói chuyện, cứ thế, chuyện của Lục gia bị gác qua một bên.
A Nan không biết bản thân có phải quá nhẫn tâm không, vì không ở gần không biết, có suy nghĩ muốn nhắm mắt làm ngơ. Nhưng nàng cũng hiểu, dù nàng cầu tình thì đoán là Sở Bá Ninh cũng không buông tha Lục gia, lúc đó chỉ sợ chính mình bị tức chết. Nên cứ để hắn cảm thấy chơi đủ rồi tự thu tay là được.
Trở lại, vì nôn nghén nghiêm trọng, mỗi ngày đều ăn rồi ói, trong thảm cảnh ăn rồi ói, ói lại ăn như vậy, muốn nàng phân tâm chú ý việc khác đúng là làm khó nàng.
Nhắc đến nôn nghén, tháng này A Nan gần như ăn gì là nôn đó, đồ ăn mặc kệ làm ngon ra sao, hễ còn một chút nguyên vị, đều làm cho nàng nôn đến tối trời tối đất, đặc biệt là sữa dê tanh nồng, trứng chim này nọ, càng không đụng đến được.
đầu bếp làm thử phương thuốc Lục Phỉ Dung ăn thử, hoàn toàn vô ích, uống thuốc dinh dưỡng gì đó vẫn như cũ vừa ăn là nôn. Đây chứng minh việc phụ nữ mang thai nôn nghén, không phải tất cả phương thuốc ngăn nôn đều có hiệu quả.
Vì vậy, tâm tình của A Nan rất không tốt, liên tục một tháng không ăn được gì, hoàn toàn không thèm ăn, cũng không tìm thấy cái gì muốn ăn, rõ ràng bụng rỗng, nhưng cứ như bị cái gì chiếm rồi vậy, luôn không nhịn được muốn nôn ra. Đặc biệt vào buổi sáng khi Sở Bá Ninh rời giường, nếu phát ra chút xíu âm nhanh đánh thức nàng, nàng lại ôm bồn nôn khan.
Mang thai hai tháng, A Nan ăn nhiều nhất là cháo, cháo nhạt, uống đến miệng nhạt nhẽo. Mỗi ngày liều mạng buộc bản thân ăn nhiều một chút, nhưng ăn xong rồi nôn, vô cùng khó chịu, làm cho nàng gần như muốn khóc.
A Nan cảm thấy đứa bé trong bụng chắc chắn rất nghịch ngợm, mới giày vò nàng như vậy. Giờ nàng hơi lo lắng, khi đứa bé ra đời có thể vì giày vò nàng lâu vậy mà bị cha ghét bỏ không. Mỗi khi nghĩ thế, mắt A Nan liền ướt, dường như cảm thấy mình kiên trì mang thai sinh con là sinh con ra chịu tội vậy.
Suy nghĩ bi quan này làm cho A Nan nghĩ đến liền khóc, dọa đám Như Thúy Như Lam ngỡ nàng khó chịu ở đâu, vội đến độ chạy vòng vòng. Cuối cùng, khi Sở Bá Ninh nghe lời giải thích của nàng, im lặng thật lâu.
A Nan thấy hắn im lặng, cho rằng hắn thật sự không thích đứa con này, không khỏi khóc òa.
Thấy nàng khóc, Sở Bá Ninh đã nhẫn nại rất lâu, ôm nàng đến dỗ, đến khi hắn cam đoan khi con sinh ra, hắn sẽ bồi dưỡng tốt đứa con này thì A Nan mới nín khóc mỉm cười. Đương nhiên, nếu muốn nam nhân này nói, hắn sẽ yêu con gì gì đó, tuyệt đối không có khả năng. A Nan cũng biết lòng hắn buồn bực không ổn định, nên không cưỡng cầu.
Khiến A Nan khủng hoảng hơn là, khi thái y xem mạch, rất trầm trọng nói với nàng, nàng tiếp tục nôn như vậy, dinh dưỡng không đủ, đứa bé trong bụng có nguy cơ bị mất. Đây là đứa bé nàng thật vất vả cầu xin mới có, trời biết sau này còn có loại may mắn này không, nàng sao có thể để mất đi nó chứ?
Nhưng, nàng ép chính mình nuốt đồ ăn vào, chỉ trong chốc lát liền nôn ra hết. A Nan lại sợ khó chịu, nhất thời hoảng loạn, chỉ có thể gắt gao níu chặt tay Sở Bá Ninh.
Sở Bá Ninh nghe thái y nói vậy,lạnh cả người.
Thái y nơm nớp lo sợ, bị khí thế khủng bố Túc vương phát ra ép đến đại não xoay nhanh hơn bao giờ hết, lập tức đề nghị: “Vương gia, có lẽ đổi hoàn cảnh dưỡng thai thoải mái hơn cho Vương phi sẽ tốt hơn?”
Nghe thế, đôi mắt sáng quắc của Sở Bá Ninh nhìn hắn.
Rất nhiều người cảm thấy, Túc vương đáng sợ nhất không phải là khí thế của hắn, mà là đôi mắt thanh u kia. Bị đôi mắt đó quét qua, cả người đều phátlạnh, dường như cả suy nghĩ cũng đình trệ, thật sự là rất đáng sợ.
Thái ý chống đỡ áp lực như núi, tiếp tục nói: “Vương gia, lão thần từng gặp qua vài phụ nhân nôn nghén nghiêm trọng giống Vương phi, vì dưỡng thai, thỉnh thoảng đến thôn trang ở vài ngày. Không có nhiều quy củ gò bó, mà nông thôn ít dân, không khí tươi mát, khiến người ta dễ chịu khỏe mạnh, đối với thai nhi cũng tốt……”
Thái y vì muốn loại bỏ áp lực của bạn Vương gia, vắt óc liệt kê các ví dụ hắn biết, dù có chút khoa trương nhưng ít ra bạn Vương gia cũng suy xét tính khả thi của nó, A Nan thì hoàn toàn ngạc nhiên, cách nói này rất giống bác sĩ hiện đại! Hơn nữa, nghe thái y nói thôn trang ở nông thôn, nàng lập tức nghĩ đến vui thú điền viên phổ biến nhất ở hiện đại! Tới nông thôn ở, hít thở không khí trong lành, dạo chơi sông núi, chẳng phải rất tốt sao?
Sở Bá Ninh nghĩ một lúc, lập tức vỗ tay quyết định, hắn muốn dẫn A Nan đến thôn trang giải sầu.
Vì thế, cả phủ Túc vương rung chuyển.
Đương nhiên, Thái hậu và Hoàng đế trong cung nghe việc này, phản ứng khác nhau.
Sùng Đức Hoàng đế u buồn, khi Sở Bá Ninh tiến cung báo cáo, nhịn không được kéo tay hắn nói: “Bá Ninh à, đệ đi rồi thì ai phụ trách công tác của đệ? Đệ ở lại đi, không thì Trẫm tặng Tây Uyển ở thành đông cho Túc Vương phi ở, coi như đổi chỗ rồi? Các ngươi ở lại kinh thành đi, Trẫm không thể thiếu đệ đâu….”
Gần đây đúng là thời điểm mấu chốt của chiến sự Bắc Việt, có rất nhiều việc cần Túc vương tham gia quyết định, hắn đi rồi, truyền tin qua lại rất bất tiện!
Sở Bá Ninh nhanh chóng rút tay về, ngay trước mặt đầy hắc tuyến của Hoàng đế mà lau lau tay, mới nghiêm túc nói: “Thái y nói, vùng ngoại ô không khí trong lành, tốt cho phụ nữ có thai!” Chủ yếu là, A Nan nghe nói bọn họ sẽ đến thôn Đào Khê cách kinh thành cả trăm cây số, đã hưng phấn đến cả đêm không ngủ được, đếm ngón tay chờ mong cái gọi là thú điền viên.
Bạn Vương gia nào đó sủng lão bà đến chỉ thiếu hủy thiên diệt địa, đương nhiên quăng Hoàng đế ca ca thân ái này nọ ra sau đầu ~~
Vì thế, Sùng Đức Hoàng đế ghi hận lên thái y, ngươi nói đổi hoàn cảnh an thai là được rồi, có cần phải nói đến thôn trang ở ngoại ô không hử? Tức chết Trẫm, phạt bổng phạt bổng! Tuyệt đối phải phạt bổng! (bổng là bổng lộc ấy)
Thái y: TAT Hoàng thượng, oan uổng cho lão thần a! Khí thế của Túc vương rất đáng sợ, lão thần cũng vô phương a!
Thái hậu sau khi nghe tin A Nan mang thai, vô cùng vui vẻ, hy vọng lần này A Nan sinh con trai, như vậy còn ai dám nói con bà “khắc thê tuyệt tử”?
Cho nên, Thái hậu đang cao hứng lại muốn giày vò người, đột nhiên, hai phi tần nào đó trong hậu cung sinh hai tiểu hoàng tử, là Lục hoàng tử và Thất hoàng tử của Sùng Đức Hoàng đế. Đây cũng không có gì, nhưng hai phi tần này thật phiền phức, hai hoàng tử sinh cùng canh giờ, vì tranh thứ bậc “Lục hoàng tử” cát tường mà hai phi tử cấu véo nhau. Các nàng đánh xong không đến chỗ Hoàng đế, không đi phiền Triệu Hoàng hậu, ngược lại chạy đến chỗ Trọng Hoa cung của Thái hậu làm phiền.
Thái hậu vì xử lý chuyện của hai phi tần, mỗi ngày đau đầu không thôi, thậm chí hoài nghi hai phi tần này gây sức ép như vậy, sau lưng nhất định có chỗ dựa, không cần phải nói, các nàng dựa vào, tuyệt đối là bạn Hoàng đế.
Về phần Hoàng đế vì sao mặc kệ hai phi tử của mình đi quậy mẹ già nhà mình……. mọi người hiểu trong lòng thì tốt rồi, quay đầu âm thầm thở dài: Túc vương thật cưng vợ, vì lão bà, đành hy sinh ca ca và mẹ già!
Bây giờ Thái hậu bị hai phi tử ầm ĩ đau đầu, đột nhiên nghe nói tiểu nhi tử muốn dẫn vợ đến thôn trang dưỡng thai gì đó, Thái hậu thật không nói nổi cảm giác này, chỉ cảm thấy vô cùng bực mình! Đứa con này thật quá cưng vợ nó rồi? Phàm là mẫu thân, đều không thích con mình coi trọng vợ hơn mẹ. Trước kia Thái hậu cho rằng, Túc vương không cần nữ nhân khác là gây chuyện dở hơi, tuy rằng bà rất giận nhưng rốt cục không trách A Nan quá nhiều, cứ nghĩ đến sẽ xuất hiện nữ tử mà con mình nguyện ý chạm vào, nên mới không ngại phiền hà đưa nữ nhân đến chỗ con, xem thử coi có thêm cái ngoại lệ nào như Túc Vương phi không!
Nhưng hiện tại, đủ loại hành vi của con cho thấy, hắn rõ ràng là quá cưng vợ! Không sợ nam nhân ái thiếp diệt thê, ít nhất cũng chứng minh hắn tham hoa háo sắc, chỉ sợ nam nhân độc thê tử, không cần nữ nhân nào khác! Lúc này mới đòi mạng a!
Vì thế, Thái hậu buồn bực và tức giận.
“Thái hậu nương nương, Túc vương còn chưa có con trai, đương nhiên coi trọng đứa bé trong bụng Túc Vương phi, không thể chịu được tổn thất!” Tâm phúc ma ma của Thái hậu khuyên nhủ.
Thái hậu nhíu mày, “Dù coi trọng cũng không cần tự mình cùng đi thôn trang giúp dưỡng thai! Hiện giờ trong triều bề bộn, hắn thân là Vương gia sao có thể bốc đồng như vậy? Túc Vương phi cũng thật không hiểu chuyện, lại để nam nhân của mình cùng theo, quả nhiên là người hẹp hòi!”
Theo cách nghĩ của Thái hậu, vợ nôn nghén nghiêm trọng cần đổi nơi ở, vậy thì để vợ một mình đi là được rồi, đại nam nhân đi xem náo nhiệt cái gì? Do vậy, Thái hậu khó tránh khỏi tức giận A Nan, nhưng là có giận hơn nữa thì bây giờ bà cũng không thể ra tay ấm ức A Nan.
Đang buồn bực, lại nghe thái giám bên ngoài tiến vào bẩm báo, Huệ phi và Đức phi lại ôm con đến bàn bạc kiến giải, Thái hậu cảm thấy đầu bắt đầu đau, trong lòng rít gào: Các ngươi vì sao không đi phiền Hoàng đế Hoàng hậu mà giải quyết, đến chỗ Ai gia làm cái quái gì!!!
Bất quá, mặc kệ Thái hậu tức giận ra sao, hôm sau bạn Vương gia cũng đã mang theo lão bà và con gái cũng lên xe xuất kinh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.