Chương 106
Vụ Thỉ Dực
19/02/2014
“A…..”
Thấy động tác ăn tươi nuốt sống hung mãnh của bé trai, A Nan che miệng kinh hô, nhất thời có cảm giác muốn nôn.
Bất quá, không đợi bé trai cắn đứt cổ con thỏ, một thị vệ đã tiến lên ngăn cản hành vi của bé trai. Thị vệ siết cằm bé trai, răng nanh không cách nào hạ xuống trên cổ con thỏ, không thể cắn được nữa. Con thỏ kia dường như cảm thấy nguy hiểm, lông xù lên, giãy dụa theo bản năng, sơ ý một chút đã vùng ra khỏi tay bé trai. Thấy thỏ con sắp ngã xuống đất, thị vệ nhanh tay đón lấy.
Bánh bao nhỏ trừng mắt nhìn, dường như không biết con thỏ thân yêu của mình mới dạo một vòng quanh quỷ môn quan trở về, thấy thị vệ cung kính đưa con thỏ con bé, lập tức ôm lấy, sau đó nghiêng đầu nhìn thị vệ và bé trai.
Thị vệ kia ho nhẹ một tiếng, cảm thấy bánh bao nhỏ lấy khuôn mặt của Vương gia làm động tác này, quả thật là…. đặc biệt đáng yêu, làm cho người a rất muốn cười lớn.
Bé trai không cắn được thỏ con, tuy mặt không chút thay đổi nhưng đôi mắt lộ ra bất mãn, dán chặt vào con thỏ kia, ánh mắt…. ừ, rõ ràng là ánh mắt nhìn đồ ăn.
“Ack…. hắn nghĩ đó là đồ ăn sao?” A Nan hơi nhụt chí hỏi. Cứ cho là hắn không biết thỏ con rất đáng yêu, nhưng lại không thấy con thỏ còn nhỏ, thịt chẳng bao nhiêu, căn bản không ăn được sao?
Thị vệ kia là người lúc nãy mang bé trai đi tắm rửa, cũng là đội trưởng đội thị vệ trong phủ, tên Sở Trung, nghe A Nan nói, hắn trả lời: “Vương phi, Trăn được sói mẹ nuôi lớn, lây tập tính thói quen của sói. Nghe thợ săn nói, nó vẫn ăn thịt sống cùng sói mẹ, đương nhiên nghĩ con thỏ này là thức ăn.”
A Nan hết ý kiến, đáng thương nhìn bánh bao nhỏ nhà mình con chưa rõ tình hình. Con gái mình, nàng biết bé đưa con thỏ qua chỉ để chia sẻ với nhóc kia sủng vật yêu quý của mình, cho hắn làm quen một chút. Không nghĩ đến nhóc kia lại tưởng là cho hắn ăn, tại chỗ không khách khí.
A Nan cảm thấy đau đầu, bất quá nghĩ đến đây là thời điểm con gái bảo bối thu mua lòng người, nếu thu mua được trung khuyển tâm, Trăn cả đời sẽ trung thành tậm tâm, đây không phải là bồi dưỡng trung khuyển lưu hành ở hiện đại sao?! Vì thế, A Nan hưng phấn YY, lập tức cho người đến phòng bếp lấy một con gà nướng đến đây, đưa cho bánh bao nhỏ nhà mình vẫn còn lơ mơ, để bé đưa gà nướng qua cho
“Khụ, Sở Sở, bụng Trăn đói, con đưa qua cho bé ăn đi ~~” A Nan dùng ngữ khí lừa gạt tiểu hài tử nói.
Bánh bao nhỏ nghe hiểu chữ “đói”, cố gắng gật đầu, rồi cẩn thận bưng đĩa qua, may mà cái đĩa không lớn, vì nghĩ cho bánh bao nhỏ, chỉ xếp một phần tư con gà nướng, bánh bao nhỏ bưng qua tùy có vẻ vụng về, cũng không ngã.
Đội trưởng Sở Trung vẫn đứng bên cạnh, A Nan thông qua Sở Bá Ninh biết hắn về sau là một trong những thị vệ dạy võ công cho Trăn, nên hiện tại thì Trăn cơ bản là do hắn quản. Có hắn đứng một bên, A Nan không cần lo lắng Trăn còn dã tính, làm bị thương bánh bao nhỏ nhà mình.
A Nan mở to mắt, háo hức nhìn chằm chằm hai đứa bé, muốn làm chứng cho quá trình chinh phục trung khuyển của bánh bao nhỏ nhà mình. Sở Bá Ninh thấy nàng hưng phấn, không khỏi nhướn mày, có điều cũng không ngăn cản hai đứa trẻ, chỉ chậm rãi uống trà nhìn.
Trăn thấy bánh bao nhỏ Sở Sở lại đến, bây giờ cũng không phòng bị nặng nề như lúc trước, đại khái là cảm thấy tiểu tử tặng con thỏ cho hắn ăn là khác biệt đi — tuy rằng con thỏ cũng bị ác nhân đoạt mất —- nên cho phép nàng tới gần. Bánh bao nhỏ đến gần, mùi gà nướng xông vào mũi, bé trai đã đói hai ngày, bụng phát ra tiếng ục ục.
Sau khi sói mẹ chết, hắn bắt đầu cuộc sống bữa đói bữa no. Hắn còn nhỏ, khả năng săn mồi không mạnh, không có sói mẹ chăm sóc che chở, rất nhiều dã thú trong rừng ức hiếp hắn, bị thương và đói bụng là chuyện thường. Trong rừng rậm chỉ có luật rừng, cá lớn nuốt cá bé, khó khăn trong rừng một lời khó nói hết. Mà thức ăn là gốc rễ để đám động vật sinh tồn, vì thức ăn, các loại động vật săn mồi cùng bị săn là chuyện thường ngày luôn phát sinh.
Nên khi đến nơi cổ quái này, tuy nam nhân dẫn hắn về rất nguy hiểm, nhưng không cần đi săn mồi cũng có thức ăn, điều này làm cho bé trai có chút mơ hồ không hiểu. Mà tiểu tử đưa thức ăn cho hắn ăn càng làm hắn khó hiểu, nàng nhỏ yếu như vậy, hắn lúc nào cũng có thể cướp đi thức ăn trong tay nàng, nhưng, nàng có vẻ cũng không cần thức ăn kia……..
“Trăn, cho ~~” bánh bao nhỏ Sở Sở cố gắng bê cao cái đĩa.
Trăn cảnh giác nhìn Sở Bá Ninh, thấy hắn không động, rốt cục khi đói chịu không nổi, một tay đoạt lấy dĩa thức ăn đưa tới trước mặt, hai tay giữ lấy, phòng người khác tới cướp, rồi bắt đầu ăn như lang thônổ yết.
Nhìn hắn ăn như vậy, A Nan cảm thấy thương hại, hắn nhất định là đói đã lâu, dù có sói mẹ chiếu cố, nhưng hắn là người, làm sao ăn giống sói được, đương nhiên cũng không được ăn đầy đủ. Sở Bá Ninh hơi nhíu mày, từ nhỏ được giáo dục kiểu quý tộc làm cho hắn thập phần không thích cách ăn của bé trai, xem ra phải tìm người dạy lễ nghi cho bé. Bánh bao nhỏ được ma ma nỗ lực giáo dục phải làm một quý nữ tao nhã cũng bị dọa, mắt mở thật to nhìn.
Khi Trăn ăn xong một dĩa nhỏ gà nướng, ánh mắt nhìn về bánh bao nhỏ nhiều thêm một chút tin tưởng và ỷ lại, liếm dầu mỡ ở khóe miệng, dường như hy vọng có thêm một dĩa nữa. Bất quá, trong mắt A Nan, cứ như bé trai kia xem bánh bao nhỏ nhà nàng thành cơm áo cha mẹ, có điểm dở khóc dở cười.
Thôi, tình cảm cần chậm rãi bồi dưỡng, trung thành cũng là chậm rãi tích lũy từ trong cuộc sống, không vội trong một lúc.
Như vậy, Trăn được giữ lại.
********
Giữ Trăn ở lại, A Nan bắt đầu có việc làm. Nàng không chỉ phải quan tâm bánh bao nhỏ nhà mình, còn muốn quan tâm ảnh vệ tương lai Trăn, ăn, mặc, ở, đi lại đều cho người an bài thỏa đáng. Tuy A Nan biết Trăn sau này sẽ thành ảnh vệ, không giống bánh bao nhỏ được. Nhưng nhìn thấy đứa bé còn nhỏ như vậy, nàng luôn mềm lòng, nhịn không được muốn tốt với hắn hơn.
Bất quá, sau khi có Trăn, A Nan đột nhiên phát hiện rất nhiều đặc tính của bánh bao nhỏ nhà mình, có khi thấy bánh bao nhỏ mơ mơ hồ hồ làm ra vài hành động thu mua lòng người, A Nan cảm thấy bánh bao nhỏ chắc chắn là di truyền gien thông minh từ bạn Vương gia, còn biết dùng thức ăn thu mua. Kết quả, Trăn đói bụng sẽ tìm bánh bao nhỏ đòi ăn.
Đại khái là chưa hoàn toàn dung nhập được với xã hội loài người, Trăn cực kỳ phòng bị với con người, ngay cả thức ăn bọn họ đưa cũng phải cẩn trọng, dù nha hoàn trong biệt trang thấy hắn gầy nhỏ nhịn không được mẫu tính trào dâng, muốn cho hắn điểm tâm hay bánh quy này nọ, kết quả lại bị Trăn hung ác nhào đến, cắn thương người hảo tâm cho hắn đồ ăn. Lời đồn bay xa, mọi người đều biết chỉ có đồ ăn tiểu Sở Sở đưa thì hắn mới nhận. Vì thế, mỗi này tiểu Sở Sở không chỉ phải uy thỏ con của nàng, còn phải uy bé trai con của sói cỡ lớn.
A Nan nghe nói sói mẹ chết là vì mấy con cháu nhà giàu đi săn lại lấy thức ăn có độc, độc chết sói mẹ. Một màn tàn nhẫn kia vừa vặn bị bé trai nhìn thấy, nên cho rằng thức ăn của người ăn vào sẽ chết, do vậy mà không nhận thức ăn người khác hảo ý đưa đến. Về phần lý do nhận thức ăn của tiểu Sở Sở, A Nan đoán, có lẽ là do Sở Sở còn nhỏ yếu hơn cả hắn, với lại Sở Sở còn nhỏ, tâm tư đơn thuần, không phức tạp như người lớn, đứa bé đơn thuần sạch sẽ như vậy, hắn tự nhiên nguyện ý tin tưởng.
Mỗi lần A Nan thấy bánh bao nhỏ ôm thỏ con của bé đi tản bộ, theo sau là sói con nhìn con thỏ thèm chảy nước miếng, A Nan thật muốn cười lớn. Tới bây giờ Trăn vẫn còn nhớ mãi không quên con thỏ kia, cho rằng nó là đồ ăn, mà bánh bao nhỏ đang nỗ lực nuôi lớn thức ăn, đoán là khi nuôi lớn đồ ăn, chính là lúc “hạ miệng” (ăn).
Vậy đó, tiểu bạch thỏ bị Trăn coi là lương thực dự trữ của bánh bao nhỏ.
Bánh bao nhỏ Sở Sở hoàn toàn không biết tâm tư của Trăn, vì thân thế bé cao quý, xung quanh chẳng có đứa bé cùng tuổi nào dám chơi với bé, nên Trăn thành bạn chơi duy nhất. Chỉ cần không có giờ học, Trăn đều theo phía sau tiểu Sở Sở, mỹ danh đại khái là bồi dưỡng lòng trung thành của ảnh vệ cho Trăn. Sở Sở đối với Trăn tốt lắm, thậm chí có khi cũng giao thỏ con mình nuôi cho Trăn, để Trăn thay nàng chăm sóc, thân thiết với thỏ con.
Tâm tư trẻ con đơn giản vậy, những thứ mình thích đều vui vẻ chia sẻ với bạn bè.
Mà thỏ con bị chủ nhân hào phóng “cống hiến”, nói chung là ánh mắt mắt Trăn nhìn nó như “thức ăn” quá rõ ràng, mỗi lần Trăn nhìn chằm chằm nó, thỏ con đều run rẩy cố gắng chui vào lòng chủ nhân, chỉ sợ không cẩn thận một chút, nó sẽ từ sủng vật biến thành thức ăn.
********
Sở Bá Ninh đứng trước thư phòng, thấy tiểu Sở Sở đi qua hành lang gấp khúc cách đó không xa, mày hơi nhíu.
Như mọi lần, bánh bao nhỏ Sở Sở đi trước, Trăn trầm mặc theo sát, phía sau là một thị vệ, cuối cùng là hai nha hoàn cầm cần câu. Tổ hợp này gần đây rất dễ thấy trong biệt trang, mọi người đã quen, thông cảm được trẻ con thôi, còn nhỏ, đây là nông thôn, thân cận chút cũng không sao. Huống hồ Trăn sau này sẽ thành ảnh vệ, bây giờ đi theo chủ nhân là nên làm.
Mộc Viên Nhi thấy thần sắc của chủ tự, lòng giật thót, khi Sở Bá Ninh thu hồi tầm mắt, cẩn thận nói: “Vương gia, Vương phi và tiểu quận chúa muốn ra hồ nước câu cá, nói hôm nay muốn ăn một bàn tiệc cá, hỏi ngài có thời gian đến cùng câu cá“Vương phi muốn ăn?” Sở Bá Ninh hỏi.
Mộc Viên Nhi gật đầu. Nếu không phải Vương phi tâm huyết dâng trào nói muốn tự mình câu cá ăn, nô tài bọn họ có vạn lá gan cũng không dám để chủ tử đi làm loại chuyện này.
“Đi xem thử.”
Sở Bá Ninh nói xong, rời khỏi thư phòng.
Chân hắn dài, không bao lâu liền đuổi kịp hai đứa bé đang đi về phía hồ nước. Mộc Viên Nhi tiến lên thỉnh an tiểu quận chúa, mọi người cũng thấy Sở Bá Ninh, vội đến thỉnh an. Bánh bao nhỏ cũng đi nhanh, hai bước gộp thành một chạy đến nhào vào lòng phụ thân, khuôn mặt nhỏ nhắn mỉm cười nhẹ nhàng.
Sở Bá Ninh xoa xoa đầu bé, liếc mắt nhìn Trăn vẻ mặt phòng bị.
Từ lúc hắn xuất hiện, Trăn tuy rằng biểu tình không thay đổi, trong mắt đã lộ ra thần sắc đặc biệt khi thấy dã thú nguy hiểm, dường như lông tơ cả người đều dựng thẳng lên.
Sở Bá Ninh ôm lấy bánh bao nhỏ Sở Sở bám trên người, đột nhiên sải bước, thân mình nho nhỏ của Trăn bị hắn đá bay ra ngoài hành lang.
“Trăn!” Sở Sở lo lắng kêu, ngẩng đầu nhìn phụ thân, trực giác thấy phụ thân mất hứng, không khỏi cắn môi.
“Quá yếu!”
Sở Bá Ninh hừ một tiếng, ôm con gái đi về phía hồ nước.
*********
Trước hồ nước, A Nan ngồi trên bát bộ ỷ (ghế gỗ xếp thời xưa thì phải @.@), cầm thức ăn cho cá rải xuống hồ, dưới đó một đống cá màu sắc khác nhau liều mạng chen chúc tranh ăn. Bàn nhỏ bên cạnh A Nan bày vài thứ hoa quả, cách đó không xa, nha hoàn ma ma đang chống giá để than, lát nữa sẽ nướng cá.
“Vương phi, Vương gia và tiểu quận chúa đến.” Như Lam nhắc nhở.
A Nan ngẩng đầu nhìn lên, thấy Sở Bá Ninh ôm con gái đến, hai cha con thật giống nhau, trên mặt đều là biểu tình nghiêm túc theo thói quen, A Nan nhìn mà muốn gào thét. Bất quá, bánh bao nhỏ tuy ngoan ngoãn dựa vào lòng cha, đôi khi cũng nhịn không được quay đầu nhìn trộm. A Nan nhìn theo, thấy Trăn đi theo xa xa phía sau, quần áo trên người hơi bẩn, thoạt nhìn giống vừa bị người ta “dạy dỗ”.
“Trăn sao thế?” A Nan quan tâm hỏi thăm.
Sở Bá Ninh nhìn nàng, buông con gái xuống, thản nhiên nói: “Hắn quá yếu, còn phải học tiếp.”
A Nan nghe cũng không đồng ý, nàng biết Sở Bá Ninh an bài môn học cho Trăn, khi tò mò nàng từng nghe hắn nói qua, nghe xong liền sinh ra loại tâm tình “đây mà là môn học của ảnh vệ sao? Căn bản là phương thức ngược đãi tàn phá trẻ em thiếu nhi!” Nhưng Sở Bá Ninh, đây là chương trình huấn luyện của ám vệ trong cung, đã rút gọn rồi.
Do đó, A Nan nghẹn lời rồi.
“Vương gia, Trăn mới năm tuổi, thêm vào ngày trước hắn ăn uống không đầy đủ nên mới gầy yếu như đứa bé ba bốn tuổi. Chờ hắn lớn dần, hắn sẽ là kỵ sỹ trung thành nhất nha ~~ có phải không, bảo bối Sở Sở ~~” A Nan cười tủm tỉm dắt tay nhỏ của con gái hỏi.
Bánh bao nhỏ nghe không hiểu lời của hai người, nhưng mẫu thân hỏi, đương nhiên vô cùng nhu thuận phụ họa mẫu thân.
Sở Bá Ninh hừ một tiếng, cho người lấy đồ câu cá đến, lão nhân gia hắn muốn câu cá.
A Nan và nha đầu Sở Sở nhìn nhau, vị gia này hình như giận rồi? Đang êm đẹp giận gì a? Thật kỳ lạ. Đoán không ra, A Nan nhìn về phía Mộc Viên Nhi đang đứng một bên hầu.
Mộc Viên Nhi thật ra mơ hồ đoán được một chút, nhưng hắn nào dám nói với Vương phi, Vương gia không quen nhìn xú tiểu tử kia mỗi ngày đi theo quận chúa, không quen nhìn tiểu quận chúa tốt với hắn, không quen nhìn lão bà của mình thấy hắn thì người đầu tiên nàng quan tâm không phải mình mà là tiểu tử râu ria kia…… Tóm lại, chính là bạn Vương gia chính ghen tị!
Mộc Viên Nhi cảm thấy mạng nhỏ của mình so ra quý hơn, loại chuyện sẽ khiến Vương gia diệt khẩu, hắn tốt nhất không nói.
Nên, Mộc Viên Nhi bày ra biểu tình mờ mịt không hiểu.
Nếu không biết, A Nan cũng không rối rắm, tự mình nhích qua, ngồi bên người bồi hắn câu cá. Nàng không có hứng thú với việc nhẫn nại câu cá, chỉ muốnăn cá nướng, nên c cá gì đó, hiển nhiên là người khác làm.
A Nan chọn vài chuyện lảm nhảm nói, tuy đều là nàng nói hắn nghe, thỉnh thoảng hỏi mới nhận được tiếng “ừm” nhàn nhạt của hắn, nhưng cũng nói mãi không chán, đặc biệt cảm thấy được tâm tình của hắn chuyển tốt, A Nan cười trộm trong lòng.
Nam nhân này là người im lìm, hỉ nộ ái ố đều giữ trong lòng, bưng khuôn mặt nghiêm túc làm người ta nhìn không ra cảm xúc. Tuy bây giờ không giống ngày xưa thích giấu diếm nàng, nhưng cũng là cái hồ lô im như thóc, nửa ngày không nói được một tiếng. Hứng thú lớn nhất của nàng chính là chọc hắn mở miệng, không nói liền nhích đến, làm cho hắn không thể không mở miệng.
Thấy cha mẹ dính một chỗ câu cá, bánh bao nhỏ quay đầu nhìn nhìn, thấy Trăn đứng xa xa phía ngoài không chịu đến, nhớ đến bây giờ là thời gian cho trung khuyển ăn, cầm hai trái cà chua màu sắc tươi đẹp trong dĩa đi qua đó.
“Trăn, ăn ~~”
Trăn thấy bàn tay nhỏ trắng trẻo mập mạp cầm hai trái cà chua đo đỏ, lắc đầu cự tuyệt.
Bánh bao nhỏ nhíu mày, cố chấp đưa tay qua, nhất định buộc Trăn ăn.
Trăn nhíu mày, ngượng nghịu. Hắn do sói nuôi lớn, từ nhỏ quen ăn thịt, chưa từng nghĩ hoa quả rau cải cũng có thể ăn được. Thấy bánh bao nhỏ kiên trì, Trăn miễn cưỡng lấy một viên, khó khăn nhét vào miệng, cắn một cái, nháy mắt, hương vị chua chua chát chát lan tràn trong miệng, Trăn chỉ thấy chua đến ê răng, cả khuôn mặt nhăn thành một cục, lập tức phi một tiếng nhổ ra.
Bánh bao nhỏ mở to mắt, dường như rất khó hiểu phản ứng của Trăn, mím môi, tự mình cắn một miếng cà chua, mặt bánh bao cũng nhăn thành một cục.
“Chua……” Bánh bao nhỏ quệt miệng, đáng thương hề hề nói.
Bên kia, A Nan tuy nói chuyện cùng Sở Bá Ninh, nhưng cũng phân tâm để ý con gái, thấy động tác của hai đứa bé, nhất thời dở khóc dở cười. Cà chua đó trồng ở đây, còn chua hơn ở hiện tại con người lai giống, thích ăn nó chỉ có phụ nữ có thai thích chua thôi. Sau khi nàng mang thai, khẩu vị thay đổi mới thích ăn đồ chua đến ê răng này, ai mà ngờ bánh bao nhỏ nhà mình lại lấy đi đút cho con của sói chỉ ăn thịt kia?
Mạc danh kỳ diệu, A Nan có chút đồng tình với Trăn không tuyệt được bánh bao nhỏ.
Thấy động tác ăn tươi nuốt sống hung mãnh của bé trai, A Nan che miệng kinh hô, nhất thời có cảm giác muốn nôn.
Bất quá, không đợi bé trai cắn đứt cổ con thỏ, một thị vệ đã tiến lên ngăn cản hành vi của bé trai. Thị vệ siết cằm bé trai, răng nanh không cách nào hạ xuống trên cổ con thỏ, không thể cắn được nữa. Con thỏ kia dường như cảm thấy nguy hiểm, lông xù lên, giãy dụa theo bản năng, sơ ý một chút đã vùng ra khỏi tay bé trai. Thấy thỏ con sắp ngã xuống đất, thị vệ nhanh tay đón lấy.
Bánh bao nhỏ trừng mắt nhìn, dường như không biết con thỏ thân yêu của mình mới dạo một vòng quanh quỷ môn quan trở về, thấy thị vệ cung kính đưa con thỏ con bé, lập tức ôm lấy, sau đó nghiêng đầu nhìn thị vệ và bé trai.
Thị vệ kia ho nhẹ một tiếng, cảm thấy bánh bao nhỏ lấy khuôn mặt của Vương gia làm động tác này, quả thật là…. đặc biệt đáng yêu, làm cho người a rất muốn cười lớn.
Bé trai không cắn được thỏ con, tuy mặt không chút thay đổi nhưng đôi mắt lộ ra bất mãn, dán chặt vào con thỏ kia, ánh mắt…. ừ, rõ ràng là ánh mắt nhìn đồ ăn.
“Ack…. hắn nghĩ đó là đồ ăn sao?” A Nan hơi nhụt chí hỏi. Cứ cho là hắn không biết thỏ con rất đáng yêu, nhưng lại không thấy con thỏ còn nhỏ, thịt chẳng bao nhiêu, căn bản không ăn được sao?
Thị vệ kia là người lúc nãy mang bé trai đi tắm rửa, cũng là đội trưởng đội thị vệ trong phủ, tên Sở Trung, nghe A Nan nói, hắn trả lời: “Vương phi, Trăn được sói mẹ nuôi lớn, lây tập tính thói quen của sói. Nghe thợ săn nói, nó vẫn ăn thịt sống cùng sói mẹ, đương nhiên nghĩ con thỏ này là thức ăn.”
A Nan hết ý kiến, đáng thương nhìn bánh bao nhỏ nhà mình con chưa rõ tình hình. Con gái mình, nàng biết bé đưa con thỏ qua chỉ để chia sẻ với nhóc kia sủng vật yêu quý của mình, cho hắn làm quen một chút. Không nghĩ đến nhóc kia lại tưởng là cho hắn ăn, tại chỗ không khách khí.
A Nan cảm thấy đau đầu, bất quá nghĩ đến đây là thời điểm con gái bảo bối thu mua lòng người, nếu thu mua được trung khuyển tâm, Trăn cả đời sẽ trung thành tậm tâm, đây không phải là bồi dưỡng trung khuyển lưu hành ở hiện đại sao?! Vì thế, A Nan hưng phấn YY, lập tức cho người đến phòng bếp lấy một con gà nướng đến đây, đưa cho bánh bao nhỏ nhà mình vẫn còn lơ mơ, để bé đưa gà nướng qua cho
“Khụ, Sở Sở, bụng Trăn đói, con đưa qua cho bé ăn đi ~~” A Nan dùng ngữ khí lừa gạt tiểu hài tử nói.
Bánh bao nhỏ nghe hiểu chữ “đói”, cố gắng gật đầu, rồi cẩn thận bưng đĩa qua, may mà cái đĩa không lớn, vì nghĩ cho bánh bao nhỏ, chỉ xếp một phần tư con gà nướng, bánh bao nhỏ bưng qua tùy có vẻ vụng về, cũng không ngã.
Đội trưởng Sở Trung vẫn đứng bên cạnh, A Nan thông qua Sở Bá Ninh biết hắn về sau là một trong những thị vệ dạy võ công cho Trăn, nên hiện tại thì Trăn cơ bản là do hắn quản. Có hắn đứng một bên, A Nan không cần lo lắng Trăn còn dã tính, làm bị thương bánh bao nhỏ nhà mình.
A Nan mở to mắt, háo hức nhìn chằm chằm hai đứa bé, muốn làm chứng cho quá trình chinh phục trung khuyển của bánh bao nhỏ nhà mình. Sở Bá Ninh thấy nàng hưng phấn, không khỏi nhướn mày, có điều cũng không ngăn cản hai đứa trẻ, chỉ chậm rãi uống trà nhìn.
Trăn thấy bánh bao nhỏ Sở Sở lại đến, bây giờ cũng không phòng bị nặng nề như lúc trước, đại khái là cảm thấy tiểu tử tặng con thỏ cho hắn ăn là khác biệt đi — tuy rằng con thỏ cũng bị ác nhân đoạt mất —- nên cho phép nàng tới gần. Bánh bao nhỏ đến gần, mùi gà nướng xông vào mũi, bé trai đã đói hai ngày, bụng phát ra tiếng ục ục.
Sau khi sói mẹ chết, hắn bắt đầu cuộc sống bữa đói bữa no. Hắn còn nhỏ, khả năng săn mồi không mạnh, không có sói mẹ chăm sóc che chở, rất nhiều dã thú trong rừng ức hiếp hắn, bị thương và đói bụng là chuyện thường. Trong rừng rậm chỉ có luật rừng, cá lớn nuốt cá bé, khó khăn trong rừng một lời khó nói hết. Mà thức ăn là gốc rễ để đám động vật sinh tồn, vì thức ăn, các loại động vật săn mồi cùng bị săn là chuyện thường ngày luôn phát sinh.
Nên khi đến nơi cổ quái này, tuy nam nhân dẫn hắn về rất nguy hiểm, nhưng không cần đi săn mồi cũng có thức ăn, điều này làm cho bé trai có chút mơ hồ không hiểu. Mà tiểu tử đưa thức ăn cho hắn ăn càng làm hắn khó hiểu, nàng nhỏ yếu như vậy, hắn lúc nào cũng có thể cướp đi thức ăn trong tay nàng, nhưng, nàng có vẻ cũng không cần thức ăn kia……..
“Trăn, cho ~~” bánh bao nhỏ Sở Sở cố gắng bê cao cái đĩa.
Trăn cảnh giác nhìn Sở Bá Ninh, thấy hắn không động, rốt cục khi đói chịu không nổi, một tay đoạt lấy dĩa thức ăn đưa tới trước mặt, hai tay giữ lấy, phòng người khác tới cướp, rồi bắt đầu ăn như lang thônổ yết.
Nhìn hắn ăn như vậy, A Nan cảm thấy thương hại, hắn nhất định là đói đã lâu, dù có sói mẹ chiếu cố, nhưng hắn là người, làm sao ăn giống sói được, đương nhiên cũng không được ăn đầy đủ. Sở Bá Ninh hơi nhíu mày, từ nhỏ được giáo dục kiểu quý tộc làm cho hắn thập phần không thích cách ăn của bé trai, xem ra phải tìm người dạy lễ nghi cho bé. Bánh bao nhỏ được ma ma nỗ lực giáo dục phải làm một quý nữ tao nhã cũng bị dọa, mắt mở thật to nhìn.
Khi Trăn ăn xong một dĩa nhỏ gà nướng, ánh mắt nhìn về bánh bao nhỏ nhiều thêm một chút tin tưởng và ỷ lại, liếm dầu mỡ ở khóe miệng, dường như hy vọng có thêm một dĩa nữa. Bất quá, trong mắt A Nan, cứ như bé trai kia xem bánh bao nhỏ nhà nàng thành cơm áo cha mẹ, có điểm dở khóc dở cười.
Thôi, tình cảm cần chậm rãi bồi dưỡng, trung thành cũng là chậm rãi tích lũy từ trong cuộc sống, không vội trong một lúc.
Như vậy, Trăn được giữ lại.
********
Giữ Trăn ở lại, A Nan bắt đầu có việc làm. Nàng không chỉ phải quan tâm bánh bao nhỏ nhà mình, còn muốn quan tâm ảnh vệ tương lai Trăn, ăn, mặc, ở, đi lại đều cho người an bài thỏa đáng. Tuy A Nan biết Trăn sau này sẽ thành ảnh vệ, không giống bánh bao nhỏ được. Nhưng nhìn thấy đứa bé còn nhỏ như vậy, nàng luôn mềm lòng, nhịn không được muốn tốt với hắn hơn.
Bất quá, sau khi có Trăn, A Nan đột nhiên phát hiện rất nhiều đặc tính của bánh bao nhỏ nhà mình, có khi thấy bánh bao nhỏ mơ mơ hồ hồ làm ra vài hành động thu mua lòng người, A Nan cảm thấy bánh bao nhỏ chắc chắn là di truyền gien thông minh từ bạn Vương gia, còn biết dùng thức ăn thu mua. Kết quả, Trăn đói bụng sẽ tìm bánh bao nhỏ đòi ăn.
Đại khái là chưa hoàn toàn dung nhập được với xã hội loài người, Trăn cực kỳ phòng bị với con người, ngay cả thức ăn bọn họ đưa cũng phải cẩn trọng, dù nha hoàn trong biệt trang thấy hắn gầy nhỏ nhịn không được mẫu tính trào dâng, muốn cho hắn điểm tâm hay bánh quy này nọ, kết quả lại bị Trăn hung ác nhào đến, cắn thương người hảo tâm cho hắn đồ ăn. Lời đồn bay xa, mọi người đều biết chỉ có đồ ăn tiểu Sở Sở đưa thì hắn mới nhận. Vì thế, mỗi này tiểu Sở Sở không chỉ phải uy thỏ con của nàng, còn phải uy bé trai con của sói cỡ lớn.
A Nan nghe nói sói mẹ chết là vì mấy con cháu nhà giàu đi săn lại lấy thức ăn có độc, độc chết sói mẹ. Một màn tàn nhẫn kia vừa vặn bị bé trai nhìn thấy, nên cho rằng thức ăn của người ăn vào sẽ chết, do vậy mà không nhận thức ăn người khác hảo ý đưa đến. Về phần lý do nhận thức ăn của tiểu Sở Sở, A Nan đoán, có lẽ là do Sở Sở còn nhỏ yếu hơn cả hắn, với lại Sở Sở còn nhỏ, tâm tư đơn thuần, không phức tạp như người lớn, đứa bé đơn thuần sạch sẽ như vậy, hắn tự nhiên nguyện ý tin tưởng.
Mỗi lần A Nan thấy bánh bao nhỏ ôm thỏ con của bé đi tản bộ, theo sau là sói con nhìn con thỏ thèm chảy nước miếng, A Nan thật muốn cười lớn. Tới bây giờ Trăn vẫn còn nhớ mãi không quên con thỏ kia, cho rằng nó là đồ ăn, mà bánh bao nhỏ đang nỗ lực nuôi lớn thức ăn, đoán là khi nuôi lớn đồ ăn, chính là lúc “hạ miệng” (ăn).
Vậy đó, tiểu bạch thỏ bị Trăn coi là lương thực dự trữ của bánh bao nhỏ.
Bánh bao nhỏ Sở Sở hoàn toàn không biết tâm tư của Trăn, vì thân thế bé cao quý, xung quanh chẳng có đứa bé cùng tuổi nào dám chơi với bé, nên Trăn thành bạn chơi duy nhất. Chỉ cần không có giờ học, Trăn đều theo phía sau tiểu Sở Sở, mỹ danh đại khái là bồi dưỡng lòng trung thành của ảnh vệ cho Trăn. Sở Sở đối với Trăn tốt lắm, thậm chí có khi cũng giao thỏ con mình nuôi cho Trăn, để Trăn thay nàng chăm sóc, thân thiết với thỏ con.
Tâm tư trẻ con đơn giản vậy, những thứ mình thích đều vui vẻ chia sẻ với bạn bè.
Mà thỏ con bị chủ nhân hào phóng “cống hiến”, nói chung là ánh mắt mắt Trăn nhìn nó như “thức ăn” quá rõ ràng, mỗi lần Trăn nhìn chằm chằm nó, thỏ con đều run rẩy cố gắng chui vào lòng chủ nhân, chỉ sợ không cẩn thận một chút, nó sẽ từ sủng vật biến thành thức ăn.
********
Sở Bá Ninh đứng trước thư phòng, thấy tiểu Sở Sở đi qua hành lang gấp khúc cách đó không xa, mày hơi nhíu.
Như mọi lần, bánh bao nhỏ Sở Sở đi trước, Trăn trầm mặc theo sát, phía sau là một thị vệ, cuối cùng là hai nha hoàn cầm cần câu. Tổ hợp này gần đây rất dễ thấy trong biệt trang, mọi người đã quen, thông cảm được trẻ con thôi, còn nhỏ, đây là nông thôn, thân cận chút cũng không sao. Huống hồ Trăn sau này sẽ thành ảnh vệ, bây giờ đi theo chủ nhân là nên làm.
Mộc Viên Nhi thấy thần sắc của chủ tự, lòng giật thót, khi Sở Bá Ninh thu hồi tầm mắt, cẩn thận nói: “Vương gia, Vương phi và tiểu quận chúa muốn ra hồ nước câu cá, nói hôm nay muốn ăn một bàn tiệc cá, hỏi ngài có thời gian đến cùng câu cá“Vương phi muốn ăn?” Sở Bá Ninh hỏi.
Mộc Viên Nhi gật đầu. Nếu không phải Vương phi tâm huyết dâng trào nói muốn tự mình câu cá ăn, nô tài bọn họ có vạn lá gan cũng không dám để chủ tử đi làm loại chuyện này.
“Đi xem thử.”
Sở Bá Ninh nói xong, rời khỏi thư phòng.
Chân hắn dài, không bao lâu liền đuổi kịp hai đứa bé đang đi về phía hồ nước. Mộc Viên Nhi tiến lên thỉnh an tiểu quận chúa, mọi người cũng thấy Sở Bá Ninh, vội đến thỉnh an. Bánh bao nhỏ cũng đi nhanh, hai bước gộp thành một chạy đến nhào vào lòng phụ thân, khuôn mặt nhỏ nhắn mỉm cười nhẹ nhàng.
Sở Bá Ninh xoa xoa đầu bé, liếc mắt nhìn Trăn vẻ mặt phòng bị.
Từ lúc hắn xuất hiện, Trăn tuy rằng biểu tình không thay đổi, trong mắt đã lộ ra thần sắc đặc biệt khi thấy dã thú nguy hiểm, dường như lông tơ cả người đều dựng thẳng lên.
Sở Bá Ninh ôm lấy bánh bao nhỏ Sở Sở bám trên người, đột nhiên sải bước, thân mình nho nhỏ của Trăn bị hắn đá bay ra ngoài hành lang.
“Trăn!” Sở Sở lo lắng kêu, ngẩng đầu nhìn phụ thân, trực giác thấy phụ thân mất hứng, không khỏi cắn môi.
“Quá yếu!”
Sở Bá Ninh hừ một tiếng, ôm con gái đi về phía hồ nước.
*********
Trước hồ nước, A Nan ngồi trên bát bộ ỷ (ghế gỗ xếp thời xưa thì phải @.@), cầm thức ăn cho cá rải xuống hồ, dưới đó một đống cá màu sắc khác nhau liều mạng chen chúc tranh ăn. Bàn nhỏ bên cạnh A Nan bày vài thứ hoa quả, cách đó không xa, nha hoàn ma ma đang chống giá để than, lát nữa sẽ nướng cá.
“Vương phi, Vương gia và tiểu quận chúa đến.” Như Lam nhắc nhở.
A Nan ngẩng đầu nhìn lên, thấy Sở Bá Ninh ôm con gái đến, hai cha con thật giống nhau, trên mặt đều là biểu tình nghiêm túc theo thói quen, A Nan nhìn mà muốn gào thét. Bất quá, bánh bao nhỏ tuy ngoan ngoãn dựa vào lòng cha, đôi khi cũng nhịn không được quay đầu nhìn trộm. A Nan nhìn theo, thấy Trăn đi theo xa xa phía sau, quần áo trên người hơi bẩn, thoạt nhìn giống vừa bị người ta “dạy dỗ”.
“Trăn sao thế?” A Nan quan tâm hỏi thăm.
Sở Bá Ninh nhìn nàng, buông con gái xuống, thản nhiên nói: “Hắn quá yếu, còn phải học tiếp.”
A Nan nghe cũng không đồng ý, nàng biết Sở Bá Ninh an bài môn học cho Trăn, khi tò mò nàng từng nghe hắn nói qua, nghe xong liền sinh ra loại tâm tình “đây mà là môn học của ảnh vệ sao? Căn bản là phương thức ngược đãi tàn phá trẻ em thiếu nhi!” Nhưng Sở Bá Ninh, đây là chương trình huấn luyện của ám vệ trong cung, đã rút gọn rồi.
Do đó, A Nan nghẹn lời rồi.
“Vương gia, Trăn mới năm tuổi, thêm vào ngày trước hắn ăn uống không đầy đủ nên mới gầy yếu như đứa bé ba bốn tuổi. Chờ hắn lớn dần, hắn sẽ là kỵ sỹ trung thành nhất nha ~~ có phải không, bảo bối Sở Sở ~~” A Nan cười tủm tỉm dắt tay nhỏ của con gái hỏi.
Bánh bao nhỏ nghe không hiểu lời của hai người, nhưng mẫu thân hỏi, đương nhiên vô cùng nhu thuận phụ họa mẫu thân.
Sở Bá Ninh hừ một tiếng, cho người lấy đồ câu cá đến, lão nhân gia hắn muốn câu cá.
A Nan và nha đầu Sở Sở nhìn nhau, vị gia này hình như giận rồi? Đang êm đẹp giận gì a? Thật kỳ lạ. Đoán không ra, A Nan nhìn về phía Mộc Viên Nhi đang đứng một bên hầu.
Mộc Viên Nhi thật ra mơ hồ đoán được một chút, nhưng hắn nào dám nói với Vương phi, Vương gia không quen nhìn xú tiểu tử kia mỗi ngày đi theo quận chúa, không quen nhìn tiểu quận chúa tốt với hắn, không quen nhìn lão bà của mình thấy hắn thì người đầu tiên nàng quan tâm không phải mình mà là tiểu tử râu ria kia…… Tóm lại, chính là bạn Vương gia chính ghen tị!
Mộc Viên Nhi cảm thấy mạng nhỏ của mình so ra quý hơn, loại chuyện sẽ khiến Vương gia diệt khẩu, hắn tốt nhất không nói.
Nên, Mộc Viên Nhi bày ra biểu tình mờ mịt không hiểu.
Nếu không biết, A Nan cũng không rối rắm, tự mình nhích qua, ngồi bên người bồi hắn câu cá. Nàng không có hứng thú với việc nhẫn nại câu cá, chỉ muốnăn cá nướng, nên c cá gì đó, hiển nhiên là người khác làm.
A Nan chọn vài chuyện lảm nhảm nói, tuy đều là nàng nói hắn nghe, thỉnh thoảng hỏi mới nhận được tiếng “ừm” nhàn nhạt của hắn, nhưng cũng nói mãi không chán, đặc biệt cảm thấy được tâm tình của hắn chuyển tốt, A Nan cười trộm trong lòng.
Nam nhân này là người im lìm, hỉ nộ ái ố đều giữ trong lòng, bưng khuôn mặt nghiêm túc làm người ta nhìn không ra cảm xúc. Tuy bây giờ không giống ngày xưa thích giấu diếm nàng, nhưng cũng là cái hồ lô im như thóc, nửa ngày không nói được một tiếng. Hứng thú lớn nhất của nàng chính là chọc hắn mở miệng, không nói liền nhích đến, làm cho hắn không thể không mở miệng.
Thấy cha mẹ dính một chỗ câu cá, bánh bao nhỏ quay đầu nhìn nhìn, thấy Trăn đứng xa xa phía ngoài không chịu đến, nhớ đến bây giờ là thời gian cho trung khuyển ăn, cầm hai trái cà chua màu sắc tươi đẹp trong dĩa đi qua đó.
“Trăn, ăn ~~”
Trăn thấy bàn tay nhỏ trắng trẻo mập mạp cầm hai trái cà chua đo đỏ, lắc đầu cự tuyệt.
Bánh bao nhỏ nhíu mày, cố chấp đưa tay qua, nhất định buộc Trăn ăn.
Trăn nhíu mày, ngượng nghịu. Hắn do sói nuôi lớn, từ nhỏ quen ăn thịt, chưa từng nghĩ hoa quả rau cải cũng có thể ăn được. Thấy bánh bao nhỏ kiên trì, Trăn miễn cưỡng lấy một viên, khó khăn nhét vào miệng, cắn một cái, nháy mắt, hương vị chua chua chát chát lan tràn trong miệng, Trăn chỉ thấy chua đến ê răng, cả khuôn mặt nhăn thành một cục, lập tức phi một tiếng nhổ ra.
Bánh bao nhỏ mở to mắt, dường như rất khó hiểu phản ứng của Trăn, mím môi, tự mình cắn một miếng cà chua, mặt bánh bao cũng nhăn thành một cục.
“Chua……” Bánh bao nhỏ quệt miệng, đáng thương hề hề nói.
Bên kia, A Nan tuy nói chuyện cùng Sở Bá Ninh, nhưng cũng phân tâm để ý con gái, thấy động tác của hai đứa bé, nhất thời dở khóc dở cười. Cà chua đó trồng ở đây, còn chua hơn ở hiện tại con người lai giống, thích ăn nó chỉ có phụ nữ có thai thích chua thôi. Sau khi nàng mang thai, khẩu vị thay đổi mới thích ăn đồ chua đến ê răng này, ai mà ngờ bánh bao nhỏ nhà mình lại lấy đi đút cho con của sói chỉ ăn thịt kia?
Mạc danh kỳ diệu, A Nan có chút đồng tình với Trăn không tuyệt được bánh bao nhỏ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.